Trời Sinh Thích Em - Trang 2
Chương 57: Chương 57
Hôm nay thu hoạch được rất nhiều.
Buổi chiều Kỷ Minh Nguyệt đi mua sắm nào là quần áo nào là đồ trang điểm, đến chạng vạng lại đi siêu thị mua sắm các loại đồ ăn, ngay cả cốp xe của Tạ Vân Trì cũng nhét không hết.
Kỷ Minh Nguyệt còn rất vui vẻ: “Không thể không thừa nhận, mua sắm thực sự là chuyện vui vẻ rất trên đời.”
Nói xong còn không quên trưng cầu ý kiến của Tạ Vân Trì, “Anh thấy thế nào?”
“Không phải.”
Kỷ Minh Nguyệt: “Hửm?”
Được lắm, hiện tại Tạ Vân Trì đã dám phản bác ý kiến của cô rồi!
Lúc này chỉ mới yêu đương thôi, chờ đến khi kết hôn thì như thế nào!
Cô vừa lẩm bẩm trong lòng vừa hỏi lại, “Vậy anh cảm thấy chuyện gì mới là vui vẻ nhất trên đời?”
Tạ Vân Trì lặng im hai giây, mở miệng cười nói: “Yêu đương.”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, giây tiếp theo liền nhịn không được mà bật cười.
Sao lại thế này.
Sao nam nhân này lại từ nghiêm túc biến thành cợt nhả sau khi yêu chứ.
Cô cảm thấy mình hoàn toàn bị mê hoặc rồi.
Mấu chốt nhất chính là…
Kỷ Minh Nguyệt lại thực sự rất cao hứng…
Mua sắm có bao nhiêu vui sướng thì lúc lôi đống đồ ấy lên tầng có bấy nhiêu thống khổ.
Tuy Tạ Vân Trì nói cô không cần động tay, nhưng Kỷ Minh Nguyệt là một người đẹp tốt bụng luôn thực hiện chủ nghĩa nhân đạo.
Đã là một mỹ nữ thiện lương, thật sự không đành lòng nhìn một mình anh mang nhiều đồ như vậy lên tầng.
Cho dù có thang máy nhưng sau khi tiến vào nhà, Kỷ Minh Nguyệt vẫn thở hồng hộc mà nằm liệt trên sofa phòng khách, cả người lười biếng: “Quá mệt mỏi, không muốn động đậy.”
Tạ Vân Trì đi qua, bóp vai cho cô: “Em nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu lẩu.”
Nói xong, anh dừng một chút, “Miêu Miêu, thể lực của em không tốt lắm, như vậy không được đâu.”
Ly trà sữa lúc chiều đã hoàn toàn tiêu hóa xong, hiện tại Kỷ Minh Nguyệt vừa mệt vừa đói, bắt đầu tự bổ não rằng bản thân là cô bé bán diêm đáng thương.
Không hề nghe hiểu thâm ý trong câu nói của Tạ Vân Trì, chỉ hỏi: “Không được như thế nào?”
Thể lực kém thì làm sao!
Em thích làm cá mặn!
Tạ Vân Trì cười khẽ một tiếng, cong lưng, ghé vào bên tại Kỷ Minh Nguyệt, hạ giọng nói một câu.
Sau khi nói xong, Tạ Vân Trì đứng dậy, sờ sờ khuôn mặt dần chuyển sang màu đỏ của Kỷ Minh Nguyệt, xoay người đi vào bếp, bắt đầu nấu bữa tối.
Để lại Kỷ Minh Nguyệt vẫn còn nằm liệt trên sofa, đôi tai đỏ như máu, thẹn quá hóa giận: “Tạ Vân Trì, anh lưu manh!”
Lưu manh đã đeo tạp dề, vui vẻ mà nấu lẩu.
Tuy ở trong lòng mắng tên lưu manh nọ cả vạn lần, nhưng bạn học Kỷ Minh Nguyệt vẫn dễ như trở bàn tay mà bị nồi lẩu của lưu manh thu phục.
Cô vừa cảm thấy bản thân không có chút nguyên tác, vừa tự an ủi mình…
Không phải cô không có nguyên tắc.
Thật sự là do khả năng nấu nướng của Tạ Vân Trì quá tốt!
Nói đến cũng rất kỳ quái, rõ ràng là nước lẩu như nhau, cách nấu như nhau, nhưng cô cảm thấy hương vị mà bản thân làm ra không ngon bằng của Tạ Vân Trì.
Đương nhiên, Kỷ Minh Nguyệt không hề muốn hỏi Tạ Vân Trì làm như thế nào, hơn nữa cũng không hề có ý niệm học tập hay bắt chước.
Cô lớn như vậy rồi, trừ việc nghiêm túc học tập thời cao trung, thích Tạ Vân Trì, và học đại học cùng nghiên cứu sinh ở nước ngoài, nguyên tắc cuộc đời của cô chính là…
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần sẵn sàng từ bỏ.
Mấy cái khác không nói, có người bạn trai nấu ăn ngon như Tạ Vân Trì, cô còn học làm cái gì.
Tuy bản thân nấu không ngon, nhưng cũng không phải không thể ăn mà đúng không!
Vừa nghĩ như vậy, Kỷ Minh Nguyệt vừa gắp một miếng thịt, chấm nước chấm, đưa vào trong miệng.
Hạnh phúc đến nheo mắt lại.
Cô buông đũa, hỏi Tạ Vân Trì: “Anh biết chiều nay em mua cái gì không?”
Tạ Vân Trì ngước mắt: “Váy? Giày?”
Kỷ Minh Nguyệt gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, vẻ mặt thần bí.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Tạ Vân Trì, Kỷ Minh Nguyệt cười hai tiếng, nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, lại lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy đi tới đống túi mua hàng, lấy đồ bản thân mua cho Tạ Vân Trì ra.
Dưới ánh mắt của Tạ Vân Trì, cô đứng bên cạnh anh, kéo anh dậy.
Đưa cho anh xem từng thứ một, nhân tiện khoa chân múa tay trên người Tạ Vân Trì: “Ừm, cái này là áo sơmi em chọn cho anh… Đây là cà vạt… Đây là một cái áo phông… Áo thun… À còn có cái nút tay áo em nhìn rất thích…”
Mở cái hộp ra, đang đắc ý dào dạt muốn đưa cái nút tay áo cho Tạ Vân Trì xem, nhưng cánh tay vừa cho vào hộp, Kỷ Minh Nguyệt đã bị Tạ Vân Trì kéo vào trong lòng.
Cô ngơ ngác mà cảm thụ cái ôm bất thình lình này, trong tay còn nắm chặt cái nút tay áo kia, chớp chớp mắt, nhất thời không thể phản ứng lại.
Đèn ở bàn ăn chỉ mở một nửa, trên người Tạ Vân Trì bên tối bên sáng, sườn mặt hoàn mỹ hiện ra.
Nồi lẩu bên cạnh vẫn còn sủi bọt, tỏa ra hương vị nồng đậm, bao trùm toàn bộ không khí, hòa vào hơi thở nhân gian.
Ngay cả trên người của Tạ Vân trì trước nay vẫn mang theo chút lạnh nhạt cũng bị hương vị đồ ăn bao trùm.
Cái người như tiên ôn nhu lại lạnh nhạt này, chỉ mở rộng vòng tay ôm lấy cô, gắt gao giữ chặt.
Ngay cả hơi thở của hai người cũng từ từ mà hòa quyện.
Kỷ Minh Nguyệt cười cười, cũng vươn tay ôm lấy Tạ Vân Trì, lại vỗ nhẹ bờ vai của anh.
“Miêu Miêu.”
Thanh âm của Tạ Vân Trì dễ nghe như dòng nước chảy, vang lên từ đỉnh đầu cô.
“Đã rất nhiều năm rồi, không có ai chọn quần áo cho anh.”
Kỷ Minh Nguyệt đứng hình.
Cái cảm giác đau đớn như bị một con dao cùng từ từ tra tấn lại lần nữa lan tràn trong tim.
Vừa rồi cô chỉ cho rằng Tạ Vân Trì phản ứng lớn như vậy là do đột nhiên nhận được quà của cô mà cảm động thôi.
Không nghĩ tới…
Lại là bởi vì chuyện này.
Tạ Vân Trì trước kia vẫn luôn là một người rất độc lập.
Ngay cả khi họp phụ huynh thời cao trung, cũng là tự anh đi.
Lúc đầu khi giáo viên hỏi, Tạ Vân Trì không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp: “Ba của em bị bệnh phải nằm viện, mẹ không có thời gian.”
Kỷ Minh Nguyệt chỉ vừa nghĩ như vậy, lại bắt đầu chán ghét bản thân thời cao trung hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Lúc ấy cô chỉ biết ba của Tạ Vân Trì bị bệnh, nằm viện hàng năm trời, nhưng mà người sống trong nhung lụa từ nhỏ như cô sao có thể hiểu một người bệnh đối với gia đình không khá giả là đả kích lớn đến mức nào.
Cô chỉ nghĩ đến sự yêu thích ích kỷ của mình, lại chưa từng cảm thông với Tạ Vân Trì khi đó.
Cho nên, Kỷ Minh Nguyệt lại nhịn không được mà cảm thấy có chút may mắn, may mắn là hiện tại bản thân đã thành thục hơn một chút, mới ở bên Tạ Vân Trì.
Nếu không, đi đâu cũng thẹn với lương tâm.
Cô nhắm mắt.
Cưỡng chế đủ loại suy nghĩ trong lòng, Kỷ Minh Nguyệt hơi tách người ra, cười với Tạ Vân Trì, cười rất sáng lạn.
Đèn chiếu xuống người Kỷ Minh Nguyệt, dường như cô cũng đột nhiên tăng thêm mấy phần ôn nhu.
“Vậy thì đúng lúc.” Cô cố tình diễu võ dương oai, “Em chọn quần áo rất tốt, quần áo của anh, em bao hết!”
Tạ Vân Trì rũ mắt cười khẽ, ánh mắt dừng ở trên người cô, khuôn mặt thỏa mãn.
Xem đi.
Anh sao có thể cảm thấy chỉ nhìn thấy một lần là đủ chứ.
Anh của thời niên thiếu đã gặp được mặt trời trong đêm tối.
***
Một nồi lẩu này ăn rất lâu.
Ăn xong, cả người Kỷ Minh Nguyệt lại nằm liệt trên ghế.
Có một người bạn trai nấu ăn ngon hình như cũng không phải chuyện tốt.
Ví dụ như, thời điểm cô đã ăn no, lại bởi vì đồ ăn quá ngon mà không thể buông đũa.
Cô xoa bụng, thở dài: “Em nghĩ sáng mai mà cân thì sẽ mập lên.”
Tạ Vân Trì vừa thu thập chén đũa vừa nhịn không được mà cười.
Thật là, anh rõ ràng đã nói cô ăn không vào thì không cần ăn nữa, kết quả Kỷ Minh Nguyệt vẫn ăn không ngừng, hiện tại còn không ngồi dậy nổi.
Anh dừng một chút, đề nghị: “Miêu Miêu, anh có một phương pháp buổi tối ăn bao nhiêu cũng không sợ béo.”
“Thật à?” Kỷ Minh Nguyệt hứng thú.
Tạ Vân Trì gật gật đầu, ném rác vào thùng rác, tiếp tục nói: “Buổi tối vận động để tiêu hóa.”
Vừa nghe như vậy, Kỷ Minh Nguyệt lại nằm trên ghế, “Anh nói thế mà nghe được, em mà thích vận động thì còn sợ béo hay sao?”
Tạ Vân Trì cầm chén đũa vào bếp.
Kỷ Minh Nguyệt cầm giẻ lau, đang chuẩn bị lau bàn thì bị Tạ Vân Trì lấy mất.
Anh vừa thuần thục lau bàn vừa tiếp tục nói: “Có một loại vận động, rất vui sướng, lại hợp để làm vào buổi tối.”
Kỷ Minh Nguyệt bĩu môi, tỏ vẻ không tin chuyện linh tinh Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì nhướng mày, cười khẽ, “Về sau anh dạy cho em.”
Động tác thu thập chén đũa của anh thực sự quá thuần thục, Kỷ Minh Nguyệt không nhịn được mà ngồi thẳng dậy, nói: “Tạ Vân Trì, anh thật sự là tổng tài cần kiệm giản dị siêng năng nhất mà em từng thấy, ngay cả việc nhà cũng tự mình làm.”
Tạ Vân Trì: “Ừm, thói quen thời trẻ.”
Trước nay anh thích tự làm, hơn nữa, cảm giác cùng với Kỷ Minh Nguyệt làm cơm, vừa nói chuyện vừa chậm rãi ăn, ăn xong lại cùng nhau dọn dẹp, quá tốt đẹp.
Giống như vợ chồng vậy.
Nói thật, anh rất hưởng thụ
Nhưng Tạ Vân Trì nghĩ như vậy, ở trong lòng lại có vài phần băn khoăn.
Bản thân anh là do thói quen, mà Kỷ Minh Nguyệt lại lả người được chiều chuộng từ nhỏ, khẳng định là có nhiều việc nhà cô không thích làm.
“Sau này anh sẽ bảo thư ký Phương tìm một dì giúp việc.”
Kỷ Minh Nguyệt không hiểu sao anh lại đột nhiên nói như vậy, nhưng đối với cô mà nói, như thế nào cũng được.
Hiện tại chuyện cô quan tâm nhất là…
“À, kẹo cao su bạc hà mà anh mua đâu?”
Lẩu đã ăn xong rồi, chén đũa cũng dọn dẹp xong, đã đến lúc làm thơm miệng.
Tạ Vân Trì dừng một chút.
Rất tự nhiên mà đề nghị, “Ăn kẹo làm gì, đi tắm đi.”
Dù sao cũng ở bên ngoài cả ngày, Kỷ Minh Nguyệt đã rất mệt mỏi.
Tạ Vân Trì vừa nói như vậy, cô cũng ngáp một cái, lười nhác mà đứng lên, “Được, vậy em đi tắm.”
Vừa nói, Kỷ Minh Nguyệt vừa đi về phía phòng tắm.
Đi được một nửa, cô nhìn cái túi mua hàng ở trên mặt đất.
Ừm, quả nhiên là vẫn muốn ăn kẹo cao su.
Kỷ Minh Nguyệt tìm kiếm trong túi, tìm tới tìm lui, lại chẳng nhìn thấy kẹo cao su bạc hà ở đâu.
Sau đó…
“Tạ Vân Trì!”
Tạ Vân Trì còn đang trong bếp chỉ cho rằng cô có chuyện gì, nhanh chóng đi tới, nhìn thấy Kỷ Minh Nguyệt vẫn còn an ổn đứng ở đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Mới chỉ thở được một nửa, anh liền nhìn thấy trong tay Kỷ Minh Nguyệt cầm một cái…
Hộp.
“Đây là cái gì!”
Trên mặt Kỷ Minh Nguyệt đều là khiếp sợ cùng không dám tin, còn mang theo chút xấu hổ buồn bực.
Trách không được vừa rồi cô tìm nửa ngày cũng không thấy kẹo cao su, hóa ra là ở quầy tính tiền, cái Tạ Vân Trì lấy chính là bao cao su!
Đương nhiên, Tạ Vân Trì là ai chứ.
Là người cho dù cả ngọn núi có sụp đổ ở trước mặt cũng bình tĩnh không đổi sắc.
Cho nên, ngay cả khi hành động lén lút của mình bị bạn gái phát hiện ngoài ý muốn, bạn học Tạ Vân Trì vẫn bảo trì sự trấn định đầy xuất sắc.
Trấn định đến mức Kỷ Minh Nguyệt cũng bắt đầu hoài nghi có phải bản thân có chút chuyện bé xé ra to không.
Nhưng mà.
May mắn thay, Kỷ Minh Nguyệt là một người có ý chí kiên định, cho nên, cô chỉ nghi ngờ bản thân một giây, lại lập tức thanh tỉnh.
Cái gì mà chuyện bé xé ra to!
Tạ Vân Trì chẳng những giấu cô mua cái này, còn lừa cô là mua kẹo cao su bạc hà!
Hơn nữa, mua loại đồ vật này, tâm tư của anh…!
Càng nghĩ càng cảm thấy phản ứng của bản thân là hoàn toàn chính xác, ngữ khí của Kỷ Minh Nguyệt càng thêm chất vấn, lại quơ quơ cái hộp trên tay, một lần nữa trầm mặc hỏi Tạ Vân Trì còn đang cười.
“Em hỏi anh, đây là thứ gì!”
… Nghe giống như rõ ràng đã biết rồi nhưng còn cố tình hỏi.
Tạ Vân Trì lặng im hai giây, nhẹ nhàng giương mi, ngữ khí ấm áp, làm người nghe xong chỉ cảm thấy như tắm mình trong gió xuân.
Kỷ Minh Nguyệt nghe thấy anh rất nghiêm túc mà trả lời.
“Bóng bay.”.