Trời Sinh Thích Em - Trang 2
Chương 56: Chương 56
Cho đến khi lên xe Kỷ Minh Nguyệt vẫn không ngừng cười.
Tiện đường đưa Hướng Ấu đến trạm tàu điện ngầm, cho nên Hướng Ấu cùng ngồi vào ghế sau xe Tạ Vân Trì.
Lúc này, Hướng Ấu cũng đang ôm bụng mà cười không ngừng.
Cô vừa cười vừa dùng ngón tay gạt nước mắt, cả người bắt đầu run lên.
“Mẹ nó, biểu tình của trà xanh vừa rồi quá buồn cười, cô ta thật sự nghĩ Tạ tổng đang đợi cô ta à, hahaha.”
Hướng Ấu còn chưa dứt lời thì Kỷ Minh Nguyệt đã hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, lại bắt đầu cười chung với Hướng Ấu.
Tạ Vân Trì vừa khởi động xe vừa nghiêng đầu nhìn Kỷ Minh Nguyệt ngồi ghế phụ cười rất tự nhiên, cũng nhịn không được mà cong khóe môi.
Thật đúng là giống tiểu hài tử.
Hướng Ấu còn không ngừng bắt chước biểu tình của Tằng Nghênh Hạ: “Vừa rồi mình nhìn cô ta rất kỹ, Miêu Miêu, cậu không biết đâu, sau khi cậu nói với cô ta Tạ tổng là bạn trai cậu, sắc mặt cô ta còn đen hơn than, kết quả sau khi Tạ tổng nói theo đuổi cậu mười ba năm thì… Hahaha…”
Cô đã không còn nói được nửa, chỉ có thể cười.
Bả vai Kỷ Minh Nguyệt cũng run lên vì cười quá nhiều.
Hướng Ấu thật vất vả mới nhịn được, còn không quên giơ ngón tay cái về phía Tạ Vân Trì: “Lợi hại, quả nhiên vẫn là Tạ tổng lợi hại, chuẩn xác nhắm vào điểm chí mạng của trà xanh, lại đả kích cô ta không chệch đi một ly nào.
Bất quá, câu theo đuổi Miêu Miêu mười ba năm vừa rồi của Tạ tổng, thật đúng là nói ra mà không đổi sắc mặt, không hổ là Tạ tổng, tố chất tâm lý quá mạnh mẽ.”
Tạ Vân Trì nhàn nhạt cười: “Ừm, không phải tố chất tâm lý mạnh, mà đó là nói thật.”
“…”
Hướng Ấu vừa rồi còn cười nghiêng ngả đột nhiên im bặt.
Cô ngồi ngay ngắn, vẻ mặt khiếp sợ cùng kinh ngạc mà nhìn về phía Kỷ Minh Nguyệt, muốn chứng thực: “Thật vậy à?”
Kỷ Minh Nguyệt chẹp miệng, không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu.
“… Mẹ nó.”
Fan CP hoàn toàn ngây người.
Hai người ở chỗ này không cần di chuyển, tôi đi lấy… À không, dọn Cục Dân Chính đến đây.
…
Khoảng cách đến trạm tàu điện ngầm cũng không quá xa.
Kỷ Minh Nguyệt liên tục hỏi Hướng Ấu có cần đưa cô về tận nhà không, Hướng Ấu đang cả người ngây ngốc, nghe thấy Kỷ Minh Nguyệt hỏi vậy thì chỉ biết lắc đầu cự tuyệt: “Không cần không cần.”
Kỷ Minh Nguyệt thấy trạng thái của Hướng Ấu có vẻ không ổn lắm, có chút lo lắng: “Thật sự không cần sao?”
“Không cần!” Hướng Ấu chắc như đinh đóng cột, “Ai đều không thể quấy rầy CP của mình yêu đương, bản thân mình cũng không được!”
“…”
Cái quỷ gì vậy.
Sau khi nhìn theo Hướng Ấu đi vào trạm tàu điện ngầm, Tạ Vân Trì mới khởi động xe, tính toán đi đến siêu thị mua đồ ăn rồi về nhà nấu lẩu.
Kỷ Minh Nguyệt xoa ngón tay của chính mình, cả người biếng nhác mà dựa trên ghế.
Bắt đầu tính sổ với Tạ Vân Trì.
… Tuy rằng biểu hiện vừa rồi của Tạ Vân Trì trước mặt Tằng Nghênh Hạ rất tốt, nhưng mà, cái cần thì vẫn phải tính sổ.
“Tạ Vân Trì, anh có biết buổi tiệc tốt nghiệp tối đó, lúc em đứng bên ngoài chờ anh, em gặp Tằng Nghênh Hạ không?”
Tạ Vân Trì có chút ngoài ý muốn: “Vậy à?”
Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng: “Cô ta còn nói với em mấy câu.
Nói là…”
Dừng một chút, Kỷ Minh Nguyệt tỏ ra hơi mệt mỏi, “Câu ‘Hẹn gặp ở buổi tiệc mừng tốt nghiệp’ mà anh viết cho em, trên lưu bút của bạn học nào cũng có.”
“Két” một tiếng, Tạ Vân Trì đột nhiên phanh gấp, xe dừng ở ven đường.
Kỷ Minh Nguyệt hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn anh, lại phát hiện Tạ Vân Trì luôn mang theo ý cười trên mặt, giờ phút này lại mây đen giăng đầy đầu.
“Em nói cái gì?”
Kỷ Minh Nguyệt không nói nữa.
Cô biết rõ, Tạ Vân Trì nghe rất rành mạch những gì cô nói.
“Cho nên năm đó, em là bởi vì câu nói đó của cô ta, mới cho rằng anh không có chút ý tứ gì với em sao?”
Kỷ Minh Nguyệt rốt cuộc cũng gật gật đầu.
Sắc mặt của Tạ Vân Trì rất khó coi.
Anh vẫn luôn cho rằng, năm đó bọn họ bỏ lỡ nhau, đơn giản là do trời xui đất khiến.
Cho đến tận hôm nay mới phát hiện, thì ra còn có một ít nguyên do bên trong.
Kỷ Minh Nguyệt lặng im vài giây mới nghiêng thân mình, nhẹ nhàng ôm Tạ Vân Trì mà an ủi.
“Đã qua lâu như vậy rồi, không cần nghĩ nhiều.”
Cô lại cười cười, “Ít nhất hiện tại chúng ta đã bên nhau rồi.”
Tạ Vân Trì thấy rõ sự lo lắng trong mắt của nữ hài tử, rốt cuộc cũng không muốn làm cô nghĩ nhiêu, duỗi tay xoa đầu cô, gật gật đầu.
Chỉ là trong lòng vẫn có vài phần so đo.
Tằng Nghênh Hạ phải không…
Hừm.
Chuyện đã bỏ lỡ nhiều năm không có cách nào thay đổi, nhưng khiến Tạ Vân Trì khó chịu nhất chính là…
Anh thậm chí không dám nghĩ, một nữ hài tử kiêu ngạo như vậy, nghe thấy Tằng Nghênh Hạ nói rằng anh viết trên lưu bút của mọi người câu kia, nói cô không cần tự mình đa tình, đã có suy nghĩ gì.
Có phải hay không rất khổ sở, rất đau lòng, rất…
Muốn hoàn toàn từ bỏ.
Người anh nâng niu trong lòng bàn tay, không muốn cô mất đi một chút sự vô tư tùy ý nào, lại bởi vì một câu của người kia mà đã phải âm thầm đau lòng lâu như vậy.
Anh chỉ vừa tưởng tượng như vậy liền tức giận đến nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên.
Nhưng Kỷ Minh Nguyệt nhiều năm về sau lại vẫn nguyện ý mở lòng với anh.
Trong mắt Tạ Vân Trì hiện ra vài phần gió lốc.
Kỷ Minh Nguyệt vừa trấn an anh vừa bĩu môi: “Hơn nữa, Tằng Nghênh Hạ vừa rồi còn nói với em là mấy người các anh còn thường xuyên tụ tập, ít nhất một năm một lần.”
Tạ Vân Trì kiềm chế sự tức giận trong lòng, trên mặt lại hiện ra ý cười như bình thường, nhìn cô, ngữ khí đầy trêu chọc: “Nghe như bé mèo nhà anh đang ghen tị?”
“…”
Kỷ Minh Nguyệt trầm mặc hai giây, cảm thấy vấn đề này khiến bản thân không biết nên trả lời như thế nào.
Nhưng Tạ Vân Trì hoàn toàn không cho cô cơ hội nói chuyện, anh dùng đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm cô, làm Kỷ Minh Nguyệt có chút không được tự nhiên.
Tạ Vân Trì đã rất đẹp, đôi mắt kia lại càng không cưỡng lại được.
Ngay vào lúc này, đôi mắt anh lại như sáng thêm vài phần, giống như sao trên trời, rực rỡ lung linh, làm Kỷ Minh Nguyệt trong lúc nhất thời không dám nhìn thẳng.
“Nếu bé mèo nhà anh ghen thì anh rất vui.” Ngữ khí của Tạ Vân Trì vui vẻ, “Nhưng mà, anh còn muốn xin một cơ hội giải thích.”
Kỷ Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, cũng không nói lời nào, biểu tình thì lại đang thúc giục anh nói tiếp.
Nhìn bộ dáng kiêu ngạo kia, đáng yêu đến mức như có một sợi lông chim chạm vào trái tim Tạ Vân Trì, ngứa ngáy cùng rung động.
Thậm chí làm anh muốn cứ như vậy mà ôm cô vào trong lòng, hôn đến địa lão thiên hoang, đến tận cùng thế giới.
(Địa lão thiên hoang: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất)
Nhưng Tạ Vân Trì rốt cuộc vẫn áp chế ý nghĩ trong lòng, gật đầu nói: “Thật sự là thỉnh thoảng có họp lớp.”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn anh.
Kỳ thật cô chỉ giả bộ giận dỗi mà thôi, mấy cái như họp lớp đều là không thể tránh được.
Lại nói, ai kêu vận khí của Tằng Nghênh Hạ tốt như vậy chứ, ba năm đều có thể học cùng lớp Tạ Vân Trì.
So sánh mà nói, cô quả thực quá bi thảm, một lần chung lớp cũng không có.
Tạ Vân Trì nhướng mi, “Nhưng trong mười năm qua, anh chỉ đi hai lần.”
Kỷ Minh Nguyệt ngẩn ra, có chút không thể tin tưởng: “Thật sự?”
Tạ Vân Trì cười nhẹ: “Em không có ở đó, đi để làm gì?”
Đi cũng chỉ làm tăng sự thương nhớ mà thôi.
Kỷ Minh Nguyệt hơi dừng một chút, cố ý thở dài: “Không, em thấy anh muốn đi tìm bạn gái mà thôi.”
Nói xong, cô không nhịn được mà tự cười mấy tiếng.
Tạ Vân Trì cũng cười.
Kỷ Minh Nguyệt do dự vài giây, vẫn quyết định hỏi Tạ Vân Trì: “Những năm đó anh không nghĩ tới chuyện điều tra chỗ ở của em sao?”
Tạ Vân Trì trầm mặc hồi lâu.
Anh rũ mắt, cười nói: “Có nghĩ tới.”
Không đợi Kỷ Minh Nguyệt truy vấn, Tạ Vân Trì lại tiếp tục nói: “Nhưng anh cho rằng, em kỳ thật không muốn nhìn thấy anh, bằng không tại sao địa chỉ trong sổ tốt nghiệp lại ghi sai chứ.”
“Kỳ thật anh vẫn luôn cho rằng, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không nhìn thấy những bức thư đó.”
“Dựa theo tính cách của em, có lẽ cũng không muốn bị người khác điều tra cùng theo dõi, đúng không?”
Kỷ Minh Nguyệt ngơ ngẩn mà nhìn anh.
Tạ Vân Trì vĩnh viễn đều là như thế này, một mực không đề cập đến tình cảnh của bản thân, dù cho nhắc tới cũng là vân đạm phong khinh.
Những gì anh suy xét trong lòng, vĩnh viễn đều là ý nguyện của cô.
“Vậy anh còn đến hôn lễ của Diệu Diệu?”
Tạ Vân Trì nắm lấy tay cô.
“Ừm, lý trí là lý trí.
Nhưng mà, Kỷ Minh Nguyệt, lúc đó anh thực sự quá nhớ em.”
Nhớ đến mức không thể cầm cự nổi.
“Lúc ấy anh nghĩ, đến hôn lễ của Thư Diệu nhìn thấy em một lần, là đủ rồi.”
Kỷ Minh Nguyệt nhìn anh, không nói chuyện.
Tạ Vân Trì nhẹ cười, “Nhưng sau đó anh phát hiện…”
“Là người quả nhiên đều có lòng tham.”
Không đủ, một lần là không đủ.
Anh quả nhiên vẫn muốn có được em, vĩnh viễn, triệt để.
***
Đây là lần đầu tiên Kỷ Minh Nguyệt và Tạ Vân Trì đi siêu thị cùng nhau.
Cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, giống như một đôi…
Vợ chồng mới cưới.
Tạ Vân Trì đẩy xe mua sắm, dường như rất quen thuộc với cái siêu thị rộng lớn này, còn không quên hỏi ý kiến của Kỷ Minh Nguyệt: “Đi mua nước lẩu hay rau trước?”
Kỷ Minh Nguyệt cười nhạt: “Ai ăn lẩu lại mua rau chứ?”
“…Anh.”
Kỷ Minh Nguyệt vẻ mặt chấn động: “Anh ăn lẩu còn ăn thêm rau?”
Cô bắt đầu đến ngón tay nói với Tạ Vân Trì, “Đầu tiên ăn một chút thịt bò, lại ăn viên thả lẩu, uống coca, cuối cùng là ăn mì, như vậy là đã rất no rồi.
Anh còn có thể nuốt trôi rau?”
Tạ Vân Trì vẫn ung dung: “Ăn rau tốt cho sức khỏe.”
Kỷ Minh Nguyệt lời lẽ chính đáng: “Ăn rau chính là không tôn trọng món lẩu.”
Vợ chồng mới cưới lần đầu tiên đi siêu thị mua đồ nấu lẩu đã có sự khác biệt lớn như vậy.
Bất quá cũng may người mời ăn lẩu hôm nay là bạn học Tạ Vân Trì, là một kẻ có tiền, hơn nữa còn là một người bạn trai tốt, rất giỏi trong việc nhượng bộ bạn gái thân yêu của mình.
Cho nên anh trầm ngâm trong chốc lát, đề nghị, “Vậy không bằng em cùng anh đi mua rau, anh tự mình ăn?”
Kỷ Minh Nguyệt suy tư một chút, cảm thấy bản thân không ăn còn không cho bạn trai ăn thì đúng là có chút vô nhân đạo.
Cô miễn cưỡng gật gật đầu.
Bạn học Tạ Vân Trì lập tức khích lệ: “Bạn gái anh đúng là hiểu lòng người, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.”
Kỷ Minh Nguyệt bật cười, đi theo Tạ Vân Trì, vui vui vẻ vẻ mà đi vào khu bán nước lẩu.
Một nữ hài tử ở phía trước bọn họ vài bước đang chọn sữa chua bất đắc dĩ nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại: “…”
Mẹ nó.
Cái chuyện gì vậy?
Thời buổi này, bạn gái cho phép bạn trai ăn rau, cũng đã có thể được gọi là “hiểu lòng người” rồi sao?
Còn khen “vừa xinh đẹp vừa tốt bụng”?
Cô thực sự muốn nhìn xem xinh đẹp đến mức nào!
Vừa nghĩ như vậy, nữ hài tử quay đầu lại, giả vờ không chút để ý mà liếc liếc đôi tình lữ kia.
“…”
Aaaa, tỷ tỷ thật xinh đẹp, tỷ tỷ vừa xinh đẹp vừa hiên ngang!
Cô đã lớn như vậy rồi, cũng gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng đẹp đến mức này thật sự là chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Làn da tinh tế như ngọc, cả người trắng đến phát sáng, gu ăn mặc lại cực kỳ tốt, khí chất thượng thừa.
Cô nghiêng đầu nói gì đó với nam nhân bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười, lông mi nhẹ chớp, đôi mắt hơi cong, lấp lánh như pha lê.
Càng làm cho người ta lụy tim chính là, tuy khí chất trên người cô rất hiên ngang, nhưng khi đối mặt với nam nhân kia, lại giống như một tiểu nữ nhân kiều mỵ.
Hai khí chất đầy mâu thuẫn lại dung hợp một cách hoàn mỹ trên người mỹ nữ ấy, khiến nữ hài tử kia trong lúc nhất thời có chút hoa mắt.
Mới vừa lấy lại tinh thần, cô lại nhịn không được mà thử nhìn nam nhân kia, muốn xem xem bạn trai của mỹ nữ rốt cuộc có bộ dáng gì
“…”
Aaaa, ca ca thật đẹp trai, ca ca vừa đẹp trai vừa ôn nhu!
Nữ hài tử sắp rơi lệ đến nơi.
Tuấn nam mỹ nữ nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút, quả thực là khiến người đi đường được dưỡng mắt!
Cho đến khi tuấn nam mỹ nữ đẩy xe mua sắm đi xa, nữ hài tử kia vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm bọn họ.
Trong đầu chỉ còn nghĩ…
Muốn dọn Cục Dân Chính đến đây, máy xúc có đủ dùng không?
***
Lúc đẩy xe mua sắm đi tính tiền, Kỷ Minh Nguyệt còn nói thầm với Tạ Vân Trì: “Chúng ta hình như mua hơi nhiều, có ăn hết được không?”
Tạ Vân Trì vừa nghe cô nói chuyện vừa để ý hoàn cảnh xung quanh.
Thời điểm Kỷ Minh Nguyệt chuẩn bị va vào một kệ hàng, anh nhanh tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng kéo vào trong lòng mình, hoàn hảo né tránh.
Trả lời cô: “Không sao, ăn không hết thì ngày mai anh hầm canh cho em.”
Ừm, nghe cũng không tồi.
Tuy rằng…
Cô liếc cái xe đầy ắp đồ, cảm thấy dù cho hầm canh thì cũng phải chia thành nhiều bữa.
Tiểu tỷ tỷ thu ngân quét mã từng món đồ mất rất nhiều thời gian, Kỷ Minh Nguyệt ở bên cạnh liên tục xếp đồ vào túi, sau đó nhìn thấy…
Tạ Vân Trì cầm lấy một cái hộp từ quầy hàng bên cạnh, mỉm cười đưa cho thu ngân: “Tính luôn cái này đi.”
Kỷ Minh Nguyệt thuận miệng hỏi: “Cái gì thế?”
“Kẹo cao su bạc hà,” Tạ Vân Trì mặt không đổi sắc mà trả lời, “Ăn lẩu xong thì nhai cho thơm.”
“À.” Kỷ Minh Nguyệt tiếp tục vùi đầu nhét đồ vào túi, hoàn toàn bỏ qua biểu tình trợn mắt há mồm của tiểu tỷ tỷ thu ngân.
Tiểu tỷ tỷ nhìn cái hộp trong tay mình, nhìn chằm chằm chữ “Okamoto”…
(Okamoto: một thương hiệu bao cao su của Nhật Bản)
Từ khi nào Okamoto sản xuất kẹo cao su bạc hà chứ.
Nhưng cô đã thực sự thấy qua bao cao su hương bạc hà.
Tác giả có lời muốn nói:
Tâm cơ boy..