Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 63
Sầm Linh Thu đến nhà hàng Pháp mà lần trước cô chưa kịp đến ăn ở Paris, nhà hàng này vừa khéo lại có chi nhánh ở Lan Thành, thế nên cô và Dụ Minh Kiều đã hẹn nhau ở đây.
Vì kẹt xe nên khi cô đến, Dụ Minh Kiều đã ngồi đó uống trà hoa quả từ lâu.
"Xin lỗi, chị đến trễ." Sầm Linh Thu ngồi xuống đối diện với cô ấy, "Em đợi lâu chưa?"
Dụ Minh Kiều lắc đầu.
Sầm Linh Thu thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ sẫm, không nhịn được nhíu mày, "Sao mặc ít thế, không lạnh sao?"
Tháng Mười Một ở Lan Thành, nhiệt độ đã xuống rất thấp, một chiếc hoodie căn bản không đủ giữ ẩm.
Dụ Minh Kiều nhấp nhẹ một ngụm trà hoa quả, giọng nói âm u lạnh lẽo, "Bây giờ chị đang lo cho em sao?"
Lời nói của cô ấy ngập tràn mỉa mai đến mức Sầm Linh Thu không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra. Cô cười khổ một tiếng, cố ý đùa: "Chẳng lẽ không rõ sao?"
Dụ Minh Kiều đáp trả bằng giọng đầy gai góc, "Em có lạnh chết thì liên quan gì đến chị? Dù sao chị cũng đâu thèm để ý đến em."
Sầm Linh Thu đưa tay lên trán.
Lại nữa rồi.
Loại giọng điệu chua ngoa quen thuộc mà cô đã lâu không gặp.
Cô biết Dụ Minh Kiều đang trách mình vì thái độ khác thường trong những ngày qua.
Sầm Linh Thu không thể phản bác, dù sao đây cũng là hành vi yếu đuối của cô.
"Chị không có ý như vậy." Sầm Linh Thu nhẫn nại nói, "Chị sẽ không bao giờ không để ý đến em, Kiều Kiều, em không cần phải nghi ngờ điều này."
"Ồ, thế à?"Dụ Minh Kiều chống cằm, ngón tay thờ ơ khuấy nhẹ ống hút, nét mặt u ám, lời nói đầy gai góc, "Chị chỉ biết gạt em, đùa giỡn với em, coi em như một đứa ngốc mà lừa."
Sầm Linh Thu: "........"
"Em thật là..." Sầm Linh Thu cảm thấy đau đầu, "Em đang nói linh tinh cái gì vậy."
"Em nói sai sao?" Giọng Dụ Minh Kiều càng thêm lạnh lùng và gay gắt, "Tại sao chị lại trốn tránh em, chị nghĩ em không nhận ra sao? Em đã làm sai điều gì, tại sao chị lại như vậy?"
Cô mím môi, giọng nói nhẹ bẫng, "Kiều Kiều, em không làm sai điều gì cả, sai là... chị."
Ống hút trong tay Dụ Minh Kiều sắp bị cô ấy bóp nát, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp.
"Chị không được trốn tránh em."
Lời nói của cô ấy mạnh mẽ, xen lẫn sự cố chấp đầy sâu đậm.
"Em sẽ rất đau đấy." Dụ Minh Kiều cúi mắt, giọng nói lại trở nên yếu ớt.
Trái tim Sầm Linh Thu lại mềm nhũn một cách đáng chết, Dụ Minh Kiều quả nhiên là khắc tinh của cô.
Nếu không, tại sao chỉ vì một câu nói ngắn ngủi của Dụ Minh Kiều mà cô đã lập tức đầu hàng.
"Chị..." Sầm Linh Thu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không thể nói ra một lời, chỉ có thể nửa thật nửa buông xuôi mà đáp, "Ừ, sẽ không trốn tránh em nữa."
Sắc mặt của Dụ Minh Kiều lúc này mới dịu đi một chút.
Sau khi món ăn được dọn lên, Sầm Linh Thu đi vào nhà vệ sinh.
Dụ Minh Kiều ngồi chờ ở bàn, nhưng chưa kịp đợi đến khi cô quay lại thì người mà cô không muốn gặp nhất đã xuất hiện.
Lâm Đống ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào cô, "Minh Kiều."
Dụ Minh Kiều lạnh lùng nói, "Không có việc gì thì cút đi."
Hạ Hàm Châu không biết từ đâu chui ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Đống, mỉm cười: "Cô là Dụ Minh Kiều à? Cô biết không, cô rất giống một người."
Lâm Đống trừng mắt nhìn anh ta, "Họ Hạ kia, câm miệng đi."
Hạ Hàm Châu chẳng mảy may quan tâm, giơ tay ra vẻ không sao cả: "Tôi đâu có nói sai." Rồi lại nhìn về phía Dụ Minh Kiều, "Có điều, cô xinh đẹp hơn người đó nhiều."
Dụ Minh Kiều chẳng thèm để ý đến người đàn ông hoa hòe hoa sói này, tiếp tục ăn salad, ngay cả ánh mắt cũng không liếc đến hai người.
Lâm Đống nhìn Dụ Minh Kiều, đã rất lâu rồi anh ta không gặp lại cô.
Kể từ sau khi Linh Thu xảy ra tai nạn xe, công việc của anh ta đã chất đống như núi. Ông nội thì cưỡng chế cấm đoán, cộng thêm việc chị gái từng cảnh cáo anh ta không được phép tìm đến Dụ Minh Kiều nữa, gần như tất cả mọi người đều ngăn cản anh ta gặp lại cô.
Mọi nguyên nhân đều dẫn đến việc anh ta thực sự không còn đến tìm Dụ Minh Kiều thêm một lần nào nữa.
Bây giờ nhìn lại cô, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết cảm giác của mình đối với cô là gì. Có lẽ là thích, nhưng cũng có lẽ là không còn chút cảm xúc nào.
Nhưng thực ra, anh ta chỉ muốn nhìn thấy hình bóng của một người khác từ trên người Dụ Minh Kiều mà thôi.
"Muốn gặp cô ấy thì cậu đi chết đi." Dụ Minh Kiều nhận ra ánh mắt của Lâm Đống, từ tốn uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói, không thèm ngẩng đầu lên, "Chết rồi thì mới có thể gặp nhau."
Lâm Đống nhíu mày, "Cô-"
Hạ Hàm Châu ở bên cạnh nghe xong bật cười ha hả, "Lâm Đồng, cô ấy còn hung dữ hơn Ninh Già nhiều đấy."
Hạ Hàm Châu gọi hai chai rượu ngon và vài món nổi tiếng đến bàn này.
Anh ta cảm thấy Dụ Minh Kiều nói chuyện rất thú vị, nên muốn nói thêm vài câu với cô. Anh ta vừa gắp thức ăn, vừa rót rượu cho cô, nhưng Dụ Minh Kiều chẳng thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn xem như hai người kia không tồn tại.
Khi Sầm Linh Thu bước ra từ nhà vệ sinh, liền thấy cảnh Hạ Hàm Châu đang rót rượu cho Dụ Minh Kiều, thậm chí còn đẩy món ăn đến trước mặt cô, khuôn mặt mang ý cười, ánh mắt không rời khỏi Dụ Minh Kiều, mà Lâm Đống bên cạnh thì mặt đen như mực.
Sầm Linh Thu híp mắt, cảm thấy rất khó chịu khi thấy Hạ Hàm Châu tiếp cận Dụ Minh Kiều như vậy.
Lúc này cô mới nhớ ra Hạ Hàm Châu là ai.
Vì kẹt xe nên khi cô đến, Dụ Minh Kiều đã ngồi đó uống trà hoa quả từ lâu.
"Xin lỗi, chị đến trễ." Sầm Linh Thu ngồi xuống đối diện với cô ấy, "Em đợi lâu chưa?"
Dụ Minh Kiều lắc đầu.
Sầm Linh Thu thấy cô ấy chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đỏ sẫm, không nhịn được nhíu mày, "Sao mặc ít thế, không lạnh sao?"
Tháng Mười Một ở Lan Thành, nhiệt độ đã xuống rất thấp, một chiếc hoodie căn bản không đủ giữ ẩm.
Dụ Minh Kiều nhấp nhẹ một ngụm trà hoa quả, giọng nói âm u lạnh lẽo, "Bây giờ chị đang lo cho em sao?"
Lời nói của cô ấy ngập tràn mỉa mai đến mức Sầm Linh Thu không phải kẻ ngốc, sao có thể không nghe ra. Cô cười khổ một tiếng, cố ý đùa: "Chẳng lẽ không rõ sao?"
Dụ Minh Kiều đáp trả bằng giọng đầy gai góc, "Em có lạnh chết thì liên quan gì đến chị? Dù sao chị cũng đâu thèm để ý đến em."
Sầm Linh Thu đưa tay lên trán.
Lại nữa rồi.
Loại giọng điệu chua ngoa quen thuộc mà cô đã lâu không gặp.
Cô biết Dụ Minh Kiều đang trách mình vì thái độ khác thường trong những ngày qua.
Sầm Linh Thu không thể phản bác, dù sao đây cũng là hành vi yếu đuối của cô.
"Chị không có ý như vậy." Sầm Linh Thu nhẫn nại nói, "Chị sẽ không bao giờ không để ý đến em, Kiều Kiều, em không cần phải nghi ngờ điều này."
"Ồ, thế à?"Dụ Minh Kiều chống cằm, ngón tay thờ ơ khuấy nhẹ ống hút, nét mặt u ám, lời nói đầy gai góc, "Chị chỉ biết gạt em, đùa giỡn với em, coi em như một đứa ngốc mà lừa."
Sầm Linh Thu: "........"
"Em thật là..." Sầm Linh Thu cảm thấy đau đầu, "Em đang nói linh tinh cái gì vậy."
"Em nói sai sao?" Giọng Dụ Minh Kiều càng thêm lạnh lùng và gay gắt, "Tại sao chị lại trốn tránh em, chị nghĩ em không nhận ra sao? Em đã làm sai điều gì, tại sao chị lại như vậy?"
Cô mím môi, giọng nói nhẹ bẫng, "Kiều Kiều, em không làm sai điều gì cả, sai là... chị."
Ống hút trong tay Dụ Minh Kiều sắp bị cô ấy bóp nát, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp.
"Chị không được trốn tránh em."
Lời nói của cô ấy mạnh mẽ, xen lẫn sự cố chấp đầy sâu đậm.
"Em sẽ rất đau đấy." Dụ Minh Kiều cúi mắt, giọng nói lại trở nên yếu ớt.
Trái tim Sầm Linh Thu lại mềm nhũn một cách đáng chết, Dụ Minh Kiều quả nhiên là khắc tinh của cô.
Nếu không, tại sao chỉ vì một câu nói ngắn ngủi của Dụ Minh Kiều mà cô đã lập tức đầu hàng.
"Chị..." Sầm Linh Thu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị chặn lại, không thể nói ra một lời, chỉ có thể nửa thật nửa buông xuôi mà đáp, "Ừ, sẽ không trốn tránh em nữa."
Sắc mặt của Dụ Minh Kiều lúc này mới dịu đi một chút.
Sau khi món ăn được dọn lên, Sầm Linh Thu đi vào nhà vệ sinh.
Dụ Minh Kiều ngồi chờ ở bàn, nhưng chưa kịp đợi đến khi cô quay lại thì người mà cô không muốn gặp nhất đã xuất hiện.
Lâm Đống ngồi xuống đối diện, nhìn thẳng vào cô, "Minh Kiều."
Dụ Minh Kiều lạnh lùng nói, "Không có việc gì thì cút đi."
Hạ Hàm Châu không biết từ đâu chui ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Đống, mỉm cười: "Cô là Dụ Minh Kiều à? Cô biết không, cô rất giống một người."
Lâm Đống trừng mắt nhìn anh ta, "Họ Hạ kia, câm miệng đi."
Hạ Hàm Châu chẳng mảy may quan tâm, giơ tay ra vẻ không sao cả: "Tôi đâu có nói sai." Rồi lại nhìn về phía Dụ Minh Kiều, "Có điều, cô xinh đẹp hơn người đó nhiều."
Dụ Minh Kiều chẳng thèm để ý đến người đàn ông hoa hòe hoa sói này, tiếp tục ăn salad, ngay cả ánh mắt cũng không liếc đến hai người.
Lâm Đống nhìn Dụ Minh Kiều, đã rất lâu rồi anh ta không gặp lại cô.
Kể từ sau khi Linh Thu xảy ra tai nạn xe, công việc của anh ta đã chất đống như núi. Ông nội thì cưỡng chế cấm đoán, cộng thêm việc chị gái từng cảnh cáo anh ta không được phép tìm đến Dụ Minh Kiều nữa, gần như tất cả mọi người đều ngăn cản anh ta gặp lại cô.
Mọi nguyên nhân đều dẫn đến việc anh ta thực sự không còn đến tìm Dụ Minh Kiều thêm một lần nào nữa.
Bây giờ nhìn lại cô, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết cảm giác của mình đối với cô là gì. Có lẽ là thích, nhưng cũng có lẽ là không còn chút cảm xúc nào.
Nhưng thực ra, anh ta chỉ muốn nhìn thấy hình bóng của một người khác từ trên người Dụ Minh Kiều mà thôi.
"Muốn gặp cô ấy thì cậu đi chết đi." Dụ Minh Kiều nhận ra ánh mắt của Lâm Đống, từ tốn uống một ngụm nước, nhàn nhạt nói, không thèm ngẩng đầu lên, "Chết rồi thì mới có thể gặp nhau."
Lâm Đống nhíu mày, "Cô-"
Hạ Hàm Châu ở bên cạnh nghe xong bật cười ha hả, "Lâm Đồng, cô ấy còn hung dữ hơn Ninh Già nhiều đấy."
Hạ Hàm Châu gọi hai chai rượu ngon và vài món nổi tiếng đến bàn này.
Anh ta cảm thấy Dụ Minh Kiều nói chuyện rất thú vị, nên muốn nói thêm vài câu với cô. Anh ta vừa gắp thức ăn, vừa rót rượu cho cô, nhưng Dụ Minh Kiều chẳng thèm nhìn anh ta một cái, hoàn toàn xem như hai người kia không tồn tại.
Khi Sầm Linh Thu bước ra từ nhà vệ sinh, liền thấy cảnh Hạ Hàm Châu đang rót rượu cho Dụ Minh Kiều, thậm chí còn đẩy món ăn đến trước mặt cô, khuôn mặt mang ý cười, ánh mắt không rời khỏi Dụ Minh Kiều, mà Lâm Đống bên cạnh thì mặt đen như mực.
Sầm Linh Thu híp mắt, cảm thấy rất khó chịu khi thấy Hạ Hàm Châu tiếp cận Dụ Minh Kiều như vậy.
Lúc này cô mới nhớ ra Hạ Hàm Châu là ai.