Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 62
Sau đó một ngày, Sầm Linh Thu đã hỏi hệ thống về chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều, hệ thống nói với cô rằng chỉ số đó đang dần ổn định, hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Thế nhưng Sầm Linh Thu lại không hề cảm thấy vui. Bây giờ cô mới nhận ra, Dụ Minh Kiều căn bản là một nhân tố bất ổn cực kỳ nguy hiểm, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sự ổn định hiện tại không nói lên được điều gì, cô ấy thay đổi cảm xúc liên tục, giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có lý trí.
Đây là một câu hỏi hóc búa, không có đáp án chính xác.
Không thể phủ nhận rằng cô rất thích Dụ Minh Kiều. Dụ Minh Kiều là người cô thích nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời của mình. Sự yêu thích này mang nhiều ý nghĩa, phức tạp và khó hiểu. Ngay chính Sầm Linh Thu cũng không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình là gì.
Hiện tại cô đang rất rối loạn, rối đến mức không thể tả nổi. Có lẽ là vì giờ đây cô mới nhận ra đằng sau sự ấm áp ấy là những khuyết điểm sắc bén. Cô muốn làm gì đó, nhưng lại không thể làm được gì.
Nhìn thấy chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều dần dần ổn định, nếu hệ thống phát hiện nhiệm vụ sắp hoàn thành, cô chắc chắn sẽ phải rời khỏi đây.
Không một nhân viên nào có thể ở lại thế giới nhiệm vụ.
Thực ra cô không muốn rời khỏi thế giới này, nhưng điều khiến Sầm Linh Thu lo lắng hơn là trạng thái tinh thần của Dụ Minh Kiều.
Những lời mà Dụ Minh Kiều đã nói không phải là lời nói suông, cô ấy rất nghiêm túc, và Sầm Linh Thu tin rằng Dụ Minh Kiều sẽ thực sự làm như vậy.
Đây không phải điều cô mong muốn.
Dụ Minh Kiều dựa dẫm vào cô quá nhiều.
Gần như đến mức vô lý.
Sầm Linh Thu thậm chí còn nghĩ liệu mình có cần giữ khoảng cách với cô ấy hay không, giảm bớt sự phụ thuộc của cô ấy vào mình. Nhưng nếu thực sự làm như vậy, cô không thể đoán trước được Dụ Minh Kiều sẽ có phản ứng gì.
Hơn nữa, cô hoàn toàn không thể từ chối đôi mắt vừa bình tĩnh lại vừa ấm ức của Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều luôn biết cách nắm lấy điểm yếu của cô.
Những ngày này, Sầm Linh Thu suy nghĩ nhiều đến mức đầu óc căng thẳng. Mỗi khi nhìn thấy Dụ Minh Kiều, những mớ suy nghĩ rối ren trong lòng lại trỗi dậy, khiến cô không thể bình tĩnh đối diện với cô ấy.
Cô bắt đầu vô thức né tránh Dụ Minh Kiều. Hành vi trốn tránh hèn nhát này khiến Sầm Linh Thu tự cảm thấy ghê tởm, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Dụ Minh Kiều, cô lại không tự chủ được mà liên tưởng đến trạng thái tinh thần của cô ấy sau khi mình rời khỏi thế giới này.
Cô không muốn Dụ Minh Kiều chỉ sống vì mình.
Dù nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người đã chết từ lâu, giờ chỉ đang tạm bợ sống sót mà thôi.
Khoảng cách quá gần này chỉ là một ngòi dẫn cháy âm ỉ cho sự sụp đổ.
Mặc dù, bây giờ có hối cũng đã muộn.
Hôm nay Sầm Linh Thu phải đến một nhà hàng Pháp dùng bữa với Dụ Minh Kiều. Những ngày này cô suy nghĩ quá nhiều, hành vi cũng khó hiểu, Dụ Minh Kiều dường như nhận ra sự cứng nhắc trong quan hệ của hai người nên rất cứng rắn, vừa nũng nịu vừa phát điên, nhất quyết đòi cô cùng đi ăn.
Sầm Linh Thu cũng biết mình hành xử bất thường, trước giờ cô luôn không có cách nào từ chối được Dụ Minh Kiều. Hơn nữa, bản thân cô cũng cảm thấy dạo này mình có chút cố ý xa cách với cô ấy, sợ Dụ Minh Kiều suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng thấy hơi áy náy nên đã đồng ý.
Tối qua cô đã về nhà một chuyến, sáng nay sau khi chỉnh trang lại bản thân thì xuống lầu. Vừa đi đến phòng khách dưới lầu, Trương Lê gọi cô lại, “Tiểu Thu.”
“Lại đây, đây là con trai của chú Hạ, hai đứa hồi nhỏ từng chơi cùng nhau một thời gian, đến chào hỏi đi.”
Sầm Linh Thu không hứng thú với con trai của chú nào cả, “Mẹ, con có việc phải đi rồi."
“Con bé này.” Trương Lê trách yêu cô, “Lại đây chào một tiếng đã.”
Sầm Linh Thu: "....."
Sợ Trương Lê lải nhải thêm, cô đi đến bên ghế sô pha, ánh mắt chạm phải người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông nhận ra cô, nở nụ cười, vẫy tay chào, “Chào em, lại gặp rồi.”
Sầm Linh Thu có trí nhớ rất tốt, nhìn một cái là nhận ra ngay đây chính là người đàn ông hôm trước đã cài sai cúc áo.
Tên gì ấy nhỉ?
À, Hạ Hàm Châu.
Cái tên này nghe rất quen, không biết đã nghe ở đâu.
Hạ Hàm Châu chống cằm, thích thú nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu.
Người phụ nữ có đôi mắt lạnh nhạt, ngũ quan dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù, lạnh lùng và bí ẩn, không thể nhìn thấu được cảm xúc. Giống như người này đang che giấu rất nhiều bí mật.
Hạ Hàm Châu lần đầu tiên gặp phải một người như thế, khiến anh rất muốn khám phá những bí mật ấy.
Kể từ lần đầu gặp cô, Hạ Hàm Châu luôn bất giác nhớ đến ánh mắt trong veo lạnh lẽo của cô trong một vài khoảnh khắc.
Sầm Linh Thu đối diện với ánh mắt đầy vẻ hứng thú của Hạ Hàm Châu, trong lòng không chút gợn sóng, chỉ cảm thấy nhàm chán và ghê tởm.
Cô nhàn nhạt nói, “Mẹ, con thực sự có việc, không kịp nữa rồi, con đi đây.”
Trương Lê nhíu mày, “Con bé này là sao vậy, mẹ còn định để con với Tiểu Hạ đi ăn cơm cùng nhau đấy. Cũng ngay trong trung tâm thành phố, hôm nay em trai con cũng mời người ta ăn cơm ở đó, nhà hàng đó tên là gì nhỉ...”
Sầm Linh Thu không đợi bà nhớ ra, cầm túi lên rồi rời khỏi phòng khách.
Để lại Trương Lê với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thế nhưng Sầm Linh Thu lại không hề cảm thấy vui. Bây giờ cô mới nhận ra, Dụ Minh Kiều căn bản là một nhân tố bất ổn cực kỳ nguy hiểm, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Sự ổn định hiện tại không nói lên được điều gì, cô ấy thay đổi cảm xúc liên tục, giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có lý trí.
Đây là một câu hỏi hóc búa, không có đáp án chính xác.
Không thể phủ nhận rằng cô rất thích Dụ Minh Kiều. Dụ Minh Kiều là người cô thích nhất trong gần ba mươi năm cuộc đời của mình. Sự yêu thích này mang nhiều ý nghĩa, phức tạp và khó hiểu. Ngay chính Sầm Linh Thu cũng không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình là gì.
Hiện tại cô đang rất rối loạn, rối đến mức không thể tả nổi. Có lẽ là vì giờ đây cô mới nhận ra đằng sau sự ấm áp ấy là những khuyết điểm sắc bén. Cô muốn làm gì đó, nhưng lại không thể làm được gì.
Nhìn thấy chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều dần dần ổn định, nếu hệ thống phát hiện nhiệm vụ sắp hoàn thành, cô chắc chắn sẽ phải rời khỏi đây.
Không một nhân viên nào có thể ở lại thế giới nhiệm vụ.
Thực ra cô không muốn rời khỏi thế giới này, nhưng điều khiến Sầm Linh Thu lo lắng hơn là trạng thái tinh thần của Dụ Minh Kiều.
Những lời mà Dụ Minh Kiều đã nói không phải là lời nói suông, cô ấy rất nghiêm túc, và Sầm Linh Thu tin rằng Dụ Minh Kiều sẽ thực sự làm như vậy.
Đây không phải điều cô mong muốn.
Dụ Minh Kiều dựa dẫm vào cô quá nhiều.
Gần như đến mức vô lý.
Sầm Linh Thu thậm chí còn nghĩ liệu mình có cần giữ khoảng cách với cô ấy hay không, giảm bớt sự phụ thuộc của cô ấy vào mình. Nhưng nếu thực sự làm như vậy, cô không thể đoán trước được Dụ Minh Kiều sẽ có phản ứng gì.
Hơn nữa, cô hoàn toàn không thể từ chối đôi mắt vừa bình tĩnh lại vừa ấm ức của Dụ Minh Kiều.
Dụ Minh Kiều luôn biết cách nắm lấy điểm yếu của cô.
Những ngày này, Sầm Linh Thu suy nghĩ nhiều đến mức đầu óc căng thẳng. Mỗi khi nhìn thấy Dụ Minh Kiều, những mớ suy nghĩ rối ren trong lòng lại trỗi dậy, khiến cô không thể bình tĩnh đối diện với cô ấy.
Cô bắt đầu vô thức né tránh Dụ Minh Kiều. Hành vi trốn tránh hèn nhát này khiến Sầm Linh Thu tự cảm thấy ghê tởm, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Dụ Minh Kiều, cô lại không tự chủ được mà liên tưởng đến trạng thái tinh thần của cô ấy sau khi mình rời khỏi thế giới này.
Cô không muốn Dụ Minh Kiều chỉ sống vì mình.
Dù nói cho cùng, cô cũng chỉ là một người đã chết từ lâu, giờ chỉ đang tạm bợ sống sót mà thôi.
Khoảng cách quá gần này chỉ là một ngòi dẫn cháy âm ỉ cho sự sụp đổ.
Mặc dù, bây giờ có hối cũng đã muộn.
Hôm nay Sầm Linh Thu phải đến một nhà hàng Pháp dùng bữa với Dụ Minh Kiều. Những ngày này cô suy nghĩ quá nhiều, hành vi cũng khó hiểu, Dụ Minh Kiều dường như nhận ra sự cứng nhắc trong quan hệ của hai người nên rất cứng rắn, vừa nũng nịu vừa phát điên, nhất quyết đòi cô cùng đi ăn.
Sầm Linh Thu cũng biết mình hành xử bất thường, trước giờ cô luôn không có cách nào từ chối được Dụ Minh Kiều. Hơn nữa, bản thân cô cũng cảm thấy dạo này mình có chút cố ý xa cách với cô ấy, sợ Dụ Minh Kiều suy nghĩ nhiều, trong lòng cũng thấy hơi áy náy nên đã đồng ý.
Tối qua cô đã về nhà một chuyến, sáng nay sau khi chỉnh trang lại bản thân thì xuống lầu. Vừa đi đến phòng khách dưới lầu, Trương Lê gọi cô lại, “Tiểu Thu.”
“Lại đây, đây là con trai của chú Hạ, hai đứa hồi nhỏ từng chơi cùng nhau một thời gian, đến chào hỏi đi.”
Sầm Linh Thu không hứng thú với con trai của chú nào cả, “Mẹ, con có việc phải đi rồi."
“Con bé này.” Trương Lê trách yêu cô, “Lại đây chào một tiếng đã.”
Sầm Linh Thu: "....."
Sợ Trương Lê lải nhải thêm, cô đi đến bên ghế sô pha, ánh mắt chạm phải người đàn ông ngồi đối diện.
Người đàn ông nhận ra cô, nở nụ cười, vẫy tay chào, “Chào em, lại gặp rồi.”
Sầm Linh Thu có trí nhớ rất tốt, nhìn một cái là nhận ra ngay đây chính là người đàn ông hôm trước đã cài sai cúc áo.
Tên gì ấy nhỉ?
À, Hạ Hàm Châu.
Cái tên này nghe rất quen, không biết đã nghe ở đâu.
Hạ Hàm Châu chống cằm, thích thú nhìn chằm chằm vào Sầm Linh Thu.
Người phụ nữ có đôi mắt lạnh nhạt, ngũ quan dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù, lạnh lùng và bí ẩn, không thể nhìn thấu được cảm xúc. Giống như người này đang che giấu rất nhiều bí mật.
Hạ Hàm Châu lần đầu tiên gặp phải một người như thế, khiến anh rất muốn khám phá những bí mật ấy.
Kể từ lần đầu gặp cô, Hạ Hàm Châu luôn bất giác nhớ đến ánh mắt trong veo lạnh lẽo của cô trong một vài khoảnh khắc.
Sầm Linh Thu đối diện với ánh mắt đầy vẻ hứng thú của Hạ Hàm Châu, trong lòng không chút gợn sóng, chỉ cảm thấy nhàm chán và ghê tởm.
Cô nhàn nhạt nói, “Mẹ, con thực sự có việc, không kịp nữa rồi, con đi đây.”
Trương Lê nhíu mày, “Con bé này là sao vậy, mẹ còn định để con với Tiểu Hạ đi ăn cơm cùng nhau đấy. Cũng ngay trong trung tâm thành phố, hôm nay em trai con cũng mời người ta ăn cơm ở đó, nhà hàng đó tên là gì nhỉ...”
Sầm Linh Thu không đợi bà nhớ ra, cầm túi lên rồi rời khỏi phòng khách.
Để lại Trương Lê với vẻ mặt bất đắc dĩ.