Trăng Gió Nơi Đây
Chương 46
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Không thể không nói, Trần Cương Sách quả thực là người tình thích hợp nhất của Nguyễn Sương. Dù là tâm hồn hay thể xác của cô, mỗi một tấc đều có dấu vết đ ộng tình với anh.
Nguyễn Sương như rơi xuống biển sâu, toàn thân ướt đẫm, từ trong nước biển mở mắt ra trông thấy một cảnh tượng ẩn giấu dưới đáy đại dương mà cô chưa từng thấy bao giờ. Lớp rong biển sẫm màu dày đặc vướng vào người cô. Nước biển cuồn cuộn rung chuyển trập trùng, rong biển lớn nhỏ giam cầm cô theo những đợt sóng lúc nhanh lúc chậm. Cô muốn chạy trốn nhưng không có nơi nào có thể trốn được.
Nước biển hiền hòa bao bọc lấy cô, cô vừa kêu lên một tiếng thoải mái, vừa khóc lóc nỉ non nói: “Em sắp chết rồi.”
“Em sẽ không chết.” Giọng nói của Trần Cương Sách dịu dàng chậm rãi vang lên, “Sao anh có thể để em chết được chứ?”
Anh sẽ không để cô chết, chỉ là khơi lên h@m muốn d*c vọng như chết đi sống lại mà thôi.
–
Hai lần trước đều là tình huống xảy ra đột ngột mà không hề báo trước và cả hai lần đó họ đều không có sự chuẩn bị. Nhưng lần này Trần Cương Sách có vẻ đã có sẵn kế hoạch, từng cái một như thời gian, địa điểm đều vạch ra vô cùng chi tiết.
Nguyễn Sương giống như tờ giấy bị ngâm trong nước, dù có khô lại cũng đã trở nên nhăn nheo dúm dó. Toàn thân cô như mất hết lực mà nằm trên giường, thậm chí không còn sức để mắng anh. Cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự bất mãn trong lòng anh, đoán sự không hài lòng này là do cuộc điện thoại trước đó. Nhưng khi nghĩ lại, anh gần như không bao giờ đẩy sự bất mãn của mình với người khác sang cô. Dù trong lòng có hẹp hòi hay hỗn loạn đến mấy nhưng ở trước mặt cô, cảm xúc của anh vẫn giữ ổn định. Vì vậy, nguyên nhân khiến anh bất mãn hẳn là từ cô. Nhưng hôm nay cô thuận theo ý anh như vậy, anh còn có điều gì không hài lòng nữa?
Nếu không phải do cô phớt lờ chiếc giường trải đầy hoa hồng được bố trí trong khách sạn thì có thể là do cô không ăn tối với anh dưới ánh nến chăng?
Càng nghĩ, đầu óc cô càng bối rối như thể trong đầu đang có hai nhân cách đánh nhau.
Một nhân cách nói: “Tất cả chỉ là do bản thân nghĩ ngợi nhiều mà thôi, cô và anh ấy thậm chí còn không phải là bạn trai, bạn gái. Nếu cô coi những điều đó là lãng mạn thì cô mới là tự mình đa tình.”
Một nhân cách khác lại nói: “Chẳng lẽ lần nào anh ấy về khách sạn cũng trang trí như thế sao? Chẳng lẽ ngày nào anh ấy cũng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến một mình sao? Anh ấy đúng là có hơi bi3n thái nhưng chưa tới mức bị điên.”
Cuộc tranh luận càng lúc càng trở nên phức tạp, đại não của cô đã mệt mỏi rã rời và dần rơi vào trạng thái hỗn loạn. Sau đó, cô nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.
Sau khi cô ngủ, Trần Cương Sách mới tắm rửa xong và từ phòng tắm đi ra.
Anh nhìn hoa hồng rải rác trên sàn rồi lại nhìn Nguyễn Sương đang nằm trên giường đã đá hết số hoa hồng anh đã cẩn thận bố trí tỉ mỉ xuống đất. Anh thở dài rất sâu. Bỏ đi, cô vô tâm không phải chuyện mới ngày một ngày hai, anh đã lĩnh hội đủ trong những năm tháng bị cô bỏ rơi rồi.
“… Cô nhóc này thật không có lương tâm.” Trần Cương Sách vẫn không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, tuy nhiên trong giọng nói vẫn mang ý chiều chuộng và có chút dung túng, không nghe ra chút ý tứ phàn nàn nào. Anh lên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chợt cảm thấy hơi bất lực và bối rối, “Rốt cuộc thì em thích gì? Miên Miên.”
Cứ như vậy Trần Cương Sách chờ đợi Nguyễn Sương giống như Văn Niệm thích tiền vậy.
Anh rất khác với Trần Vũ Tín, anh giàu có và cũng rất hào phóng. Anh có thể cho Nguyễn Sương bất cứ thứ gì mà cô muốn. Có thể cô cũng thích tiền nhưng không thích tiền của anh hay tiền của những người đàn ông khác. Cô thích tiền do chính cô kiếm ra. Trần Cương Sách cảm giác được trước giờ mình chưa từng có cảm giác bất lực như lúc này. Cô đã từng rất kỹ lưỡng, trong mắt cô viết rõ ràng những h@m muốn – cô muốn có anh và tình yêu của anh.
Đối với Trần Cương Sách, tiền bạc không quan trọng, danh vọng hay của cải, địa vị cũng không quan trọng. Ngay từ lần đầu tiên Trần Cương Sách hợp tác ẩn danh với Bàng Tiện thì anh đã biết cô căn bản không quan tâm sử dụng các mối quan hệ của anh. Điều cô mong muốn chính là thời gian khan hiếm nhất của anh và tình yêu ít ỏi kia. Trần Cương Sách không thể giải thích tại sao anh có thể dồn hết công việc, dành nhiều thời gian để ở bên cô, trao cho cô tất cả tình yêu mà không hề dè dặt.
Nếu như nhất định phải nói rõ nguyên nhân,
–Chắc hẳn là bị ma xui quỷ khiến rồi.
Nhưng cô bây giờ, thật sự giống như ngắm hoa trong sương, tựa như ảo mộng, không có cảm giác chân thật. Anh chỉ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, thỏa mãn cô, chỉ vậy mà thôi.
–
Nguyễn Sương lại nghĩ đến đêm nay, trong đầu hiện lên mấy câu thành ngữ bốn chữ: Điên loan đảo phượng, dục cầu bất mãn, muốn gì thì làm, giải thích sự việc bằng lời lẽ dễ hiểu.
Kết luận có được cuối cùng là, ba năm qua Trần Cương Sách đã sống như thế nào? Tay của anh dùng để làm gì vậy?
Hai lần đầu trước còn ổn, nhưng đêm qua thì thực sự…rất quá đáng. Lúc cô bước chân xuống giường, hai chân run rẩy phải vịn vào tường mới có thể đi vào phòng tắm.
Trần Cương Sách ở bên cạnh nghiêng đầu nói đùa: “Có cần anh giúp em vào không?”
“Không cần.” Giọng cô lạnh như băng.
Anh nhìn dáng vẻ khó khăn chật vật nhưng vẫn mạnh mẽ của cô, thực ra có chút cô đơn nhưng anh không thể biết được cô đang nghĩ gì. Chưa kể lời nói mà ngay cả bóng lưng cũng lộ ra một tia oán hận đối với anh. Đêm qua quả thực anh đã làm hơi thô bạo nhưng đối với loại chuyện này, phải hơi mạnh chút mới cảm thấy thỏa mãn. Mọi thứ tối qua đều khiến anh nhớ đến tâm trạng lần đầu tiên xem phim, cảm giác khô nóng đầy hưng phấn, nỗi kích động sau khi được trải nghiệm thử khiến anh rất mong chờ tới lần tiếp theo.
Càng nghĩ về điều đó, anh càng trở nên mất tập trung.
Nhưng Nguyễn Sương vẫn luôn tỉnh táo, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô đi ra, nhặt quần áo lên rồi mặc vào, vừa mặc vừa dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi anh: “Tiền thuê phòng là bao nhiêu? Tôi chuyển cho anh một nửa.”
Chiếc váy của cô có thiết kế hở eo với một đường cắt hình bầu dục hẹp sau lưng, để lộ vòng eo trắng sáng và rãnh lưng hơi lõm.
Ánh mắt Trần Cương Sách dừng lại ở chỗ da thịt lộ ra của cô, không có chút d*c vọng nào mà toàn thân anh như chìm vào đó, hõm lưng như vực thẳm vô tận, nuốt chửng mọi cảm xúc của anh.
Trong mắt anh không hề có ý cười: “Không cần, đêm đó anh ngủ ở nhà em, coi như đã trả tiền phòng.”
Nguyễn Sương gật đầu, cất điện thoại di động đi.
Không khí cuồng nhiệt không còn nữa, đêm xuân hôm qua giống như một giấc mộng lớn. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn đẩy xe đồ ăn tiến vào.
Trần Cương Sách nói: “Ăn trưa xong rồi hãy đi.”
Nói xong anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tối qua Nguyễn Sương ăn không nhiều lại vận động quá sức nên lúc này cảm thấy vô cùng đói bụng.
Cũng không phải là họ chưa từng ăn cùng nhau nên cô không hề cảm thấy xấu hổ mà ngồi xuống bàn ăn lặng lẽ thưởng thức đồ ăn.
Một lúc sau, Trần Cương Sách từ phòng tắm đi ra. Toàn bộ cơ thể được quấn trong một chiếc khăn tắm, che đi đường nhân ngư phía dưới. Trong những năm qua, anh không hề lơ là trong việc chăm chút cho vóc dáng của mình, cơ bắp săn chắc và vòng eo thon gọn có lực. Nguyễn Sương chỉ dừng ở trên người anh hai giây, trong đầu không khỏi nhớ tới những đợt tiến công như dã thú của anh đêm qua. Anh không lau khô nước khiến những giọt nước ướt lan khắp cơ thể. Anh cũng không thay quần áo mà ngồi xuống đối diện cô, trực tiếp dùng bữa.
Nguyễn Sương mím môi, không dám nói ra câu chửi “cuồng khoe thân” vì nếu nói ra, tối qua cô càng lộ liễu hơn.
Hai người như ngầm thỏa thuận là không nói chuyện, đang ăn thì Nguyễn Sương nhận được cuộc điện thoại công việc. Trong phòng ngoài giọng nói của cô ra, âm thanh duy nhất còn lại chỉ là tiếng bát đũa va chạm nhau. Dù Trần Cương Sách không có ý định nghe lén nhưng vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Cương Sách hỏi: “Em định quay lại công ty à?”
Nguyễn Sương nói: “Ừm, ngày mai tôi định về quê nên hôm nay phải về công ty bố trí công việc.”
Trần Cương Sách: “Sao lại quay về?”
Nguyễn Sương kiên nhẫn giải thích tựa như một người vợ đang thông báo cho chồng là mình sắp đi công tác.
Cô nói: “Tôi phải đến đó để quay vài bộ phim ngắn, Trần Bạc Văn bận nên tôi phải đến đó thay.”
Trần Cương Sách dừng một chút, nói: “Loại chuyện này cũng cần em đích thân tới nơi sao?”
Vẻ mặt anh không hề có chút mỉa mai nào, chỉ đơn thuần là một câu hỏi rất chân thành.
“Phòng làm việc chỉ vừa mới thành lập nên tôi phải tự mình giám sát mọi chuyện.” Nguyễn Sương nói: “Ngân hàng nhà anh mở nhiều năm như vậy, hệ thống điều hành đã theo quỹ đạo tiêu chuẩn, không có anh thì ngân hàng vẫn có thể hoạt động nhưng phòng làm việc của tôi thì không như vậy, nó khó mà hoạt động nếu không có tôi.”
Cô đang trải qua giai đoạn mà mọi nhà khởi nghiệp đều phải trải qua trong những bước đầu như sự hỗn loạn, dịch chuyển, bận rộn và mọi thứ cứ vây lấy xung quanh bản thân. Trước giờ cô vẫn luôn bình tĩnh, lý trí và sáng suốt.
Trần Cương Sách nói: “Nhưng anh cảm thấy em có thể để người phụ trách tới đó, không thể cứ có dự án quay phim ở những địa điểm khác là em cũng phải đi theo, đúng không?”
Nguyễn Sương cười cười: “Bởi vì đó là dự án trọng điểm của phòng làm việc.”
Nói đến phòng làm việc, Nguyễn Sương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Ngoài Trần Tụng Nghi, xung quanh tôi còn có ai là người của anh không?”
Trần Cương Sách cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
“Nói chuyện.” Nguyễn Sương đặt chân xuống gầm bàn, đá nhẹ vào chân anh.
Cử chỉ nhỏ này giống như màn tán tỉnh giữa những người yêu nhau.
Trần Cương Sách cười: “Nếu nhất định phải nói cho em biết, vậy người bạn của anh chính là người phụ trách công ty luật mà phòng làm việc của em đang hợp tác.”
Công ty luật ban đầu được giới thiệu bởi Trần Tụng Nghi. Vòng tròn màu đỏ trứ danh. Lúc đầu, Nguyễn Sương rất ngạc nhiên khi nghe tin công ty luật đó sẵn sàng hợp tác với phòng làm việc ít tên tuổi như bên cô. Trần Tụng Nghi nói, đây có là cái gì? Bọn họ sẽ không giao việc của chúng ta cho các luật sư cấp cao mà sẽ giao cho các luật sư tập sự luyện tập kĩ năng. Nghĩ cũng biết là Trần Tụng Nghi đang tìm cái cớ nhưng lúc đó cô rất bận và tin tưởng Trần Tụng Nghi nên không đi sâu vào chi tiết.
Nguyễn Sương hỏi anh: “Là anh bảo công ty anh ấy hợp tác với bên tôi, hay vẫn là do Trần Tụng Nghi?”
Trần Cương Sách cười nhạo: “Em cho rằng mặt mũi của Trần Tụng Nghi có giá trị hơn tôi sao?”
Sắc mặt cô thay đổi mấy lần, đúng là đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ: “Đừng mong tôi cảm ơn anh, tôi không hề yêu cầu anh làm việc này.”
Trần Cương Sách bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc khiến em phải cảm kích trước những điều anh làm vì nó giống như thiếu thêm một tiếng ‘cảm ơn’ vậy.”
Tâm trạng của Nguyễn Sương vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Anh quá hiểu là cô không thể phớt lờ được việc trái tim đang đập thình thịch khi đối mặt với anh.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, vội vàng chuyển chủ đề: “Vì bạn của anh là người chịu trách nhiệm nên anh ấy có thể giúp tôi lấy lại những khoản bồi thường thiệt hại phải không?”
Đây là lần đầu tiên Trần Cương Sách thấy cô bị tiền ám ảnh: “Yên tâm, em sẽ không mất một xu nào đâu.”
Nguyễn Sương bất đắc dĩ nói: “Nếu có thể, tôi tình nguyện không muốn nhận khoản bồi thường thiệt hại này. Tài khoản phải làm lại lần nữa, nhân vật chính của video ngắn cũng phải tạm thời thay thế… Ở giữa có quá nhiều chuyện không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn liên quan đến rất nhiều nhân lực và thời gian. Mặc dù Chu Tĩnh Dương rất đẹp trai nhưng trước đó tôi cũng đâu có ký hợp đồng với người không có nhan sắc?”
“Ồ, em tiếc nuối vì cậu ta là một anh chàng đẹp trai.” Trần Cương Sách nhướng mày, nụ cười điềm tĩnh trong mắt anh áp bách cô, “Bọn họ đẹp trai hơn hay anh đẹp trai hơn.”
Nguyễn Sương cạn lời trước sự so sánh không cần thiết này của anh: “So sánh vậy có gì hay ho sao?”
Trần Cương Sách: “Anh vừa ngủ với em xong, cũng không thể nói là bọn họ đẹp trai được phải không?”
“Giữa hai bên có quan hệ nhân quả sao?”
“Đương nhiên là có. Nếu em không thấy anh đẹp trai thì tại sao lại chọn ngủ với anh?”
“…”
“Em đã nghĩ bọn họ đẹp trai thì tại sao không ngủ với họ?”
“…”
Nguyễn Sương nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh. Cô cảm thấy Trần Cương Sách quả thực đã thay đổi trong ba năm qua, từ một kẻ bi3n thái trở thành một kẻ bi3n thái điên cuồng.
“À, đúng rồi,” Trần Cương Sách nhớ tới điều gì đó, nói: “Em định đi bao lâu?”
“Khoảng nửa tháng.” Nguyễn Sương không thể đưa ra thời gian cụ thể.
Trần Cương Sách cau mày: “Nửa tháng? Vậy đêm qua tính bằng nửa tháng sao?”
Nghĩ đến đêm qua, Nguyễn Sương lại mất tự nhiên mà khoanh chân đầy khó chịu, cảm giác đau nhức rõ ràng nhắc nhở cô nhớ đến một màn kịch liệt tối qua mà cô đã trải qua. Cô cũng cau mày: “Tối qua anh đã ứng trước nửa tháng rồi đó.”
Trong mắt Trần Cương Sách hiện lên ý cười lạnh lẽo: “Nửa tháng chỉ được làm có năm lần?”
Khóe miệng Nguyễn Sương cứng đờ: “Có thể giữa chừng tôi sẽ quay về.”
Trần Cương Sách tính toán: “Nói cách khác, trong mắt em, một tuần anh chỉ được có năm lần?”
Nguyễn Sương không phải có ý này.
Trần Cương Sách nhếch môi, âm thanh dọa nạt: “Nếu em không nhớ được những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, anh cũng không ngại nhắc nhở em, trước đây một tuần anh được năm ngày.”
“…” Lúc này Nguyễn Sương không chỉ cảm thấy cơ thể không khỏe mà đầu còn đau âm ỉ, thái dương nhức dữ dội.
Beta: Bảo Trân
—
Không thể không nói, Trần Cương Sách quả thực là người tình thích hợp nhất của Nguyễn Sương. Dù là tâm hồn hay thể xác của cô, mỗi một tấc đều có dấu vết đ ộng tình với anh.
Nguyễn Sương như rơi xuống biển sâu, toàn thân ướt đẫm, từ trong nước biển mở mắt ra trông thấy một cảnh tượng ẩn giấu dưới đáy đại dương mà cô chưa từng thấy bao giờ. Lớp rong biển sẫm màu dày đặc vướng vào người cô. Nước biển cuồn cuộn rung chuyển trập trùng, rong biển lớn nhỏ giam cầm cô theo những đợt sóng lúc nhanh lúc chậm. Cô muốn chạy trốn nhưng không có nơi nào có thể trốn được.
Nước biển hiền hòa bao bọc lấy cô, cô vừa kêu lên một tiếng thoải mái, vừa khóc lóc nỉ non nói: “Em sắp chết rồi.”
“Em sẽ không chết.” Giọng nói của Trần Cương Sách dịu dàng chậm rãi vang lên, “Sao anh có thể để em chết được chứ?”
Anh sẽ không để cô chết, chỉ là khơi lên h@m muốn d*c vọng như chết đi sống lại mà thôi.
–
Hai lần trước đều là tình huống xảy ra đột ngột mà không hề báo trước và cả hai lần đó họ đều không có sự chuẩn bị. Nhưng lần này Trần Cương Sách có vẻ đã có sẵn kế hoạch, từng cái một như thời gian, địa điểm đều vạch ra vô cùng chi tiết.
Nguyễn Sương giống như tờ giấy bị ngâm trong nước, dù có khô lại cũng đã trở nên nhăn nheo dúm dó. Toàn thân cô như mất hết lực mà nằm trên giường, thậm chí không còn sức để mắng anh. Cô có thể mơ hồ cảm nhận được sự bất mãn trong lòng anh, đoán sự không hài lòng này là do cuộc điện thoại trước đó. Nhưng khi nghĩ lại, anh gần như không bao giờ đẩy sự bất mãn của mình với người khác sang cô. Dù trong lòng có hẹp hòi hay hỗn loạn đến mấy nhưng ở trước mặt cô, cảm xúc của anh vẫn giữ ổn định. Vì vậy, nguyên nhân khiến anh bất mãn hẳn là từ cô. Nhưng hôm nay cô thuận theo ý anh như vậy, anh còn có điều gì không hài lòng nữa?
Nếu không phải do cô phớt lờ chiếc giường trải đầy hoa hồng được bố trí trong khách sạn thì có thể là do cô không ăn tối với anh dưới ánh nến chăng?
Càng nghĩ, đầu óc cô càng bối rối như thể trong đầu đang có hai nhân cách đánh nhau.
Một nhân cách nói: “Tất cả chỉ là do bản thân nghĩ ngợi nhiều mà thôi, cô và anh ấy thậm chí còn không phải là bạn trai, bạn gái. Nếu cô coi những điều đó là lãng mạn thì cô mới là tự mình đa tình.”
Một nhân cách khác lại nói: “Chẳng lẽ lần nào anh ấy về khách sạn cũng trang trí như thế sao? Chẳng lẽ ngày nào anh ấy cũng thưởng thức bữa tối dưới ánh nến một mình sao? Anh ấy đúng là có hơi bi3n thái nhưng chưa tới mức bị điên.”
Cuộc tranh luận càng lúc càng trở nên phức tạp, đại não của cô đã mệt mỏi rã rời và dần rơi vào trạng thái hỗn loạn. Sau đó, cô nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.
Sau khi cô ngủ, Trần Cương Sách mới tắm rửa xong và từ phòng tắm đi ra.
Anh nhìn hoa hồng rải rác trên sàn rồi lại nhìn Nguyễn Sương đang nằm trên giường đã đá hết số hoa hồng anh đã cẩn thận bố trí tỉ mỉ xuống đất. Anh thở dài rất sâu. Bỏ đi, cô vô tâm không phải chuyện mới ngày một ngày hai, anh đã lĩnh hội đủ trong những năm tháng bị cô bỏ rơi rồi.
“… Cô nhóc này thật không có lương tâm.” Trần Cương Sách vẫn không nhịn được, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, tuy nhiên trong giọng nói vẫn mang ý chiều chuộng và có chút dung túng, không nghe ra chút ý tứ phàn nàn nào. Anh lên giường, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, chợt cảm thấy hơi bất lực và bối rối, “Rốt cuộc thì em thích gì? Miên Miên.”
Cứ như vậy Trần Cương Sách chờ đợi Nguyễn Sương giống như Văn Niệm thích tiền vậy.
Anh rất khác với Trần Vũ Tín, anh giàu có và cũng rất hào phóng. Anh có thể cho Nguyễn Sương bất cứ thứ gì mà cô muốn. Có thể cô cũng thích tiền nhưng không thích tiền của anh hay tiền của những người đàn ông khác. Cô thích tiền do chính cô kiếm ra. Trần Cương Sách cảm giác được trước giờ mình chưa từng có cảm giác bất lực như lúc này. Cô đã từng rất kỹ lưỡng, trong mắt cô viết rõ ràng những h@m muốn – cô muốn có anh và tình yêu của anh.
Đối với Trần Cương Sách, tiền bạc không quan trọng, danh vọng hay của cải, địa vị cũng không quan trọng. Ngay từ lần đầu tiên Trần Cương Sách hợp tác ẩn danh với Bàng Tiện thì anh đã biết cô căn bản không quan tâm sử dụng các mối quan hệ của anh. Điều cô mong muốn chính là thời gian khan hiếm nhất của anh và tình yêu ít ỏi kia. Trần Cương Sách không thể giải thích tại sao anh có thể dồn hết công việc, dành nhiều thời gian để ở bên cô, trao cho cô tất cả tình yêu mà không hề dè dặt.
Nếu như nhất định phải nói rõ nguyên nhân,
–Chắc hẳn là bị ma xui quỷ khiến rồi.
Nhưng cô bây giờ, thật sự giống như ngắm hoa trong sương, tựa như ảo mộng, không có cảm giác chân thật. Anh chỉ có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, thỏa mãn cô, chỉ vậy mà thôi.
–
Nguyễn Sương lại nghĩ đến đêm nay, trong đầu hiện lên mấy câu thành ngữ bốn chữ: Điên loan đảo phượng, dục cầu bất mãn, muốn gì thì làm, giải thích sự việc bằng lời lẽ dễ hiểu.
Kết luận có được cuối cùng là, ba năm qua Trần Cương Sách đã sống như thế nào? Tay của anh dùng để làm gì vậy?
Hai lần đầu trước còn ổn, nhưng đêm qua thì thực sự…rất quá đáng. Lúc cô bước chân xuống giường, hai chân run rẩy phải vịn vào tường mới có thể đi vào phòng tắm.
Trần Cương Sách ở bên cạnh nghiêng đầu nói đùa: “Có cần anh giúp em vào không?”
“Không cần.” Giọng cô lạnh như băng.
Anh nhìn dáng vẻ khó khăn chật vật nhưng vẫn mạnh mẽ của cô, thực ra có chút cô đơn nhưng anh không thể biết được cô đang nghĩ gì. Chưa kể lời nói mà ngay cả bóng lưng cũng lộ ra một tia oán hận đối với anh. Đêm qua quả thực anh đã làm hơi thô bạo nhưng đối với loại chuyện này, phải hơi mạnh chút mới cảm thấy thỏa mãn. Mọi thứ tối qua đều khiến anh nhớ đến tâm trạng lần đầu tiên xem phim, cảm giác khô nóng đầy hưng phấn, nỗi kích động sau khi được trải nghiệm thử khiến anh rất mong chờ tới lần tiếp theo.
Càng nghĩ về điều đó, anh càng trở nên mất tập trung.
Nhưng Nguyễn Sương vẫn luôn tỉnh táo, sau khi vệ sinh cá nhân xong cô đi ra, nhặt quần áo lên rồi mặc vào, vừa mặc vừa dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi anh: “Tiền thuê phòng là bao nhiêu? Tôi chuyển cho anh một nửa.”
Chiếc váy của cô có thiết kế hở eo với một đường cắt hình bầu dục hẹp sau lưng, để lộ vòng eo trắng sáng và rãnh lưng hơi lõm.
Ánh mắt Trần Cương Sách dừng lại ở chỗ da thịt lộ ra của cô, không có chút d*c vọng nào mà toàn thân anh như chìm vào đó, hõm lưng như vực thẳm vô tận, nuốt chửng mọi cảm xúc của anh.
Trong mắt anh không hề có ý cười: “Không cần, đêm đó anh ngủ ở nhà em, coi như đã trả tiền phòng.”
Nguyễn Sương gật đầu, cất điện thoại di động đi.
Không khí cuồng nhiệt không còn nữa, đêm xuân hôm qua giống như một giấc mộng lớn. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, nhân viên khách sạn đẩy xe đồ ăn tiến vào.
Trần Cương Sách nói: “Ăn trưa xong rồi hãy đi.”
Nói xong anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tối qua Nguyễn Sương ăn không nhiều lại vận động quá sức nên lúc này cảm thấy vô cùng đói bụng.
Cũng không phải là họ chưa từng ăn cùng nhau nên cô không hề cảm thấy xấu hổ mà ngồi xuống bàn ăn lặng lẽ thưởng thức đồ ăn.
Một lúc sau, Trần Cương Sách từ phòng tắm đi ra. Toàn bộ cơ thể được quấn trong một chiếc khăn tắm, che đi đường nhân ngư phía dưới. Trong những năm qua, anh không hề lơ là trong việc chăm chút cho vóc dáng của mình, cơ bắp săn chắc và vòng eo thon gọn có lực. Nguyễn Sương chỉ dừng ở trên người anh hai giây, trong đầu không khỏi nhớ tới những đợt tiến công như dã thú của anh đêm qua. Anh không lau khô nước khiến những giọt nước ướt lan khắp cơ thể. Anh cũng không thay quần áo mà ngồi xuống đối diện cô, trực tiếp dùng bữa.
Nguyễn Sương mím môi, không dám nói ra câu chửi “cuồng khoe thân” vì nếu nói ra, tối qua cô càng lộ liễu hơn.
Hai người như ngầm thỏa thuận là không nói chuyện, đang ăn thì Nguyễn Sương nhận được cuộc điện thoại công việc. Trong phòng ngoài giọng nói của cô ra, âm thanh duy nhất còn lại chỉ là tiếng bát đũa va chạm nhau. Dù Trần Cương Sách không có ý định nghe lén nhưng vẫn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Cương Sách hỏi: “Em định quay lại công ty à?”
Nguyễn Sương nói: “Ừm, ngày mai tôi định về quê nên hôm nay phải về công ty bố trí công việc.”
Trần Cương Sách: “Sao lại quay về?”
Nguyễn Sương kiên nhẫn giải thích tựa như một người vợ đang thông báo cho chồng là mình sắp đi công tác.
Cô nói: “Tôi phải đến đó để quay vài bộ phim ngắn, Trần Bạc Văn bận nên tôi phải đến đó thay.”
Trần Cương Sách dừng một chút, nói: “Loại chuyện này cũng cần em đích thân tới nơi sao?”
Vẻ mặt anh không hề có chút mỉa mai nào, chỉ đơn thuần là một câu hỏi rất chân thành.
“Phòng làm việc chỉ vừa mới thành lập nên tôi phải tự mình giám sát mọi chuyện.” Nguyễn Sương nói: “Ngân hàng nhà anh mở nhiều năm như vậy, hệ thống điều hành đã theo quỹ đạo tiêu chuẩn, không có anh thì ngân hàng vẫn có thể hoạt động nhưng phòng làm việc của tôi thì không như vậy, nó khó mà hoạt động nếu không có tôi.”
Cô đang trải qua giai đoạn mà mọi nhà khởi nghiệp đều phải trải qua trong những bước đầu như sự hỗn loạn, dịch chuyển, bận rộn và mọi thứ cứ vây lấy xung quanh bản thân. Trước giờ cô vẫn luôn bình tĩnh, lý trí và sáng suốt.
Trần Cương Sách nói: “Nhưng anh cảm thấy em có thể để người phụ trách tới đó, không thể cứ có dự án quay phim ở những địa điểm khác là em cũng phải đi theo, đúng không?”
Nguyễn Sương cười cười: “Bởi vì đó là dự án trọng điểm của phòng làm việc.”
Nói đến phòng làm việc, Nguyễn Sương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Ngoài Trần Tụng Nghi, xung quanh tôi còn có ai là người của anh không?”
Trần Cương Sách cúi đầu ăn cơm, không nói gì.
“Nói chuyện.” Nguyễn Sương đặt chân xuống gầm bàn, đá nhẹ vào chân anh.
Cử chỉ nhỏ này giống như màn tán tỉnh giữa những người yêu nhau.
Trần Cương Sách cười: “Nếu nhất định phải nói cho em biết, vậy người bạn của anh chính là người phụ trách công ty luật mà phòng làm việc của em đang hợp tác.”
Công ty luật ban đầu được giới thiệu bởi Trần Tụng Nghi. Vòng tròn màu đỏ trứ danh. Lúc đầu, Nguyễn Sương rất ngạc nhiên khi nghe tin công ty luật đó sẵn sàng hợp tác với phòng làm việc ít tên tuổi như bên cô. Trần Tụng Nghi nói, đây có là cái gì? Bọn họ sẽ không giao việc của chúng ta cho các luật sư cấp cao mà sẽ giao cho các luật sư tập sự luyện tập kĩ năng. Nghĩ cũng biết là Trần Tụng Nghi đang tìm cái cớ nhưng lúc đó cô rất bận và tin tưởng Trần Tụng Nghi nên không đi sâu vào chi tiết.
Nguyễn Sương hỏi anh: “Là anh bảo công ty anh ấy hợp tác với bên tôi, hay vẫn là do Trần Tụng Nghi?”
Trần Cương Sách cười nhạo: “Em cho rằng mặt mũi của Trần Tụng Nghi có giá trị hơn tôi sao?”
Sắc mặt cô thay đổi mấy lần, đúng là đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ: “Đừng mong tôi cảm ơn anh, tôi không hề yêu cầu anh làm việc này.”
Trần Cương Sách bình tĩnh nói: “Anh đã nói rồi, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc khiến em phải cảm kích trước những điều anh làm vì nó giống như thiếu thêm một tiếng ‘cảm ơn’ vậy.”
Tâm trạng của Nguyễn Sương vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Anh quá hiểu là cô không thể phớt lờ được việc trái tim đang đập thình thịch khi đối mặt với anh.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, vội vàng chuyển chủ đề: “Vì bạn của anh là người chịu trách nhiệm nên anh ấy có thể giúp tôi lấy lại những khoản bồi thường thiệt hại phải không?”
Đây là lần đầu tiên Trần Cương Sách thấy cô bị tiền ám ảnh: “Yên tâm, em sẽ không mất một xu nào đâu.”
Nguyễn Sương bất đắc dĩ nói: “Nếu có thể, tôi tình nguyện không muốn nhận khoản bồi thường thiệt hại này. Tài khoản phải làm lại lần nữa, nhân vật chính của video ngắn cũng phải tạm thời thay thế… Ở giữa có quá nhiều chuyện không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn liên quan đến rất nhiều nhân lực và thời gian. Mặc dù Chu Tĩnh Dương rất đẹp trai nhưng trước đó tôi cũng đâu có ký hợp đồng với người không có nhan sắc?”
“Ồ, em tiếc nuối vì cậu ta là một anh chàng đẹp trai.” Trần Cương Sách nhướng mày, nụ cười điềm tĩnh trong mắt anh áp bách cô, “Bọn họ đẹp trai hơn hay anh đẹp trai hơn.”
Nguyễn Sương cạn lời trước sự so sánh không cần thiết này của anh: “So sánh vậy có gì hay ho sao?”
Trần Cương Sách: “Anh vừa ngủ với em xong, cũng không thể nói là bọn họ đẹp trai được phải không?”
“Giữa hai bên có quan hệ nhân quả sao?”
“Đương nhiên là có. Nếu em không thấy anh đẹp trai thì tại sao lại chọn ngủ với anh?”
“…”
“Em đã nghĩ bọn họ đẹp trai thì tại sao không ngủ với họ?”
“…”
Nguyễn Sương nghẹn lời, trừng mắt nhìn anh. Cô cảm thấy Trần Cương Sách quả thực đã thay đổi trong ba năm qua, từ một kẻ bi3n thái trở thành một kẻ bi3n thái điên cuồng.
“À, đúng rồi,” Trần Cương Sách nhớ tới điều gì đó, nói: “Em định đi bao lâu?”
“Khoảng nửa tháng.” Nguyễn Sương không thể đưa ra thời gian cụ thể.
Trần Cương Sách cau mày: “Nửa tháng? Vậy đêm qua tính bằng nửa tháng sao?”
Nghĩ đến đêm qua, Nguyễn Sương lại mất tự nhiên mà khoanh chân đầy khó chịu, cảm giác đau nhức rõ ràng nhắc nhở cô nhớ đến một màn kịch liệt tối qua mà cô đã trải qua. Cô cũng cau mày: “Tối qua anh đã ứng trước nửa tháng rồi đó.”
Trong mắt Trần Cương Sách hiện lên ý cười lạnh lẽo: “Nửa tháng chỉ được làm có năm lần?”
Khóe miệng Nguyễn Sương cứng đờ: “Có thể giữa chừng tôi sẽ quay về.”
Trần Cương Sách tính toán: “Nói cách khác, trong mắt em, một tuần anh chỉ được có năm lần?”
Nguyễn Sương không phải có ý này.
Trần Cương Sách nhếch môi, âm thanh dọa nạt: “Nếu em không nhớ được những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, anh cũng không ngại nhắc nhở em, trước đây một tuần anh được năm ngày.”
“…” Lúc này Nguyễn Sương không chỉ cảm thấy cơ thể không khỏe mà đầu còn đau âm ỉ, thái dương nhức dữ dội.