Trăng Gió Nơi Đây
Chương 45
Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
19+
–
Nhưng cô đã đánh giá thấp cách làm người của Trần Cương Sách.
Quả thực anh chưa từng bị ai trêu chọc như vậy bao giờ, đảo mắt qua nhìn thấy Nguyễn Sương đang đứng bên cửa, anh mắt anh loé qua, khẽ cao giọng, coi như không có ai xung quanh mà tán tỉnh v3 vãn: “Em bảo anh qua văn phòng đợi em nhưng anh không tìm thấy văn phòng của em ở đâu cả, Miên Miên.”
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, tò mò hỏi: “Miên Miên là ai vậy?”
“Chị Sương, chị là Miên Miên sao?”
“Nguyễn…Miên Miên ạ?”
Mấy người họ mặt rất tinh quái, ánh mắt ái muội, “Đây là cách gọi yêu giữa cặp đôi à?”
Trần Cương Sách cười mà không nói, Nguyễn Sương nổi cáu: “Trong thời gian làm việc, ai cho phép mấy em ở đây buôn chuyện vậy?”
Mấy cô gái nhỏ cười đùa rời khỏi, trước khi rời đi không khỏi to gan thăm dò: “Chị Sương, bọn em phải gọi anh ấy thế nào ạ, anh rể sao?”
Nguyễn Sương giả bộ phẫn nộ: “Anh rể gì chứ? Đừng nói linh tinh, cẩn thận luật sư của tôi gửi thư cảnh cáo đó.”
Cô cười nói chuyện với nhân viên, đợi mấy người họ rời đi, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất. Cô không nói gì với Trần Cương Sách, ánh mắt lạnh lùng liếc qua anh, sau đó xoay người rời khỏi phòng trà. Trần Cương Sách cũng đi theo sau.
Đến phòng làm việc của cô, Trần Cương Sách nhìn bốn xung quanh. Phòng làm việc của cô khác với tưởng tượng của anh, không có thứ gì phù hợp với phong cách của cô. Còn về phong cách của Nguyễn Sương là gì, Trần Cương Sách cũng không nói rõ được, nhưng anh cảm thấy tuyệt đối sẽ không phải thứ anh nhìn được lúc này. Thiết kế của phòng làm việc này được thiết kế quá mức rập khuôn. Mấy năm nay Trần Cương Sách đầu tư không ít công ty MCN, hoặc có lẽ các công ty MCN đều trang trí như vậy, nếu không thì sao lại giống nhau đến thế? Ngay cả văn phòng của Bàng Tiện cũng na ná với phòng làm việc của Nguyễn Sương.
Anh cong môi hỏi: “Chu Tĩnh Dương là sao vậy?”
Cô còn chưa hỏi anh sao lại xuất hiện ở đây thì anh đã chất vấn cô trước rồi.
[Sao tôi phải giải thích với anh?] Câu này dường như đã từng xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa hai người, mà anh chưa từng đưa ra được một câu trả lời hợp lý. Nguyễn Sương không muốn cứ vì chuyện này mà tranh cãi với Trần Cương Sách mãi nên trả lời anh.
Giọng cô nhẹ như mây bay: “Cậu ấy đến phỏng vấn.”
Trần Cương Sách: “Phỏng vấn qua rồi?”
Nguyễn Sương khẽ ừm một tiếng, đổi lại là một tiếng cười lạnh từ Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương liếc anh một cái, mặt không gợn sóng: “Tôi còn có thể để em gái của người yêu cũ làm trợ lý thì em trai của bạn trai cũ đến công ty làm việc, hình như cũng không là gì cả.”
Thực ra bây giờ cô cũng không rõ sao lại có những chuyện như vậy. Có thể thực sự giống với nhân viên nói, thể chất của mỗi người khác nhau, có người trời sinh đã hút tra nam, có người lại có thể sống đến bạc đầu răng long cùng mối tình đầu. Thể chất của cô có lẽ khá đặc biệt, thu hút được em trai em gái của tình cũ. Lúc đưa ra được kết luận, Nguyễn Sương không khỏi cười thầm tự trào phúng bản thân.
Trước kia cô không nghĩ thời gian sẽ đem đến quá nhiều sự thay đổi trong cô, nhưng Quý Tư Âm lại thường cảm thán về chủ đề này, đặc biệt là sau khi cô ấy kết hôn, thường luôn treo câu ‘Tớ hối hận vì đã kết hôn rồi’ ở bên miệng. Năm hai mươi tuổi cô ấy khát vọng về ngày được ở cạnh người mình yêu, mãi cho đến khi bước vào hôn nhân thì lại hối hận không thôi, thầm mắng bản thân thời trẻ tuổi giống như một tên ngốc, sao lại cảm thấy hôn nhân là một chuyện đơn giản, nhẹ nhàng và hạnh phúc?
Năm Nguyễn Sương hai mươi mốt tuổi bị người yêu cắm sừng, cô thầm thề rằng mình sẽ không bao giờ quen người thích ra vẻ đạo mạo, cũng sẽ không dính líu gì đến người yêu cũ, cô cho rằng người yêu cũ giống như người trong bia mộ vậy, để lại một bài học sâu trong ký ức. Thời thế thay đổi, năm nay cô hai mươi bảy, đã không còn phân biệt thế giới một cách rạch ròi như vậy nữa, cho rằng mối quan hệ tốt nhất giữa người với người chính là mối quan hệ lợi ích. Vì vậy cô có thể chấp nhận em gái của bạn trai cũ làm việc cho mình thì cũng có thể ký hợp đồng với em trai của tình cũ. Có gì không tốt chứ. Có thể biến tình cũ thành mối quan hệ, khiến bọn họ kiếm tiền cho mình, đây cũng là một loại năng lực. Chỉ là loại năng lực này lại thường hay thách thức đạo đức của cô.
Trần Cương Sách không nói một lời.
Nguyễn Sương cười nhạt hỏi: “Sao đột nhiên lại đến đây vậy?”
Anh lại khôi phục bộ dáng bất cần thường ngày, nói lời mật ngọt đầy tai, “Nhớ em rồi nên đến tìm em.”
Vậy mấy ngày trước thì sao? Không nhớ tôi sao?
Nguyễn Sương không hỏi tiếp, chỉ tập trung nhìn vào màn hình máy tính, không cho anh lấy được một ánh mắt, giọng rất nhạt: “Thời gian làm việc, anh không cần phải đi làm sao?”
“Ngân hàng cũng chẳng phải không có anh là không được.” Anh đặt cô ở vị trí quan trọng hơn, “Tiền sao có thể quan trọng được bằng em?”
Lời này cô từng nghe anh nói qua vô số lần.
Giọng Nguyễn Sương lạnh nhạt: “Đối với tôi mà nói, anh không quan trọng bằng việc kiếm tiền.”
Trần Cương Sách nhún vai, bộ dáng giống như đã quá quen rồi, anh nói: “Anh đợi em tan làm.”
Nguyễn Sương khựng lại nhưng vẫn không đuổi anh ra, để anh ở trong phòng làm việc của mình.
Trần Cương Sách ở lại đợi đến khi cô tan làm.
Nguyễn Sương nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi anh: “Đi ăn cơm trước rồi đến khách sạn?”
“Khách sạn?”
“Ừm.” Mặt Nguyễn Sương nghi hoặc, “Chẳng lẽ anh muốn về nhà cùng tôi?”
“Không phải lần trước cũng ở nhà em sao?”
“Lần trước là ngoài ý muốn.” Cô nói, “Tôi không thích người ngoài vào nhà mình.”
Thì ra anh chỉ là người ngoài.
Trần Cương Sách không tranh biện lại với cô, thực ra họ là một loại người, không thích lãng phí nước bọt vào những chuyện không có ý nghĩa. Miệng là dùng để hôn, để m út, để lưu lại dấu vết trên người đối phương, mà không phải dùng để tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Anh nói: “Hilton cách đây rất gần.”
Nguyễn Sương gật đầu: “Vậy tới Hilton đi.”
Cuộc đối thoại tự nhiên một cách kỳ lạ, không có bất kỳ ý chỉ rõ nào, nhưng họ đều hiểu được ý của đối phương.
Hơn nữa ngày mai là thứ bảy, hai người đều không phải đi làm.
Có lúc Nguyễn Sương cảm thấy Trần Cương Sách thực sự coi đó là thật mà đóng vai người tình vô cùng hoàn hảo Người tình và người yêu nghe có vẻ uyển chuyển, nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Từ sau chỉ sự trung thành, yêu ở đây có nghĩa là yêu cả một đời. Còn về từ trước, chữ ‘tình’ được dùng giữa quan hệ nam nữ thường chỉ ‘vụng trộm’, quan hệ thể xác bí mật, có gì để nói được chứ?
Vì vậy mấy ngày trước anh không xuất hiện mà đợi thứ sáu mới đến tìm cô, không phải vì anh nhớ cô, mà là nhớ cơ thể của cô. Mà tất cả hành động của anh đều chứng minh được điều này.
Nguyễn Sương lên xe với Trần Cương Sách, cửa ghế lái phụ vừa được mở ra, lọt vào mắt là một bó hồng rực rỡ, sắc hồng tươi thắm, cả xe ngập tràn hương hoa.
Cô nhìn Trần Cương Sách, anh nói: “Em biết đấy, anh rất ghét lập tức đi thẳng vào chủ đề, anh hy vọng có thể xây dựng được bầu không khí tốt đẹp.”
“Tặng hoa cũng chỉ là việc thừa thãi.”
“Vậy sao?” Trần Cương Sách nói, “Mấy người đàn ông kia đều tặng hoa cho em, sao anh lại không được tặng?”
Anh ngầm so sánh với những người đàn ông theo đuổi Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương bất đắc dĩ, “Hoa mấy người đó tặng tôi đều đem cho người khác cả.”
Trần Cương Sách nói: “Ở đây ngoài anh và em ra thì không có ai khác cả.”
Ý là em không có người khác để cho, chỉ có thể tự mình nhận hoa. Mấy năm nay Nguyễn Sương sớm đã mệt mỏi với hoa tươi, thử hỏi người từng có cả bức tường hoa do Trần Cương Sách tự tay chuẩn bị, sao có thể vừa mắt mấy bó hoa được cửa hàng chuẩn bị sẵn nữa?
Tiêu chuẩn cao lên nhưng đồng thời càng ngàng cô càng khó bị lấy lòng. Một chút nịnh nọt, một chút lãng mạn, đều không đủ để khiến ngọn cỏ cảm xúc trong cô lay động. Mọi người đều nói cô khó theo đuổi, nghe vậy cô cũng chỉ cười gật đầu nói, đúng vậy, cô thực sự rất khó theo đuổi.
Phải đẹp trai hơn Trần Cương Sách.
Phải tốt với cô hơn Trần Cương Sách.
Phải kiên nhẫn hơn Trần Cương Sách.
Trần Cương Sách tự nguyện lái xe vài tiếng đồng hồ chỉ để đến gặp cô một lát, nhưng trong những người theo đuổi cô, ngay cả việc tặng hoa cũng để nhân viên giao hàng giao đến. Trong thế giới của người trưởng thành, rốt cuộc chân ái có nghĩa là gì?
Nguyễn Sương không đưa ra được đáp án.
Cô ép bản thân không được để tâm quá về bó hoa này, thờ ơ để bó hoa xuống hàng ghế sau. Nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy túi đồ ở đó, chiếc túi nilon màu trắng, bên trong có rất nhiều hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay, có màu xanh có màu đen, siêu mỏng, siêu trơn, k1ch thích.
“…”
Quả thực chuẩn bị rất đầy đủ.
Sự rung động trong lòng Nguyễn Sương lập tức tan biến tựa mây bay. Cô mặt không biểu cảm ném hoa vào hàng ghế sau, đưa tay đóng cửa xe lại.
“Uỳnh…” một tiếng, âm thanh rất lớn, cả chiếc xe cũng rung lên theo.
Trần Cương Sách cảm thấy khó hiểu, liếc cô một cái: “Em sao vậy?”
Nguyễn Sương mỉm cười: “Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy?”
Trần Cương Sách nghe ra được sự trào phúng trong giọng cô, cố tình đáp: “Không phải anh tìm em là vì chuyện đó sao, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Nguyễn Sương: “Chúc anh có một buổi tối mĩ mãn.”
Để tiết kiệm thời gian, họ ăn tối trong phòng khách sạn. Anh đã thông báo cho khách sạn chuẩn bị trước, lúc họ đến phòng đồ ăn đã được đưa lên đầy đủ. Nhân viên khách sạn còn rất chu đáo, bày cánh hoa hồng và nến lên bàn trà. Ở giữa giường cũng bày một hình trái tim được tạo nên từ những cánh hồng, làm giống như hai người đến đây hưởng tuần trăng mật vậy.
Rõ ràng không phải.
Nguyễn Sương hoảng loạn tìm lý do vào nhà vệ sinh rửa tay. Trần Cương Sách nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, ánh mắt trầm đi, cảm xúc dồn nén tựa như ngày mưa âm u, trầm thấp.
Điện thoại trong túi vang lên không đúng lúc, anh cầm ra xem, là Trần Vũ Tín gọi đến. Khoảng thời gian này ông ta rất không yên phận. Nguyên nhân là do Trần Vũ Tín ly hôn xong coi như ra đi tay trắng, trong tay chỉ có chút tiền riêng cũng không nhiều, nhưng đủ để ông ta tiêu xài nốt nửa đời còn lại. Nhưng mà người e ấp bên gối Trần Vũ Tín là Văn Niệm lại dùng lời ngon mật ngọt thuyết phục ông ta đầu tư. Trần Cương Sách mắt nhắm mắt mở, không can thiệp và cũng lười nhúng tay vào. Chỉ là giờ đây Trần Vũ Tín đã lớn tuổi, mắt nhìn người không tốt, mắt nhìn tiền cũng chẳng ra sao. Ông ta đem hết tiền tích góp đổ vào đó và mất sạch, sau đó Văn Niệm cũng biến mất. Chân ái Trần Vũ Tín nhắc đến đã biến mất theo những đồng tiền của ông ta.
Mấy ngày nay Trần Cương Sách cũng đang bận rộn vì phải xử lý chuyện đau đầu này. Anh nhấn tắt máy nhưng đối phương lại không biết xấu hổ mà tiếp tục gọi đến, giống như nếu anh không bắt máy ông ta sẽ không dừng lại. Trần Cương Sách bực bội đến cực điểm, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Cương Sách, rốt cuộc khi nào mới lấy lại được tiền của bố đây?”
“Sao giờ ông chỉ nghĩ đến tiền mà không nghĩ đến tình yêu đích thực kia?”
“Tình yêu đích thực chó má gì chứ! Cô ta ở bên bô chắc chắn là để lừa hết số tiền đó!”
“Nếu không thì sao? Ông luôn miệng nói yêu cô ta nhưng lại chẳng mua được cho cô ta một ngôi nhà, người ta cũng trẻ hơn ông mà sao ông lại keo vậy? Vốn dĩ chỉ cần mua lấy căn nhà là giữ được tình yêu đích thực, bây giờ thì hay rồi, cô ta lừa hết tiền của ông đi.”
Giọng điệu lạnh lùng trào phúng, nghe xong Trần Vũ Tín đỏ mặt tía tai, “…Bố, bố nói rồi, sớm muộn cũng sang tên cho cô ta một căn.”
“Bớt khoác lác với tôi.” Trần Cương Sách cười lạnh, “Tôi đang bận lắm, bớt làm phiền tôi lại.”
“Con bận gì chứ? Bố nghe người ở ngân hàng nói con tan làm từ sớm rồi.”
“Tôi bận việc của tôi, bớt nghe ngóng lại?”
Nếu không phải vì tiền thì hai bố con họ cả năm không nói với nhau được nổi một câu.
Trần Cương Sách lạnh giọng, “Kể cả lấy lại được tiền cũng không liên quan gì đến ông, cúp đây.”
Cúp máy xong anh cũng chặn số của ông ta. Cuộc gọi không khá lâu, Trần Cương Sách quay người, phát hiện Nguyễn Sương đã ăn xong rồi.
Cô nói: “Tôi đi tắm trước” giọng điệu như nói chuyện công việc.
Cửa phòng tắm đóng lại, Trần Cương Sách ném điện thoại lên sô pha, rất ít khi anh bực tức, lúc này quả thực đã tức giận rồi. Mà sự tức giận này là nhắm đến Trần Vũ Tín, còn về Nguyễn Sương thì lại là sự bực bội khó miêu tả thành lời.
Tiếng nước tí tách, hơi nước bốc lên. Nguyễn Sương đứng tắm dưới vòi hoa sen, cô nghe thấy tiếng mở cửa nhìn qua, Trần Cương Sách đi qua màn khói sương, nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ ập đến.
Nửa thân trên của cô đều tê tái, muốn đẩy đầu anh ra: “Trần Cương Sách…”
Trần Cương Sách cắn cô một cái, sau đó đẩy cô đến bên tường. Hai người cùng ướt đẫm, hơi thở hòa quyện vào nhau, cô có hơi hỗn loạn, mà anh lại gấp gáp rồi mất kiểm soát.
“Em có thích hoa anh tặng không?” Anh hỏi.
“…Không thích.” Cô đáp.
Sau đó cô cảm nhận được tay anh khống chế đại não cũng như lý trí của cô, lúc mạnh mẽ lúc nhẹ nhàng, lúc nhanh lúc chậm. Cô giống như đang ở dưới một trận bão giông. Anh giống như làn mưa rơi xuống, cũng giống như người đưa tay che ô cho cô.
Hơi thở của Trần Cương Sách nóng bỏng, giọng trầm ấm như đang mê hoặc cô: “Bảo bối, nói lời dễ nghe chút, em biết anh thích nghe gì mà.”
Anh không muốn nghe những lời kia, cho dù là cô lừa anh nhưng ít nhất người khiến anh tự lừa mình dối người cũng là cô.
Cổ họng Nguyễn Sương căng lên: “Thích…”
Cô ngã vào đầu vai anh, những giọt nước lưu lại nơi bờ mi, nhẹ giọng nói tiếp, “Thác hoa kia, cho đến bây giờ vẫn thích.”
“Bảo bối ngoan.” Trần Cương Sách đứng thẳng lên, hôn lên đôi mi khép lại của cô, khẽ nói, “Mấy ngày nay có nhớ anh không?”
“…Nhớ.”
Anh mỉm cười, giơ bàn tay ướt át lên trước mặt cô, nói đùa: “Có phải là nước ở vòi hoa sen lớn quá rồi không?”
Nguyễn Sương cắn chặt răng: “…Chắc là vậy.”
Cô tuyệt đối không thừa nhận ‘nước’ trên tay anh đến từ đâu.
Giọng trầm trầm của Trần Cương Sách rất dễ nghe: “Lại đang tự lừa mình rồi, người không nghe lời sẽ bị trừng phạt.”
Nụ cười của anh vừa vui vẻ lại vừa nguy hiểm, anh khẽ rũ mi đè nén lại cảm giác âm trầm trong đôi mắt. Trái tim Nguyễn Sương vốn đã loạn nhịp, gần như hoàn toàn mất đi kiểm soát, vừa sợ lại vừa có cảm giác chờ đợi khó nói thành lời.
“…Trừng phạt thế nào?”
“Ở cửa vào phòng có một chiếc gương, em vẫn nhớ chứ?”
Đương nhiên Nguyễn Sương nhớ rồi, cả bức tường là gương thử đồ, rõ ràng đến mức thấy được từng chút thay đổi trên biểu cảm gương mặt cô.
Lòng cô đột nhiên hiện lên một suy nghĩ nào đó, không thể tin nổi mà nhìn Trần Cương Sách: “…Anh điên rồi sao?”
“Em sẽ thích thôi.” Trần Cương Sách đưa tay tắt vòi nước, dẫn cô đi ra.
Nguyễn Sương lắc đầu, hoảng hốt bất an nói: “Không muốn…Trần Cương Sách…Không muốn.”
Trần Cương Sách không đáp, dẫn cô đến trước gương, anh cúi đầu cắn tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cơ thể cô, thiêu đốt linh hồn chơi vơi trong cô. Trong đầu lúc này có một cán cân Thiên Bình, một bên là ‘lý trí’, một bên là ‘trầm luân’, nhưng cô phát hiện bản thân mình đã hướng về phía ‘trầm luân’ rồi, từng bước từng bước một, rơi xuống đó.
“Em sẽ thích thôi, Miên Miên.” Anh bảo cô nhìn hình ảnh hai người trong gương. Trong gương, anh được nước làm tới, còn cô đang chứa lấy anh.
Beta: Bảo Trân
—
19+
–
Nhưng cô đã đánh giá thấp cách làm người của Trần Cương Sách.
Quả thực anh chưa từng bị ai trêu chọc như vậy bao giờ, đảo mắt qua nhìn thấy Nguyễn Sương đang đứng bên cửa, anh mắt anh loé qua, khẽ cao giọng, coi như không có ai xung quanh mà tán tỉnh v3 vãn: “Em bảo anh qua văn phòng đợi em nhưng anh không tìm thấy văn phòng của em ở đâu cả, Miên Miên.”
Mọi người tròn mắt nhìn nhau, tò mò hỏi: “Miên Miên là ai vậy?”
“Chị Sương, chị là Miên Miên sao?”
“Nguyễn…Miên Miên ạ?”
Mấy người họ mặt rất tinh quái, ánh mắt ái muội, “Đây là cách gọi yêu giữa cặp đôi à?”
Trần Cương Sách cười mà không nói, Nguyễn Sương nổi cáu: “Trong thời gian làm việc, ai cho phép mấy em ở đây buôn chuyện vậy?”
Mấy cô gái nhỏ cười đùa rời khỏi, trước khi rời đi không khỏi to gan thăm dò: “Chị Sương, bọn em phải gọi anh ấy thế nào ạ, anh rể sao?”
Nguyễn Sương giả bộ phẫn nộ: “Anh rể gì chứ? Đừng nói linh tinh, cẩn thận luật sư của tôi gửi thư cảnh cáo đó.”
Cô cười nói chuyện với nhân viên, đợi mấy người họ rời đi, nụ cười trên gương mặt cũng biến mất. Cô không nói gì với Trần Cương Sách, ánh mắt lạnh lùng liếc qua anh, sau đó xoay người rời khỏi phòng trà. Trần Cương Sách cũng đi theo sau.
Đến phòng làm việc của cô, Trần Cương Sách nhìn bốn xung quanh. Phòng làm việc của cô khác với tưởng tượng của anh, không có thứ gì phù hợp với phong cách của cô. Còn về phong cách của Nguyễn Sương là gì, Trần Cương Sách cũng không nói rõ được, nhưng anh cảm thấy tuyệt đối sẽ không phải thứ anh nhìn được lúc này. Thiết kế của phòng làm việc này được thiết kế quá mức rập khuôn. Mấy năm nay Trần Cương Sách đầu tư không ít công ty MCN, hoặc có lẽ các công ty MCN đều trang trí như vậy, nếu không thì sao lại giống nhau đến thế? Ngay cả văn phòng của Bàng Tiện cũng na ná với phòng làm việc của Nguyễn Sương.
Anh cong môi hỏi: “Chu Tĩnh Dương là sao vậy?”
Cô còn chưa hỏi anh sao lại xuất hiện ở đây thì anh đã chất vấn cô trước rồi.
[Sao tôi phải giải thích với anh?] Câu này dường như đã từng xuất hiện trong cuộc đối thoại giữa hai người, mà anh chưa từng đưa ra được một câu trả lời hợp lý. Nguyễn Sương không muốn cứ vì chuyện này mà tranh cãi với Trần Cương Sách mãi nên trả lời anh.
Giọng cô nhẹ như mây bay: “Cậu ấy đến phỏng vấn.”
Trần Cương Sách: “Phỏng vấn qua rồi?”
Nguyễn Sương khẽ ừm một tiếng, đổi lại là một tiếng cười lạnh từ Trần Cương Sách.
Nguyễn Sương liếc anh một cái, mặt không gợn sóng: “Tôi còn có thể để em gái của người yêu cũ làm trợ lý thì em trai của bạn trai cũ đến công ty làm việc, hình như cũng không là gì cả.”
Thực ra bây giờ cô cũng không rõ sao lại có những chuyện như vậy. Có thể thực sự giống với nhân viên nói, thể chất của mỗi người khác nhau, có người trời sinh đã hút tra nam, có người lại có thể sống đến bạc đầu răng long cùng mối tình đầu. Thể chất của cô có lẽ khá đặc biệt, thu hút được em trai em gái của tình cũ. Lúc đưa ra được kết luận, Nguyễn Sương không khỏi cười thầm tự trào phúng bản thân.
Trước kia cô không nghĩ thời gian sẽ đem đến quá nhiều sự thay đổi trong cô, nhưng Quý Tư Âm lại thường cảm thán về chủ đề này, đặc biệt là sau khi cô ấy kết hôn, thường luôn treo câu ‘Tớ hối hận vì đã kết hôn rồi’ ở bên miệng. Năm hai mươi tuổi cô ấy khát vọng về ngày được ở cạnh người mình yêu, mãi cho đến khi bước vào hôn nhân thì lại hối hận không thôi, thầm mắng bản thân thời trẻ tuổi giống như một tên ngốc, sao lại cảm thấy hôn nhân là một chuyện đơn giản, nhẹ nhàng và hạnh phúc?
Năm Nguyễn Sương hai mươi mốt tuổi bị người yêu cắm sừng, cô thầm thề rằng mình sẽ không bao giờ quen người thích ra vẻ đạo mạo, cũng sẽ không dính líu gì đến người yêu cũ, cô cho rằng người yêu cũ giống như người trong bia mộ vậy, để lại một bài học sâu trong ký ức. Thời thế thay đổi, năm nay cô hai mươi bảy, đã không còn phân biệt thế giới một cách rạch ròi như vậy nữa, cho rằng mối quan hệ tốt nhất giữa người với người chính là mối quan hệ lợi ích. Vì vậy cô có thể chấp nhận em gái của bạn trai cũ làm việc cho mình thì cũng có thể ký hợp đồng với em trai của tình cũ. Có gì không tốt chứ. Có thể biến tình cũ thành mối quan hệ, khiến bọn họ kiếm tiền cho mình, đây cũng là một loại năng lực. Chỉ là loại năng lực này lại thường hay thách thức đạo đức của cô.
Trần Cương Sách không nói một lời.
Nguyễn Sương cười nhạt hỏi: “Sao đột nhiên lại đến đây vậy?”
Anh lại khôi phục bộ dáng bất cần thường ngày, nói lời mật ngọt đầy tai, “Nhớ em rồi nên đến tìm em.”
Vậy mấy ngày trước thì sao? Không nhớ tôi sao?
Nguyễn Sương không hỏi tiếp, chỉ tập trung nhìn vào màn hình máy tính, không cho anh lấy được một ánh mắt, giọng rất nhạt: “Thời gian làm việc, anh không cần phải đi làm sao?”
“Ngân hàng cũng chẳng phải không có anh là không được.” Anh đặt cô ở vị trí quan trọng hơn, “Tiền sao có thể quan trọng được bằng em?”
Lời này cô từng nghe anh nói qua vô số lần.
Giọng Nguyễn Sương lạnh nhạt: “Đối với tôi mà nói, anh không quan trọng bằng việc kiếm tiền.”
Trần Cương Sách nhún vai, bộ dáng giống như đã quá quen rồi, anh nói: “Anh đợi em tan làm.”
Nguyễn Sương khựng lại nhưng vẫn không đuổi anh ra, để anh ở trong phòng làm việc của mình.
Trần Cương Sách ở lại đợi đến khi cô tan làm.
Nguyễn Sương nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hỏi anh: “Đi ăn cơm trước rồi đến khách sạn?”
“Khách sạn?”
“Ừm.” Mặt Nguyễn Sương nghi hoặc, “Chẳng lẽ anh muốn về nhà cùng tôi?”
“Không phải lần trước cũng ở nhà em sao?”
“Lần trước là ngoài ý muốn.” Cô nói, “Tôi không thích người ngoài vào nhà mình.”
Thì ra anh chỉ là người ngoài.
Trần Cương Sách không tranh biện lại với cô, thực ra họ là một loại người, không thích lãng phí nước bọt vào những chuyện không có ý nghĩa. Miệng là dùng để hôn, để m út, để lưu lại dấu vết trên người đối phương, mà không phải dùng để tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Anh nói: “Hilton cách đây rất gần.”
Nguyễn Sương gật đầu: “Vậy tới Hilton đi.”
Cuộc đối thoại tự nhiên một cách kỳ lạ, không có bất kỳ ý chỉ rõ nào, nhưng họ đều hiểu được ý của đối phương.
Hơn nữa ngày mai là thứ bảy, hai người đều không phải đi làm.
Có lúc Nguyễn Sương cảm thấy Trần Cương Sách thực sự coi đó là thật mà đóng vai người tình vô cùng hoàn hảo Người tình và người yêu nghe có vẻ uyển chuyển, nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Từ sau chỉ sự trung thành, yêu ở đây có nghĩa là yêu cả một đời. Còn về từ trước, chữ ‘tình’ được dùng giữa quan hệ nam nữ thường chỉ ‘vụng trộm’, quan hệ thể xác bí mật, có gì để nói được chứ?
Vì vậy mấy ngày trước anh không xuất hiện mà đợi thứ sáu mới đến tìm cô, không phải vì anh nhớ cô, mà là nhớ cơ thể của cô. Mà tất cả hành động của anh đều chứng minh được điều này.
Nguyễn Sương lên xe với Trần Cương Sách, cửa ghế lái phụ vừa được mở ra, lọt vào mắt là một bó hồng rực rỡ, sắc hồng tươi thắm, cả xe ngập tràn hương hoa.
Cô nhìn Trần Cương Sách, anh nói: “Em biết đấy, anh rất ghét lập tức đi thẳng vào chủ đề, anh hy vọng có thể xây dựng được bầu không khí tốt đẹp.”
“Tặng hoa cũng chỉ là việc thừa thãi.”
“Vậy sao?” Trần Cương Sách nói, “Mấy người đàn ông kia đều tặng hoa cho em, sao anh lại không được tặng?”
Anh ngầm so sánh với những người đàn ông theo đuổi Nguyễn Sương.
Nguyễn Sương bất đắc dĩ, “Hoa mấy người đó tặng tôi đều đem cho người khác cả.”
Trần Cương Sách nói: “Ở đây ngoài anh và em ra thì không có ai khác cả.”
Ý là em không có người khác để cho, chỉ có thể tự mình nhận hoa. Mấy năm nay Nguyễn Sương sớm đã mệt mỏi với hoa tươi, thử hỏi người từng có cả bức tường hoa do Trần Cương Sách tự tay chuẩn bị, sao có thể vừa mắt mấy bó hoa được cửa hàng chuẩn bị sẵn nữa?
Tiêu chuẩn cao lên nhưng đồng thời càng ngàng cô càng khó bị lấy lòng. Một chút nịnh nọt, một chút lãng mạn, đều không đủ để khiến ngọn cỏ cảm xúc trong cô lay động. Mọi người đều nói cô khó theo đuổi, nghe vậy cô cũng chỉ cười gật đầu nói, đúng vậy, cô thực sự rất khó theo đuổi.
Phải đẹp trai hơn Trần Cương Sách.
Phải tốt với cô hơn Trần Cương Sách.
Phải kiên nhẫn hơn Trần Cương Sách.
Trần Cương Sách tự nguyện lái xe vài tiếng đồng hồ chỉ để đến gặp cô một lát, nhưng trong những người theo đuổi cô, ngay cả việc tặng hoa cũng để nhân viên giao hàng giao đến. Trong thế giới của người trưởng thành, rốt cuộc chân ái có nghĩa là gì?
Nguyễn Sương không đưa ra được đáp án.
Cô ép bản thân không được để tâm quá về bó hoa này, thờ ơ để bó hoa xuống hàng ghế sau. Nhưng ánh mắt lại vô tình nhìn thấy túi đồ ở đó, chiếc túi nilon màu trắng, bên trong có rất nhiều hộp nhỏ to bằng lòng bàn tay, có màu xanh có màu đen, siêu mỏng, siêu trơn, k1ch thích.
“…”
Quả thực chuẩn bị rất đầy đủ.
Sự rung động trong lòng Nguyễn Sương lập tức tan biến tựa mây bay. Cô mặt không biểu cảm ném hoa vào hàng ghế sau, đưa tay đóng cửa xe lại.
“Uỳnh…” một tiếng, âm thanh rất lớn, cả chiếc xe cũng rung lên theo.
Trần Cương Sách cảm thấy khó hiểu, liếc cô một cái: “Em sao vậy?”
Nguyễn Sương mỉm cười: “Anh chuẩn bị đầy đủ thật đấy?”
Trần Cương Sách nghe ra được sự trào phúng trong giọng cô, cố tình đáp: “Không phải anh tìm em là vì chuyện đó sao, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ rồi.”
Nguyễn Sương: “Chúc anh có một buổi tối mĩ mãn.”
Để tiết kiệm thời gian, họ ăn tối trong phòng khách sạn. Anh đã thông báo cho khách sạn chuẩn bị trước, lúc họ đến phòng đồ ăn đã được đưa lên đầy đủ. Nhân viên khách sạn còn rất chu đáo, bày cánh hoa hồng và nến lên bàn trà. Ở giữa giường cũng bày một hình trái tim được tạo nên từ những cánh hồng, làm giống như hai người đến đây hưởng tuần trăng mật vậy.
Rõ ràng không phải.
Nguyễn Sương hoảng loạn tìm lý do vào nhà vệ sinh rửa tay. Trần Cương Sách nhìn bóng lưng hoảng loạn của cô, ánh mắt trầm đi, cảm xúc dồn nén tựa như ngày mưa âm u, trầm thấp.
Điện thoại trong túi vang lên không đúng lúc, anh cầm ra xem, là Trần Vũ Tín gọi đến. Khoảng thời gian này ông ta rất không yên phận. Nguyên nhân là do Trần Vũ Tín ly hôn xong coi như ra đi tay trắng, trong tay chỉ có chút tiền riêng cũng không nhiều, nhưng đủ để ông ta tiêu xài nốt nửa đời còn lại. Nhưng mà người e ấp bên gối Trần Vũ Tín là Văn Niệm lại dùng lời ngon mật ngọt thuyết phục ông ta đầu tư. Trần Cương Sách mắt nhắm mắt mở, không can thiệp và cũng lười nhúng tay vào. Chỉ là giờ đây Trần Vũ Tín đã lớn tuổi, mắt nhìn người không tốt, mắt nhìn tiền cũng chẳng ra sao. Ông ta đem hết tiền tích góp đổ vào đó và mất sạch, sau đó Văn Niệm cũng biến mất. Chân ái Trần Vũ Tín nhắc đến đã biến mất theo những đồng tiền của ông ta.
Mấy ngày nay Trần Cương Sách cũng đang bận rộn vì phải xử lý chuyện đau đầu này. Anh nhấn tắt máy nhưng đối phương lại không biết xấu hổ mà tiếp tục gọi đến, giống như nếu anh không bắt máy ông ta sẽ không dừng lại. Trần Cương Sách bực bội đến cực điểm, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Cương Sách, rốt cuộc khi nào mới lấy lại được tiền của bố đây?”
“Sao giờ ông chỉ nghĩ đến tiền mà không nghĩ đến tình yêu đích thực kia?”
“Tình yêu đích thực chó má gì chứ! Cô ta ở bên bô chắc chắn là để lừa hết số tiền đó!”
“Nếu không thì sao? Ông luôn miệng nói yêu cô ta nhưng lại chẳng mua được cho cô ta một ngôi nhà, người ta cũng trẻ hơn ông mà sao ông lại keo vậy? Vốn dĩ chỉ cần mua lấy căn nhà là giữ được tình yêu đích thực, bây giờ thì hay rồi, cô ta lừa hết tiền của ông đi.”
Giọng điệu lạnh lùng trào phúng, nghe xong Trần Vũ Tín đỏ mặt tía tai, “…Bố, bố nói rồi, sớm muộn cũng sang tên cho cô ta một căn.”
“Bớt khoác lác với tôi.” Trần Cương Sách cười lạnh, “Tôi đang bận lắm, bớt làm phiền tôi lại.”
“Con bận gì chứ? Bố nghe người ở ngân hàng nói con tan làm từ sớm rồi.”
“Tôi bận việc của tôi, bớt nghe ngóng lại?”
Nếu không phải vì tiền thì hai bố con họ cả năm không nói với nhau được nổi một câu.
Trần Cương Sách lạnh giọng, “Kể cả lấy lại được tiền cũng không liên quan gì đến ông, cúp đây.”
Cúp máy xong anh cũng chặn số của ông ta. Cuộc gọi không khá lâu, Trần Cương Sách quay người, phát hiện Nguyễn Sương đã ăn xong rồi.
Cô nói: “Tôi đi tắm trước” giọng điệu như nói chuyện công việc.
Cửa phòng tắm đóng lại, Trần Cương Sách ném điện thoại lên sô pha, rất ít khi anh bực tức, lúc này quả thực đã tức giận rồi. Mà sự tức giận này là nhắm đến Trần Vũ Tín, còn về Nguyễn Sương thì lại là sự bực bội khó miêu tả thành lời.
Tiếng nước tí tách, hơi nước bốc lên. Nguyễn Sương đứng tắm dưới vòi hoa sen, cô nghe thấy tiếng mở cửa nhìn qua, Trần Cương Sách đi qua màn khói sương, nụ hôn nóng bỏng và mạnh mẽ ập đến.
Nửa thân trên của cô đều tê tái, muốn đẩy đầu anh ra: “Trần Cương Sách…”
Trần Cương Sách cắn cô một cái, sau đó đẩy cô đến bên tường. Hai người cùng ướt đẫm, hơi thở hòa quyện vào nhau, cô có hơi hỗn loạn, mà anh lại gấp gáp rồi mất kiểm soát.
“Em có thích hoa anh tặng không?” Anh hỏi.
“…Không thích.” Cô đáp.
Sau đó cô cảm nhận được tay anh khống chế đại não cũng như lý trí của cô, lúc mạnh mẽ lúc nhẹ nhàng, lúc nhanh lúc chậm. Cô giống như đang ở dưới một trận bão giông. Anh giống như làn mưa rơi xuống, cũng giống như người đưa tay che ô cho cô.
Hơi thở của Trần Cương Sách nóng bỏng, giọng trầm ấm như đang mê hoặc cô: “Bảo bối, nói lời dễ nghe chút, em biết anh thích nghe gì mà.”
Anh không muốn nghe những lời kia, cho dù là cô lừa anh nhưng ít nhất người khiến anh tự lừa mình dối người cũng là cô.
Cổ họng Nguyễn Sương căng lên: “Thích…”
Cô ngã vào đầu vai anh, những giọt nước lưu lại nơi bờ mi, nhẹ giọng nói tiếp, “Thác hoa kia, cho đến bây giờ vẫn thích.”
“Bảo bối ngoan.” Trần Cương Sách đứng thẳng lên, hôn lên đôi mi khép lại của cô, khẽ nói, “Mấy ngày nay có nhớ anh không?”
“…Nhớ.”
Anh mỉm cười, giơ bàn tay ướt át lên trước mặt cô, nói đùa: “Có phải là nước ở vòi hoa sen lớn quá rồi không?”
Nguyễn Sương cắn chặt răng: “…Chắc là vậy.”
Cô tuyệt đối không thừa nhận ‘nước’ trên tay anh đến từ đâu.
Giọng trầm trầm của Trần Cương Sách rất dễ nghe: “Lại đang tự lừa mình rồi, người không nghe lời sẽ bị trừng phạt.”
Nụ cười của anh vừa vui vẻ lại vừa nguy hiểm, anh khẽ rũ mi đè nén lại cảm giác âm trầm trong đôi mắt. Trái tim Nguyễn Sương vốn đã loạn nhịp, gần như hoàn toàn mất đi kiểm soát, vừa sợ lại vừa có cảm giác chờ đợi khó nói thành lời.
“…Trừng phạt thế nào?”
“Ở cửa vào phòng có một chiếc gương, em vẫn nhớ chứ?”
Đương nhiên Nguyễn Sương nhớ rồi, cả bức tường là gương thử đồ, rõ ràng đến mức thấy được từng chút thay đổi trên biểu cảm gương mặt cô.
Lòng cô đột nhiên hiện lên một suy nghĩ nào đó, không thể tin nổi mà nhìn Trần Cương Sách: “…Anh điên rồi sao?”
“Em sẽ thích thôi.” Trần Cương Sách đưa tay tắt vòi nước, dẫn cô đi ra.
Nguyễn Sương lắc đầu, hoảng hốt bất an nói: “Không muốn…Trần Cương Sách…Không muốn.”
Trần Cương Sách không đáp, dẫn cô đến trước gương, anh cúi đầu cắn tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên cơ thể cô, thiêu đốt linh hồn chơi vơi trong cô. Trong đầu lúc này có một cán cân Thiên Bình, một bên là ‘lý trí’, một bên là ‘trầm luân’, nhưng cô phát hiện bản thân mình đã hướng về phía ‘trầm luân’ rồi, từng bước từng bước một, rơi xuống đó.
“Em sẽ thích thôi, Miên Miên.” Anh bảo cô nhìn hình ảnh hai người trong gương. Trong gương, anh được nước làm tới, còn cô đang chứa lấy anh.