Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 6
Chương 6
Lâm Minh không hề dừng bước, trong không gian chỉ rộng vài mét vuông ấy thì chẳng mấy chốc anh đã đứng trước mặt cô, khoảng cách không đến một nắm tay.
Nhìn đôi tay nhỏ đang chống trên ngực mình, trái timLâm Minh mềm hơn đến lạ.
Anh giơ tay chặn hai bên người Lê Nhược Vũ, nhốt cô giữa vách thang máy và mình. Đôi mắt hoa đào nhướng cao nhìn cô trong không gian hẹp: “Mèo hoang nhỏ, lại được gặp nhau rồi”
Khoảng cách quá gần, mùi hương thoang thoảng trên người cô lượn lờ vào mũi khiến anh nhớ lại cảm giác tuyệt vời vừa nếm tối qua, yết hầu cũng được dịp di chuyển lên xuống.
Vì không đủ ánh sáng nên đêm qua anh đã không được ngắm kỹ gương mặt cô. Anh biết cô gái này rất đẹp nhưng nay nhìn kỹ lại mới biết nhan sắc ấy rung động đến nhường nào.
Đường nét gương mặt cô đã rất sắc sảo, nay thêm một lớp trang điểm nhẹ càng làm mọi thứ trở nên xinh đẹp hơn. Mặt cô chỉ bé cỡ bàn tay, mi mắt cụp xuống che đi đôi mắt hạnh đen tròn để lại hàng mi dày cong vút in bóng. Hàng mi ấy rất dài rồi lại chớp chớp trông như phiến quạt hương bồ đang phe phẩy.
Không biết là do anh đứng quá gần khiến cô khó chịu hay lý do gì khác nhưng đôi mày xinh xắn ấy cứ nhíu lại mãi, môi hồng cũng mím chặt chẳng buông, vẻ mặt hết sức mất kiên nhẫn.
Cô ấy ghét ở gần anh?
Điều đó làm anh thấy cực kì khó chịu.
Anh năm lấy đôi tay nhỏ kia kéo ra để biến khoảng cách giữa hai người là con số không tròn trĩnh, cơ thể mềm mại ấy dễ dàng dán vào người anh.
“Anh làm trò gì thế Lâm Minh?” Cảm nhận được lồng ngực ấp áp nam tính, Lê Nhược Vũ vội ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt với đôi mắt bừng bừng lửa giận.
Thấy phản ứng từ cô gái nhỏ, Lâm Minh nhướng mày nhưng không giận mà lại nở nụ cười: “Mèo hoang nhỏ có khác nhỉ”
Anh nhấc cằm nhỏ lên, ghé đến gần hỏi: ‘Em làm việc ở đây hả?”
Lê Nhược Vũ tức giận quay đầu tránh khỏi tay anh, cảm giác nhục nhã dâng lên tự đáy lòng.
Chồng không nhận ra vợ, đã thế còn trêu chọc như gái ven đường. Đồ cặn bãt “Ha ha” Tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói trầm ấm cũng theo ngay sau đó: “Không muốn nói thì anh đổi sang câu khác vậy”
Lâm Minh nhìn cô thật lâu, nhếch miệng cười cười rồi ghé sát lại gần hơn, gần đến mức sắp môi chạm môi rồi: “Em tên gì? Đêm đó người nào đã đưa em đến nhà họ Lâm, hửm?”
Âm cuối cao cao du dương và bay bổng.
Gương mặt điển trai gần trong gang tấc, lửa giận trong mắt Lê Nhược Vũ chỉ có nóng hơn chứ không nguội đi. Nhìn vào sự vui thích đong đầy trong đôi mắt ấy, cô lạnh giọng hỏi: “Anh muốn biết tôi là ai đúng không?”
Lâm Minh nhíu mày chờ câu tiếp theo cô nói.
Lê Nhược Vũ căm tức nghĩ: Bản thân anh không cần mặt mũi nên đừng có mà trách tôi nhé!
Cô nhếch môi lên, mỉa mai nói: ‘Lâm Minh, anh hãy lắng tai nghe cho kỹ đây. Tôi chính là…”
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên ngắt ngang màn giới thiệu của Lê Nhược Vũ.
Lâm Minh lấy điện thoại di động ra, nhíu mày.
nhìn cái tên hiển thị trên màn hình. Anh buông lỏng vòng vây Lê Nhược Vũ, đứng vào góc thang máy nhận điện thoại: ‘Mẹ ạ?”