Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình
Chương 5
Chương 5
Một cô gái không còn nguyên vẹn thì lấy tư cách gì để mơ tưởng được thành đôi với một người hoàn hảo như anh?
“Ồ, đó là chồng cậu phải không?”
Lê Nhược Vũ đang bước xuống xe dõi theo †ầm mắtHạ Tư Duệ, sắc mặt cô chợt cứng đờ: “Đừng lên tiếng!”
Cô ngăn Hạ Tư Duệ đang định gọi người lại, đợi đến khi Lâm Minh bước vào cổng tập đoàn Phong Linh được một thoáng rồi mới chỉnh lại vẻ mặt bước xuống xe: “Tớ vào nhé Tư Duệ, cậu bận việc gì thì cứ đi đi”
Cô có tìm hiểu trước rằng tập đoàn Phong Linh không phải là tài sản thuộc về nhà họ Lâm và cũng chẳng liên quan gì đến tập đoàn đó, chắc Lâm Minh chỉ tình cờ đến đây thôi nhỉ?
Hạ Tư Duệ bỏ qua sự khó hiểu, cổ vũ cô: “Nhược Vũ cố lên! Tớ ngồi chờ cậu chiến thắng trở về ở quán cà phê kế bên nhé!”
“Được, tớ sẽ ra nhanh thôi.”
Nửa tiếng sau.
“Chào mừng cô đến với tập đoàn Phong Linh, tôi trông chờ vào những hợp tác sắp tới của chúng ta.”
Nằm trong dự đoán, phỏng vấn vô cùng suông sẻ và người đàn ông đó cũng không hề xuất hiện. Đợi đến ngày chính thức đi làm, cô sẽ tìm anh tính chuyện ly hôn.
Đây cũng là điều anh muốn chứ nhỉ?
Cuối cùng cũng thoát khỏi nấm mồ hôn nhân giữ anh lại suốt ba năm…
Nụ cười tươi tắn trên môi cô vẫn chưa tắt thì thang máy đã Tting’ dừng lại ở tâng mười lăm.
Cửa thang máy mở ra khiến nét mặt cô chợt thay đổi. Người đang đứng ngoài đó là… Lâm Minh?
Lâm Minhđứng bên ngoài thang máy mặc bộ tây trang đen vừa vặn, ôm sát vóc người chuẩn tỉ lệ vàng. Lưng dài vai rộng với vóc dáng cao dong dỏng, đi cùng với vẻ ngoài xuất sắc hơn người đó chính là hóc môn nam tính bên trong, cái tiếng sát gáiđó quả không ngoa một tí nào.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, tim Lê Nhược Vũ lại rơi mất phanh.
Không phải vì ngạc nhiên trước vẻ đẹp ấy mà là hoảng hốt.
Khoảng cách gần như thế nên tất nhiên Lâm Minh cũng trông thấy Lê Nhược Vũ đứng bên trong, hai mắt anh sáng lên khi trông thấy cô trong bộ quần áo công sở, đoạn quay sang nói với người bên cạnh.
“Tạm thế đi quản lý Trương, chỉ tiết về dự án chúng ta sẽ bàn lại với nhau sau.” Dứt lời, Lâm Minh đi thẳng đến chỗ Lê Nhược Vũ.
“Được thôi, để tôi tiễn anh nhé tổng giám đốc Lâm!”
“Không cần đâu!” Mắt Lâm Minh vẫn dán chặt lên người Lê Nhược Vũ, bước chăm chăm vào tháng máy và đóng cửa lại, ngăn cách họ với thế giới bên ngoài.
Khoảnh khắc anh bước vào, Lê Nhược Vũ biến thành con nhím xù lông, lùi vào góc thang máy nhìn anh đăm đăm như nhìn trộm.
“Anh… Anh đừng lại đây!” Lê Nhược Vũ cố trợn mắt trông hung dữ để nhìn người đàn ông đang đến gần nhưng câu chữ ngắt quãng đã bán đứng sự căng thẳng phía sau.
Ngắm vẻ giơ nanh múa vuốt của Lê Nhược Vũ, anh lại cảm thấy chiếc vuốt mèo ấy lướt qua tim mình khiến ham muốn trong anh rục rịch lên.