Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Chương 30
Dịch Linh đau nhức khắp người, bên tai mơ hồ vang lên những tiếng hò hét ầm ĩ không ngừng, ngay sau đó cô ta chìm vào bóng tối.
Khi cô ta tỉnh dậy và khôi phục ý chí, mùi nước sát trùng quen thuộc truyền đến mũi cô ta, cô ta lập tức nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Mở mắt ra một cách khó khăn, đập vào mắt cô ta là trần nhà. Cô ta đau đầu không chịu nổi, thái dương co giật và buồn nôn dữ dội.
Cô ta thử sờ lên cái đầu bị băng bó kín mít và đoán rằng mình bị chấn thương sọ não.
Sau đó cô ta thử cử động tay chân, cô ta cảm thấy hơi đau nhức, chắc hẳn là do bị va chạm khi lăn xuống cầu thang, không bị thương đáng kể, Dịch Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai vang lên tiếng khóc hu hu hu, cô ta khó khăn quay đầu lại liền nhìn thấy bên cạnh còn có một giường bệnh khác, ngồi bên mép giường là một bà lão che mặt khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Dịch Linh hoảng sợ, đây không phải là mẹ chồng góa bụa của cô ta sao? Chẳng lẽ Chu Chí Cao ở cùng phòng bệnh với cô ta ư?
Nghĩ đến chuyện tốt mà Chu Chí Cao đã làm trước khi hôn mê, lửa giận bốc cháy hừng hực trong lòng cô ta, đồ khốn kiếp này.
“Đừng khóc nữa, có phải chết người đâu, khóc cái gì mà khóc!” Nghe tiếng khóc khiến cô ta bực bội, Dịch Linh không nhịn được chặn họng bà ta.
Hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang, bản thân cô ta không có việc gì, một người đàn ông trưởng thành như Chu Chí Cao chẳng lẽ còn bị thương nghiêm trọng hơn mình chắc?
“Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi.” Thấy Dịch Linh mở mắt, mẹ chồng xúc động đứng dậy, lao tới chửi ầm lên: “Mày là cái đồ xui xẻo, rốt cuộc mày đã làm cái gì mà hại Chí Cao nhà tao bị tê liệt? Tao đánh chết mày, đánh chết mày.”
Đột nhiên bị mẹ chồng cho mấy cái bạt tai, Dịch Linh vốn bị thương ở đầu càng cảm thấy không thoải mái, cô ta “ụa” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Nhưng trong lúc khó chịu, cô ta vẫn nghe rõ tiếng mẹ chồng mắng. Cô ta cố gắng nói: “Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ? Ụa, mẹ nói nói, ụa, nói ai, tê liệt?”
Mẹ chồng Chu bị nôn khắp người, không để ý đến mùi chua trên người, bà ta nằm lăn xuống đất ăn vạ và khóc lớn: “Chí Cao ơi, Chí Cao của mẹ ơi, sao số con lại đen đủi thế này, sao con lại gặp phải cảnh khốn khổ này, sau này con phải sống sao đây?”
Giữa tiếng khóc lóc kể lể của mẹ chồng, Dịch Linh đã rõ ràng một sự kiện, hình như khi Chu Chí Cao ngã xuống cầu thang thì anh ta đã bị thương ở vùng thắt lưng, tình huống xui xẻo này đã khiến hai chi dưới của anh ta bị tê liệt thành tàn phế, gần như không có hy vọng phục hồi.
Sắc mặt của Dịch Linh lập tức tái nhợt, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên dù mới nôn mửa đến mức đầu óc quay cuồng. Cô ta liền nhìn thấy chồng mình ở giường bên cạnh phía sau mẹ chồng.
Anh ta tỉnh sớm hơn chính mình, giờ phút này đôi mắt trừng lớn, đờ đẫn nhìn thẳng tắp lên trên như người đã chết.
Lúc đầu Dịch Linh cảm thấy xót xa và đau lòng, nhưng sau đó cô ta nhớ ra rằng tên khốn này đã phản bội mình, ngay lập tức cô ta cứng rắn mắng một câu: Đáng đời!
Anh ta phản bội mình đi tìm người phụ nữ khác và còn muốn ly hôn, hiện giờ tàn phế rồi, chẳng lẽ còn muốn mình phải chăm sóc cả đời à?
Ly hôn, cần thiết ly hôn.
Chính mình còn một đứa con trai phải chăm sóc, không thể để tên đàn ông cặn bã này làm ảnh hưởng cả đời được.
Cô ta đã làm việc ở bệnh viện hơn mười năm, biết rõ nhất việc chăm sóc một bệnh nhân bại liệt gian khổ đến mức nào, thực sự có thể khiến cho tâm chí của một người tốt bị hao mòn.
Ở bệnh viện phải làm việc mệt chết mệt sống không nói, về nhà còn phải chăm sóc người bệnh, hơn nữa còn từng ngoại tình, tại sao cô phải chăm sóc anh ta chứ?
“Mẹ ơi, con không muốn bị liệt, con muốn được chữa khỏi. Me ơi,” Chu Chí Cao như bừng tỉnh sau cú sốc, rít gào nói “Mẹ bảo cô ta lấy tiền, chúng ta tìm bác sĩ, tìm một bác sĩ thật giỏi để chữa bệnh cho con. Con không muốn nằm cả đời trên giường không thể đi lại, con không muốn làm người tàn phế đâu.”
“Con trai, được rồi được rồi, chúng ta đi lấy tiền, chúng ta đi tìm bác sĩ.” Thấy con trai lên tiếng, bà Chu vội vàng bò dây, liên tục nói đồng ý.
“Tôi không có tiền.” Khi Diệc Linh nghe đến chữ ‘tiền’, cô ta lập tức nhạy cảm nhướng mày, ngay cả cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt.
“Không, cô có.” Lúc này Chu Chí Cao mặc kệ mặt mũi và nói với vẻ đầy toan tính, “Có phải cô định bỏ mặc tôi đúng không, tôi nói cho cô biết là không có cửa đâu. Đừng quên tiền trong tay cô đến từ đâu, dù ly hôn thì vẫn phải chia cho tôi một nửa. Cô mà dám bỏ rơi tôi thì tôi sẽ lập tức đến đồn công an tố cáo cô. Tôi mà khổ sở thì cô cũng đừng mong được sống sung sướng.”
“Chu Chí Cao, anh là đồ vô liêm sỉ, rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ?” Dịch Linh bật khóc sau khi bị chính chồng mình đe dọa.
Cô ta luôn cho rằng chồng mình không có năng lực nhưng được cái thật thà, tuy đôi khi cái mỏ hơi hỗn nhưng nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, tốt xấu gì cũng hơn những người đàn ông khác một chút. Kết quả anh ta lập tức trở nên hoàn toàn thay đổi.
“Tôi mặc kệ, dù sao cô cũng phải chữa khỏi bệnh cho tôi.” Chu Chí Cao chơi xấu nói.
Ngay lúc hai người trong phòng bệnh tranh cãi gay gắt, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Đầu tiên là y tá bước vào và sợ hãi hét lên: “Bệnh nhân tỉnh sao không rung chuông, ôi, bệnh nhân nôn rồi!”
Họ vội vàng dọn dẹp đống bừa bộn mà Dịch Linh đã nôn ra và hỏi cô ta cảm thấy thế nào.
Sau khi phòng bệnh được thu dọn gọn gàng, một đám người xông vào, người đứng đầu nhìn chằm chằm đám người Dịch Linh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các người là ai vậy?” Dịch Linh bối rối.
Một người phụ nữ trong số họ mặc trang phục công sở, ăn mặc lịch sự bước tới thay mặt mọi người nói: “Xin chào quý cô. Chúng tôi là nhân viên của Cửa hàng trang sức Angel. Do tranh chấp giữa hai vợ chồng cô trong cửa hàng nên một chiếc đồng hồ kim cương rơi xuống, bị người giẫm lên và hư hỏng, không thể sửa chữa. Chúng tôi yêu cầu hai vị bồi thường mọi tổn thất. Đây là bảng giá bồi thường cho sản phẩm, mời hai vị xem qua. Kính mong các vị chi trả tiền bồi thường trong vòng ba ngày, nếu không chúng tôi sẽ phải giải quyết theo con đường pháp luật.”
“Đồng hồ kim cương nào? Sao lại nói chúng tôi làm hỏng?” Dịch Linh vừa tức giận vừa lo lắng, đầu óc càng muốn choáng váng hơn, lại muốn nôn mửa. Cô ta vừa nhìn thấy bảng giá, không khỏi sợ hãi hét lên: “Hai trăm vạn, các người đang lừa đảo tống tiền đấy à? Đồng hồ gì mà đắt như vậy?”
“Đây là chiếc đồng hồ kim cương thủ công của thương hiệu nổi tiếng thế giới. Nó được sản xuất giới hạn, cả thế giới chỉ có một ngàn chiếc và được khảm hơn một nghìn viên kim cương chất lượng hàng đầu. Chúng tôi chắc chắn không báo giá sai. Nếu cô không tin thì có thể kiểm tra lại. Còn về việc đó có phải trách nhiệm của các vị hay không, chúng tôi đã mang video theo dõi trong cửa hàng đến đây.” Nhân viên cửa hàng trang sức mang theo máy tính có phát video giám sát trong cửa hàng.
Chiếc đồng hồ kim cương được đặt trên quầy trưng bày trong cửa hàng, sau đó Chu Chí Cao và Dịch Linh đánh nhau và làm đổ quầy trưng bày, trong lúc hỗn loạn, chiếc đồng hồ kim cương bay ra ngoài và rơi xuống dưới chân mọi người.
Khi đó mọi người đều vội can ngăn, biết bao bàn chân đan xen đã giẫm hỏng đồng hồ.
Sau đó họ không thể để ý đến vợ chồng Chu Chí Cao nữa vì nhân viên bán hàng đang bận tìm cách sửa chiếc đồng hồ. Tiếng ồn mà Dịch Linh nghe thấy sau lưng là của nhân viên cửa hàng vừa phản ứng lại và đuổi theo gọi bọn họ.
“Bởi vì đây là lỗi chủ quan của khách hàng, khách hàng phải chịu trách nhiệm bồi thường. Mong hai vị vui lòng bồi thường càng sớm càng tốt.” Nhân viên nghiêm túc nói.
“Không bồi thường, chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có bán chúng tôi đi cũng không đủ tiền bồi thường đâu!” Dịch Linh sợ hãi vỗ ngực, lúc này cô ta hận không thể ăn luôn Chu Chí Cao.
Anh nói xem anh nịnh nọt người ta cái gì mà vào nơi đắt đỏ như vậy, giờ khốn khổ như này đây!
“Nếu các vị không bồi thường thì chúng tôi sẽ thông qua tòa án để dùng pháp luật cưỡng chế chấp hành. Không cần biết các vị dùng biện pháp gì, bán nhà hay dùng tiền tiết kiệm, hoặc là mượn của người khác cũng được, nếu không muốn ngồi tù thì mời thanh toán tiền bồi thường. Hy vọng các vị đừng bắt chúng tôi chờ quá lâu, chúng tôi xin phép đi trước.” Sau khi để lại số tài khoản và số điện thoại, đoàn nhân viên lập tức đi luôn.
“Không bồi thường, tôi không bồi thường đâu.” Dịch Linh bật khóc, “Tiền của tôi, đừng bắt tôi bồi thường mà!”
Ba trăm vạn của cô ta, cô ta còn chưa cầm nóng tay, chẳng lẽ giờ phải mang đi bồi thường hai trăm vạn, làm sao mà cô ta sống nổi đây?
Chu Chí Cao và mẹ anh ta sợ ngây người, lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn thẳng.
Ôi trời ơi, phải bồi thường nhiều tiền như vậy cơ à.
“Chu Chí Cao, tất cả là tại anh đi tán tỉnh người khác mới hại cả nhà rơi vào cảnh này.” Dịch Linh khóc lóc, “Cứ coi như để chuộc tội đi. Anh hãy vì con trai mà ngồi tù để giữ tiền lại cho gia đình, cầu xin anh đấy.”
Vẻ mặt của Chu Chí Cao liên tục thay đổi, cuối cùng, những suy nghĩ ích kỷ đã chiến thắng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được, rõ ràng có tiền mài. Không phải tiền trong tay em vẫn đủ dùng ư? Cứ bồi thường trước rồi sau đó chữa bệnh cho anh. A Linh, anh thề, chỉ cần khỏi bệnh, về sau anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình, không bao giờ làm điều gì có lỗi với em nữa. Coi như giữ cho con trai có một gia đình hoàn chỉnh, em nhẫn tâm để con trai có bố mẹ ngồi tù sao?”
Cuối cùng anh ta lại dùng lời nói để đe dọa Dịch Linh một chút.
Trong lòng Dịch Linh cảm thấy ớn lạnh, người đàn ông mà cô cho rằng thật thà có lẽ trước giờ vẫn luôn ngụy trang. Trước kia hèn nhát trốn ở trong nhà là bởi vì không có tiền không có năng lực nên đành phải “thật thà”. Lúc này vừa có tiền là hiện nguyên hình, ngoại tình, ly hôn, tính cách ích kỷ cũng lộ rõ ràng.
Bây giờ anh ta thà kéo cả gia đình xuống vũng bùn cũng không chịu hy sinh bản thân để mẹ con cô ta được sống hạnh phúc.
Sắc mặt Dịch Linh trở nên tối tăm, cả người mất hết tinh thần, lẩm bẩm nói: “Tôi đúng là đồ mắt mù.”
Chỉ vì người đàn ông này mà cô ta đã gắng hết sức kiếm tiền, muốn cho anh ta ra ngoài gọn gàng đẹp đẽ, muốn anh ta khích lệ chính mình có khả năng, cô ta thật ngốc mà!
Nên bồi thường hay hai người đấu đến mức cá chết lưới rách rồi cùng nhau vào tù, cô ta còn có lựa chọn nào khác không?
Trước sự đe dọa của Chu Chí Cao, Dịch Linh bất đắc dĩ phải bồi thường hai trăm vạn cho cửa hàng trang sức, tất cả số tiền còn lại chỉ còn bảy tám chục vạn.
Nhìn thấy ‘số tiền khổng lồ’ trong tay biến mất hơn một nửa, trái tim Dịch Linh như rỉ máu.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Chu Chí Cao không muốn trở thành kẻ tàn tật nằm trên giường, dựa vào vợ để sống qua ngày.
Chỉ cần nghĩ cũng biết, sau khi trải qua sự việc lần này thì tình cảm vợ chồng đã hoàn toàn tan vỡ, đối với nhau chỉ còn sự chán ghét, làm sao Diệc Linh có thể chăm sóc anh ta cẩn thận được chứ?
Chu Chí Cao không muốn như vậy, nếu cả đời không có tiền, anh ta sẽ thành thật làm một người chồng, người cha tốt, chỉ đứng xa xa nhìn người trong mộng một chút mà thôi.
Nhưng khi có tiền, nội tâm lại dao động, sinh ra hy vọng viển vông, haizz, tất cả là do ‘tiền’ gây tai họa.
Hơn nữa đã xé rách da mặt, anh ta còn sợ Dịch Linh sẽ tàn nhẫn giết chết chính mình, vì vậy anh ta càng thêm không dám sống ở tầm mắt cô ta mà quyết tâm ép cô ta bỏ tiền ra chữa bệnh cho mình.
Vì Chu Chí Cao nắm nhược điểm của cô ta trong tay, Dịch Linh sợ sự việc ầm ĩ rơi vào tai Hoắc Tranh sẽ làm hại con trai mình nên chỉ còn cách ngoan ngoãn chi tiền,
Nhưng căn bệnh của Chu Chí Cao không dễ chữa nên càng chữa thì tiền lại càng ít đi, anh ta càng không cam lòng.
Dần dần, giống như một cái động không đáy, họ không chỉ tiêu hết số tiền còn lại được nhận từ Hoắc Tranh mà còn tiêu luôn cả vốn cũ của mình.
Tài sản trong nhà chẳng còn gì ngoài căn nhà không bị bán đi vì còn cần chỗ che mưa che nắng. Rõ ràng Dịch Linh đã già đi trông thấy, đầu cũng sớm đầy tóc bạc. Mà con trai cô ta thấy không khí u ám trong nhà thì không còn tâm trí học tập nữa. Thằng bé học thói hư tật xấu, biến thành kẻ lưu manh, nhà cũng không thèm về. Chu Chí Cao suốt ngày uống rượu và chửi bới, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Bị tra tấn ngày này qua ngày khác, Dịch Linh hối hận, đây có phải là quả báo của cô ta không?
Nếu ngay từ đầu cô ta không bị số tiền này cám dỗ thì chồng sẽ không vì trong nhà có tiền mà nảy sinh thói trăng hoa, cũng sẽ không xảy ra những việc về sau.
Tuy bọn họ không giàu có nhưng họ cũng giống như hầu hết các gia đình bình thường ở thành phố, dù bị trói buộc bởi dầu gạo mắm muối nhưng lại có cuộc sống bình thường mà hạnh phúc, bình an đi từng bước tới già
Sớm biết thế này, cô ta sẽ không làm chuyện trái với lương tâm.
Đối mặt với ngôi nhà hoang tàn và người chồng không khác gì ma quỷ đang nằm trên giường, Dịch Linh òa khóc thảm thiết!
Cô ta hối hận rồi!
Khi cô ta tỉnh dậy và khôi phục ý chí, mùi nước sát trùng quen thuộc truyền đến mũi cô ta, cô ta lập tức nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Mở mắt ra một cách khó khăn, đập vào mắt cô ta là trần nhà. Cô ta đau đầu không chịu nổi, thái dương co giật và buồn nôn dữ dội.
Cô ta thử sờ lên cái đầu bị băng bó kín mít và đoán rằng mình bị chấn thương sọ não.
Sau đó cô ta thử cử động tay chân, cô ta cảm thấy hơi đau nhức, chắc hẳn là do bị va chạm khi lăn xuống cầu thang, không bị thương đáng kể, Dịch Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bên tai vang lên tiếng khóc hu hu hu, cô ta khó khăn quay đầu lại liền nhìn thấy bên cạnh còn có một giường bệnh khác, ngồi bên mép giường là một bà lão che mặt khóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Dịch Linh hoảng sợ, đây không phải là mẹ chồng góa bụa của cô ta sao? Chẳng lẽ Chu Chí Cao ở cùng phòng bệnh với cô ta ư?
Nghĩ đến chuyện tốt mà Chu Chí Cao đã làm trước khi hôn mê, lửa giận bốc cháy hừng hực trong lòng cô ta, đồ khốn kiếp này.
“Đừng khóc nữa, có phải chết người đâu, khóc cái gì mà khóc!” Nghe tiếng khóc khiến cô ta bực bội, Dịch Linh không nhịn được chặn họng bà ta.
Hai người cùng nhau lăn xuống cầu thang, bản thân cô ta không có việc gì, một người đàn ông trưởng thành như Chu Chí Cao chẳng lẽ còn bị thương nghiêm trọng hơn mình chắc?
“Cuối cùng mày cũng tỉnh rồi.” Thấy Dịch Linh mở mắt, mẹ chồng xúc động đứng dậy, lao tới chửi ầm lên: “Mày là cái đồ xui xẻo, rốt cuộc mày đã làm cái gì mà hại Chí Cao nhà tao bị tê liệt? Tao đánh chết mày, đánh chết mày.”
Đột nhiên bị mẹ chồng cho mấy cái bạt tai, Dịch Linh vốn bị thương ở đầu càng cảm thấy không thoải mái, cô ta “ụa” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo. Nhưng trong lúc khó chịu, cô ta vẫn nghe rõ tiếng mẹ chồng mắng. Cô ta cố gắng nói: “Mẹ, mẹ vừa nói gì cơ? Ụa, mẹ nói nói, ụa, nói ai, tê liệt?”
Mẹ chồng Chu bị nôn khắp người, không để ý đến mùi chua trên người, bà ta nằm lăn xuống đất ăn vạ và khóc lớn: “Chí Cao ơi, Chí Cao của mẹ ơi, sao số con lại đen đủi thế này, sao con lại gặp phải cảnh khốn khổ này, sau này con phải sống sao đây?”
Giữa tiếng khóc lóc kể lể của mẹ chồng, Dịch Linh đã rõ ràng một sự kiện, hình như khi Chu Chí Cao ngã xuống cầu thang thì anh ta đã bị thương ở vùng thắt lưng, tình huống xui xẻo này đã khiến hai chi dưới của anh ta bị tê liệt thành tàn phế, gần như không có hy vọng phục hồi.
Sắc mặt của Dịch Linh lập tức tái nhợt, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên dù mới nôn mửa đến mức đầu óc quay cuồng. Cô ta liền nhìn thấy chồng mình ở giường bên cạnh phía sau mẹ chồng.
Anh ta tỉnh sớm hơn chính mình, giờ phút này đôi mắt trừng lớn, đờ đẫn nhìn thẳng tắp lên trên như người đã chết.
Lúc đầu Dịch Linh cảm thấy xót xa và đau lòng, nhưng sau đó cô ta nhớ ra rằng tên khốn này đã phản bội mình, ngay lập tức cô ta cứng rắn mắng một câu: Đáng đời!
Anh ta phản bội mình đi tìm người phụ nữ khác và còn muốn ly hôn, hiện giờ tàn phế rồi, chẳng lẽ còn muốn mình phải chăm sóc cả đời à?
Ly hôn, cần thiết ly hôn.
Chính mình còn một đứa con trai phải chăm sóc, không thể để tên đàn ông cặn bã này làm ảnh hưởng cả đời được.
Cô ta đã làm việc ở bệnh viện hơn mười năm, biết rõ nhất việc chăm sóc một bệnh nhân bại liệt gian khổ đến mức nào, thực sự có thể khiến cho tâm chí của một người tốt bị hao mòn.
Ở bệnh viện phải làm việc mệt chết mệt sống không nói, về nhà còn phải chăm sóc người bệnh, hơn nữa còn từng ngoại tình, tại sao cô phải chăm sóc anh ta chứ?
“Mẹ ơi, con không muốn bị liệt, con muốn được chữa khỏi. Me ơi,” Chu Chí Cao như bừng tỉnh sau cú sốc, rít gào nói “Mẹ bảo cô ta lấy tiền, chúng ta tìm bác sĩ, tìm một bác sĩ thật giỏi để chữa bệnh cho con. Con không muốn nằm cả đời trên giường không thể đi lại, con không muốn làm người tàn phế đâu.”
“Con trai, được rồi được rồi, chúng ta đi lấy tiền, chúng ta đi tìm bác sĩ.” Thấy con trai lên tiếng, bà Chu vội vàng bò dây, liên tục nói đồng ý.
“Tôi không có tiền.” Khi Diệc Linh nghe đến chữ ‘tiền’, cô ta lập tức nhạy cảm nhướng mày, ngay cả cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt.
“Không, cô có.” Lúc này Chu Chí Cao mặc kệ mặt mũi và nói với vẻ đầy toan tính, “Có phải cô định bỏ mặc tôi đúng không, tôi nói cho cô biết là không có cửa đâu. Đừng quên tiền trong tay cô đến từ đâu, dù ly hôn thì vẫn phải chia cho tôi một nửa. Cô mà dám bỏ rơi tôi thì tôi sẽ lập tức đến đồn công an tố cáo cô. Tôi mà khổ sở thì cô cũng đừng mong được sống sung sướng.”
“Chu Chí Cao, anh là đồ vô liêm sỉ, rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ?” Dịch Linh bật khóc sau khi bị chính chồng mình đe dọa.
Cô ta luôn cho rằng chồng mình không có năng lực nhưng được cái thật thà, tuy đôi khi cái mỏ hơi hỗn nhưng nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình, tốt xấu gì cũng hơn những người đàn ông khác một chút. Kết quả anh ta lập tức trở nên hoàn toàn thay đổi.
“Tôi mặc kệ, dù sao cô cũng phải chữa khỏi bệnh cho tôi.” Chu Chí Cao chơi xấu nói.
Ngay lúc hai người trong phòng bệnh tranh cãi gay gắt, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Đầu tiên là y tá bước vào và sợ hãi hét lên: “Bệnh nhân tỉnh sao không rung chuông, ôi, bệnh nhân nôn rồi!”
Họ vội vàng dọn dẹp đống bừa bộn mà Dịch Linh đã nôn ra và hỏi cô ta cảm thấy thế nào.
Sau khi phòng bệnh được thu dọn gọn gàng, một đám người xông vào, người đứng đầu nhìn chằm chằm đám người Dịch Linh với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các người là ai vậy?” Dịch Linh bối rối.
Một người phụ nữ trong số họ mặc trang phục công sở, ăn mặc lịch sự bước tới thay mặt mọi người nói: “Xin chào quý cô. Chúng tôi là nhân viên của Cửa hàng trang sức Angel. Do tranh chấp giữa hai vợ chồng cô trong cửa hàng nên một chiếc đồng hồ kim cương rơi xuống, bị người giẫm lên và hư hỏng, không thể sửa chữa. Chúng tôi yêu cầu hai vị bồi thường mọi tổn thất. Đây là bảng giá bồi thường cho sản phẩm, mời hai vị xem qua. Kính mong các vị chi trả tiền bồi thường trong vòng ba ngày, nếu không chúng tôi sẽ phải giải quyết theo con đường pháp luật.”
“Đồng hồ kim cương nào? Sao lại nói chúng tôi làm hỏng?” Dịch Linh vừa tức giận vừa lo lắng, đầu óc càng muốn choáng váng hơn, lại muốn nôn mửa. Cô ta vừa nhìn thấy bảng giá, không khỏi sợ hãi hét lên: “Hai trăm vạn, các người đang lừa đảo tống tiền đấy à? Đồng hồ gì mà đắt như vậy?”
“Đây là chiếc đồng hồ kim cương thủ công của thương hiệu nổi tiếng thế giới. Nó được sản xuất giới hạn, cả thế giới chỉ có một ngàn chiếc và được khảm hơn một nghìn viên kim cương chất lượng hàng đầu. Chúng tôi chắc chắn không báo giá sai. Nếu cô không tin thì có thể kiểm tra lại. Còn về việc đó có phải trách nhiệm của các vị hay không, chúng tôi đã mang video theo dõi trong cửa hàng đến đây.” Nhân viên cửa hàng trang sức mang theo máy tính có phát video giám sát trong cửa hàng.
Chiếc đồng hồ kim cương được đặt trên quầy trưng bày trong cửa hàng, sau đó Chu Chí Cao và Dịch Linh đánh nhau và làm đổ quầy trưng bày, trong lúc hỗn loạn, chiếc đồng hồ kim cương bay ra ngoài và rơi xuống dưới chân mọi người.
Khi đó mọi người đều vội can ngăn, biết bao bàn chân đan xen đã giẫm hỏng đồng hồ.
Sau đó họ không thể để ý đến vợ chồng Chu Chí Cao nữa vì nhân viên bán hàng đang bận tìm cách sửa chiếc đồng hồ. Tiếng ồn mà Dịch Linh nghe thấy sau lưng là của nhân viên cửa hàng vừa phản ứng lại và đuổi theo gọi bọn họ.
“Bởi vì đây là lỗi chủ quan của khách hàng, khách hàng phải chịu trách nhiệm bồi thường. Mong hai vị vui lòng bồi thường càng sớm càng tốt.” Nhân viên nghiêm túc nói.
“Không bồi thường, chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, có bán chúng tôi đi cũng không đủ tiền bồi thường đâu!” Dịch Linh sợ hãi vỗ ngực, lúc này cô ta hận không thể ăn luôn Chu Chí Cao.
Anh nói xem anh nịnh nọt người ta cái gì mà vào nơi đắt đỏ như vậy, giờ khốn khổ như này đây!
“Nếu các vị không bồi thường thì chúng tôi sẽ thông qua tòa án để dùng pháp luật cưỡng chế chấp hành. Không cần biết các vị dùng biện pháp gì, bán nhà hay dùng tiền tiết kiệm, hoặc là mượn của người khác cũng được, nếu không muốn ngồi tù thì mời thanh toán tiền bồi thường. Hy vọng các vị đừng bắt chúng tôi chờ quá lâu, chúng tôi xin phép đi trước.” Sau khi để lại số tài khoản và số điện thoại, đoàn nhân viên lập tức đi luôn.
“Không bồi thường, tôi không bồi thường đâu.” Dịch Linh bật khóc, “Tiền của tôi, đừng bắt tôi bồi thường mà!”
Ba trăm vạn của cô ta, cô ta còn chưa cầm nóng tay, chẳng lẽ giờ phải mang đi bồi thường hai trăm vạn, làm sao mà cô ta sống nổi đây?
Chu Chí Cao và mẹ anh ta sợ ngây người, lặng ngắt như tờ, ánh mắt nhìn thẳng.
Ôi trời ơi, phải bồi thường nhiều tiền như vậy cơ à.
“Chu Chí Cao, tất cả là tại anh đi tán tỉnh người khác mới hại cả nhà rơi vào cảnh này.” Dịch Linh khóc lóc, “Cứ coi như để chuộc tội đi. Anh hãy vì con trai mà ngồi tù để giữ tiền lại cho gia đình, cầu xin anh đấy.”
Vẻ mặt của Chu Chí Cao liên tục thay đổi, cuối cùng, những suy nghĩ ích kỷ đã chiến thắng, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được, rõ ràng có tiền mài. Không phải tiền trong tay em vẫn đủ dùng ư? Cứ bồi thường trước rồi sau đó chữa bệnh cho anh. A Linh, anh thề, chỉ cần khỏi bệnh, về sau anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình, không bao giờ làm điều gì có lỗi với em nữa. Coi như giữ cho con trai có một gia đình hoàn chỉnh, em nhẫn tâm để con trai có bố mẹ ngồi tù sao?”
Cuối cùng anh ta lại dùng lời nói để đe dọa Dịch Linh một chút.
Trong lòng Dịch Linh cảm thấy ớn lạnh, người đàn ông mà cô cho rằng thật thà có lẽ trước giờ vẫn luôn ngụy trang. Trước kia hèn nhát trốn ở trong nhà là bởi vì không có tiền không có năng lực nên đành phải “thật thà”. Lúc này vừa có tiền là hiện nguyên hình, ngoại tình, ly hôn, tính cách ích kỷ cũng lộ rõ ràng.
Bây giờ anh ta thà kéo cả gia đình xuống vũng bùn cũng không chịu hy sinh bản thân để mẹ con cô ta được sống hạnh phúc.
Sắc mặt Dịch Linh trở nên tối tăm, cả người mất hết tinh thần, lẩm bẩm nói: “Tôi đúng là đồ mắt mù.”
Chỉ vì người đàn ông này mà cô ta đã gắng hết sức kiếm tiền, muốn cho anh ta ra ngoài gọn gàng đẹp đẽ, muốn anh ta khích lệ chính mình có khả năng, cô ta thật ngốc mà!
Nên bồi thường hay hai người đấu đến mức cá chết lưới rách rồi cùng nhau vào tù, cô ta còn có lựa chọn nào khác không?
Trước sự đe dọa của Chu Chí Cao, Dịch Linh bất đắc dĩ phải bồi thường hai trăm vạn cho cửa hàng trang sức, tất cả số tiền còn lại chỉ còn bảy tám chục vạn.
Nhìn thấy ‘số tiền khổng lồ’ trong tay biến mất hơn một nửa, trái tim Dịch Linh như rỉ máu.
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Chu Chí Cao không muốn trở thành kẻ tàn tật nằm trên giường, dựa vào vợ để sống qua ngày.
Chỉ cần nghĩ cũng biết, sau khi trải qua sự việc lần này thì tình cảm vợ chồng đã hoàn toàn tan vỡ, đối với nhau chỉ còn sự chán ghét, làm sao Diệc Linh có thể chăm sóc anh ta cẩn thận được chứ?
Chu Chí Cao không muốn như vậy, nếu cả đời không có tiền, anh ta sẽ thành thật làm một người chồng, người cha tốt, chỉ đứng xa xa nhìn người trong mộng một chút mà thôi.
Nhưng khi có tiền, nội tâm lại dao động, sinh ra hy vọng viển vông, haizz, tất cả là do ‘tiền’ gây tai họa.
Hơn nữa đã xé rách da mặt, anh ta còn sợ Dịch Linh sẽ tàn nhẫn giết chết chính mình, vì vậy anh ta càng thêm không dám sống ở tầm mắt cô ta mà quyết tâm ép cô ta bỏ tiền ra chữa bệnh cho mình.
Vì Chu Chí Cao nắm nhược điểm của cô ta trong tay, Dịch Linh sợ sự việc ầm ĩ rơi vào tai Hoắc Tranh sẽ làm hại con trai mình nên chỉ còn cách ngoan ngoãn chi tiền,
Nhưng căn bệnh của Chu Chí Cao không dễ chữa nên càng chữa thì tiền lại càng ít đi, anh ta càng không cam lòng.
Dần dần, giống như một cái động không đáy, họ không chỉ tiêu hết số tiền còn lại được nhận từ Hoắc Tranh mà còn tiêu luôn cả vốn cũ của mình.
Tài sản trong nhà chẳng còn gì ngoài căn nhà không bị bán đi vì còn cần chỗ che mưa che nắng. Rõ ràng Dịch Linh đã già đi trông thấy, đầu cũng sớm đầy tóc bạc. Mà con trai cô ta thấy không khí u ám trong nhà thì không còn tâm trí học tập nữa. Thằng bé học thói hư tật xấu, biến thành kẻ lưu manh, nhà cũng không thèm về. Chu Chí Cao suốt ngày uống rượu và chửi bới, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Bị tra tấn ngày này qua ngày khác, Dịch Linh hối hận, đây có phải là quả báo của cô ta không?
Nếu ngay từ đầu cô ta không bị số tiền này cám dỗ thì chồng sẽ không vì trong nhà có tiền mà nảy sinh thói trăng hoa, cũng sẽ không xảy ra những việc về sau.
Tuy bọn họ không giàu có nhưng họ cũng giống như hầu hết các gia đình bình thường ở thành phố, dù bị trói buộc bởi dầu gạo mắm muối nhưng lại có cuộc sống bình thường mà hạnh phúc, bình an đi từng bước tới già
Sớm biết thế này, cô ta sẽ không làm chuyện trái với lương tâm.
Đối mặt với ngôi nhà hoang tàn và người chồng không khác gì ma quỷ đang nằm trên giường, Dịch Linh òa khóc thảm thiết!
Cô ta hối hận rồi!