Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
Chương 29
Dịch Linh là y tá của bệnh viện Hoắc thị, cô ta cũng là một trong những người bị Hoắc Tranh mua chuộc ngày hôm đó và đẩy người vào phòng mổ dù biết rõ rằng Diệp Uẩn Ninh chưa ký giấy đồng ý phẫu thuật và cuộc phẫu thuật này là bất hợp pháp.
Chẳng lẽ cô ta không biết hành vi của mình là vi phạm pháp luật, vi phạm đạo đức nghề nghiệp và lương tâm con người ư?
Nhưng không có cách nào, thứ nhất bệnh viện là của Hoắc gia, cô ta không dám làm trái ý của đại Boss Hoắc Tranh, người thừa kế chính thức của nhà họ Hoắc. Thứ hai, cô ta muốn có tiền, Hoắc Tranh đã cho mỗi người một số tiền cực lớn để hối lộ và bịt miệng bọn họ.
Trong số đó, bác sĩ Lương là bác sĩ phẫu thuật chính được nhận nhiều nhất. Còn cô ta, với tư cách là một y tá lưu động, cô ta chỉ là một nhân vật tép riu nhưng số tiền cô ta nhận được cũng nhiều đến mức ngay cả trong mơ cô ta cũng không dám mơ đến.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, khi lòng tham ăn mòn lý trí, đạo đức và nguyên tắc cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.
Hơn nữa, Hoắc Tranh còn hứa hẹn với bọn họ, sau khi ca phẫu thuật thành công, anh ta sẽ giải quyết hết thảy phiền phức sau này, đảm bảo sau khi Diệp Uẩn Ninh tỉnh lại, cô sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người nào, bọn họ có thể vô tư hưởng thụ số tiền kếch xù mà mình nhận được.
Làm sao một người bỗng nhiên bị thay đổi trái tim khỏe mạnh khi bản thân không hề hay biết lại có thể không oán hận, không tố cáo bắt bọn họ chịu tội sau khi tỉnh lại và phát hiện chân tướng cơ chứ?
Hoắc Tranh dám nói ra điều này chẳng qua là anh ta sẽ lén dùng thủ đoạn để ngăn cản mọi biện pháp của người bị hại, rất có thể còn giết người diệt khẩu.
Ý thức được khả năng này, Dịch Linh liền cảm thấy toàn thân rét run. Cô ta càng không dám tiết lộ chút nào sự thật, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu diệt khẩu tiếp theo của Hoắc Tranh.
Vì vậy, cô ta đã đẩy Diệp Uẩn Ninh đã bị gây mê vào phòng mổ theo đúng kế hoạch.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi một điều ngoài ý muốn xảy ra sau ca phẫu thuật – không hiểu sao nạn nhân đã bị thay đổi thành người khác từ lúc nào.
Một màn trình diễn thay đổi người sống được thể hiện chân thực, mỗi người trong phòng phẫu thuật dường như có mắt như mù, không thể hiểu được khi chứng kiến đối tượng của cuộc phẫu thuật thay đổi từ một phụ nữ thành một người đàn ông, rồi sau đó họ đã thay đổi trái tim của chồng sắp cưới của nạn nhân.
Mặc dù người chồng sắp cưới kia không phải là người tốt nhưng sự việc xảy ra lại kỳ quái và đáng sợ đến mức mỗi người đều cảm thấy như hồn lìa khỏi xác.
Khi mọi người đang hoảng loạn, trợ lý của Hoắc Tranh đã bước ra trấn an họ, nói rằng ca phẫu thuật đã thành công mặc dù trong quá trình phẫu thuật xảy ra một chút ngoài ý muốn. Anh ta đảm bảo vẫn thực hiện lời hứa hẹn ban đầu.
Sau đó, anh ta cấp thêm cho bọn họ một khoản tiền để bịt miệng, dặn họ ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ sự việc qua đi rồi mới trở lại bệnh viện làm việc.
Dịch Linh trở về nhà trong tâm trạng hoảng loạn.
Thành thật mà nói, tình huống lúc trước khó tin đến mức khiến trái tim Dịch Linh cảm thấy lạnh lẽo, cô ta có cảm giác cảnh ngục tù đang chờ chính mình ở phía trước. Không ngờ, đúng như lời trợ lý nói, thiếu gia nhà họ Trần lại thừa nhận mình đã đồng ý phẫu thuật, một mầm mống tai họa cứ như vậy âm thầm biến mất.
Khi nhận được tin tức, Diệc Linh thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cô ta không để ý đến một chút không được tự nhiên trong lòng. Mắt thấy sự tình sóng yên gió lặng, cuối cùng cô ta cũng có tâm trạng tính toán cách tiêu xài số tiền khổng lồ mới tới tay.
Ba trăm vạn, những ba trăm vạn đó, số tiền tiết kiệm của gia đình mà cô ta và chồng ăn mặc cần kiệm mười mấy năm để dành dụm cũng chỉ có mười vạn thôi.
Với số tiền này, gia đình ba người bọn họ không còn phải sống trong căn nhà nhỏ chỉ có mấy chục mét vuông nữa mà có thể chuyển đến một căn nhà rộng rãi hơn, con trai họ không còn phải ghen tị với những đứa trẻ khác mặc hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị và đi lại có xe đón đưa. Thằng bé không cần khóc lóc cảm thấy người làm cha mẹ như họ khiến nó cảm thấy mất mặt. Chồng cô ta có thể làm một công việc nhẹ nhàng hơn, cũng không nói kháy nói khịa kể cho cô ta nghe vợ người khác giỏi giang thế nào, nếu không làm bà chủ thì cũng làm nhân viên cấp cao, ra vào tòa nhà cao tầng, mỗi năm thu nhập hàng trăm vạn, hàng ngàn vạn mà cô ta chỉ là một y tá vô dụng.
Cô ta quá khát vọng trở nên giàu có, có thể hiên ngang ở trong cái nhà này, có thể chiều theo được mong muốn của con trai và không bị chồng mình nhìn bằng ánh mắt chê bai
Mua, mua, mua. Mua tất cả quần áo hàng hiệu, giày thể thao, điện thoại di động và máy tính mới nhất mà con trai muốn; à đúng rồi, còn mua thêm một chiếc ô tô để đi lại nữa. Trước hết tìm hiểu xem mua xe nào, sau đó trả tiền để chồng thi bằng lái; còn mua cả bộ vest xịn nhất, giày da, cà vạt để cho chồng thật tươm tất.
Chồng của người khác được phụ nữ chiều chuộng, vợ họ có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình, hiện tại cô ta cũng có thể làm như vậy.
Khi chồng cô ta ngửa tay xin tiền, tuy rằng xót của nhưng cô ta vẫn cắn răng cho, chuyển vào tài khoản anh ta mười mấy vạn.
Mấy năm nay cuộc sống của họ quá khốn khổ, cô ta hiểu mong muốn được nở mày nở mặt của chồng mình, cũng chỉ mười mấy vạn thôi mà, cho luôn.
Dù Dịch Linh nắm trong tay một số tiền lớn, tiêu cho con trai và chồng nhưng cô ta lại không nỡ tiêu cho chính bản thân mình.
Quần áo của cô ta vẫn mua trên Taobao không quá một trăm tệ một món, đôi giày vài chục tệ, cô ta cũng không mua đồ trang điểm, cả người cộng lại cũng không đến hai trăm.
Cô ta cũng muốn dành một số tiền để mua nhà nên có thể tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.
Nhưng cô ta có một người bạn thân rất phiền toái. Tình cảm bạn thân mười mấy năm là thật, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc đua đòi lẫn nhau. Nhà của ai to hơn, chồng của ai giỏi giang hơn, con trai ai xuất sắc hơn, mỗi người đều có tâm tư muốn so sánh.
Dịch Linh đã bị đè ép nhiều năm như vậy nên không nhịn được muốn khoe khoang với bạn thân.
Tất nhiên cô ta không dám nói số tiền đó đến từ đâu mà chỉ ám chỉ rằng nhà mình đã phát tài.
Sau đó cô bạn thân liền đến nhà, không biết bạn thân động viên thế nào mà cô ta hứng lên liền cầm túi xách đến trung tâm thương mại shopping cùng bạn thân.
Phải biết rằng trước đây cô ta rất ít khi đến những nơi này, mấy thứ ở đó đắt muốn chết, có ta không nỡ vào đó tiêu tiền.
Bạn thân chê bai cô ta: “Bà bị sao thế nhỉ? Bà cũng kiếm ra tiền mà, cái gì tốt cũng để dành cho người nhà, để chính mình chịu thiệt thòi. Bây giờ có tiền rồi cũng không dám tiêu cho mình, có thấy lỗ không! Tôi nói bà nghe này, phụ nữ phải đối với mình tốt một chút, nếu không đàn ông chẳng những không trân trọng sự trả giá của mình mà còn chê bà là con mụ già, cảm thấy hoa dại đẹp hơn hoa nhà rồi đi ăn vụng đấy.”
Dịch Linh nhìn bộ quần áo vừa nhìn là biết đắt tiền ở giá treo trước mặt, trong lòng muốn bỏ đi thật nhanh, trên mác có nhiều số 0 ghê, hay là đừng mua nữa.
“Chồng tôi sẽ không làm như vậy đâu. Anh ấy là người thật thà nhất, trong lòng anh ấy chỉ có con trai và tôi thôi, không có nhiều suy nghĩ gian xảo như thế đâu!” Dịch Linh cười đắc ý, cô ta vẫn tin tưởng vào nhân cách của chồng mình, tin rằng anh ta sẽ không ngoại tình.
“Ừ, ừ, ừ, vậy thì ít ra bà cũng mua một bộ quần áo khen thưởng bản thân một chút chứ, bà xem bà đang mặc cái gì thế này!” Bạn thân ngả ngớn chỉ vào bộ quần áo trên người cô ta.
Dịch Linh bĩu môi, mua thì mua, giờ cô ta là người có tiền rồi!
Ánh mắt cô ta rơi vào quần áo trong cửa hàng, cố gắng chọn một bộ mình thích, tầm mắt lơ đãng lướt qua tủ kính sau đó cả người cứng đờ.
Bên ngoài tủ kính trong suốt, được ngăn cách bởi một hành lang, một người đàn ông mặc vest, đi giày da dắt tay một người phụ nữ xinh đẹp, thân mật bước vào cửa hàng trang sức.
Giá cả trong cửa hàng đồ hiệu cao cấp đó đắt đến mức Dịch Linh thậm chí còn không có dũng khí bước vào nhìn xem, mà chỉ vội vàng đi ngang qua, hiện giờ lại nhìn thấy người đàn ông của mình dẫn theo một người phụ nữ mà cô ta không quen biết đi vào.
Máu nóng trào dâng trong lồng ngực, trước mắt Dịch Linh tối sầm, thân thể run rẩy không thể khống chế.
“Dịch Linh, Dịch Linh, bà sao vậy?” Bạn thân nắm tay cô ta và kinh ngạc khi phát hiện ra làn da mà mình tiếp xúc lạnh một cách đáng sợ.
Dịch Linh cắn chặt môi và lấy lại một chút tinh thần.
Bỏ ngoài tai lời hỏi thăm của bạn thân, cô ta đẩy người ra rồi vội vàng chạy về phía cửa hàng trang sức vừa nhìn thấy.
Chắc hẳn cô ta đã nhìn nhầm, người đàn ông vừa rồi chắc chắn không phải là chồng cô ta, chồng cô ta không thể nào phản bội cô ta được.
Chu Chí Cao ôm người phụ nữ vào lòng, nịnh nọt nói: “Ngải Lan, em thích cái gì thì cứ chọn thoải mái, anh mua cho em.”
Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trong lòng xoa xoa ngực anh ta: “Chí Cao, anh thật tốt. Ngày xưa em đúng là có mắt không tròng, nếu người kết hôn với anh là em thì tốt rồi.”
Chu Chí Cao hưng phấn nói: “Em nói thật ư? Ngải Lan, trước đây anh không xứng đáng với em, nhưng bây giờ anh đã có tiền rồi. Chỉ cần em chịu ở bên anh, anh sẽ về nhà ly hôn ngay lập tức.”
Ngải Lan có thể mở cửa hàng rồi kinh doanh một mình và kiếm được rất nhiều tiền, mỗi ngày cô ấy còn trang điểm tỉ mỉ thơm tho. Người phụ nữ quê mùa suốt ngày lải nhải ở nhà kia kém xa cô ấy.
Anh ta đã thích Ngải Lan từ lâu nhưng anh ta biết rằng Ngải Lan coi thường mình.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Dịch Linh đã kiếm được một số tiền lớn. Cô ta không hề giấu giếm nguồn gốc số tiền với người chung chăn gối là anh ta. Anh ta hoàn toàn có thể dùng nhược điểm này để đòi chia một khoản không nhỏ, sau đó cưới Ngải Lan, về sau có thể thoải mái làm một ông chủ nhỏ, không còn phải vất vả cực khổ đi làm thuê để kiếm vài đồng bạc lẻ nữa.
“Chu Chí Cao!” Đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, Dịch Linh tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe và chỉ vào anh ta: “Sao anh lại ở đây? Người phụ nữ này là ai?”
Nhìn Dịch Linh đột nhiên xuất hiện, Chu Chí Cao không khỏi kinh hãi, luống cuống đẩy Ngải Lan ra.
“Ui da.” Ngải Lan kêu lên khe khẽ, sau đó bức xúc nói: “Vừa rồi còn nói muốn ly hôn để cưới em, bây giờ anh lại biến thành một kẻ hèn nhát rồi.”
Chu Chí Cao chưa kịp giải thích, tiếng kêu đầy kinh ngạc và tức giận của Dịch Linh đã truyền đến tai anh ta: “Anh nói cái gì, Chu Chí Cao, cái đồ khốn kiếp này, điều cô ta nói có phải là sự thật không, anh dám ngoại tình à?”
“Ngoại tình gì chứ?” Chu Chí Cao đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Tôi đã hết tình cảm với cô từ lâu rồi, về nhà thì ly hôn thôi.”
“Anh là cái đồ vô lương tâm, anh làm vậy mà không phụ lòng tôi à?” Dịch Linh bật khóc, cô ta giơ túi lên đánh anh ta: “Đồ khốn nạn, đồ chó má.”
Chu Chí Cao mất cảnh giác, bị đánh vào đầu và mặt, trên mặt lập tức xuất hiện vài vệt đỏ.
Nhân viên cửa hàng ngay lập tức đến ngăn cản và nghiêm khắc cảnh cáo họ ra ngoài nếu không sẽ gọi bảo vệ.
Bị nhiều người như vậy nhìn với ánh mắt khinh thường, Chu Chí Cao xấu hổ đến mức không khỏi giận chó đánh mèo với Diệc Linh, túm tóc tát cô ta một cái: “Mụ già thối tha, tại cô đấy.”
Mặt cô ta lập tức sưng đỏ lên, Dịch Linh đau đầu chóng mặt ngã ngồi xuống đất.
Giờ phút này trông cô ta thê thảm không thôi, tóc rối bù xù, nước mắt nước mũi tèm lem.
Cô ta chợt thấy buồn đau khi nghĩ đến việc mình đã mạo hiểm, vi phạm đạo đức để kiếm tiền chỉ vì gia đình mà cuối cùng lại bị chồng phản bội.
“Chu Chí Cao, anh không phải là con người, tôi muốn giết anh.” Vừa tức giận vừa oán hận, cô ta từ trên mặt đất đứng dậy rồi đâm vào người anh ta.
Chu Chí Cao vội vàng trốn đi, biết rằng không phải lúc thích hợp để ở lại nên mở cửa cửa hàng rồi chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Dịch Linh đuổi theo.
Hai người rượt đuổi, chửi bới và vật lộn đánh nhau suốt đường đi đến cầu thang.
Khi Dịch Linh hung hãn lao tới, Chu Chí Cao hốt hoảng lùi về phía sau, không ngờ rằng dẫm hụt chân, tay chưa kịp bám và cả người ngã xuống.
Trong giây phút luống cuống, anh ta với tay nắm lấy quai túi xách của Dịch Linh.
Khoảnh khắc đó, Dịch Linh sợ hãi hét lên một tiếng và bị lực kéo của Chu Chí Cao kéo ngã xuống cầu thang.
Chỉ nghe “thịch thịch thịch”, hai người lăn xuống tựa như những quả bí đao.
Cho đến khi dừng lại, cơ thể của hai người vặn vẹo một cách kì dị, vỡ đầu chảy máu và bất tỉnh từ lâu.
‘Woo woo woo’ Xe cứu thương chạy đến, hai người bị đưa vào bệnh viện khẩn cấp.
Chẳng lẽ cô ta không biết hành vi của mình là vi phạm pháp luật, vi phạm đạo đức nghề nghiệp và lương tâm con người ư?
Nhưng không có cách nào, thứ nhất bệnh viện là của Hoắc gia, cô ta không dám làm trái ý của đại Boss Hoắc Tranh, người thừa kế chính thức của nhà họ Hoắc. Thứ hai, cô ta muốn có tiền, Hoắc Tranh đã cho mỗi người một số tiền cực lớn để hối lộ và bịt miệng bọn họ.
Trong số đó, bác sĩ Lương là bác sĩ phẫu thuật chính được nhận nhiều nhất. Còn cô ta, với tư cách là một y tá lưu động, cô ta chỉ là một nhân vật tép riu nhưng số tiền cô ta nhận được cũng nhiều đến mức ngay cả trong mơ cô ta cũng không dám mơ đến.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, khi lòng tham ăn mòn lý trí, đạo đức và nguyên tắc cũng trở nên vô cùng nhỏ bé.
Hơn nữa, Hoắc Tranh còn hứa hẹn với bọn họ, sau khi ca phẫu thuật thành công, anh ta sẽ giải quyết hết thảy phiền phức sau này, đảm bảo sau khi Diệp Uẩn Ninh tỉnh lại, cô sẽ không truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người nào, bọn họ có thể vô tư hưởng thụ số tiền kếch xù mà mình nhận được.
Làm sao một người bỗng nhiên bị thay đổi trái tim khỏe mạnh khi bản thân không hề hay biết lại có thể không oán hận, không tố cáo bắt bọn họ chịu tội sau khi tỉnh lại và phát hiện chân tướng cơ chứ?
Hoắc Tranh dám nói ra điều này chẳng qua là anh ta sẽ lén dùng thủ đoạn để ngăn cản mọi biện pháp của người bị hại, rất có thể còn giết người diệt khẩu.
Ý thức được khả năng này, Dịch Linh liền cảm thấy toàn thân rét run. Cô ta càng không dám tiết lộ chút nào sự thật, sợ mình sẽ trở thành mục tiêu diệt khẩu tiếp theo của Hoắc Tranh.
Vì vậy, cô ta đã đẩy Diệp Uẩn Ninh đã bị gây mê vào phòng mổ theo đúng kế hoạch.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ cho đến khi một điều ngoài ý muốn xảy ra sau ca phẫu thuật – không hiểu sao nạn nhân đã bị thay đổi thành người khác từ lúc nào.
Một màn trình diễn thay đổi người sống được thể hiện chân thực, mỗi người trong phòng phẫu thuật dường như có mắt như mù, không thể hiểu được khi chứng kiến đối tượng của cuộc phẫu thuật thay đổi từ một phụ nữ thành một người đàn ông, rồi sau đó họ đã thay đổi trái tim của chồng sắp cưới của nạn nhân.
Mặc dù người chồng sắp cưới kia không phải là người tốt nhưng sự việc xảy ra lại kỳ quái và đáng sợ đến mức mỗi người đều cảm thấy như hồn lìa khỏi xác.
Khi mọi người đang hoảng loạn, trợ lý của Hoắc Tranh đã bước ra trấn an họ, nói rằng ca phẫu thuật đã thành công mặc dù trong quá trình phẫu thuật xảy ra một chút ngoài ý muốn. Anh ta đảm bảo vẫn thực hiện lời hứa hẹn ban đầu.
Sau đó, anh ta cấp thêm cho bọn họ một khoản tiền để bịt miệng, dặn họ ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, chờ sự việc qua đi rồi mới trở lại bệnh viện làm việc.
Dịch Linh trở về nhà trong tâm trạng hoảng loạn.
Thành thật mà nói, tình huống lúc trước khó tin đến mức khiến trái tim Dịch Linh cảm thấy lạnh lẽo, cô ta có cảm giác cảnh ngục tù đang chờ chính mình ở phía trước. Không ngờ, đúng như lời trợ lý nói, thiếu gia nhà họ Trần lại thừa nhận mình đã đồng ý phẫu thuật, một mầm mống tai họa cứ như vậy âm thầm biến mất.
Khi nhận được tin tức, Diệc Linh thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cô ta không để ý đến một chút không được tự nhiên trong lòng. Mắt thấy sự tình sóng yên gió lặng, cuối cùng cô ta cũng có tâm trạng tính toán cách tiêu xài số tiền khổng lồ mới tới tay.
Ba trăm vạn, những ba trăm vạn đó, số tiền tiết kiệm của gia đình mà cô ta và chồng ăn mặc cần kiệm mười mấy năm để dành dụm cũng chỉ có mười vạn thôi.
Với số tiền này, gia đình ba người bọn họ không còn phải sống trong căn nhà nhỏ chỉ có mấy chục mét vuông nữa mà có thể chuyển đến một căn nhà rộng rãi hơn, con trai họ không còn phải ghen tị với những đứa trẻ khác mặc hàng hiệu, ăn sơn hào hải vị và đi lại có xe đón đưa. Thằng bé không cần khóc lóc cảm thấy người làm cha mẹ như họ khiến nó cảm thấy mất mặt. Chồng cô ta có thể làm một công việc nhẹ nhàng hơn, cũng không nói kháy nói khịa kể cho cô ta nghe vợ người khác giỏi giang thế nào, nếu không làm bà chủ thì cũng làm nhân viên cấp cao, ra vào tòa nhà cao tầng, mỗi năm thu nhập hàng trăm vạn, hàng ngàn vạn mà cô ta chỉ là một y tá vô dụng.
Cô ta quá khát vọng trở nên giàu có, có thể hiên ngang ở trong cái nhà này, có thể chiều theo được mong muốn của con trai và không bị chồng mình nhìn bằng ánh mắt chê bai
Mua, mua, mua. Mua tất cả quần áo hàng hiệu, giày thể thao, điện thoại di động và máy tính mới nhất mà con trai muốn; à đúng rồi, còn mua thêm một chiếc ô tô để đi lại nữa. Trước hết tìm hiểu xem mua xe nào, sau đó trả tiền để chồng thi bằng lái; còn mua cả bộ vest xịn nhất, giày da, cà vạt để cho chồng thật tươm tất.
Chồng của người khác được phụ nữ chiều chuộng, vợ họ có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình, hiện tại cô ta cũng có thể làm như vậy.
Khi chồng cô ta ngửa tay xin tiền, tuy rằng xót của nhưng cô ta vẫn cắn răng cho, chuyển vào tài khoản anh ta mười mấy vạn.
Mấy năm nay cuộc sống của họ quá khốn khổ, cô ta hiểu mong muốn được nở mày nở mặt của chồng mình, cũng chỉ mười mấy vạn thôi mà, cho luôn.
Dù Dịch Linh nắm trong tay một số tiền lớn, tiêu cho con trai và chồng nhưng cô ta lại không nỡ tiêu cho chính bản thân mình.
Quần áo của cô ta vẫn mua trên Taobao không quá một trăm tệ một món, đôi giày vài chục tệ, cô ta cũng không mua đồ trang điểm, cả người cộng lại cũng không đến hai trăm.
Cô ta cũng muốn dành một số tiền để mua nhà nên có thể tiết kiệm được chừng nào hay chừng đó.
Nhưng cô ta có một người bạn thân rất phiền toái. Tình cảm bạn thân mười mấy năm là thật, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc đua đòi lẫn nhau. Nhà của ai to hơn, chồng của ai giỏi giang hơn, con trai ai xuất sắc hơn, mỗi người đều có tâm tư muốn so sánh.
Dịch Linh đã bị đè ép nhiều năm như vậy nên không nhịn được muốn khoe khoang với bạn thân.
Tất nhiên cô ta không dám nói số tiền đó đến từ đâu mà chỉ ám chỉ rằng nhà mình đã phát tài.
Sau đó cô bạn thân liền đến nhà, không biết bạn thân động viên thế nào mà cô ta hứng lên liền cầm túi xách đến trung tâm thương mại shopping cùng bạn thân.
Phải biết rằng trước đây cô ta rất ít khi đến những nơi này, mấy thứ ở đó đắt muốn chết, có ta không nỡ vào đó tiêu tiền.
Bạn thân chê bai cô ta: “Bà bị sao thế nhỉ? Bà cũng kiếm ra tiền mà, cái gì tốt cũng để dành cho người nhà, để chính mình chịu thiệt thòi. Bây giờ có tiền rồi cũng không dám tiêu cho mình, có thấy lỗ không! Tôi nói bà nghe này, phụ nữ phải đối với mình tốt một chút, nếu không đàn ông chẳng những không trân trọng sự trả giá của mình mà còn chê bà là con mụ già, cảm thấy hoa dại đẹp hơn hoa nhà rồi đi ăn vụng đấy.”
Dịch Linh nhìn bộ quần áo vừa nhìn là biết đắt tiền ở giá treo trước mặt, trong lòng muốn bỏ đi thật nhanh, trên mác có nhiều số 0 ghê, hay là đừng mua nữa.
“Chồng tôi sẽ không làm như vậy đâu. Anh ấy là người thật thà nhất, trong lòng anh ấy chỉ có con trai và tôi thôi, không có nhiều suy nghĩ gian xảo như thế đâu!” Dịch Linh cười đắc ý, cô ta vẫn tin tưởng vào nhân cách của chồng mình, tin rằng anh ta sẽ không ngoại tình.
“Ừ, ừ, ừ, vậy thì ít ra bà cũng mua một bộ quần áo khen thưởng bản thân một chút chứ, bà xem bà đang mặc cái gì thế này!” Bạn thân ngả ngớn chỉ vào bộ quần áo trên người cô ta.
Dịch Linh bĩu môi, mua thì mua, giờ cô ta là người có tiền rồi!
Ánh mắt cô ta rơi vào quần áo trong cửa hàng, cố gắng chọn một bộ mình thích, tầm mắt lơ đãng lướt qua tủ kính sau đó cả người cứng đờ.
Bên ngoài tủ kính trong suốt, được ngăn cách bởi một hành lang, một người đàn ông mặc vest, đi giày da dắt tay một người phụ nữ xinh đẹp, thân mật bước vào cửa hàng trang sức.
Giá cả trong cửa hàng đồ hiệu cao cấp đó đắt đến mức Dịch Linh thậm chí còn không có dũng khí bước vào nhìn xem, mà chỉ vội vàng đi ngang qua, hiện giờ lại nhìn thấy người đàn ông của mình dẫn theo một người phụ nữ mà cô ta không quen biết đi vào.
Máu nóng trào dâng trong lồng ngực, trước mắt Dịch Linh tối sầm, thân thể run rẩy không thể khống chế.
“Dịch Linh, Dịch Linh, bà sao vậy?” Bạn thân nắm tay cô ta và kinh ngạc khi phát hiện ra làn da mà mình tiếp xúc lạnh một cách đáng sợ.
Dịch Linh cắn chặt môi và lấy lại một chút tinh thần.
Bỏ ngoài tai lời hỏi thăm của bạn thân, cô ta đẩy người ra rồi vội vàng chạy về phía cửa hàng trang sức vừa nhìn thấy.
Chắc hẳn cô ta đã nhìn nhầm, người đàn ông vừa rồi chắc chắn không phải là chồng cô ta, chồng cô ta không thể nào phản bội cô ta được.
Chu Chí Cao ôm người phụ nữ vào lòng, nịnh nọt nói: “Ngải Lan, em thích cái gì thì cứ chọn thoải mái, anh mua cho em.”
Người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ trong lòng xoa xoa ngực anh ta: “Chí Cao, anh thật tốt. Ngày xưa em đúng là có mắt không tròng, nếu người kết hôn với anh là em thì tốt rồi.”
Chu Chí Cao hưng phấn nói: “Em nói thật ư? Ngải Lan, trước đây anh không xứng đáng với em, nhưng bây giờ anh đã có tiền rồi. Chỉ cần em chịu ở bên anh, anh sẽ về nhà ly hôn ngay lập tức.”
Ngải Lan có thể mở cửa hàng rồi kinh doanh một mình và kiếm được rất nhiều tiền, mỗi ngày cô ấy còn trang điểm tỉ mỉ thơm tho. Người phụ nữ quê mùa suốt ngày lải nhải ở nhà kia kém xa cô ấy.
Anh ta đã thích Ngải Lan từ lâu nhưng anh ta biết rằng Ngải Lan coi thường mình.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, Dịch Linh đã kiếm được một số tiền lớn. Cô ta không hề giấu giếm nguồn gốc số tiền với người chung chăn gối là anh ta. Anh ta hoàn toàn có thể dùng nhược điểm này để đòi chia một khoản không nhỏ, sau đó cưới Ngải Lan, về sau có thể thoải mái làm một ông chủ nhỏ, không còn phải vất vả cực khổ đi làm thuê để kiếm vài đồng bạc lẻ nữa.
“Chu Chí Cao!” Đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn, Dịch Linh tức giận đến mức đôi mắt đỏ hoe và chỉ vào anh ta: “Sao anh lại ở đây? Người phụ nữ này là ai?”
Nhìn Dịch Linh đột nhiên xuất hiện, Chu Chí Cao không khỏi kinh hãi, luống cuống đẩy Ngải Lan ra.
“Ui da.” Ngải Lan kêu lên khe khẽ, sau đó bức xúc nói: “Vừa rồi còn nói muốn ly hôn để cưới em, bây giờ anh lại biến thành một kẻ hèn nhát rồi.”
Chu Chí Cao chưa kịp giải thích, tiếng kêu đầy kinh ngạc và tức giận của Dịch Linh đã truyền đến tai anh ta: “Anh nói cái gì, Chu Chí Cao, cái đồ khốn kiếp này, điều cô ta nói có phải là sự thật không, anh dám ngoại tình à?”
“Ngoại tình gì chứ?” Chu Chí Cao đỏ mặt, mạnh miệng nói: “Tôi đã hết tình cảm với cô từ lâu rồi, về nhà thì ly hôn thôi.”
“Anh là cái đồ vô lương tâm, anh làm vậy mà không phụ lòng tôi à?” Dịch Linh bật khóc, cô ta giơ túi lên đánh anh ta: “Đồ khốn nạn, đồ chó má.”
Chu Chí Cao mất cảnh giác, bị đánh vào đầu và mặt, trên mặt lập tức xuất hiện vài vệt đỏ.
Nhân viên cửa hàng ngay lập tức đến ngăn cản và nghiêm khắc cảnh cáo họ ra ngoài nếu không sẽ gọi bảo vệ.
Bị nhiều người như vậy nhìn với ánh mắt khinh thường, Chu Chí Cao xấu hổ đến mức không khỏi giận chó đánh mèo với Diệc Linh, túm tóc tát cô ta một cái: “Mụ già thối tha, tại cô đấy.”
Mặt cô ta lập tức sưng đỏ lên, Dịch Linh đau đầu chóng mặt ngã ngồi xuống đất.
Giờ phút này trông cô ta thê thảm không thôi, tóc rối bù xù, nước mắt nước mũi tèm lem.
Cô ta chợt thấy buồn đau khi nghĩ đến việc mình đã mạo hiểm, vi phạm đạo đức để kiếm tiền chỉ vì gia đình mà cuối cùng lại bị chồng phản bội.
“Chu Chí Cao, anh không phải là con người, tôi muốn giết anh.” Vừa tức giận vừa oán hận, cô ta từ trên mặt đất đứng dậy rồi đâm vào người anh ta.
Chu Chí Cao vội vàng trốn đi, biết rằng không phải lúc thích hợp để ở lại nên mở cửa cửa hàng rồi chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Dịch Linh đuổi theo.
Hai người rượt đuổi, chửi bới và vật lộn đánh nhau suốt đường đi đến cầu thang.
Khi Dịch Linh hung hãn lao tới, Chu Chí Cao hốt hoảng lùi về phía sau, không ngờ rằng dẫm hụt chân, tay chưa kịp bám và cả người ngã xuống.
Trong giây phút luống cuống, anh ta với tay nắm lấy quai túi xách của Dịch Linh.
Khoảnh khắc đó, Dịch Linh sợ hãi hét lên một tiếng và bị lực kéo của Chu Chí Cao kéo ngã xuống cầu thang.
Chỉ nghe “thịch thịch thịch”, hai người lăn xuống tựa như những quả bí đao.
Cho đến khi dừng lại, cơ thể của hai người vặn vẹo một cách kì dị, vỡ đầu chảy máu và bất tỉnh từ lâu.
‘Woo woo woo’ Xe cứu thương chạy đến, hai người bị đưa vào bệnh viện khẩn cấp.