Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình - Trang 3
Chương 106: 106: Thừa Nhận 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ý nghĩ của Bạch Ân lại trùng hợp giống với Hạ Dương.
Có thể nói hai người tâm linh tương thông.
Đây chính là ý nghĩ mà lúc nãy Hạ Dương không muốn nói cho Tần Doanh nghe.
Nhưng họ chỉ nghĩ được đến đây thôi, mọi thứ dường như lại quay trở về quỹ đạo của nó, đi vào ngõ cụt.
Tuy biết điểm yếu của ý thức chủ đó, nhưng họ không nắm quyền chủ đạo, bởi vì Hạ Dương và Bạch Ân không biết đến khi nào ý thức chủ mới lại xuất hiện.
Nếu nó vĩnh viễn không xuất hiện thì làm sao giải quyết những vấn đề này?
Hạ Dương rất lo lắng, cậu không lo cho an nguy của mình mà lo cho Bạch Ân.
Bởi cậu biết, Bạch Ân chính là kiếp chủ, chính là nguồn năng lượng béo bở cho ý thức chủ hút.
Cậu sợ một khi nó hút cạn rồi thì Bạch Ân chỉ còn con đường chết.
Cậu thở dài: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bạch Ân nắm tay trấn an cậu, hắn nhẹ giọng: “Mọi chuyện sẽ tự có cách giải quyết của nó, em đừng lo lắng nữa.
Để anh nói cho em nghe một bí mật.”
“Bí mật gì?”
Hắn đột ngột dùng lực kéo một cái, cậu liền ngay ngắn ngồi trên đùi hắn.
Hạ Dương sợ đụng đến vết thương của Bạch Ân, cậu giãy giụa: “Đừng, cậu còn đang bị thương đó, làm cái gì vậy hả?”
Hắn hôn vào trán, mắt, mũi, môi, cằm của Hạ Dương.
Từng nụ hôn đều rất dịu dàng, tựa như để an ủi người yêu đang sợ hãi.
Cách này của hắn rất hiệu quả, Hạ Dương vốn lúc đầu còn giãy giụa liền ngay lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
????ì???? tr????????ện ha???? tại ++ ????R????M????R????????e????.V???? ++
Một cái cuối cùng, Bạch Ân hôn vào lỗ tai Hạ Dương, sau đó nỉ non: “Thực ra Dương Dương à, anh không khác với Tần Doanh mấy đâu.”
Một câu nói không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra khiến cậu không hiểu đầu đuôi trăng sao gì.
“Anh nói vậy là sao?”
“Dương Dương.” Bạch Ân ghì chặt Hạ Dương vào lồ.ng ngực, hắn cũng rất đắn đo khi phải nói ra điều này, hắn sợ mất cậu, sợ cậu chán ghét sẽ rời xa hắn, nhưng Bạch Ân biết nếu lúc này không nói thì sẽ khiến tình thế ngày càng đi vào ngõ cụt, mọi thứ sẽ càng nguy hiểm hơn thôi.
Không chỉ có Hạ Dương không muốn hắn gặp nguy hiểm mà Bạch Ân cũng không muốn có bất cứ mối nguy nào có thể đe dọa đến cậu.
“Đây là kiếp sống thứ hai của anh.
Giống với Tần Doanh, anh cũng trọng sinh.”
Trong phút chốc Hạ Dương không tin vào tai mình.
Cậu vừa nghe cái gì vậy? Bạch Ân cũng trọng sinh?
Không, không đúng, đây phải là điều hiển nhiên.
Từ lúc đầu gặp mặt, Bạch Ân đã rất lạ.
Cậu không nên ngạc nhiên, chẳng phải từ lâu trong lòng cậu vốn đã nghi ngờ rồi sao?
Làm thế nào mà một tiểu thụ yếu đuối, tay chân trói gà không chặt, bị mấy tên tra công dễ dàng bắt nạt lại có thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ, âm trầm, cao lớn như vậy? Hơn thế nữa trong nguyên tác, Bạch Ân dù bị đối xử tệ bạc nhưng từ đầu đến cuối hắn không hận ai cả.
Vậy mà vừa mới gặp cậu lần đầu tiên, Hạ Dương cảm giác đôi mắt đỏ ấy của hắn có thể ăn tươi nuốt sống cậu ngay lập tức.
Lúc đó Hạ Dương còn nghĩ, mình vẫn chưa làm gì Bạch Ân cớ sao hắn lại nhìn mình với ánh mắt đầy hận thù như thế?
Thậm chí đến việc chống đối lại ba tên tra công, cho đến việc hắn thật ra chính là con trai thất lạc từ lâu của Bạch gia quyền lực… tất cả đều không có trong nguyên tác.
Đáng lẽ cậu không nên hoài nghi mà nên nhận ra từ lâu rồi.
Một người không thể đột nhiên thay đổi nhiều như thế được.
Trừ khi… ở kiếp trước hắn đã phải chịu quá nhiều đau đớn, tích lũy dần, dồn nén dần, lâu ngày hình thành hận thù ăn sâu vào trong máu, vì thế nên kiếp này hắn sống lại với mục đích là trả thù.
“Hức, huhuhu.” Hạ Dương không kiềm lòng được mà rơi nước mắt, cậu khóc như mưa, không thể ngừng lại được.
Hạ Dương vùi đầu vào bả vai không bị thương của Bạch Ân mà rơi lệ.
Bạch Ân lúng túng không biết làm sao, hắn không hiểu tại sao tự dưng cậu lại bật khóc?
“Nín, ngoan, nín đi nào.
Là anh làm em buồn sao? Anh sai ở đâu anh sửa được không? Nín đi đừng không nữa.
Em cứ khóc mãi anh đau lòng lắm.” Bạch Ân hối hận vì đã nói chuyện mình trọng sinh sớm quá, có lẽ Hạ Dương vẫn chưa thể chấp nhận được.
“Không phải! Anh không làm gì sai cả!” Hạ Dương vẫn không ngừng khóc, nhưng không phải khóc vì phát hiện ra việc Bạch Ân trọng sinh quá đáng sợ, cậu cũng không sợ hắn sẽ báo thù mình.
Cậu khóc là bởi vì: “Anh đã chịu khổ nhiều rồi! Tại sao anh lại mạnh mẽ như vậy? Tại sao kiếp trước lại chịu đựng như vậy? Tại sao kiếp trước em hành hạ anh như vậy mà kiếp này anh lại yêu em?”
Hạ Dương sót Bạch Ân đến mức rối tinh rối mù, bởi vậy nên lúc này cậu không nhận ra mình đã vô tình tiết lộ bí mật thân thế của bản thân.
Tầng giấy mỏng chắn giữa hai người sắp bị chọc thủng.
Bạch Ân cảm thấy lòng ngọt kinh khủng, hắn không ngờ người mình yêu lại không kinh sợ việc mình trọng sinh, ngược lại còn lo lắng cho hắn..
Ý nghĩ của Bạch Ân lại trùng hợp giống với Hạ Dương.
Có thể nói hai người tâm linh tương thông.
Đây chính là ý nghĩ mà lúc nãy Hạ Dương không muốn nói cho Tần Doanh nghe.
Nhưng họ chỉ nghĩ được đến đây thôi, mọi thứ dường như lại quay trở về quỹ đạo của nó, đi vào ngõ cụt.
Tuy biết điểm yếu của ý thức chủ đó, nhưng họ không nắm quyền chủ đạo, bởi vì Hạ Dương và Bạch Ân không biết đến khi nào ý thức chủ mới lại xuất hiện.
Nếu nó vĩnh viễn không xuất hiện thì làm sao giải quyết những vấn đề này?
Hạ Dương rất lo lắng, cậu không lo cho an nguy của mình mà lo cho Bạch Ân.
Bởi cậu biết, Bạch Ân chính là kiếp chủ, chính là nguồn năng lượng béo bở cho ý thức chủ hút.
Cậu sợ một khi nó hút cạn rồi thì Bạch Ân chỉ còn con đường chết.
Cậu thở dài: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Bạch Ân nắm tay trấn an cậu, hắn nhẹ giọng: “Mọi chuyện sẽ tự có cách giải quyết của nó, em đừng lo lắng nữa.
Để anh nói cho em nghe một bí mật.”
“Bí mật gì?”
Hắn đột ngột dùng lực kéo một cái, cậu liền ngay ngắn ngồi trên đùi hắn.
Hạ Dương sợ đụng đến vết thương của Bạch Ân, cậu giãy giụa: “Đừng, cậu còn đang bị thương đó, làm cái gì vậy hả?”
Hắn hôn vào trán, mắt, mũi, môi, cằm của Hạ Dương.
Từng nụ hôn đều rất dịu dàng, tựa như để an ủi người yêu đang sợ hãi.
Cách này của hắn rất hiệu quả, Hạ Dương vốn lúc đầu còn giãy giụa liền ngay lập tức ngồi ngay ngắn trở lại.
????ì???? tr????????ện ha???? tại ++ ????R????M????R????????e????.V???? ++
Một cái cuối cùng, Bạch Ân hôn vào lỗ tai Hạ Dương, sau đó nỉ non: “Thực ra Dương Dương à, anh không khác với Tần Doanh mấy đâu.”
Một câu nói không đầu không đuôi đột nhiên thốt ra khiến cậu không hiểu đầu đuôi trăng sao gì.
“Anh nói vậy là sao?”
“Dương Dương.” Bạch Ân ghì chặt Hạ Dương vào lồ.ng ngực, hắn cũng rất đắn đo khi phải nói ra điều này, hắn sợ mất cậu, sợ cậu chán ghét sẽ rời xa hắn, nhưng Bạch Ân biết nếu lúc này không nói thì sẽ khiến tình thế ngày càng đi vào ngõ cụt, mọi thứ sẽ càng nguy hiểm hơn thôi.
Không chỉ có Hạ Dương không muốn hắn gặp nguy hiểm mà Bạch Ân cũng không muốn có bất cứ mối nguy nào có thể đe dọa đến cậu.
“Đây là kiếp sống thứ hai của anh.
Giống với Tần Doanh, anh cũng trọng sinh.”
Trong phút chốc Hạ Dương không tin vào tai mình.
Cậu vừa nghe cái gì vậy? Bạch Ân cũng trọng sinh?
Không, không đúng, đây phải là điều hiển nhiên.
Từ lúc đầu gặp mặt, Bạch Ân đã rất lạ.
Cậu không nên ngạc nhiên, chẳng phải từ lâu trong lòng cậu vốn đã nghi ngờ rồi sao?
Làm thế nào mà một tiểu thụ yếu đuối, tay chân trói gà không chặt, bị mấy tên tra công dễ dàng bắt nạt lại có thể đột nhiên trở nên mạnh mẽ, âm trầm, cao lớn như vậy? Hơn thế nữa trong nguyên tác, Bạch Ân dù bị đối xử tệ bạc nhưng từ đầu đến cuối hắn không hận ai cả.
Vậy mà vừa mới gặp cậu lần đầu tiên, Hạ Dương cảm giác đôi mắt đỏ ấy của hắn có thể ăn tươi nuốt sống cậu ngay lập tức.
Lúc đó Hạ Dương còn nghĩ, mình vẫn chưa làm gì Bạch Ân cớ sao hắn lại nhìn mình với ánh mắt đầy hận thù như thế?
Thậm chí đến việc chống đối lại ba tên tra công, cho đến việc hắn thật ra chính là con trai thất lạc từ lâu của Bạch gia quyền lực… tất cả đều không có trong nguyên tác.
Đáng lẽ cậu không nên hoài nghi mà nên nhận ra từ lâu rồi.
Một người không thể đột nhiên thay đổi nhiều như thế được.
Trừ khi… ở kiếp trước hắn đã phải chịu quá nhiều đau đớn, tích lũy dần, dồn nén dần, lâu ngày hình thành hận thù ăn sâu vào trong máu, vì thế nên kiếp này hắn sống lại với mục đích là trả thù.
“Hức, huhuhu.” Hạ Dương không kiềm lòng được mà rơi nước mắt, cậu khóc như mưa, không thể ngừng lại được.
Hạ Dương vùi đầu vào bả vai không bị thương của Bạch Ân mà rơi lệ.
Bạch Ân lúng túng không biết làm sao, hắn không hiểu tại sao tự dưng cậu lại bật khóc?
“Nín, ngoan, nín đi nào.
Là anh làm em buồn sao? Anh sai ở đâu anh sửa được không? Nín đi đừng không nữa.
Em cứ khóc mãi anh đau lòng lắm.” Bạch Ân hối hận vì đã nói chuyện mình trọng sinh sớm quá, có lẽ Hạ Dương vẫn chưa thể chấp nhận được.
“Không phải! Anh không làm gì sai cả!” Hạ Dương vẫn không ngừng khóc, nhưng không phải khóc vì phát hiện ra việc Bạch Ân trọng sinh quá đáng sợ, cậu cũng không sợ hắn sẽ báo thù mình.
Cậu khóc là bởi vì: “Anh đã chịu khổ nhiều rồi! Tại sao anh lại mạnh mẽ như vậy? Tại sao kiếp trước lại chịu đựng như vậy? Tại sao kiếp trước em hành hạ anh như vậy mà kiếp này anh lại yêu em?”
Hạ Dương sót Bạch Ân đến mức rối tinh rối mù, bởi vậy nên lúc này cậu không nhận ra mình đã vô tình tiết lộ bí mật thân thế của bản thân.
Tầng giấy mỏng chắn giữa hai người sắp bị chọc thủng.
Bạch Ân cảm thấy lòng ngọt kinh khủng, hắn không ngờ người mình yêu lại không kinh sợ việc mình trọng sinh, ngược lại còn lo lắng cho hắn..