Tôi Được Tiểu Thụ Trong Văn NP Tỏ Tình - Trang 3
Chương 105: 105: Tỉnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nó yếu đi?” Hạ Dương dần dần hồi tưởng lại, dường như cậu nhận ra gì đó, sau đó cũng gật đầu tán thành: “Dường như đúng vậy thật, ở trong thế giới hư không khi nó sắp biến mất.
Tôi nhận ra rằng nó rất yếu.”
“Ồ, em nhận ra nó yếu như thế nào?”
“Nó là ý thức chủ của thế giới này, đương nhiên tinh thần lực và sức mạnh phải vô cùng quyền năng.
Nhưng nó lại không thể trực tiếp ra khỏi thế giới hư không mà phải có trung gian, thậm chí chỉ vì điều khiển vài người là Tề Minh, Du Trình và thân xác rỗng của tôi mà cũng khiến nó mất sức, lúc cuối trước khi nó biến mất đã hét ầm lên, âm thanh nghe vô cùng phẫn hận.
Lúc đó tôi thầm nghĩ tại sao lại có thể đánh bại nó dễ dàng như vậy? Thứ mà chúng ta đang giao chiến liệu có phải là ý thức chủ của thế giới này hay không.
Tôi đặt ra hai nghi vấn: Một, nếu ý thức chủ đã điều khiển cả một thế giới thì tại sao nó lại yếu như vậy? Hai, nếu nó đã yếu như vậy thì lấy năng lượng từ đâu ra để thế giới này lặp đi lặp lại, trải qua bao nhiêu kiếp như này?”
“Em nhận ra rất đúng trọng tâm.” Tần Doanh vỗ tay khen ngợi: “Điều đó có nghĩa rằng, tuy nó là ý thức chủ nhưng lại bị hạn chế một vài quyền năng.
Vì thế nên chúng ta có thể lợi dụng điểm yếu đó để đánh nó.”
“Tôi đang có một vài suy đoán.” Hạ Dương trầm ngâm.
Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói với Tần Doanh: “Thôi, cũng không có gì quan trọng, khi nào tôi chắc chắn sẽ nói lại cho anh.” Hiện tại dù Tần Doanh đang ở phe cậu, nhưng Hạ Dương cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Vì những việc ác anh ta làm vẫn còn bày ra đó, giờ mà vội vã tin, lỡ đâu cuối cùng anh lại quay sang đâm bọn cậu một nhát thì sao?
Tần Doanh sao có thể không biết Hạ Dương không muốn chia sẻ cho mình cơ chứ? Anh có chút đau lòng, nhưng cũng dễ hiểu thôi, những gì anh đã làm với Hạ Dương và Bạch Ân rành rành ra đó, sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng được.
“Em…”
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ từ bên trong nói: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi ạ, cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân.”
Hạ Dương ngay lập tức chạy lại: “Tôi, tôi là người nhà của anh ấy.”
“Xin hỏi cậu là gì của bệnh nhân.”
“Tôi là bạn trai của anh ấy.”
“Cậu có phải là Hạ Dương không?”
“Đúng vậy.”
Bác sĩ mỉm cười: “Hiện tại bệnh nhân đã tỉnh.
Người đầu tiên cậu ấy muốn gặp là cậu.
Mời cậu sang bên đây khử trùng rồi sau đó theo chúng tôi đi vào gặp bệnh nhân.”
“Vâng.”
Hạ Dương cảm thấy vô cùng vui mừng khi Bạch Ân đã tỉnh.
Cũng nhờ đó mà cậu tránh được Tần Doanh.
Trong lúc Hạ Dương đi khử khuẩn thì Bạch Ân đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
Nói là phòng bệnh thường nhưng thật ra căn phòng này chẳng khác gì phòng tổng thống của khách sạn cả.
“Dương Dương, lại đây.” Vừa thấy cậu, Bạch Ân đã nở nụ cười gọi cậu lại gần mình.
Hạ Dương thấy sắc mặt Bạch Ân đã có chút khởi sắc, tuy vẫn còn nhợt nhạt nhìn đã có sức sống hơn hẳn.
Điều này khiến cậu rất vui.
“Anh sao rồi, có chỗ nào không ổn không? Có đau ở đâu không? Vết thương ổn không?” Hạ Dương ngay lập tức nhào lại gần hắn.
Lúc này cậu rất muốn ôm hắn vào trong lòng nhưng lại sợ đụng trúng vết thương của hắn, vì thế nên có chút lưỡng lự.
“Anh muốn ôm em.
Em không muốn ôm anh sao?” Thấy Hạ Dương như vậy, Bạch Ân lần đầu tiên giả bộ ủy khuất để dành sự đồng cảm của cậu.
Hạ Dương là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Ân, tim cậu đập “thịch” một cái, ngay lập tức bị rung động bởi sự đáng yêu của hắn.
Hạ Dương vô cùng cẩn thận ôm lấy Bạch Ân.
Lúc này cậu không kiềm lòng được nữa mà rơi nước mắt: “Xin lỗi anh, là do em vô dụng nên mới để bị điều khiển, khiến anh bị thương như vậy.”
Bạch Ân dịu dàng ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: “Anh không sao rồi, nín đi, đừng khóc nữa.”
Lúc này đây Hạ Dương mới cảm nhận được rằng Bạch Ân đang sống ở bên cạnh mình, cậu vô cùng vui mừng, vui đến mức khóc lên: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em lo chết mất.”
Hai người ôm nhau an ủi một chút, sau đó Hạ Dương nói hết những gì khi nãy đã nói với Tần Doanh cho Bạch Ân nghe.
Bạch Ân nghe xong có chút giật mình, nhưng cũng may là cậu vẫn chưa phát hiện ra hắn cũng giống với Tần Doanh, hắn cũng trọng sinh.
Đương nhiên, Hạ Dương vẫn chưa đủ dũng cảm để nói với Bạch Ân cậu là người xuyên sách.
Cậu không phải là Hạ Dương của nơi này.
Vậy mà Hạ Dương lại không biết, thật ra Bạch Ân đã biết cậu không phải “Hạ Dương” từ lâu rồi.
Giữa bọn họ có một tầng bí mật vẫn chưa được đâm thủng.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Bạch Ân đưa ra một suy đoán: “Ý thức chủ đang sử dụng sức mạnh của thế giới này để tiếp sức cho nó.
Hay nói cách khác, thế giới này chính là nhiên liệu cho nó sống, một khi nó hút hết năng lượng ở đây thì thế giới sẽ sụp đổ.”.
“Nó yếu đi?” Hạ Dương dần dần hồi tưởng lại, dường như cậu nhận ra gì đó, sau đó cũng gật đầu tán thành: “Dường như đúng vậy thật, ở trong thế giới hư không khi nó sắp biến mất.
Tôi nhận ra rằng nó rất yếu.”
“Ồ, em nhận ra nó yếu như thế nào?”
“Nó là ý thức chủ của thế giới này, đương nhiên tinh thần lực và sức mạnh phải vô cùng quyền năng.
Nhưng nó lại không thể trực tiếp ra khỏi thế giới hư không mà phải có trung gian, thậm chí chỉ vì điều khiển vài người là Tề Minh, Du Trình và thân xác rỗng của tôi mà cũng khiến nó mất sức, lúc cuối trước khi nó biến mất đã hét ầm lên, âm thanh nghe vô cùng phẫn hận.
Lúc đó tôi thầm nghĩ tại sao lại có thể đánh bại nó dễ dàng như vậy? Thứ mà chúng ta đang giao chiến liệu có phải là ý thức chủ của thế giới này hay không.
Tôi đặt ra hai nghi vấn: Một, nếu ý thức chủ đã điều khiển cả một thế giới thì tại sao nó lại yếu như vậy? Hai, nếu nó đã yếu như vậy thì lấy năng lượng từ đâu ra để thế giới này lặp đi lặp lại, trải qua bao nhiêu kiếp như này?”
“Em nhận ra rất đúng trọng tâm.” Tần Doanh vỗ tay khen ngợi: “Điều đó có nghĩa rằng, tuy nó là ý thức chủ nhưng lại bị hạn chế một vài quyền năng.
Vì thế nên chúng ta có thể lợi dụng điểm yếu đó để đánh nó.”
“Tôi đang có một vài suy đoán.” Hạ Dương trầm ngâm.
Nhưng cuối cùng cậu cũng không nói với Tần Doanh: “Thôi, cũng không có gì quan trọng, khi nào tôi chắc chắn sẽ nói lại cho anh.” Hiện tại dù Tần Doanh đang ở phe cậu, nhưng Hạ Dương cũng không thể hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Vì những việc ác anh ta làm vẫn còn bày ra đó, giờ mà vội vã tin, lỡ đâu cuối cùng anh lại quay sang đâm bọn cậu một nhát thì sao?
Tần Doanh sao có thể không biết Hạ Dương không muốn chia sẻ cho mình cơ chứ? Anh có chút đau lòng, nhưng cũng dễ hiểu thôi, những gì anh đã làm với Hạ Dương và Bạch Ân rành rành ra đó, sao cậu có thể dễ dàng tin tưởng được.
“Em…”
Đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ từ bên trong nói: “Bệnh nhân đã tỉnh rồi ạ, cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân.”
Hạ Dương ngay lập tức chạy lại: “Tôi, tôi là người nhà của anh ấy.”
“Xin hỏi cậu là gì của bệnh nhân.”
“Tôi là bạn trai của anh ấy.”
“Cậu có phải là Hạ Dương không?”
“Đúng vậy.”
Bác sĩ mỉm cười: “Hiện tại bệnh nhân đã tỉnh.
Người đầu tiên cậu ấy muốn gặp là cậu.
Mời cậu sang bên đây khử trùng rồi sau đó theo chúng tôi đi vào gặp bệnh nhân.”
“Vâng.”
Hạ Dương cảm thấy vô cùng vui mừng khi Bạch Ân đã tỉnh.
Cũng nhờ đó mà cậu tránh được Tần Doanh.
Trong lúc Hạ Dương đi khử khuẩn thì Bạch Ân đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
Nói là phòng bệnh thường nhưng thật ra căn phòng này chẳng khác gì phòng tổng thống của khách sạn cả.
“Dương Dương, lại đây.” Vừa thấy cậu, Bạch Ân đã nở nụ cười gọi cậu lại gần mình.
Hạ Dương thấy sắc mặt Bạch Ân đã có chút khởi sắc, tuy vẫn còn nhợt nhạt nhìn đã có sức sống hơn hẳn.
Điều này khiến cậu rất vui.
“Anh sao rồi, có chỗ nào không ổn không? Có đau ở đâu không? Vết thương ổn không?” Hạ Dương ngay lập tức nhào lại gần hắn.
Lúc này cậu rất muốn ôm hắn vào trong lòng nhưng lại sợ đụng trúng vết thương của hắn, vì thế nên có chút lưỡng lự.
“Anh muốn ôm em.
Em không muốn ôm anh sao?” Thấy Hạ Dương như vậy, Bạch Ân lần đầu tiên giả bộ ủy khuất để dành sự đồng cảm của cậu.
Hạ Dương là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Ân, tim cậu đập “thịch” một cái, ngay lập tức bị rung động bởi sự đáng yêu của hắn.
Hạ Dương vô cùng cẩn thận ôm lấy Bạch Ân.
Lúc này cậu không kiềm lòng được nữa mà rơi nước mắt: “Xin lỗi anh, là do em vô dụng nên mới để bị điều khiển, khiến anh bị thương như vậy.”
Bạch Ân dịu dàng ôm lấy cậu, vỗ nhẹ lưng cậu an ủi: “Anh không sao rồi, nín đi, đừng khóc nữa.”
Lúc này đây Hạ Dương mới cảm nhận được rằng Bạch Ân đang sống ở bên cạnh mình, cậu vô cùng vui mừng, vui đến mức khóc lên: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, em lo chết mất.”
Hai người ôm nhau an ủi một chút, sau đó Hạ Dương nói hết những gì khi nãy đã nói với Tần Doanh cho Bạch Ân nghe.
Bạch Ân nghe xong có chút giật mình, nhưng cũng may là cậu vẫn chưa phát hiện ra hắn cũng giống với Tần Doanh, hắn cũng trọng sinh.
Đương nhiên, Hạ Dương vẫn chưa đủ dũng cảm để nói với Bạch Ân cậu là người xuyên sách.
Cậu không phải là Hạ Dương của nơi này.
Vậy mà Hạ Dương lại không biết, thật ra Bạch Ân đã biết cậu không phải “Hạ Dương” từ lâu rồi.
Giữa bọn họ có một tầng bí mật vẫn chưa được đâm thủng.
Sau khi nghe hết câu chuyện, Bạch Ân đưa ra một suy đoán: “Ý thức chủ đang sử dụng sức mạnh của thế giới này để tiếp sức cho nó.
Hay nói cách khác, thế giới này chính là nhiên liệu cho nó sống, một khi nó hút hết năng lượng ở đây thì thế giới sẽ sụp đổ.”.