Tình Mỏng Người Không Hay Biết
Chương 18
Linh Khu và đại sư Tịnh Huyền chữa trị cho Hàn Diệp cũng không mấy suôn sẻ, đả thông kinh mạch không phải chuyện dễ dàng, đây là một cuộc thử nghiệm của cả người bị thương và người chữa trị.
Linh Khu cũng không chắc họ sẽ thành công. Trong ba ngày, Hàn Diệp nôn ra máu vô số lần, sắc mặt cũng tái nhợt dần, cảnh tượng này làm Đế Tử Nguyên thấp thỏm không thôi.
Đến ngày cuối cùng, tình trạng của Hàn Diệp cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, hắn dường như chỉ đang dựa vào một chút công lực của đại sư Tịnh Huyền đang bảo vệ tâm mạch của hắn để duy trì hơi thở mỏng manh.
Sắc mặt Linh Khu đăm chiêu, trên trán dần thấm một tầng mồ hôi mỏng, cũng không có thời gian quan tâm, kim châm trên tay nhanh chóng đâm vào các huyệt đạo trên người Hàn Diệp, mỗi một kim châm vào, vẻ đau đớn trên mặt Hàn Diệp càng sâu thêm một phần.
Đế Tử Nguyên càng nhìn càng đau đớn chua xót trong lòng, có lúc nào Hàn Diệp lại lộ ra vẻ mặt này trước mặt người khác, với tính cách nhẫn nhịn của hắn, nếu không phải đang hôn mê, mất hết ý thức, nếu không phải đau đớn cùng cực, hắn tuyệt đối sẽ không lộ vẻ mặt này ra ngoài.
Nhưng Đế Tử Nguyên cũng biết, Linh Khu đã sớm nói trước với nàng, quá trình trị thương cho Hàn Diệp vô cùng khó khăn, rất nhiều nguy hiểm, nếu Hàn Diệp không thể vượt qua cửa ải này, thì đây xem như là kiếp số của hắn.
Đợi Linh Khu châm hết một lượt, Đế Tử Nguyên đưa một chiếc khăn tay sạch sang, Linh Khu nhận lấy để lau mồ hôi trên trán.
Đế Tử Nguyên lại lấy một chiếc khăn tay nàng luôn mang theo tới bên Hàn Diệp, trên chiếc khăn thêu một đóa hoa Trường Tư ở Tấn Nam, dưới góc phải còn thêu một chữ ‘Tử’, chiếc khăn này là Uyển Cầm thêu cho nàng trong lúc rảnh rỗi, tuy tiểu thư nhà mình luôn cầm đao mua kiếm không hề giống nữ nhi nhà lành người ta, Uyển Cầm lại không đành lòng nhìn tiểu thư nhà mình quá mất mặt, vô cùng tinh tế chu đáo thêu cho tiểu thư nhà mình một chiếc khăn tay giống như của bao thiếu nữ khác.
Đế Tử Nguyên dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Hàn Diệp, nàng chỉ cảm thấy thân thể hắn lạnh băng, bàn tay không khỏi hơi run rẩy, ba ngày rồi, vẫn cứ như vậy, dù Linh Khu đã từng nói đây là kết quả do uống cây Tuyết Chi cực hàn, nhưng khi nàng chạm vào thân thể lạnh băng của Hàn Diệp, vẫn không khỏi có chút bất an, nếu không phải nàng vẫn còn cảm nhận được mạch đập yếu ớt của hắn, nàng suýt nữa đã tưởng Hàn Diệp đã không còn hơi thở.
Cây Tuyết Chi cực lạnh, mà quá trình đả thông kinh mạch lại mãnh liệt như lửa đốt, nóng và lạnh cứ đan xen chồng chất, dĩ nhiên sẽ giày vò Hàn Diệp.
Đế Tử Nguyên vừa mới lau mồ hôi lạnh trên trán thì thấy Hàn Diệp đột nhiên nhíu mày, khóe miệng lại trào ra một dòng máu đỏ tươi. Đế Tử Nguyên vội đưa tay lên lau, nhưng càng lau càng trào ra nhiều, Linh Khu thấy vậy, nhỏ giọng trấn an Đế Tử Nguyên “Hầu quân đừng hoảng, để ta làm cho!”
Đế Tử Nguyên bước sang một bên, Linh Khu nắm lấy tay Hàn Diệp, bắt mạch một lúc, sau đó lại thấy Linh Khu không biết từ khi nào đã cầm trên tay một cây kim châm, không đợi nàng nghĩ ngợi gì, cây kim châm trong tay Linh Khu đã đâm vào trước ngực Hàn Diệp, nhưng lần này tốc độ rất chậm, cây kim châm dường như chứa đựng sức lực to lớn, được Linh Khu đẩy vào huyệt đạo của Hàn Diệp, hàng mày đang nhíu lại đầy đau đớn của Hàn Diệp dần dần dịu đi.
Đây là thuật châm kim độ huyệt của Đạo gia, người ngoài thì thấy nó là một kỹ thuật thần kỳ, hiệu quả nhanh chóng, nhưng lại không biết nó khó đến cỡ nào.
Hai ngày trước, Linh Khu không hề do dự khi châm cứu, không chỉ kí.ch thích dược tính, còn mở nội lực và chân khí đang phong ấn trong cơ thể hắn. Chân khí và nội lực vốn bị phong ấn trong cơ thể Hàn Diệp được giải phóng từng chút thông qua quá trình châm cứu, nhưng thân thể hắn lúc này chưa chắc có thể chịu đựng được. Chân khí mãnh liệt và nội lực mạnh mẽ của Hàn Diệp nhất định sẽ tác động lên kinh mạch, mà kinh mạch của hắn vẫn còn chưa được đả thông, làm Hàn Diệp không chịu nổi mà nôn ra máu. Vì vậy, Hàn Diệp nôn ra máu mấy ngày nay cũng nằm trong dự đoán của Linh Khu, cũng may nhờ có đại sư Tịnh Huyền hỗ trợ, Hàn Diệp mới có thể chống đỡ được nội lực và chân khí đang dần mở ra, phá vỡ kinh mạch, nhưng dù vậy vẫn rất nguy hiểm.
Những kim châm rất chậm và tốn công sức này chính là mấu chốt để đả thông kinh mạch. Linh Khu tích hợp nội lực của mình vào từng cây kim, quá trình này không thể vội vàng, cũng không thể do dự, quá nhanh hoặc quá chậm sẽ làm cho người được châm cứu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là mắt xích vô cùng khó nên chỉ có y giả có y thuật cao minh mới dám sử dụng kỹ thuật này. Hơn nữa, y giả không có chút công phu Đạo gia trên người, e là còn không có cơ hội luyện được kỹ thuật này.
Kim châm đầu tiên vừa xong, liền đến kim châm thứ hai, Đế Tử Nguyên không nhìn rõ Linh Khu lấy kim châm từ đâu ra, cứ như kim châm vốn đã ở trong tay vậy, Đế Tử Nguyên không có thời gian để nghĩ nhiều, nàng nhìn chằm chằm Hàn Diệp, quan sát tình trạng của hắn, như thể chỉ cần nàng chớp mắt thì hắn sẽ lại nôn ra máu. Tuy nhiên, sắc mặt của Hàn Diệp đã tốt hơn rất nhiều.
Phải hơn nửa canh giờ sau, Linh Khu mới dừng lại. Khi kết thúc lần châm cứu này, sắc mặt của Linh Khu hiện rõ vài phần tái nhợt, hẳn là châm kim độ huyệt đã tiêu hao rất nhiều nội lực và tinh thần. Nhưng Linh Khu đã rất kiềm chế, không biểu lộ ra ngoài.
Đế Tử Nguyên giật mình khi nhìn thấy, nàng vội vàng cẩn thận hỏi “Linh Khu sư phụ, không sao chứ?”
“Không sao, Hầu quân không cần lo lắng. Ta nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn thôi.” Linh Khu xua tay với Đế Tử Nguyên, tỏ ý rằng mình không sao.
Sau đó nói tiếp “Ta dùng châm kim độ huyệt đả thông kinh mạch cho Điện hạ, nhưng thân thể ngài ấy quá yếu, khó mà chịu được ngoại lực tác động, cách này chỉ tạm thời kéo lại thôi, nếu ngài ấy có thể an toàn qua khỏi đêm nay, thì lần trị thương có thể xem như thành công rồi.”
Đế Tử Nguyên cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Diệp đã tốt hơn trước rất nhiều, cảm thấy tình trạng của hắn đã chuyển biến đáng kể, nhưng nghe Linh Khu nói, xem ra tối nay là đêm quan trọng, trong lòng không khỏi nghi ngờ hỏi “Lẽ nào đêm nay tình trạng của Hàn Diệp lại có chuyển biến gì sao?”
“Ta không dám khẳng định, nhưng không thể loại trừ khả năng này. Chân khí và nội lực của Điện hạ rất mạnh, nhưng kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, gần như hoàn toàn bị hủy, là sư phụ đã nối lại cho Điện hạ. Kinh mạch được nối lại không thể như ban đầu, tuy nhìn có vẻ lành lạnh, nhưng thực chất nó rất mỏng manh, không thể chịu tác động quá lớn, nếu phải chịu tác động vượt quá giới hạn mà kinh mạch có thể chịu, e là sẽ đứt thêm lần nữa. Vì vậy, thời gian hồi phục sau này không thể quá nóng vội, dù là sau khi hoàn toàn hồi phục, lúc so chiêu với người khác cũng không thể bất chấp, dùng hết mười phần chân khí và nội lực như lúc trước. Mấy ngày qua cũng may nhờ có đại sư Tịnh Huyền trợ giúp, nếu không chân khí và nội lực mạnh mẽ trong người Điện hạ sẽ lần nữa làm kinh mạch vốn đã yếu ớt lần nữa đứt đoạn trước khi ta có thể đả thông.”
“Vẫn còn một chuyện nữa, tuy cây Tuyết Chi có thể giúp kinh mạch hồi phục, nhưng bản chất nó cực lạnh, không thể phát huy hết tác dụng ngay lập tức, thời gian hấp thu tương đối lâu, kinh mạch của Điện hạ sẽ từ từ hồi phục trong khoảng thời gian tịnh dưỡng sau này. Đồng thời, tính lạnh của nó cũng sẽ từ từ xâm nhập vào cơ thể, sau này Điện hạ sẽ sợ lạnh hơn người thường. Nếu sau này có thể hoàn toàn bình phục thì có thể có thể tìm dược liệu có tính nóng bù vào, mới có thể hóa giải tính lạnh của cây Tuyết Chi.” Linh Khu giải thích rất chi tiết.
Sau khi nghe xong, nét mặt của Đế Tử Nguyên càng đăm chiêu hơn, không còn vẻ thư thái nữa.
Kỳ hạn ba ngày đặt ra để chữa trị cho Hàn Diệp, trong ba ngày, bốn người trong phòng đều bị giày vò.
Càng không cần nói đến Hàn Diệp, thương tổn nặng nề đến mức gần như hủy hoại hoàn toàn căn cơ thân thể. Cách cứu người của Linh Khu vốn là cách cầu hi vọng trong rủi ro, đừng nói thập tử nhất sinh, Linh Khu cũng chỉ nắm chắc năm phần. Nhưng liệu có ổn khi không chấp nhận mạo hiểm này? Câu trả lời là không. Từ khi Hàn Diệp tỉnh lại, vẫn luôn bệnh liên miên, một chút mưa gió cũng không chịu nổi. Nếu cứ thế này thì sẽ không kéo dài được lâu. Không có võ công bảo vệ thân thể là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến tuổi thọ lại là chuyện lớn. Chăm sóc cẩn thận vẫn miễn cưỡng chống đỡ ba đến năm năm, nhưng thời gian mười năm rất khó. Do đó, phải chấp nhận mạo hiểm này.
Nhưng khi thấy nhịp tim và hơi thở yếu ớt đến mức gần như ngừng đập của Hàn Diệp, nhìn hàn Diệp bị giày vò đau đớn trước mặt mình, Đế Tử Nguyên không khỏi hối hận vì đã đồng ý lần trị thương này. Nàng ghĩ, có lẽ nên đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ sau một thời gian sẽ có cách an toàn hơn. Dù hy vọng mong manh nhưng sẽ không làm nàng bất lực như lúc này.
Để bảo vệ tim mạch của Hàn Diệp và ngăn chặn nội lực bị phong ấn không điên cuồng phá vỡ kinh mạch yếu ớt của hắn, đại sư Tịnh Huyền đã bỏ ra công lực của mình suốt ba ngày ba đêm. Quá trình này giống như bế quan thiền định, không thể bị gián đoạn, vì vậy không ai dám làm phiền ông, ngay cả Đế Tử Nguyên và Linh Khu, họ nói năng hành động cũng rất thận trọng.
Thật ra, đại sư Tịnh Huyền là người chịu khổ nhất trong bốn người, một mặt ông dùng nội lực thâm hậu của mình trấn áp nội lực vừa mới được giải phong ấn trong cơ thể Hàn Diệp, để nó không làm tổn thương Hàn Diệp, mặt khác ông phải phối hợp với Linh Khu đả thông kinh mạch của Hàn Diệp, chuyện này không hề dễ, ông cần phải truyền thụ tâm pháp trấn áp. Hàn Diệp lúc này không thể chủ động tu luyện tâm pháp này, cho nên ông chỉ có thể ép buộc nhét cho Hàn Diệp. Đương nhiên chuyện này phải trả giá với gấp đôi nội lực, nhưng không còn cách nào khác, cũng chỉ đành như vậy.
Lần này e là phải tốn mười năm công lực của ông. Sau lần này, ông hẳn là nên bế quan tiếp rồi.
Hàn Diệp đã thuận lợi vượt qua đêm cuối cùng, trong thời gian này, triệu chứng nôn ra máu của Hàn Diệp lặp lại một lần, nhưng dữ dội đến mức tim Hàn Diệp ngừng đập và tắt thở, dù là đại sư Tịnh Huyền cũng suýt chút không giữ được hơi thở cuối cùng của hắn.
Đế Tử Nguyên không quan tâm đến Linh Khu và đại sư Tịnh Huyền đang ở bên cạnh, nàng nắm chặt tay Hàn Diệp, trĩu lòng nhìn chằm chằm Hàn Diệp, nhẹ nhàng chậm rãi nói “Từ năm ta tám tuổi, Đế gia bị Hàn gia diệt môn, ta vô cùng hận người của Hàn gia, ta cũng từng thề Hàn gia sẽ là kẻ thù cả đời của ta. Ta thừa nhận hai năm trước ta trở về kinh, mấy lời ngon ngọt thân cận với chàng phần lớn là đang diễn kịch, không khác gì đối với những người khác, hoặc là ý định của ta với chàng càng cân nhắc thêm đôi phần.” nàng dường như không còn để ý tới tình trạng ngày càng yếu của Hàn Diệp, chỉ nói những lời trong lòng, nhưng nếu nhìn kỹ thì hành động ôm chặt Hàn Diệp của nàng, rõ ràng trái ngược với những lời nói vô tình của nàng.
Nàng tiếp tục “Chỉ là khi thờ gian ở cạnh chàng càng lâu, ta thấy mình không còn kiên định như trước, cũng phát hiện bản thân không muốn trở thành kẻ địch của chàng. Nhưng ta muốn Hàn gia phải trả nợ máu của Đế gia, làm sao có bỏ qua chàng, ta phải hận, cũng chỉ có thể hận, cho nên dù chàng có mở lòng thế nào, ta vẫn không thể hết lòng tin tưởng chàng.”
Đế Tử Nguyên vẫn nắm chặt tay Hàn Diệp, hơi thở và nhịp tim của Hàn Diệp vẫn yếu đến mức khó có thể cảm nhận được, nhưng nét mặt Đế Tử Nguyên không hề hoảng loạn hay lo lắng, nàng chỉ an tĩnh ngồi đó nói những lời tích tụ trong lòng bấy lâu.
“Cho đến ngày chàng quyết định nhảy xuống vực sâu trên đỉnh núi Vân Cảnh, ta mới chợt cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn, ta nghĩ, nếu cùng chàng nhảy xuống thì có lẽ sẽ không đau đớn như vậy, nhưng Ôn Sóc lại nói với ta, đệ ấy là Tẫn Ngôn, cầu xin ta đừng đi theo chàng. Chàng có biết lúc đó ta cảm thấy thế nào không? Ta vốn phải hận chàng, nhưng lúc đó ta chỉ biết cảm kích chàng, Tẫn Ngôn vẫn còn sống, ta nên vui mới phải, lúc đó trái tim ta chỉ có thê lương tuyệt vọng, ta vốn nên lập tức về kinh như ý muốn của chàng, nhưng ta lại bệnh nặng kéo dài, chậm trễ hơn ba tháng, mãi đến khi phát hiện tung tích của chàng mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy.”
Đế Tử Nguyên chưa từng nói với ai nhiều như vậy, cũng chưa từng nói rõ ràng với Hàn Diệp như vậy, nhưng bây giờ lại rất thản nhiên bình tĩnh nói ra tất cả, dù nội dung lời nói không hề thản nhiên như thế.
“Sau đó tìm được chàng, ta cũng từng nghĩ đến việc đưa chàng đi thật xa, tránh khỏi ân oán hai nhà Hàn Đế và kinh thành thị phi, nhưng dù sao chàng cũng là Thái tử Đại Tĩnh, dù ta không muốn thừa nhận ngôi vị hoàng đế chí tôn của Hàn gia, nhưng lại không thể phủ nhận chàng là Thái tử tôn quý của Đại Tĩnh, ta muốn đưa chàng trở về, dù chàng có suy nghĩ thế nào, có lẽ chàng thật sự nghĩ bản thân sẽ liên lụy ta, cản trở ta. Ta chỉ muốn chàng cùng ta nhìn thấy thịnh thế do Đế Tử Nguyên ta tạo ra như ý muốn của chàng. Hàn Diệp, nếu như chàng không muốn, nếu chàng nhất định đi, ta chỉ mong kiếp sau ta và chàng không còn dây dưa, không còn quan hệ gì, tránh kiếp sau chàng lại đau khổ thế này.”
Đế Tử Nguyên nói rất nhiều, cứ tưởng nàng đang ép Hàn Diệp ở lại, nhưng càng nói, nàng dường như thấy nản lòng, cuối cùng cũng muốn buông tay, tuy nhiên, sau khi nghe những lời này, mạch của Hàn Diệp dường như mạnh hơn, hắn đột nhiên có ý chí muốn sống, sắc mặt tái nhợt có hơi thay đổi, tuy cái nhíu mày khó phát hiện, nhưng cuối cùng cũng thấy được có chút khởi sắc.
Linh Khu thấy vậy, ngay lập tức cố hết sức để cứu sống Hàn Diệp.
Linh Khu cũng không chắc họ sẽ thành công. Trong ba ngày, Hàn Diệp nôn ra máu vô số lần, sắc mặt cũng tái nhợt dần, cảnh tượng này làm Đế Tử Nguyên thấp thỏm không thôi.
Đến ngày cuối cùng, tình trạng của Hàn Diệp cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt, hắn dường như chỉ đang dựa vào một chút công lực của đại sư Tịnh Huyền đang bảo vệ tâm mạch của hắn để duy trì hơi thở mỏng manh.
Sắc mặt Linh Khu đăm chiêu, trên trán dần thấm một tầng mồ hôi mỏng, cũng không có thời gian quan tâm, kim châm trên tay nhanh chóng đâm vào các huyệt đạo trên người Hàn Diệp, mỗi một kim châm vào, vẻ đau đớn trên mặt Hàn Diệp càng sâu thêm một phần.
Đế Tử Nguyên càng nhìn càng đau đớn chua xót trong lòng, có lúc nào Hàn Diệp lại lộ ra vẻ mặt này trước mặt người khác, với tính cách nhẫn nhịn của hắn, nếu không phải đang hôn mê, mất hết ý thức, nếu không phải đau đớn cùng cực, hắn tuyệt đối sẽ không lộ vẻ mặt này ra ngoài.
Nhưng Đế Tử Nguyên cũng biết, Linh Khu đã sớm nói trước với nàng, quá trình trị thương cho Hàn Diệp vô cùng khó khăn, rất nhiều nguy hiểm, nếu Hàn Diệp không thể vượt qua cửa ải này, thì đây xem như là kiếp số của hắn.
Đợi Linh Khu châm hết một lượt, Đế Tử Nguyên đưa một chiếc khăn tay sạch sang, Linh Khu nhận lấy để lau mồ hôi trên trán.
Đế Tử Nguyên lại lấy một chiếc khăn tay nàng luôn mang theo tới bên Hàn Diệp, trên chiếc khăn thêu một đóa hoa Trường Tư ở Tấn Nam, dưới góc phải còn thêu một chữ ‘Tử’, chiếc khăn này là Uyển Cầm thêu cho nàng trong lúc rảnh rỗi, tuy tiểu thư nhà mình luôn cầm đao mua kiếm không hề giống nữ nhi nhà lành người ta, Uyển Cầm lại không đành lòng nhìn tiểu thư nhà mình quá mất mặt, vô cùng tinh tế chu đáo thêu cho tiểu thư nhà mình một chiếc khăn tay giống như của bao thiếu nữ khác.
Đế Tử Nguyên dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Hàn Diệp, nàng chỉ cảm thấy thân thể hắn lạnh băng, bàn tay không khỏi hơi run rẩy, ba ngày rồi, vẫn cứ như vậy, dù Linh Khu đã từng nói đây là kết quả do uống cây Tuyết Chi cực hàn, nhưng khi nàng chạm vào thân thể lạnh băng của Hàn Diệp, vẫn không khỏi có chút bất an, nếu không phải nàng vẫn còn cảm nhận được mạch đập yếu ớt của hắn, nàng suýt nữa đã tưởng Hàn Diệp đã không còn hơi thở.
Cây Tuyết Chi cực lạnh, mà quá trình đả thông kinh mạch lại mãnh liệt như lửa đốt, nóng và lạnh cứ đan xen chồng chất, dĩ nhiên sẽ giày vò Hàn Diệp.
Đế Tử Nguyên vừa mới lau mồ hôi lạnh trên trán thì thấy Hàn Diệp đột nhiên nhíu mày, khóe miệng lại trào ra một dòng máu đỏ tươi. Đế Tử Nguyên vội đưa tay lên lau, nhưng càng lau càng trào ra nhiều, Linh Khu thấy vậy, nhỏ giọng trấn an Đế Tử Nguyên “Hầu quân đừng hoảng, để ta làm cho!”
Đế Tử Nguyên bước sang một bên, Linh Khu nắm lấy tay Hàn Diệp, bắt mạch một lúc, sau đó lại thấy Linh Khu không biết từ khi nào đã cầm trên tay một cây kim châm, không đợi nàng nghĩ ngợi gì, cây kim châm trong tay Linh Khu đã đâm vào trước ngực Hàn Diệp, nhưng lần này tốc độ rất chậm, cây kim châm dường như chứa đựng sức lực to lớn, được Linh Khu đẩy vào huyệt đạo của Hàn Diệp, hàng mày đang nhíu lại đầy đau đớn của Hàn Diệp dần dần dịu đi.
Đây là thuật châm kim độ huyệt của Đạo gia, người ngoài thì thấy nó là một kỹ thuật thần kỳ, hiệu quả nhanh chóng, nhưng lại không biết nó khó đến cỡ nào.
Hai ngày trước, Linh Khu không hề do dự khi châm cứu, không chỉ kí.ch thích dược tính, còn mở nội lực và chân khí đang phong ấn trong cơ thể hắn. Chân khí và nội lực vốn bị phong ấn trong cơ thể Hàn Diệp được giải phóng từng chút thông qua quá trình châm cứu, nhưng thân thể hắn lúc này chưa chắc có thể chịu đựng được. Chân khí mãnh liệt và nội lực mạnh mẽ của Hàn Diệp nhất định sẽ tác động lên kinh mạch, mà kinh mạch của hắn vẫn còn chưa được đả thông, làm Hàn Diệp không chịu nổi mà nôn ra máu. Vì vậy, Hàn Diệp nôn ra máu mấy ngày nay cũng nằm trong dự đoán của Linh Khu, cũng may nhờ có đại sư Tịnh Huyền hỗ trợ, Hàn Diệp mới có thể chống đỡ được nội lực và chân khí đang dần mở ra, phá vỡ kinh mạch, nhưng dù vậy vẫn rất nguy hiểm.
Những kim châm rất chậm và tốn công sức này chính là mấu chốt để đả thông kinh mạch. Linh Khu tích hợp nội lực của mình vào từng cây kim, quá trình này không thể vội vàng, cũng không thể do dự, quá nhanh hoặc quá chậm sẽ làm cho người được châm cứu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây là mắt xích vô cùng khó nên chỉ có y giả có y thuật cao minh mới dám sử dụng kỹ thuật này. Hơn nữa, y giả không có chút công phu Đạo gia trên người, e là còn không có cơ hội luyện được kỹ thuật này.
Kim châm đầu tiên vừa xong, liền đến kim châm thứ hai, Đế Tử Nguyên không nhìn rõ Linh Khu lấy kim châm từ đâu ra, cứ như kim châm vốn đã ở trong tay vậy, Đế Tử Nguyên không có thời gian để nghĩ nhiều, nàng nhìn chằm chằm Hàn Diệp, quan sát tình trạng của hắn, như thể chỉ cần nàng chớp mắt thì hắn sẽ lại nôn ra máu. Tuy nhiên, sắc mặt của Hàn Diệp đã tốt hơn rất nhiều.
Phải hơn nửa canh giờ sau, Linh Khu mới dừng lại. Khi kết thúc lần châm cứu này, sắc mặt của Linh Khu hiện rõ vài phần tái nhợt, hẳn là châm kim độ huyệt đã tiêu hao rất nhiều nội lực và tinh thần. Nhưng Linh Khu đã rất kiềm chế, không biểu lộ ra ngoài.
Đế Tử Nguyên giật mình khi nhìn thấy, nàng vội vàng cẩn thận hỏi “Linh Khu sư phụ, không sao chứ?”
“Không sao, Hầu quân không cần lo lắng. Ta nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn thôi.” Linh Khu xua tay với Đế Tử Nguyên, tỏ ý rằng mình không sao.
Sau đó nói tiếp “Ta dùng châm kim độ huyệt đả thông kinh mạch cho Điện hạ, nhưng thân thể ngài ấy quá yếu, khó mà chịu được ngoại lực tác động, cách này chỉ tạm thời kéo lại thôi, nếu ngài ấy có thể an toàn qua khỏi đêm nay, thì lần trị thương có thể xem như thành công rồi.”
Đế Tử Nguyên cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Diệp đã tốt hơn trước rất nhiều, cảm thấy tình trạng của hắn đã chuyển biến đáng kể, nhưng nghe Linh Khu nói, xem ra tối nay là đêm quan trọng, trong lòng không khỏi nghi ngờ hỏi “Lẽ nào đêm nay tình trạng của Hàn Diệp lại có chuyển biến gì sao?”
“Ta không dám khẳng định, nhưng không thể loại trừ khả năng này. Chân khí và nội lực của Điện hạ rất mạnh, nhưng kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, gần như hoàn toàn bị hủy, là sư phụ đã nối lại cho Điện hạ. Kinh mạch được nối lại không thể như ban đầu, tuy nhìn có vẻ lành lạnh, nhưng thực chất nó rất mỏng manh, không thể chịu tác động quá lớn, nếu phải chịu tác động vượt quá giới hạn mà kinh mạch có thể chịu, e là sẽ đứt thêm lần nữa. Vì vậy, thời gian hồi phục sau này không thể quá nóng vội, dù là sau khi hoàn toàn hồi phục, lúc so chiêu với người khác cũng không thể bất chấp, dùng hết mười phần chân khí và nội lực như lúc trước. Mấy ngày qua cũng may nhờ có đại sư Tịnh Huyền trợ giúp, nếu không chân khí và nội lực mạnh mẽ trong người Điện hạ sẽ lần nữa làm kinh mạch vốn đã yếu ớt lần nữa đứt đoạn trước khi ta có thể đả thông.”
“Vẫn còn một chuyện nữa, tuy cây Tuyết Chi có thể giúp kinh mạch hồi phục, nhưng bản chất nó cực lạnh, không thể phát huy hết tác dụng ngay lập tức, thời gian hấp thu tương đối lâu, kinh mạch của Điện hạ sẽ từ từ hồi phục trong khoảng thời gian tịnh dưỡng sau này. Đồng thời, tính lạnh của nó cũng sẽ từ từ xâm nhập vào cơ thể, sau này Điện hạ sẽ sợ lạnh hơn người thường. Nếu sau này có thể hoàn toàn bình phục thì có thể có thể tìm dược liệu có tính nóng bù vào, mới có thể hóa giải tính lạnh của cây Tuyết Chi.” Linh Khu giải thích rất chi tiết.
Sau khi nghe xong, nét mặt của Đế Tử Nguyên càng đăm chiêu hơn, không còn vẻ thư thái nữa.
Kỳ hạn ba ngày đặt ra để chữa trị cho Hàn Diệp, trong ba ngày, bốn người trong phòng đều bị giày vò.
Càng không cần nói đến Hàn Diệp, thương tổn nặng nề đến mức gần như hủy hoại hoàn toàn căn cơ thân thể. Cách cứu người của Linh Khu vốn là cách cầu hi vọng trong rủi ro, đừng nói thập tử nhất sinh, Linh Khu cũng chỉ nắm chắc năm phần. Nhưng liệu có ổn khi không chấp nhận mạo hiểm này? Câu trả lời là không. Từ khi Hàn Diệp tỉnh lại, vẫn luôn bệnh liên miên, một chút mưa gió cũng không chịu nổi. Nếu cứ thế này thì sẽ không kéo dài được lâu. Không có võ công bảo vệ thân thể là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến tuổi thọ lại là chuyện lớn. Chăm sóc cẩn thận vẫn miễn cưỡng chống đỡ ba đến năm năm, nhưng thời gian mười năm rất khó. Do đó, phải chấp nhận mạo hiểm này.
Nhưng khi thấy nhịp tim và hơi thở yếu ớt đến mức gần như ngừng đập của Hàn Diệp, nhìn hàn Diệp bị giày vò đau đớn trước mặt mình, Đế Tử Nguyên không khỏi hối hận vì đã đồng ý lần trị thương này. Nàng ghĩ, có lẽ nên đợi thêm một thời gian nữa, có lẽ sau một thời gian sẽ có cách an toàn hơn. Dù hy vọng mong manh nhưng sẽ không làm nàng bất lực như lúc này.
Để bảo vệ tim mạch của Hàn Diệp và ngăn chặn nội lực bị phong ấn không điên cuồng phá vỡ kinh mạch yếu ớt của hắn, đại sư Tịnh Huyền đã bỏ ra công lực của mình suốt ba ngày ba đêm. Quá trình này giống như bế quan thiền định, không thể bị gián đoạn, vì vậy không ai dám làm phiền ông, ngay cả Đế Tử Nguyên và Linh Khu, họ nói năng hành động cũng rất thận trọng.
Thật ra, đại sư Tịnh Huyền là người chịu khổ nhất trong bốn người, một mặt ông dùng nội lực thâm hậu của mình trấn áp nội lực vừa mới được giải phong ấn trong cơ thể Hàn Diệp, để nó không làm tổn thương Hàn Diệp, mặt khác ông phải phối hợp với Linh Khu đả thông kinh mạch của Hàn Diệp, chuyện này không hề dễ, ông cần phải truyền thụ tâm pháp trấn áp. Hàn Diệp lúc này không thể chủ động tu luyện tâm pháp này, cho nên ông chỉ có thể ép buộc nhét cho Hàn Diệp. Đương nhiên chuyện này phải trả giá với gấp đôi nội lực, nhưng không còn cách nào khác, cũng chỉ đành như vậy.
Lần này e là phải tốn mười năm công lực của ông. Sau lần này, ông hẳn là nên bế quan tiếp rồi.
Hàn Diệp đã thuận lợi vượt qua đêm cuối cùng, trong thời gian này, triệu chứng nôn ra máu của Hàn Diệp lặp lại một lần, nhưng dữ dội đến mức tim Hàn Diệp ngừng đập và tắt thở, dù là đại sư Tịnh Huyền cũng suýt chút không giữ được hơi thở cuối cùng của hắn.
Đế Tử Nguyên không quan tâm đến Linh Khu và đại sư Tịnh Huyền đang ở bên cạnh, nàng nắm chặt tay Hàn Diệp, trĩu lòng nhìn chằm chằm Hàn Diệp, nhẹ nhàng chậm rãi nói “Từ năm ta tám tuổi, Đế gia bị Hàn gia diệt môn, ta vô cùng hận người của Hàn gia, ta cũng từng thề Hàn gia sẽ là kẻ thù cả đời của ta. Ta thừa nhận hai năm trước ta trở về kinh, mấy lời ngon ngọt thân cận với chàng phần lớn là đang diễn kịch, không khác gì đối với những người khác, hoặc là ý định của ta với chàng càng cân nhắc thêm đôi phần.” nàng dường như không còn để ý tới tình trạng ngày càng yếu của Hàn Diệp, chỉ nói những lời trong lòng, nhưng nếu nhìn kỹ thì hành động ôm chặt Hàn Diệp của nàng, rõ ràng trái ngược với những lời nói vô tình của nàng.
Nàng tiếp tục “Chỉ là khi thờ gian ở cạnh chàng càng lâu, ta thấy mình không còn kiên định như trước, cũng phát hiện bản thân không muốn trở thành kẻ địch của chàng. Nhưng ta muốn Hàn gia phải trả nợ máu của Đế gia, làm sao có bỏ qua chàng, ta phải hận, cũng chỉ có thể hận, cho nên dù chàng có mở lòng thế nào, ta vẫn không thể hết lòng tin tưởng chàng.”
Đế Tử Nguyên vẫn nắm chặt tay Hàn Diệp, hơi thở và nhịp tim của Hàn Diệp vẫn yếu đến mức khó có thể cảm nhận được, nhưng nét mặt Đế Tử Nguyên không hề hoảng loạn hay lo lắng, nàng chỉ an tĩnh ngồi đó nói những lời tích tụ trong lòng bấy lâu.
“Cho đến ngày chàng quyết định nhảy xuống vực sâu trên đỉnh núi Vân Cảnh, ta mới chợt cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn, ta nghĩ, nếu cùng chàng nhảy xuống thì có lẽ sẽ không đau đớn như vậy, nhưng Ôn Sóc lại nói với ta, đệ ấy là Tẫn Ngôn, cầu xin ta đừng đi theo chàng. Chàng có biết lúc đó ta cảm thấy thế nào không? Ta vốn phải hận chàng, nhưng lúc đó ta chỉ biết cảm kích chàng, Tẫn Ngôn vẫn còn sống, ta nên vui mới phải, lúc đó trái tim ta chỉ có thê lương tuyệt vọng, ta vốn nên lập tức về kinh như ý muốn của chàng, nhưng ta lại bệnh nặng kéo dài, chậm trễ hơn ba tháng, mãi đến khi phát hiện tung tích của chàng mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy.”
Đế Tử Nguyên chưa từng nói với ai nhiều như vậy, cũng chưa từng nói rõ ràng với Hàn Diệp như vậy, nhưng bây giờ lại rất thản nhiên bình tĩnh nói ra tất cả, dù nội dung lời nói không hề thản nhiên như thế.
“Sau đó tìm được chàng, ta cũng từng nghĩ đến việc đưa chàng đi thật xa, tránh khỏi ân oán hai nhà Hàn Đế và kinh thành thị phi, nhưng dù sao chàng cũng là Thái tử Đại Tĩnh, dù ta không muốn thừa nhận ngôi vị hoàng đế chí tôn của Hàn gia, nhưng lại không thể phủ nhận chàng là Thái tử tôn quý của Đại Tĩnh, ta muốn đưa chàng trở về, dù chàng có suy nghĩ thế nào, có lẽ chàng thật sự nghĩ bản thân sẽ liên lụy ta, cản trở ta. Ta chỉ muốn chàng cùng ta nhìn thấy thịnh thế do Đế Tử Nguyên ta tạo ra như ý muốn của chàng. Hàn Diệp, nếu như chàng không muốn, nếu chàng nhất định đi, ta chỉ mong kiếp sau ta và chàng không còn dây dưa, không còn quan hệ gì, tránh kiếp sau chàng lại đau khổ thế này.”
Đế Tử Nguyên nói rất nhiều, cứ tưởng nàng đang ép Hàn Diệp ở lại, nhưng càng nói, nàng dường như thấy nản lòng, cuối cùng cũng muốn buông tay, tuy nhiên, sau khi nghe những lời này, mạch của Hàn Diệp dường như mạnh hơn, hắn đột nhiên có ý chí muốn sống, sắc mặt tái nhợt có hơi thay đổi, tuy cái nhíu mày khó phát hiện, nhưng cuối cùng cũng thấy được có chút khởi sắc.
Linh Khu thấy vậy, ngay lập tức cố hết sức để cứu sống Hàn Diệp.