Tình Mỏng Người Không Hay Biết
Chương 17
Chùa Vĩnh Ninh là quốc tự Đại Tĩnh nằm ở phía Bắc, trụ trì đại sư Tịnh Huyền đức cao vọng trọng, nổi tiếng trên Vân Hạ. Thái tử Hàn Diệp và công chúa An Ninh là đệ tử nhập thất của ông, nhưng ít ai biết Đế Tử Nguyên cũng là đệ tử thân truyền của ông.
Sau khi tìm thấy cây Tuyết Chi, Đế Tử Nguyên đã yên tâm đôi chút về bệnh tình của Hàn Diệp. Nhưng kinh thành vốn không thích hợp để Hàn Diệp trị bệnh dưỡng thương, nên Đế Tử Nguyên đưa Hàn Diệp đến chùa Vĩnh Ninh ở Thái Sơn. Tây Bắc cách kinh thành xa vạn dặm, ngược lại Thái Sơn gần kinh thành hơn rất nhiều.
Đế Tử Nguyên dự định trước tiên phải trị thương cho Hàn Diệp, rồi mới về kinh. Chùa Vĩnh Ninh là quốc tự, đại sư Tịnh Huyền còn là sư phụ của Hàn Diệp, dù xét từ khía cạnh nào thì chùa Vĩnh Ninh rõ là nơi thích hợp nhất.
Sau bữa sáng, Đế Tử Nguyên chậm rãi đến phòng của Hàn Diệp, thấy Hàn DIệp đang im lặng ngồi bên bàn, Cát Lợi đang bày trà, nàng thích thú nói “Ây da! Điện hạ biết ta đến, nên đặc biệt chuẩn bị sẵn trà đó à.” không hiểu tại sao mấy ngày nay Đế Tử Nguyên đột nhiên đổi xưng hô với Hàn Diệp, không còn gọi trực tiếp bằng tên, thay vào đó lại gọi Hàn Diệp là Điện hạ giống như lúc còn là Nhậm An Lạc, chỉ có điều không còn xưng thần mà thôi.
Nhưng mà Hàn Diệp biết, chẳng qua là đang ở gần kinh thành, Đế Tử Nguyên đang nhắc nhở hắn không được quên thân phận của mình.
Nữ tử tràn đầy niềm vui, khuôn mặt tươi tắn như hoa, thực ra chỉ cần nghe giọng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của nàng, Hàn Diệp đương nhiên cũng nghe ra được.
Nhưng hắn chỉ nhẹ giọng “Hầu quân, mời ngồi!” nếu Đế Tử Nguyên muốn nhắc nhở thân phận của hắn, hắn cũng theo ý nàng.
Cát Lợi ở bên nghe hai người giả bộ xa lạ, vẻ mặt hơi dao động, trong lòng không khỏi thầm oán: hai vị chủ tử này lại đang diễn kịch gì vậy?
Đế Tử Nguyên vừa ngồi xuống liền hỏi “Nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay Điện hạ cảm thấy thế nào?” đương nhiên, câu hỏi này hỏi về trạng thái thể chất và tinh thần của Hàn Diệp. Thực ra Đế Tử Nguyên mỗi ngày đều đến thăm Hàn Diệp, hôm qua Linh Khu cũng đã bắt mạch cho hắn, trạng thái của Hàn Diệp ổn định, có nghĩa là có thể bắt đầu quá trình điều trị, cho nên Đế Tử Nguyên mới nhẹ nhõm thả lỏng.
Nhóm người Đế Tử Nguyên đến chùa Vĩnh Ninh vài ngày trước. Theo tình trạng của Hàn Diệp, Linh Khu, đại sư Tịnh Huyền và Đế Tử Nguyên đã bàn bạc và quyết định ngày mai sẽ bắt đầu dùng cây Tuyết Chi chữa trị cho Hàn Diệp. Những ngày mới đến do đi đường xa vất vả, thân thể Hàn Diệp quá yếu nên phải chờ đến khi trạng thái ổn định.
“Không sao, vẫn như trước.” Hàn Diệp bình tĩnh đáp.
Cát Lợi ở bên rót hai tách trà, đang định dâng đến trước mặt Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên. Sau khi nghe Hàn Diệp trả lời, tay bưng trà dừng lại một lúc, sau đó mới trở lại bình thường. Hàn Diệp không nhìn thấy nên không biết, thế nhưng cảnh tượng này lại lọt vào mắt Đế Tử Nguyên, nàng quay sang hỏi Cát Lợi “Cát Lợi, bữa sáng Điện hạ dùng gì?”
“Hồi Hầu quân, sáng nay Điện hạ dùng cháo chay.” Cát Lợi cúi đầu cung kính bẩm báo, nhưng cũng chỉ có một câu này. Thái tử Đông cung Hàn Diệp này trước giờ luôn uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, không cần hắn nói nhiều, không có sự đồng ý của hắn, Cát Lợi không dám nói nhiều với Đế Tử Nguyên nửa câu về tình trạng của hắn.
Thấy vậy, Đế Tử Nguyên biết nếu nàng hỏi thêm cũng sẽ không hỏi được gì, nhưng nàng có thể đoán được tám chín phần từ lời của Cát Lợi. Vì vậy, nàng cũng không nói thêm, chỉ giả vờ cười nói “Ồ … sư phụ Linh Khu lát nữa sẽ tới, ta chờ y một lát rồi đi, Điện hạ sẽ không đuổi ta đi chứ!”
Hàn Diệp khẽ thở dài, biết mình không giấu được nàng, bất lực nói “Tử Nguyên, ta không khó chịu, bữa sáng chỉ cảm thấy không có khẩu vị, ăn ít một chút, nàng không cần lo lắng.”
“Nếu đã như vậy, ta chờ một lát rồi đi cũng không sao nhỉ! Điện hạ thấy thế nào?” Đế Tử Nguyên tự nói.
“… đương nhiên không sao.” Hàn Diệp có chút dở khóc dở cười, vừa rồi hình như hắn đâu có đuổi nàng đi? Tại sao nàng phải hỏi như vậy? Trong lòng Hàn Diệp biết hắn không thể giấu Đế Tử Nguyên bất cứ điều gì về tình hình hiện tại của mình, Linh Khu là người ngoài, không bị hắn ràng buộc như Cát Lợi.
Đế Tử Nguyên không quan tâm Hàn Diệp nghĩ thế nào, dù sao thời gian trước, nàng vừa bước vào phòng, ngồi chưa được bao lâu thì ai đó đã ra lệnh đuổi nàng đi, mà bây giờ còn ở đây giả vô tội …
Tất nhiên nàng không lo Hàn Diệp giấu bệnh, vì Linh Khu sẽ nói thật với nàng. Chỉ là Hàn Diệp đang tránh né nàng, nàng có thể cảm nhận được. Còn về lý do tại sao tránh né, hẳn là vì Hàn Diệp hi vọng sau khi nàng về kinh sẽ không bị tình cảm làm lung lay, không bị hắn làm vướng chân, có thể nhanh chóng thu xếp thế lực trong triều. Mặt khác, dù ngoài mặt Hàn Diệp có phối hợp với Đế Tử Nguyên thế nào, thì trong lòng hắn vẫn tránh né tình cảm của Đế Tử Nguyên.
Nhưng Đế Tử Nguyên không làm gì được, thứ nhất là Hàn Diệp vẫn chưa hồi phục trí nhớ, hắn đối với Đế Tử Nguyên chỉ có ký ức lúc nhỏ, những chuyện còn lại đều do người khác kể lại, hai là Hàn Diệp ý chí kiên định, nói khó nghe hơn là tính tình cố chấp, không dễ thay đổi những gì đã nhận định. Chỉ cần hắn nghĩ lúc này chấp nhận tình cảm của Đế Tử Nguyên là hại nàng, thì hắn sẽ không bao giờ chấp nhận.
So với trước đây, Đế Tử Nguyên đã nhìn rõ Hàn Diệp hiện giờ rất nhiều, cho dù là đoán mò, cũng có thể mò được tám chín phần.
“Hầu quân, Điện hạ không sao, chỉ do thân thể yếu, khẩu vị và dạ dày cũng kém đi, không thích ứng với thức ăn trong chùa, cần phải điều chỉnh lại. Ta sẽ kê thêm một ít thuốc bồi bổ dạ dày, uống mỗi ngày sẽ có thể thuyên giảm. Không ảnh hưởng đến việc chữa trị ngày mai.” Linh Khu bắt mạch cho Hàn Diệp, trả lời những nghi vấn của Đế Tử Nguyên.
Nghe vậy, Đế Tử Nguyên giãn hàng mày nhíu chặt từ nãy đến giờ, cũng đặt trái tim treo lơ lửng xuống.
Trị thương cho Hàn Diệp là chuyện quan trọng không thể có sơ suất, ngoài cần y thuật của Linh Khu, thì cũng cần một đại tông sư có nội lực thâm hậu để khai thông kinh mạch cho Hàn Diệp, kéo dài trong ba ngày, trong thời gian này không thể gián đoạn, nếu không thì nỗ lực trước đó sẽ uổng phí, thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng của Hàn Diệp. Đây cũng là một trong những lý do mà Đế Tử Nguyên nhất quyết đưa Hàn Diệp đến chùa Vĩnh Ninh.
Dù dùng cây Tuyết Chi chữa trị thành công, Hàn Diệp cũng không thể hồi phục ngay lập tức. Ban đầu Hàn Diệp bị thương quá nặng, căn cơ tổn thương, ba ngày là hoàn toàn không đủ, nhưng cơ thể sẽ dần dần phục hồi, sức khỏe của hắn, võ công của hắn, còn cả đôi mắt của hắn, nếu điều dưỡng hợp lý, có thể sẽ hồi phục như trước, nhưng phải mất thêm ba tới năm năm.
Ngày hôm sau, việc chữa trị bắt đầu. Vốn dĩ Đế Tử Nguyên không thể ở đây, vì quá trình chữa trị rất nguy hiểm, Linh Khu nhiều lần giải thích lợi và hại trong đó, nếu muốn ở lại thì phải đảm bảo dù gặp tình huống gì cũng không được loạn, và phải làm chỉ dẫn của mình.
Đế Tử Nguyên dĩ nhiên biết quan tâm ắt loạn, nhưng nếu nàng không ở bên Hàn Diệp, cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này, thì nàng sẽ đứng ngồi không yên canh giữ ngoài cửa, chi bằng ở cạnh Hàn Diệp, cùng hắn chịu khổ. Nàng đã chuẩn bị tâm lý, tin bản thân sẽ không rối loạn mất phương hướng.
“Ta là sư phụ của nó nên không thể thoái thác, con nhóc nhà ngươi cần gì phải vào đây chịu khổ.” đại sư Tịnh Huyền đức cao vọng trọng trên Vân Hạ vốn là một lão ngoan đồng, xưa nay vô duyên với hai chữ trầm ổn, nhưng khi ông thấy đứa đồ đệ bảo bối khác cũng muốn tham gia vào, người xuất gia như ông không khỏi khuyên vài câu, ba ngày này không dễ qua, Đế Tử Nguyên có tình cảm sâu đậm với Hàn Diệp, ai nấy trong lòng rõ ràng, chỉ sợ nàng không chịu nổi giày vò trong lòng.
“Lão đầu, người chỉ cần phối hợp với sư phụ Linh Khu vận công, bớt quản chuyện của con đi. Không cùng chàng vượt qua cửa ải này, trong lòng con rất bất an.” Đế Tử Nguyên tùy ý vẫy vẫy tay với sư phụ của mình, tính tình của hai sư đồ cũng coi như hợp ý, xưa nay luôn tùy ý, không có qua nhiều ngăn cách giữa lớn và bé.
Hàn Diệp uống thuốc do Linh Khu kê để chuẩn bị vận công, thuốc này dùng cây Tuyết Chi làm vật dẫn. Sau khi uống, người bị thương sẽ hôn mê, vì vậy Hàn Diệp không nghe được đoạn đối thoại của Đế Tử Nguyên và Tịnh Huyền, hắn cũng không biết nàng có ý định này. Vì Đế Tử Nguyên biết Hàn Diệp sẽ không đồng ý, nên nàng cũng không nói chuyện này với Hàn Diệp.
Hoàng cung kinh thành, tổng quản nội cung Triệu Phúc vừa nhận được tin vội vàng đến thượng thư phòng bẩm báo.
Từ khi Gia Ninh đế biết Thái tử vẫn còn sống, bệnh tình đã cải thiện đáng kể, nhân lúc tinh thần vẫn còn tốt đã triệu kiến vài triều thần, xử lý mấy tấu chương quan trọng.
Trong thượng thư phòng, ngoài Gia Ninh đế đang phê duyệt tấu chương, còn hai cung nhân đang ở bên cạnh mài mực, Triệu Phúc nhìn sắc mặt đế vương đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, không khỏi nhẹ nhàng cẩn thận tiến lên, phất tay cho cung nhân lui xuống, bản thân tự nhận lấy công việc mài mực.
Gia Ninh đế lâm bệnh đã lâu, chuyện triều chính đều do Hữu tướng và Nội các xử lý, tấu chương cần chỉ thị của Gia Ninh đế không nhiều, nhưng đều là những chuyện quan trọng, cần phải do Gia Ninh đế định đoạt.
Sau khi Triệu Phúc vào, sắc mặt Gia Ninh đế cũng không thay đổi, bàn tay lật xem tấu chương cũng không dừng lại, một hồi lâu, ông mới gác bút, lệnh cho Triệu Phúc bẩm báo.
“Bẩm Bệ hạ, ám vệ truyền tin về nói, nhóm người Tĩnh An Hầu quân đã đến chùa Vĩnh Ninh ở Thái Sơn.” Triệu Phúc khom người cúi đầu bẩm báo với Gia Ninh đế.
Gia Ninh đế đặt tấu chương đã phê duyệt xong sang một bên, nghe vậy liền dừng lại một chút, rồi mới trở lại bình thường, chỉ nghe ông ra lệnh “Tiếp tục theo dõi, không được quấy rầy.”
Triệu Phúc nói “Nếu Bệ hạ đã lo lắng cho thương thế của Thái tử, vậy tại sao không cho người đến chùa Vĩnh NInh trực tiếp hỏi Quốc sư?”
“Chùa Vĩnh Ninh là Quốc tự Đại Tĩnh, còn có Quốc sư Tịnh Huyền, Đế Tử Nguyên hẳn là có cách cứu Thái tử. Dù là Quốc sư hay Đế Tử Nguyên, nếu có thể cứu Thái tử, thì Thái tử ắt sẽ không sao. Không cần hỏi nhiều! Chỉ cần để ý động tĩnh của Tĩnh An Hầu là được.”
Triệu Phúc không còn dám nhiều lời, chỉ cúi người đáp vâng.
Dù Gia Ninh đế giải thích tượng trưng vài câu, nhưng giống như đang trả lời cho người khác, Triệu Phúc không thể hiểu tâm tư của Hoàng đế như mò kim đáy biển. Nói Thái tử Điện hạ không quan trọng với vị Hoàng đế này, vậy thì không thể nào, những ngày biết tin Thái tử chôn mình dưới dúi Vân Cảnh, Gia Ninh đế trải qua như thế nào, Triệu Phúc nhìn thấy rất rõ. Nhưng sau khi biết tin Thái tử vẫn còn sống, vị Hoàng đế trên cao kia trở về vẻ sâu hiểm khó lường thường ngày, thái độ đặt an nguy của Thái tử vào tay người khác lúc này càng khiến người ta hoài nghi Thái tử Điện hạ có sức nặng thế nào trong lòng của vị Bệ hạ này? Hay là quan hệ giữa phụ tử nhà đế vương khác với người thường?
Triệu Phúc dừng một chút, rồi nói “Bệ hạ, còn một chuyện nữa, ám vệ đã điều tra được kẻ chủ mưu đứng sau đám sát thủ tập kích Tĩnh An Hầu quân.” Triệu Phúc do dự một lúc, rồi nhỏ giọng nói với Gia Ninh đế “Những người này từng là tử sĩ của Tả tướng. Sau khi Tả tướng chết, những người này được giao cho Tề tần nương nương.”
Triệu Phúc bẩm báo xong, cũng không dám nhìn sắc mặt của đế vương, vì không nhìn cũng biết long nhan lúc này nhất định vô cùng khó coi.
Quả nhiên, hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Gia Ninh đế truyền đến “Truyền Tề tần đến gặp trẫm! Triệu Phúc, ngươi tự mình đi!”
Triệu Phúc vội vàng đáp vâng, rồi đến cung Chung Tú.
Tề tần thấy Triệu Phúc đích thân đến truyền khẩu dụ triệu kiến, trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần. Người mà nàng phái đi giết Thái tử vẫn không hề có tin tức gì, chỉ e là dữ nhiều lành ít. Hôm nay Hoàng đế triệu kiến hẳn là không phải chuyện tốt, nhưng lúc này, nàng không còn sợ hãi, từ khi chuẩn bị ám sát Thái tử, nàng đã quyết tâm phải thắng đến cùng. Nàng chỉ hận Thái tử Hàn Diệp mạng quá lớn.
Nhưng lúc này, sau khi nghe Triệu Phúc truyền khẩu dụ, nét mặt Tề tần lãnh đạm, không hề thay đổi, thậm chí còn rất ung dung bình tĩnh vuốt tóc gọn gàng, rồi nói “Triệu công công, dẫn đường đi!”
“Nương nương, lão nô đi cùng với người!” ma ma tâm phúc bên cạnh nàng nói, bà là nhũ nương của Tề tần khi còn nhỏ, luôn trung thành với Tề tần.
Triệu Phúc nghe xong định ngăn lại, nhưng chưa kịp nói thì nghe thấy Tề tần nhỏ giọng nói “Không cần đâu, sau ngày hôm nay, duyên phận của ta với ma ma cũng nên kết thúc rồi.” nói xong cũng không quan tâm đến động tĩnh phía sau, chỉ nhấc chân bước đi.
Tề tần được đưa đến thượng thư phòng, đây là nơi Hoàng đế và triều thần bàn bạc chính sự, phi tần hậu cung không được phép ra vào khi không có ý chỉ, hôm nay là lần đầu tiên có phi tần bước vào.
“Thần thiếp tham kiến Bệ hạ!” Tề tần bình tĩnh quỳ xuống, không hề hoảng sợ như người khác nghĩ.
Gia Ninh đế ngồi trên ngự tọa nhìn nữ nhân đang quỳ, ông chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của nữ nhân này, thản nhiên thờ ơ như không phải đến để bị hỏi tội.
“Tề tần, chuyện ám sát Tĩnh An Hầu trên đường về kinh là do ngươi làm?” Gia Ninh đế lạnh giọng hỏi.
“Phải, là thần thiếp làm.” Tề tần thẳng thắn thừa nhận, không hề trốn tránh. Nàng vẫn đang quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, nàng biết đây là lửa giận chưa phát của Hoàng đế, nhưng với nàng bây giờ mà nói, những thứ này chẳng là gì cả. Nàng không sợ, cũng chẳng quan tâm đến việc đứng hay quỳ.
“Tại sao?”
“Báo thù! Thái tử chưa chết, thần thiếp muốn báo thù cho phụ thân!”
“Hỗn xược! Mưu hại trữ quân, đúng là gan to bằng trời!” sau tiếng quát giận dữ, những đồ dùng trên ngự án đều bị Hoàng đế phẫn nộ quét xuống đất. Lực quét không nhẹ, tấu chương ngự bút vương vãi khắp nơi, nghiêng mực văng tới chỗ Tề tần đang quỳ không xa, không chỉ mực dính đầy người, làn da mềm mại thanh tú của nữ nhân cũng bị va đập đến chảy máu, nhưng lúc này không còn ai thương xót.
Mà Tề tần thảm hại trước mặt lại đột nhiên bật cười, tiếng cười đầy sự châm chọc. Là phi tần của Hoàng đế, xưa nay nàng chưa từng cười như thế này, nhưng bây giờ, chính vị Hoàng đế trên cao kia tức giận làm nàng cười.
“Đúng là thần thiếp gan to bằng trời, nhưng Bệ hạ có biết còn một người khác cũng gan to bằn trời như thần thiếp không, đến bây giờ người vẫn chưa biết nhỉ? Người này chính là Thái tử mà Bệ hạ coi trọng nhất đấy!”
Sắc mặt Gia Ninh đế trầm xuống, định lên tiếng quát mắng, nhưng lại nghe thấy giọng của Tề tần tiếp tục truyền đến.
“Nếu đã hỗn xược rồi, vậy Bệ hạ để thần thiếp nói hết mọi chuyện đi! Bệ hạ có biết, thân phận thật của Ôn Sóc chính là đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn. Đây chính là chân tướng của việc Thái tử nhất quyết giết phụ thân của thần thiếp trước mặt dân chúng!”
“Ăn nói hàm hồ! Làm sao một nữ nhân trong thâm cung lại biết chuyện này?” khi Gia Ninh đế nghe nàng nói Ôn Sóc là đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn, nét mặt của ông thay đổi rõ rệt.
“Bệ hạ nói đúng! Thần thiếp là nữ nhân trong thâm cung, làm sao biết năm đó Thái tử Điện hạ còn nhỏ tuổi mà đã có thủ đoạn như vậy! Những chuyện này đương nhiên là bị phụ thân thần thiếp tra ra được, nếu không thì làm sao bị Thái tử Điện hạ chém đầu.”
“Bệ hạ coi Đế gia như cái gai trong mắt mấy chục năm, gần như giết sạch Đế gia, chỉ để lại một Đế Tử Nguyên, chính là vì muốn Đế gia tuyệt hậu, nhưng Thái tử nghịch ý quân vương, dùng mọi thủ đoạn lừa gạt Bệ hạ, cứu sống đích tử Đế gia. Bệ hạ có từng nghĩ, Thái tử mà mình xem trọng sẽ báo đáp mình thế này không? Bệ hạ có từng hối hận, ngày đó đã vì hắn mà đày Chiêu nhi đến thành nhỏ hẻo lánh ngoài biên cương, khiến Chiêu nhi bỏ mạng ở Tây Bắc?”
Tề tần đau lòng nói từng câu từng chữ, khi nhắc đến Cửu hoàng tử Hàn Chiêu thì đã bật khóc. Nàng từng là Quý phi được thánh sủng, cũng là người thay Hoàng hậu quá cố quản lý lục cung, tính tình dịu dàng đoan trang, ai nấy đều kính trọng, mà bây giờ không còn gia tộc làm chỗ dựa, lại mất đi đứa con yêu quý, mất đi hi vọng cả đời, tính tình thay đổi lớn như vậy, không khỏi khiến người khác thở dài vì sự thay đổi trước sau của đời người.
Thân phận thật của Ôn Sóc đột nhiên bị Tề tần tiết lộ, Gia Ninh đế vẫn còn bàng hoàng, nhất thời chỉ thấy đó là chuyện hoang đường, sau đó lại nghĩ quả thật là điều mà Hàn Diệp có thể làm ra được. Thái tử của ông đã có thể vì Đế Tử Nguyên bày trận trên núi Vân cảnh, cuối cùng còn không do dự nhảy xuống vực sâu, vì một nữ nhi Đế gia mà từ bỏ thiên hạ, sao lại không thể giấu giếm giữ lại một mạng cho đích tử Đế gia chứ? Chỉ là kế hoạch nhiều năm của Gia Ninh đế bị Hàn Diệp hủy trong phút chốc, là đế vương làm sao không tức giận, là phụ thân làm sao không thất vọng? Đối với Gia Ninh đế và hoàng quyền Hàn thị, sự tồn tại của Đế Tẫn Ngôn không khác gì mối đe dọa lớn nhất. Những gì Gia Ninh đế làm năm đó đều vì muốn tiêu diệt mối đe dọa này.
Dù bị một phi tần cười nhạo châm chọc vì sự thất bại của ông khi làm vua, làm cha, nhưng sự uy nghiêm của Hoàng đế đã giữ lại lý trí cuối cùng, ông không thể đánh mất phong thái của bản thân.
Triệu Phúc nhìn gương mặt u ám của Hoàng đế như thể cơn thịnh nộ sắp giáng xuống, nhưng lại không ngờ nét mặt của đế vương trên cao lại biến hóa kỳ lạ, đợi hồi lâu cũng không thấy gì, trộm liếc nhìn sang, chỉ thấy biểu hiện của Gia Ninh đế sâu hiểm khó lường. Sau khi trộm nhìn, Triệu Phúc yên lặng thu hồi ánh mắt, im lặng đứng một bên, biến mình thành vật trang trí trong thượng thư phòng.
Không biết qua bao lâu, đế vương im lặng nhìn nữ nhân thảm hại dưới ngự án nói “Ngươi đau lòng vì cái chết của Chiêu nhi, trẫm thương xót cho tấm lòng người mẹ của ngươi, nếu ngươi oán trẫm vì chuyện đó, vậy tại sao không tự hỏi bản thân đã gây ra tội gì? Ngươi nghĩ trẫm không biết chuyện Cổ chiêu nghi sinh ra thai chết là do ai làm sao, mưu hại hoàng tự, lẽ ra trẫm nên sớm ban chết cho ngươi, phụ thân Tả tướng của ngươi, quốc trượng của trẫm, âm mưu giết Thái tử trên núi Hóa Duyên, mưu hại trữ quân, tội đáng tru di cửu tộc. Trẫm niệm tình Chiêu nhi và Thiều Hoa đã không truy cứu, ngươi còn được nước làm tới, trẫm đã quá khoan dung với các ngươi rồi!”
“Ha ha ha … đúng vậy! Những chuyện này đều do thần thiếp và phụ thân làm, vậy thì sao? Thần thiếp và phụ thân làm những chuyện này đều vì Chiêu nhi, chúng thần làm gì sai chứ, nếu không phải do Bệ hạ bạc tình, thiên vị Thái tử, sẽ không có ngày hôm nay!”
“Ngoan cố! Người đâu, giam Tề tần vào lãnh cung. Triệu Phúc, truyền chỉ, phái người bắt Khương Tư Triết về xét xử.” Gia Ninh đế lạnh lùng phán quyết.
Nghe thấy tên Khương Tư Triết, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tề tần sụp đổ, nhưng ngay sau đó, nét mặt nàng lại trở về vẻ yên lặng sau cơn điên cuồng, như thể không còn tổn thương nào có thể đâm thủng trái tim tuyệt vọng. Nàng không nói nữa, càng không nhìn Gia Ninh đế, mặc cho cung nhân kéo nàng ra ngoài.
Sau khi tìm thấy cây Tuyết Chi, Đế Tử Nguyên đã yên tâm đôi chút về bệnh tình của Hàn Diệp. Nhưng kinh thành vốn không thích hợp để Hàn Diệp trị bệnh dưỡng thương, nên Đế Tử Nguyên đưa Hàn Diệp đến chùa Vĩnh Ninh ở Thái Sơn. Tây Bắc cách kinh thành xa vạn dặm, ngược lại Thái Sơn gần kinh thành hơn rất nhiều.
Đế Tử Nguyên dự định trước tiên phải trị thương cho Hàn Diệp, rồi mới về kinh. Chùa Vĩnh Ninh là quốc tự, đại sư Tịnh Huyền còn là sư phụ của Hàn Diệp, dù xét từ khía cạnh nào thì chùa Vĩnh Ninh rõ là nơi thích hợp nhất.
Sau bữa sáng, Đế Tử Nguyên chậm rãi đến phòng của Hàn Diệp, thấy Hàn DIệp đang im lặng ngồi bên bàn, Cát Lợi đang bày trà, nàng thích thú nói “Ây da! Điện hạ biết ta đến, nên đặc biệt chuẩn bị sẵn trà đó à.” không hiểu tại sao mấy ngày nay Đế Tử Nguyên đột nhiên đổi xưng hô với Hàn Diệp, không còn gọi trực tiếp bằng tên, thay vào đó lại gọi Hàn Diệp là Điện hạ giống như lúc còn là Nhậm An Lạc, chỉ có điều không còn xưng thần mà thôi.
Nhưng mà Hàn Diệp biết, chẳng qua là đang ở gần kinh thành, Đế Tử Nguyên đang nhắc nhở hắn không được quên thân phận của mình.
Nữ tử tràn đầy niềm vui, khuôn mặt tươi tắn như hoa, thực ra chỉ cần nghe giọng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của nàng, Hàn Diệp đương nhiên cũng nghe ra được.
Nhưng hắn chỉ nhẹ giọng “Hầu quân, mời ngồi!” nếu Đế Tử Nguyên muốn nhắc nhở thân phận của hắn, hắn cũng theo ý nàng.
Cát Lợi ở bên nghe hai người giả bộ xa lạ, vẻ mặt hơi dao động, trong lòng không khỏi thầm oán: hai vị chủ tử này lại đang diễn kịch gì vậy?
Đế Tử Nguyên vừa ngồi xuống liền hỏi “Nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay Điện hạ cảm thấy thế nào?” đương nhiên, câu hỏi này hỏi về trạng thái thể chất và tinh thần của Hàn Diệp. Thực ra Đế Tử Nguyên mỗi ngày đều đến thăm Hàn Diệp, hôm qua Linh Khu cũng đã bắt mạch cho hắn, trạng thái của Hàn Diệp ổn định, có nghĩa là có thể bắt đầu quá trình điều trị, cho nên Đế Tử Nguyên mới nhẹ nhõm thả lỏng.
Nhóm người Đế Tử Nguyên đến chùa Vĩnh Ninh vài ngày trước. Theo tình trạng của Hàn Diệp, Linh Khu, đại sư Tịnh Huyền và Đế Tử Nguyên đã bàn bạc và quyết định ngày mai sẽ bắt đầu dùng cây Tuyết Chi chữa trị cho Hàn Diệp. Những ngày mới đến do đi đường xa vất vả, thân thể Hàn Diệp quá yếu nên phải chờ đến khi trạng thái ổn định.
“Không sao, vẫn như trước.” Hàn Diệp bình tĩnh đáp.
Cát Lợi ở bên rót hai tách trà, đang định dâng đến trước mặt Hàn Diệp và Đế Tử Nguyên. Sau khi nghe Hàn Diệp trả lời, tay bưng trà dừng lại một lúc, sau đó mới trở lại bình thường. Hàn Diệp không nhìn thấy nên không biết, thế nhưng cảnh tượng này lại lọt vào mắt Đế Tử Nguyên, nàng quay sang hỏi Cát Lợi “Cát Lợi, bữa sáng Điện hạ dùng gì?”
“Hồi Hầu quân, sáng nay Điện hạ dùng cháo chay.” Cát Lợi cúi đầu cung kính bẩm báo, nhưng cũng chỉ có một câu này. Thái tử Đông cung Hàn Diệp này trước giờ luôn uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, không cần hắn nói nhiều, không có sự đồng ý của hắn, Cát Lợi không dám nói nhiều với Đế Tử Nguyên nửa câu về tình trạng của hắn.
Thấy vậy, Đế Tử Nguyên biết nếu nàng hỏi thêm cũng sẽ không hỏi được gì, nhưng nàng có thể đoán được tám chín phần từ lời của Cát Lợi. Vì vậy, nàng cũng không nói thêm, chỉ giả vờ cười nói “Ồ … sư phụ Linh Khu lát nữa sẽ tới, ta chờ y một lát rồi đi, Điện hạ sẽ không đuổi ta đi chứ!”
Hàn Diệp khẽ thở dài, biết mình không giấu được nàng, bất lực nói “Tử Nguyên, ta không khó chịu, bữa sáng chỉ cảm thấy không có khẩu vị, ăn ít một chút, nàng không cần lo lắng.”
“Nếu đã như vậy, ta chờ một lát rồi đi cũng không sao nhỉ! Điện hạ thấy thế nào?” Đế Tử Nguyên tự nói.
“… đương nhiên không sao.” Hàn Diệp có chút dở khóc dở cười, vừa rồi hình như hắn đâu có đuổi nàng đi? Tại sao nàng phải hỏi như vậy? Trong lòng Hàn Diệp biết hắn không thể giấu Đế Tử Nguyên bất cứ điều gì về tình hình hiện tại của mình, Linh Khu là người ngoài, không bị hắn ràng buộc như Cát Lợi.
Đế Tử Nguyên không quan tâm Hàn Diệp nghĩ thế nào, dù sao thời gian trước, nàng vừa bước vào phòng, ngồi chưa được bao lâu thì ai đó đã ra lệnh đuổi nàng đi, mà bây giờ còn ở đây giả vô tội …
Tất nhiên nàng không lo Hàn Diệp giấu bệnh, vì Linh Khu sẽ nói thật với nàng. Chỉ là Hàn Diệp đang tránh né nàng, nàng có thể cảm nhận được. Còn về lý do tại sao tránh né, hẳn là vì Hàn Diệp hi vọng sau khi nàng về kinh sẽ không bị tình cảm làm lung lay, không bị hắn làm vướng chân, có thể nhanh chóng thu xếp thế lực trong triều. Mặt khác, dù ngoài mặt Hàn Diệp có phối hợp với Đế Tử Nguyên thế nào, thì trong lòng hắn vẫn tránh né tình cảm của Đế Tử Nguyên.
Nhưng Đế Tử Nguyên không làm gì được, thứ nhất là Hàn Diệp vẫn chưa hồi phục trí nhớ, hắn đối với Đế Tử Nguyên chỉ có ký ức lúc nhỏ, những chuyện còn lại đều do người khác kể lại, hai là Hàn Diệp ý chí kiên định, nói khó nghe hơn là tính tình cố chấp, không dễ thay đổi những gì đã nhận định. Chỉ cần hắn nghĩ lúc này chấp nhận tình cảm của Đế Tử Nguyên là hại nàng, thì hắn sẽ không bao giờ chấp nhận.
So với trước đây, Đế Tử Nguyên đã nhìn rõ Hàn Diệp hiện giờ rất nhiều, cho dù là đoán mò, cũng có thể mò được tám chín phần.
“Hầu quân, Điện hạ không sao, chỉ do thân thể yếu, khẩu vị và dạ dày cũng kém đi, không thích ứng với thức ăn trong chùa, cần phải điều chỉnh lại. Ta sẽ kê thêm một ít thuốc bồi bổ dạ dày, uống mỗi ngày sẽ có thể thuyên giảm. Không ảnh hưởng đến việc chữa trị ngày mai.” Linh Khu bắt mạch cho Hàn Diệp, trả lời những nghi vấn của Đế Tử Nguyên.
Nghe vậy, Đế Tử Nguyên giãn hàng mày nhíu chặt từ nãy đến giờ, cũng đặt trái tim treo lơ lửng xuống.
Trị thương cho Hàn Diệp là chuyện quan trọng không thể có sơ suất, ngoài cần y thuật của Linh Khu, thì cũng cần một đại tông sư có nội lực thâm hậu để khai thông kinh mạch cho Hàn Diệp, kéo dài trong ba ngày, trong thời gian này không thể gián đoạn, nếu không thì nỗ lực trước đó sẽ uổng phí, thậm chí gây nguy hiểm đến tính mạng của Hàn Diệp. Đây cũng là một trong những lý do mà Đế Tử Nguyên nhất quyết đưa Hàn Diệp đến chùa Vĩnh Ninh.
Dù dùng cây Tuyết Chi chữa trị thành công, Hàn Diệp cũng không thể hồi phục ngay lập tức. Ban đầu Hàn Diệp bị thương quá nặng, căn cơ tổn thương, ba ngày là hoàn toàn không đủ, nhưng cơ thể sẽ dần dần phục hồi, sức khỏe của hắn, võ công của hắn, còn cả đôi mắt của hắn, nếu điều dưỡng hợp lý, có thể sẽ hồi phục như trước, nhưng phải mất thêm ba tới năm năm.
Ngày hôm sau, việc chữa trị bắt đầu. Vốn dĩ Đế Tử Nguyên không thể ở đây, vì quá trình chữa trị rất nguy hiểm, Linh Khu nhiều lần giải thích lợi và hại trong đó, nếu muốn ở lại thì phải đảm bảo dù gặp tình huống gì cũng không được loạn, và phải làm chỉ dẫn của mình.
Đế Tử Nguyên dĩ nhiên biết quan tâm ắt loạn, nhưng nếu nàng không ở bên Hàn Diệp, cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn này, thì nàng sẽ đứng ngồi không yên canh giữ ngoài cửa, chi bằng ở cạnh Hàn Diệp, cùng hắn chịu khổ. Nàng đã chuẩn bị tâm lý, tin bản thân sẽ không rối loạn mất phương hướng.
“Ta là sư phụ của nó nên không thể thoái thác, con nhóc nhà ngươi cần gì phải vào đây chịu khổ.” đại sư Tịnh Huyền đức cao vọng trọng trên Vân Hạ vốn là một lão ngoan đồng, xưa nay vô duyên với hai chữ trầm ổn, nhưng khi ông thấy đứa đồ đệ bảo bối khác cũng muốn tham gia vào, người xuất gia như ông không khỏi khuyên vài câu, ba ngày này không dễ qua, Đế Tử Nguyên có tình cảm sâu đậm với Hàn Diệp, ai nấy trong lòng rõ ràng, chỉ sợ nàng không chịu nổi giày vò trong lòng.
“Lão đầu, người chỉ cần phối hợp với sư phụ Linh Khu vận công, bớt quản chuyện của con đi. Không cùng chàng vượt qua cửa ải này, trong lòng con rất bất an.” Đế Tử Nguyên tùy ý vẫy vẫy tay với sư phụ của mình, tính tình của hai sư đồ cũng coi như hợp ý, xưa nay luôn tùy ý, không có qua nhiều ngăn cách giữa lớn và bé.
Hàn Diệp uống thuốc do Linh Khu kê để chuẩn bị vận công, thuốc này dùng cây Tuyết Chi làm vật dẫn. Sau khi uống, người bị thương sẽ hôn mê, vì vậy Hàn Diệp không nghe được đoạn đối thoại của Đế Tử Nguyên và Tịnh Huyền, hắn cũng không biết nàng có ý định này. Vì Đế Tử Nguyên biết Hàn Diệp sẽ không đồng ý, nên nàng cũng không nói chuyện này với Hàn Diệp.
Hoàng cung kinh thành, tổng quản nội cung Triệu Phúc vừa nhận được tin vội vàng đến thượng thư phòng bẩm báo.
Từ khi Gia Ninh đế biết Thái tử vẫn còn sống, bệnh tình đã cải thiện đáng kể, nhân lúc tinh thần vẫn còn tốt đã triệu kiến vài triều thần, xử lý mấy tấu chương quan trọng.
Trong thượng thư phòng, ngoài Gia Ninh đế đang phê duyệt tấu chương, còn hai cung nhân đang ở bên cạnh mài mực, Triệu Phúc nhìn sắc mặt đế vương đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương, không khỏi nhẹ nhàng cẩn thận tiến lên, phất tay cho cung nhân lui xuống, bản thân tự nhận lấy công việc mài mực.
Gia Ninh đế lâm bệnh đã lâu, chuyện triều chính đều do Hữu tướng và Nội các xử lý, tấu chương cần chỉ thị của Gia Ninh đế không nhiều, nhưng đều là những chuyện quan trọng, cần phải do Gia Ninh đế định đoạt.
Sau khi Triệu Phúc vào, sắc mặt Gia Ninh đế cũng không thay đổi, bàn tay lật xem tấu chương cũng không dừng lại, một hồi lâu, ông mới gác bút, lệnh cho Triệu Phúc bẩm báo.
“Bẩm Bệ hạ, ám vệ truyền tin về nói, nhóm người Tĩnh An Hầu quân đã đến chùa Vĩnh Ninh ở Thái Sơn.” Triệu Phúc khom người cúi đầu bẩm báo với Gia Ninh đế.
Gia Ninh đế đặt tấu chương đã phê duyệt xong sang một bên, nghe vậy liền dừng lại một chút, rồi mới trở lại bình thường, chỉ nghe ông ra lệnh “Tiếp tục theo dõi, không được quấy rầy.”
Triệu Phúc nói “Nếu Bệ hạ đã lo lắng cho thương thế của Thái tử, vậy tại sao không cho người đến chùa Vĩnh NInh trực tiếp hỏi Quốc sư?”
“Chùa Vĩnh Ninh là Quốc tự Đại Tĩnh, còn có Quốc sư Tịnh Huyền, Đế Tử Nguyên hẳn là có cách cứu Thái tử. Dù là Quốc sư hay Đế Tử Nguyên, nếu có thể cứu Thái tử, thì Thái tử ắt sẽ không sao. Không cần hỏi nhiều! Chỉ cần để ý động tĩnh của Tĩnh An Hầu là được.”
Triệu Phúc không còn dám nhiều lời, chỉ cúi người đáp vâng.
Dù Gia Ninh đế giải thích tượng trưng vài câu, nhưng giống như đang trả lời cho người khác, Triệu Phúc không thể hiểu tâm tư của Hoàng đế như mò kim đáy biển. Nói Thái tử Điện hạ không quan trọng với vị Hoàng đế này, vậy thì không thể nào, những ngày biết tin Thái tử chôn mình dưới dúi Vân Cảnh, Gia Ninh đế trải qua như thế nào, Triệu Phúc nhìn thấy rất rõ. Nhưng sau khi biết tin Thái tử vẫn còn sống, vị Hoàng đế trên cao kia trở về vẻ sâu hiểm khó lường thường ngày, thái độ đặt an nguy của Thái tử vào tay người khác lúc này càng khiến người ta hoài nghi Thái tử Điện hạ có sức nặng thế nào trong lòng của vị Bệ hạ này? Hay là quan hệ giữa phụ tử nhà đế vương khác với người thường?
Triệu Phúc dừng một chút, rồi nói “Bệ hạ, còn một chuyện nữa, ám vệ đã điều tra được kẻ chủ mưu đứng sau đám sát thủ tập kích Tĩnh An Hầu quân.” Triệu Phúc do dự một lúc, rồi nhỏ giọng nói với Gia Ninh đế “Những người này từng là tử sĩ của Tả tướng. Sau khi Tả tướng chết, những người này được giao cho Tề tần nương nương.”
Triệu Phúc bẩm báo xong, cũng không dám nhìn sắc mặt của đế vương, vì không nhìn cũng biết long nhan lúc này nhất định vô cùng khó coi.
Quả nhiên, hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Gia Ninh đế truyền đến “Truyền Tề tần đến gặp trẫm! Triệu Phúc, ngươi tự mình đi!”
Triệu Phúc vội vàng đáp vâng, rồi đến cung Chung Tú.
Tề tần thấy Triệu Phúc đích thân đến truyền khẩu dụ triệu kiến, trong lòng nàng đã đoán được bảy tám phần. Người mà nàng phái đi giết Thái tử vẫn không hề có tin tức gì, chỉ e là dữ nhiều lành ít. Hôm nay Hoàng đế triệu kiến hẳn là không phải chuyện tốt, nhưng lúc này, nàng không còn sợ hãi, từ khi chuẩn bị ám sát Thái tử, nàng đã quyết tâm phải thắng đến cùng. Nàng chỉ hận Thái tử Hàn Diệp mạng quá lớn.
Nhưng lúc này, sau khi nghe Triệu Phúc truyền khẩu dụ, nét mặt Tề tần lãnh đạm, không hề thay đổi, thậm chí còn rất ung dung bình tĩnh vuốt tóc gọn gàng, rồi nói “Triệu công công, dẫn đường đi!”
“Nương nương, lão nô đi cùng với người!” ma ma tâm phúc bên cạnh nàng nói, bà là nhũ nương của Tề tần khi còn nhỏ, luôn trung thành với Tề tần.
Triệu Phúc nghe xong định ngăn lại, nhưng chưa kịp nói thì nghe thấy Tề tần nhỏ giọng nói “Không cần đâu, sau ngày hôm nay, duyên phận của ta với ma ma cũng nên kết thúc rồi.” nói xong cũng không quan tâm đến động tĩnh phía sau, chỉ nhấc chân bước đi.
Tề tần được đưa đến thượng thư phòng, đây là nơi Hoàng đế và triều thần bàn bạc chính sự, phi tần hậu cung không được phép ra vào khi không có ý chỉ, hôm nay là lần đầu tiên có phi tần bước vào.
“Thần thiếp tham kiến Bệ hạ!” Tề tần bình tĩnh quỳ xuống, không hề hoảng sợ như người khác nghĩ.
Gia Ninh đế ngồi trên ngự tọa nhìn nữ nhân đang quỳ, ông chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của nữ nhân này, thản nhiên thờ ơ như không phải đến để bị hỏi tội.
“Tề tần, chuyện ám sát Tĩnh An Hầu trên đường về kinh là do ngươi làm?” Gia Ninh đế lạnh giọng hỏi.
“Phải, là thần thiếp làm.” Tề tần thẳng thắn thừa nhận, không hề trốn tránh. Nàng vẫn đang quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, nàng biết đây là lửa giận chưa phát của Hoàng đế, nhưng với nàng bây giờ mà nói, những thứ này chẳng là gì cả. Nàng không sợ, cũng chẳng quan tâm đến việc đứng hay quỳ.
“Tại sao?”
“Báo thù! Thái tử chưa chết, thần thiếp muốn báo thù cho phụ thân!”
“Hỗn xược! Mưu hại trữ quân, đúng là gan to bằng trời!” sau tiếng quát giận dữ, những đồ dùng trên ngự án đều bị Hoàng đế phẫn nộ quét xuống đất. Lực quét không nhẹ, tấu chương ngự bút vương vãi khắp nơi, nghiêng mực văng tới chỗ Tề tần đang quỳ không xa, không chỉ mực dính đầy người, làn da mềm mại thanh tú của nữ nhân cũng bị va đập đến chảy máu, nhưng lúc này không còn ai thương xót.
Mà Tề tần thảm hại trước mặt lại đột nhiên bật cười, tiếng cười đầy sự châm chọc. Là phi tần của Hoàng đế, xưa nay nàng chưa từng cười như thế này, nhưng bây giờ, chính vị Hoàng đế trên cao kia tức giận làm nàng cười.
“Đúng là thần thiếp gan to bằng trời, nhưng Bệ hạ có biết còn một người khác cũng gan to bằn trời như thần thiếp không, đến bây giờ người vẫn chưa biết nhỉ? Người này chính là Thái tử mà Bệ hạ coi trọng nhất đấy!”
Sắc mặt Gia Ninh đế trầm xuống, định lên tiếng quát mắng, nhưng lại nghe thấy giọng của Tề tần tiếp tục truyền đến.
“Nếu đã hỗn xược rồi, vậy Bệ hạ để thần thiếp nói hết mọi chuyện đi! Bệ hạ có biết, thân phận thật của Ôn Sóc chính là đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn. Đây chính là chân tướng của việc Thái tử nhất quyết giết phụ thân của thần thiếp trước mặt dân chúng!”
“Ăn nói hàm hồ! Làm sao một nữ nhân trong thâm cung lại biết chuyện này?” khi Gia Ninh đế nghe nàng nói Ôn Sóc là đích tử Đế gia Đế Tẫn Ngôn, nét mặt của ông thay đổi rõ rệt.
“Bệ hạ nói đúng! Thần thiếp là nữ nhân trong thâm cung, làm sao biết năm đó Thái tử Điện hạ còn nhỏ tuổi mà đã có thủ đoạn như vậy! Những chuyện này đương nhiên là bị phụ thân thần thiếp tra ra được, nếu không thì làm sao bị Thái tử Điện hạ chém đầu.”
“Bệ hạ coi Đế gia như cái gai trong mắt mấy chục năm, gần như giết sạch Đế gia, chỉ để lại một Đế Tử Nguyên, chính là vì muốn Đế gia tuyệt hậu, nhưng Thái tử nghịch ý quân vương, dùng mọi thủ đoạn lừa gạt Bệ hạ, cứu sống đích tử Đế gia. Bệ hạ có từng nghĩ, Thái tử mà mình xem trọng sẽ báo đáp mình thế này không? Bệ hạ có từng hối hận, ngày đó đã vì hắn mà đày Chiêu nhi đến thành nhỏ hẻo lánh ngoài biên cương, khiến Chiêu nhi bỏ mạng ở Tây Bắc?”
Tề tần đau lòng nói từng câu từng chữ, khi nhắc đến Cửu hoàng tử Hàn Chiêu thì đã bật khóc. Nàng từng là Quý phi được thánh sủng, cũng là người thay Hoàng hậu quá cố quản lý lục cung, tính tình dịu dàng đoan trang, ai nấy đều kính trọng, mà bây giờ không còn gia tộc làm chỗ dựa, lại mất đi đứa con yêu quý, mất đi hi vọng cả đời, tính tình thay đổi lớn như vậy, không khỏi khiến người khác thở dài vì sự thay đổi trước sau của đời người.
Thân phận thật của Ôn Sóc đột nhiên bị Tề tần tiết lộ, Gia Ninh đế vẫn còn bàng hoàng, nhất thời chỉ thấy đó là chuyện hoang đường, sau đó lại nghĩ quả thật là điều mà Hàn Diệp có thể làm ra được. Thái tử của ông đã có thể vì Đế Tử Nguyên bày trận trên núi Vân cảnh, cuối cùng còn không do dự nhảy xuống vực sâu, vì một nữ nhi Đế gia mà từ bỏ thiên hạ, sao lại không thể giấu giếm giữ lại một mạng cho đích tử Đế gia chứ? Chỉ là kế hoạch nhiều năm của Gia Ninh đế bị Hàn Diệp hủy trong phút chốc, là đế vương làm sao không tức giận, là phụ thân làm sao không thất vọng? Đối với Gia Ninh đế và hoàng quyền Hàn thị, sự tồn tại của Đế Tẫn Ngôn không khác gì mối đe dọa lớn nhất. Những gì Gia Ninh đế làm năm đó đều vì muốn tiêu diệt mối đe dọa này.
Dù bị một phi tần cười nhạo châm chọc vì sự thất bại của ông khi làm vua, làm cha, nhưng sự uy nghiêm của Hoàng đế đã giữ lại lý trí cuối cùng, ông không thể đánh mất phong thái của bản thân.
Triệu Phúc nhìn gương mặt u ám của Hoàng đế như thể cơn thịnh nộ sắp giáng xuống, nhưng lại không ngờ nét mặt của đế vương trên cao lại biến hóa kỳ lạ, đợi hồi lâu cũng không thấy gì, trộm liếc nhìn sang, chỉ thấy biểu hiện của Gia Ninh đế sâu hiểm khó lường. Sau khi trộm nhìn, Triệu Phúc yên lặng thu hồi ánh mắt, im lặng đứng một bên, biến mình thành vật trang trí trong thượng thư phòng.
Không biết qua bao lâu, đế vương im lặng nhìn nữ nhân thảm hại dưới ngự án nói “Ngươi đau lòng vì cái chết của Chiêu nhi, trẫm thương xót cho tấm lòng người mẹ của ngươi, nếu ngươi oán trẫm vì chuyện đó, vậy tại sao không tự hỏi bản thân đã gây ra tội gì? Ngươi nghĩ trẫm không biết chuyện Cổ chiêu nghi sinh ra thai chết là do ai làm sao, mưu hại hoàng tự, lẽ ra trẫm nên sớm ban chết cho ngươi, phụ thân Tả tướng của ngươi, quốc trượng của trẫm, âm mưu giết Thái tử trên núi Hóa Duyên, mưu hại trữ quân, tội đáng tru di cửu tộc. Trẫm niệm tình Chiêu nhi và Thiều Hoa đã không truy cứu, ngươi còn được nước làm tới, trẫm đã quá khoan dung với các ngươi rồi!”
“Ha ha ha … đúng vậy! Những chuyện này đều do thần thiếp và phụ thân làm, vậy thì sao? Thần thiếp và phụ thân làm những chuyện này đều vì Chiêu nhi, chúng thần làm gì sai chứ, nếu không phải do Bệ hạ bạc tình, thiên vị Thái tử, sẽ không có ngày hôm nay!”
“Ngoan cố! Người đâu, giam Tề tần vào lãnh cung. Triệu Phúc, truyền chỉ, phái người bắt Khương Tư Triết về xét xử.” Gia Ninh đế lạnh lùng phán quyết.
Nghe thấy tên Khương Tư Triết, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tề tần sụp đổ, nhưng ngay sau đó, nét mặt nàng lại trở về vẻ yên lặng sau cơn điên cuồng, như thể không còn tổn thương nào có thể đâm thủng trái tim tuyệt vọng. Nàng không nói nữa, càng không nhìn Gia Ninh đế, mặc cho cung nhân kéo nàng ra ngoài.