Tiên Quốc Đại Đế
Chương 836: Uy Lực Của Mệnh Kiếp
Mã Vương vẫn thấy lo.
Đông Phương Chính Phái, gã la lên:
- Ta có chức quan lớn nhất, phải nghe ra! Chỉ nhìn một cái, trong quan tài chôn ai?
Mã Vương khẽ thở dài:
- Được rồi.
Nhâm Thử hưng phấn nói:
- Ta sớm muốn nhìn xem.
Đông Phương Chính Phái, gã xoa tay, cười nói:
- Hắc hắc, ta cũng vậy.
Ầm ầm ầm!
Táng Thiên Đồng Quan được đặt xuống đất.
Trong ảo trận, ánh mắt Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia đầy tò mò.
Công Dương Bôn Lôi trầm giọng nói:
- Quả nhiên là Táng Thiên Đồng Quan!
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Đừng lỗ mãng, chúng ta tới gần một chút nhìn xem.
- Ừm!
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia lặng lẽ bay tới gần.
Bởi vì ảo trận nên ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương không hề hay biết Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia đang đến gần.
Gần trăm người chậm rãi vây quanh Táng Thiên Đồng Quan.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương tập trung vào Táng Thiên Đồng Quan, ôm hưng phấn. Đông Phương Chính Phái, gã nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài.
Nắp quan tài bị mở ra, mọi người nhìn thấy một quái vật rất ghê tởm.
Bên trong như là hư không to lớn, quái vật từ sâu trong hư không nhìn thấy lối ra thì hưng phấn vọt lên.
Trong quan tài vang tiếng rống to:
- Ha ha ha ha ha ha! Mặc kệ là ai, dám nhốt ta đều đi chết đi!
Vù vù vù!
Bạo Tạc thú lập tức bay ra.
Công Dương Tiên biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, là Bạo Tạc thú!
Nhưng trong khoảnh khắc này chuyện diễn ra quá nhanh, cũng quá gần, Bạo Tạc thú ôm tức giận ngập trời đi ra, lập tức trả thù ngay.
- Tự bạo!
Ầm ầm ầm!
Không trung xung quanh nổ tung, mặt đất, núi non vỡ tan tanh.
Bạo Tạc thú tự bạo, uy lực to lớn vô cùng.
Ảo trận ở trước mặt Bạo Tạc thú căn bản không là thứ gì.
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia tới gần đó nên gặp tai họa ngập đầu.
Một đệ tử của Công Dương gia tộc hoảng sợ gào thét:
- Không!
Trong phút chốc, gần như toàn diện nổ tung, Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia đến gần quá, không hề cảnh giác, bị tạc nổ tung tóe, chớp mắt gần như toàn quân bị diệt.
Giây phút Bạo Tạc thú phát nổ thì Táng Thiên Đồng Quan như có cảm ứng, chụp ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương vào trong.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương ở trong Táng Thiên Đồng Quan, không đáng lo.
Trong Táng Thiên Đồng Quan tối đen bỗng có một thanh âm vang lên:
- Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử, Mã Vương, quan tài này không thể tùy tiện mở ra.
Nhâm Thử giật mình kêu lên:
- Là giọng của thánh vương?
Đông Phương Chính Phái, gã giả ngu nói:
- A, ha ha ha, không cẩn thận, không cẩn thận!
Trong hoàn cảnh tối tăm, giọng Diêm Xuyên không vang lên nữa.
Có lực hút hất ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương ra ngoài.
Vù vù vù!
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương bay ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan, xung quanh cuồng phong gào thét, hư không lắc lư kịch liệt.
Bạo Tạc thú nổ thành mảnh nhỏ, nó mới trả thù xong, đang chậm rãi tụ thành một đoàn, hồi phục nguyên hình.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Táng Thiên Đồng Quan nhân dịp này lại nhốt Bạo Tạc thú vào trong.
Ầm ầm ầm!
Nắp quan tài đóng lại.
Trong Táng Thiên Đồng Quan vang tiếng rống giận dữ của Bạo Tạc thú:
- Không, không!
Nhưng hết thảy đã muộn, Bạo Tạc thú lần thứ hai tiến nhập hư không hắc ám, cho dù có tự bạo cũng vô dụng.
Ầm ầm ầm!
Táng Thiên Đồng Quan lại đáp xuống trước mặt ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương không biết mới rồi xung quanh có người, cứ nghĩ chỉ có bọn họ.
Mã Vương trách móc:
- Ta đã nói rồi, đừng mở lung tung!
Đông Phương Chính Phái, gã làm như mới rồi không làm gì sai, cãi lại:
- Mở thì mở, xem cũng đã xem, Mã Vương, ngươi tiếp tục cõng Táng Thiên Đồng Quan, chúng ta lên đường!
- A!
Mã Vương chỉ đành nghe lời cõng Táng Thiên Đồng Quan, cùng Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử tiếp tục tiến đông.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương đi để lại xung quanh sụp đổ.
Bên mép đống phế tích.
Công Dương Tiên Tổ Tiên hiện tại một tay, một chân bị nổ đứt, bên cạnh gã còn có một người sống, đó là Công Dương Bôn Lôi. Công Dương Bôn Lôi càng thảm, hai chân toàn bộ bị nổ đứt.
Hai người bị thương rất nặng, cực ký suy yếu.
Công Dương Bôn Lôi chua xót nói:
- Lão tổ tông, chúng ta còn sống, những người khác đều đã chết!
Công Dương Tiên đầu óc hỗn loạn, nói:
- Mệnh kiếp, mệnh kiếp, thật sự là thế giới tinh thần!
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia trốn ra xa mà vẫn không thể may mắn thoát khỏi, mệnh kiếp này quá khủng bố. Tại sao Công Dương gia tộc xui xẻo như vậy?
Tay Công Dương Tiên run run, gã một tay cầm một khúc chân gãy nằm trên mặt đất, dùng pháp lực thúc đẩy, chuẩn bị nối lại.
Công Dương Bôn Lôi khóc không ra nước mắt hỏi:
- Lão tổ tông, chân đó là của ta, ngươi đã bị nổ nát rồi!
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi cực kỳ suy yếu, rất căm hận nâng nhau ngồi dậy, nhìn xung quanh, vốn có một đám cường giả trong Công Dương gia tộc theo mình, giờ chỉ còn lại có hai người.
Công Dương Bôn Lôi chua xót nói:
- Lão tổ tông, có phải là chúng ta quá đáng thương không?
Chiến trường chỗ Diêm Xuyên và Phượng Đế.
Mặc dù Diêm Xuyên chiến đấu hung ác, bá đạo, nhưng về lực lượng thì rốt cuộc vẫn kém Phượng Đế rất nhiều.
Huyết Hải, biển lửa va chạm.
Lực trấn áp của Táng Thiên Đồng Quan to lớn, xiềng xích đỏ rực vô tận của Phượng Đế cũng hung hãn.
Lực lượng của Diêm Xuyên không bằng Phượng Đế, lần lượt va chạm làm hắn rút lui ra trăm trượng. Phượng Đế càng đấu càng dũng, Diêm Xuyên thì càng đánh càng hăng, giống như liều mạng không cần mệnh.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Hư không nổ tung tóe, chiến trường hỗn loạn không chịu nổi. Trong phút chốc người này không thể làm gì được người kia, chẳng qua Diêm Xuyên bị áp chế.
Phượng Đế càng đấu thì càng nóng nảy.
Bên kia, Miêu Miêu đối chiến với Ngô Thiên thánh nhân.
Mặc dù Miêu Miêu có lực lượng khổng lồ nhưng ít có kỹ xảo chiến đấu, trong phút chốc chỉ có thể bám chân Ngô Thiên thánh nhân.
Ngô Thiên thánh nhân chiến đấu một lúc đã tìm ra bí quyết.
Ngô Thiên thánh nhân nhìn hướng Phượng Đế, Diêm Xuyên phía xa.
Ngô Thiên thánh nhân sắc mặt âm trầm nói:
- Diêm Xuyên, thật là quá yêu nghiệt, hắn phải chết!
Ngô Thiên thánh nhân hét to một tiếng:
- Tiện miêu, đỡ chưởng đây!
Phía xa Miêu Miêu đã chờ sẵn, bốn trăm chín mươi chín thiên đạo đánh ra.
Ngô Thiên thánh nhân vỗ một chưởng nhưng ở giữa không trung bỗng chuyển hướng tới huyết hải của Diêm Xuyên.
Ngô Thiên thánh nhân quát:
- Phượng Đế, hãy áp chế hắn chặt chẽ, ta sẽ đánh nát Huyết Hải này!
Miêu Miêu kinh kêu:
- Meo!
Miêu Miêu biết mình đã bị lừa, tức giận đánh ra một vuốt mang theo thiên địa đại thế chi lực cào hướng Ngô Thiên thánh nhân.
Nhưng Ngô Thiên thánh nhân chỉ chăm chăm vào Huyết Hải.
Trên Huyết Hải, Phượng Đế một chưởng đè ép Diêm Xuyên, hắn nhờ vào Huyết Hải chật vật chống đỡ.
Đông Phương Chính Phái, gã la lên:
- Ta có chức quan lớn nhất, phải nghe ra! Chỉ nhìn một cái, trong quan tài chôn ai?
Mã Vương khẽ thở dài:
- Được rồi.
Nhâm Thử hưng phấn nói:
- Ta sớm muốn nhìn xem.
Đông Phương Chính Phái, gã xoa tay, cười nói:
- Hắc hắc, ta cũng vậy.
Ầm ầm ầm!
Táng Thiên Đồng Quan được đặt xuống đất.
Trong ảo trận, ánh mắt Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia đầy tò mò.
Công Dương Bôn Lôi trầm giọng nói:
- Quả nhiên là Táng Thiên Đồng Quan!
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Đừng lỗ mãng, chúng ta tới gần một chút nhìn xem.
- Ừm!
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia lặng lẽ bay tới gần.
Bởi vì ảo trận nên ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương không hề hay biết Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia đang đến gần.
Gần trăm người chậm rãi vây quanh Táng Thiên Đồng Quan.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương tập trung vào Táng Thiên Đồng Quan, ôm hưng phấn. Đông Phương Chính Phái, gã nhẹ nhàng đẩy nắp quan tài.
Nắp quan tài bị mở ra, mọi người nhìn thấy một quái vật rất ghê tởm.
Bên trong như là hư không to lớn, quái vật từ sâu trong hư không nhìn thấy lối ra thì hưng phấn vọt lên.
Trong quan tài vang tiếng rống to:
- Ha ha ha ha ha ha! Mặc kệ là ai, dám nhốt ta đều đi chết đi!
Vù vù vù!
Bạo Tạc thú lập tức bay ra.
Công Dương Tiên biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi, là Bạo Tạc thú!
Nhưng trong khoảnh khắc này chuyện diễn ra quá nhanh, cũng quá gần, Bạo Tạc thú ôm tức giận ngập trời đi ra, lập tức trả thù ngay.
- Tự bạo!
Ầm ầm ầm!
Không trung xung quanh nổ tung, mặt đất, núi non vỡ tan tanh.
Bạo Tạc thú tự bạo, uy lực to lớn vô cùng.
Ảo trận ở trước mặt Bạo Tạc thú căn bản không là thứ gì.
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia tới gần đó nên gặp tai họa ngập đầu.
Một đệ tử của Công Dương gia tộc hoảng sợ gào thét:
- Không!
Trong phút chốc, gần như toàn diện nổ tung, Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia đến gần quá, không hề cảnh giác, bị tạc nổ tung tóe, chớp mắt gần như toàn quân bị diệt.
Giây phút Bạo Tạc thú phát nổ thì Táng Thiên Đồng Quan như có cảm ứng, chụp ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương vào trong.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương ở trong Táng Thiên Đồng Quan, không đáng lo.
Trong Táng Thiên Đồng Quan tối đen bỗng có một thanh âm vang lên:
- Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử, Mã Vương, quan tài này không thể tùy tiện mở ra.
Nhâm Thử giật mình kêu lên:
- Là giọng của thánh vương?
Đông Phương Chính Phái, gã giả ngu nói:
- A, ha ha ha, không cẩn thận, không cẩn thận!
Trong hoàn cảnh tối tăm, giọng Diêm Xuyên không vang lên nữa.
Có lực hút hất ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương ra ngoài.
Vù vù vù!
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương bay ra khỏi Táng Thiên Đồng Quan, xung quanh cuồng phong gào thét, hư không lắc lư kịch liệt.
Bạo Tạc thú nổ thành mảnh nhỏ, nó mới trả thù xong, đang chậm rãi tụ thành một đoàn, hồi phục nguyên hình.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Táng Thiên Đồng Quan nhân dịp này lại nhốt Bạo Tạc thú vào trong.
Ầm ầm ầm!
Nắp quan tài đóng lại.
Trong Táng Thiên Đồng Quan vang tiếng rống giận dữ của Bạo Tạc thú:
- Không, không!
Nhưng hết thảy đã muộn, Bạo Tạc thú lần thứ hai tiến nhập hư không hắc ám, cho dù có tự bạo cũng vô dụng.
Ầm ầm ầm!
Táng Thiên Đồng Quan lại đáp xuống trước mặt ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương không biết mới rồi xung quanh có người, cứ nghĩ chỉ có bọn họ.
Mã Vương trách móc:
- Ta đã nói rồi, đừng mở lung tung!
Đông Phương Chính Phái, gã làm như mới rồi không làm gì sai, cãi lại:
- Mở thì mở, xem cũng đã xem, Mã Vương, ngươi tiếp tục cõng Táng Thiên Đồng Quan, chúng ta lên đường!
- A!
Mã Vương chỉ đành nghe lời cõng Táng Thiên Đồng Quan, cùng Đông Phương Chính Phái, gã, Nhâm Thử tiếp tục tiến đông.
Ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương đi để lại xung quanh sụp đổ.
Bên mép đống phế tích.
Công Dương Tiên Tổ Tiên hiện tại một tay, một chân bị nổ đứt, bên cạnh gã còn có một người sống, đó là Công Dương Bôn Lôi. Công Dương Bôn Lôi càng thảm, hai chân toàn bộ bị nổ đứt.
Hai người bị thương rất nặng, cực ký suy yếu.
Công Dương Bôn Lôi chua xót nói:
- Lão tổ tông, chúng ta còn sống, những người khác đều đã chết!
Công Dương Tiên đầu óc hỗn loạn, nói:
- Mệnh kiếp, mệnh kiếp, thật sự là thế giới tinh thần!
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia trốn ra xa mà vẫn không thể may mắn thoát khỏi, mệnh kiếp này quá khủng bố. Tại sao Công Dương gia tộc xui xẻo như vậy?
Tay Công Dương Tiên run run, gã một tay cầm một khúc chân gãy nằm trên mặt đất, dùng pháp lực thúc đẩy, chuẩn bị nối lại.
Công Dương Bôn Lôi khóc không ra nước mắt hỏi:
- Lão tổ tông, chân đó là của ta, ngươi đã bị nổ nát rồi!
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi cực kỳ suy yếu, rất căm hận nâng nhau ngồi dậy, nhìn xung quanh, vốn có một đám cường giả trong Công Dương gia tộc theo mình, giờ chỉ còn lại có hai người.
Công Dương Bôn Lôi chua xót nói:
- Lão tổ tông, có phải là chúng ta quá đáng thương không?
Chiến trường chỗ Diêm Xuyên và Phượng Đế.
Mặc dù Diêm Xuyên chiến đấu hung ác, bá đạo, nhưng về lực lượng thì rốt cuộc vẫn kém Phượng Đế rất nhiều.
Huyết Hải, biển lửa va chạm.
Lực trấn áp của Táng Thiên Đồng Quan to lớn, xiềng xích đỏ rực vô tận của Phượng Đế cũng hung hãn.
Lực lượng của Diêm Xuyên không bằng Phượng Đế, lần lượt va chạm làm hắn rút lui ra trăm trượng. Phượng Đế càng đấu càng dũng, Diêm Xuyên thì càng đánh càng hăng, giống như liều mạng không cần mệnh.
Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!
Hư không nổ tung tóe, chiến trường hỗn loạn không chịu nổi. Trong phút chốc người này không thể làm gì được người kia, chẳng qua Diêm Xuyên bị áp chế.
Phượng Đế càng đấu thì càng nóng nảy.
Bên kia, Miêu Miêu đối chiến với Ngô Thiên thánh nhân.
Mặc dù Miêu Miêu có lực lượng khổng lồ nhưng ít có kỹ xảo chiến đấu, trong phút chốc chỉ có thể bám chân Ngô Thiên thánh nhân.
Ngô Thiên thánh nhân chiến đấu một lúc đã tìm ra bí quyết.
Ngô Thiên thánh nhân nhìn hướng Phượng Đế, Diêm Xuyên phía xa.
Ngô Thiên thánh nhân sắc mặt âm trầm nói:
- Diêm Xuyên, thật là quá yêu nghiệt, hắn phải chết!
Ngô Thiên thánh nhân hét to một tiếng:
- Tiện miêu, đỡ chưởng đây!
Phía xa Miêu Miêu đã chờ sẵn, bốn trăm chín mươi chín thiên đạo đánh ra.
Ngô Thiên thánh nhân vỗ một chưởng nhưng ở giữa không trung bỗng chuyển hướng tới huyết hải của Diêm Xuyên.
Ngô Thiên thánh nhân quát:
- Phượng Đế, hãy áp chế hắn chặt chẽ, ta sẽ đánh nát Huyết Hải này!
Miêu Miêu kinh kêu:
- Meo!
Miêu Miêu biết mình đã bị lừa, tức giận đánh ra một vuốt mang theo thiên địa đại thế chi lực cào hướng Ngô Thiên thánh nhân.
Nhưng Ngô Thiên thánh nhân chỉ chăm chăm vào Huyết Hải.
Trên Huyết Hải, Phượng Đế một chưởng đè ép Diêm Xuyên, hắn nhờ vào Huyết Hải chật vật chống đỡ.