Tiên Quốc Đại Đế
Chương 835: Đắc Ý
Hơn hai ngàn thiên đạo bỗng nhiên từ bên ngoài toát ra hai ngàn thiên đạo khác, đó là Miêu Miêu dẫn động thiên địa đại thế chi lực.
Ngoài ra Ngô Thiên thánh nhân chỉ hoàn toàn nắm giữ ba trăm thiên đạo, còn Miêu Miêu lại là bốn trăm chín mươi chín thiên đạo.
- Meo!
Ầm ầm ầm!
thiên địa đại thế chi lực khủng bố đè ép hướng Ngô Thiên thánh nhân.
Ngô Thiên thánh nhân sợ hãi rống to:
- Không thể nào! Làm sao ngươi cũng là Thánh nhân? Sao lại có thánh nhân thứ năm?
Phía xa, Diêm Xuyên nhìn chiến trường của Ngô Thiên thánh nhân và Miêu Miêu.
Diêm Xuyên quái dị nói:
- Miêu Miêu, rốt cuộc thì nó có quá ít kinh nghiệm chiến đấu, khó thể làm gì Ngô Thiên thánh nhân được. Cũng tốt, Ngô Thiên thánh nhân bị Võ Chiếu làm bị thương, thực lực chỉ còn sót lại một nửa. Miêu Miêu chưa chắc tổn thương được Ngô Thiên thánh nhân nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm.
Diêm Xuyên nhìn hướng Phượng Đế.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười:
- Phượng Đế, hãy để trẫm nhìn xem đại đạo của ngươi đến cùng như thế nào?
Táng Thiên Đồng Quan ở trong tay Diêm Xuyên chớp mắt biến to gấp vạn lần, thơ hắn khống chế từ trên trời giáng xuống, trấn áp thế giới hỏa hải của Phượng Đế.
Phượng Đế ánh mắt lạnh băng, vung tay, một xiềng xích đỏ rực đụng vào Táng Thiên Đồng Quan.
Ầm ầm ầm!
Xiềng xích đỏ rực và Táng Thiên Đồng Quan va chạm, chỗ đụng độ hư không nổ ra cái hố to.
Diêm Xuyên không lùi còn tiến tới xông hướng Phượng Đế, hai tay vòng quanh vô số tinh thần.
Chưởng Trung Vũ Trụ!
Phượng Đế gào thét:
- Hỏa Ngục!
Xung quanh Phượng Đế bay ra trăm vạn thế giới hỏa hải bắn hướng Diêm Xuyên.
Ầm ầm ầm!
Diêm Xuyên và Phượng Đế chiến đấu với nhau.
Ngô Thiên cương vực, một rừng núi ven biển.
Công Dương Tiên và gần trăm cường giả của Công Dương gia tộc đứng trên một ngọn núi, trước mặt gã là một nam nhân áo trắng, đó chính là Tây Môn thánh nhân.
Công Dương Tiên nghiêm túc nói:
- Tây Môn thánh nhân, lần này xin nhờ vào ngươi. Diêm Xuyên có mạng quá lớn, không thể không ra hạ sách này. Người này là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta, nơi nào có hắn thì Công Dương gia tộc ta chỉ đành lùi bước. Lần này mệt nhọc Tây Môn thánh nhân đại giá, gia chủ đã hứa là chỉ cần Diêm Xuyên chết thì lập tức đồng ý yêu cầu kia của ngươi ngay!
Tây Môn thánh nhân quay đầu nhìn phía xa Ngô Thiên cương vực.
Nơi xa xôi thiên hôn địa ám, tuy rằng xem không rõ bên trong có gì nhưng đại khái biết xảy ra đại chiến.
Tây Môn thánh nhân trầm giọng hỏi:
- Chỉ cần Diêm Xuyên chết?
Mắt Công Dương Tiên lóe tia âm độc nói:
- Đúng vậy.
Tây Môn thánh nhân gật đầu, nói:
- Được, các ngươi hãy chờ.
Tây Môn thánh nhân nói rồi nhấc chân vọt hướng Ngô Thiên cương vực, chớp mắt không còn bóng dáng.
Tây Môn thánh nhân rời đi, đám người Công Dương Tiên, đệ tử Công Dương gia tộc thở phào một hơi.
Chính lúc này, phía xa có một luồng sáng bắn đến.
Công Dương Tiên cười hỏi:
- Công Dương Bôn Lôi, sao rồi?
Công Dương Bôn Lôi vẻ mặt hưng phấn nói:
- Xong rồi, Diêm Xuyên chết chắc rồi!
- A?
Đám người đệ tử của Công Dương gia tộc vẻ mặt hưng phấn nhìn Công Dương Bôn Lôi.
Chỉ cần nghe đến Diêm Xuyên gặp tin xấu thì đó là tin tốt với đám người Công Dương gia tộc.
Công Dương Tiên hỏi:
- Có chuyện gì?
Công Dương Tiên cảm thán rằng:
- Lão tổ tông không biết sao? Diêm Xuyên gan to bằng trời, mang theo đại quân hủy toàn bộ Ngô Thiên giáo tràng, chém tận giết tuyệt, không chừa một ai. Căn cơ của Ngô Thiên thánh nhân bị hủy hết, đệ tử, con cháu toàn bộ chết hết.
Công Dương Tiên nói:
- Thật là vô pháp vô thiên!
Công Dương Tiên nói vậy nhưng mắt có ý cười.
Công Dương Bôn Lôi hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Mới nãy lúc ta trở về, trên đường đi thấy Ngô Thiên thánh nhân tức giận chạy trở về.
Có người kêu lên:
- Mối thù thật sâu, chắc chắn Ngô Thiên thánh nhân với Diêm Xuyên sẽ là không chết không ngừng.
- Ha ha ha ha ha ha! Mới nãy chúng ta có thấy Phượng Đế lao qua.
Mắt Công Dương Tiên sáng lên:
- Đúng rồi, Diêm Xuyên giết hai thái tử của Phượng Hoàng tộc, hơn nữa Phượng Đế có đồng ý lời mời của chúng ta, chắc Diêm Xuyên phải đối địch với Ngô Thiên thánh nhân, Phượng Đế.
Có một người nói:
- Không, lão tổ tông, ngươi quên rồi, còn có Tây Môn thánh nhân mới nãy đồng ý với ta.
Công Dương Tiên thở gấp nói:
- Phượng Đế là nhân vật ngộ ra đại đạo, thực lực cách thánh nhân không xa, cái này tương đương với Diêm Xuyên đơn độc đối địch ba thánh nhân sao?
Công Dương Bôn Lôi cười nói:
- Như vậy mà còn không chết mọi thật là không có thiên lý rồi.
Mọi người hưng phấn cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Công Dương Tiên biểu tình nghiêm túc nói:
- Bất kể như thế nào, chúng ta phải cẩn thận, theo lý thì nếu Diêm Xuyên là mệnh kiếp của chúng ta, hắn khắc chế chúng ta, nếu chúng ta cứ đối đầu với hắn thì sẽ là lấy trứng chọi đá, chúng ta bị Diêm Xuyên phản phệ.
Công Dương Bôn Lôi hưng phấn nói:
- Lão tổ tông, ngươi nghĩ nhiều quá, chúng ta làm cái này thì khác, đều là mượn đao giết người, chúng ta không tự mình ra tay. Cái này tương đương với thực lực của ba thánh nhân thì làm sao là lấy trứng chọi đá? Lão tổ tông cứ thoải mái đi, Diêm Xuyên chết chắc rồi!
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Ừm! Chỉ mong như vậy, mọi chuyện phải cẩn thận, nếu đã đứng ngoài vòng thì phải làm triệt để. Kế tiếp không được tham gia bất cứ chuyện gì ở Ngô Thiên cương vực. Để đề phòng chúng ta bị kéo vào.
Các đệ tử Công Dương gia tộc gật đầu, nói:
- Lão tổ tông lo lắng chu đáo, đúng vậy, chúng ta cần hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Đang khi đám người thống nhất tư tưởng thì Công Dương Tiên bỗng nhướng mày, nói:
- Có người đến.
Mọi người hơi biến sắc mặt:
- A?
Công Dương Tiên vươn tay lấy ra một trăm lẻ tám lá cờ nhỏ, quăng bốn phía.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh nhanh chóng hình thành một đại trận, ngọn núi mọi người đứng đều biến mất, ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương cũng biến mất, như hóa thành một hồ nước nhỏ.
Đây rõ ràng là một ảo trận, khiến người bên ngoài thấy phong cảnh ảo, che đậy tung tích của mình.
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia chờ một lúc, phía xa có ba bóng người dán mặt đất bay đến.
Đó là ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương.
Chính giữa ba người, Mã Vương vác một quan tài.
Phía không xa, trong ảo trận, Công Dương Bôn Lôi biến sắc mặt nói:
- Táng Thiên Đồng Quan?
Đám người nét mặt sa sầm nói:
- Chắc không phải là Diêm Xuyên đi?
Công Dương Tiên lắc đầu, nói:
- Đừng nhúc nhích.
Công Dương Tiên khiến đám người không vội hành động.
Phía không xa, ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương dần bay tới.
Đông Phương Chính Phái, gã nói:
- Mã Vương, mở ra xem coi trong quan tài có cái gì.
Mã Vương hơi lo lắng nói:
- Làm vậy không tốt, nếu bị thánh vương thì sao?
Đông Phương Chính Phái, gã nói:
- Không sao, hắn không nói không cho chúng ta xem, lại nói ta là trưởng phòng ngoại sự bộ, Diêm Xuyên nói hắn sẽ không cai quản ta, yên tâm.
Nhâm Thử ở một bên xúi giục:
- Đúng vậy. Lão Ma, đại ca đã nói vậy rồi ngươi còn sợ cái gì? Chỉ nhìn một cái, xem xong lập tức đóng nắp quan tài!
Ngoài ra Ngô Thiên thánh nhân chỉ hoàn toàn nắm giữ ba trăm thiên đạo, còn Miêu Miêu lại là bốn trăm chín mươi chín thiên đạo.
- Meo!
Ầm ầm ầm!
thiên địa đại thế chi lực khủng bố đè ép hướng Ngô Thiên thánh nhân.
Ngô Thiên thánh nhân sợ hãi rống to:
- Không thể nào! Làm sao ngươi cũng là Thánh nhân? Sao lại có thánh nhân thứ năm?
Phía xa, Diêm Xuyên nhìn chiến trường của Ngô Thiên thánh nhân và Miêu Miêu.
Diêm Xuyên quái dị nói:
- Miêu Miêu, rốt cuộc thì nó có quá ít kinh nghiệm chiến đấu, khó thể làm gì Ngô Thiên thánh nhân được. Cũng tốt, Ngô Thiên thánh nhân bị Võ Chiếu làm bị thương, thực lực chỉ còn sót lại một nửa. Miêu Miêu chưa chắc tổn thương được Ngô Thiên thánh nhân nhưng cũng sẽ không có nguy hiểm.
Diêm Xuyên nhìn hướng Phượng Đế.
Diêm Xuyên lạnh lùng cười:
- Phượng Đế, hãy để trẫm nhìn xem đại đạo của ngươi đến cùng như thế nào?
Táng Thiên Đồng Quan ở trong tay Diêm Xuyên chớp mắt biến to gấp vạn lần, thơ hắn khống chế từ trên trời giáng xuống, trấn áp thế giới hỏa hải của Phượng Đế.
Phượng Đế ánh mắt lạnh băng, vung tay, một xiềng xích đỏ rực đụng vào Táng Thiên Đồng Quan.
Ầm ầm ầm!
Xiềng xích đỏ rực và Táng Thiên Đồng Quan va chạm, chỗ đụng độ hư không nổ ra cái hố to.
Diêm Xuyên không lùi còn tiến tới xông hướng Phượng Đế, hai tay vòng quanh vô số tinh thần.
Chưởng Trung Vũ Trụ!
Phượng Đế gào thét:
- Hỏa Ngục!
Xung quanh Phượng Đế bay ra trăm vạn thế giới hỏa hải bắn hướng Diêm Xuyên.
Ầm ầm ầm!
Diêm Xuyên và Phượng Đế chiến đấu với nhau.
Ngô Thiên cương vực, một rừng núi ven biển.
Công Dương Tiên và gần trăm cường giả của Công Dương gia tộc đứng trên một ngọn núi, trước mặt gã là một nam nhân áo trắng, đó chính là Tây Môn thánh nhân.
Công Dương Tiên nghiêm túc nói:
- Tây Môn thánh nhân, lần này xin nhờ vào ngươi. Diêm Xuyên có mạng quá lớn, không thể không ra hạ sách này. Người này là mệnh kiếp của Công Dương gia tộc ta, nơi nào có hắn thì Công Dương gia tộc ta chỉ đành lùi bước. Lần này mệt nhọc Tây Môn thánh nhân đại giá, gia chủ đã hứa là chỉ cần Diêm Xuyên chết thì lập tức đồng ý yêu cầu kia của ngươi ngay!
Tây Môn thánh nhân quay đầu nhìn phía xa Ngô Thiên cương vực.
Nơi xa xôi thiên hôn địa ám, tuy rằng xem không rõ bên trong có gì nhưng đại khái biết xảy ra đại chiến.
Tây Môn thánh nhân trầm giọng hỏi:
- Chỉ cần Diêm Xuyên chết?
Mắt Công Dương Tiên lóe tia âm độc nói:
- Đúng vậy.
Tây Môn thánh nhân gật đầu, nói:
- Được, các ngươi hãy chờ.
Tây Môn thánh nhân nói rồi nhấc chân vọt hướng Ngô Thiên cương vực, chớp mắt không còn bóng dáng.
Tây Môn thánh nhân rời đi, đám người Công Dương Tiên, đệ tử Công Dương gia tộc thở phào một hơi.
Chính lúc này, phía xa có một luồng sáng bắn đến.
Công Dương Tiên cười hỏi:
- Công Dương Bôn Lôi, sao rồi?
Công Dương Bôn Lôi vẻ mặt hưng phấn nói:
- Xong rồi, Diêm Xuyên chết chắc rồi!
- A?
Đám người đệ tử của Công Dương gia tộc vẻ mặt hưng phấn nhìn Công Dương Bôn Lôi.
Chỉ cần nghe đến Diêm Xuyên gặp tin xấu thì đó là tin tốt với đám người Công Dương gia tộc.
Công Dương Tiên hỏi:
- Có chuyện gì?
Công Dương Tiên cảm thán rằng:
- Lão tổ tông không biết sao? Diêm Xuyên gan to bằng trời, mang theo đại quân hủy toàn bộ Ngô Thiên giáo tràng, chém tận giết tuyệt, không chừa một ai. Căn cơ của Ngô Thiên thánh nhân bị hủy hết, đệ tử, con cháu toàn bộ chết hết.
Công Dương Tiên nói:
- Thật là vô pháp vô thiên!
Công Dương Tiên nói vậy nhưng mắt có ý cười.
Công Dương Bôn Lôi hưng phấn nói:
- Đúng vậy. Mới nãy lúc ta trở về, trên đường đi thấy Ngô Thiên thánh nhân tức giận chạy trở về.
Có người kêu lên:
- Mối thù thật sâu, chắc chắn Ngô Thiên thánh nhân với Diêm Xuyên sẽ là không chết không ngừng.
- Ha ha ha ha ha ha! Mới nãy chúng ta có thấy Phượng Đế lao qua.
Mắt Công Dương Tiên sáng lên:
- Đúng rồi, Diêm Xuyên giết hai thái tử của Phượng Hoàng tộc, hơn nữa Phượng Đế có đồng ý lời mời của chúng ta, chắc Diêm Xuyên phải đối địch với Ngô Thiên thánh nhân, Phượng Đế.
Có một người nói:
- Không, lão tổ tông, ngươi quên rồi, còn có Tây Môn thánh nhân mới nãy đồng ý với ta.
Công Dương Tiên thở gấp nói:
- Phượng Đế là nhân vật ngộ ra đại đạo, thực lực cách thánh nhân không xa, cái này tương đương với Diêm Xuyên đơn độc đối địch ba thánh nhân sao?
Công Dương Bôn Lôi cười nói:
- Như vậy mà còn không chết mọi thật là không có thiên lý rồi.
Mọi người hưng phấn cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Công Dương Tiên biểu tình nghiêm túc nói:
- Bất kể như thế nào, chúng ta phải cẩn thận, theo lý thì nếu Diêm Xuyên là mệnh kiếp của chúng ta, hắn khắc chế chúng ta, nếu chúng ta cứ đối đầu với hắn thì sẽ là lấy trứng chọi đá, chúng ta bị Diêm Xuyên phản phệ.
Công Dương Bôn Lôi hưng phấn nói:
- Lão tổ tông, ngươi nghĩ nhiều quá, chúng ta làm cái này thì khác, đều là mượn đao giết người, chúng ta không tự mình ra tay. Cái này tương đương với thực lực của ba thánh nhân thì làm sao là lấy trứng chọi đá? Lão tổ tông cứ thoải mái đi, Diêm Xuyên chết chắc rồi!
Công Dương Tiên trầm giọng nói:
- Ừm! Chỉ mong như vậy, mọi chuyện phải cẩn thận, nếu đã đứng ngoài vòng thì phải làm triệt để. Kế tiếp không được tham gia bất cứ chuyện gì ở Ngô Thiên cương vực. Để đề phòng chúng ta bị kéo vào.
Các đệ tử Công Dương gia tộc gật đầu, nói:
- Lão tổ tông lo lắng chu đáo, đúng vậy, chúng ta cần hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Đang khi đám người thống nhất tư tưởng thì Công Dương Tiên bỗng nhướng mày, nói:
- Có người đến.
Mọi người hơi biến sắc mặt:
- A?
Công Dương Tiên vươn tay lấy ra một trăm lẻ tám lá cờ nhỏ, quăng bốn phía.
Ầm ầm ầm!
Xung quanh nhanh chóng hình thành một đại trận, ngọn núi mọi người đứng đều biến mất, ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương cũng biến mất, như hóa thành một hồ nước nhỏ.
Đây rõ ràng là một ảo trận, khiến người bên ngoài thấy phong cảnh ảo, che đậy tung tích của mình.
Công Dương Tiên, Công Dương Bôn Lôi, các đệ tử của Công Dương gia chờ một lúc, phía xa có ba bóng người dán mặt đất bay đến.
Đó là ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương.
Chính giữa ba người, Mã Vương vác một quan tài.
Phía không xa, trong ảo trận, Công Dương Bôn Lôi biến sắc mặt nói:
- Táng Thiên Đồng Quan?
Đám người nét mặt sa sầm nói:
- Chắc không phải là Diêm Xuyên đi?
Công Dương Tiên lắc đầu, nói:
- Đừng nhúc nhích.
Công Dương Tiên khiến đám người không vội hành động.
Phía không xa, ba người Đông Phương Chính Phái, Nhâm Thử, Mã Vương dần bay tới.
Đông Phương Chính Phái, gã nói:
- Mã Vương, mở ra xem coi trong quan tài có cái gì.
Mã Vương hơi lo lắng nói:
- Làm vậy không tốt, nếu bị thánh vương thì sao?
Đông Phương Chính Phái, gã nói:
- Không sao, hắn không nói không cho chúng ta xem, lại nói ta là trưởng phòng ngoại sự bộ, Diêm Xuyên nói hắn sẽ không cai quản ta, yên tâm.
Nhâm Thử ở một bên xúi giục:
- Đúng vậy. Lão Ma, đại ca đã nói vậy rồi ngươi còn sợ cái gì? Chỉ nhìn một cái, xem xong lập tức đóng nắp quan tài!