Tiên Quốc Đại Đế
Chương 781: Bảo Bối
- Hãy nhìn Bạch Đế Thiên, xem Cẩu Thần, còn nữa, nghe nói Đại Trăn thánh đình còn có hai quốc thú chí tôn khác không bị Đại Trăn thánh đình khống chế, du lịch thiên hạ! Long Hoàng gia nhập vào Đại Trăn thánh đình có gì không được? Chẳng phải ngươi đã nói là Long tộc có đại tai nạn sao? Đại Trăn thánh đình sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Trăm lợi không một hại!
Long Ngũ biểu tình liên tục biến đổi, nói:
Man Long trầm ngâm nói:
- Đương nhiên thánh vương không chính miệng kêu ngươi hỗ trợ khuyển Long Hoàng là tùy tiện ngươi khuyên được thì khuyên, càng thể hiện ra thánh vương tôn kính Đông Hải Long tộc.
Long Ngũ ngẩn ra:
- Tôn kính?
Thất Sát gật đầu, nói:
- Không sai, thánh nhân không có làm khó ngươi, cũng không cưỡng ép làm khó Long Hoàng, mọi chuyện chỉ tùy ngươi muốn hay không. Nếu ngươi đi Đông Hải mà không nói gì thì thánh vương cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng nếu ngươi có thể khuyên nhủ Long Hoàng được, ta dám nói chắc chắn thánh vương sẽ nhớ nhân tình này của ngươi.
Long Ngũ im lặng.
Mặc kệ kết quả như thế nào, ngày thứ hai, mới sáng sớm Long Ngũ đã sốt ruột một mình rời khỏi Hàm Dương, đi hướng Đông Hải.
trên đường đi 3 mấy lần ngoái đầu nhìn Hàm Dương, hình như không tin Diêm Xuyên sẽ dễ dàng cho gã rời đi.
Long Ngũ mờ mịt đi, mấy ngày sau đã đến Đông Hải.
- Grao!
Long Ngũ hưng phấn hóa thành kim long chi thân, lăn lộn trên Đông Hải mấy lần mới xác nhận mình đã về nhà.
Trong Đông Hải vang tiếng quát của đám binh tôm tướng cua:
- To gan, là ai?
Long Ngũ la lên:
- Các ngươi bị mù sao, không biết ta?
Đám binh tôm tướng cua hưng phấn kêu lên, xông vào trong Đông Hải:
- A, Long Ngũ vương trở lại, Long Ngũ vương đã trở lại!
Chớp mắt tin tức lan khắp Đông Hải long cung.
Long Ngũ vương trở lại?
Đám Đông Hải Long Vương nhanh chóng tụ tập tại Thủy Tinh cung, Long Hoàng cũng biết tin tiến đến.
Trong Thủy Tinh cung một mảnh hưng phấn.
Long Nhất hưng phấn nói:
- Long Ngũ, sao ngươi trốn ra được?
- Long Ngũ phúc lớn mạng lớn, rốt cuộc trốn ra!
- Long Ngũ, lát nữa ngươi muốn uống bao nhiêu Bách Tiên Túy của tam ca cũng được, chúc mừng ngươi lấy lại tự do!
- Đúng vậy. Phải không say không về, chúc mừng Long Ngũ tìm được đường sống!
.........
......
...
Đám Đông Hải Long Vương hưng phấn la hét, Long Hoàng ở một bên hơi nhíu mày nhưng không quấy rầy đám Đông Hải Long Vương náo nhiệt.
Long Ngũ bị đám Đông Hải Long Vương vây quanh chính giữa, cười rất hạnh phúc.
Nhưng Long Ngũ vẫn lắc đầu, nói:
- Không, lần này thánh vương cho ta nghỉ một tháng, sau một tháng ta phải trở về. Nay ta chỉ về gặp mọi người một lúc.
Long Nhất:
- …
Đám Đông Hải Long Vương:
- …
Còn phải trở về?
Long Nhất trầm giọng hỏi:
- Long Ngũ, có phải là Diêm Xuyên hạ nguyền rủa gì cho ngươi, không trở về thì ngươi sẽ bị trúng nguyền rủa?
Đám Đông Hải Long Vương căm giận ồ lên.
Long Ngũ lắc đầu, nói:
- Không có, không có nguyền rủa gì cả, chỉ cho phép ta nghỉ một tháng.
Đám Đông Hải Long Vương:
- …
- Long Ngũ, đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao? Khó khăn lắm mới trốn ra vì sao còn trở về?
- Đúng vậy. Long Ngũ, ngươi ngớ ngẩn sao?
.........
......
Đám Đông Hải Long Vương không thể hiểu suy nghĩ của Long Ngũ.
Long Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu lên:
- Không lẽ ngươi cảm thấy đường đường là Long Vương mà kéo xe cho một nhân tộc là rất quan vinh sao?
Long Ngũ không nói gì nhưng biểu tình đã im lặng thừa nhận.
Đám Đông Hải Long Vương:
- …
Đám Đông Hải Long Vương phát điên, Long Ngũ rốt cuộc làm sao vậy?
Long Hoàng trầm giọng nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước, Long Ngũ ở lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!
Đám Đông Hải Long Vương đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đám Đông Hải Long Vương nhìn Long Ngũ, cảm thấy gã bị nhũn não rồi, chờ Long Hoàng giáo dục xong sẽ lại quở trách.
Trong Thủy Tinh cung, chớp mắt chỉ còn lại Long Hoàng và Long Ngũ.
Long Ngũ cung kính nói:
- Long Hoàng!
Long Hoàng hiền từ hỏi:
- Ừm! Ta tin tưởng ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nói muốn trở về. Trong khoảng thời gian này chắc đã xảy ra nhiều việc?
Long Ngũ gật đầu, không giấu giếm Long Hoàng, kể lại chuyện từ khi kéo xe đến bây giờ cho Long Hoàng nghe.
…
Dương gian, Hàm Dương.
Tử Tử ôm tay Diêm Xuyên, nép vào người hắn, đi dạo trong hậu hoa viên hoàng cung.
Tử Tử nhíu mày nói:
- Ta không giết Tổ Tiên nhưng tu vi của ta cũng đột phá đến Tổ Tiên.
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Mộng Tam Sinh, Sát Đế? Xem ra thực lực của họ đã tăng một phần, nàng là Tổ Tiên thì chắc chắn họ cũng sẽ như vậy.
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Không biết tộc của nàng rốt cuộc có vấn đề gì, ngay cả Dục Huyết Trớ Chú đều bị phá tan.
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Ta nghe Mộng Hồng Anh từng nói, nàng nói là huyết mạch của chúng ta cất cổ xưa, xưa đến nổi đa số người trong thiên hạ chưa từng nghe qua.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Sau này sẽ biết, chỉ cần nàng ở bên ta thì bọn họ không quan trọng.
Tử Tử hạnh phúc tựa vào người Diêm Xuyên:
- Ừm!
- Meo!
Bỗng nhiên vang tiếng mèo kêu.
Bùm!
Một con mèo nhỏ nhảy vào ngực Tử Tử, phá vỡ sự bình yên này.
- Meo, meo, meo, ta ngủ bao lâu rồi?
Là Miêu Miêu, nó ở trong ngực Tử Tử liên mồm kêu.
Tử Tử bất ngờ hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi?
Miêu Miêu cao giọng quát:
- Đúng vậy. Ta ngủ bao lâu rồi?
Tử Tử mỉm cười nói:
- Không bao lâu.
Diêm Xuyên hỏi:
- Ngươi ngủ một giấc, cảm ngộ như thế nào?
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Meo! Ngươi đoán đi!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta không đoán được.
Miêu Miêu đắc ý kêu lên:
- Ha ha ha ha ha! Ngươi chờ đi, lần tới lúc đấu với đám cường giả hãy để Miêu đại nhân của ngươi ra tay, ha ha, đến lúc đó hù chết các ngươi luôn!
Tử Tử khinh thường cười nói:
- Còn Miêu đại nhân?
Miêu Miêu buồn bực nói:
- Meo! Tử Tử tỷ tỷ, ngươi đừng ở phía sau kéo đuôi, ta rất là lợi hại đó!
Tử Tử cười nói:
- Ừ ừ, ngươi rất lợi hại, có chuẩn bị long ngư cho ngươi trong ao cũ rồi.
Miêu Miêu trách móc Diêm Xuyên:
- Meo! Chỉ có Tử Tử tỷ tỷ là tốt với ta nhất, không như ai đó, meo!
Diêm Xuyên mỉm cười, rất vui vẻ vì Miêu Miêu tỉnh lại.
Diêm Xuyên định nói gì thì hơi kinh ngạc kêu lên:
- Ủa?
Tử Tử nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Không biết nữa, lại là một kẻ không sợ chết đến Hàm Dương của ta quấy rối.
Tử Tử cười hỏi:
- Dương gian có Thủy Long cự mạch, âm phủ có Hoàng Tuyền lộ, cái này chẳng phải là chàng đào hố chờ đám người vô tri nhảy vào sao?
Diêm Xuyên gật đầu cười nói:
- Đi, đi xem một chút! Chắc ở Đông Ngoại Châu có ít người dám đến cướp đoạt Thủy Long cự mạch, xem ra là người từ châu khác đến.
Hai người mang theo Miêu Miêu đi hướng cửa Triêu Thiên Điện.
Hàm Dương là ở bên trên long đầu to lớn của Thủy Long cự mạch.
Giờ phút này, bên ngoài long đầu to lớn có mấy ngàn cự long lửa đỏ đang lăn lộn.
Có tiếng hưng phấn rống to:
- Ha ha ha ha ha! Địch Nhân Kiệt kêu chúng ta đừng đặt chân vào Chân Long cương vực hóa ra là vì có bảo bối này. Thủy Long cự mạch, Thủy Long cự mạch, grao!
Long Ngũ biểu tình liên tục biến đổi, nói:
Man Long trầm ngâm nói:
- Đương nhiên thánh vương không chính miệng kêu ngươi hỗ trợ khuyển Long Hoàng là tùy tiện ngươi khuyên được thì khuyên, càng thể hiện ra thánh vương tôn kính Đông Hải Long tộc.
Long Ngũ ngẩn ra:
- Tôn kính?
Thất Sát gật đầu, nói:
- Không sai, thánh nhân không có làm khó ngươi, cũng không cưỡng ép làm khó Long Hoàng, mọi chuyện chỉ tùy ngươi muốn hay không. Nếu ngươi đi Đông Hải mà không nói gì thì thánh vương cũng sẽ không trách ngươi. Nhưng nếu ngươi có thể khuyên nhủ Long Hoàng được, ta dám nói chắc chắn thánh vương sẽ nhớ nhân tình này của ngươi.
Long Ngũ im lặng.
Mặc kệ kết quả như thế nào, ngày thứ hai, mới sáng sớm Long Ngũ đã sốt ruột một mình rời khỏi Hàm Dương, đi hướng Đông Hải.
trên đường đi 3 mấy lần ngoái đầu nhìn Hàm Dương, hình như không tin Diêm Xuyên sẽ dễ dàng cho gã rời đi.
Long Ngũ mờ mịt đi, mấy ngày sau đã đến Đông Hải.
- Grao!
Long Ngũ hưng phấn hóa thành kim long chi thân, lăn lộn trên Đông Hải mấy lần mới xác nhận mình đã về nhà.
Trong Đông Hải vang tiếng quát của đám binh tôm tướng cua:
- To gan, là ai?
Long Ngũ la lên:
- Các ngươi bị mù sao, không biết ta?
Đám binh tôm tướng cua hưng phấn kêu lên, xông vào trong Đông Hải:
- A, Long Ngũ vương trở lại, Long Ngũ vương đã trở lại!
Chớp mắt tin tức lan khắp Đông Hải long cung.
Long Ngũ vương trở lại?
Đám Đông Hải Long Vương nhanh chóng tụ tập tại Thủy Tinh cung, Long Hoàng cũng biết tin tiến đến.
Trong Thủy Tinh cung một mảnh hưng phấn.
Long Nhất hưng phấn nói:
- Long Ngũ, sao ngươi trốn ra được?
- Long Ngũ phúc lớn mạng lớn, rốt cuộc trốn ra!
- Long Ngũ, lát nữa ngươi muốn uống bao nhiêu Bách Tiên Túy của tam ca cũng được, chúc mừng ngươi lấy lại tự do!
- Đúng vậy. Phải không say không về, chúc mừng Long Ngũ tìm được đường sống!
.........
......
...
Đám Đông Hải Long Vương hưng phấn la hét, Long Hoàng ở một bên hơi nhíu mày nhưng không quấy rầy đám Đông Hải Long Vương náo nhiệt.
Long Ngũ bị đám Đông Hải Long Vương vây quanh chính giữa, cười rất hạnh phúc.
Nhưng Long Ngũ vẫn lắc đầu, nói:
- Không, lần này thánh vương cho ta nghỉ một tháng, sau một tháng ta phải trở về. Nay ta chỉ về gặp mọi người một lúc.
Long Nhất:
- …
Đám Đông Hải Long Vương:
- …
Còn phải trở về?
Long Nhất trầm giọng hỏi:
- Long Ngũ, có phải là Diêm Xuyên hạ nguyền rủa gì cho ngươi, không trở về thì ngươi sẽ bị trúng nguyền rủa?
Đám Đông Hải Long Vương căm giận ồ lên.
Long Ngũ lắc đầu, nói:
- Không có, không có nguyền rủa gì cả, chỉ cho phép ta nghỉ một tháng.
Đám Đông Hải Long Vương:
- …
- Long Ngũ, đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao? Khó khăn lắm mới trốn ra vì sao còn trở về?
- Đúng vậy. Long Ngũ, ngươi ngớ ngẩn sao?
.........
......
Đám Đông Hải Long Vương không thể hiểu suy nghĩ của Long Ngũ.
Long Nhất chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kêu lên:
- Không lẽ ngươi cảm thấy đường đường là Long Vương mà kéo xe cho một nhân tộc là rất quan vinh sao?
Long Ngũ không nói gì nhưng biểu tình đã im lặng thừa nhận.
Đám Đông Hải Long Vương:
- …
Đám Đông Hải Long Vương phát điên, Long Ngũ rốt cuộc làm sao vậy?
Long Hoàng trầm giọng nói:
- Các ngươi đi ra ngoài trước, Long Ngũ ở lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi!
Đám Đông Hải Long Vương đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Đám Đông Hải Long Vương nhìn Long Ngũ, cảm thấy gã bị nhũn não rồi, chờ Long Hoàng giáo dục xong sẽ lại quở trách.
Trong Thủy Tinh cung, chớp mắt chỉ còn lại Long Hoàng và Long Ngũ.
Long Ngũ cung kính nói:
- Long Hoàng!
Long Hoàng hiền từ hỏi:
- Ừm! Ta tin tưởng ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nói muốn trở về. Trong khoảng thời gian này chắc đã xảy ra nhiều việc?
Long Ngũ gật đầu, không giấu giếm Long Hoàng, kể lại chuyện từ khi kéo xe đến bây giờ cho Long Hoàng nghe.
…
Dương gian, Hàm Dương.
Tử Tử ôm tay Diêm Xuyên, nép vào người hắn, đi dạo trong hậu hoa viên hoàng cung.
Tử Tử nhíu mày nói:
- Ta không giết Tổ Tiên nhưng tu vi của ta cũng đột phá đến Tổ Tiên.
Diêm Xuyên trầm ngâm nói:
- Mộng Tam Sinh, Sát Đế? Xem ra thực lực của họ đã tăng một phần, nàng là Tổ Tiên thì chắc chắn họ cũng sẽ như vậy.
Tử Tử gật đầu, nói:
- Ừm!
Diêm Xuyên trầm giọng nói:
- Không biết tộc của nàng rốt cuộc có vấn đề gì, ngay cả Dục Huyết Trớ Chú đều bị phá tan.
Tử Tử lắc đầu, nói:
- Ta nghe Mộng Hồng Anh từng nói, nàng nói là huyết mạch của chúng ta cất cổ xưa, xưa đến nổi đa số người trong thiên hạ chưa từng nghe qua.
Diêm Xuyên mỉm cười nói:
- Sau này sẽ biết, chỉ cần nàng ở bên ta thì bọn họ không quan trọng.
Tử Tử hạnh phúc tựa vào người Diêm Xuyên:
- Ừm!
- Meo!
Bỗng nhiên vang tiếng mèo kêu.
Bùm!
Một con mèo nhỏ nhảy vào ngực Tử Tử, phá vỡ sự bình yên này.
- Meo, meo, meo, ta ngủ bao lâu rồi?
Là Miêu Miêu, nó ở trong ngực Tử Tử liên mồm kêu.
Tử Tử bất ngờ hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi?
Miêu Miêu cao giọng quát:
- Đúng vậy. Ta ngủ bao lâu rồi?
Tử Tử mỉm cười nói:
- Không bao lâu.
Diêm Xuyên hỏi:
- Ngươi ngủ một giấc, cảm ngộ như thế nào?
Miêu Miêu đắc ý nói:
- Meo! Ngươi đoán đi!
Diêm Xuyên cười nói:
- Ta không đoán được.
Miêu Miêu đắc ý kêu lên:
- Ha ha ha ha ha! Ngươi chờ đi, lần tới lúc đấu với đám cường giả hãy để Miêu đại nhân của ngươi ra tay, ha ha, đến lúc đó hù chết các ngươi luôn!
Tử Tử khinh thường cười nói:
- Còn Miêu đại nhân?
Miêu Miêu buồn bực nói:
- Meo! Tử Tử tỷ tỷ, ngươi đừng ở phía sau kéo đuôi, ta rất là lợi hại đó!
Tử Tử cười nói:
- Ừ ừ, ngươi rất lợi hại, có chuẩn bị long ngư cho ngươi trong ao cũ rồi.
Miêu Miêu trách móc Diêm Xuyên:
- Meo! Chỉ có Tử Tử tỷ tỷ là tốt với ta nhất, không như ai đó, meo!
Diêm Xuyên mỉm cười, rất vui vẻ vì Miêu Miêu tỉnh lại.
Diêm Xuyên định nói gì thì hơi kinh ngạc kêu lên:
- Ủa?
Tử Tử nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
Diêm Xuyên cười nói:
- Không biết nữa, lại là một kẻ không sợ chết đến Hàm Dương của ta quấy rối.
Tử Tử cười hỏi:
- Dương gian có Thủy Long cự mạch, âm phủ có Hoàng Tuyền lộ, cái này chẳng phải là chàng đào hố chờ đám người vô tri nhảy vào sao?
Diêm Xuyên gật đầu cười nói:
- Đi, đi xem một chút! Chắc ở Đông Ngoại Châu có ít người dám đến cướp đoạt Thủy Long cự mạch, xem ra là người từ châu khác đến.
Hai người mang theo Miêu Miêu đi hướng cửa Triêu Thiên Điện.
Hàm Dương là ở bên trên long đầu to lớn của Thủy Long cự mạch.
Giờ phút này, bên ngoài long đầu to lớn có mấy ngàn cự long lửa đỏ đang lăn lộn.
Có tiếng hưng phấn rống to:
- Ha ha ha ha ha! Địch Nhân Kiệt kêu chúng ta đừng đặt chân vào Chân Long cương vực hóa ra là vì có bảo bối này. Thủy Long cự mạch, Thủy Long cự mạch, grao!