Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1355: Thiên Chi Đạo
Hàm Dương có vô số lời bàn tán nghị luận, tất cả đều quay xung quanh chuyện Kiếm Ngạo tới đây khiêu chiến.
Cửa Triều Thiên Điện, Thái tử mỗi ngày đều nhìn về phía Kiếm Ngạo ngoài xa.
- Phụ đế đã đi khắp thiên hạ được mười năm, không biết hiện tại tới chỗ nào rồi?
Minh Vương cau mày nói.
- Phụ đế sẽ nhanh chóng trở lại thôi!
Hình Vương cau mày nói.
- Kiếm Ngạo đến đây khiêu chiến sao? Kiếm ý thật hung mãnh!
Minh Vương cau mày nói.
- Đông Phương Chính Phái, ngươi cảm thấy thực lực của Kiếm Ngạo thế nào?
Hình Vương nhìn về phía Đông Phương Chính Phái đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái hơi cổ quái nói:
Ta không đỡ nổi một kiếm của hắn!
Trong lòng mọi người lo lắng.
- Bàn Giáp, khanh là thập lục trọng thiên, tương đương với Kiếm Ngạo. Khanh cảm thấy thực lực của Kiếm Ngạo thế nào?
Hình Vương nhìn về phía Bàn Giáp đứng bên cạnh.
Bàn Giáp nhìn Kiếm Ngạo phía xa một chút, trầm mặc một hồi nói:
- Một tháng trước, ta từng tới gần ngọn núi kia. Nhưng ngọn núi kia toả ra kiếm ý, lại có thể xông vào trong cơ thể ta, xé thân thể của ta ra. Ta... ta cũng không địch lại hắn!
- Ồ?
- Có lẽ ta cũng không địch nổi một kiếm của hắn!
Bàn Giáp khổ sở nói.
Mọi người yên lặng một hồi.
- Hai vị Thái tử, tổ tiên ta từng nói, kiếm đạo của Kiếm Ngạo, đã là đệ nhất thiên hạ!
Kim Đại Vũ đứng bên cạnh nói.
- Sát Đế?
Trong mắt Hình Vương sáng ngời.
Phải biết rằng, thực lực của Sát Đế là thập thất trọng thiên đỉnh phong. Đó là cường giả tuyệt thế chân chính. Sát Đế đánh giá, có thể mới nhất là đúng trọng tâm nhất.
- Sát Đế còn nói gì nữa?
Minh Vương hỏi tới.
Kim Đại Vũ cười khổ nói:
- Tổ tiên ta nói, nếu như cùng chiến đấu một trận với Kiếm Ngạo, người cũng chưa chắc có thể thắng được hắn!
- Cái gì?
Đám người Bàn Giáp đứng bên cạnh cả kinh kêu lên.
Sát Đế đã là tu vi thập thất trọng thiên đỉnh phong. Ngay cả hắn cũng không chắc có thể thắng được Kiếm Ngạo sao?
Đám người Bàn Giáp đã nghĩ thực lực của Kiếm Ngạo hẳn rất cao. Nhưng mọi người lại không thể tưởng tượng được Sát Đế sẽ đưa ra lời đánh giá như vậy. Hắn mới là thập lục trọng thiên. Vậy mà hắn đã khiến cho người đạt tu vi thập thất trọng thiên đỉnh phong cũng không dám nói sẽ tất thắng. Nếu như Kiếm Ngạo trùng kích đến thập thất trọng thiên, vậy chẳng lẽ có thể khiêu chiến cường giả tuyệt thế thập bát trọng thiên sao?
- Vậy... phải làm sao bây giờ?
Lưu Cương kinh ngạc nói.
- Tổ tiên ta nói, nếu muốn đối phó với Kiếm Ngạo, tốt nhất để Đại Đế thân thể cương thi đối chiến!
Kim Đại Vũ lại nói.
- Chỉ sợ không có khả năng!
Hình Vương lắc đầu một cái.
Đúng lúc này, Kiếm Ngạo ở phía xa đang ngồi khoanh chân ở trên đỉnh núi, bỗng nhiên mở to đôi mắt.
Hai mắt mở ra, hai đạo kiếm ý mạnh mẽ từ hai mắt bắn ra.
Kiếm Ngạo đột nhiên đứng dậy.
Rào!
Ba năm này Kiếm Ngạo đã thu hút tất cả ánh mắt tại Hàm Dương. Lúc này hắn thoáng động, nhất thời khiến tất cả Hàm Dương sôi trào.
Kiếm Ngạo thức dậy làm gì?
Bọn họ lại nhìn thấy, Kiếm Ngạo quay đầu nhìn về phía tây.
Phía tây, một đạo cầu vồng cắt phá phía chân trời, trong nháy mắt đã đến cửa Triều Thiên Điện.
Vù!
Không một tiếng gió phát ra, chỉ giống như hào quang rơi xuống.
- Phụ đế!
Ánh mắt Minh Vương sáng ngời.
- Bái kiến Đại Đế!
Tất cả quan viên bỗng nhiên kêu lên.
- Đại Đế trở lại! Đại Đế trở lại!......
Bên trong Hàm Dương vang lên những tiếng kêu vui mừng.
Tuy rằng rất nhiều người biết Kiếm Ngạo cường đại, nhưng tín ngưỡng của bọn họ đối với Diêm Xuyên, khiến gần như mọi người đều đứng ở phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hạ xuống cửa Triều Thiên Điện, tiến lên một bước, nhìn về Kiếm Ngạo phía xa.
- Diêm Xuyên, ngươi rốt cuộc đã trở lại!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
- Khiến ngươi phải đợi lâu!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Kiếm Ngạo, lại thỉnh chiến!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Thời điểm Diêm Xuyên đời thứ nhất hắn đã thỉnh chiến một lần. Hôm nay là lần thứ hai.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu đáp ứng.
- Năm xưa, Kiếm Ngạo vẫn còn là phàm nhân, không biến gì nên mới chọn chiến đấu với tổ tiên ngài. Lần này, Kiếm Ngạo đã trưởng thành cùng cấp với ngài. Binh phong sắc bén, ngài nên ra toàn lực!
Kiếm Ngạo tay cầm trường kiếm tự tin nói.
- Thiên chi đạo, vạn vật, vạn lực đều vốn là thái cực. Tất cả như một, không cần lẫn nhau?
Diêm Xuyên chém tới một kiếm.
Một kiếm xuyên trời, tuy kiếm thế không giống nhưng hiệu quả lại giống như thế. Một kiếm bắn ra, Kiếm Ngạo đang ở phía xa nhanh chóng phản ứng.
- Đến tốt!
Thân hình Kiếm Ngạo xoay một cái, trường kiếm trong tay đã ra nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần, nghênh đón va chạm.
Ầm!
Hai kiếm va chạm vào nhau, lại khiến thiên địa rung chuyển. Nhưng lần này hai người không dừng lại nữa. Trường kiếm trong tay Kiếm Ngạo lại tùy ý đâm ra.
Mũi kiếm lao tới càng ngày càng mạnh đâm thẳng về phía Diêm Xuyên.
Kiếm Ngạo một đời cực kiếm, tâm tính cứng cỏi, đương nhiên sẽ không bị một vài lời nói của Diêm Xuyên quấy rầy.
- Ngươi có đạo của ngươi. Ta có đạo của ta!
Trong lúc chiến đấu Kiếm Ngạo trầm giọng nói.
Ầm! Ầm!.........
Trên tinh không, hai đạo kiếm khí khổng lồ lần lượt va chạm. Vô số ngôi sao nhỏ bị nghiền nát tại chỗ.
Lần này Diêm Xuyên đi khắp thiên hạ, thể ngộ thiên địa. Tuy rằng Diêm Xuyên cho rằng mình đã mở ra một cánh cửa lớn, nhưng tất cả còn cần bản thân không ngừng tiếp tục hoàn thiện.
Có ý chí của Khổng Hoàng Thiên, tuy rằng kiếm đạo của Khổng Hoàng Thiên không bằng Kiếm Ngạo, nhưng ý chí chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ.
Thái Đế Kiếm trong tay Diêm Xuyên cũng lần lượt nhanh chóng đối chiến Kiếm Ngạo.
Ầm ầm ầm!
Hai đại cường giả tuyệt thế chiến đấu, dần dần rời khỏi bầu trời Hàm Dương, xuôi về phía nam.
Kiếm của hai người vung lên đều nhanh như ánh sáng. Người bình thường căn bản không có cách nào thấy rõ được kiếm quang vung ra thế nào.
Tại cửa Hàm Dương thành, trong mắt một đám thần tử loé ra một sự kích động. Tuy rằng Diêm Xuyên không thể đánh bại Kiếm Ngạo, nhưng ít nhất hiện tại xem ra cũng không bị yếu thế.
Chẳng biết từ lúc nào, Sát Đế cũng đến cửa Triều Thiên Điện.
- Sát Đế, ngươi cảm thấy trận chiến này Phụ đế ta thế nào?
Hình Vương nhìn về phía Sát Đế.
- Lần này Diêm Xuyên ra ngoài mười năm, cảm ngộ sâu, quả thực là khiến ta bất ngờ!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Đó chính là đạo. Phụ đế ta có thể thắng hay không?
Hình Vương chờ đợi nói.
Sát Đế lắc đầu nói:
- Không biết!
- Ồ? Vì sao?
- Kiếm đạo của Kiếm Ngạo có lực công kích quá mạnh mẽ. Diêm Xuyên dường như nắm giữ điều huyền diệu nào đó. Hai thứ này đều không nằm trong khả năng khám phá của ta!
Sát Đế lắc đầu một cái.
- Nhưng Phụ đế ta còn có thần thông biển máu, còn có tế đàn Đại Đế!
Minh Vương trầm giọng nói.
- Thần thông biển máu? A, chỉ là biển máu truyền thừa của Minh Hà lão tổ mà thôi. Ngày xưa thật sự có tác dụng lớn. Nhưng theo tu vi của Diêm Xuyên tăng thêm, tác dụng do thần thông biển máu bây giờ có thể đưa đến đã cực kì bé nhỏ. Tu vi của Diêm Xuyên đạt tới thập lục trọng thiên. Thần thông biển máu nhiều nhất có thể khiến hắn tăng thêm đến thập lục trọng thiên đỉnh phong. Hiệu quả thực sự không lớn. Còn về tế đàn Đại Đế...?
Sát Đế cau mày nói.
Cửa Triều Thiên Điện, Thái tử mỗi ngày đều nhìn về phía Kiếm Ngạo ngoài xa.
- Phụ đế đã đi khắp thiên hạ được mười năm, không biết hiện tại tới chỗ nào rồi?
Minh Vương cau mày nói.
- Phụ đế sẽ nhanh chóng trở lại thôi!
Hình Vương cau mày nói.
- Kiếm Ngạo đến đây khiêu chiến sao? Kiếm ý thật hung mãnh!
Minh Vương cau mày nói.
- Đông Phương Chính Phái, ngươi cảm thấy thực lực của Kiếm Ngạo thế nào?
Hình Vương nhìn về phía Đông Phương Chính Phái đang đứng bên cạnh.
Sắc mặt Đông Phương Chính Phái hơi cổ quái nói:
Ta không đỡ nổi một kiếm của hắn!
Trong lòng mọi người lo lắng.
- Bàn Giáp, khanh là thập lục trọng thiên, tương đương với Kiếm Ngạo. Khanh cảm thấy thực lực của Kiếm Ngạo thế nào?
Hình Vương nhìn về phía Bàn Giáp đứng bên cạnh.
Bàn Giáp nhìn Kiếm Ngạo phía xa một chút, trầm mặc một hồi nói:
- Một tháng trước, ta từng tới gần ngọn núi kia. Nhưng ngọn núi kia toả ra kiếm ý, lại có thể xông vào trong cơ thể ta, xé thân thể của ta ra. Ta... ta cũng không địch lại hắn!
- Ồ?
- Có lẽ ta cũng không địch nổi một kiếm của hắn!
Bàn Giáp khổ sở nói.
Mọi người yên lặng một hồi.
- Hai vị Thái tử, tổ tiên ta từng nói, kiếm đạo của Kiếm Ngạo, đã là đệ nhất thiên hạ!
Kim Đại Vũ đứng bên cạnh nói.
- Sát Đế?
Trong mắt Hình Vương sáng ngời.
Phải biết rằng, thực lực của Sát Đế là thập thất trọng thiên đỉnh phong. Đó là cường giả tuyệt thế chân chính. Sát Đế đánh giá, có thể mới nhất là đúng trọng tâm nhất.
- Sát Đế còn nói gì nữa?
Minh Vương hỏi tới.
Kim Đại Vũ cười khổ nói:
- Tổ tiên ta nói, nếu như cùng chiến đấu một trận với Kiếm Ngạo, người cũng chưa chắc có thể thắng được hắn!
- Cái gì?
Đám người Bàn Giáp đứng bên cạnh cả kinh kêu lên.
Sát Đế đã là tu vi thập thất trọng thiên đỉnh phong. Ngay cả hắn cũng không chắc có thể thắng được Kiếm Ngạo sao?
Đám người Bàn Giáp đã nghĩ thực lực của Kiếm Ngạo hẳn rất cao. Nhưng mọi người lại không thể tưởng tượng được Sát Đế sẽ đưa ra lời đánh giá như vậy. Hắn mới là thập lục trọng thiên. Vậy mà hắn đã khiến cho người đạt tu vi thập thất trọng thiên đỉnh phong cũng không dám nói sẽ tất thắng. Nếu như Kiếm Ngạo trùng kích đến thập thất trọng thiên, vậy chẳng lẽ có thể khiêu chiến cường giả tuyệt thế thập bát trọng thiên sao?
- Vậy... phải làm sao bây giờ?
Lưu Cương kinh ngạc nói.
- Tổ tiên ta nói, nếu muốn đối phó với Kiếm Ngạo, tốt nhất để Đại Đế thân thể cương thi đối chiến!
Kim Đại Vũ lại nói.
- Chỉ sợ không có khả năng!
Hình Vương lắc đầu một cái.
Đúng lúc này, Kiếm Ngạo ở phía xa đang ngồi khoanh chân ở trên đỉnh núi, bỗng nhiên mở to đôi mắt.
Hai mắt mở ra, hai đạo kiếm ý mạnh mẽ từ hai mắt bắn ra.
Kiếm Ngạo đột nhiên đứng dậy.
Rào!
Ba năm này Kiếm Ngạo đã thu hút tất cả ánh mắt tại Hàm Dương. Lúc này hắn thoáng động, nhất thời khiến tất cả Hàm Dương sôi trào.
Kiếm Ngạo thức dậy làm gì?
Bọn họ lại nhìn thấy, Kiếm Ngạo quay đầu nhìn về phía tây.
Phía tây, một đạo cầu vồng cắt phá phía chân trời, trong nháy mắt đã đến cửa Triều Thiên Điện.
Vù!
Không một tiếng gió phát ra, chỉ giống như hào quang rơi xuống.
- Phụ đế!
Ánh mắt Minh Vương sáng ngời.
- Bái kiến Đại Đế!
Tất cả quan viên bỗng nhiên kêu lên.
- Đại Đế trở lại! Đại Đế trở lại!......
Bên trong Hàm Dương vang lên những tiếng kêu vui mừng.
Tuy rằng rất nhiều người biết Kiếm Ngạo cường đại, nhưng tín ngưỡng của bọn họ đối với Diêm Xuyên, khiến gần như mọi người đều đứng ở phía Diêm Xuyên.
Diêm Xuyên hạ xuống cửa Triều Thiên Điện, tiến lên một bước, nhìn về Kiếm Ngạo phía xa.
- Diêm Xuyên, ngươi rốt cuộc đã trở lại!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
- Khiến ngươi phải đợi lâu!
Diêm Xuyên gật đầu một cái.
- Kiếm Ngạo, lại thỉnh chiến!
Kiếm Ngạo trịnh trọng nói.
Thời điểm Diêm Xuyên đời thứ nhất hắn đã thỉnh chiến một lần. Hôm nay là lần thứ hai.
- Được!
Diêm Xuyên gật đầu đáp ứng.
- Năm xưa, Kiếm Ngạo vẫn còn là phàm nhân, không biến gì nên mới chọn chiến đấu với tổ tiên ngài. Lần này, Kiếm Ngạo đã trưởng thành cùng cấp với ngài. Binh phong sắc bén, ngài nên ra toàn lực!
Kiếm Ngạo tay cầm trường kiếm tự tin nói.
- Thiên chi đạo, vạn vật, vạn lực đều vốn là thái cực. Tất cả như một, không cần lẫn nhau?
Diêm Xuyên chém tới một kiếm.
Một kiếm xuyên trời, tuy kiếm thế không giống nhưng hiệu quả lại giống như thế. Một kiếm bắn ra, Kiếm Ngạo đang ở phía xa nhanh chóng phản ứng.
- Đến tốt!
Thân hình Kiếm Ngạo xoay một cái, trường kiếm trong tay đã ra nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần, nghênh đón va chạm.
Ầm!
Hai kiếm va chạm vào nhau, lại khiến thiên địa rung chuyển. Nhưng lần này hai người không dừng lại nữa. Trường kiếm trong tay Kiếm Ngạo lại tùy ý đâm ra.
Mũi kiếm lao tới càng ngày càng mạnh đâm thẳng về phía Diêm Xuyên.
Kiếm Ngạo một đời cực kiếm, tâm tính cứng cỏi, đương nhiên sẽ không bị một vài lời nói của Diêm Xuyên quấy rầy.
- Ngươi có đạo của ngươi. Ta có đạo của ta!
Trong lúc chiến đấu Kiếm Ngạo trầm giọng nói.
Ầm! Ầm!.........
Trên tinh không, hai đạo kiếm khí khổng lồ lần lượt va chạm. Vô số ngôi sao nhỏ bị nghiền nát tại chỗ.
Lần này Diêm Xuyên đi khắp thiên hạ, thể ngộ thiên địa. Tuy rằng Diêm Xuyên cho rằng mình đã mở ra một cánh cửa lớn, nhưng tất cả còn cần bản thân không ngừng tiếp tục hoàn thiện.
Có ý chí của Khổng Hoàng Thiên, tuy rằng kiếm đạo của Khổng Hoàng Thiên không bằng Kiếm Ngạo, nhưng ý chí chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ.
Thái Đế Kiếm trong tay Diêm Xuyên cũng lần lượt nhanh chóng đối chiến Kiếm Ngạo.
Ầm ầm ầm!
Hai đại cường giả tuyệt thế chiến đấu, dần dần rời khỏi bầu trời Hàm Dương, xuôi về phía nam.
Kiếm của hai người vung lên đều nhanh như ánh sáng. Người bình thường căn bản không có cách nào thấy rõ được kiếm quang vung ra thế nào.
Tại cửa Hàm Dương thành, trong mắt một đám thần tử loé ra một sự kích động. Tuy rằng Diêm Xuyên không thể đánh bại Kiếm Ngạo, nhưng ít nhất hiện tại xem ra cũng không bị yếu thế.
Chẳng biết từ lúc nào, Sát Đế cũng đến cửa Triều Thiên Điện.
- Sát Đế, ngươi cảm thấy trận chiến này Phụ đế ta thế nào?
Hình Vương nhìn về phía Sát Đế.
- Lần này Diêm Xuyên ra ngoài mười năm, cảm ngộ sâu, quả thực là khiến ta bất ngờ!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Đó chính là đạo. Phụ đế ta có thể thắng hay không?
Hình Vương chờ đợi nói.
Sát Đế lắc đầu nói:
- Không biết!
- Ồ? Vì sao?
- Kiếm đạo của Kiếm Ngạo có lực công kích quá mạnh mẽ. Diêm Xuyên dường như nắm giữ điều huyền diệu nào đó. Hai thứ này đều không nằm trong khả năng khám phá của ta!
Sát Đế lắc đầu một cái.
- Nhưng Phụ đế ta còn có thần thông biển máu, còn có tế đàn Đại Đế!
Minh Vương trầm giọng nói.
- Thần thông biển máu? A, chỉ là biển máu truyền thừa của Minh Hà lão tổ mà thôi. Ngày xưa thật sự có tác dụng lớn. Nhưng theo tu vi của Diêm Xuyên tăng thêm, tác dụng do thần thông biển máu bây giờ có thể đưa đến đã cực kì bé nhỏ. Tu vi của Diêm Xuyên đạt tới thập lục trọng thiên. Thần thông biển máu nhiều nhất có thể khiến hắn tăng thêm đến thập lục trọng thiên đỉnh phong. Hiệu quả thực sự không lớn. Còn về tế đàn Đại Đế...?
Sát Đế cau mày nói.