Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1122: Bảo Vật Của Kỷ Thứ Nhất!
Ầm!
Một phản lực bên trên vỏ trứng, ầm ầm va chạm khiến người kia bay ra ngoài.
- Cái gì?
Kháng Kim Long nhất thời biến sắc.
Vỏ một quả trứng cũng muốn ngăn cản mình sao?
- Phá tan vỏ trứn kia cho ta!
Kháng Kim Long quát lên.
Ầm!
Một đám cường giả nhanh chóng công kích vỏ trứng.
Vỏ trứng phát ra lam quang chói mắt, ngăn cản một đám cường giả, khiến một đám cường giả không có cách nào tới gần.
Từng khối thịt bay ra. Kháng Kim Long nhất thời tức giận, giơ tay vỗ xuống đại địa một cái.
Ầm ầm ầm!
Đại địa dâng lên, Kháng Kim Long muốn di chuyển vùng đất này đi. Nhưng quả trứng lớn màu xanh lam kia giống như đã dính chặt vào nơi đó. Đại địa di chuyển, nhưng quả trứng lớn màu xanh lam lại không nhúc nhích.
- Mẹ kiếp!
Kháng Kim Long cực kỳ phiền muộn.
Kháng Kim Long lấy trường đao ra, ầm ầm chém về phía quả trứng lớn màu xanh lam kia.
Ầm!
Trứng lớn ầm ầm phản hồi một đại lực, khiến Kháng Kim Long nhất thời thiếu chút nữa không cầm chắc được đại đao.
- Đồng loạt ra tay, phá cho ta! Cường giả Đại Trăn hẳn đang đi về phía này. Nhất định phải nhanh lên. Trước khi Diêm Xuyên đến đây, nhất định phải bắt được nha đầu này.
Kháng Kim Long lo lắng nói.
- Vâng!
Một nhóm người giơ binh khí lên, nhanh chóng trùng kích trứng lớn.
Trong quả trứng lớn, Nhạc nhi có thể nhìn thấy một nhóm người bên ngoài liên tục đánh ra từng đòn nặng nề, lúc này không ngừng cảm thấy lo lắng.
Chính quả trứng lớn này lúc trước đã ấp Nhạc nhi. Bây giờ sau khi nàng luyện hóa có thể hợp thành một thể. Kháng Kim Long chém lên bên trên quả trứng lớn, cũng giống như chém lên trên người Nhạc nhi vậy. Nàng cảm thấy đau đớn từng trận.
- Diêm Xuyên, ngươi mau tới đi!
Nhạc nhi chờ đợi.
Diêm Xuyên cũng đang lo lắng, nhanh chóng bay về phía Tuyệt Cung.
Nhưng ngoại trừ Diêm Xuyên ra, còn có một người nữa cảm nhận được cuộc chiến đấu ở nơi này.
Tại cõi âm, Nội Bắc Châu, Hoàng đang ngồi khoanh chân trong Bất Tử điện.
Đột nhiên, xung quanh nàng xuất hiện một vòng ánh sáng hình quả trứng. Từng đạo đao quang va chạm vào phía trên quả trứng này. Những cảnh tượng Nhạc nhi nhìn thấy, Hoàng cũng thấy rõ.
Hoàng đột nhiên đứng dậy, mặt lộ ra hung quang bước ra khỏi đại điện.
Két!
Cửa đại điện mở ra.
Ngoài điện có một đám đệ tử đang đứng.
- Bái kiến sư tôn!
Một đám đệ tử cung kính nói.
Hoàng càng ngày càng mạnh. Đám đệ tử phát hiện, trong ánh mắt sư tôn, càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng giống như vô tình vậy. Ngày xưa còn có thể cười cười nói nói với sư tôn. Nhưng bây giờ không còn người nào dám làm như vậy nữa.
Hoàng mang trường đao trên lưng, nhìn về phía đông.
- Diêm Xuyên? Ta bảo ngươi chiếu cố cho Nhạc nhi, ngươi chiếu cố như vậy sao? Hừ! Nhạc nhi không thích hợp ở lại Đại Trăn. Ta phải dẫn nàng trở về!
Hoàng trầm giọng nói.
Nói xong, Hoàng đạp không bay về phía đông.
Vèo!
Trong chớp mắt Hoàn đã biến mất không còn hình bóng.
Dương gian, Đông Ngoại Châu, tại vị trí Tuyệt Cung.
Ầm! Ầm!......
Những tiếng nổ vang nổi lên bốn phía. Đại địa xung quanh xuất hiện những vết rạn nứt cực lớn.
Tất cả cương vực tại vị trí của Tuyệt Cung đều xuất hiện động đất.
Kháng Kim Long liên tục ra tay, nhưng quả trứng lớn màu xanh lam trước mắt hắn lại không hề nhúc nhích.
- Sao có thể như vậy được?
Kháng Kim Long phiền muộn đến cực điểm nói.
- Đại nhân, quả trứng này không nhúc nhích. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Đúng vậy, đại nhân, cái vỏ trứng này sao lại có thể kiên cố như vậy?
.........
......
...
Mọi người vô cùng lo lắng. Bọn họ đã cố gắng phá hủy vỏ trứng này suốt mấy ngày liền. Nhưng dù bọn họ làm thế nào cũng không phá hủy được. Đại địa xung quanh đã hóa thành dung nham, nhưng quả trứng lớn kia vẫn bình yên vô sự.
- Bên trên vỏ trứng này có luân hồi lực!
Một thuộc hạ bỗng nhiên nhíu chân mày lại nói.
Luân hồi lực?
- Đây là đồ của kỷ thứ nhất sao?
Kháng Kim Long nhất thời biến sắc.
- Luân hồi lực, chẳng lẽ là của vị tiền bối thân hóa luân hồi kia...?
Mọi người suy đoán hồi lâu. Dần dần những phiền muộn lúc trước đã hóa thành từng đợt kích động.
- Bảo vật của kỷ thứ nhất!
Kháng Kim Long trợn trừng mắt kinh ngạc thốt ra thành lời.
- Ngang!
Một tiếng rồng gầm vang lên. Quanh thân Kháng Kim Long phát ra kim quang chói mắt. Thân hình hắn nhanh chóng hóa thành một con Kim Long cực lớn. Con Kim Long một sừng, với kim quang cuồn cuộn bắn thẳng ra bốn phía.
- Đại nhân, không nên. Sau khi đại nhân Hóa Long, tuy rằng lực lượng tăng vọt, nhưng sẽ suy yếu trong một thời gian rất dài!
Một thuộc hạ nói.
- Suy yếu đã tính là cái gì? Bảo vật kỷ thứ nhất mới là quan trọng nhất. Ha ha, không thể tưởng tượng được ta đi chuyến này lại có được thu hoạch lớn như vậy!
Kháng Kim Long cười to một tiếng nói.
- Ngang!
Kim Long một sừng rít gào một tiếng. Hắn sử dụng vuốt rồng cực lớn chộp về phía vỏ trứng lớn kia.
Ầm ầm ầm!
Cầm lấy vỏ trứng lớn, Kháng Kim Long sử dụng toàn lực. Trong lúc nhất thời, hư không xung quanh nổ mãnh liệt. Những trận nổ liên tiếp, trùng kích bắn về khắp nơi.
Vù!
Vỏ trứng lớn khẽ run rẩy, dường như đã bị lay động.
Bên trong vỏ trứng lớn, mặt Nhạc nhi lộ vẻ lo lắng. Nhưng lúc này nàng lại không thể ra sức. Nàng cắn môi thầm hi vọng Diêm Xuyên mau chóng tới nơi.
- Động đậy rồi. Đại nhân, động đậy rồi!
Một thuộc hạ mừng như điên nói.
- Ngang. Đi, nhanh rời khỏi chỗ này!
Kháng Kim Long lộ vẻ hưng phấn kêu lên một tiếng.
- Vâng!
Đám thuộc hạ của Kháng Kim Long hưng phấn kêu lên.
- Rời khỏi chỗ này sao? Hừ!
Trong hư không đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Một tiếng gầm lớn liên tục không dứt xông thẳng đến.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người biến đổi. Bọn họ đã nhìn thấy trên không trung cách đó không xa, Diêm Xuyên và Miêu Miêu đang đứng.
- Diêm Xuyên!
Trong vỏ trứng lớn, Nhạc nhi bỗng nhiên lộ vẻ mừng rỡ.
Một cảm giác vô cùng hạnh phúc bỗng chốc xuất hiện trong lòng nàng.
Một phía khác, sắc mặt mọi người lại hoàn toàn thay đổi.
- Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Sắc mặt Kháng Kim Long trầm xuống.
Hắn thấy Diêm Xuyên uốn éo cái cổ. Mái tóc Diêm Xuyên đang màu đen đột nhiên hóa thành một mái tóc đỏ như máu. Xung quanh hắn là huyết vụ cuồn cuộn vờn quanh.
Mọi người cúi đầu nhìn xuống. Dung nham dưới chân bọn họ lúc trước, trong nháy mắt đã bị biển máu bao phủ. Mọi người đã bị bao phủ ở trong biển máu.
- Meo, một đám bại hoại!
Miêu Miêu đưa tay đánh về phía một cường giả.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
- Chỉ là hai người Diêm Xuyên và Huyền Diệu mà thôi. Bắt lấy hắn!
Kháng Kim Long quát lên.
- Vâng!
Thời điểm đám thuộc hạ kia hét lớn, phía xa hai tay Diêm Xuyên bỗng nhiên biến thành màu trắng bạc.
Dưới thần thông biển máu, uy lực càng tăng vọt, hai cánh tay màu bạc trắng của Diêm Xuyên đột nhiên đưa về phía hai cường giả.
Đạo chi thủ! Đó chính là trích tinh thủ của Quyết ngày xưa.
Trong nháy mắt, hai cánh tay hình thành hai chưởng cương, ầm ầm xuất hiện ở ngay cổ của hai cường giả kia.
Rắc! Rắc!
Trong nháy mắt hai cường giả bị Diêm Xuyên kẹp cổ không thể động đậy.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người xung quanh biến đổi. Từ lúc nào Diêm Xuyên biến thành cường đại như vậy?
Một phản lực bên trên vỏ trứng, ầm ầm va chạm khiến người kia bay ra ngoài.
- Cái gì?
Kháng Kim Long nhất thời biến sắc.
Vỏ một quả trứng cũng muốn ngăn cản mình sao?
- Phá tan vỏ trứn kia cho ta!
Kháng Kim Long quát lên.
Ầm!
Một đám cường giả nhanh chóng công kích vỏ trứng.
Vỏ trứng phát ra lam quang chói mắt, ngăn cản một đám cường giả, khiến một đám cường giả không có cách nào tới gần.
Từng khối thịt bay ra. Kháng Kim Long nhất thời tức giận, giơ tay vỗ xuống đại địa một cái.
Ầm ầm ầm!
Đại địa dâng lên, Kháng Kim Long muốn di chuyển vùng đất này đi. Nhưng quả trứng lớn màu xanh lam kia giống như đã dính chặt vào nơi đó. Đại địa di chuyển, nhưng quả trứng lớn màu xanh lam lại không nhúc nhích.
- Mẹ kiếp!
Kháng Kim Long cực kỳ phiền muộn.
Kháng Kim Long lấy trường đao ra, ầm ầm chém về phía quả trứng lớn màu xanh lam kia.
Ầm!
Trứng lớn ầm ầm phản hồi một đại lực, khiến Kháng Kim Long nhất thời thiếu chút nữa không cầm chắc được đại đao.
- Đồng loạt ra tay, phá cho ta! Cường giả Đại Trăn hẳn đang đi về phía này. Nhất định phải nhanh lên. Trước khi Diêm Xuyên đến đây, nhất định phải bắt được nha đầu này.
Kháng Kim Long lo lắng nói.
- Vâng!
Một nhóm người giơ binh khí lên, nhanh chóng trùng kích trứng lớn.
Trong quả trứng lớn, Nhạc nhi có thể nhìn thấy một nhóm người bên ngoài liên tục đánh ra từng đòn nặng nề, lúc này không ngừng cảm thấy lo lắng.
Chính quả trứng lớn này lúc trước đã ấp Nhạc nhi. Bây giờ sau khi nàng luyện hóa có thể hợp thành một thể. Kháng Kim Long chém lên bên trên quả trứng lớn, cũng giống như chém lên trên người Nhạc nhi vậy. Nàng cảm thấy đau đớn từng trận.
- Diêm Xuyên, ngươi mau tới đi!
Nhạc nhi chờ đợi.
Diêm Xuyên cũng đang lo lắng, nhanh chóng bay về phía Tuyệt Cung.
Nhưng ngoại trừ Diêm Xuyên ra, còn có một người nữa cảm nhận được cuộc chiến đấu ở nơi này.
Tại cõi âm, Nội Bắc Châu, Hoàng đang ngồi khoanh chân trong Bất Tử điện.
Đột nhiên, xung quanh nàng xuất hiện một vòng ánh sáng hình quả trứng. Từng đạo đao quang va chạm vào phía trên quả trứng này. Những cảnh tượng Nhạc nhi nhìn thấy, Hoàng cũng thấy rõ.
Hoàng đột nhiên đứng dậy, mặt lộ ra hung quang bước ra khỏi đại điện.
Két!
Cửa đại điện mở ra.
Ngoài điện có một đám đệ tử đang đứng.
- Bái kiến sư tôn!
Một đám đệ tử cung kính nói.
Hoàng càng ngày càng mạnh. Đám đệ tử phát hiện, trong ánh mắt sư tôn, càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng giống như vô tình vậy. Ngày xưa còn có thể cười cười nói nói với sư tôn. Nhưng bây giờ không còn người nào dám làm như vậy nữa.
Hoàng mang trường đao trên lưng, nhìn về phía đông.
- Diêm Xuyên? Ta bảo ngươi chiếu cố cho Nhạc nhi, ngươi chiếu cố như vậy sao? Hừ! Nhạc nhi không thích hợp ở lại Đại Trăn. Ta phải dẫn nàng trở về!
Hoàng trầm giọng nói.
Nói xong, Hoàng đạp không bay về phía đông.
Vèo!
Trong chớp mắt Hoàn đã biến mất không còn hình bóng.
Dương gian, Đông Ngoại Châu, tại vị trí Tuyệt Cung.
Ầm! Ầm!......
Những tiếng nổ vang nổi lên bốn phía. Đại địa xung quanh xuất hiện những vết rạn nứt cực lớn.
Tất cả cương vực tại vị trí của Tuyệt Cung đều xuất hiện động đất.
Kháng Kim Long liên tục ra tay, nhưng quả trứng lớn màu xanh lam trước mắt hắn lại không hề nhúc nhích.
- Sao có thể như vậy được?
Kháng Kim Long phiền muộn đến cực điểm nói.
- Đại nhân, quả trứng này không nhúc nhích. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Đúng vậy, đại nhân, cái vỏ trứng này sao lại có thể kiên cố như vậy?
.........
......
...
Mọi người vô cùng lo lắng. Bọn họ đã cố gắng phá hủy vỏ trứng này suốt mấy ngày liền. Nhưng dù bọn họ làm thế nào cũng không phá hủy được. Đại địa xung quanh đã hóa thành dung nham, nhưng quả trứng lớn kia vẫn bình yên vô sự.
- Bên trên vỏ trứng này có luân hồi lực!
Một thuộc hạ bỗng nhiên nhíu chân mày lại nói.
Luân hồi lực?
- Đây là đồ của kỷ thứ nhất sao?
Kháng Kim Long nhất thời biến sắc.
- Luân hồi lực, chẳng lẽ là của vị tiền bối thân hóa luân hồi kia...?
Mọi người suy đoán hồi lâu. Dần dần những phiền muộn lúc trước đã hóa thành từng đợt kích động.
- Bảo vật của kỷ thứ nhất!
Kháng Kim Long trợn trừng mắt kinh ngạc thốt ra thành lời.
- Ngang!
Một tiếng rồng gầm vang lên. Quanh thân Kháng Kim Long phát ra kim quang chói mắt. Thân hình hắn nhanh chóng hóa thành một con Kim Long cực lớn. Con Kim Long một sừng, với kim quang cuồn cuộn bắn thẳng ra bốn phía.
- Đại nhân, không nên. Sau khi đại nhân Hóa Long, tuy rằng lực lượng tăng vọt, nhưng sẽ suy yếu trong một thời gian rất dài!
Một thuộc hạ nói.
- Suy yếu đã tính là cái gì? Bảo vật kỷ thứ nhất mới là quan trọng nhất. Ha ha, không thể tưởng tượng được ta đi chuyến này lại có được thu hoạch lớn như vậy!
Kháng Kim Long cười to một tiếng nói.
- Ngang!
Kim Long một sừng rít gào một tiếng. Hắn sử dụng vuốt rồng cực lớn chộp về phía vỏ trứng lớn kia.
Ầm ầm ầm!
Cầm lấy vỏ trứng lớn, Kháng Kim Long sử dụng toàn lực. Trong lúc nhất thời, hư không xung quanh nổ mãnh liệt. Những trận nổ liên tiếp, trùng kích bắn về khắp nơi.
Vù!
Vỏ trứng lớn khẽ run rẩy, dường như đã bị lay động.
Bên trong vỏ trứng lớn, mặt Nhạc nhi lộ vẻ lo lắng. Nhưng lúc này nàng lại không thể ra sức. Nàng cắn môi thầm hi vọng Diêm Xuyên mau chóng tới nơi.
- Động đậy rồi. Đại nhân, động đậy rồi!
Một thuộc hạ mừng như điên nói.
- Ngang. Đi, nhanh rời khỏi chỗ này!
Kháng Kim Long lộ vẻ hưng phấn kêu lên một tiếng.
- Vâng!
Đám thuộc hạ của Kháng Kim Long hưng phấn kêu lên.
- Rời khỏi chỗ này sao? Hừ!
Trong hư không đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang.
Một tiếng gầm lớn liên tục không dứt xông thẳng đến.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người biến đổi. Bọn họ đã nhìn thấy trên không trung cách đó không xa, Diêm Xuyên và Miêu Miêu đang đứng.
- Diêm Xuyên!
Trong vỏ trứng lớn, Nhạc nhi bỗng nhiên lộ vẻ mừng rỡ.
Một cảm giác vô cùng hạnh phúc bỗng chốc xuất hiện trong lòng nàng.
Một phía khác, sắc mặt mọi người lại hoàn toàn thay đổi.
- Nhanh như vậy đã tới rồi sao?
Sắc mặt Kháng Kim Long trầm xuống.
Hắn thấy Diêm Xuyên uốn éo cái cổ. Mái tóc Diêm Xuyên đang màu đen đột nhiên hóa thành một mái tóc đỏ như máu. Xung quanh hắn là huyết vụ cuồn cuộn vờn quanh.
Mọi người cúi đầu nhìn xuống. Dung nham dưới chân bọn họ lúc trước, trong nháy mắt đã bị biển máu bao phủ. Mọi người đã bị bao phủ ở trong biển máu.
- Meo, một đám bại hoại!
Miêu Miêu đưa tay đánh về phía một cường giả.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
- Chỉ là hai người Diêm Xuyên và Huyền Diệu mà thôi. Bắt lấy hắn!
Kháng Kim Long quát lên.
- Vâng!
Thời điểm đám thuộc hạ kia hét lớn, phía xa hai tay Diêm Xuyên bỗng nhiên biến thành màu trắng bạc.
Dưới thần thông biển máu, uy lực càng tăng vọt, hai cánh tay màu bạc trắng của Diêm Xuyên đột nhiên đưa về phía hai cường giả.
Đạo chi thủ! Đó chính là trích tinh thủ của Quyết ngày xưa.
Trong nháy mắt, hai cánh tay hình thành hai chưởng cương, ầm ầm xuất hiện ở ngay cổ của hai cường giả kia.
Rắc! Rắc!
Trong nháy mắt hai cường giả bị Diêm Xuyên kẹp cổ không thể động đậy.
- Cái gì?
Sắc mặt mọi người xung quanh biến đổi. Từ lúc nào Diêm Xuyên biến thành cường đại như vậy?