Tiên Quốc Đại Đế
Chương 1121: Quá Nực Cười!
Thanh Long Đại Đế cười nói.
- Chờ một chút!
Thiên Cương nhất thời có chút sốt ruột.
- Thế nào?
Thanh Long Đại Đế nghi ngờ nói.
Thần sắc Thiên Cương chớp động một hồi. Cuối cùng hắn gật đầu nói:
- Vừa nãy Đại Đế dạy ta Thanh Long Quyết, khiến ta thu hoạch không ít, ta cũng không thể quá hẹp hòi. Như vậy đi, ta lại đẩy ra một tầng long vụ. Thanh Long Đại Đế không nên tới gần!
- Ha ha ha ha, được!
Trong ánh mắt Thanh Long Đại Đế loé lên một tia tinh quang cười to nói.
Thiên Cương lại thầm hít sâu một hơi.
Hai người tiếp tục quan sát thế chi kiếm.
Cõi âm, Chu Tước Thiên Giới.
Sắc mặt Chu Tước Đại Đế âm trầm nhìn về phía Đại Tần Thành.
- Thuộc hạ Thanh Long Đại Đế không ngừng bị bắt. Như vậy tổng cộng đã có hơn hai trăm người. Vì sao Thanh Long Đại Đế còn chưa xuất hiện? Nếu như trước đây, Thanh Long Đại Đế hẳn đã sớm xuất hiện mới phải!
Chu Tước Đại Đế cau mày nói.
- Chủ thượng, xung quanh truyền tin tức đến. Các thuộc hạ của Thanh Long Đại Đế không ngừng tụ tập tại Nội Nam Châu. Nhưng, Thanh Long Đại Đế vẫn không hề lộ diện!
Một thuộc hạ cung kính nói.
- Không đúng. Có chuyện gì còn quan trọng hơn so với mất đi hơn hai trăm thuộc hạ kỷ thứ hai chứ?
Chu Tước Đại Đế khó hiểu nói.
- Hay là Thanh Long Đại Đế cho rằng Diêm Xuyên không dám làm gì bọn họ. Chờ tới lúc trở về, vẫn có thể đoạt lại thuộc hạ một lần nữa!
- Có lẽ vậy!
- Tuy nhiên thuộc hạ của Thanh Long Đại Đế, chung quy vận may không tốt lắm. Mỗi lần đi, đều là thời điểm lực lượng Đại Trăn tập trung nhất. Mà giờ phút này, Đại Tần Thành đang suy yếu, lại không có người nào tới phá huỷ!
Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.
- A? Đại Tần Thành đang suy yếu? Diêm Xuyên rời khỏi Đại Tần Thành sao?
- Không sai. Không chỉ Diêm Xuyên rời khỏi Đại Tần Thành. Một đám cường giả cũng rời khỏi Đại Tần Thành. Cho dù là Quỷ Cốc Tử đang thủ thành, vừa nãy cũng đã rời khỏi!
Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.
- Bọn họ đi tới dương gian sao?
Chu Tước Đại Đế gật đầu một cái.
- Bây giờ, bên trong Đại Tần Thành suy yếu. Chủ thượng, chúng ta có nên thông báo cho bọn họ một lần nữa không?
Chu Tước Đại Đế trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu một cái:
- Cũng tốt, để trẫm bán cho Thanh Long Đại Đế một ân tình. Vừa vặn trẫm cũng muốn nhìn dáng vẻ Diêm Xuyên ăn quả đắng một chút!
- Vâng!
Cõi âm Nội Nam Châu, thuộc hạ Thanh Long Đại Đế lại có mấy người khí thế hùng hổ tụ tập đến trước Thiên Cương Điện.
- Xà Hoàng, là ngươi xúi giục huynh đệ của ta đi tới Đại Trăn phải không?
- Khốn kiếp. Ta vừa nhận được tin tức, tất cả các huynh đệ của ta đều bị bắt!
- Huynh đệ của ta không phải là đám mãng phu. Biết phía trước có người đi vào bị bắt, không thể nào hơn một trăm người lại đi vào nữa. Bọn họ nhất định sẽ chờ chúng ta!
............
.........
...
Mọi người không ngừng ép hỏi Xà Hoàng.
- Các vị, ta khuyên mọi người không nên đi, nhưng bọn họ không nghe ta, ta cũng không có cách nào!
Xà Hoàng cười khổ nói.
- Chính là ngươi!
- Hừ!
Mọi người vẫn ấm ức khí khó tiêu.
Lúc này, bỗng nhiên một đạo hồng quang từ phía nam bay tới.
- Đứng lại!
Có người kêu lên.
- Đó là thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế, để hắn lại đây!
Một cường giả quát lên.
Xà Hoàng lộ vẻ nghi hoặc.
Nhất thời, phía xa có một nam tử áo bào đỏ đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Các vị, đã lâu không gặp!
Nam tử áo bào đỏ cười nói.
- Ngươi tới làm gì?
- Vừa nãy chủ thượng ta gởi thư, bảo ta thông báo cho các ngươi biết. Nếu các ngươi muốn đến Đại Trăn cứu huynh đệ các ngươi, vậy mau chóng đi đi. Hiện tại, bên trong Đại Tần Thành đang để trống. Tất cả đều đã rời khỏi. Các ngươi phải tốc chiến tốc thắng!
Nam tử áo bào đỏ trầm giọng nói.
- Ngươi nói thật sao?
Một người trầm giọng nói.
- Chu Tước Đại Đế cần thiết phải dùng việc này để lừa các ngươi sao? Có đi hay không là tùy các ngươi!
Nam tử áo bào đỏ lạnh lùng nói.
Nói xong, nam tử áo bào đỏ đạp không rời đi, lưu lại một đám cường giả nhíu mày suy ngẫm.
- Ta tin tưởng Chu Tước Đại Đế!
- Ta cũng tin tưởng!
- Chủ thượng khẳng định có chuyện quan trọng không thoát thân được, tự chúng ta đi thôi!
- Nhưng, chúng ta chỉ có tám mươi người! Nếu chẳng may...?
- Nếu như Chu Tước Đại Đế đã nói Đại Tần Thành để trống, hắn không cần thiết đi đắc tội chủ thượng. Lưu lại hai người ở lại đây chờ những người khác và chủ thượng. Chúng ta lập tức đi cứu các huynh đệ!
- Được!
Mọi người thi nhau đồng ý. Tiếp đó bọn họ nối nhau tiến về phía Đại Tần Thành.
Xà Hoàng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng như vậy. Ban đầu hắn vốn cho rằng đám người kia sẽ chờ mọi người từ dương gian thức tỉnh trở về, không thể nào lại đi tới Đại Trăn. Nhưng hắn cũng không ngờ được, gió lại đổi chiều, Chu Tước Đại Đế nhưng tay vào, giúp mình một đại ân.
Dương gian, Đông Ngoại Châu, vị trí Tuyệt Cung.
Ầm!
Vô số kim quang nổ xung quanh Tuyệt Cung.
Dù nói như thế nào Kháng Kim Long cũng là cường giả thập tứ trọng thiên. Mười người thuộc hạ cũng là cường giả thập tam trọng thiên, căn bản không cần Kháng Kim Long tự mình ra tay. Thủ vệ xung quanh Tuyệt Cung đều đã trọng thương.
Một vài Thần cung chủ của Tuyệt Cung trước kia, trước mặt đám người kia, căn bản không đỡ nổi một đòn. Trong lúc nhất thời, tất cả đều trọng thương ngã xuống đất.
- Tuyệt Cung Chủ, A, chúng ta cũng không muốn đả thương nàng. Chỉ có điều phu quân của nàng đã bắt huynh đệ của ta. Cho nên ta nhất định phải dùng nàng để đổi lại!
Kháng Kim Long cười nói.
Nhạc nhi đứng cửa đại điện Tuyệt Cung, sắc mặt âm trầm.
Là Diêm Xuyên gây họa sao?
Nhạc nhi quay đầu nhìn phía bắc. Trong ánh mắt của nàng lại không hề có oán hận, mà một một tình ý không biết tên.
Những năm qua, Nhạc nhi cũng dần dần phát hiện, tình cảm của mình càng ngày càng phong phú. Nửa đêm nàng thường xuyên trằn trọc trở mình, không thể giải thích được lại đột nhiên nhớ tới Diêm Xuyên.
Nhạc nhi hiểu rõ, đây là tình cảm của Hoàng. Tình cảm của Hoàng không ngừng chuyển sang người mình.
Mình có lẽ thật sự thay Hoàng yêu Diêm Xuyên.
Tuy rằng tình cảm này không có cách nào tự chủ, nhưng Nhạc nhi lại không hề bài xích. Dù sao ngoại trừ tình cảm cha con trước đây, nàng chưa từng có bất kỳ cảm xúc gì khác. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện thêm một phần, loại cảm giác này vẫn vô cùng tươi đẹp.
- Bắt lấy!
Kháng Kim Long quát to một tiếng.
Sắc mặt Nhạc nhi trầm xuống. Nàng giơ tay lấy ra hai vỏ trứng màu xanh lam cực lớn. Đây chính là vỏ trứng đã ấp ra Nhạc nhi ngày trước. Lúc này vỏ trứng lại được Nhạc nhi dùng làm pháp bảo.
- Diêm Xuyên sẽ đến cứu ta! Các ngươi chờ đấy.
Nhạc nhi quay về phía Kháng Kim Long căm hận nói.
Tiếp theo, nàng đạp không tiến vào vỏ trứng.
Két!
Vỏ trứng hợp nhất. Nhất thời vỏ trứng bao vây xung quanh Nhạc nhi hình thành một thể thống nhất.
- Ha ha ha ha ha, Diêm Xuyên tới cứu nàng sao? Không còn kịp nữa. Hơn nữa, nàng còn trốn trong vỏ trứng sao? Thực sự nực cười. Quá nực cười!
Kháng Kim Long khinh thường nói.
Một thuộc hạ giơ tay ra nắm lấy vỏ trứng.
- Chờ một chút!
Thiên Cương nhất thời có chút sốt ruột.
- Thế nào?
Thanh Long Đại Đế nghi ngờ nói.
Thần sắc Thiên Cương chớp động một hồi. Cuối cùng hắn gật đầu nói:
- Vừa nãy Đại Đế dạy ta Thanh Long Quyết, khiến ta thu hoạch không ít, ta cũng không thể quá hẹp hòi. Như vậy đi, ta lại đẩy ra một tầng long vụ. Thanh Long Đại Đế không nên tới gần!
- Ha ha ha ha, được!
Trong ánh mắt Thanh Long Đại Đế loé lên một tia tinh quang cười to nói.
Thiên Cương lại thầm hít sâu một hơi.
Hai người tiếp tục quan sát thế chi kiếm.
Cõi âm, Chu Tước Thiên Giới.
Sắc mặt Chu Tước Đại Đế âm trầm nhìn về phía Đại Tần Thành.
- Thuộc hạ Thanh Long Đại Đế không ngừng bị bắt. Như vậy tổng cộng đã có hơn hai trăm người. Vì sao Thanh Long Đại Đế còn chưa xuất hiện? Nếu như trước đây, Thanh Long Đại Đế hẳn đã sớm xuất hiện mới phải!
Chu Tước Đại Đế cau mày nói.
- Chủ thượng, xung quanh truyền tin tức đến. Các thuộc hạ của Thanh Long Đại Đế không ngừng tụ tập tại Nội Nam Châu. Nhưng, Thanh Long Đại Đế vẫn không hề lộ diện!
Một thuộc hạ cung kính nói.
- Không đúng. Có chuyện gì còn quan trọng hơn so với mất đi hơn hai trăm thuộc hạ kỷ thứ hai chứ?
Chu Tước Đại Đế khó hiểu nói.
- Hay là Thanh Long Đại Đế cho rằng Diêm Xuyên không dám làm gì bọn họ. Chờ tới lúc trở về, vẫn có thể đoạt lại thuộc hạ một lần nữa!
- Có lẽ vậy!
- Tuy nhiên thuộc hạ của Thanh Long Đại Đế, chung quy vận may không tốt lắm. Mỗi lần đi, đều là thời điểm lực lượng Đại Trăn tập trung nhất. Mà giờ phút này, Đại Tần Thành đang suy yếu, lại không có người nào tới phá huỷ!
Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.
- A? Đại Tần Thành đang suy yếu? Diêm Xuyên rời khỏi Đại Tần Thành sao?
- Không sai. Không chỉ Diêm Xuyên rời khỏi Đại Tần Thành. Một đám cường giả cũng rời khỏi Đại Tần Thành. Cho dù là Quỷ Cốc Tử đang thủ thành, vừa nãy cũng đã rời khỏi!
Chu Tước Đại Đế trầm giọng nói.
- Bọn họ đi tới dương gian sao?
Chu Tước Đại Đế gật đầu một cái.
- Bây giờ, bên trong Đại Tần Thành suy yếu. Chủ thượng, chúng ta có nên thông báo cho bọn họ một lần nữa không?
Chu Tước Đại Đế trầm tư một chút, cuối cùng gật đầu một cái:
- Cũng tốt, để trẫm bán cho Thanh Long Đại Đế một ân tình. Vừa vặn trẫm cũng muốn nhìn dáng vẻ Diêm Xuyên ăn quả đắng một chút!
- Vâng!
Cõi âm Nội Nam Châu, thuộc hạ Thanh Long Đại Đế lại có mấy người khí thế hùng hổ tụ tập đến trước Thiên Cương Điện.
- Xà Hoàng, là ngươi xúi giục huynh đệ của ta đi tới Đại Trăn phải không?
- Khốn kiếp. Ta vừa nhận được tin tức, tất cả các huynh đệ của ta đều bị bắt!
- Huynh đệ của ta không phải là đám mãng phu. Biết phía trước có người đi vào bị bắt, không thể nào hơn một trăm người lại đi vào nữa. Bọn họ nhất định sẽ chờ chúng ta!
............
.........
...
Mọi người không ngừng ép hỏi Xà Hoàng.
- Các vị, ta khuyên mọi người không nên đi, nhưng bọn họ không nghe ta, ta cũng không có cách nào!
Xà Hoàng cười khổ nói.
- Chính là ngươi!
- Hừ!
Mọi người vẫn ấm ức khí khó tiêu.
Lúc này, bỗng nhiên một đạo hồng quang từ phía nam bay tới.
- Đứng lại!
Có người kêu lên.
- Đó là thuộc hạ của Chu Tước Đại Đế, để hắn lại đây!
Một cường giả quát lên.
Xà Hoàng lộ vẻ nghi hoặc.
Nhất thời, phía xa có một nam tử áo bào đỏ đã xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Các vị, đã lâu không gặp!
Nam tử áo bào đỏ cười nói.
- Ngươi tới làm gì?
- Vừa nãy chủ thượng ta gởi thư, bảo ta thông báo cho các ngươi biết. Nếu các ngươi muốn đến Đại Trăn cứu huynh đệ các ngươi, vậy mau chóng đi đi. Hiện tại, bên trong Đại Tần Thành đang để trống. Tất cả đều đã rời khỏi. Các ngươi phải tốc chiến tốc thắng!
Nam tử áo bào đỏ trầm giọng nói.
- Ngươi nói thật sao?
Một người trầm giọng nói.
- Chu Tước Đại Đế cần thiết phải dùng việc này để lừa các ngươi sao? Có đi hay không là tùy các ngươi!
Nam tử áo bào đỏ lạnh lùng nói.
Nói xong, nam tử áo bào đỏ đạp không rời đi, lưu lại một đám cường giả nhíu mày suy ngẫm.
- Ta tin tưởng Chu Tước Đại Đế!
- Ta cũng tin tưởng!
- Chủ thượng khẳng định có chuyện quan trọng không thoát thân được, tự chúng ta đi thôi!
- Nhưng, chúng ta chỉ có tám mươi người! Nếu chẳng may...?
- Nếu như Chu Tước Đại Đế đã nói Đại Tần Thành để trống, hắn không cần thiết đi đắc tội chủ thượng. Lưu lại hai người ở lại đây chờ những người khác và chủ thượng. Chúng ta lập tức đi cứu các huynh đệ!
- Được!
Mọi người thi nhau đồng ý. Tiếp đó bọn họ nối nhau tiến về phía Đại Tần Thành.
Xà Hoàng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng như vậy. Ban đầu hắn vốn cho rằng đám người kia sẽ chờ mọi người từ dương gian thức tỉnh trở về, không thể nào lại đi tới Đại Trăn. Nhưng hắn cũng không ngờ được, gió lại đổi chiều, Chu Tước Đại Đế nhưng tay vào, giúp mình một đại ân.
Dương gian, Đông Ngoại Châu, vị trí Tuyệt Cung.
Ầm!
Vô số kim quang nổ xung quanh Tuyệt Cung.
Dù nói như thế nào Kháng Kim Long cũng là cường giả thập tứ trọng thiên. Mười người thuộc hạ cũng là cường giả thập tam trọng thiên, căn bản không cần Kháng Kim Long tự mình ra tay. Thủ vệ xung quanh Tuyệt Cung đều đã trọng thương.
Một vài Thần cung chủ của Tuyệt Cung trước kia, trước mặt đám người kia, căn bản không đỡ nổi một đòn. Trong lúc nhất thời, tất cả đều trọng thương ngã xuống đất.
- Tuyệt Cung Chủ, A, chúng ta cũng không muốn đả thương nàng. Chỉ có điều phu quân của nàng đã bắt huynh đệ của ta. Cho nên ta nhất định phải dùng nàng để đổi lại!
Kháng Kim Long cười nói.
Nhạc nhi đứng cửa đại điện Tuyệt Cung, sắc mặt âm trầm.
Là Diêm Xuyên gây họa sao?
Nhạc nhi quay đầu nhìn phía bắc. Trong ánh mắt của nàng lại không hề có oán hận, mà một một tình ý không biết tên.
Những năm qua, Nhạc nhi cũng dần dần phát hiện, tình cảm của mình càng ngày càng phong phú. Nửa đêm nàng thường xuyên trằn trọc trở mình, không thể giải thích được lại đột nhiên nhớ tới Diêm Xuyên.
Nhạc nhi hiểu rõ, đây là tình cảm của Hoàng. Tình cảm của Hoàng không ngừng chuyển sang người mình.
Mình có lẽ thật sự thay Hoàng yêu Diêm Xuyên.
Tuy rằng tình cảm này không có cách nào tự chủ, nhưng Nhạc nhi lại không hề bài xích. Dù sao ngoại trừ tình cảm cha con trước đây, nàng chưa từng có bất kỳ cảm xúc gì khác. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện thêm một phần, loại cảm giác này vẫn vô cùng tươi đẹp.
- Bắt lấy!
Kháng Kim Long quát to một tiếng.
Sắc mặt Nhạc nhi trầm xuống. Nàng giơ tay lấy ra hai vỏ trứng màu xanh lam cực lớn. Đây chính là vỏ trứng đã ấp ra Nhạc nhi ngày trước. Lúc này vỏ trứng lại được Nhạc nhi dùng làm pháp bảo.
- Diêm Xuyên sẽ đến cứu ta! Các ngươi chờ đấy.
Nhạc nhi quay về phía Kháng Kim Long căm hận nói.
Tiếp theo, nàng đạp không tiến vào vỏ trứng.
Két!
Vỏ trứng hợp nhất. Nhất thời vỏ trứng bao vây xung quanh Nhạc nhi hình thành một thể thống nhất.
- Ha ha ha ha ha, Diêm Xuyên tới cứu nàng sao? Không còn kịp nữa. Hơn nữa, nàng còn trốn trong vỏ trứng sao? Thực sự nực cười. Quá nực cười!
Kháng Kim Long khinh thường nói.
Một thuộc hạ giơ tay ra nắm lấy vỏ trứng.