Tiên Nghịch
Chương 606: Nguyên thần biến dị
Nguyên thần của hắn không ngừng lớn mạnh, loại lớn mạnh này không phải là lớn về lượng, mà là thay đổi về chất. Nguyên thần Vương Lâm bị điện quang vờn quanh, mơ hồ có thể thấy được bên trong có một Thái Cổ Lôi Long rất dài, giống như kinh mạch trên toàn thân kéo dài đi khắp nguyên thần. Lôi Long này vẻ mặt cực kỳ thống khổ, thậm chí còn có một vẻ dữ tợn.
Từng sợi dây nhỏ từ trên thân thể Lôi Long kéo dài ra, trải rộng khắp nguyên thần Vương Lâm. Sức mạnh của Lôi Long tràn ngập, với một cách thức quỷ dị thay đổi nguyên thần Vương Lâm.
Việc nuốt lấy Thái Cổ Lôi Long này, cho dù là đám người Thiên Vận Tử cũng không chút nào dám, bởi vì Lôi Long này không khác gì so với Thái Cổ Chi Thú, Nghe đồn, Thái Cổ Lôi Long chính là từ sấm sét tích tụ sinh ra, là con cưng của Thiên Đạo, ở thời kỳ thái cổ, thậm chí đã có một thời gian nó thay cho sức mạnh sấm sét của Thiên Đạo.
Nuốt Thái Cổ Lôi Long này vào, không thua kém gì nuốt lấy sấm sét trên trời, nguyên thần của tu sĩ sao có thể chịu được uy lực của sấm sét như vậy!
Nhưng phú quý nan cầu, đạo duyên khó lấy! Chỗ nguy hiểm cũng chính là một cơ duyên vô tận!
Nguyên thần Vương Lâm được ánh sáng của Lôi Long vờn quanh, ở trong thân thể Vương Lâm hình thành một lượng lớn lôi điện, ầm ầm dữ dội. Trong nguyên thần của Vương Lâm không ngờ cũng có một tia lôi quang!
Nguyên thần của hắn đang ở trong một trạng thái không thể tin nổi, đang tiến tới một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sự thay đổi này không rõ có nâng cao bản lãnh của hắn hay không, nhưng đối với đạo lộ của Vương Lâm, cũng mở ra một viễn cảnh vô tận!
Nguyên thần tích tụ lôi điện, nguyên thần như thế này, cho dù với kiến thức của Thiên Vận Tử cũng chưa từng gặp qua tu sĩ có thể đạt tới trình độ này!
Lôi Long trong nguyên thần giãy giụa dữ dội, nó không khuất phục trước tác động của nguyên thần Vương Lâm mà triển khai phản kích!
Thân thể Vương Lâm, tóc giống như bị thổi bay lên, từng trận lôi quang theo sợi tóc chạy ra, bay tứ tán vào trong vách đá xung quanh, nguyên thần hắn lại tràn ngập lôi điện.
Thái Cổ Lôi Long không khuất phục khiến cho quá trình cắn nuốt vô cùng hung hiểm và nguy cơ. Lôi Long ở trong nguyên thần không ngừng giãy giụa, càng giãy giụa càng phát ra điện quang điện quang dày đặc.
Điện quang hùng mạnh khiến cho nguyên thần Vương Lâm bị đẩy đến ranh giới sắp sửa tiêu tan. Nếu không có hắn lấy ý chí kiên định mà thường nhân khó có thể tưởng tượng kiên cường kháng cự, thì giờ phút này chắc chắn nguyên thần đã tiêu tan.
Hai mắt nguyên thần Vương Lâm đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, trong mắt giống như Thái Cổ Lôi Long bắn ra từng trận điện quang. Hắn có dự cảm nếu nguyên thần tiếp tục ở lại trong thân thể, như vậy chỉ sợ thân thể sẽ bị ảnh hưởng, khiến cho sức sống bị diệt vong.
Hắn xông lên, nguyên thần từ Thiên Linh cái trên thân thể bay ra, trên mặt lộ vẻ quyết đoán, tay phải không chút do dự trực tiếp luồn thẳng vào trong nguyên thần, túm lấy Lôi Long như kinh mạch lôi ra. Lập tức Lôi Long đã bị lôi ra non nửa.
Lôi Long chợt rít gào, mang theo một lượng lớn lôi điện, từ trên nguyên thần Vương Lâm tràn ra, bắn vào vách đá bốn phía phát ra âm thanh điện quang ba ba.
Túm lấy một nửa Lôi Long, nguyên thần Vương Lâm chợt lóe hàn quang, tay trái vung lên, một lượng lớn cấm chế xuất hiện, lần lượt in lên thân mình Lôi Long. Làm xong đâu đấy, Vương Lâm buông tay, sau đó lại xâm nhập vào trong nguyên thần, túm lấy một lần nữa, không ngừng lưu lại dấu ấn cấm chế.
Lấy ngoại lực phối hợp với nguyên thần, một bên phong ấn, một bên cắn nuốt, cứ thế lặp đi lặp lại, cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Vương Lâm đã hoàn toàn chìm đắm vào trong quá trình dung hợp, hoàn hoàn quên đi hết thảy.
Thân thể hắn dần dần mất đi sức sống, chậm rãi sụp xuống, nhưng vẫn chưa tử vong mà chìm vào trong một trạng thái chết giả để bảo trì sức sống không bị xói mòn.
Ngày qua ngay, năm hết năm. Một ngày, Thái Cổ Lôi Long bên trong nguyên thần Vương Lâm đã không còn giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn còn đang tiếp tục giãy giụa. Nhưng lúc này trên cả người Lôi Long rất nhiều cấm chế phong ấn, chi chít bên trên không ngừng lóe ra, hình thành một những lớp vảy rồng chồng lên nhau.
Nguyên thần Vương Lâm năm tháng qua đi dần dần thu nhỏ lại, toàn bộ thân mình cuối cùng hóa thành cao có ba thước, giống như một Nguyên Anh của tu sĩ!
Tuy rằng nhỏ đi, nhưng trên đó cũng tản mát ra lôi uy sắc bén ác liệt, toàn bộ nguyên thần không lấp lánh trong suốt như trước, mà tản mát ra điện quang vô tận, giống như có hàng vạn con ngân xà chạy qua chạy lại.
Vương Lâm mở hai mắt, bốn phía truyền ra tiếng sấm ầm ầm, hai đạo thiểm điện từ trong mắt lao ra, cứ một con du long lao thẳng ra ngoài cái khe, biến mất trong hư vô tối đen.
Nguyên thần trôi nổi, dần dần đi tới bên cạnh thân thể. Vương Lâm nhìn thoáng qua thân thể mình, lôi quang trong mắt lóe ra, lộ ra một vẻ lạnh lùng và uy lực như thể luân hồi.
Bắp thịt trên thân thể hắn gần như toàn bộ héo rũ, cả người chỉ còn lại da bọc xương, cứ như một bộ xương khô. Nếu ở giữa lông mày không còn lại một chút sức sống, thì thân thể này đã sớm trở thành tử thi.
Nguyên thần bay tới trên đỉnh đầu thân thể, dần dần dung nhập vào bên trong. Nhưng ngay lúc nhập vào, hắn cảm giác được một lớp màng ngăn cách, cũng may lớp màng này trong chốc lát tiêu tan, khiến cho nguyên thần của hắn dung nhập thành công.
Trong phút chốc, lôi quang từ trong thân thể Vương Lâm lộ ra, chạy khắp toàn thân. Cơ thể hắn với mắt thường có thể thấy khôi phục với tốc độ rất nhanh, ngay lập tức liền khôi phục lại như thường, nhưng so với năm đó có phần gầy yếu hơn!
Vương Lâm hít sâu rồi thở ra một đám trọc khí. Hơi thở này màu xám, sau khi phun ra không ngờ cũng ẩn chứa lôi quang. Hai mắt hắn giống như tia chớp xẹt qua sáng ngời giữa màn đêm, trong đó lộ ra một vẻ suy tư rất sâu.
- Việc này quả là nguy hiểm, nhưng thành quả thu được cũng là quá sức tưởng tượng, cũng không biết là tốt hay xấu… Nguyên thần bị thay đổi hoàn toàn, giống như đã bị đồng hóa, giờ phút này nguyên thần của ta đúng là giống như… một đạo Thiên Lôi!
Vẻ suy tư trong mắt Vương Lâm càng đậm. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hướng nhìn ra bên ngoài cái khe.
- Nguyên thần hóa thành sấm sét… cũng rất thú vị, hiện giờ muốn phá hủy nguyên thần của ta, chỉ sợ là tương đương với phá hủy Thiên Lôi! Cơ duyên lần này, tuy rằng bản lãnh vẫn là Vấn Đỉnh Sơ Kỳ nhưng mang lại cho ta sức mạnh của sấm sét!
Vương Lâm nâng tay phải lên, lôi quang trên đó lóe ra, rất nhanh hình thành một lôi cầu. Từ trong lôi cầu này truyền ra tiếng động bang bang giống như là bộc phá, hiển nhiên là bên trong cũng không ổn định. Một lát sau, lôi cầu tiêu tan, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, há miệng nuốt vào, trên mặt xuất hiện một vẻ hồng hào, dần dần khôi phục lại như thường.
- Chỉ có điều, hiện giờ nguyên thần của ta rốt cuộc là cái gì… … Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ bối rối, hắn bất kể thế nào cũng không thể nghĩ được rằng sau khi nuốt Thanh Long kia vào, không ngờ khiến cho nguyên thần của mình biến hóa quỷ dị như thế.
Lôi Long cũng không bị hắn hấp thụ hoàn toàn, chỉ mới luyện hóa được một phần năm. Phần còn lại bị hắn phong ấn bên trong nguyên thần.
Trầm mặc ít lâu, Vương Lâm lần lượt thử nghiệm những thần thông của mình. Tất cả những thần thông của hắn đều vẫn có thể sử dụng, ngay cả Đạo Hóa Hoàng Tuyền cũng vẫn còn như trước. Đến tận lúc này, Vương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lập tức, hắn liền cảm thấy có một chút khác biệt. Khi thi triển thần thông, mặc dù nhìn bề ngoài so với trước kia không có gì khác, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có thể mơ hồ phát hiện ra, bên trong có ẩn chứa lôi uy!
Một tia lôi uy rất mạnh!
Vương Lâm nhíu mày, thần thông được tăng cường vốn là chuyện tốt, hơn nữa cường độ này cũng không phải ít. Với thần thông của hắn hiện giờ, đối với tu sĩ Vấn Đỉnh Trung Kỳ, cũng có thể giành được ưu thế, nếu phối hợp với pháp bảo. cho dù là Vấn Đỉnh Hậu Kỳ tu sĩ, hắn cũng có thể quyết chiến một trận!
Nhưng Vương Lâm luôn cảm thấy có một chút không thích hợp, giống như đã quên mất một cái gì đó.
Hắn trầm tư hồi lâu, cái cảm giác này thủy chung vẫn tồn tại. Vương Lâm đứng lên, đi về hướng miệng khe. Bên ngoài là một màn tối đen, từng trận âm thanh của lực hút gào thét truyền đến giống như sói gào quỷ khóc, càng đến gần, thanh âm này càng kịch liệt.
Nhìn ra ngoài cái khe, bỗng nhiên trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp xẹt qua, hắn đã nghĩ ra vì sao lại có cái cảm giác không thích hợp này!
- Thân thể của ta tại sao trong khi dung nhập vừa rồi lại có cái màng ngăn cách!
Vương Lâm sắc mặt cực kỳ khó coi. Tán Ma Chi Hồn cũng bị hắn phong ấn bên trong nguyên thần, không có khả năng xuất hiện tình huống bị đoạt xá. Hơn nữa, thân thể hình dáng cũng không giống như người bị đoạt xá.
- Vấn để này xem ra là nằm trên nguyên thần của ta!
Nguyên thần Vương Lâm khẽ động, hắn chuẩn bị lại xuất ra, nhưng lập tức, hắn ngẩn ra.
- Nguyên thần… không thể thoát ly… … Vương Lâm lập tức lui về phía sau vài bước, khoanh chân cố định. Sau khi thử lại mấy lần, hắn mở hai mắt, ánh mắt không hề bối rối, mà bình tĩnh trầm tư.
- Hay là lớp màng ngăn cách kia ngăn trở nguyên thần không cho rời khỏi cơ thể. Hay là, đây là cái giá phải trả sau khi nguyên thần biến dị … … Vương Lâm hít sâu rồi thở ra một hơi.
- Thôi, không nghĩ tới việc này nữa. Vả lại nhìn lệnh bài kia, rốt cuộc là có thần thông gì, không ngờ từ trong sương mù ngưng tụ thành hình!
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một lệnh bài màu tím xuất hiện trong tay!
Từng sợi dây nhỏ từ trên thân thể Lôi Long kéo dài ra, trải rộng khắp nguyên thần Vương Lâm. Sức mạnh của Lôi Long tràn ngập, với một cách thức quỷ dị thay đổi nguyên thần Vương Lâm.
Việc nuốt lấy Thái Cổ Lôi Long này, cho dù là đám người Thiên Vận Tử cũng không chút nào dám, bởi vì Lôi Long này không khác gì so với Thái Cổ Chi Thú, Nghe đồn, Thái Cổ Lôi Long chính là từ sấm sét tích tụ sinh ra, là con cưng của Thiên Đạo, ở thời kỳ thái cổ, thậm chí đã có một thời gian nó thay cho sức mạnh sấm sét của Thiên Đạo.
Nuốt Thái Cổ Lôi Long này vào, không thua kém gì nuốt lấy sấm sét trên trời, nguyên thần của tu sĩ sao có thể chịu được uy lực của sấm sét như vậy!
Nhưng phú quý nan cầu, đạo duyên khó lấy! Chỗ nguy hiểm cũng chính là một cơ duyên vô tận!
Nguyên thần Vương Lâm được ánh sáng của Lôi Long vờn quanh, ở trong thân thể Vương Lâm hình thành một lượng lớn lôi điện, ầm ầm dữ dội. Trong nguyên thần của Vương Lâm không ngờ cũng có một tia lôi quang!
Nguyên thần của hắn đang ở trong một trạng thái không thể tin nổi, đang tiến tới một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Sự thay đổi này không rõ có nâng cao bản lãnh của hắn hay không, nhưng đối với đạo lộ của Vương Lâm, cũng mở ra một viễn cảnh vô tận!
Nguyên thần tích tụ lôi điện, nguyên thần như thế này, cho dù với kiến thức của Thiên Vận Tử cũng chưa từng gặp qua tu sĩ có thể đạt tới trình độ này!
Lôi Long trong nguyên thần giãy giụa dữ dội, nó không khuất phục trước tác động của nguyên thần Vương Lâm mà triển khai phản kích!
Thân thể Vương Lâm, tóc giống như bị thổi bay lên, từng trận lôi quang theo sợi tóc chạy ra, bay tứ tán vào trong vách đá xung quanh, nguyên thần hắn lại tràn ngập lôi điện.
Thái Cổ Lôi Long không khuất phục khiến cho quá trình cắn nuốt vô cùng hung hiểm và nguy cơ. Lôi Long ở trong nguyên thần không ngừng giãy giụa, càng giãy giụa càng phát ra điện quang điện quang dày đặc.
Điện quang hùng mạnh khiến cho nguyên thần Vương Lâm bị đẩy đến ranh giới sắp sửa tiêu tan. Nếu không có hắn lấy ý chí kiên định mà thường nhân khó có thể tưởng tượng kiên cường kháng cự, thì giờ phút này chắc chắn nguyên thần đã tiêu tan.
Hai mắt nguyên thần Vương Lâm đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, trong mắt giống như Thái Cổ Lôi Long bắn ra từng trận điện quang. Hắn có dự cảm nếu nguyên thần tiếp tục ở lại trong thân thể, như vậy chỉ sợ thân thể sẽ bị ảnh hưởng, khiến cho sức sống bị diệt vong.
Hắn xông lên, nguyên thần từ Thiên Linh cái trên thân thể bay ra, trên mặt lộ vẻ quyết đoán, tay phải không chút do dự trực tiếp luồn thẳng vào trong nguyên thần, túm lấy Lôi Long như kinh mạch lôi ra. Lập tức Lôi Long đã bị lôi ra non nửa.
Lôi Long chợt rít gào, mang theo một lượng lớn lôi điện, từ trên nguyên thần Vương Lâm tràn ra, bắn vào vách đá bốn phía phát ra âm thanh điện quang ba ba.
Túm lấy một nửa Lôi Long, nguyên thần Vương Lâm chợt lóe hàn quang, tay trái vung lên, một lượng lớn cấm chế xuất hiện, lần lượt in lên thân mình Lôi Long. Làm xong đâu đấy, Vương Lâm buông tay, sau đó lại xâm nhập vào trong nguyên thần, túm lấy một lần nữa, không ngừng lưu lại dấu ấn cấm chế.
Lấy ngoại lực phối hợp với nguyên thần, một bên phong ấn, một bên cắn nuốt, cứ thế lặp đi lặp lại, cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Vương Lâm đã hoàn toàn chìm đắm vào trong quá trình dung hợp, hoàn hoàn quên đi hết thảy.
Thân thể hắn dần dần mất đi sức sống, chậm rãi sụp xuống, nhưng vẫn chưa tử vong mà chìm vào trong một trạng thái chết giả để bảo trì sức sống không bị xói mòn.
Ngày qua ngay, năm hết năm. Một ngày, Thái Cổ Lôi Long bên trong nguyên thần Vương Lâm đã không còn giãy giụa kịch liệt, nhưng vẫn còn đang tiếp tục giãy giụa. Nhưng lúc này trên cả người Lôi Long rất nhiều cấm chế phong ấn, chi chít bên trên không ngừng lóe ra, hình thành một những lớp vảy rồng chồng lên nhau.
Nguyên thần Vương Lâm năm tháng qua đi dần dần thu nhỏ lại, toàn bộ thân mình cuối cùng hóa thành cao có ba thước, giống như một Nguyên Anh của tu sĩ!
Tuy rằng nhỏ đi, nhưng trên đó cũng tản mát ra lôi uy sắc bén ác liệt, toàn bộ nguyên thần không lấp lánh trong suốt như trước, mà tản mát ra điện quang vô tận, giống như có hàng vạn con ngân xà chạy qua chạy lại.
Vương Lâm mở hai mắt, bốn phía truyền ra tiếng sấm ầm ầm, hai đạo thiểm điện từ trong mắt lao ra, cứ một con du long lao thẳng ra ngoài cái khe, biến mất trong hư vô tối đen.
Nguyên thần trôi nổi, dần dần đi tới bên cạnh thân thể. Vương Lâm nhìn thoáng qua thân thể mình, lôi quang trong mắt lóe ra, lộ ra một vẻ lạnh lùng và uy lực như thể luân hồi.
Bắp thịt trên thân thể hắn gần như toàn bộ héo rũ, cả người chỉ còn lại da bọc xương, cứ như một bộ xương khô. Nếu ở giữa lông mày không còn lại một chút sức sống, thì thân thể này đã sớm trở thành tử thi.
Nguyên thần bay tới trên đỉnh đầu thân thể, dần dần dung nhập vào bên trong. Nhưng ngay lúc nhập vào, hắn cảm giác được một lớp màng ngăn cách, cũng may lớp màng này trong chốc lát tiêu tan, khiến cho nguyên thần của hắn dung nhập thành công.
Trong phút chốc, lôi quang từ trong thân thể Vương Lâm lộ ra, chạy khắp toàn thân. Cơ thể hắn với mắt thường có thể thấy khôi phục với tốc độ rất nhanh, ngay lập tức liền khôi phục lại như thường, nhưng so với năm đó có phần gầy yếu hơn!
Vương Lâm hít sâu rồi thở ra một đám trọc khí. Hơi thở này màu xám, sau khi phun ra không ngờ cũng ẩn chứa lôi quang. Hai mắt hắn giống như tia chớp xẹt qua sáng ngời giữa màn đêm, trong đó lộ ra một vẻ suy tư rất sâu.
- Việc này quả là nguy hiểm, nhưng thành quả thu được cũng là quá sức tưởng tượng, cũng không biết là tốt hay xấu… Nguyên thần bị thay đổi hoàn toàn, giống như đã bị đồng hóa, giờ phút này nguyên thần của ta đúng là giống như… một đạo Thiên Lôi!
Vẻ suy tư trong mắt Vương Lâm càng đậm. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt hướng nhìn ra bên ngoài cái khe.
- Nguyên thần hóa thành sấm sét… cũng rất thú vị, hiện giờ muốn phá hủy nguyên thần của ta, chỉ sợ là tương đương với phá hủy Thiên Lôi! Cơ duyên lần này, tuy rằng bản lãnh vẫn là Vấn Đỉnh Sơ Kỳ nhưng mang lại cho ta sức mạnh của sấm sét!
Vương Lâm nâng tay phải lên, lôi quang trên đó lóe ra, rất nhanh hình thành một lôi cầu. Từ trong lôi cầu này truyền ra tiếng động bang bang giống như là bộc phá, hiển nhiên là bên trong cũng không ổn định. Một lát sau, lôi cầu tiêu tan, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, há miệng nuốt vào, trên mặt xuất hiện một vẻ hồng hào, dần dần khôi phục lại như thường.
- Chỉ có điều, hiện giờ nguyên thần của ta rốt cuộc là cái gì… … Trên mặt Vương Lâm lộ ra vẻ bối rối, hắn bất kể thế nào cũng không thể nghĩ được rằng sau khi nuốt Thanh Long kia vào, không ngờ khiến cho nguyên thần của mình biến hóa quỷ dị như thế.
Lôi Long cũng không bị hắn hấp thụ hoàn toàn, chỉ mới luyện hóa được một phần năm. Phần còn lại bị hắn phong ấn bên trong nguyên thần.
Trầm mặc ít lâu, Vương Lâm lần lượt thử nghiệm những thần thông của mình. Tất cả những thần thông của hắn đều vẫn có thể sử dụng, ngay cả Đạo Hóa Hoàng Tuyền cũng vẫn còn như trước. Đến tận lúc này, Vương Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lập tức, hắn liền cảm thấy có một chút khác biệt. Khi thi triển thần thông, mặc dù nhìn bề ngoài so với trước kia không có gì khác, nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có thể mơ hồ phát hiện ra, bên trong có ẩn chứa lôi uy!
Một tia lôi uy rất mạnh!
Vương Lâm nhíu mày, thần thông được tăng cường vốn là chuyện tốt, hơn nữa cường độ này cũng không phải ít. Với thần thông của hắn hiện giờ, đối với tu sĩ Vấn Đỉnh Trung Kỳ, cũng có thể giành được ưu thế, nếu phối hợp với pháp bảo. cho dù là Vấn Đỉnh Hậu Kỳ tu sĩ, hắn cũng có thể quyết chiến một trận!
Nhưng Vương Lâm luôn cảm thấy có một chút không thích hợp, giống như đã quên mất một cái gì đó.
Hắn trầm tư hồi lâu, cái cảm giác này thủy chung vẫn tồn tại. Vương Lâm đứng lên, đi về hướng miệng khe. Bên ngoài là một màn tối đen, từng trận âm thanh của lực hút gào thét truyền đến giống như sói gào quỷ khóc, càng đến gần, thanh âm này càng kịch liệt.
Nhìn ra ngoài cái khe, bỗng nhiên trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp xẹt qua, hắn đã nghĩ ra vì sao lại có cái cảm giác không thích hợp này!
- Thân thể của ta tại sao trong khi dung nhập vừa rồi lại có cái màng ngăn cách!
Vương Lâm sắc mặt cực kỳ khó coi. Tán Ma Chi Hồn cũng bị hắn phong ấn bên trong nguyên thần, không có khả năng xuất hiện tình huống bị đoạt xá. Hơn nữa, thân thể hình dáng cũng không giống như người bị đoạt xá.
- Vấn để này xem ra là nằm trên nguyên thần của ta!
Nguyên thần Vương Lâm khẽ động, hắn chuẩn bị lại xuất ra, nhưng lập tức, hắn ngẩn ra.
- Nguyên thần… không thể thoát ly… … Vương Lâm lập tức lui về phía sau vài bước, khoanh chân cố định. Sau khi thử lại mấy lần, hắn mở hai mắt, ánh mắt không hề bối rối, mà bình tĩnh trầm tư.
- Hay là lớp màng ngăn cách kia ngăn trở nguyên thần không cho rời khỏi cơ thể. Hay là, đây là cái giá phải trả sau khi nguyên thần biến dị … … Vương Lâm hít sâu rồi thở ra một hơi.
- Thôi, không nghĩ tới việc này nữa. Vả lại nhìn lệnh bài kia, rốt cuộc là có thần thông gì, không ngờ từ trong sương mù ngưng tụ thành hình!
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, lập tức một lệnh bài màu tím xuất hiện trong tay!