Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiên Nghịch

Chương 605: Thiên soái động dung



Phú quý hung trung cầu, đạo duyên hiểm trung thủ (Muốn đạt phú quý hay đạo duyên thì phải dám vào nơi hung hiểm)
 
Càng xuống phía dưới, lực hút này càng mạnh. Thanh Long kia trong lúc giãy giụa, điện quang bên ngoài thân thể chống cự được một phần lực hút. Đúng lúc nó đang định xông ra, bỗng nhiên quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy phía dưới cách đó không xa, Vương Lâm đang dựa vào vách đá cẩn thận kiểm soát tốc độ. Con rồng này bỗng nhiên rít gào, không ngờ không hề lao ra, mà bay thẳng đến Vương Lâm đánh tới.
 
Sắc mặt Vương Lâm càng thêm âm trầm, trong lòng thầm rủa con rồng này không biết sống chết, đã cảm nhận được lực hút không ngờ còn không chạy, ngược lại sau khi nhìn thấy mình còn vứt bỏ đi cơ hội thoát đi.
 
- Ngươi hận ta đến vậy sao!
 
Tiên lực của Vương Lâm dừng lại, thân mình lập tức bị lực hút tác động, tốc độ rơi xuống càng nhanh. Thanh Long kia vồ hụt, lại gào thét truy kích.
 
Một người một rồng rượt đuổi trong hố sâu này. Dần dần, bọn họ càng lúc càng xuống sâu. Vương Lâm trong lúc bỏ chạy lập tức nhận thấy được lực hút trong hố sâu này dường như đang mạnh lên với tốc độ cực nhanh, giống như nổi lên một cơn gió lốc.
 
Phía sau truyền đến tiếng rít gào, Thanh Long mở to mồm, một lôi cầu thật lớn từ trong miệng phun ra, bay thẳng đến Vương Lâm.
 
Lôi cầu mang theo khí thế hùng mạnh, giống như Thiên Kiếp bắn về phía Vương Lâm. Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, đang muốn né tránh, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên lôi cầu kia đang gào thét lao đến bỗng nhiên dừng lại, không ngờ thoát khỏi quỹ đạo vốn có, hơi chúc xuống phía dưới.
 
Vương Lâm biến sắc, hắn lập tức cảm nhận được dưới đáy hố sâu có một lực hút không thể tưởng tượng được, điên cuồng dũng mãnh. Giờ phút này, hắn không chút do dự vỗ túi trữ vật, Tam Tài Kiếm Trận bay ra hung hăng đâm vào vách đá, liên kết với nhau, hai tay Vương Lâm nắm chặt lấy.
 
Gần như ngay khi hắn nắm lấy bảo kiếm, lực hút bùng nổ, lôi cầu kia lập tức đổi hướng, chúc xuống thẳng tắp, mang theo khí thế ầm ầm, trực tiếp bị hút vào dưới đáy hố sâu.
 
Lôi cầu này tản ra điện quang, ngay khi bị hút vào liền chiếu rọi phía dưới. Vương Lâm cúi đầu chỉ thấy phía dưới dường như là vách đá vạn trượng dựng đứng, sâu không thấy đáy. Điện quang kia rất nhanh liền trở nên nhỏ bé, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
 
Thái Cổ Lôi Long ngẩn ra, trong mắt nó lần đầu tiên hiện ra sự kinh hãi, lúc này nó không còn nghĩ tới việc nuốt Vương Lâm nữa, mà giãy giụa hướng về phía trước bay đi, nó đang sợ!
 
Trong trí nhớ truyền thừa từ xa xưa của nó, dường như đã nhìn thấy qua một cảnh tượng tương tự như trước mắt. Nó kịch liệt rít gào, toàn thân phát ra lôi quang, không ngờ có thể chống cự lại lực hút một chút, hướng về phía trên bay lên ba trượng.
 
- Muốn chạy sao!
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra hàn khí. Nếu không giằng co với Lôi Long này, hắn làm sao có thể bị buộc phải tiến vào nơi này, nếu không có Lôi Long không biết sống chết truy kích không tha, sớm chạy trốn, thì hắn cũng có thể lao ra. Nhưng hiện tại ở khoảng cách này, Vươmg Lâm hoàn toàn không thể lao ra ngoài.
 
- Đứng lại cho ta!
 
Trong tiếng quát khẽ, tiên lực Vương Lâm vận chuyển, bỗng nhiên thi triển tiên thuật định thân.
 
Nếu là trước đây, Lôi Long cho dù bị định thân, trong khoảnh cũng sẽ trở lại như thường, hoàn toàn sẽ không để ý. Nhưng lúc này lại khắc hẳn!
 
Thân mình Lôi Long bất ngờ dừng lại, một tiếng rống giận không cam lòng từ trong miệng truyền ra, bị lực hút cực lớn hút xé, thân mình nó bị kéo xuống hơn mười trượng.
 
- Ngươi chạy không thoát đâu!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, thân mình hắn cũng bị hút xé giống như vậy, rơi xuống rất nhanh. Tam Tài Kiếm trận trên vách đá tóe ra rất nhiều tia lửa, tạo nên ba vết kiếm rất sâu.
 
- Định!
 
Vương Lâm lại thi triển.
 
Lôi Long giãy giụa, mình rồng lại điên cuồng lóe ra lôi điện, nỗ lực bay lên trời. Nếu không có định thân thuật của Vương Lâm, nó thật sự có thể lao ra. Nhưng giờ phút này, mỗi khi nó định lao ra, Vương Lâm liền lập tức thi triển định thân thuật. Thân mình Lôi Long bị lực hút bao phủ, cho dù nó giãy giụa thế nào, đều không thể làm được gì.
 
Nó nhằm phía Vương Lâm tấn công, nhưng cũng bởi vì lực hút nên chưa kịp tới gần, liền lập tức bị hút vào hố sâu. Nó chỉ có thể nhìn chằm chằm Vương Lâm, tuyệt vọng bị kéo vào trong hố sâu.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên lực hút lại tăng thêm, cường độ lực hút này mạnh hơn lúc trước mấy lần, điền cuồng hút xé. Cánh tay phải Vương Lâm có cảm giác giống như bị xé rách, hắn nắm chặt lấy bảo kiếm, mặc cho ba thanh bảo kiếm tóe ra rất nhiều tia lửa cùng với những vết kiếm rất sâu.
 
Nhưng lực hút này quá lớn, làm cho tác dụng chống cự của ba thanh bảo kiếm nhanh chóng tiêu tan, nguy hiểm hết sức. Vương Lâm cắn răng một cái, nguyên thần tách ra dung nhập vào trong túi trữ vật. Được nguyên thần giải thoát, Tiên Kiếm và Loan Đao lập tức bay ra, đâm vào vách đá dưới chân Vương Lâm. Hai chân Vương Lâm giẫm lên trên đó, nhanh chóng bị hút xuống phía dưới.
 
Những tiếng đâm vọng lại, năm dấu vết theo Vương Lâm không ngừng đi xuống, nhìn thấy rõ ràng ở trên vách đá!
 
Lại nhìn đến Lôi Long kia giờ phút này cho dù giãy giụa, nhưng vẫn như sao băng trực tiếp rơi xuống. Thậm chí thân mình bên trong lực hút này không thể co lại, lại hóa thành thanh khí, bị kéo duỗi ra thật dài.
 
Bên trong luồng thanh khí này lóe ra thanh quang mỏng manh, lúc này thanh khí bị hút vào trong hố sâu, mơ hồ có thể chiếu sáng bốn phía.
 
- Đi xuống… … Trong túi trữ vật của Vương Lâm, thanh âm quỷ dị của nữ tử kia lại truyền đến, vang vọng trong tâm thần Vương Lâm. Vương Lâm sắc mặt cực kỳ âm trầm, hắn cúi đầu, thần sắc khẽ động.
 
Nhờ thanh khí phát sáng, hắn mơ hồ nhìn xuống bên dưới hình như có một cái bóng chặn ngang, lúc này thanh quang lóe lên, thoáng chiếu sáng cái bóng kia.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn một cái, đó là một tảng đá lớn nhô ra, tảng đá này to khoảng mười trượng, bên trên không ngờ còn có một Truyền Tống Trận!
 
Không đợi Vương Lâm nhìn kỹ, thanh quang yếu đi, không còn phát sáng nữa. Tảng đá lớn kia lại một lần nữa dung nhập vào trong màn sương đen.
 
- Truyền Tống Trận!
 
Vương Lâm ánh mắt sững lại, đáng tiếc ở nơi này thần thức không thể tản ra, nếu không chắc chắn sẽ thấy rõ toàn bộ.
 
Bỗng nhiên, Vương Lâm cảm giác được Tiên Kiếm dưới chân không còn, ngay sau đó Loan Đao cũng như vậy.
 
- Có cái khe!
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ vui mừng như điên, hắn không chút do dự, thân mình hướng về phía vách đá.
 
Thân mình hắn lập tức tiến vào tới bên trong vách đá, quả nhiên như hắn tiên đoán, nơi này có một miệng khe lớn chừng một trượng. Vương Lâm thân mình khẽ động, lập tức rơi vào trong cái khe, hắn lập tức vận chuyển tâm thần, đem Tam Tài Kiếm Trận cùng với Tiên Kiếm và Loan Đao nhanh chóng thu hồi.
 
Bên ngoài cái khe, linh hồn của Lôi Long hóa thành thanh khí lập tức nhìn thấy được Vương Lâm tiến vào cái khe. Nó lập tức giãy giụa, thanh khí cuộn lên hóa thành hình dáng Lôi Long, rít gào lao về hướng cái khe chỗ Vương Lâm.
 
Lúc này đây, nó không phải là vì muốn nuốt Vương Lâm, mà muốn đi vào để tránh lực hút. Nó thi triển ra toàn bộ lôi lực toàn thân, điên cuồng chui vào.
 
Nhưng lực hút quá lớn, nó muốn tới đây quả thật rất khó. Ánh mắt Lôi Long lộ ra một tia quyết đoán, bỗng nhiên thân mình một phân thành hai, từ giữa tách ra, một nửa lập tức bị hút vào trong hố sâu, một nửa thì mượn cơ hội này nhảy vào trong cái khe.
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hắn ở bên trong cái khe này vừa mới điều khí, liền thấy Lôi Long cũng định tiến vào. Lúc này, chỉ cần hắn thi triển định thân thuật là có thể làm cho Lôi Long này tuyệt vọng, bị lực hút hút đi!
 
Lôi Long hiển nhiên là biết điều này, tới hết sức, há miệng định phun ra một lôi cầu. Nếu như nó phun ra, Vương Lâm ở bên trong cái khe này, nhất định không thể né tránh.
 
Dường như giờ phút này quyết định một người một rồng, rốt cuộc thần thông của ai nhanh hơn. Nhưng Vương Lâm cũng có một tính toán khác, hắn vừa rồi chính mắt thấy được đối phương tự tách ra nửa thân mình, giờ phút này khí tức lại chia ra hơn phân nửa để chống lại lực hút, có thể nói, giờ phút này là lúc Lôi Long suy yếu nhất!
 
Vương Lâm cắn răng một cái, mắt lộ vẻ quyết đoán, không chút do dự hai mắt nhắm lại, nguyên thần từ giữa lông mày trong nháy mắt lao ra. Khi Lôi Long kia lao vào trong cái khe chuẩn bị phun ra lôi cầu, nguyên thần Vương Lâm một ngụm nuốt lấy!
 
Vương Lâm vốn là một thôn hồn, có thể nuốt hết thảy hồn phách trong thiên hạ, nhưng theo sự thăng tiến của bản lãnh, thần thông này của hắn dần dần đã không dùng lại. Lúc này nguyên thần hóa thành vô cùng lớn, trong khi Lôi Long kia ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, một ngụm nuốt lấy!
 
Sau khi nuốt lấy linh hồn của Thái Cổ Lôi Long, nguyên thần Vương Lâm lập tức quay về cơ thể. Lúc này, một sức mạnh bùng nổ bên trong nguyên thần, điên cuồng nổ vang.
 
Thái Cổ Lôi Long mặc dù là nửa linh thể, những bên trong ẩn chứa một sức mạnh không thể tưởng tượng được. Nguyên thần Vương Lâm sau khi nuốt vào, lại triển khai thần thông của thôn hồn, hấp thu mạnh mẽ.
 
Từng trận điện quang trong nguyên thần Vương Lâm chạy ra ngoài, tản mát ra từng trận uy lực lôi điện, chạy vào huyết mạch bên trong cơ thể, khiến cho thân thể Vương Lâm giờ phút này cũng lóe ra điện quang, giống như là đang ở trong sấm sét.
 
Lực hút bên ngoài không ảnh hướng nhiều đến cái khe, Vương Lâm giờ phút này toàn bộ tâm thần đều dung nhập vào trong nguyên thần, điên cuồng hấp thu.
 
Chương trước Chương tiếp
Loading...