Tiên Ngạo
Chương 810: Cường địch chân chính
Dư Tắc Thành ngự kiếm thinh thoảng xuất hiện trong đám địch nhân vạn người này, mỗi lần xuất hiện, kiếm quang lóe lên đều có mười mấy người mất mạng, nhưng bọn chúng không có biện pháp gì.
Khôi Cẩn Chân Quân là đầu lĩnh của những tên này, y kết nối với tám tên tộc nhân Nguyên Anh khác, tụ tập các loại năng lượng của chúng vào người mình, chống lại mỗi lần Dư Tắc Thành công kích.
Đây là biện pháp tốt nhất mà y có thể nghĩ ra, y đã bị Dư Tắc Thành đánh cho hồn phi phách tán. Không ai dám một mình đuổi giết Dư Tắc Thành, những tộc nhân dũng cảm cũng vì truy sát hắn nên mãi mãi không về. Cho nên Khôi cẩn Chân Quân chỉ có biện pháp tụ tập năng lượng của mọi người lại, chống cự Dư Tắc Thành đang không ngừng công kích.
Chỉ cần trở về sơn môn, nhờ vào trận pháp ở đó bảo vệ sẽ hết sức an toàn. Chỉ chờ tới khi Tông chủ Không Dung Chân Quân dẫn theo đại quân trong tộc trở về, nhất định sẽ diệt trừ được hắn. Cho nên hiện tại chỉ có thể kiên trì, may là những kè đã chết đi toàn là Nhân tộc, đám trâu dê này chết vì chủ nhân của chúng cũng đáng đời. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thật ra nếu có tộc nhân của mình chết đi cũng chẳng hề gì, chỉ cần mình có thể chạy thoát là tốt hơn hết. Nếu như không được, chỉ cần mình chạy nhanh hơn tộc nhân của mình là đù.
Ý niệm này xuất hiện đột ngột trong đầu y, thật ra ý niệm này tuyệt đối không thể xuất hiện trong đầu người Thích Đề Hoàn Nhân, bời vì đối với bọn chúng, tư lợi là hành vi phạm tội lớn nhất.
Nhưng sau khi chiếm được pháp thể này, ý niệm này lại xuất hiện không ngừng trong đầu y. Bất quá Khôi cẩn Chân Quân không ngu tới mức tự tố cáo chính mình, tiến hành mổ xè mình để được cứu rỗi, cuối cùng lại bị luyện hóa.
Ta cũng không ngu xuẩn tới mức này... Nhìn cường địch trước mật, Khôi cẩn Chân Quân không ngừng tính toán. Đột nhiên lần này cường địch không đánh chết vài người rồi chạy sang nơi khác như những lần trước, mà nhanh chóng xông về phía minh. Hắn múa may kiếm quang nhảy vào giữa đám đông, các loại thần lôi bùng nổ ầm ầm.
Không xong, trốn thôi... Khôi cẩn Chân Quân chấn động, tám tên tộc nhân kết nối cùng y không khôi phát ra tiếng thét chói tai. Bọn chúng bị chững lại trong thời gian hai lần hô hấp, bao nhiêu đó đã đù đê mình chạy khôi kiếm quang đáng sợ này. Thật là có lỗi, các vị huynh đệ, vì Đại ca đây, các ngươi hãy chịu khó hy sinh.
Dư Tắc Thành già vờ công kích mấy lần trước, chủ yếu là thăm dò, khiến cho đối phương loi lỏng. Lần này thình lình hắn phá vỡ khí trụ chân nguyên hùng mạnh do chín người đối phương liên kết, sau đó xông vào giữa đám đông, phóng xuất thần lôi, bất đầu đại khai sát giới.
Dưới sự khống chế của Kiếm Đạo Thần cấp, phi kiếm của Dư Tắc Thành hóa thành kiếm quang tinh thuần nhất. Kiếm quang này đi tới đâu, nghiền nát tất cả thành tro bụi tới đó, chém giết hết thày.
Kiếm quang trong suốt, ở nơi sâu nhất vẫn óng ánh sắc bén, chói mất vô cùng. Kiếm quang hết sức tinh thuần, không có chút tạp chất, chỉ toát ra khí tức hủy diệt.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí tức lạnh như băng thấm sâu tận đáy lòng người.
Kiếm quang tung bay tán loạn giữa vạn người, vô số huyết quang tung bay, sương máu dâng lên dày đặc.
Không ngờ đầu lĩnh đối phương đột ngột đào tầu, nháy mất trốn ra xa. Tám tên Thích Đề Hoàn Nhân liên kết cùng y lập tức roi vào trạng thái ngưng trệ ngắn ngủi. Cơ hội này vô cùng hiếm có, Kiếm Đạo Thần cấp nháy mắt chọn phương án đánh chết tám tên Thích Đề Hoàn Nhân trước mất, buông tha cho tên đầu lĩnh chạy thoát.
Giết, giết, giết... Dư Tắc Thành ngự kiếm xông lên, vung kiếm giết chết từng tên Nguyên Anh Chân Quân, chỉ cần một kiếm mà thôi.
Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, cho dù bọn chúng ra sức chống cự, dưới Kiếm Đạo Thần cấp hết sức tự nhiên của Dư Tắc Thành, hoàn toàn vô ích. tất cả chỉ có một kết cục là chết.
Đây quà là đạo pháp tự nhiên, giờ phút này rốt cục Dư Tắc Thành mới hiểu bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên trong đầm nước ở Hoàng Ngưu cốc, Gò Hiên Viên.
Nháy mất Kiếm Đạo của Dư Tắc Thành lại biến hóa một lần nữa. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, Kim Quang Phích Lịch Độn... tất cả pháp thuật mà Dư Tắc Thành biết đều dung hợp vào trong Kiếm Đạo. Đây mới là đạo pháp tự nhiên chân chính. Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, diệt hết địch trong thiên hạ.
Sau khi đánh chết tám tên Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành bất đầu truy sát những tên khác đang chạy trốn, không buông tha cho một tên nào. Cuối cùng chỉ có tên Nguyên Anh Chân Quân đầu lĩnh chạy trốn trước tiên toàn mạng trở về sơn môn. vạn người còn lại đều chết sạch.
Ngó khắp xung quanh không còn tên địch nào cả. Bốn bề hoang vắng, chỉ còn mình đứng giữa không trung.
Sâu trong núi thẳm có một ngọn cao phong, sương mù mờ mịt. Nhìn về phía trước không thấy được gì. ngoành lại phía sau là vực sâu vách đá. Xung quanh nguyên khí tràn trề, quà thật là một nơi tu luyện rất tốt.
Đây là sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông, đại chiến vừa rồi chỉ có một tên trốn thoát chạy về, hiện tại Dư Tắc Thành đã đánh lên tới cửa.
Trên đinh núi sương mù mờ mịt. Dư Tắc Thành đang trên đường bay lên, dáng vẻ ung dung.
Tên Khôi cẩn Chân Quân may mắn trốn thoát đang lớn tiếng chỉ huy đệ tử trong sơn môn, khời động các loại pháp thuật phòng ngự. Lập tức vô số Thiên Lôi Địa Hỏa tụ tập trên đinh núi, sau đó bắn về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn tô ra hết sức bình thản, không để ý tới Thiên Lôi Địa Hỏa, đón gió bay lên.
Khôi Cẩn Chân Quân hết sức vui mừng, chờ Dư Tắc Thành bị Thiên Lôi Địa Hỏa này đánh cho tan xác. Nhưng Thiên Lôi Địa Hỏa chỉ bay sát qua người, không hề làm Dư Tắc Thành thương tổn mày may. lập tức khiến cho Khôi cẩn Chân Quân choáng váng.
Dư Tắc Thành tới trước sơn phong, Khôi cẩn Chân Quân thầm nói trong lòng:
- Không sao, không sao cả, nơi này có Thời Không phong tỏa, không phải là người của Thích Đề Hoàn Nhân, tuyệt đối không thể tiến vào.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn ung dung thông qua đại trận sơn môn, không gặp phải chướng
ngại gì, tiến vào sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông.
Khôi Cẩn Chân Quân cất tiếng thóa mạ:
- Khốn kiếp, có phàn đồ!
Có thể tránh khôi Thiên Lôi Địa Hỏa công kích, có thể thoải mái tiến vào sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông, chỉ có một khả năng, đó là có người Thích Đề Hoàn Nhân dẫn đường cho địch nhân, trong các tộc nhân có người làm phàn.
Khôi Cẩn Chân Quân thầm nghĩ:
- Mình còn có thể bó mặc tộc nhân chạy trốn, hiện tại có người đầu hàng làm phàn cũng không phải là không có khả năng. Không xong, không thể ngăn được người này, xem ra ta phải nghĩ biện pháp khác.
Y bèn lớn tiếng quát:
- Các vị, đã tới lúc hiến thân vì Thích Đề Hoàn Nhân tộc vĩ đại, các người hãy lên đi, ta lập tức đi mời Thống lĩnh Đại nhân kết thúc trò chuyện từ xa, cho nàng mau mau thức tinh. Chỉ cần nàng thức tinh, tên giặc cỏ nho nhô này nháy mất sẽ bị diệt vong.
Dứt lời, Khôi Cẩn Chân Quân nhanh chóng quay đầu bó chạy vào trong, đám người Thích Đề Hoàn Nhân còn lại chuẩn bị chiến đấu.
Đúng vậy, Dư Tắc Thành lấy thanh quang mình đoạt được ra quấn quanh toàn thân, nhờ vậy Thiên Lôi Địa Hỏa đều xem hắn như tộc nhân của Thích Đề Hoàn Nhân, chỉ lướt qua mà không gây thương tôn. Mà phòng ngự sơn môn vô cùng đáng sợ, Dư Tắc Thành cũng thông
qua hết sức dễ dàng.
Lúc vượt qua đại trận sơn môn, Dư Tắc Thành có cảm giác như mình vừa tới một thế giới khác.
Dư Tắc Thành cất những bước ung dung nhàn nhã. tiến vào trong động phủ đối phương. Lúc này nơi đây có hàng ngàn người đối mật Dư Tắc Thành, lập trận chống đỡ, trong đó có chừng chín tên Nguyên Anh Chân Quân, đây có lẽ là chiến lực cuối cùng của chúng.
Sau khi tiến vào Chư Nhược Không Vô tông, quà nhiên đây là một thế giới khác với bên ngoài.
Bên ngoài bất kể là thành thị hay kiến trúc, nền tàng... toàn là hình thức của Nhân tộc. Tường thành cao lớn, tháp canh nguy nga, phòng ốc rộng rãi, hết thày đều rất tự nhiên.,
Mà nơi này là một thế giới tinh thạch, quanh ánh vờn quanh. Đây chính là một nơi Vực Ngoại, hơn nữa có hình dáng giống như quê nhà của Thích Đề Hoàn Nhân tộc.
Kiến trúc bằng vật thật nơi này rất ít, vật chất tồn tại dưới dạng chân nguyên năng lượng rất nhiều, trên không đầy lôi quang thiếm điện, quà thật là thế giới thiên địa của Dị tộc.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm giác được một chút quen thuộc ở nơi này, chính là có một số kiến trúc có khuynh hướng nghiêng về phía Nhân tộc. Lần này người Thích Đề Hoàn Nhân xâm lược thế giới Thương Khung, lấy Nguyên Anh Chân Quân làm pháp thê, trong vô tình, bọn chúng cũng bị tư tường Nhân tộc xâm nhập. Mà tên Khôi cẩn Chân Quân này bị ánh hường nghiêm trọng nhất, cho nên trong những kiến trúc sau này, dần dần nghiêng về phía kiến trúc của Nhân tộc.
Bất quá hết thày Dư Tắc Thành không quan tâm, mục đích của hắn là hủy diệt, là phá hoại. Dư Tắc Thành không thèm để ý tới địch nhân, cứ thản nhiên tiến về phía trước. Thình lình thân hình hắn thoáng động, xuất hiện giữa quần địch, sau đó đột ngột mờ Vạn Lôi tiên nhãn, lập tức phóng xuất Ngũ Hành thần lôi.
Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi, Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Át Mộc Lôi, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi, Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi.
Dưới sự trợ uy của tiên nhãn, lực Lôi Kiếp xuyên qua Ngũ Hành thần lôi, lập tức dẫn phát bùng nổ mãnh liệt. Lôi quang nổ tung, nháy mất như ngưng kết lại, giống như thời gian tạm ngừng, sau đó tiếp tục lưu chuyển.
Một lôi trụ khổng lồ phóng thẳng lên cao, xung quanh lôi trụ trong phạm vi mười dặm lập tức trở thành một thế giới ngưng đọng. Ầm một tiếng nổ vang lên, thế giới ngưng đọng này vỡ nát thành từng mành nhô, vô số Lôi Hóa bắn tung tóe. Lôi quang nổi lên bốn phía, vô số kiến trúc kỳ hình dị trạng thi nhau ngã xuống ầm ầm.
Sau khi thần lôi bùng nổ, Dư Tắc Thành điều khiển kiếm quang đánh tới, gặp ai giết nấy, không ai có thể ngăn được một kiếm của hắn.
Giết người quá nhiều, Dư Tắc Thành bất đầu chuyển sang phóng hỏa. Tam Muội Hỏa Cự Nhân chạy khắp nơi, tới chỗ nào, bất kể là kiến trúc gì cũng cháy bừng bừng như biển lửa.
Trong sơn môn này khắp nơi toàn là năng lượng kỳ dị, quang ảnh lập lòe. Những thứ này chỉ cần dùng Tam Muội Chân Hỏa điếm một cái, lập tức bùng cháy ầm ầm.
Dư Tắc Thành giết người phóng hỏa thật sự vô cùng thích thú. vốn nghĩ tới đây còn phải đại chiến nhiều lần, đâu ngờ đám Chân Quân ở nơi này vô cùng yếu ớt, so ra bọn chúng yếu hơn đám Nguyên Anh Chân Quân chiến đấu bên ngoài không ít.
Mỗi một đòn Dư Tắc Thành đánh ra, kiếm quang luân hồi. Thật ra lực lượng hắn phóng xuất cũng không quá lớn, nhưng chỉ cần một chút chân nguyên trong quá trình vận chuyển cũng dẫn động thiên địa nguyên khí. Cho nên mỗi một đòn đánh, nhát chém của hắn dường như đại biểu cho thiên địa, không ai có thể chống lại.
Từng luồng kiếm quang nháy mẳt khuếch đại, từ cơ thể hắn phát ra như sóng cuộn, hết đợt này sang đợt khác, liên miên bất tuyệt. Vô số hoa máu nỡ rộ, địch nhân bị sóng kiếm của hắn đánh trúng, thân thể tan nát, đâu đâu cũng có thể thấy máu tươi. Dư Tắc Thành đi tới đâu. từng đạo kiếm quang phát ra tới đó, hình thành những đợt công kích như nước thủy triều, đi tới đâu đố nát hoang tàn tới đó.
Lúc này chín Nguyên Anh Chân Quân đã bao vây lại, Dư Tắc Thành không thèm giao phong trực diện cùng bọn chúng, cũng không cho chúng có cơ hội liên thủ lại với nhau. Hắn vừa chạy vòng quanh vừa phá hoại, đánh chết những địch nhân yếu ớt, không giao chiến trực diện cùng đám Nguyên Anh Chân Quân kia, nhưng cũng không ngừng thu hút bọn chúng.
Chỉ cần đối phương có người ra sức đuổi theo Dư Tắc Thành, hắn sẽ nắm lấy cơ hội phàn kích vô cùng mạnh mẽ. Giống như báo săn mồi, truy sát đối phương không chết không thôi, cho nên những kè lỗ mãng, dũng cảm thày đều chết trước.
Trong cả sơn môn vốn có các loại pháp trận phòng ngự, nhưng vì thanh quang quấn quanh người Dư Tắc Thành, cho nên không thể nhằm vào hắn. Coi như pháp trận phòng ngự là vô ích. bị Dư Tắc Thành thong thà phá hỏng.
Thật ra còn một yếu tố quan trọng, tất cả những tu sĩ tinh anh có thể điều khiển pháp trận phòng ngự này thày đều theo Không Dung Chân Quân đi bất Dư Tắc Thành, rốt cục đã chết sạch trong trận chiến ấy. Mà những Nguyên Anh Chân Quân bảo vệ sơn môn, có thê điều khiển được những pháp trận phòng ngự này, đã ra ngoài vây giết Dư Tắc Thành lúc hắn vừa bất đầu đánh lên đào, kết quà tất cả đã chết sạch bên ngoài.
Cho nên dù bọn chúng có vô số pháp trận phòng ngự, nhưng không phát huy được chút tác dụng nào. Thật ra cũng còn một nguyên nhân khác, Thích Đề Hoàn Nhân tộc sống ở đây trong thời gian qua, khống chế pháp thể Nguyên Anh Chân Quân, vô tình bị tính lười biếng và ỷ lại của Nhân tộc ánh hường, cho nên mới hình thành cục diện như hiện tại.
Dư Tắc Thành phá hoại khắp nơi, tung ra một đòn đánh sập một tòa đại điện, chỉ thấy rất nhiều bình thủy tinh trong đó. Đây là nơi mình đã từng thấy trong ký ức của pháp thể Nguyên Anh bị mình bất đầu tiên. Vô số Kim Đan Chân Nhân bị nhốt vào trong những bình này, đê tế luyện trở thành pháp thể Nguyên Anh.
Dư Tắc Thành ung dung tiến vào nơi này, chỉ thấy có hơn bốn trăm chiếc bình rất lớn, trong đó còn có hàng chục Kim Đan Chân Nhân đang trong quá trình tế luyện. Bọn họ thân không mành vài, trôi nổi trong bình, có người đã biến thành quái vật, có kè còn đang tế luyện.
Kiếm quang chợt lóe, lập tức những chiếc bình này vỡ nát, những Kim Đan Chân Nhân bên trong lập tức được giải thoát. Dư Tắc Thành khẽ run tay, đánh ra hàng chục đạo chân nguyên vào trong cơ thể họ, xem như ra tay cứu vớt bọn họ một phen, kè nào may mắn có thể sống sót. bằng không chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Giờ phút này chỉ còn năm người đối phương đuổi theo Dư Tắc Thành, vô số hào quang lôi điện công kích tới. Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay lên, tránh thoát ra xa, năm người đối phương cũng không phát hiện, vốn trước kia bọn chúng có tới chín người, hiện tại chỉ còn năm.
Nửa canh giờ sau, trong cả sơn môn chỉ còn mình Dư Tắc Thành phi hành trên không. Khắp nơi toàn là kiến trúc đổ nát. lửa ngọn vẫn cháy không ngừng, tất cả địch nhân trong cả sơn môn đã bị Dư Tắc Thành chém giết không còn một mống.
Cường địch hầu như không còn, Dư Tắc Thành nhìn đống hoang tàn đổ nát, trong lòng không khôi thầm cao hứng. Những tưởng phải đại chiến một hồi, không ngờ lại có thể nhẹ nhàng thoải mái giết chết toàn bộ, xem ra Kiếm Đạo Thần cấp mình mới ngộ ra quà thật là lợi hại, thiên hạ còn ai là đối thủ của ta?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang âm thầm kiêu ngạo, thình lình từ xa truyền đến một trận dao động năng lượng. Trong một góc sâu của sơn môn, một cánh cửa Thời Không mờ ra, từ trong đó có vài người bước ra.
Người đi đầu là một nữ tu sĩ. Dư Tắc Thành liếc nhìn qua, quà thật là Nhã Hương. Bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn giữ bộ dạng năm xưa.
Nhã Hương ung dung bình thản, thân khoác hồng bảo, vạt áo theo gió bay lất phất. Dưới
ánh trời chiều, phong thái yểu điệu, thân hình tha thướt, lộ rõ nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của nàng.
Dư Tắc Thành có thể mơ hồ nhìn thấy, trên làn da trắng trèo mềm mại của nàng không ngừng lấp lóe một lớp phù văn vô cùng quỷ dị. Trăm ngàn phù văn uốn khúc xuất hiện chập chờn dưới hình thức ánh sáng, dường như bên ngoài thân thể nàng hình thành một lớp lưới ánh sáng lúc sáng lúc tối, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy hoa cả mẳt.
Phía sau nàng là bốn tên vệ sĩ toàn thân được bao phủ một lớp giáp sất. Hình dáng giáp sất này vô cùng ghê rợn. trông như dị thú từ thuở Hồng Hoang, phủ kín toàn thân, chỉ có hai mất có hai điếm sáng lọt ra ngoài. Cước bộ của chúng hết sức bình thường đơn giản nhưng rất mạnh, đây mới là chiến sĩ chân chính, là tinh anh chân chính trong Thích Đề Hoàn Nhân tộc.
Còn có một tên dẫn đường đi trước, dường như là tên Nguyên Anh Chân Quân trốn thoát duy nhất trong đại chiến vừa rồi, lần này y lại trốn thoát lần nữa. Theo bề ngoài của y, nhìn sang bề ngoài của bốn tên vệ sĩ áo giáp có thể thấy sự khác biệt giữa hai bên, một là tộc nhân bình thường, một là chiến sĩ tinh nhuệ.
Dư Tắc Thành mim cười nhìn bọn chúng, nhưng trong lòng hắn đang hết sức kinh hoàng. Bời vì Kiếm Đạo Thần cấp mà hấn mới luyện thành, đối mật với địch nhân vừa xuất hiện chỉ có một phàn ứng:
- Trốn, lập tức trốn cho mau, chỉ có chạy trốn mới có thể sinh tồn...
Thình lình tiếng nhắc nhỡ kia ngưng bật, bời vì khả năng chạy trốn duy nhất đã mất, chỉ còn đường tử chiến một trận.
Không còn đường chạy, ngược lại Dư Tắc Thành tô ra bình tĩnh vô cùng. Kiếm Đạo Thần cấp cũng không phải là thủ đoạn mạnh nhất của mình, mình còn có bàn mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm. Hỗn Độn Lô, còn có Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết, cho nên không cần e ngại.
Sau khi Nhã Hương đi ra, nhìn thoáng qua sơn môn hoang tàn đổ nát, khẽ nhướng mày. Sau đó nàng nhìn lên trời, lập tức ánh mất nàng dường như đang kết nối với thứ gì đó trên thế giới này. Sau mười mấy lần hô hấp, nàng mới thu hồi ánh mất, nhìn sang Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, đối diện với Nhã Hương.
Hắn lên tiếng nói:
- Nhã Hương tỷ, tỷ còn nhớ ta chăng?
Dư Tắc Thành chỉ buột miệng hôi một câu, thật không ngờ Nhã Hương lại đáp:
- Tiểu Dư tử. đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng có được ngày hôm nay.
Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, lắp bắp hôi:
- Tỷ... tỷ là...
Nhã Hương nói:
- Không cần kinh ngạc như vậy, ta không phải Nhã Hương tỷ của ngươi, thân thể này đã thuộc về ta, bất quá những gì nàng từng trài qua, ta đều biết rõ.
- Ngươi có biết vì sao Thích Đề Hoàn Nhân tộc chúng ta trở lại thế giới Thương Khung đã sáu mươi năm qua lại âm thầm lặng lẽ như vậy, có biết mục đích của chúng ta là gì không? Bời vì chúng ta gặp phải một vấn đề nan giải, chính là ánh hường của pháp thê đồng hóa, chúng ta đang dần dần bị pháp thể cài biến trong lúc không hay không biết.
- Thật ra ánh hường của pháp thể này đối với Thích Đề Hoàn Nhân tộc chúng ta không phải là vấn đề quá lớn. Khai thác vũ trụ ba trăm vạn năm qua, chúng ta đã gặp vô số chúng tộc, có được vô số pháp thể. Trong vũ trụ hư vô mờ mịt này, không có pháp thể nào có thể ánh hường chúng ta...
Thấy Dư Tắc Thành ra vẻ không hiểu được những gì mình nói, Nhã Hương chậm rãi giải thích:
- Thế giới Thương Khung bất quá chỉ là một góc nhô trong vũ trụ mênh mông, mà vũ trụ chính là Thanh Minh theo cách gọi của các ngươi, chỉ là sự khác nhau về cách gọi mà thôi, không cần để ý.
Nhã Hương không chú ý, bộ dạng hiện tại nàng dang nói chuyện giống hệt năm xưa dạy dỗ Dư Tắc Thành ở huyện thành Sơn Trúc.
Nhã Hương nói tiếp:
- Trong quá trình khai thác của tộc ta, chúng ta có được hàng ngàn thế giới giống như thế giới Thương Khung vậy. Tộc ta vốn hoành hành vũ trụ. nhưng không biết vì sao chúng ta dần dần thoái hóa, quá trình thoái hóa này kéo dài suốt ba kỷ nguyên, vô số tộc nhân mất đi ý thức, trở thành địch nhân.
- Đúng lúc này, chúng ta phát hiện ra đường trở về thế giới phát nguồn trước kia, hơn nữa
đám nô lệ năm xưa hiện tại đang thống trị thế giới này.
- Nô lệ năm xưa chính là Nhân tộc các ngươi, thật ra các ngươi cùng chúng ta có chút uyên nguyên. Hai tộc chúng ta cùng thuộc một nguồn gốc, tổ tiên ban đầu của chúng ta là do Nhân tộc các ngươi tiến hóa mà thành. Bọn họ là một nhóm Nhân tộc hùng mạnh nhất trong thời kỳ Yêu tộc thống trị, bọn họ bỏ qua thân xác hèn mọn, tiến hóa trở thành Thích Đề Hoàn Nhân tộc vĩ đại.
Khôi Cẩn Chân Quân là đầu lĩnh của những tên này, y kết nối với tám tên tộc nhân Nguyên Anh khác, tụ tập các loại năng lượng của chúng vào người mình, chống lại mỗi lần Dư Tắc Thành công kích.
Đây là biện pháp tốt nhất mà y có thể nghĩ ra, y đã bị Dư Tắc Thành đánh cho hồn phi phách tán. Không ai dám một mình đuổi giết Dư Tắc Thành, những tộc nhân dũng cảm cũng vì truy sát hắn nên mãi mãi không về. Cho nên Khôi cẩn Chân Quân chỉ có biện pháp tụ tập năng lượng của mọi người lại, chống cự Dư Tắc Thành đang không ngừng công kích.
Chỉ cần trở về sơn môn, nhờ vào trận pháp ở đó bảo vệ sẽ hết sức an toàn. Chỉ chờ tới khi Tông chủ Không Dung Chân Quân dẫn theo đại quân trong tộc trở về, nhất định sẽ diệt trừ được hắn. Cho nên hiện tại chỉ có thể kiên trì, may là những kè đã chết đi toàn là Nhân tộc, đám trâu dê này chết vì chủ nhân của chúng cũng đáng đời. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thật ra nếu có tộc nhân của mình chết đi cũng chẳng hề gì, chỉ cần mình có thể chạy thoát là tốt hơn hết. Nếu như không được, chỉ cần mình chạy nhanh hơn tộc nhân của mình là đù.
Ý niệm này xuất hiện đột ngột trong đầu y, thật ra ý niệm này tuyệt đối không thể xuất hiện trong đầu người Thích Đề Hoàn Nhân, bời vì đối với bọn chúng, tư lợi là hành vi phạm tội lớn nhất.
Nhưng sau khi chiếm được pháp thể này, ý niệm này lại xuất hiện không ngừng trong đầu y. Bất quá Khôi cẩn Chân Quân không ngu tới mức tự tố cáo chính mình, tiến hành mổ xè mình để được cứu rỗi, cuối cùng lại bị luyện hóa.
Ta cũng không ngu xuẩn tới mức này... Nhìn cường địch trước mật, Khôi cẩn Chân Quân không ngừng tính toán. Đột nhiên lần này cường địch không đánh chết vài người rồi chạy sang nơi khác như những lần trước, mà nhanh chóng xông về phía minh. Hắn múa may kiếm quang nhảy vào giữa đám đông, các loại thần lôi bùng nổ ầm ầm.
Không xong, trốn thôi... Khôi cẩn Chân Quân chấn động, tám tên tộc nhân kết nối cùng y không khôi phát ra tiếng thét chói tai. Bọn chúng bị chững lại trong thời gian hai lần hô hấp, bao nhiêu đó đã đù đê mình chạy khôi kiếm quang đáng sợ này. Thật là có lỗi, các vị huynh đệ, vì Đại ca đây, các ngươi hãy chịu khó hy sinh.
Dư Tắc Thành già vờ công kích mấy lần trước, chủ yếu là thăm dò, khiến cho đối phương loi lỏng. Lần này thình lình hắn phá vỡ khí trụ chân nguyên hùng mạnh do chín người đối phương liên kết, sau đó xông vào giữa đám đông, phóng xuất thần lôi, bất đầu đại khai sát giới.
Dưới sự khống chế của Kiếm Đạo Thần cấp, phi kiếm của Dư Tắc Thành hóa thành kiếm quang tinh thuần nhất. Kiếm quang này đi tới đâu, nghiền nát tất cả thành tro bụi tới đó, chém giết hết thày.
Kiếm quang trong suốt, ở nơi sâu nhất vẫn óng ánh sắc bén, chói mất vô cùng. Kiếm quang hết sức tinh thuần, không có chút tạp chất, chỉ toát ra khí tức hủy diệt.
Kiếm quang bắn ra bốn phía, khí tức lạnh như băng thấm sâu tận đáy lòng người.
Kiếm quang tung bay tán loạn giữa vạn người, vô số huyết quang tung bay, sương máu dâng lên dày đặc.
Không ngờ đầu lĩnh đối phương đột ngột đào tầu, nháy mất trốn ra xa. Tám tên Thích Đề Hoàn Nhân liên kết cùng y lập tức roi vào trạng thái ngưng trệ ngắn ngủi. Cơ hội này vô cùng hiếm có, Kiếm Đạo Thần cấp nháy mắt chọn phương án đánh chết tám tên Thích Đề Hoàn Nhân trước mất, buông tha cho tên đầu lĩnh chạy thoát.
Giết, giết, giết... Dư Tắc Thành ngự kiếm xông lên, vung kiếm giết chết từng tên Nguyên Anh Chân Quân, chỉ cần một kiếm mà thôi.
Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, cho dù bọn chúng ra sức chống cự, dưới Kiếm Đạo Thần cấp hết sức tự nhiên của Dư Tắc Thành, hoàn toàn vô ích. tất cả chỉ có một kết cục là chết.
Đây quà là đạo pháp tự nhiên, giờ phút này rốt cục Dư Tắc Thành mới hiểu bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên trong đầm nước ở Hoàng Ngưu cốc, Gò Hiên Viên.
Nháy mất Kiếm Đạo của Dư Tắc Thành lại biến hóa một lần nữa. Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, Kim Quang Phích Lịch Độn... tất cả pháp thuật mà Dư Tắc Thành biết đều dung hợp vào trong Kiếm Đạo. Đây mới là đạo pháp tự nhiên chân chính. Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, diệt hết địch trong thiên hạ.
Sau khi đánh chết tám tên Nguyên Anh Chân Quân. Dư Tắc Thành bất đầu truy sát những tên khác đang chạy trốn, không buông tha cho một tên nào. Cuối cùng chỉ có tên Nguyên Anh Chân Quân đầu lĩnh chạy trốn trước tiên toàn mạng trở về sơn môn. vạn người còn lại đều chết sạch.
Ngó khắp xung quanh không còn tên địch nào cả. Bốn bề hoang vắng, chỉ còn mình đứng giữa không trung.
Sâu trong núi thẳm có một ngọn cao phong, sương mù mờ mịt. Nhìn về phía trước không thấy được gì. ngoành lại phía sau là vực sâu vách đá. Xung quanh nguyên khí tràn trề, quà thật là một nơi tu luyện rất tốt.
Đây là sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông, đại chiến vừa rồi chỉ có một tên trốn thoát chạy về, hiện tại Dư Tắc Thành đã đánh lên tới cửa.
Trên đinh núi sương mù mờ mịt. Dư Tắc Thành đang trên đường bay lên, dáng vẻ ung dung.
Tên Khôi cẩn Chân Quân may mắn trốn thoát đang lớn tiếng chỉ huy đệ tử trong sơn môn, khời động các loại pháp thuật phòng ngự. Lập tức vô số Thiên Lôi Địa Hỏa tụ tập trên đinh núi, sau đó bắn về phía Dư Tắc Thành.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn tô ra hết sức bình thản, không để ý tới Thiên Lôi Địa Hỏa, đón gió bay lên.
Khôi Cẩn Chân Quân hết sức vui mừng, chờ Dư Tắc Thành bị Thiên Lôi Địa Hỏa này đánh cho tan xác. Nhưng Thiên Lôi Địa Hỏa chỉ bay sát qua người, không hề làm Dư Tắc Thành thương tổn mày may. lập tức khiến cho Khôi cẩn Chân Quân choáng váng.
Dư Tắc Thành tới trước sơn phong, Khôi cẩn Chân Quân thầm nói trong lòng:
- Không sao, không sao cả, nơi này có Thời Không phong tỏa, không phải là người của Thích Đề Hoàn Nhân, tuyệt đối không thể tiến vào.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn ung dung thông qua đại trận sơn môn, không gặp phải chướng
ngại gì, tiến vào sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông.
Khôi Cẩn Chân Quân cất tiếng thóa mạ:
- Khốn kiếp, có phàn đồ!
Có thể tránh khôi Thiên Lôi Địa Hỏa công kích, có thể thoải mái tiến vào sơn môn của Chư Nhược Không Vô tông, chỉ có một khả năng, đó là có người Thích Đề Hoàn Nhân dẫn đường cho địch nhân, trong các tộc nhân có người làm phàn.
Khôi Cẩn Chân Quân thầm nghĩ:
- Mình còn có thể bó mặc tộc nhân chạy trốn, hiện tại có người đầu hàng làm phàn cũng không phải là không có khả năng. Không xong, không thể ngăn được người này, xem ra ta phải nghĩ biện pháp khác.
Y bèn lớn tiếng quát:
- Các vị, đã tới lúc hiến thân vì Thích Đề Hoàn Nhân tộc vĩ đại, các người hãy lên đi, ta lập tức đi mời Thống lĩnh Đại nhân kết thúc trò chuyện từ xa, cho nàng mau mau thức tinh. Chỉ cần nàng thức tinh, tên giặc cỏ nho nhô này nháy mất sẽ bị diệt vong.
Dứt lời, Khôi Cẩn Chân Quân nhanh chóng quay đầu bó chạy vào trong, đám người Thích Đề Hoàn Nhân còn lại chuẩn bị chiến đấu.
Đúng vậy, Dư Tắc Thành lấy thanh quang mình đoạt được ra quấn quanh toàn thân, nhờ vậy Thiên Lôi Địa Hỏa đều xem hắn như tộc nhân của Thích Đề Hoàn Nhân, chỉ lướt qua mà không gây thương tôn. Mà phòng ngự sơn môn vô cùng đáng sợ, Dư Tắc Thành cũng thông
qua hết sức dễ dàng.
Lúc vượt qua đại trận sơn môn, Dư Tắc Thành có cảm giác như mình vừa tới một thế giới khác.
Dư Tắc Thành cất những bước ung dung nhàn nhã. tiến vào trong động phủ đối phương. Lúc này nơi đây có hàng ngàn người đối mật Dư Tắc Thành, lập trận chống đỡ, trong đó có chừng chín tên Nguyên Anh Chân Quân, đây có lẽ là chiến lực cuối cùng của chúng.
Sau khi tiến vào Chư Nhược Không Vô tông, quà nhiên đây là một thế giới khác với bên ngoài.
Bên ngoài bất kể là thành thị hay kiến trúc, nền tàng... toàn là hình thức của Nhân tộc. Tường thành cao lớn, tháp canh nguy nga, phòng ốc rộng rãi, hết thày đều rất tự nhiên.,
Mà nơi này là một thế giới tinh thạch, quanh ánh vờn quanh. Đây chính là một nơi Vực Ngoại, hơn nữa có hình dáng giống như quê nhà của Thích Đề Hoàn Nhân tộc.
Kiến trúc bằng vật thật nơi này rất ít, vật chất tồn tại dưới dạng chân nguyên năng lượng rất nhiều, trên không đầy lôi quang thiếm điện, quà thật là thế giới thiên địa của Dị tộc.
Nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm giác được một chút quen thuộc ở nơi này, chính là có một số kiến trúc có khuynh hướng nghiêng về phía Nhân tộc. Lần này người Thích Đề Hoàn Nhân xâm lược thế giới Thương Khung, lấy Nguyên Anh Chân Quân làm pháp thê, trong vô tình, bọn chúng cũng bị tư tường Nhân tộc xâm nhập. Mà tên Khôi cẩn Chân Quân này bị ánh hường nghiêm trọng nhất, cho nên trong những kiến trúc sau này, dần dần nghiêng về phía kiến trúc của Nhân tộc.
Bất quá hết thày Dư Tắc Thành không quan tâm, mục đích của hắn là hủy diệt, là phá hoại. Dư Tắc Thành không thèm để ý tới địch nhân, cứ thản nhiên tiến về phía trước. Thình lình thân hình hắn thoáng động, xuất hiện giữa quần địch, sau đó đột ngột mờ Vạn Lôi tiên nhãn, lập tức phóng xuất Ngũ Hành thần lôi.
Thiên Đô Huyền Thủy Nhất Khí Diệt Độ Lôi, Càn Khôn Vạn Lưu Nhất Khí Át Mộc Lôi, Tiên Thiên Vô Thượng Nhất Khí Hậu Thổ Lôi, Khám Ly Giải Hình Nhất Khí Canh Kim Lôi, Cửu Thiên Nhất Khí Huyễn Hỏa Thần Lôi.
Dưới sự trợ uy của tiên nhãn, lực Lôi Kiếp xuyên qua Ngũ Hành thần lôi, lập tức dẫn phát bùng nổ mãnh liệt. Lôi quang nổ tung, nháy mất như ngưng kết lại, giống như thời gian tạm ngừng, sau đó tiếp tục lưu chuyển.
Một lôi trụ khổng lồ phóng thẳng lên cao, xung quanh lôi trụ trong phạm vi mười dặm lập tức trở thành một thế giới ngưng đọng. Ầm một tiếng nổ vang lên, thế giới ngưng đọng này vỡ nát thành từng mành nhô, vô số Lôi Hóa bắn tung tóe. Lôi quang nổi lên bốn phía, vô số kiến trúc kỳ hình dị trạng thi nhau ngã xuống ầm ầm.
Sau khi thần lôi bùng nổ, Dư Tắc Thành điều khiển kiếm quang đánh tới, gặp ai giết nấy, không ai có thể ngăn được một kiếm của hắn.
Giết người quá nhiều, Dư Tắc Thành bất đầu chuyển sang phóng hỏa. Tam Muội Hỏa Cự Nhân chạy khắp nơi, tới chỗ nào, bất kể là kiến trúc gì cũng cháy bừng bừng như biển lửa.
Trong sơn môn này khắp nơi toàn là năng lượng kỳ dị, quang ảnh lập lòe. Những thứ này chỉ cần dùng Tam Muội Chân Hỏa điếm một cái, lập tức bùng cháy ầm ầm.
Dư Tắc Thành giết người phóng hỏa thật sự vô cùng thích thú. vốn nghĩ tới đây còn phải đại chiến nhiều lần, đâu ngờ đám Chân Quân ở nơi này vô cùng yếu ớt, so ra bọn chúng yếu hơn đám Nguyên Anh Chân Quân chiến đấu bên ngoài không ít.
Mỗi một đòn Dư Tắc Thành đánh ra, kiếm quang luân hồi. Thật ra lực lượng hắn phóng xuất cũng không quá lớn, nhưng chỉ cần một chút chân nguyên trong quá trình vận chuyển cũng dẫn động thiên địa nguyên khí. Cho nên mỗi một đòn đánh, nhát chém của hắn dường như đại biểu cho thiên địa, không ai có thể chống lại.
Từng luồng kiếm quang nháy mẳt khuếch đại, từ cơ thể hắn phát ra như sóng cuộn, hết đợt này sang đợt khác, liên miên bất tuyệt. Vô số hoa máu nỡ rộ, địch nhân bị sóng kiếm của hắn đánh trúng, thân thể tan nát, đâu đâu cũng có thể thấy máu tươi. Dư Tắc Thành đi tới đâu. từng đạo kiếm quang phát ra tới đó, hình thành những đợt công kích như nước thủy triều, đi tới đâu đố nát hoang tàn tới đó.
Lúc này chín Nguyên Anh Chân Quân đã bao vây lại, Dư Tắc Thành không thèm giao phong trực diện cùng bọn chúng, cũng không cho chúng có cơ hội liên thủ lại với nhau. Hắn vừa chạy vòng quanh vừa phá hoại, đánh chết những địch nhân yếu ớt, không giao chiến trực diện cùng đám Nguyên Anh Chân Quân kia, nhưng cũng không ngừng thu hút bọn chúng.
Chỉ cần đối phương có người ra sức đuổi theo Dư Tắc Thành, hắn sẽ nắm lấy cơ hội phàn kích vô cùng mạnh mẽ. Giống như báo săn mồi, truy sát đối phương không chết không thôi, cho nên những kè lỗ mãng, dũng cảm thày đều chết trước.
Trong cả sơn môn vốn có các loại pháp trận phòng ngự, nhưng vì thanh quang quấn quanh người Dư Tắc Thành, cho nên không thể nhằm vào hắn. Coi như pháp trận phòng ngự là vô ích. bị Dư Tắc Thành thong thà phá hỏng.
Thật ra còn một yếu tố quan trọng, tất cả những tu sĩ tinh anh có thể điều khiển pháp trận phòng ngự này thày đều theo Không Dung Chân Quân đi bất Dư Tắc Thành, rốt cục đã chết sạch trong trận chiến ấy. Mà những Nguyên Anh Chân Quân bảo vệ sơn môn, có thê điều khiển được những pháp trận phòng ngự này, đã ra ngoài vây giết Dư Tắc Thành lúc hắn vừa bất đầu đánh lên đào, kết quà tất cả đã chết sạch bên ngoài.
Cho nên dù bọn chúng có vô số pháp trận phòng ngự, nhưng không phát huy được chút tác dụng nào. Thật ra cũng còn một nguyên nhân khác, Thích Đề Hoàn Nhân tộc sống ở đây trong thời gian qua, khống chế pháp thể Nguyên Anh Chân Quân, vô tình bị tính lười biếng và ỷ lại của Nhân tộc ánh hường, cho nên mới hình thành cục diện như hiện tại.
Dư Tắc Thành phá hoại khắp nơi, tung ra một đòn đánh sập một tòa đại điện, chỉ thấy rất nhiều bình thủy tinh trong đó. Đây là nơi mình đã từng thấy trong ký ức của pháp thể Nguyên Anh bị mình bất đầu tiên. Vô số Kim Đan Chân Nhân bị nhốt vào trong những bình này, đê tế luyện trở thành pháp thể Nguyên Anh.
Dư Tắc Thành ung dung tiến vào nơi này, chỉ thấy có hơn bốn trăm chiếc bình rất lớn, trong đó còn có hàng chục Kim Đan Chân Nhân đang trong quá trình tế luyện. Bọn họ thân không mành vài, trôi nổi trong bình, có người đã biến thành quái vật, có kè còn đang tế luyện.
Kiếm quang chợt lóe, lập tức những chiếc bình này vỡ nát, những Kim Đan Chân Nhân bên trong lập tức được giải thoát. Dư Tắc Thành khẽ run tay, đánh ra hàng chục đạo chân nguyên vào trong cơ thể họ, xem như ra tay cứu vớt bọn họ một phen, kè nào may mắn có thể sống sót. bằng không chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Giờ phút này chỉ còn năm người đối phương đuổi theo Dư Tắc Thành, vô số hào quang lôi điện công kích tới. Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay lên, tránh thoát ra xa, năm người đối phương cũng không phát hiện, vốn trước kia bọn chúng có tới chín người, hiện tại chỉ còn năm.
Nửa canh giờ sau, trong cả sơn môn chỉ còn mình Dư Tắc Thành phi hành trên không. Khắp nơi toàn là kiến trúc đổ nát. lửa ngọn vẫn cháy không ngừng, tất cả địch nhân trong cả sơn môn đã bị Dư Tắc Thành chém giết không còn một mống.
Cường địch hầu như không còn, Dư Tắc Thành nhìn đống hoang tàn đổ nát, trong lòng không khôi thầm cao hứng. Những tưởng phải đại chiến một hồi, không ngờ lại có thể nhẹ nhàng thoải mái giết chết toàn bộ, xem ra Kiếm Đạo Thần cấp mình mới ngộ ra quà thật là lợi hại, thiên hạ còn ai là đối thủ của ta?
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang âm thầm kiêu ngạo, thình lình từ xa truyền đến một trận dao động năng lượng. Trong một góc sâu của sơn môn, một cánh cửa Thời Không mờ ra, từ trong đó có vài người bước ra.
Người đi đầu là một nữ tu sĩ. Dư Tắc Thành liếc nhìn qua, quà thật là Nhã Hương. Bao nhiêu năm trôi qua, nàng vẫn giữ bộ dạng năm xưa.
Nhã Hương ung dung bình thản, thân khoác hồng bảo, vạt áo theo gió bay lất phất. Dưới
ánh trời chiều, phong thái yểu điệu, thân hình tha thướt, lộ rõ nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của nàng.
Dư Tắc Thành có thể mơ hồ nhìn thấy, trên làn da trắng trèo mềm mại của nàng không ngừng lấp lóe một lớp phù văn vô cùng quỷ dị. Trăm ngàn phù văn uốn khúc xuất hiện chập chờn dưới hình thức ánh sáng, dường như bên ngoài thân thể nàng hình thành một lớp lưới ánh sáng lúc sáng lúc tối, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy hoa cả mẳt.
Phía sau nàng là bốn tên vệ sĩ toàn thân được bao phủ một lớp giáp sất. Hình dáng giáp sất này vô cùng ghê rợn. trông như dị thú từ thuở Hồng Hoang, phủ kín toàn thân, chỉ có hai mất có hai điếm sáng lọt ra ngoài. Cước bộ của chúng hết sức bình thường đơn giản nhưng rất mạnh, đây mới là chiến sĩ chân chính, là tinh anh chân chính trong Thích Đề Hoàn Nhân tộc.
Còn có một tên dẫn đường đi trước, dường như là tên Nguyên Anh Chân Quân trốn thoát duy nhất trong đại chiến vừa rồi, lần này y lại trốn thoát lần nữa. Theo bề ngoài của y, nhìn sang bề ngoài của bốn tên vệ sĩ áo giáp có thể thấy sự khác biệt giữa hai bên, một là tộc nhân bình thường, một là chiến sĩ tinh nhuệ.
Dư Tắc Thành mim cười nhìn bọn chúng, nhưng trong lòng hắn đang hết sức kinh hoàng. Bời vì Kiếm Đạo Thần cấp mà hấn mới luyện thành, đối mật với địch nhân vừa xuất hiện chỉ có một phàn ứng:
- Trốn, lập tức trốn cho mau, chỉ có chạy trốn mới có thể sinh tồn...
Thình lình tiếng nhắc nhỡ kia ngưng bật, bời vì khả năng chạy trốn duy nhất đã mất, chỉ còn đường tử chiến một trận.
Không còn đường chạy, ngược lại Dư Tắc Thành tô ra bình tĩnh vô cùng. Kiếm Đạo Thần cấp cũng không phải là thủ đoạn mạnh nhất của mình, mình còn có bàn mệnh pháp bảo Hiên Viên Kiếm. Hỗn Độn Lô, còn có Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết, cho nên không cần e ngại.
Sau khi Nhã Hương đi ra, nhìn thoáng qua sơn môn hoang tàn đổ nát, khẽ nhướng mày. Sau đó nàng nhìn lên trời, lập tức ánh mất nàng dường như đang kết nối với thứ gì đó trên thế giới này. Sau mười mấy lần hô hấp, nàng mới thu hồi ánh mất, nhìn sang Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, đối diện với Nhã Hương.
Hắn lên tiếng nói:
- Nhã Hương tỷ, tỷ còn nhớ ta chăng?
Dư Tắc Thành chỉ buột miệng hôi một câu, thật không ngờ Nhã Hương lại đáp:
- Tiểu Dư tử. đã lâu không gặp, không ngờ ngươi cũng có được ngày hôm nay.
Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, lắp bắp hôi:
- Tỷ... tỷ là...
Nhã Hương nói:
- Không cần kinh ngạc như vậy, ta không phải Nhã Hương tỷ của ngươi, thân thể này đã thuộc về ta, bất quá những gì nàng từng trài qua, ta đều biết rõ.
- Ngươi có biết vì sao Thích Đề Hoàn Nhân tộc chúng ta trở lại thế giới Thương Khung đã sáu mươi năm qua lại âm thầm lặng lẽ như vậy, có biết mục đích của chúng ta là gì không? Bời vì chúng ta gặp phải một vấn đề nan giải, chính là ánh hường của pháp thê đồng hóa, chúng ta đang dần dần bị pháp thể cài biến trong lúc không hay không biết.
- Thật ra ánh hường của pháp thể này đối với Thích Đề Hoàn Nhân tộc chúng ta không phải là vấn đề quá lớn. Khai thác vũ trụ ba trăm vạn năm qua, chúng ta đã gặp vô số chúng tộc, có được vô số pháp thể. Trong vũ trụ hư vô mờ mịt này, không có pháp thể nào có thể ánh hường chúng ta...
Thấy Dư Tắc Thành ra vẻ không hiểu được những gì mình nói, Nhã Hương chậm rãi giải thích:
- Thế giới Thương Khung bất quá chỉ là một góc nhô trong vũ trụ mênh mông, mà vũ trụ chính là Thanh Minh theo cách gọi của các ngươi, chỉ là sự khác nhau về cách gọi mà thôi, không cần để ý.
Nhã Hương không chú ý, bộ dạng hiện tại nàng dang nói chuyện giống hệt năm xưa dạy dỗ Dư Tắc Thành ở huyện thành Sơn Trúc.
Nhã Hương nói tiếp:
- Trong quá trình khai thác của tộc ta, chúng ta có được hàng ngàn thế giới giống như thế giới Thương Khung vậy. Tộc ta vốn hoành hành vũ trụ. nhưng không biết vì sao chúng ta dần dần thoái hóa, quá trình thoái hóa này kéo dài suốt ba kỷ nguyên, vô số tộc nhân mất đi ý thức, trở thành địch nhân.
- Đúng lúc này, chúng ta phát hiện ra đường trở về thế giới phát nguồn trước kia, hơn nữa
đám nô lệ năm xưa hiện tại đang thống trị thế giới này.
- Nô lệ năm xưa chính là Nhân tộc các ngươi, thật ra các ngươi cùng chúng ta có chút uyên nguyên. Hai tộc chúng ta cùng thuộc một nguồn gốc, tổ tiên ban đầu của chúng ta là do Nhân tộc các ngươi tiến hóa mà thành. Bọn họ là một nhóm Nhân tộc hùng mạnh nhất trong thời kỳ Yêu tộc thống trị, bọn họ bỏ qua thân xác hèn mọn, tiến hóa trở thành Thích Đề Hoàn Nhân tộc vĩ đại.