Tiên Ngạo
Chương 809: Rút kiếm dẹp bất bình
Loại người thứ hai là những người trong thành. Nghĩ tới hoàn cảnh của bọn họ, hai tên tu sĩ này vô cùng sợ hãi, bời vì trong thành hoàn toàn không phải nhân gian, chính là địa ngục.
Người trong thành trài qua biết bao đau khổ, quà thật không thể dùng từ ngữ để hình dung. Trong đó chính là luyện ngục, bời vì người Thích Đề Hoàn Nhân lựa chọn người làm thức ăn không chỉ muốn thân thể bọn họ cường tráng, mà còn muốn tinh thần bọn họ tràn trề, linh hồn no đù.
Làm sao để có thể đạt được trình độ này, chính là đau khổ. Mọi người trong thành này phải chịu đựng những nỗi đau không thể nào tường tượng. Những nỗi đau này không chỉ về thân thể, mà còn về tâm linh tinh thần.
Người Thích Đề Hoàn Nhân sỡ trường về tra tấn người khác, chúng làm cho người ta có thân nhân, hường thụ hạnh phúc gia đình. Sau đó mới cướp đoạt thân tình, khiến cho người ta thương tổn, oán hận. lừa gạt, phàn bội, thậm chí sát hại, khiến cho người ta vĩnh viễn sống trong hoàn cảnh đáng sợ, quà thật nơi này chính là địa ngục.
Mọi người cố sắng giãy dụa sinh tồn, tuy rằng ăn rất ngon, thân thể khỏe mạnh, nhưng đau khổ có ở khắp nơi, cuối cùng dẫn đến điên cuồng.
Nhưng có một số người chân chính, bọn họ có thể đối mật với tất cả những nỗi đau này, trở thành người giàu lòng hy sinh. Bọn họ có thê vì phụ mẫu, vì con cái, vì bàn thân mình ra sức chống cự, anh dũng chiến đấu. Mầu người này là thức ăn ngon nhất của bọn Thích Đề Hoàn Nhân.
Hai tu sĩ này nhớ tới tình cảnh trong thành, toàn thân chúng lập tức run lên bần bật. Dư
Tắc Thành chậm rãi tiến vào thành, hắn muốn tận mất chứng kiến địa ngục trần gian này, để xem rốt cục nó ra sao.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi vào thành, lập tức từng màn bi kịch trần gian hiện ra trước mất. Phụ tử tương tàn, người hại người, ăn thịt người, phàn bội, lừa gạt, ức hiếp, cướp bóc, tàn sát bừa bãi... vô số tội ác xảy ra trong thành này, vô số người ở trong này chịu khổ. Tuy rằng trong thành có thể được ăn ngon. nhưng lại vô cùng đau khổ.
Hơn nữa tự sát lại là một chuyện vô cùng xa xi trong này. Dưới pháp lực bảo vệ, người sống trong thành vĩnh viễn không thể nào tự sát. ở trong thành, từng người dần dần hóa điên, sống cuộc sống sa đọa, bời vì nơi này chính là địa ngục trần gian.
Tất cả tội ác có thể tường tượng ra trong cuộc sống, nơi này có đù. Bời vì bọn Thích Đề Hoàn Nhân cần mọi người thân thể cường tráng, tinh thần no đù. Mà đau khổ lên tới đinh điểm như vậy, cũng là no đù.
Dư Tắc Thành càng nhìn càng cảm thấy lửa giận bốc cao. Trong lòng hắn đã xác định chắc chắn. Thích Đề Hoàn Nhân và Nhân tộc, chỉ có một bên có thê tồn tại trên mật đất này.
Bên trong thành, hàng ngàn nữ nhân bị treo ngược lên, tứ chỉ bọn họ đã bị chặt đứt. chỉ còn thân hình trơ trọi như những con sâu. bị xô xích sất vào xương sống, treo lên giữa không trung.
Bọn họ vẫn còn tri giác, đau đớn không chịu được, hơn nữa còn bị pháp thuật cố tình khuếch đại, bất bọn họ phải cảm nhận hết thày. Đồng thời pháp thuật còn đánh thức những ký ức đẹp đẽ nhất trong quá khứ của họ, khiến cho bọn họ giãy dụa giữa hạnh phúc trong quá khứ và đau khổ ở hiện tại.
Mỗi ngày đều có người cho bọn họ ăn. có muốn chết cũng không được. VỊ Thập Nhị nương hóa điên kia cũng bị cho vào hàng ngũ này, đây gọi là thịt treo.
Xa xa có hàng ngàn nam nữ bị xích vào một hàng rào lớn. Hàng rào này là do những bụi gai tạo thành, hơn nữa là sống. Những cây gai này bò khắp thân thể bọn họ, mỗi lần bò như vậy, bọn họ cất tiếng kêu đau vô cùng thê thảm. Những cây gai này lại hấp thu máu huyết của bọn họ không ngừng, đây gọi là huyết ngưu.
Dư Tắc Thành thình lình xuất kiếm, kiếm quang chợt lóe, hàng rào gai này dưới kiếm quang của hắn lập tức bị chặt đứt từng tấc một. phát ra những tiếng thét chói tai như người sống, sau đó hoàn toàn tan tác. Xích sất treo những nam nữ đứt hết tứ chỉ cũng tan thành tro bụi, những người này roi xuống, ngã lăn ra đất.
Tiếng cảnh báo vang lên dồn dập, khắp bầu trời thành thị bất đầu dâng lên quang thuẫn thật lớn. xa xa xuất hiện dao động nguyên khí.
Dư Tắc Thành nhìn cái gọi là thịt treo và huyết ngưu dưới đất, trong mất hắn hết sức đau buồn.
Những người được cứu đều nhìn Dư Tắc Thành với ánh mất tràn đầy hy vọng. Có người miệng khẽ thì thào, những thanh âm này tụ tập lại thành những tiếng lao xao. Dư Tắc Thành cố aắng lắng nghe, thì ra là:
- Tiên sư từ bi, xin giết ta đi.
- Giết ta đi, giết ta đi...
Những tiếng khẩn cầu này dần dần tụ tập lại thành một đại dương, đây là tâm niệm chung
của tất cả bọn họ.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ta có thể cứu các người, có thể giúp các người từ nay về sau được sống tự do trên thế gian này, không ai có thể làm hại các người được nữa.
Nhưng thanh âm của họ vẫn vang lên không hề gián đoạn:
- Giết ta đi, giết ta đi...
Đối với bọn họ, cái chết là lối thoát tốt nhất, bọn họ đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống. Cho dù tương lai khôi phục lại trạng thái tốt đẹp nhất như xưa. bọn họ sống cũng không có ý nghĩa gì, cho nên ai nấy chỉ một lòng muốn chết.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, thình lình kiếm quang lóe lên, nháy mất không còn thanh âm nào vang lên nữa. Hơn ba ngàn người đã bị chấn gãy tâm mạch, chết trong lặng lẽ.
Sau khi bọn họ chết đi, trên mật không khôi nỡ một nụ cười thỏa mãn. cái chết chính là hạnh phúc lớn nhất với họ.
Nhìn nụ cười còn đọng lại trên mật những người này, trong lòng Dư Tắc Thành chỉ còn lại hận ý và sát tâm, không khôi bùng nổ điên cuồng.
Sát ý trong lòng hắn đã trở nên vô cùng kiên định, kiên định tới mức không có cách nào cảm nhận.
Đây đúng là trời phát sát cơ, chuyển sao dời nguyệt, đất phát sát cơ, địa mạch nổi lên.
Người phát sát cơ, đất trời đào lộn.
Lúc này ngoài xa có hàng chục tu sĩ vọt tới, có tu sĩ Nhân tộc, có tu sĩ Thích Đề Hoàn Nhân tộc, bọn chúng vừa gào thét vừa xông về phía Dư Tắc Thành.
Kiếm quang chợt lóe, bọn chúng hoàn toàn tan tác. Trước khi tan tác, huyết nhục của chúng tan rã từng tấc từng tấc, khiến cho bọn chúng nếm trài nỗi đau đớn vô cùng trước khi chết đi.
Dư Tắc Thành chậm bước giữa thành, tháp canh cao lớn, một kiếm tan tành, tường thành cao lớn. một kiếm sụp đổ, đường phố thẳng tắp, một kiếm tan nát.
Giết, giết, giết...
Phàm là tu sĩ. bất kể là Nhân tộc hay Thích Đề Hoàn Nhân, giết hết tất cả, làm cho bọn chúng nếm trài nỗi đau tàn khốc nhất.
Dư Tắc Thành tới trung tâm thành, chỉ thấy trước mật đã tụ tập chừng trăm tu sĩ, trong đó có một tên Nguyên Anh Chân Quân Thích Đề Hoàn Nhân.
Y nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện bèn kêu lên:
- Ngưoi là người nào, vi sao...
Kiếm quang chợt lóe, một kiếm mà thôi, cả trăm tu sĩ. kể cả tên Nguyên Anh Chân Quân kia tan tác thành vô số mành, bị giết chết sạch sẽ.
Pháp thể Nguyên Anh của tên Thích Đề Hoàn Nhân kia bị giết, bàn thể y bị một đạo kiếm
quang bao vây, lơ lửng giữa không trung. Kiếm quang này nuốt lấy bàn thể tên Thích Đề Hoàn Nhân từng chút một, tra tấn, luyện hóa y dần dần.
Tên Thích Đề Hoàn Nhân này không ngừng sinh ra phân thân mới. Y vốn là một luồng sáng như ánh nắng chiều, dần dần bị diệt giữa kiếm quang của Dư Tắc Thành.
Y phát ra đù các tiếng kêu chói tai, dường như đang cầu viện, đang sợ hãi, đang đau khổ.
Dư Tắc Thành đi tới trước mật y, nghiêng đầu nhìn y:
- Sợ hãi ư, đau đớn ư, cứ từ từ mà hường thụ.
Sau đó Dư Tắc Thành thong thà rời khôi, không để ý tới tên Thích Đề Hoàn Nhân này đang dần dần bị hủy, đây là hình phạt mà y xứng đáng sánh chịu.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, tới sát quang thuẫn khổng lồ trên không, xuất ra một kiếm. Lập tức quang thuẫn này bất đầu rung động không ngừng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành tiếp tục xuất kiếm, hết kiếm này tới kiếm khác, rốt cục quang thuẫn kia cũng sụp đổ.
Sau đó Dư Tắc Thành phi hành trên bầu trời toàn thành, phàm phát hiện ra tu sĩ nào, lập tức giết chết, khôngtha cho một tên nào.
Sau một lúc, giết sạch không còn. Dư Tắc Thành nhìn về phương xa, đã nghe xuất hiện dao động chân nguyên, viện quân đã tới.
Hắn bèn ngự kiếm bay lên, hoành hành giữa trời, đối mật với viện quân của địch đang
bay tới. Bọn chúng có chừng ngàn người, trong đó có hai tên Nguyên Anh Chân Quân. Đối với loại Nguyên Anh Chân Quân được tế luyện mà thành này, Dư Tắc Thành đã có vô số biện pháp đối phó với chúng, một kiếm mà thôi.
Dư Tắc Thành xông vào giữa đám đông của địch như hổ lạc đàn dê. máu tươi bắn ra tung tóe như mưa. kiếm quang sáng ngời bốn phía. Sau một lúc, giữa không trung chỉ còn lại hai đạo kiếm quang, đang chậm rãi luyện hóa hai tên Nguyên Anh Chân Quân Thích Đề Hoàn Nhân.
Hiện tại Dư Tắc Thành lười dùng Khống Tử tiên nhãn giết chết bọn chúng, sau đó cứu sống làm thủ hạ cho mình. Cứ nhìn thấy bọn chúng, hắn lại sinh lòng oán hận. cái chết là kết quà tốt nhất cho chúng.
Ngàn tên địch nhân này mất mạng, xa xa lại xuất hiện thêm một cánh viện quân, có chừng hai ngàn tu sĩ. Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy, lập tức mất sáng rực, không cần biết đối phương có mấy Nguyên Anh Chân Quân, hắn nhanh chóng ngự kiếm xông tới.
Chiến đấu bùng nổ không ngừng, trên bầu trời cổ Lãng đào ở Lục châu nổ vang từng trận, họa trời thinh thoảng lại xuất hiện. Dư Tắc Thành đại chiến quần địch, chém giết vô số.
Giết đến cuối cùng, tất cả tu sĩ trên cổ Lãng đào này đều hồn phi phách tán. Bọn chúng tụ tập lại thành một đám có chừng vạn người, bay về phía sơn môn Chư Nhược Không Vô tông ở trung tâm cổ Lãng đảo.
Trong số này có chín tên Nguyên Anh Chân Quân, bọn chúng vốn là viện quân do Tổng môn Chư Nhược Không Vô tông phái ra. Kết quà mấy tên chết liên tục, không thê không cùng đám đồng ban trấn thủ đào cùng nhau rút về sơn môn.
Người trong thành trài qua biết bao đau khổ, quà thật không thể dùng từ ngữ để hình dung. Trong đó chính là luyện ngục, bời vì người Thích Đề Hoàn Nhân lựa chọn người làm thức ăn không chỉ muốn thân thể bọn họ cường tráng, mà còn muốn tinh thần bọn họ tràn trề, linh hồn no đù.
Làm sao để có thể đạt được trình độ này, chính là đau khổ. Mọi người trong thành này phải chịu đựng những nỗi đau không thể nào tường tượng. Những nỗi đau này không chỉ về thân thể, mà còn về tâm linh tinh thần.
Người Thích Đề Hoàn Nhân sỡ trường về tra tấn người khác, chúng làm cho người ta có thân nhân, hường thụ hạnh phúc gia đình. Sau đó mới cướp đoạt thân tình, khiến cho người ta thương tổn, oán hận. lừa gạt, phàn bội, thậm chí sát hại, khiến cho người ta vĩnh viễn sống trong hoàn cảnh đáng sợ, quà thật nơi này chính là địa ngục.
Mọi người cố sắng giãy dụa sinh tồn, tuy rằng ăn rất ngon, thân thể khỏe mạnh, nhưng đau khổ có ở khắp nơi, cuối cùng dẫn đến điên cuồng.
Nhưng có một số người chân chính, bọn họ có thể đối mật với tất cả những nỗi đau này, trở thành người giàu lòng hy sinh. Bọn họ có thê vì phụ mẫu, vì con cái, vì bàn thân mình ra sức chống cự, anh dũng chiến đấu. Mầu người này là thức ăn ngon nhất của bọn Thích Đề Hoàn Nhân.
Hai tu sĩ này nhớ tới tình cảnh trong thành, toàn thân chúng lập tức run lên bần bật. Dư
Tắc Thành chậm rãi tiến vào thành, hắn muốn tận mất chứng kiến địa ngục trần gian này, để xem rốt cục nó ra sao.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi vào thành, lập tức từng màn bi kịch trần gian hiện ra trước mất. Phụ tử tương tàn, người hại người, ăn thịt người, phàn bội, lừa gạt, ức hiếp, cướp bóc, tàn sát bừa bãi... vô số tội ác xảy ra trong thành này, vô số người ở trong này chịu khổ. Tuy rằng trong thành có thể được ăn ngon. nhưng lại vô cùng đau khổ.
Hơn nữa tự sát lại là một chuyện vô cùng xa xi trong này. Dưới pháp lực bảo vệ, người sống trong thành vĩnh viễn không thể nào tự sát. ở trong thành, từng người dần dần hóa điên, sống cuộc sống sa đọa, bời vì nơi này chính là địa ngục trần gian.
Tất cả tội ác có thể tường tượng ra trong cuộc sống, nơi này có đù. Bời vì bọn Thích Đề Hoàn Nhân cần mọi người thân thể cường tráng, tinh thần no đù. Mà đau khổ lên tới đinh điểm như vậy, cũng là no đù.
Dư Tắc Thành càng nhìn càng cảm thấy lửa giận bốc cao. Trong lòng hắn đã xác định chắc chắn. Thích Đề Hoàn Nhân và Nhân tộc, chỉ có một bên có thê tồn tại trên mật đất này.
Bên trong thành, hàng ngàn nữ nhân bị treo ngược lên, tứ chỉ bọn họ đã bị chặt đứt. chỉ còn thân hình trơ trọi như những con sâu. bị xô xích sất vào xương sống, treo lên giữa không trung.
Bọn họ vẫn còn tri giác, đau đớn không chịu được, hơn nữa còn bị pháp thuật cố tình khuếch đại, bất bọn họ phải cảm nhận hết thày. Đồng thời pháp thuật còn đánh thức những ký ức đẹp đẽ nhất trong quá khứ của họ, khiến cho bọn họ giãy dụa giữa hạnh phúc trong quá khứ và đau khổ ở hiện tại.
Mỗi ngày đều có người cho bọn họ ăn. có muốn chết cũng không được. VỊ Thập Nhị nương hóa điên kia cũng bị cho vào hàng ngũ này, đây gọi là thịt treo.
Xa xa có hàng ngàn nam nữ bị xích vào một hàng rào lớn. Hàng rào này là do những bụi gai tạo thành, hơn nữa là sống. Những cây gai này bò khắp thân thể bọn họ, mỗi lần bò như vậy, bọn họ cất tiếng kêu đau vô cùng thê thảm. Những cây gai này lại hấp thu máu huyết của bọn họ không ngừng, đây gọi là huyết ngưu.
Dư Tắc Thành thình lình xuất kiếm, kiếm quang chợt lóe, hàng rào gai này dưới kiếm quang của hắn lập tức bị chặt đứt từng tấc một. phát ra những tiếng thét chói tai như người sống, sau đó hoàn toàn tan tác. Xích sất treo những nam nữ đứt hết tứ chỉ cũng tan thành tro bụi, những người này roi xuống, ngã lăn ra đất.
Tiếng cảnh báo vang lên dồn dập, khắp bầu trời thành thị bất đầu dâng lên quang thuẫn thật lớn. xa xa xuất hiện dao động nguyên khí.
Dư Tắc Thành nhìn cái gọi là thịt treo và huyết ngưu dưới đất, trong mất hắn hết sức đau buồn.
Những người được cứu đều nhìn Dư Tắc Thành với ánh mất tràn đầy hy vọng. Có người miệng khẽ thì thào, những thanh âm này tụ tập lại thành những tiếng lao xao. Dư Tắc Thành cố aắng lắng nghe, thì ra là:
- Tiên sư từ bi, xin giết ta đi.
- Giết ta đi, giết ta đi...
Những tiếng khẩn cầu này dần dần tụ tập lại thành một đại dương, đây là tâm niệm chung
của tất cả bọn họ.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ta có thể cứu các người, có thể giúp các người từ nay về sau được sống tự do trên thế gian này, không ai có thể làm hại các người được nữa.
Nhưng thanh âm của họ vẫn vang lên không hề gián đoạn:
- Giết ta đi, giết ta đi...
Đối với bọn họ, cái chết là lối thoát tốt nhất, bọn họ đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống. Cho dù tương lai khôi phục lại trạng thái tốt đẹp nhất như xưa. bọn họ sống cũng không có ý nghĩa gì, cho nên ai nấy chỉ một lòng muốn chết.
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, thình lình kiếm quang lóe lên, nháy mất không còn thanh âm nào vang lên nữa. Hơn ba ngàn người đã bị chấn gãy tâm mạch, chết trong lặng lẽ.
Sau khi bọn họ chết đi, trên mật không khôi nỡ một nụ cười thỏa mãn. cái chết chính là hạnh phúc lớn nhất với họ.
Nhìn nụ cười còn đọng lại trên mật những người này, trong lòng Dư Tắc Thành chỉ còn lại hận ý và sát tâm, không khôi bùng nổ điên cuồng.
Sát ý trong lòng hắn đã trở nên vô cùng kiên định, kiên định tới mức không có cách nào cảm nhận.
Đây đúng là trời phát sát cơ, chuyển sao dời nguyệt, đất phát sát cơ, địa mạch nổi lên.
Người phát sát cơ, đất trời đào lộn.
Lúc này ngoài xa có hàng chục tu sĩ vọt tới, có tu sĩ Nhân tộc, có tu sĩ Thích Đề Hoàn Nhân tộc, bọn chúng vừa gào thét vừa xông về phía Dư Tắc Thành.
Kiếm quang chợt lóe, bọn chúng hoàn toàn tan tác. Trước khi tan tác, huyết nhục của chúng tan rã từng tấc từng tấc, khiến cho bọn chúng nếm trài nỗi đau đớn vô cùng trước khi chết đi.
Dư Tắc Thành chậm bước giữa thành, tháp canh cao lớn, một kiếm tan tành, tường thành cao lớn. một kiếm sụp đổ, đường phố thẳng tắp, một kiếm tan nát.
Giết, giết, giết...
Phàm là tu sĩ. bất kể là Nhân tộc hay Thích Đề Hoàn Nhân, giết hết tất cả, làm cho bọn chúng nếm trài nỗi đau tàn khốc nhất.
Dư Tắc Thành tới trung tâm thành, chỉ thấy trước mật đã tụ tập chừng trăm tu sĩ, trong đó có một tên Nguyên Anh Chân Quân Thích Đề Hoàn Nhân.
Y nhìn thấy Dư Tắc Thành xuất hiện bèn kêu lên:
- Ngưoi là người nào, vi sao...
Kiếm quang chợt lóe, một kiếm mà thôi, cả trăm tu sĩ. kể cả tên Nguyên Anh Chân Quân kia tan tác thành vô số mành, bị giết chết sạch sẽ.
Pháp thể Nguyên Anh của tên Thích Đề Hoàn Nhân kia bị giết, bàn thể y bị một đạo kiếm
quang bao vây, lơ lửng giữa không trung. Kiếm quang này nuốt lấy bàn thể tên Thích Đề Hoàn Nhân từng chút một, tra tấn, luyện hóa y dần dần.
Tên Thích Đề Hoàn Nhân này không ngừng sinh ra phân thân mới. Y vốn là một luồng sáng như ánh nắng chiều, dần dần bị diệt giữa kiếm quang của Dư Tắc Thành.
Y phát ra đù các tiếng kêu chói tai, dường như đang cầu viện, đang sợ hãi, đang đau khổ.
Dư Tắc Thành đi tới trước mật y, nghiêng đầu nhìn y:
- Sợ hãi ư, đau đớn ư, cứ từ từ mà hường thụ.
Sau đó Dư Tắc Thành thong thà rời khôi, không để ý tới tên Thích Đề Hoàn Nhân này đang dần dần bị hủy, đây là hình phạt mà y xứng đáng sánh chịu.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, tới sát quang thuẫn khổng lồ trên không, xuất ra một kiếm. Lập tức quang thuẫn này bất đầu rung động không ngừng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành tiếp tục xuất kiếm, hết kiếm này tới kiếm khác, rốt cục quang thuẫn kia cũng sụp đổ.
Sau đó Dư Tắc Thành phi hành trên bầu trời toàn thành, phàm phát hiện ra tu sĩ nào, lập tức giết chết, khôngtha cho một tên nào.
Sau một lúc, giết sạch không còn. Dư Tắc Thành nhìn về phương xa, đã nghe xuất hiện dao động chân nguyên, viện quân đã tới.
Hắn bèn ngự kiếm bay lên, hoành hành giữa trời, đối mật với viện quân của địch đang
bay tới. Bọn chúng có chừng ngàn người, trong đó có hai tên Nguyên Anh Chân Quân. Đối với loại Nguyên Anh Chân Quân được tế luyện mà thành này, Dư Tắc Thành đã có vô số biện pháp đối phó với chúng, một kiếm mà thôi.
Dư Tắc Thành xông vào giữa đám đông của địch như hổ lạc đàn dê. máu tươi bắn ra tung tóe như mưa. kiếm quang sáng ngời bốn phía. Sau một lúc, giữa không trung chỉ còn lại hai đạo kiếm quang, đang chậm rãi luyện hóa hai tên Nguyên Anh Chân Quân Thích Đề Hoàn Nhân.
Hiện tại Dư Tắc Thành lười dùng Khống Tử tiên nhãn giết chết bọn chúng, sau đó cứu sống làm thủ hạ cho mình. Cứ nhìn thấy bọn chúng, hắn lại sinh lòng oán hận. cái chết là kết quà tốt nhất cho chúng.
Ngàn tên địch nhân này mất mạng, xa xa lại xuất hiện thêm một cánh viện quân, có chừng hai ngàn tu sĩ. Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy, lập tức mất sáng rực, không cần biết đối phương có mấy Nguyên Anh Chân Quân, hắn nhanh chóng ngự kiếm xông tới.
Chiến đấu bùng nổ không ngừng, trên bầu trời cổ Lãng đào ở Lục châu nổ vang từng trận, họa trời thinh thoảng lại xuất hiện. Dư Tắc Thành đại chiến quần địch, chém giết vô số.
Giết đến cuối cùng, tất cả tu sĩ trên cổ Lãng đào này đều hồn phi phách tán. Bọn chúng tụ tập lại thành một đám có chừng vạn người, bay về phía sơn môn Chư Nhược Không Vô tông ở trung tâm cổ Lãng đảo.
Trong số này có chín tên Nguyên Anh Chân Quân, bọn chúng vốn là viện quân do Tổng môn Chư Nhược Không Vô tông phái ra. Kết quà mấy tên chết liên tục, không thê không cùng đám đồng ban trấn thủ đào cùng nhau rút về sơn môn.