Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 156



Đứng ở trước quầy ngửa đầu nhìn chằm chằm Từ Dẫn Châu, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. “Chàng trai trẻ, tôi có chút chuyện muốn nhờ bà chủ Thẩm giúp đỡ.
Đây là lần đầu tiên bà ấy đến Kính Hoa Duyên, trước khi đến bà ấy đã đặc biệt hỏi thăm qua, bà chủ tiệm họ
Thẩm, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Từ Dẫn Châu bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi thay ca, bà nói với tôi cũng như nói với cô Thẩm, tôi họ Từ. Bà lão bởi vì lưng còng nên vóc dáng vô cùng thấp bé, đỉnh đầu vừa vặn bằng với chiều cao quầy, bà kiễng chân muốn đặt bình hoa lên ngăn tủ. “Ông chủ Từ, đây là thù lao tôi mang đến”
Từ Dẫn Châu cầm lấy miệng bình hoa nhấc lên trên bàn đặt cẩn thận, anh làm điêu khắc, bởi vậy đối với các loại hàng mỹ nghệ có liên quan đều đã đọc lướt qua, trong nháy mắt nhìn thấy bình hoa, anh liền biết đây là một bình hoa men xoắn ốc bằng đồng có kỹ thuật phức tạp, loại thủ công mỹ nghệ này còn có một cái tên tương đối đại chúng hóa, gọi là Cảnh Thái Lam.
Lão bà bà không nỡ giơ tay lên sờ bình hoa, tràn ngập tiếc nuối: “Cái bình này đã có từ lâu, là vật bồi táng của tổ
tiên tôi, nghe nói hiện tại những thứ này đều rất đáng giá, trên người tôi lại không có tiền, nên lấy cái này đền bù thù lao có được không?”
Từ Dẫn Châu liếc mắt nhìn bình hoa, trên đường vẫn ở thân bình còn có bùn đất dính ở bên trong, theo mùi hương đến xem, đúng là vật bồi táng, hơn nữa tuổi tác đã lâu. Dựa theo tiêu chuẩn của những buổi đấu giá anh đã từng đứng ngoài quan sát qua, cái bình này quả thật có giá trị xa xỉ, nhưng anh đối với loại đồ cổ này cũng không có hứng thú.
“Nếu không mua đồ, vậy thì không thu tiền, bình hoa này bà mang về đi” Từ Dẫn Châu nói.
Bà lão không chịu, bà đẩy bình vào trong. “Ông chủ Từ, chuyện này hơi phiền phức, ông không nhận thù lao, lão già tôi khó xử lắm”
Từ Dẫn Châu không nhắc lại vấn đề bình hoa và thù lao nữa, anh vòng ra quầy, tìm một cái ghế nhỏ cho lão bà bà ngồi. “Là chuyện gì, bà nói đi”
Lão bà bà chống chân chậm rãi ngồi xuống, nói dông dài…..
Mạng bà cụ không tốt, chồng mất sớm, đứa con trai duy nhất tuổi còn trẻ đã bị ung thư, con dâu tái giá, để lại một đứa cháu gái nhỏ Ny Ny. Sau khi con trai qua đời, bà cụ sống một mình với Ny Ny, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau. Năm ngoái bà ta cũng qua đời, chỉ còn lại một mình Ny Ny lẻ loi hiu quạnh. Mà con dâu trước đã sớm tái giá nghe tiếng tìm tới cùng Ny Ny nhận nhau, đem tài sản nhà bọn họ nuốt sạch không còn một chút gì. Ny Ny theo mẹ đến nhà cha dượng, bởi vì nguyên nhân giao thông, chỉ có thể từ trường trung học cơ sở tốt nhất địa phương chuyển tới một trường hạng ba khác.
Sau khi đến nhà mới, Ny Ny không chỉ nhận hết lời nói lạnh nhạt của họ hàng bên cha dượng, hơn nữa còn bị bạn học mới xa lánh và bắt nạt. Trong hoàn cảnh như vậy, Ny Ny trưởng thành một đứa trẻ phản nghịch, cô quen biết một số tên du côn xã hội, bắt đầu trốn học, đêm không về ngủ, hút thuốc, uống rượu, cả ngày dây dưa với côn đồ.
Sau khi học tập xuống dốc không phanh, mẹ của Ny Ny rất thất vọng với cô ấy, không hề quản thúc cô bé nữa, cô bé càng thêm trầm trọng, dứt khoát không đi học, cùng du côn lưu manh chán chường sống qua ngày ở quán bar.
Lão bà bà vẫn không bỏ được cô cháu gái này, ban ngày bà ấy không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, buổi tối lại lo lắng đụng phải tróc quỷ thiên sư, đành phải lẩn trốn đi theo cháu gái. Mắt thấy cô gái từ một cô bé ngoan ngoãn nghe lời lại sa đọa đến nước này, bà ấy đau lòng không thôi. Bởi vậy biết được ở trấn Mộ Nguyên có một cửa hàng có thể giúp quỷ mua đồ, làm việc, nên bà ấy lập tức lấy đồ bồi táng của lão tổ tông mang đến.
Lão tổ tông sớm đã đi đầu thai, không dùng đến những thứ này, cho dù lão tổ tông còn sống, cũng nhất định nguyện ý cứu Ny Ny một phen.
Lão bà bà nói đến phần sau, hai mắt đẫm lệ nói: “Là tôi không dạy tốt con bé, cái gì cũng không hiểu, kết quả bị người đàn bà nhẫn tâm kia hại nó thành ra như vậy. Sức mạnh của tôi quá yếu ớt, con bé nhìn không thấy tôi, cũng không nghe thấy tôi nói…… Tôi chỉ hy vọng cậu có thể thay tôi kéo con bé ra khỏi vũng lầy này một phen, đánh thức con bé, đừng ngốc nghếch như vậy nữa, rời xa nhà mẹ con bé, rồi chăm chỉ đọc sách mà sống cho tốt”
Để cho một thiếu nữ sa đọa quay đầu lại, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Từ Dẫn Châu nhíu mày, trầm mặc một hồi nói: “Tôi có thể thử, bà để lại địa chỉ của cô bé đi, tôi sẽ bớt chút thời gian qua đó xem thử.
Bà lão gật đầu lia lịa, báo một chuỗi địa chỉ, cảm kích nói: “Cảm ơn ông chủ Từ”Tiễn tiểu lão bà bà kích động đi, Từ Dẫn Châu đóng cửa chuẩn bị trở về hậu viện, lúc đi qua quầy anh bỗng dừng chân một chút, bình hoa này để lâu trong mộ táng, sẵn mang một luồng âm khí, đặt ở trong một đống bồn hoa linh khí bốn phía còn rất đột ngột. Anh nắm chặt miệng bình, tắt đèn, mang bình hoa trở lại hậu viện.
Thẩm Như Như đã nằm nghiêng mình trên sô pha phòng khách ngủ thiếp đi, trên bàn trà bên cạnh đặt một bình nước lạnh, cũng chưa kịp uống, trên bàn trà tỏa sáng một ngọn đèn chùm nhỏ tối mờ, vừa vặn chiếu sáng phạm vi nhỏ này.
Từ Dẫn Châu vào cửa nhìn thấy chính là hình ảnh này, anh thả nhẹ bước chân chậm rãi đến gần, đứng ở trước sô pha buông mắt lẳng lặng nhìn một hồi, buông bình hoa rồi lau tay, khom lưng ôm cô lên. Động tác của anh vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng, ôm Thẩm Như Như trở lại phòng của cô, toàn bộ quá trình không phát ra một chút tiếng động.
Thẩm Như Như ngủ rất say, thẳng đến khi nằm lên giường lớn của mình cũng không 1 lần tỉnh lại. Từ Dẫn Châu sau khi buông cô xuống do dự đứng bất định trong chốc lát, chậm rãi khom lưng cởi giày cô ra, lại do dự trong chốc lát, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trên lưng quần cô ra. Toàn bộ quá trình biểu tình của anh đều rất bình tĩnh, duy chỉ có đầu ngón tay khẽ run bại lộ tâm tình chân thật của anh. Trong nháy mắt anh đã cởi áo sơ mi và quần dài, thân thể tuyệt vời mất đi quần áo che lấp hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.
Nhìn áo ngực màu trắng sữa cùng qu,ần lót nhỏ, Từ Dẫn Châu cuối cùng cũng dừng tay, anh kéo chăn mỏng đắp lên người Thẩm Như Như, thay cô lót gối, nhìn cô an tĩnh ngủ, cắn nhẹ nhàng vào môi của cô 1 cái…..
*
Hơn bảy giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, Thẩm Như Như mơ mơ màng màng mở mắt, tự nhiên trở mình, cảm giác trên người siết đến hoảng hốt, vén chăn lên nhìn, nội y không bị cởi, càng đáng sợ hơn chính là, ngay cả áo ngủ cũng không mặc. Cô hơi sững sờ, nhất thời không nhớ nổi tối hôm qua trước khi ngủ đã xảy ra chuyện gì.
Quay đầu nhìn thời gian, Thẩm Như Như vội vàng xoay người rời giường, vọt vào phòng tắm, tắm rửa trước, lúc thân thể trầ,n trụi đứng ở trước gương bôi mỹ phẩm dưỡng da bỗng nhiên phát hiện trên vai lại có thêm chút dấu răng tinh tế. Cô kinh ngạc, nhìn vào gương nửa ngày, xác định đó chính là dấu răng của người, nhất thời lâm vào nghi hoặc cực lớn. Cô nghiêm túc hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, nhưng trí nhớ lại bị cắt đứt từ lúc trong phòng khách.
“Hình như đang ngủ trên sô pha…..” Thẩm Như Như lẩm bẩm. “Cho nên là Châu Châu bế mình về phòng?…
Một bên suy tư một bên sửa sang lại quần áo trang điểm, cô đẩy cửa đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Từ Dẫn Châu ngồi ở dưới giàn hoa lau bình.
Chương trước Chương tiếp
Loading...