Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 83: Dự cảm!
Chu Nhất Nhu nói chuyện với Thời Hoạ rất hăng say, Linh Lung liếc mắt sau đó cầm ấm trà trên bàn rót vào mấy bát trà.
Thời Hoạ đưa tay định nhận ấm trà thì nghe nàng ta nói: “Không dám phiền tỷ tỷ, ta làm được rồi!”
“Để nàng ta làm đi,” Chu Nhất Nhu nhìn lướt qua mặt Thời Hoạ, miệng cười như không, ngữ điệu châm chọc: “Nàng ấy là nha hoàn để cho người ta sai khiến, những việc này cứ để nàng ấy làm, nàng ấy mua về là để làm những việc này mà!”
“Tỷ tỷ nói đúng không?”
Thời Hoạ nghe được ý tứ trong lời của Chu Nhất Nhu, nhưng nàng không bực, chỉ cười không nói gì. Không có kiên nhẫn, Linh Lung lập tức đi đến bên cạnh nàng rót trà.
Chu Nhất Nhu cầm chén trà lên, khẽ quét lá trà, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, thường ngày tỷ ở bên cạnh Cảnh Dực ca ca không làm những việc này đúng không? Ta nghe nói Cảnh Dực ca ca rất coi trọng tỷ, nhất định sẽ không để tỷ làm những việc này đâu!”
Thời Hoạ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Nhất Nhu, nàng không hề cảm thấy tức giận, chỉ thấy tội nghiệp, vốn là một cô nương nhu hoà đoan trang nhã nhặn vậy mà vì tình ái lại trở nên khả ố như vậy, mặt mày trợn ngược vô cùng doạ người.
Chu Nhất Nhu bị ánh mắt tội nghiệp của Thời Hoạ làm cho mất tự nhiên, nàng đặt bát trà xuống bàn, lấy khăn từ tay áo ra, che miệng cười: “Có lẽ ta nói sai rồi, tỷ tỷ đừng để bụng nhé!”
“Tứ cô nương đừng lo lắng quá,” Thời Hoạ bình thản nói: “Nhị thiếu gia đối xử với ta rất tốt!”
Trà còn chưa uống xong, nha hoàn của Tôn thị đi tới, nhẹ giọng nói: “Tứ tiểu thư, phu nhân phái nô tì đến xem xem có gì xảy ra không? Thời gian không còn sớm nữa, nên cáo từ thôi!”
“Không sao,” Chu Nhất Nhu đứng dậy, sau đó nói với Thời Hoạ: “Hôm khác sẽ nói chuyện với tỷ tỷ sau!”
Thời Hoạ gật đầu, nhìn theo bóng dáng nàng ra khỏi bình phong.
Một lúc sau, Thời Hoạ muốn đi tìm Lục Thời An, nào ngờ vừa mới vòng qua bình phong thì đâm vào một người. Người kia kêu lên “ay da”, nha hoàn của người kia hiểu ý vội đỡ Thời Hoạ, nói: “ngươi không sao chứ?”
“Không sao!” Thời Hoạ đứng vững, nâng mắt lên, trước mặt là một nữ tử với gương mặt sáng bừng, đôi mắt lanh lợi vô cùng xinh đẹp.
Nàng thấy người kia búi tóc phụ nhân (đã có chồng), bên trên cài một cây trâm phượng và hai trâm ngọc rũ tua rua, trên tai mang hoa tai ngọc châu hình hoa mai, cổ mang chuỗi ngọc thượng hạng và vòng vàng, mặc áo bông lụa, tay áo rộng hoa văn tối màu, váy mã diện dệt từ gấm hoa, quanh eo quấn một dây xanh đen nhỏ, túi thơm buông nhẹ xuống, eo thon, dáng người cao ráo. Những món trang sức mang trên người nàng lại không hề toát lên chút thô tục nào.
Gương mặt trái xoan, phía dưới đôi mày lá liễu là một đôi mắt long lanh như nước, sáng như sao trời. Không cần giới thiệu, Thời Hoạ cũng có thể đoán ra được người này là ai, bởi vì nàng ấy có đôi mắt giống với Lục Thời An, khuôn mắt thon dài, đuôi mắt vểnh lên rực rỡ như phượng hoàng.
Thời Hoạ vội hành lễ, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Đại tiểu thư!”
Lục Thanh Gia gật đầu xem như đáp lại, nàng rất có cảm tình với Thời Hoạ. Diện mạo điềm tĩnh xinh đẹp, tính tình ôn hoà, vui vẻ ngọt ngào, khiến người ta sinh ra ý niệm muốn bảo vệ. Nữ nhân này mềm mỏng quá dễ bị người khác bắt nạt, nàng không quen nhìn thấy mỹ nhân phải chịu thiệt, cho nên nhiều lời một chút: “Người ta nói chuyện khó nghe ngươi không phản bác được thì nên tìm cớ gì đó rời đi, đừng nên nghe những lời xấu xa đó để lòng phải phiền muộn. Sinh ra là con người với nhau, không ai cao quý hơn ai cả, ngươi đừng để bụng!”
Thời Hoạ giật mình, lúc này nàng mới biết chuyện mình và Chu Nhất Nhu nói chuyện đã bị nghe được, không ngờ tỷ tỷ… lại là người hào sảng đầy nghĩa khí đến vậy.
Những lo lắng trước kia đều dư thừa, nàng cong mắt hạnh, cười giòn giã: “Ta biết rồi!”
Lục Thanh Gia không nói nữa, xoay người đưa tay chỉnh lại trâm trên tóc. Nàng thật sự không muốn giả dạng một người giàu như thế này nhưng Lục Chi bên cạnh ghim đủ thứ trâm vàng trâm bạc trên đầu mình, rồi tận tình khuyên bảo: “Tiểu thư, ngài vốn là gả thấp, những người tung tin đồn nhảm kia đang chờ xem ngài xấu mặt, cho dù ngài không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ đến thể diện của cô gia, trang điểm thật lộng lẫy để chặn họng bọn tiểu nhân kia!”
“Hả? Sao ta lại quan tâm đến thể diện của hắn,” Nàng khó hiểu: “Đâu phải ta cầu xin hắn cưới ta!”
Từ sau khi Lục Thanh Gia rơi xuống nước nàng như biến thành con người khác, Lục Chi thẳng thừng đáp: “Đúng vậy, lúc trước là ngài mặt dày quấn lấy cô gia đấy…”
Vì không muốn nghe lải nhải nữa, Lục Thanh Gia đành thỏa hiệp “giả dạng” thành phu nhân hào môn, đeo chiếc vòng bằng vàng thật lớn để rêu rao, thiếu điều muốn khắc lên trán năm chữ to đùng: “Ta có rất nhiều tiền!”
Lục Thanh Gia về đến phòng, ngồi vào ghế thái sư.
Vệ Miễn thấy nàng đi một hồi lâu rồi vẫn chưa về, trong lòng lo lắng, vừa thấy nàng trở về, hắn bèn nhích sát lại gần hỏi: “Vừa rồi đi đâu? Sao đi lâu như vậy?”
“Không có gì,” Nàng bị những thứ đồ nặng trĩu trên cổ đè cho thở không nổi, nên không muốn tốn miệng lưỡi với hắn.
Bên kia Tôn thị dắt nữ nhi định cáo từ, bà cười nói: “Lão phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cáo từ thôi!”
“Hay là ở lại một đêm đi, ngày mai đi cũng không muộn mà!” Lục lão phu nhân cười giữ lại.
Tôn thị nói: “Lục lão phu nhân yêu thương nên có ý tốt giữ ta lại, chỉ là trong nhà còn nhiều việc, thật sự không thể đi được lâu!”
“Trời chiều rồi, vậy để Diệu Nhi đưa các người về,” Lục lão phu nhân quay đầu phân phó nha hoàn: “Đi gọi Đại thiếu gia các ngươi đợi ở Nhị Môn!”
Nha hoàn lĩnh mệnh đi.
Mọi người đều đứng lên đưa tiễn, còn chưa đến cửa, Chu Nhất Nhu liền vội vàng đến trước mặt Tôn thị nói: “Mẫu thân… ngọc bội của con không thấy đâu nữa rồi…”
“Ngọc bội nào?” Tôn thị nhíu mày hỏi.
Trong phòng lập tức chìm vào im lặng, mọi người hiếu kỳ mang theo ý dò xét nhìn về phía Chu Nhất Nhu. Bàn tay siết chặt của nàng đang ở trời đông khắc nghiệt lại toàn mồ hôi, nàng cố nén sự run rẩy trong cổ họng, tự nhiên nói: “Là miếng hôm nay con mang, đó là quà sinh thần cha tặng cho con!”
Trong lòng Tôn thị tự nhiên có chút cảm giác không ổn, trước mắt nhiều người như vậy không thể hỏi cặn kẽ được, bà cười cười: “Ây, ta còn tưởng là cái nào, không sao, chắc là rớt ở trên xe ngựa cũng không chừng!”
Lục lão phu nhân vừa nghe thấy mất đồ ở Lục phủ…. Không phải đánh cái tát vào mặt bà sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của Lục gia biết giấu vào đâu?
Vì vậy bà liền nói: “Là quà sinh thần đương nhiên là vô cùng quý giá, Nhu nhi, nó có hình dạng gì? Để bọn nha đầu tìm kiếm kĩ xem!”
Chu Nhất Nhu đáp: “Là miếng ngọc bạch dương chạm khắc đoá liên hoa!”
Lục lão phu nhân nghiêm mặt nhìn về phía nha hoàn và ma ma trong phòng: “Các ngươi đã nghe rõ chưa? Tìm kiếm cho kĩ, tìm được ta sẽ có thưởng!”
“Vâng!” Nha hoàn trong phòng lĩnh mệnh đi tìm.
Lục lão phu nhân để Tôn thị ngồi xuống: “Phu nhân ngồi xuống đợi một chút,” sau đó lại nói những người còn lại: “Mọi người cũng ngồi đi!”
Bà tỏ rõ ý tứ không tìm thấy ngọc thì sẽ không bỏ qua.
Lục Thanh Gia “phụt” cười, trên mặt mang theo ý cười trào phúng.
“Nàng cười cái gì?” Vệ Miễn hỏi nàng, hắn có cảm giác nàng có liên quan đến rắc rối này… trong lòng vô cùng lo lắng.
Nàng nhìn Vệ Miễn ngoắc tay, hắn đưa tai lại gần, chỉ cảm thấy bên tai có hơi thở ấm áp và giọng nói đầy mê hoặc của nàng: “Vệ đại nhân… ngài quản nhiều quá rồi đấy…”
Lục Thanh Gia liếc thấy tai hắn đỏ lên ngay lập tức, nàng vô cùng sung sướng, xem như đã báo được thù hắn kéo nàng đến Lục gia chúc thọ.
Thời Hoạ đưa tay định nhận ấm trà thì nghe nàng ta nói: “Không dám phiền tỷ tỷ, ta làm được rồi!”
“Để nàng ta làm đi,” Chu Nhất Nhu nhìn lướt qua mặt Thời Hoạ, miệng cười như không, ngữ điệu châm chọc: “Nàng ấy là nha hoàn để cho người ta sai khiến, những việc này cứ để nàng ấy làm, nàng ấy mua về là để làm những việc này mà!”
“Tỷ tỷ nói đúng không?”
Thời Hoạ nghe được ý tứ trong lời của Chu Nhất Nhu, nhưng nàng không bực, chỉ cười không nói gì. Không có kiên nhẫn, Linh Lung lập tức đi đến bên cạnh nàng rót trà.
Chu Nhất Nhu cầm chén trà lên, khẽ quét lá trà, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, thường ngày tỷ ở bên cạnh Cảnh Dực ca ca không làm những việc này đúng không? Ta nghe nói Cảnh Dực ca ca rất coi trọng tỷ, nhất định sẽ không để tỷ làm những việc này đâu!”
Thời Hoạ không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Nhất Nhu, nàng không hề cảm thấy tức giận, chỉ thấy tội nghiệp, vốn là một cô nương nhu hoà đoan trang nhã nhặn vậy mà vì tình ái lại trở nên khả ố như vậy, mặt mày trợn ngược vô cùng doạ người.
Chu Nhất Nhu bị ánh mắt tội nghiệp của Thời Hoạ làm cho mất tự nhiên, nàng đặt bát trà xuống bàn, lấy khăn từ tay áo ra, che miệng cười: “Có lẽ ta nói sai rồi, tỷ tỷ đừng để bụng nhé!”
“Tứ cô nương đừng lo lắng quá,” Thời Hoạ bình thản nói: “Nhị thiếu gia đối xử với ta rất tốt!”
Trà còn chưa uống xong, nha hoàn của Tôn thị đi tới, nhẹ giọng nói: “Tứ tiểu thư, phu nhân phái nô tì đến xem xem có gì xảy ra không? Thời gian không còn sớm nữa, nên cáo từ thôi!”
“Không sao,” Chu Nhất Nhu đứng dậy, sau đó nói với Thời Hoạ: “Hôm khác sẽ nói chuyện với tỷ tỷ sau!”
Thời Hoạ gật đầu, nhìn theo bóng dáng nàng ra khỏi bình phong.
Một lúc sau, Thời Hoạ muốn đi tìm Lục Thời An, nào ngờ vừa mới vòng qua bình phong thì đâm vào một người. Người kia kêu lên “ay da”, nha hoàn của người kia hiểu ý vội đỡ Thời Hoạ, nói: “ngươi không sao chứ?”
“Không sao!” Thời Hoạ đứng vững, nâng mắt lên, trước mặt là một nữ tử với gương mặt sáng bừng, đôi mắt lanh lợi vô cùng xinh đẹp.
Nàng thấy người kia búi tóc phụ nhân (đã có chồng), bên trên cài một cây trâm phượng và hai trâm ngọc rũ tua rua, trên tai mang hoa tai ngọc châu hình hoa mai, cổ mang chuỗi ngọc thượng hạng và vòng vàng, mặc áo bông lụa, tay áo rộng hoa văn tối màu, váy mã diện dệt từ gấm hoa, quanh eo quấn một dây xanh đen nhỏ, túi thơm buông nhẹ xuống, eo thon, dáng người cao ráo. Những món trang sức mang trên người nàng lại không hề toát lên chút thô tục nào.
Gương mặt trái xoan, phía dưới đôi mày lá liễu là một đôi mắt long lanh như nước, sáng như sao trời. Không cần giới thiệu, Thời Hoạ cũng có thể đoán ra được người này là ai, bởi vì nàng ấy có đôi mắt giống với Lục Thời An, khuôn mắt thon dài, đuôi mắt vểnh lên rực rỡ như phượng hoàng.
Thời Hoạ vội hành lễ, suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói: “Đại tiểu thư!”
Lục Thanh Gia gật đầu xem như đáp lại, nàng rất có cảm tình với Thời Hoạ. Diện mạo điềm tĩnh xinh đẹp, tính tình ôn hoà, vui vẻ ngọt ngào, khiến người ta sinh ra ý niệm muốn bảo vệ. Nữ nhân này mềm mỏng quá dễ bị người khác bắt nạt, nàng không quen nhìn thấy mỹ nhân phải chịu thiệt, cho nên nhiều lời một chút: “Người ta nói chuyện khó nghe ngươi không phản bác được thì nên tìm cớ gì đó rời đi, đừng nên nghe những lời xấu xa đó để lòng phải phiền muộn. Sinh ra là con người với nhau, không ai cao quý hơn ai cả, ngươi đừng để bụng!”
Thời Hoạ giật mình, lúc này nàng mới biết chuyện mình và Chu Nhất Nhu nói chuyện đã bị nghe được, không ngờ tỷ tỷ… lại là người hào sảng đầy nghĩa khí đến vậy.
Những lo lắng trước kia đều dư thừa, nàng cong mắt hạnh, cười giòn giã: “Ta biết rồi!”
Lục Thanh Gia không nói nữa, xoay người đưa tay chỉnh lại trâm trên tóc. Nàng thật sự không muốn giả dạng một người giàu như thế này nhưng Lục Chi bên cạnh ghim đủ thứ trâm vàng trâm bạc trên đầu mình, rồi tận tình khuyên bảo: “Tiểu thư, ngài vốn là gả thấp, những người tung tin đồn nhảm kia đang chờ xem ngài xấu mặt, cho dù ngài không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ đến thể diện của cô gia, trang điểm thật lộng lẫy để chặn họng bọn tiểu nhân kia!”
“Hả? Sao ta lại quan tâm đến thể diện của hắn,” Nàng khó hiểu: “Đâu phải ta cầu xin hắn cưới ta!”
Từ sau khi Lục Thanh Gia rơi xuống nước nàng như biến thành con người khác, Lục Chi thẳng thừng đáp: “Đúng vậy, lúc trước là ngài mặt dày quấn lấy cô gia đấy…”
Vì không muốn nghe lải nhải nữa, Lục Thanh Gia đành thỏa hiệp “giả dạng” thành phu nhân hào môn, đeo chiếc vòng bằng vàng thật lớn để rêu rao, thiếu điều muốn khắc lên trán năm chữ to đùng: “Ta có rất nhiều tiền!”
Lục Thanh Gia về đến phòng, ngồi vào ghế thái sư.
Vệ Miễn thấy nàng đi một hồi lâu rồi vẫn chưa về, trong lòng lo lắng, vừa thấy nàng trở về, hắn bèn nhích sát lại gần hỏi: “Vừa rồi đi đâu? Sao đi lâu như vậy?”
“Không có gì,” Nàng bị những thứ đồ nặng trĩu trên cổ đè cho thở không nổi, nên không muốn tốn miệng lưỡi với hắn.
Bên kia Tôn thị dắt nữ nhi định cáo từ, bà cười nói: “Lão phu nhân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cáo từ thôi!”
“Hay là ở lại một đêm đi, ngày mai đi cũng không muộn mà!” Lục lão phu nhân cười giữ lại.
Tôn thị nói: “Lục lão phu nhân yêu thương nên có ý tốt giữ ta lại, chỉ là trong nhà còn nhiều việc, thật sự không thể đi được lâu!”
“Trời chiều rồi, vậy để Diệu Nhi đưa các người về,” Lục lão phu nhân quay đầu phân phó nha hoàn: “Đi gọi Đại thiếu gia các ngươi đợi ở Nhị Môn!”
Nha hoàn lĩnh mệnh đi.
Mọi người đều đứng lên đưa tiễn, còn chưa đến cửa, Chu Nhất Nhu liền vội vàng đến trước mặt Tôn thị nói: “Mẫu thân… ngọc bội của con không thấy đâu nữa rồi…”
“Ngọc bội nào?” Tôn thị nhíu mày hỏi.
Trong phòng lập tức chìm vào im lặng, mọi người hiếu kỳ mang theo ý dò xét nhìn về phía Chu Nhất Nhu. Bàn tay siết chặt của nàng đang ở trời đông khắc nghiệt lại toàn mồ hôi, nàng cố nén sự run rẩy trong cổ họng, tự nhiên nói: “Là miếng hôm nay con mang, đó là quà sinh thần cha tặng cho con!”
Trong lòng Tôn thị tự nhiên có chút cảm giác không ổn, trước mắt nhiều người như vậy không thể hỏi cặn kẽ được, bà cười cười: “Ây, ta còn tưởng là cái nào, không sao, chắc là rớt ở trên xe ngựa cũng không chừng!”
Lục lão phu nhân vừa nghe thấy mất đồ ở Lục phủ…. Không phải đánh cái tát vào mặt bà sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của Lục gia biết giấu vào đâu?
Vì vậy bà liền nói: “Là quà sinh thần đương nhiên là vô cùng quý giá, Nhu nhi, nó có hình dạng gì? Để bọn nha đầu tìm kiếm kĩ xem!”
Chu Nhất Nhu đáp: “Là miếng ngọc bạch dương chạm khắc đoá liên hoa!”
Lục lão phu nhân nghiêm mặt nhìn về phía nha hoàn và ma ma trong phòng: “Các ngươi đã nghe rõ chưa? Tìm kiếm cho kĩ, tìm được ta sẽ có thưởng!”
“Vâng!” Nha hoàn trong phòng lĩnh mệnh đi tìm.
Lục lão phu nhân để Tôn thị ngồi xuống: “Phu nhân ngồi xuống đợi một chút,” sau đó lại nói những người còn lại: “Mọi người cũng ngồi đi!”
Bà tỏ rõ ý tứ không tìm thấy ngọc thì sẽ không bỏ qua.
Lục Thanh Gia “phụt” cười, trên mặt mang theo ý cười trào phúng.
“Nàng cười cái gì?” Vệ Miễn hỏi nàng, hắn có cảm giác nàng có liên quan đến rắc rối này… trong lòng vô cùng lo lắng.
Nàng nhìn Vệ Miễn ngoắc tay, hắn đưa tai lại gần, chỉ cảm thấy bên tai có hơi thở ấm áp và giọng nói đầy mê hoặc của nàng: “Vệ đại nhân… ngài quản nhiều quá rồi đấy…”
Lục Thanh Gia liếc thấy tai hắn đỏ lên ngay lập tức, nàng vô cùng sung sướng, xem như đã báo được thù hắn kéo nàng đến Lục gia chúc thọ.