Thời Họa Thời An - Đường Khương
Chương 82: Hướng nội!
Sau khi chuẩn bị lễ vật xong, phu thê Lục Thanh Gia lên xe ngựa, không bao lâu sau đã đến phố Song Quế.
Tới cửa Lục phủ, nàng ăn vạ trong xe không chịu xuống, hai tay xoa xoa trên đầu gối, mím môi nhìn về phía Vệ Miễn, thương lượng: “Ờm…Vệ Miễn… Ta có thể không đi được không? Ngươi nói rằng ta bị bệnh ở nhà dưỡng bệnh, được không?”
“Không được,” Hắn kiên quyết cự tuyệt: “Từ sau khi nàng rơi xuống nước, nguyên một năm rồi chưa về nhà đã là tội bất hiếu rồi, bên ngoài đồn đại rất khó nghe!”
Lục Thanh Gia không quan tâm: “Miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói thôi!”
“Đến cả lời đồn nhảm nhí nàng còn không sợ, sao lại sợ người của Lục gia? Tổ mẫu của nàng, nàng sợ cái gì?”
Lời lẽ của hắn đầy chính trực, Lục Thanh Gia xụ mặt, bĩu môi: “Đại ca à…ta hướng nội! Không thể thông cảm cho người hướng nội sao?”
“Hướng nội là gì?” Vệ Miễn nhíu mày, nàng lại nói mấy lời kỳ cục, hắn nghe không hiểu.
“Điều này không quan trọng!” Giờ phút này Lục Thanh Gia không muốn giải thích, nàng chỉ hỏi: “Ta thật sự không thể không đi sao?”
“Đương nhiên!”
Nàng miễn cưỡng bước xuống xe, sau khi vào Lục phủ, nàng đi dọc theo hướng nội viện, nha hoàn, hạ nhân thấy nàng liền nhiệt tình vấn an, một tiếng là Đại tiểu thư, hai tiếng cũng là Đại tiểu thư, làm cho nàng không được tự nhiên.
Đến phòng của Lục lão phu nhân, phu thê hai người khấu đầu hành lễ.
Lão phu nhân vừa thấy đại tôn nữ đến, vội bám tay nha hoàn đi đến trước mặt. Bà nắm tay Lục Thanh Gia, đánh giá từ trên xuống dưới, vành mắt có chút ửng hồng: “Cháu ngoan, đã hơn một năm không gặp, ta ngày đêm nhung nhớ, bây giờ nhìn con khoẻ mạnh, ta đã yên tâm phần nào…”
“Là tôn nhi bất hiếu… khiến tổ mẫu nhọc lòng…” Lục Thanh Gia thân mật đỡ cánh tay lão phu nhân đến giường La Hán ngồi xuống.
Vệ Miễn ở bên cạnh nghe Lục Thanh Gia nói chuyện, trong lòng bỗng kinh ngạc, mới vừa rồi trên xe nàng còn không tình nguyện, vậy mà giờ này lại vui vẻ hiếu thuận, cốt nhục tình thâm.
Nàng thật sự là con người khó hiểu…
Hắn nào đâu biết được tâm tư của nàng.
Bởi vì khi nàng vừa thấy Lục lão phu nhân liền lập tức nhớ đến bà ngoại của mình, khuôn mặt lão phu nhân hiền từ, ân cần hỏi han, quan tâm đến nàng không khác gì bà ngoại, trong lòng có hơi cảm động.
Khách khứa đông nghịt, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, không hề quen biết, còn phải miễn cưỡng tươi cười đón chào. Cũng may có Lục Chi ở đây nhắc nhở nàng từng người, đến giờ này vẫn chưa xảy ra sai lầm gì.
Lục Thanh Gia chán nản bưng bát trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Vệ Miễn, thấy hắn đang nói chuyện với người bên cạnh, hình như là đường đệ của nàng, tên là Lục Hân Văn thì phải, dáng vẻ trò chuyện rất vui..
Ngộ làm sao, hiền tế như hắn còn hòa hợp với người của Lục gia hơn cả nàng.
Nàng lặng lẽ kéo tay áo Lục Chi, Lục Chi hiểu ý ghé lỗ tai lại, nàng thấp giọng nói: “Trong phòng buồn quá, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí…”
Chủ tớ hai người đi dọc theo hành lang không mục đích, Lục Thanh Gia cảm thán cái phủ lớn như thế này thật không hổ là hào môn thế gia!
“Tiểu thư… chúng ta đi đâu đây?” Lục Chi đi theo phía sau hỏi.
“Ta cũng không biết!” Lục Thanh Gia dừng bước: “Ngươi biết nơi nào thanh tĩnh không?”
Lục Chi ngẫm nghĩ, nói: “Chi bằng đến U Lộ Viện đi, U Lộ Viện là sân của Nhị thiếu gia, lúc trước tiểu thư chưa xuất giá từng ở đó một thời gian!” Lục Chi nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người ngoài mới hạ giọng nói: “Nói không chừng khi tiểu thư thấy vật cũ có thể nhớ ra được chuyện trước kia cũng nên!”
Lục Thanh Gia suy nghĩ, ừm… Lục Thời An này là đệ đệ ruột của nàng, Thất tịch năm trước có gặp một lần, hắn đối xử rất tốt với tỷ tỷ, bằng không sẽ không đem hết của hồi môn mẫu thân để lại giao hết cho nàng.
“Được, vậy đi thôi!”
Lục Thời An đang định đến viện của Lục lão phu nhân, đi đến cửa tròn liền thấy chủ tớ hai người ở đằng trước. Hắn bước nhanh đến, cười nói: “Tỷ tỷ!”
“Ừ…” Lục Thanh Gia nhìn gương mặt đệ đệ có vài phần giống mình, nàng thầm cảm thán huyết mạch thật thần kỳ: “Đệ định đi đâu đây?”
Lục Thời An đáp: “Đến chỗ của tổ mẫu, vừa hay tỷ đến rồi, đệ muốn đưa tỷ đến gặp một người!”
Hai tỷ đệ còn chưa kịp đi vào viện thì có một nha hoàn vội vã chạy đến hành lễ: “Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia, yến hội đủ người rồi ạ!”
“Thôi vậy,” Lục Thời An nói: “Đợi xong tiệc rồi ta đưa nàng đến gặp tỷ!”
Hát kịch sôi nổi, yến tiệc xa hoa, cho đến khi sắc trời tối màu, khách khứa mới rời đi.
Đèn đóm trong viện Lục lão phu nhân vẫn còn sáng trưng, thính đường chật kín người, tiếng cười nói không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Hai mẹ con Chu Nhất Nhu, phu thê Lục Thanh Gia, mẹ chồng nàng dâu nhà nhị phu nhân và Lục Thanh Nghiên đều ngồi nói chuyện với lão phu nhân.
Hôm nay, Lục lão phu nhân rất vui, bà hào hứng nói với Tôn thị: “Nhất Nhu là đứa trẻ khéo léo, bức Bách Thọ Đồ kia thêu rất sống động, ta thật sự rất vui!”
“Lão phu nhân quá khen rồi, chỉ là tay nghề vụng về lại dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ngài!” Tôn thị khiêm tốn cười.
“Sao lại nói như vậy!” Lão phu nhân cười nói, sau đó đưa mắt quét một vòng không thấy tôn nhi đâu, bà hỏi Hỉ Thước: “Sao không thấy Cảnh Nhi đâu?”
“Bẩm lão phu nhân, Nhị thiếu gia đang ra ngoài tiễn khách,” Hỉ Thước khom người, nói: “Nô tì đi mời ngài ấy về ngay!”
Vừa dứt lời, mành đỏ nhấc lên, Lục Thời An bước vào, sau khi hành lễ, hắn ngồi xuống bên cạnh Vệ Miễn.
Trong phòng tiếp tục vang lên tiếng trò chuyện huyên náo, chỉ có Chu Nhất Nhu có vẻ thất thần. Vừa rồi khi Lục Thời An vào cửa, nàng thấy Thời Hoạ đi theo phía sau.
Sau khi Thời Hoạ hành lễ xong, liền lặng lẽ lui xuống sau tấm bình phong lớn chạm trổ rồng, tìm tỷ muội quen biết để nói chuyện.
Nàng trang điểm bình thường, không có ai quá chú ý đến một nha đầu này, chỉ duy có Chu Nhất Nhu là để mắt tới.
Chu Nhất Nhu bưng tách trà có nắp lên không cẩn thận để nước trà sánh ra rơi trên váy. Nàng vội đứng dậy cáo lỗi, muốn ra ngoài xử lý một chút. Nha hoàn Linh Lung đi theo sau, hai người đi đến phía sau tấm bình phong.
“Tứ cô nương!” Thời Hoạ thấy chủ tớ hai người đến liền đứng dậy hành lễ.
Chu Nhất Nhu hơi mỉm cười: “Mấy ngày rồi không gặp tỷ tỷ, gần đây tỷ có khoẻ không?”
“Khá tốt!” Thời Họa đáp.
“Tỷ mau ngồi xuống đi,” nàng thân mật tiếp đón Thời Hoạ, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh: “Cũng gặp tỷ tỷ được vài lần, nhưng chưa nói chuyện kĩ với nhau, không biết năm nay tỷ tỷ bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà có những ai?”
Thời Hoạ thận trọng, nàng cảm thấy Tứ nương này hình như nhiệt tình quá mức. Nhưng tính tình nàng ôn hoà, không nỡ vạch trần, nhẹ nhàng đáp: “Mười sáu!”
“À,” Chu Nhất Nhu đáp lại, rồi cười nói: “Vậy thì bằng tuổi ta!”
Tới cửa Lục phủ, nàng ăn vạ trong xe không chịu xuống, hai tay xoa xoa trên đầu gối, mím môi nhìn về phía Vệ Miễn, thương lượng: “Ờm…Vệ Miễn… Ta có thể không đi được không? Ngươi nói rằng ta bị bệnh ở nhà dưỡng bệnh, được không?”
“Không được,” Hắn kiên quyết cự tuyệt: “Từ sau khi nàng rơi xuống nước, nguyên một năm rồi chưa về nhà đã là tội bất hiếu rồi, bên ngoài đồn đại rất khó nghe!”
Lục Thanh Gia không quan tâm: “Miệng mọc trên người bọn họ, bọn họ muốn nói gì thì nói thôi!”
“Đến cả lời đồn nhảm nhí nàng còn không sợ, sao lại sợ người của Lục gia? Tổ mẫu của nàng, nàng sợ cái gì?”
Lời lẽ của hắn đầy chính trực, Lục Thanh Gia xụ mặt, bĩu môi: “Đại ca à…ta hướng nội! Không thể thông cảm cho người hướng nội sao?”
“Hướng nội là gì?” Vệ Miễn nhíu mày, nàng lại nói mấy lời kỳ cục, hắn nghe không hiểu.
“Điều này không quan trọng!” Giờ phút này Lục Thanh Gia không muốn giải thích, nàng chỉ hỏi: “Ta thật sự không thể không đi sao?”
“Đương nhiên!”
Nàng miễn cưỡng bước xuống xe, sau khi vào Lục phủ, nàng đi dọc theo hướng nội viện, nha hoàn, hạ nhân thấy nàng liền nhiệt tình vấn an, một tiếng là Đại tiểu thư, hai tiếng cũng là Đại tiểu thư, làm cho nàng không được tự nhiên.
Đến phòng của Lục lão phu nhân, phu thê hai người khấu đầu hành lễ.
Lão phu nhân vừa thấy đại tôn nữ đến, vội bám tay nha hoàn đi đến trước mặt. Bà nắm tay Lục Thanh Gia, đánh giá từ trên xuống dưới, vành mắt có chút ửng hồng: “Cháu ngoan, đã hơn một năm không gặp, ta ngày đêm nhung nhớ, bây giờ nhìn con khoẻ mạnh, ta đã yên tâm phần nào…”
“Là tôn nhi bất hiếu… khiến tổ mẫu nhọc lòng…” Lục Thanh Gia thân mật đỡ cánh tay lão phu nhân đến giường La Hán ngồi xuống.
Vệ Miễn ở bên cạnh nghe Lục Thanh Gia nói chuyện, trong lòng bỗng kinh ngạc, mới vừa rồi trên xe nàng còn không tình nguyện, vậy mà giờ này lại vui vẻ hiếu thuận, cốt nhục tình thâm.
Nàng thật sự là con người khó hiểu…
Hắn nào đâu biết được tâm tư của nàng.
Bởi vì khi nàng vừa thấy Lục lão phu nhân liền lập tức nhớ đến bà ngoại của mình, khuôn mặt lão phu nhân hiền từ, ân cần hỏi han, quan tâm đến nàng không khác gì bà ngoại, trong lòng có hơi cảm động.
Khách khứa đông nghịt, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, không hề quen biết, còn phải miễn cưỡng tươi cười đón chào. Cũng may có Lục Chi ở đây nhắc nhở nàng từng người, đến giờ này vẫn chưa xảy ra sai lầm gì.
Lục Thanh Gia chán nản bưng bát trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Vệ Miễn, thấy hắn đang nói chuyện với người bên cạnh, hình như là đường đệ của nàng, tên là Lục Hân Văn thì phải, dáng vẻ trò chuyện rất vui..
Ngộ làm sao, hiền tế như hắn còn hòa hợp với người của Lục gia hơn cả nàng.
Nàng lặng lẽ kéo tay áo Lục Chi, Lục Chi hiểu ý ghé lỗ tai lại, nàng thấp giọng nói: “Trong phòng buồn quá, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí…”
Chủ tớ hai người đi dọc theo hành lang không mục đích, Lục Thanh Gia cảm thán cái phủ lớn như thế này thật không hổ là hào môn thế gia!
“Tiểu thư… chúng ta đi đâu đây?” Lục Chi đi theo phía sau hỏi.
“Ta cũng không biết!” Lục Thanh Gia dừng bước: “Ngươi biết nơi nào thanh tĩnh không?”
Lục Chi ngẫm nghĩ, nói: “Chi bằng đến U Lộ Viện đi, U Lộ Viện là sân của Nhị thiếu gia, lúc trước tiểu thư chưa xuất giá từng ở đó một thời gian!” Lục Chi nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người ngoài mới hạ giọng nói: “Nói không chừng khi tiểu thư thấy vật cũ có thể nhớ ra được chuyện trước kia cũng nên!”
Lục Thanh Gia suy nghĩ, ừm… Lục Thời An này là đệ đệ ruột của nàng, Thất tịch năm trước có gặp một lần, hắn đối xử rất tốt với tỷ tỷ, bằng không sẽ không đem hết của hồi môn mẫu thân để lại giao hết cho nàng.
“Được, vậy đi thôi!”
Lục Thời An đang định đến viện của Lục lão phu nhân, đi đến cửa tròn liền thấy chủ tớ hai người ở đằng trước. Hắn bước nhanh đến, cười nói: “Tỷ tỷ!”
“Ừ…” Lục Thanh Gia nhìn gương mặt đệ đệ có vài phần giống mình, nàng thầm cảm thán huyết mạch thật thần kỳ: “Đệ định đi đâu đây?”
Lục Thời An đáp: “Đến chỗ của tổ mẫu, vừa hay tỷ đến rồi, đệ muốn đưa tỷ đến gặp một người!”
Hai tỷ đệ còn chưa kịp đi vào viện thì có một nha hoàn vội vã chạy đến hành lễ: “Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia, yến hội đủ người rồi ạ!”
“Thôi vậy,” Lục Thời An nói: “Đợi xong tiệc rồi ta đưa nàng đến gặp tỷ!”
Hát kịch sôi nổi, yến tiệc xa hoa, cho đến khi sắc trời tối màu, khách khứa mới rời đi.
Đèn đóm trong viện Lục lão phu nhân vẫn còn sáng trưng, thính đường chật kín người, tiếng cười nói không dứt, vô cùng náo nhiệt.
Hai mẹ con Chu Nhất Nhu, phu thê Lục Thanh Gia, mẹ chồng nàng dâu nhà nhị phu nhân và Lục Thanh Nghiên đều ngồi nói chuyện với lão phu nhân.
Hôm nay, Lục lão phu nhân rất vui, bà hào hứng nói với Tôn thị: “Nhất Nhu là đứa trẻ khéo léo, bức Bách Thọ Đồ kia thêu rất sống động, ta thật sự rất vui!”
“Lão phu nhân quá khen rồi, chỉ là tay nghề vụng về lại dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt ngài!” Tôn thị khiêm tốn cười.
“Sao lại nói như vậy!” Lão phu nhân cười nói, sau đó đưa mắt quét một vòng không thấy tôn nhi đâu, bà hỏi Hỉ Thước: “Sao không thấy Cảnh Nhi đâu?”
“Bẩm lão phu nhân, Nhị thiếu gia đang ra ngoài tiễn khách,” Hỉ Thước khom người, nói: “Nô tì đi mời ngài ấy về ngay!”
Vừa dứt lời, mành đỏ nhấc lên, Lục Thời An bước vào, sau khi hành lễ, hắn ngồi xuống bên cạnh Vệ Miễn.
Trong phòng tiếp tục vang lên tiếng trò chuyện huyên náo, chỉ có Chu Nhất Nhu có vẻ thất thần. Vừa rồi khi Lục Thời An vào cửa, nàng thấy Thời Hoạ đi theo phía sau.
Sau khi Thời Hoạ hành lễ xong, liền lặng lẽ lui xuống sau tấm bình phong lớn chạm trổ rồng, tìm tỷ muội quen biết để nói chuyện.
Nàng trang điểm bình thường, không có ai quá chú ý đến một nha đầu này, chỉ duy có Chu Nhất Nhu là để mắt tới.
Chu Nhất Nhu bưng tách trà có nắp lên không cẩn thận để nước trà sánh ra rơi trên váy. Nàng vội đứng dậy cáo lỗi, muốn ra ngoài xử lý một chút. Nha hoàn Linh Lung đi theo sau, hai người đi đến phía sau tấm bình phong.
“Tứ cô nương!” Thời Hoạ thấy chủ tớ hai người đến liền đứng dậy hành lễ.
Chu Nhất Nhu hơi mỉm cười: “Mấy ngày rồi không gặp tỷ tỷ, gần đây tỷ có khoẻ không?”
“Khá tốt!” Thời Họa đáp.
“Tỷ mau ngồi xuống đi,” nàng thân mật tiếp đón Thời Hoạ, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh: “Cũng gặp tỷ tỷ được vài lần, nhưng chưa nói chuyện kĩ với nhau, không biết năm nay tỷ tỷ bao nhiêu tuổi rồi, trong nhà có những ai?”
Thời Hoạ thận trọng, nàng cảm thấy Tứ nương này hình như nhiệt tình quá mức. Nhưng tính tình nàng ôn hoà, không nỡ vạch trần, nhẹ nhàng đáp: “Mười sáu!”
“À,” Chu Nhất Nhu đáp lại, rồi cười nói: “Vậy thì bằng tuổi ta!”