Thịt Phượng Hoàng - Trang 4
Chương 92: Phản
Dương mặt một thân toàn màu đen. Gương mặt hắn có nét ngông cuồng khó che giấu và phong thái của một kẻ thủ lĩnh.
Dương và ông Phước đối diện nhau, hệt như cảnh hai đấu sĩ trên võ đài.
Dương nhìn ông Phước, gật đầu nhẹ.
“Chào ông Phước.”
Lão Phước cười mỉa.
“Nhìn bộ dạng này, hình như là không chào đón tôi.”
Lời của Dương tuy lễ độ, vẫn nhuốm mùi ngông nghênh trong đó.
“Không dám. Công ty của ông. Ông muốn tới kiểm tra lúc nào cũng được.”
Lông mày Nam dựng đứng. Công ty của ông Phước? Giám đốc của Công ty Tài chính Phát Đạt không phải là Dương sao?
Không để não Nam kịp hoạt động, ông Phước đã lên tiếng.
“Cậu vẫn nhớ đây là công ty của tôi? Vậy thì giải thích một chút, người này là ai.”
Dương nhíu mày, đáp gọn.
“Không biết.”
Nam tưởng Dương chưa biết mình là nhân viên tư vấn định cư nên vội vàng giới thiệu.
“Chào anh Dương, tôi là Nguyễn Phương Nam, nhân viên tư vấn của công ty định cư nước ngoài. Hôm nay tôi tới quý công ty để tư vấn về thủ tục định cư Canada theo đúng lịch hẹn trước ạ.”
Lông mày của Dương nhíu sâu hơn.
“Đếch biết.”
“Dạ thưa anh…”
“Định cư cái thá gì? Cút!”
Dương không lớn giọng, nhưng khí thế ngút trời của Dương đủ làm hai chân Nam run bần bật. Anh ta vừa ôm cặp quay người chạy thì một đàn em sau lưng lão Phước túm gáy anh ta, kéo giật lại.
“Không được đi! Bây giờ mày không nói cho bằng hết, đừng mong thoát khỏi đây.”
Hình ảnh cô nàng trợ lý tóc đỏ duyên dáng đã bị Nam quẳng ra sau đầu. Giờ anh ta chỉ muốn thoát khỏi cái ổ xã hội đen này thật nhanh!
Nam sợ hãi nói liến thoắng.
“Rõ ràng anh Dương tìm đến công ty chúng tôi, nói là có dự định đi định cư Canada trong sáu tháng tới, muốn mang theo tài sản chục tỷ sang nước ngoài! Thậm chí còn năm lần bảy lượt gọi điện nhắc hẹn.
Giờ tôi đến rồi, anh lại bảo chưa từng nghe tới chuyện đó! Anh Dương tới công ty tôi tìm hiểu về thủ tục định cư Canada thật. Các anh phải tin tôi! Tôi đâu rỗi hơi mà bịa ra làm gì. Nghe nói gần đây anh Dương tất bật chuẩn bị việc ở nhà lẫn công ty để chuẩn bị đi di cư nữa! Không tin, các người có thể hỏi cô Hường!”
Hường trong lời của Nam là cô trợ lý giả mạo của Dương. Còn đối với ông Phước, cô nhân viên tên Hường là kẻ tiếp nhận và xác nhận hồ sơ tài chính của Dương. Tóm lại, một cô Hường hư cấu qua lời của cả ông Phước và anh nhân viên tư vấn Phương Nam thì đã trở thành người thật.
Trong mắt hai người họ, cớ sự đã rõ mười mươi, không còn đường chối cãi. Riêng đường sự Dương, Hường là con mụ nào hắn chưa từng nghe tên.
Dương quát lên.
“Im mồm!”
Ông Phước cười.
“Kế hoạch lộ cả rồi. Bắt cậu ta câm miệng còn có ý nghĩa gì.”
Ông ta gật đầu, cười đến là tao nhã với Nam.
“Cậu Phương Nam. Cậu có thể đi. Phiền cậu phí công một chuyến rồi…”
Lão ta liếc mắt về phía Dương.
“Cậu Dương đây…không có chuyện đặt chân ra nước ngoài được đâu.”
Tên côn đồ nới lỏng cổ áo Nam. Anh nhân viên tư vấn tội nghiệp ôm túi da cắm mặt chạy biến.
Tim Nam đập thình thịch hoảng loạn. Anh ta xuống sân gửi xe, nổ máy phóng thẳng về công ty, không dám ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Đến tận lúc dựng chân chống xe, Nam mới chợt nhớ ra Hường. Nam liền nghĩ tới việc tra hỏi cô trợ lý xinh đẹp. Cô nàng lôi kéo anh ta vào rắc rối quái quỷ gì thế này?
Nam muốn lập tức gọi điện nhiếc mắng Hường một trận. Đến khi cô nàng buộc phải xoa dịu cơn giận của anh ta bằng một cuộc hẹn ăn tối, tiếp nối bằng một buổi hàn huyên tâm sự ở quán bar mới thôi.
Ngay giây sau, Nam nhận ra anh ta chẳng hề có số điện thoại hay thông tin cá nhân nào về Hường. Cô gọi tới hotline điện thoại bàn của công ty. Không thể nào lùng ra số điện thoại. Và điều duy nhất anh ta biết, cô là trợ lý của Dương. Chấm hết.
Mà Công ty Tài chính Phát Đạt, có dí dao vào cổ anh ta cũng không dám quay lại.
Nam vò đầu bứt tai, chỉ muốn ngửa đầu lên trời gào lên.
Chết tiệt! Thứ 6 ngày 13. Quá đen đủi.
Lúc này, tại căn hộ tầng 7 tòa nhà HT3, sự căng thẳng choáng ngợp toàn bộ không gian.
Ông Phước kéo một chiếc ghế, từ tốn ngồi xuống giữa phòng. Trong khi tất cả những kẻ còn lại đều phải đứng. Ông ta nói thong thả.
“Công việc gần đây khá thuận lợi nhỉ. Cậu kiếm được không ít.”
Dương nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh đặc trưng.
“Ông không tin lời nhảm nhí của thằng cha kia chứ? Có kẻ muốn gài tôi!”
Ông Phước ngồi vắt chân, dựa lưng ung dung.
“Ai muốn gài cậu?”
Dương “hừ” một tiếng.
“Cho tôi thời gian. Tôi sẽ tìm ra nó.”
“Ồ. Cậu nói mình bị gài. Nhưng không biết kẻ muốn gài bẫy mình là ai.”
Lão ta cười.
“Theo như tôi thấy, cậu chuẩn bị ôm 14 tỷ của tôi để hưởng thụ cuộc sống thượng lưu ở Canada.”
Lúc này, tên Gorilla cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định lên tiếng thay Dương.
“Ông Phước, sự trung thành của anh Dương là không thể nghi ngờ.”
Lão Phước chuyển sự chú ý sang Gorilla, nghe hắn ta nói tiếp.
“Gần đây do…ảnh hưởng từ công ty Tiến Phước, việc vận chuyển hàng gặp nhiều khó khăn. Để xe đi trót lọt, anh Dương đã phải vận dụng mối quan hệ, giải quyết rất nhiều rắc rối phát sinh.”
Gorilla nghĩ đây là lời trơn mượt nhất mà một kẻ cục súc như hắn có thể nói ra, nhưng lão Phước lại đáp bằng một điệu cười bất nhã.
“Dương, vất vả cho cậu.”
Mối quan hệ của Dương khiến cho các đơn vận chuyển qua biên giới trót lọt? Điều này chỉ có duy nhất một ý nghĩa, là tầm ảnh hưởng và địa vị của hắn đã ở mức có thể đe dọa tới ông ta.
Lão Phước nói.
“Năng lực của Dương, tôi chưa từng nghi ngờ. Gần đây công ty Tiến Phước gặp sự cố, cậu đã phải vất vả nhiều rồi. Tôi nghĩ một người tháo vát như cậu Dương, nên được đảm nhiệm nhiều trọng trách lớn, đồng thời đáng nhận được lợi ích cao hơn. Mọi người thấy đúng chứ?”
Ông Phước nhìn Dương.
“Mỏ Quý Xá hiện cần người quản lý. Dương, cậu lên Lào Cai giúp tôi một thời gian.”
Đám đàn em của Dương lập tức phản đối.
“Ông Phước, ông làm như thế là không công bằng!”
“Như thế có khác nào đi đày!”
Vài tháng trước Quý Xá là món mồi béo bở khối kẻ thèm thuồng. Giờ chỉ là cục nợ ai cũng muốn tránh xa.
Vứt Dương tới đó, chẳng khác nào dìm đầu hắn vào thùng nước. Giờ án kinh tế của Quý Xá chưa giải quyết xong xuôi. Chẳng may có vấn đề mới phát sinh, kẻ hứng mũi chịu sào chắc chắn là Dương. Dương là thủ lĩnh của đám đầu gấu. Bảo hắn đi thu phí bảo kê, móc nối các băng đảng còn được.
Ông Phước ném Dương về Quý Xá ôm nợ, chẳng khác nào bảo hắn đi chết.
Đám đàn em của Dương bất mãn với ông Phước đã lâu. Bọn họ nhao nhao đòi quyền lợi cho Dương.
Ông Phước đã lường trước điều này. Ba tay đầu gấu sau lưng ông ta tiến lên, sẵn sàng so găng với chân tay của Dương.
Chỉ một sai sót nhỏ thôi, cuộc ẩu đả sẽ lập tức diễn ra.
Dương không phải tay lưu manh hạng xoàng. Hắn là kẻ có đầu óc.
Dương ra hiệu cho đám đàn em lui lại. Anh ta bình tĩnh nói.
“Ông Phước, tôi chưa từng làm gì thẹn với lòng.”
Ông ta cười hiền hậu.
“Và tôi tin cậu sẽ tiếp tục như vậy.”
Lão Phước đứng dậy, từ tốn vuốt phẳng nếp nhăn không tồn tại trên tay áo.
“Ba mươi phút nữa sẽ có ô tô đưa cậu tới Lào Cai. Cậu nên bắt đầu thu dọn đồ đạc đi.”
Ông ta cùng ba tên đầu gấu mặt gườm gườm đi ra cửa. Ông Phước nghe thấy tiếng phẫn nộ của đám tay chân phía sau.
“Anh Dương, việc gì anh phải nhượng bộ lão?”
“Anh Dương, chúng em đi theo anh!”
Lão Phước cười nhếch mép.
“Càng rảnh nợ.”
Ông ta đã ngứa mắt Dương từ lâu. Tuy Dương chưa bao giờ trái lệnh của ông ta. Vấn đề nằm ở đám đàn em của hắn. Uy tín của hắn trong lòng đám tay chân quá lớn. Nếu ông ta o ép Dương, e rằng chúng sẽ tạo phản. Vì thế ông Phước không dám tùy tiện thay thế hắn ta.
Lão luôn chăm chăm bới lông tìm vết. Giờ, cuối cùng cũng móc ra được lý do.
Vị thế của Tiến Phước đang lung lay. Ông ta ngày ngày lo sợ rằng kẻ khác sẽ nhân cơ hội soán ngôi.
Hiện tại, Dương là kẻ tiềm ẩn nguy cơ cao nhất. Lão phải đập vỡ mọi âm mưu từ trong trứng nước. Mấy chục năm nay, đó là cách ông ta sinh tồn và giữ vững vương vị.
Việc kinh doanh của ông Phước kết hợp với các mối quan hệ ngầm của ông ta và việc làm ăn phi pháp trở thành chiếc kiềng ba chân vững vàng tạo nên sức mạnh và vị thế của Tiến Phước.
Mất đi một thứ, ông ta trở nên suy yếu hơn nhiều.
Là một kẻ lão làng kiêu ngạo, dường như ông ta đã quên mất việc kinh doanh của bản thân hiện ở tình trạng sập xệ tồi tàn đến mức nào.
Thay vì giữ người trung thành, ông ta lại sợ quyền uy của Dương vượt mình. Lão ta để người ngoài là Dương phụ trách việc làm ăn trong tối, để tránh một ngày phải đứng trước vành móng ngựa.
Một kẻ cẩn trọng như lão, chắc chắn tiếp tục giữ vững nguyên tắc này. Nhưng thử hỏi, lão Phước sẽ tìm đâu ra người được việc, đáng tin thay thế Dương trong thời gian ngắn?
Hiển nhiên ông Phước mở mắt trong phẫn nộ mà quên đi điều này.
Lúc biến cố nội bộ công ty Tiến Phước diễn ra, anh và Phượng đang tận hưởng một buổi trưa thanh bình.
Tivi đang chiếu một vở nhạc kịch độc quyền. Hai người ngồi trên tấm thảm thủ công nhập khẩu từ Thổ Nhĩ Kỳ. Anh ngồi thẳng, còn cô nằm tựa lưng lên lồng ngực anh. Chiếc sofa êm ái ở ngay sau lưng bị bỏ mặc.
Vở nhạc kịch Broadway này cô đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng giờ khi được xem trên màn ảnh, cô lại thờ ơ. Thu mình trong lồng ngực rộng vững vàng của anh, cô mơ màng ngủ.
Cô nghịch bàn tay anh. Bàn tay lớn, dày và ấm áp. Khớp xương mạnh mẽ nam tính, từng chiếc móng tay sạch sẽ gọn gàng. Đường chỉ tay của anh vừa hằn sâu vừa rõ nét. Cô không biết xem chỉ tay, nhưng cô dám chắc chúng đều nói lên những thứ tốt đẹp.
Cô ngửa tay so sánh với lòng bàn tay của mình. Bàn tay vừa gầy vừa mỏng. Đường sinh mệnh thật ngắn, thật mờ.
Cô không xem nữa, đặt cánh tay anh ngang bụng mình. Lim dim đôi mắt, cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường ở phòng khách.
Đã một giờ chiều. Nếu tính toán của cô chuẩn xác, thì giờ việc đã xong.
Dương và ông Phước đối diện nhau, hệt như cảnh hai đấu sĩ trên võ đài.
Dương nhìn ông Phước, gật đầu nhẹ.
“Chào ông Phước.”
Lão Phước cười mỉa.
“Nhìn bộ dạng này, hình như là không chào đón tôi.”
Lời của Dương tuy lễ độ, vẫn nhuốm mùi ngông nghênh trong đó.
“Không dám. Công ty của ông. Ông muốn tới kiểm tra lúc nào cũng được.”
Lông mày Nam dựng đứng. Công ty của ông Phước? Giám đốc của Công ty Tài chính Phát Đạt không phải là Dương sao?
Không để não Nam kịp hoạt động, ông Phước đã lên tiếng.
“Cậu vẫn nhớ đây là công ty của tôi? Vậy thì giải thích một chút, người này là ai.”
Dương nhíu mày, đáp gọn.
“Không biết.”
Nam tưởng Dương chưa biết mình là nhân viên tư vấn định cư nên vội vàng giới thiệu.
“Chào anh Dương, tôi là Nguyễn Phương Nam, nhân viên tư vấn của công ty định cư nước ngoài. Hôm nay tôi tới quý công ty để tư vấn về thủ tục định cư Canada theo đúng lịch hẹn trước ạ.”
Lông mày của Dương nhíu sâu hơn.
“Đếch biết.”
“Dạ thưa anh…”
“Định cư cái thá gì? Cút!”
Dương không lớn giọng, nhưng khí thế ngút trời của Dương đủ làm hai chân Nam run bần bật. Anh ta vừa ôm cặp quay người chạy thì một đàn em sau lưng lão Phước túm gáy anh ta, kéo giật lại.
“Không được đi! Bây giờ mày không nói cho bằng hết, đừng mong thoát khỏi đây.”
Hình ảnh cô nàng trợ lý tóc đỏ duyên dáng đã bị Nam quẳng ra sau đầu. Giờ anh ta chỉ muốn thoát khỏi cái ổ xã hội đen này thật nhanh!
Nam sợ hãi nói liến thoắng.
“Rõ ràng anh Dương tìm đến công ty chúng tôi, nói là có dự định đi định cư Canada trong sáu tháng tới, muốn mang theo tài sản chục tỷ sang nước ngoài! Thậm chí còn năm lần bảy lượt gọi điện nhắc hẹn.
Giờ tôi đến rồi, anh lại bảo chưa từng nghe tới chuyện đó! Anh Dương tới công ty tôi tìm hiểu về thủ tục định cư Canada thật. Các anh phải tin tôi! Tôi đâu rỗi hơi mà bịa ra làm gì. Nghe nói gần đây anh Dương tất bật chuẩn bị việc ở nhà lẫn công ty để chuẩn bị đi di cư nữa! Không tin, các người có thể hỏi cô Hường!”
Hường trong lời của Nam là cô trợ lý giả mạo của Dương. Còn đối với ông Phước, cô nhân viên tên Hường là kẻ tiếp nhận và xác nhận hồ sơ tài chính của Dương. Tóm lại, một cô Hường hư cấu qua lời của cả ông Phước và anh nhân viên tư vấn Phương Nam thì đã trở thành người thật.
Trong mắt hai người họ, cớ sự đã rõ mười mươi, không còn đường chối cãi. Riêng đường sự Dương, Hường là con mụ nào hắn chưa từng nghe tên.
Dương quát lên.
“Im mồm!”
Ông Phước cười.
“Kế hoạch lộ cả rồi. Bắt cậu ta câm miệng còn có ý nghĩa gì.”
Ông ta gật đầu, cười đến là tao nhã với Nam.
“Cậu Phương Nam. Cậu có thể đi. Phiền cậu phí công một chuyến rồi…”
Lão ta liếc mắt về phía Dương.
“Cậu Dương đây…không có chuyện đặt chân ra nước ngoài được đâu.”
Tên côn đồ nới lỏng cổ áo Nam. Anh nhân viên tư vấn tội nghiệp ôm túi da cắm mặt chạy biến.
Tim Nam đập thình thịch hoảng loạn. Anh ta xuống sân gửi xe, nổ máy phóng thẳng về công ty, không dám ngoảnh đầu lại lấy một lần.
Đến tận lúc dựng chân chống xe, Nam mới chợt nhớ ra Hường. Nam liền nghĩ tới việc tra hỏi cô trợ lý xinh đẹp. Cô nàng lôi kéo anh ta vào rắc rối quái quỷ gì thế này?
Nam muốn lập tức gọi điện nhiếc mắng Hường một trận. Đến khi cô nàng buộc phải xoa dịu cơn giận của anh ta bằng một cuộc hẹn ăn tối, tiếp nối bằng một buổi hàn huyên tâm sự ở quán bar mới thôi.
Ngay giây sau, Nam nhận ra anh ta chẳng hề có số điện thoại hay thông tin cá nhân nào về Hường. Cô gọi tới hotline điện thoại bàn của công ty. Không thể nào lùng ra số điện thoại. Và điều duy nhất anh ta biết, cô là trợ lý của Dương. Chấm hết.
Mà Công ty Tài chính Phát Đạt, có dí dao vào cổ anh ta cũng không dám quay lại.
Nam vò đầu bứt tai, chỉ muốn ngửa đầu lên trời gào lên.
Chết tiệt! Thứ 6 ngày 13. Quá đen đủi.
Lúc này, tại căn hộ tầng 7 tòa nhà HT3, sự căng thẳng choáng ngợp toàn bộ không gian.
Ông Phước kéo một chiếc ghế, từ tốn ngồi xuống giữa phòng. Trong khi tất cả những kẻ còn lại đều phải đứng. Ông ta nói thong thả.
“Công việc gần đây khá thuận lợi nhỉ. Cậu kiếm được không ít.”
Dương nhếch môi, lộ ra chiếc răng nanh đặc trưng.
“Ông không tin lời nhảm nhí của thằng cha kia chứ? Có kẻ muốn gài tôi!”
Ông Phước ngồi vắt chân, dựa lưng ung dung.
“Ai muốn gài cậu?”
Dương “hừ” một tiếng.
“Cho tôi thời gian. Tôi sẽ tìm ra nó.”
“Ồ. Cậu nói mình bị gài. Nhưng không biết kẻ muốn gài bẫy mình là ai.”
Lão ta cười.
“Theo như tôi thấy, cậu chuẩn bị ôm 14 tỷ của tôi để hưởng thụ cuộc sống thượng lưu ở Canada.”
Lúc này, tên Gorilla cân nhắc mãi, cuối cùng quyết định lên tiếng thay Dương.
“Ông Phước, sự trung thành của anh Dương là không thể nghi ngờ.”
Lão Phước chuyển sự chú ý sang Gorilla, nghe hắn ta nói tiếp.
“Gần đây do…ảnh hưởng từ công ty Tiến Phước, việc vận chuyển hàng gặp nhiều khó khăn. Để xe đi trót lọt, anh Dương đã phải vận dụng mối quan hệ, giải quyết rất nhiều rắc rối phát sinh.”
Gorilla nghĩ đây là lời trơn mượt nhất mà một kẻ cục súc như hắn có thể nói ra, nhưng lão Phước lại đáp bằng một điệu cười bất nhã.
“Dương, vất vả cho cậu.”
Mối quan hệ của Dương khiến cho các đơn vận chuyển qua biên giới trót lọt? Điều này chỉ có duy nhất một ý nghĩa, là tầm ảnh hưởng và địa vị của hắn đã ở mức có thể đe dọa tới ông ta.
Lão Phước nói.
“Năng lực của Dương, tôi chưa từng nghi ngờ. Gần đây công ty Tiến Phước gặp sự cố, cậu đã phải vất vả nhiều rồi. Tôi nghĩ một người tháo vát như cậu Dương, nên được đảm nhiệm nhiều trọng trách lớn, đồng thời đáng nhận được lợi ích cao hơn. Mọi người thấy đúng chứ?”
Ông Phước nhìn Dương.
“Mỏ Quý Xá hiện cần người quản lý. Dương, cậu lên Lào Cai giúp tôi một thời gian.”
Đám đàn em của Dương lập tức phản đối.
“Ông Phước, ông làm như thế là không công bằng!”
“Như thế có khác nào đi đày!”
Vài tháng trước Quý Xá là món mồi béo bở khối kẻ thèm thuồng. Giờ chỉ là cục nợ ai cũng muốn tránh xa.
Vứt Dương tới đó, chẳng khác nào dìm đầu hắn vào thùng nước. Giờ án kinh tế của Quý Xá chưa giải quyết xong xuôi. Chẳng may có vấn đề mới phát sinh, kẻ hứng mũi chịu sào chắc chắn là Dương. Dương là thủ lĩnh của đám đầu gấu. Bảo hắn đi thu phí bảo kê, móc nối các băng đảng còn được.
Ông Phước ném Dương về Quý Xá ôm nợ, chẳng khác nào bảo hắn đi chết.
Đám đàn em của Dương bất mãn với ông Phước đã lâu. Bọn họ nhao nhao đòi quyền lợi cho Dương.
Ông Phước đã lường trước điều này. Ba tay đầu gấu sau lưng ông ta tiến lên, sẵn sàng so găng với chân tay của Dương.
Chỉ một sai sót nhỏ thôi, cuộc ẩu đả sẽ lập tức diễn ra.
Dương không phải tay lưu manh hạng xoàng. Hắn là kẻ có đầu óc.
Dương ra hiệu cho đám đàn em lui lại. Anh ta bình tĩnh nói.
“Ông Phước, tôi chưa từng làm gì thẹn với lòng.”
Ông ta cười hiền hậu.
“Và tôi tin cậu sẽ tiếp tục như vậy.”
Lão Phước đứng dậy, từ tốn vuốt phẳng nếp nhăn không tồn tại trên tay áo.
“Ba mươi phút nữa sẽ có ô tô đưa cậu tới Lào Cai. Cậu nên bắt đầu thu dọn đồ đạc đi.”
Ông ta cùng ba tên đầu gấu mặt gườm gườm đi ra cửa. Ông Phước nghe thấy tiếng phẫn nộ của đám tay chân phía sau.
“Anh Dương, việc gì anh phải nhượng bộ lão?”
“Anh Dương, chúng em đi theo anh!”
Lão Phước cười nhếch mép.
“Càng rảnh nợ.”
Ông ta đã ngứa mắt Dương từ lâu. Tuy Dương chưa bao giờ trái lệnh của ông ta. Vấn đề nằm ở đám đàn em của hắn. Uy tín của hắn trong lòng đám tay chân quá lớn. Nếu ông ta o ép Dương, e rằng chúng sẽ tạo phản. Vì thế ông Phước không dám tùy tiện thay thế hắn ta.
Lão luôn chăm chăm bới lông tìm vết. Giờ, cuối cùng cũng móc ra được lý do.
Vị thế của Tiến Phước đang lung lay. Ông ta ngày ngày lo sợ rằng kẻ khác sẽ nhân cơ hội soán ngôi.
Hiện tại, Dương là kẻ tiềm ẩn nguy cơ cao nhất. Lão phải đập vỡ mọi âm mưu từ trong trứng nước. Mấy chục năm nay, đó là cách ông ta sinh tồn và giữ vững vương vị.
Việc kinh doanh của ông Phước kết hợp với các mối quan hệ ngầm của ông ta và việc làm ăn phi pháp trở thành chiếc kiềng ba chân vững vàng tạo nên sức mạnh và vị thế của Tiến Phước.
Mất đi một thứ, ông ta trở nên suy yếu hơn nhiều.
Là một kẻ lão làng kiêu ngạo, dường như ông ta đã quên mất việc kinh doanh của bản thân hiện ở tình trạng sập xệ tồi tàn đến mức nào.
Thay vì giữ người trung thành, ông ta lại sợ quyền uy của Dương vượt mình. Lão ta để người ngoài là Dương phụ trách việc làm ăn trong tối, để tránh một ngày phải đứng trước vành móng ngựa.
Một kẻ cẩn trọng như lão, chắc chắn tiếp tục giữ vững nguyên tắc này. Nhưng thử hỏi, lão Phước sẽ tìm đâu ra người được việc, đáng tin thay thế Dương trong thời gian ngắn?
Hiển nhiên ông Phước mở mắt trong phẫn nộ mà quên đi điều này.
Lúc biến cố nội bộ công ty Tiến Phước diễn ra, anh và Phượng đang tận hưởng một buổi trưa thanh bình.
Tivi đang chiếu một vở nhạc kịch độc quyền. Hai người ngồi trên tấm thảm thủ công nhập khẩu từ Thổ Nhĩ Kỳ. Anh ngồi thẳng, còn cô nằm tựa lưng lên lồng ngực anh. Chiếc sofa êm ái ở ngay sau lưng bị bỏ mặc.
Vở nhạc kịch Broadway này cô đã ngưỡng mộ từ lâu, nhưng giờ khi được xem trên màn ảnh, cô lại thờ ơ. Thu mình trong lồng ngực rộng vững vàng của anh, cô mơ màng ngủ.
Cô nghịch bàn tay anh. Bàn tay lớn, dày và ấm áp. Khớp xương mạnh mẽ nam tính, từng chiếc móng tay sạch sẽ gọn gàng. Đường chỉ tay của anh vừa hằn sâu vừa rõ nét. Cô không biết xem chỉ tay, nhưng cô dám chắc chúng đều nói lên những thứ tốt đẹp.
Cô ngửa tay so sánh với lòng bàn tay của mình. Bàn tay vừa gầy vừa mỏng. Đường sinh mệnh thật ngắn, thật mờ.
Cô không xem nữa, đặt cánh tay anh ngang bụng mình. Lim dim đôi mắt, cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường ở phòng khách.
Đã một giờ chiều. Nếu tính toán của cô chuẩn xác, thì giờ việc đã xong.