Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thịt Phượng Hoàng - Trang 4

Chương 91: Sinh Mệnh Của Em



Nam vừa nhón nhón mái tóc vuốt keo bóng lộn của mình trong gương, vừa huýt sáo.
Sáng nay anh ta dành ra hơn nửa tiếng đồng hồ nâng lên đặt xuống chọn ra set đồ lịch lãm nhất, xịt nước hoa thơm phức, lấy giẻ đánh đôi giày da tới phát sáng mới chịu bước ra cửa. Không biết đã bao lâu, Nam mới có cảm giác hào hứng vào ngày đi làm.
Từ tám giờ sáng, điều duy nhất Nam làm là ngắm vuốt bản thân trong gương. Chẳng khó để nhận ra sự hưng phấn của anh ta, một đồng nghiệp hỏi.
“Ê, Nam, hôm nay có hẹn à? Ăn diện hơn mọi khi.”
Nam nháy mắt, cười ẩn ý.
“Gặp khách hàng chút thôi. À, nửa tiếng nữa tôi đi tư vấn cho khách, nếu sếp hỏi thì báo giúp nhé.”
“OK.”
Nam huýt sáo, chỉnh lại chỏm tóc mái nhọn hoắt. Nhìn sang tờ lịch để bàn, trớ trêu thay, hôm nay vừa vặn là thứ 6 ngày 13.
Nam xùy một tiếng, anh ta chẳng bao giờ tin tưởng vào mấy thứ kiêng kỵ mê tín này. Hôm nay sẽ là ngày vui vẻ nhất tháng của anh ta. Một cô em nóng bỏng đang chờ anh ta “sủng hạnh”.
Trời thật đẹp khi Nam đỗ xe dưới tòa nhà HT3 đường Dương Đình Nghệ.
Công ty Tài chính Phát Đạt đăng ký kinh doanh tại một phòng ở tòa chung cư này. Tính chất công việc không cần thiết phải thuê một mặt tiền làm văn phòng đại diện hoành tráng. Điều này không có gì quá lạ. Rất nhiều công ty vận hành theo hình thức này.
Nam ôm cặp da, theo đúng lời dặn của cô trợ lý Hường xinh đẹp, chủ động bấm thang máy lên tầng 7.
Khi cửa tháng máy khép dần lại, một kẻ bên ngoài nhấn nút giữ thang, cánh cửa kim loại lại nặng nề kéo ra.
Nam làm nhân viên tư vấn lâu năm, từng tiếp xúc với nhiều kiểu người. Người đàn ông trung niên này là điển hình cho dạng doanh nhân thành đạt, có máu mặt trong ngành. Dù ông ta khôn khéo che giấu, Nam vẫn lờ mờ nhận ra sự khôn ngoan ranh mãnh dưới đáy mắt ông ta.
Đứng trước cửa thang là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi. Ông ta mặc bộ vest nhìn thoáng qua đã biết là hàng hiệu, cặp kính gọng vàng tô đậm thêm nét gia trưởng lên ngoại hình của ông.
Kỳ thực, đi chung thang máy với người lạ là trải nghiệm sự sượng sùng kỳ quặc nhất, dù nó chỉ diễn ra trong vài giây. Đặc biệt là khi theo sau người đàn ông trung niên kia, là ba gã đàn ông xăm trổ đầy mình, mặt in hoa hai chữ “Lưu manh” to đùng.
Cái mỏ đang chu lên huýt sáo của Nam co rụt lại. Anh ta làm bộ lơ đãng không nhìn thẳng vào bốn người đàn ông kia, mắt dán vào bảng điện tử hiện số tầng trong thang máy. Nhưng kỳ lạ làm sao, những kẻ mới tới không hề bấm số tầng.
Trên bảng điều khiển chỉ duy nhất tầng 7 mà Nam bấm là phát sáng. Bốn kẻ này lên cùng tầng với anh ta?
Cửa thang máy trễ nải chưa tự đóng lại. Người đàn ông đeo kính quay sang Nam đang đứng gần bảng điều khiển nhất, hỏi nhỏ.
“Phiền cậu.”
Nam giật thót. Anh ta quên sạch khả năng khua môi múa mép dẻo quẹo của mình, lấp bắp.
“À, vâ…âng.”
Ngón tay Nam chưa chạm tới nút điều khiển thì cửa thang máy đã tự động khép lại. Anh ta ngượng ngùng thu tay về.
Bao trùm không gian nhỏ hẹp trong thang là bầu không khí im lặng ngột ngạt. Chỉ riêng ba gã đầu gấu đô con đã lấn chiếm quá nửa không gian. Chưa kể đám người họ còn đứng dàn hàng theo đội hình, khiến Nam chỉ dám nép mình vào góc thang máy cạnh bảng điều khiển.
Anh ta vừa nín thở, vừa thầm nguyền rủa chiếc thang máy cũ kỹ ì ạch lết thật lâu.
Cuối cùng, trong nỗi nguyện cầu khẩn thiết của Nam, thang máy kêu “đinh” một tiếng.
Đã tới tầng 7.
Đám người trông như xã hội đen kia vậy mà chậm chạp không tranh ra trước. Người đàn ông mặc vest cười mỉm với Nam.
“Mời.”
“V…âng.”
Nam ra khỏi thang, rảo bước thật nhanh và không quay đầu lại như thể chạy trốn. Trước thang máy tầng 7 có biển chỉ dẫn ra các văn phòng công ty nên Nam tìm thấy công ty Tài chính Phát Đạt khá dễ dàng.
Cửa đóng. Nam bấm chuông.
Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.
Không ai ra mở cửa.
Trước cửa gỗ phòng chung cư có một tấm biển mạ vàng ghi rõ ràng “Công ty Tài chính Phát Đạt”. Nam chú ý đến sớm trước giờ hẹn. Bây giờ là 10 giờ 50 phút. Chưa tới giờ nghỉ trưa, công ty của họ vẫn phải đang làm việc mới phải.
Nam không chần chừ, bấm hồi chuông thứ hai. Anh ta có thể nghe thấy tiếng lạch cạch bên kia ván cửa gỗ. Giây tiếp theo, cánh cửa mở ra.
Hường bảo cô đã dặn đồng nghiệp đón anh ta.
Trong tưởng tượng của Nam, đồng nghiệp mà Hường nhắc đến sẽ là một nhân viên nữ. Đeo kính dày cộm, tóc dài suông buộc sau đầu, mặc trên người bộ đồ công sở nhàm chán. Cô ta sẽ tô một lớp son đỏ quê mùa.
Hường cũng thoa son đỏ. Nhưng cô ta còn khuya mới sánh được với sự nóng bỏng của Hường. Hoặc chí ít, Nam nghĩ – mở cửa sẽ là một đồng nghiệp nam mặc áo sơ mi quần đóng hộp thông thường nào đó.
Nam há hốc mồm. Kẻ mở cửa là một gã sặc mùi đâm thuê chém mướn.
Hắn ta chắc chắn phải cao trên một mét tám mươi. Ít nhất là một mét tám lăm. Trán của gã gần chạm tới thanh cửa. Hắn mặc áo phông in hình đầu sư tử đang gầm, cổ treo chuỗi xích vàng to bằng ngón chân cái. Quả bắp tay đô vật khiến chẳng sinh vật sống nào dám cả gan bén mảng gây sự. Đặc biệt, gã có vòng ba nở nang do tập tạ thường xuyên. Điều này vô tình khiến gã trông như loài linh trưởng đáng sợ – một con Gorilla đầu đàn. Nếu chẳng may trúng một cú tát của tên Gorilla này, khẳng định răng bị đánh bay chứ chẳng chơi.
Mặt Nam trắng toát như tờ giấy.
Tên Gorilla nhìn kẻ ốm nhom bóng bẩy đứng ngoài cửa. Hắn gằn giọng.
“Muốn gì?”
Nam nuốt nước bọt, gắng nhắc cho bản thân lý do mình tới đây.
“Tôi…tôi tới tìm anh Lê Văn Dương, giám đốc công ty Tài chính Phát Đạt.”
Tên Gorilla nhíu mày. Các nếp nhăn xô lại trên gương mặt béo ị của hắn trông càng đáng sợ.
“Mày tìm anh Dương? Có việc gì?”
Anh ta chưa kịp trả lời thì một giọng nam ôn tồn sau lưng vang lên.
“Để cậu ta vào.”
Nam quay lại nhìn. Là người đàn ông đeo kính trong thang máy. Ba gã đầu gấu đứng như dàn trận sau lưng ông ta. Tên Gorilla lên tiếng chào.
“Ông Phước!”
Người đàn ông trung niên gật đầu. Tên Gorilla nhìn đám vệ binh sau lưng ông ta với ánh mắt nghi hoặc, rồi lại nhìn xuống Nam. Hắn hỏi:
“Ông Phước, tên này là…”
Lão Phước nói.
“Cậu tên là…Phương Nam?”
Nam vô thức gật đầu. Thấy kẻ trước mặt đúng với cái tên được cô Hường nhân viên tư vấn nhắc đến, ông Phước cười nhã nhặn.
“Vậy thì đúng rồi. Cô Hường đã thông báo cho tôi là mười một giờ hôm nay cậu sẽ tới.”
Cuối cùng cũng được nghe tin tốt. Nam thở phào, bỗng thấy tự tin hơn hẳn. Anh ta thôi co ro sợ sệt, đứng thẳng lưng hiên ngang.
Tên Gorilla liền chuyển sang lễ phép nghe lời, mở rộng cửa đón bọn họ vào. Tuy hắn lập tức nghe lời người trung niên kia, Nam vẫn lờ mờ cảm nhận được sự không phục trong hàng lông mày xoắn xít lại của gã ta.
Nam đứng đầu nên đi vào trước. Bốn kẻ còn lại theo sau. Ngay khi vừa đặt chân vào, Nam liền ước giá mà tên Gorilla tống cổ anh ta ngay lập tức.
Phòng khách xếp vài chiếc bàn gỗ và ghế, giống như một văn phòng. Nhưng không hề có tủ tài liệu, các nhân viên mặc đồ công sở chuyên nghiệp.
Thay vào đó, là bốn tên đàn ông dáng vẻ chợ búa giống hệt tay Gorilla la liệt khắp phòng. Kẻ nằm bò, kẻ gác chân lên bàn. Mồm bọn họ còn ngậm điếu thuốc. Căn phòng ngập mùi khói thuốc và những vỏ chai bia rượu rỗng lăn lóc.
Thấy ông Phước, bọn họ miễn cưỡng thu chân cẳng đang gác lên bàn, uể oải xỏ giày vào. Ông Phước ra lệnh cho Gorilla.
“Gọi Dương ra đây.”
Gorilla lừ lừ đi vào một căn phòng. Nhưng chưa chờ hắn tới nơi, cửa phòng đã mở ra. Như thể người trong phòng đã nhạy bén nắm bắt được động tĩnh bên ngoài nên chủ động xuất hiện.
Xuất hiện sau cánh cửa là một người đàn ông mặc đồ đen. So với những kẻ khác trong phòng, anh ta phong độ hơn nhiều. Chỉ bằng ánh mắt kính nể của đám nham nhở xung quanh, Nam biết được anh ta là thủ lĩnh. Gorilla định vào đó để gọi Dương. Vậy kẻ bước ra chính là Dương, khách hàng của anh ta.
Chương trước Chương tiếp
Loading...