Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thịt Phượng Hoàng - Trang 4

Chương 117: Dạ Rắn Lòng Rết



Não bộ của Phượng đang trong trạng thái làm việc tích cực nhất. Vì thế ngay lập tức cô hiểu ý của Long. Hơi thở của Phượng ngưng trệ.
Nhưng kẻ còn khủng hoảng hơn Phượng là Hoàng Anh. Mặt cô ta trắng bệch như người chết.
Ngay trong lúc kích tình với Hoàng Anh trong nhà vệ sinh ở quán bar, Long đã nhận ra có kẻ trốn ở buồng bên.
Nhưng thay vì đạp cửa túm sống tên đó, hắn lại diễn AV trực tiếp, với Hoàng Anh là nữ chính.
Còn sự sỉ nhục nào lớn hơn thế này.
Lúc ấy Long hoàn toàn không biết kẻ buồng bên là ai. Có thể là một gã đàn ông chưa kịp chui ra khi Long lôi Hoàng Anh vào nhà vệ sinh nam. Nhưng hắn ta chẳng hề quan tâm.
Long muốn bỡn cợt nhục nhã Hoàng Anh. Hắn căn bản không hề cho cô ta sự tôn trọng của loài người. Long coi Hoàng Anh chẳng khác nào một món đồ chơi. Và đây là minh chứng rõ ràng cho việc đó.
Đám đàn em của Long chẳng còn kiêng nể gì nữa, ngửa đầu cười to. Nghĩa là không chỉ Long, tất cả đám tay chân của hắn đều biết chuyện đê tiện này.
Tràng cười hả hê không ngớt của chúng như làn mưa đạn nã vào người Hoàng Anh.
Đồng thời phóng xuống người Phượng.
Bởi cô cũng từng là một nạm nhân bị giày xéo lên nhân phẩm và thể xác như thế.
Phượng không hơn gì Hoàng Anh. Trái tim nguội ngắt của cô ngừng đập.
Điều khác biệt duy nhất là Hoàng Anh đã gục ngã còn Phượng vẫn đứng thẳng. Tên Long lại tưởng nhầm sự chết lặng trong đôi mắt Phượng là sợ hãi vì biết hắn phát hiện ra kẻ trốn trong buồng vệ sinh đêm đó là mình.
Long vốn không biết kẻ thứ ba xuất hiện trong nhà vệ sinh đêm đó là ai. Dựa vào thái độ thù hằn của Hoàng Anh, Long khẳng định là Phượng. Giờ nhìn vào phản ứng của Phượng, đáp án đã rõ ràng.
Phượng đứng đó, nhấn chìm bởi tiếng cười vang như sấm và sự miệt thị mà những kẻ nhơ nhuốc bôi lên người phụ nữ.
Cô bỗng thương hại Hoàng Anh, và muốn khóc thương cho bản thân.
Bọn cô cũng là con người. Sao đám đàn ông đó tự cho chính mình đặc quyền lăng nhục và hiếp đáp người khác? Sao họ không để cô sống với?
Phượng nghe thấy giọng mình hơi run rẩy, mỏng như cánh kiến so với âm thanh sảng khoái của chúng.
“Không còn việc của tôi ở đây nữa.”
Giải trí cho chúng, cô đã làm xong xuôi. Nhiệm vụ hoàn tất. Giờ cô có thể đi rồi.
Phượng xoay người đi về phía chị Tiên. Ngay khi cô chỉ cách Tiên một bước chân, Hoàng Anh đột nhiên lên tiếng.
“Anh…muốn có đồ chơi mới không?”
Đang cúi xuống toan kéo Tiên dậy, sống lưng Phượng khựng lại.
Mắt cô sáng quắc đâm về phía Hoàng Anh.
Hoàng Anh nằm lê dưới mặt đất. Cô ta chống hai tay lên sàn gắng gượng để bản thân trông không quá thảm hại.
Giọng cô ta run rẩy, chẳng khá hơn Phượng là bao. Nhưng Hoàng Anh gắng nói thật to, sợ rằng Long không nghe được lời cô ta nói.
Nhưng Long đã nghe thấy, Phượng nghe thấy, toàn bộ những kẻ có mặt ở đây đều nghe thấy.
Lòng dạ rắn rết!
Dùng bốn từ này mới có thể miêu tả lòng dạ của Hoàng Anh. Không. Từng đó còn chưa đủ để diễn tả sự dã man và ác tâm của cô ta.
Phượng vừa đồng cảm mà nhắc nhở Hoàng Anh, sau bao nhiêu điều độc ác Hoàng Anh làm với cô. Vậy mà giờ Hoàng Anh muốn kéo cô cùng chết chung?
Phượng lập tức nhìn Long, gắng sức đánh giá thái độ của hắn thật nhanh.
Và Phượng nhìn thấy hắn mỉm cười vừa lòng. Long thích ý tưởng này.
Phượng không cúi người đỡ Tiên đang bất tỉnh nữa. Cô đứng thẳng, rảo bước tránh xa chị Tiên. Cằm cô hơi hất lên nhìn Long.
Giờ đối thủ của cô không còn là Hoàng Anh. Mà là Long. Một kẻ quyền lực, đáng sợ và uy mãnh hơn vạn lần.
Cô nói.
“Sợ là không chơi nổi.”
Long nhướn mày. Hắn thích thách thức. Lời ngỏ của Hoàng Anh rất đúng ý hắn. Kể cả cô ta không nói, Long không có ý định để Phượng không một vết trầy mà bước ra khỏi hang ổ của hắn.
Chơi đùa lòng vòng với Phượng khẳng định thú vị hơn một con rối chỉ có cái mặt xinh như Hoàng Anh.
Hắn cười khẩy.
“Cô em có thể làm gì nào?”
Phượng mỉm cười thanh thản. Giọng cô vô cùng êm ái, hệt như nữ biên tập viên truyền hình tường thuật bản tin buổi sáng.
“Như tôi đã nói, chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.”
Cô híp mắt cười thân thiện.
“Anh Long, tôi khuyên anh một câu chân thành. Anh nên giết tôi ngay bây giờ, ngay lúc này đi. Đừng để tôi còn một hơi thở mà lết khỏi đây.
Bởi chỉ cần tôi còn sống, mọi nhục nhã hôm nay anh cho tôi, tôi đảm bảo sẽ trả lại bằng đủ. Anh Long, tôi tin vào luật nhân quả. Quả thì lúc nào cũng lớn hơn nhân. Anh đồng ý với tôi không?
Những điều anh làm với tôi ngày hôm nay, sẽ được nhân gấp bốn, gấp năm lần, rơi trên người mẹ, vợ, con gái, chị gái, em gái của anh. Ném than vào người khác thì bản thân đen tay trước. Đừng trách tôi không cảnh báo.”
Một đứa con gái nhanh mồm nhanh miệng khiến người ta phát giận. Lời gai góc của Phượng khiến hắn ta hơi tức. Long đã đứng ở địa vị nào? Hắn không nhớ nổi lần cưới có kẻ dám đứng trước mặt hắn mà đe dọa. Và những kẻ từng làm vậy, giờ mộ đã xanh cỏ rồi.
Nhưng hăm dọa của Phượng chỉ như một gợn sóng nhỏ trong lòng hắn rồi biến mất. Long là tên trùm lớn nhất vùng người người e sợ. Còn Phượng chỉ là một đứa con gái ma lanh có chút mồm mép, chẳng có tí khả năng tự vệ.
Lúc này cô đang ở trong hang ổ của Long, bị bao vây bởi hắn và hai mươi gã đàn em. Người nên quỳ xuống lo sợ, phải là cô!
Long cười khinh thường.
Nụ cười của hắn còn chưa tắt, Phượng đã đáp lại bằng một nụ cười còn tươi tắn rạng rỡ hơn. Cô cười híp cả mắt.
“Giả như hôm nay có chết thật. Tôi cũng không sợ. Bởi tôi biết, đời này sẽ có người thay tôi báo thù.”
Nói xong, Phượng ngửa đầu lên trời, thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi cầu cho các người được siêu thoát.”
Thái độ cợt nhả của Phượng lập tức chọc cho Long phẫn nộ.
Hắn cười hắt ra, ra lệnh.
“Chúng mày, chơi chết nó cho tao! Xem nó còn có thể mạnh miệng không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...