Thịt Phượng Hoàng - Trang 4
Chương 116: Thằng Hề Và Nữ Tướng Quân
Giờ trước mắt cô, Hoàng Anh không phải một mối đe dọa. Cô ta chỉ là một thằng hề nhảy múa.
Hoàng loạt suy nghĩ vụt qua trong đầu Phượng. Thú thực, giờ phút này Phượng cảm thấy thương hại Hoàng Anh.
Phượng nói bằng giọng đĩnh đạc.
“Hoàng Anh, cô còn chưa hiểu sao?”
Hoàng Anh trố mắt nhìn Phượng. Hoàng Anh gầm gừ trong cổ họng như thể một con vật đang cảm thấy bị đe dọa.
“Hiểu? Hiểu cái gì?”
Phượng hít sâu một hơi để bản thân điềm tĩnh hơn, cô nói.
“Hiểu lý do tôi bị bắt tới đây. Hoàng Anh, tôi không biết cô đã thủ thỉ điều gì để Long sai đàn em đưa tôi tới đây. Để tôi đoán nhé, “một con nhỏ không biết điều”, “phải được dạy dỗ”?
Kẻ thiếu thốn nội hàm như cô chỉ nghĩ đến mấy lý do này là cùng.
Nhưng Hoàng Anh à, Long cho phép vụ bắt cóc này diễn ra không phải để xả hận thay cô đâu. Cô nhìn mà xem.”
Phượng hướng thẳng vào đôi mắt trợn ngược toàn lòng trắng của Hoàng Anh. Còn Hoàng Anh ngơ ngác nhìn những gương mặt cợt nhả chờ trò vui xung quanh.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hoàng Anh nhìn Long như muốn cầu cứu. Nhưng hắn không đáp lại kỳ vọng của Hoàng Anh. Long ngồi im, như thể kẻ ngồi trên khán đài quan sát một trận đấu.
Thấy Hoàng Anh chưa thể nhỉn ra sự thật. Phượng thở dài. Cô gằn lòng mà nói.
“Long và đàn em không bắt tôi tới để cô xả giận. Họ chỉ coi cô như thú tiêu khiển. Muốn xem tôi và cô chọi nhau để chúng xem giải trí. Hắn căn bản không hề coi cô là con người. Chỉ là một món đồ chơi thích thì dùng, chán thì vứt thôi.”
Người Hoàng Anh lung lay. Cô ta sụp đổ, ngã gục xuống nền đất. Gương mặt Hoàng Anh cứng đơ như tượng sáp. Cô ta không đời nào dám tin vào sự thực này. Kết luận của Phượng như xoáy con dao vào vết thương của Hoàng Anh. Cô ta nằm quỳ ra đất, bất động.
Khi Phượng vừa dứt lời, ánh mắt của Long lóe lên. Rất thông minh. Hắn đã nghĩ kẻ thù của Hoàng Anh cũng sẽ là một kẻ ngu dốt như cô ta. Nào ngờ đắt giá không tưởng. Ánh mắt Long pha thêm chút tán thưởng.
Phượng nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Hoàng Anh, biết rằng cô ra đã ngờ ngợ nhận ra. Dựa vào cách Long đối xử với Hoàng Anh mà cô tận mắt chứng kiến trong nhà vệ sinh quán bar. Hẳn Long cũng chẳng nâng niu gì Hoàng Anh cho lắm.
Hắn coi Hoàng Anh không hơn một món đồ chơi. Hoàng Anh là món quà giao hảo mà bố cô ta hai tay dâng cho hắn. Mà mục đích của món đồ chơi là gì? Để cho hắn tiêu khiển tùy thích.
Phượng nhắc nhở Hoàng Anh. Không phải vì cô tốt bụng lấy ân báo oán. Có thể không chịu nổi cảnh phụ nữ bị đem ra làm trò đùa, bị lăng nhục.
Bởi cô đã từng trong hoàn cảnh ấy.
Một đám người, dòi bọ.
Thân là kẻ bị bắt cóc, Phượng đứng thẳng hiên ngang như nữ tướng ngoài chiến trường. Từ đầu chí cuối, đám giang hồ bọn họ không hề khiến cô mảy may kinh sợ.
Có lẽ toàn bộ đám đàn em tứ chi phát triển của Long và không hề phát giác ra. Nhưng Long nhìn thấu dụng ý thâm sâu của Phượng.
Trong một thoáng, quả thực cô đã mất kiểm soát và để cảm xúc vỡ òa – lúc cô sát phạt với Hoàng Anh. Nhưng chỉ riêng lúc đó mà thôi.
Ngay khi được mở mắt, điều đầu tiên cô làm là quan sát hoàn cảnh xung quanh và đếm số người hiện có mặt trong phòng. Sau đó, cô nhìn ra những chỗ có thể cho cô gợi ý về địa điểm là cửa sổ và cửa ra vào.
Nhận ra mọi cửa đều đóng, cô nhíu mi nhìn qua khe cửa xem chúng có thể tiết lộ manh mối gì không. Thu thập dữ liệu chán rồi, cô mới hướng mắt về phía Hoàng Anh.
Hoàng Anh là một tiểu thư đỏng đảnh. Nỗi ghét bỏ Phượng lớn tới mức khiến cô ta cầm gậy đe dọa, nhưng chưa đủ để Hoàng Anh tự xuống tay. Hoàng Anh ưa bày trò để kẻ khác ra tay hộ hơn. Đó là lý do đám đàn em của Long ở chỗ này.
Nếu Phượng đã thông minh như vậy, cô thừa hiểu được tình thế hiện tại của mình bất lợi đến thế nào. Cô hiểu rõ rằng không bao giờ được phép kích động kẻ bắt cóc.
Nhung cô đã khiêu khích Hoàng Anh. Bởi vì so với bị đám đàn em của Long hội đồng, xử lý mình Hoàng Anh đơn giản hơn nhiều.
Phượng chủ ý để Hoàng Anh tự tay hành hung mình.
Vì thế, cô thao túng tâm trạng của Hoàng Anh. Mồm mép của Phượng khiến Hoàng Anh phẫn nộ tới nỗi quăng gậy đập đầu cô. Nếu trúng gậy đó, đầu cô nát như quả dưa.
Phượng đã có sự chuẩn bị trước. Cô đá văng gậy của Hoàng Anh. Đây chính là phép thử.
Cô nghi ngờ rằng Long bắt cóc cô tới đây không hề vì nuông chiều và rửa hận thay Hoàng Anh.
Phượng tìm ra manh mối ở thái độ của Long và đám tay chân. Họ chỉ lặng im quan sát mà không hề ra tay trợ lực hay chí ít là tỏ thái độ bảo vệ chút nào. Từ đầu tới cuối, chỉ khoanh tay đứng xem như khán giả trong rạp xiếc.
Phượng nắm lấy cơ hội này, cá cược một phen. Và cô đã đúng.
Ngay khi chứng thực giả thiết của mình, toàn bộ diễn biến sau đó trượt khỏi tay Hoàng Anh hệt như chiếc côn sắt nằm lăn lóc dưới đất kia.
Trò chơi giờ đây hoàn toàn do Phượng nắm quyền điều khiển.
Thái độ của Phượng sau cú đá đó trở nên khác hoàn toàn. Lúc trước cô thu mình, hành động mang theo ý đồ dò la. Sau khi tìm ra đáp án, cô điềm tĩnh và tự tin hơn hẳn. Chẳng cần là kẻ tinh ý cũng có thể nhận ra.
Bởi Phượng biết cô sẽ không gặp nguy hiểm. Với một chút nhanh trí, cô có thể đưa bản thân và người bạn con tin an toàn thoát thân.
Long nghĩ, với trí óc linh hoạt và táo bạo của Phượng, trong trường hợp bọn hắn ra vẻ bênh vực Hoàng Anh một chút, Phượng lập tức sẽ tung ra phương án dự phòng trong đầu.
Nếu không nhờ thế lực phía sau nâng đỡ, Hoàng Anh đời nào đủ trình độ làm đối thủ của Phượng. Luận về trí tuệ, Phượng ngồi trên đầu Hoàng Anh.
Tên Long cười nhếch mép.
Hắn là kẻ ăn trên ngồi chốc. Đời nào hắn để một con ranh đứng trên cơ.
Trong suốt ván đấu trí căng thẳng, cuối cùng Long cất tiếng.
Hoàng Anh vẫn còn ap3 tưởng rằng khi Long tỏ thái độ khẳng định sẽ là ủng hộ cô ta. Nhưng khi nghe được nội dung trong lời hắn, Hoàng Anh chỉ ước cô ta có thể chết ngay lập tức.
Long nhìn Phượng, cười.
“Xem cảnh nóng trực tiếp có k.ích thích không?”
Hoàng loạt suy nghĩ vụt qua trong đầu Phượng. Thú thực, giờ phút này Phượng cảm thấy thương hại Hoàng Anh.
Phượng nói bằng giọng đĩnh đạc.
“Hoàng Anh, cô còn chưa hiểu sao?”
Hoàng Anh trố mắt nhìn Phượng. Hoàng Anh gầm gừ trong cổ họng như thể một con vật đang cảm thấy bị đe dọa.
“Hiểu? Hiểu cái gì?”
Phượng hít sâu một hơi để bản thân điềm tĩnh hơn, cô nói.
“Hiểu lý do tôi bị bắt tới đây. Hoàng Anh, tôi không biết cô đã thủ thỉ điều gì để Long sai đàn em đưa tôi tới đây. Để tôi đoán nhé, “một con nhỏ không biết điều”, “phải được dạy dỗ”?
Kẻ thiếu thốn nội hàm như cô chỉ nghĩ đến mấy lý do này là cùng.
Nhưng Hoàng Anh à, Long cho phép vụ bắt cóc này diễn ra không phải để xả hận thay cô đâu. Cô nhìn mà xem.”
Phượng hướng thẳng vào đôi mắt trợn ngược toàn lòng trắng của Hoàng Anh. Còn Hoàng Anh ngơ ngác nhìn những gương mặt cợt nhả chờ trò vui xung quanh.
Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hoàng Anh nhìn Long như muốn cầu cứu. Nhưng hắn không đáp lại kỳ vọng của Hoàng Anh. Long ngồi im, như thể kẻ ngồi trên khán đài quan sát một trận đấu.
Thấy Hoàng Anh chưa thể nhỉn ra sự thật. Phượng thở dài. Cô gằn lòng mà nói.
“Long và đàn em không bắt tôi tới để cô xả giận. Họ chỉ coi cô như thú tiêu khiển. Muốn xem tôi và cô chọi nhau để chúng xem giải trí. Hắn căn bản không hề coi cô là con người. Chỉ là một món đồ chơi thích thì dùng, chán thì vứt thôi.”
Người Hoàng Anh lung lay. Cô ta sụp đổ, ngã gục xuống nền đất. Gương mặt Hoàng Anh cứng đơ như tượng sáp. Cô ta không đời nào dám tin vào sự thực này. Kết luận của Phượng như xoáy con dao vào vết thương của Hoàng Anh. Cô ta nằm quỳ ra đất, bất động.
Khi Phượng vừa dứt lời, ánh mắt của Long lóe lên. Rất thông minh. Hắn đã nghĩ kẻ thù của Hoàng Anh cũng sẽ là một kẻ ngu dốt như cô ta. Nào ngờ đắt giá không tưởng. Ánh mắt Long pha thêm chút tán thưởng.
Phượng nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Hoàng Anh, biết rằng cô ra đã ngờ ngợ nhận ra. Dựa vào cách Long đối xử với Hoàng Anh mà cô tận mắt chứng kiến trong nhà vệ sinh quán bar. Hẳn Long cũng chẳng nâng niu gì Hoàng Anh cho lắm.
Hắn coi Hoàng Anh không hơn một món đồ chơi. Hoàng Anh là món quà giao hảo mà bố cô ta hai tay dâng cho hắn. Mà mục đích của món đồ chơi là gì? Để cho hắn tiêu khiển tùy thích.
Phượng nhắc nhở Hoàng Anh. Không phải vì cô tốt bụng lấy ân báo oán. Có thể không chịu nổi cảnh phụ nữ bị đem ra làm trò đùa, bị lăng nhục.
Bởi cô đã từng trong hoàn cảnh ấy.
Một đám người, dòi bọ.
Thân là kẻ bị bắt cóc, Phượng đứng thẳng hiên ngang như nữ tướng ngoài chiến trường. Từ đầu chí cuối, đám giang hồ bọn họ không hề khiến cô mảy may kinh sợ.
Có lẽ toàn bộ đám đàn em tứ chi phát triển của Long và không hề phát giác ra. Nhưng Long nhìn thấu dụng ý thâm sâu của Phượng.
Trong một thoáng, quả thực cô đã mất kiểm soát và để cảm xúc vỡ òa – lúc cô sát phạt với Hoàng Anh. Nhưng chỉ riêng lúc đó mà thôi.
Ngay khi được mở mắt, điều đầu tiên cô làm là quan sát hoàn cảnh xung quanh và đếm số người hiện có mặt trong phòng. Sau đó, cô nhìn ra những chỗ có thể cho cô gợi ý về địa điểm là cửa sổ và cửa ra vào.
Nhận ra mọi cửa đều đóng, cô nhíu mi nhìn qua khe cửa xem chúng có thể tiết lộ manh mối gì không. Thu thập dữ liệu chán rồi, cô mới hướng mắt về phía Hoàng Anh.
Hoàng Anh là một tiểu thư đỏng đảnh. Nỗi ghét bỏ Phượng lớn tới mức khiến cô ta cầm gậy đe dọa, nhưng chưa đủ để Hoàng Anh tự xuống tay. Hoàng Anh ưa bày trò để kẻ khác ra tay hộ hơn. Đó là lý do đám đàn em của Long ở chỗ này.
Nếu Phượng đã thông minh như vậy, cô thừa hiểu được tình thế hiện tại của mình bất lợi đến thế nào. Cô hiểu rõ rằng không bao giờ được phép kích động kẻ bắt cóc.
Nhung cô đã khiêu khích Hoàng Anh. Bởi vì so với bị đám đàn em của Long hội đồng, xử lý mình Hoàng Anh đơn giản hơn nhiều.
Phượng chủ ý để Hoàng Anh tự tay hành hung mình.
Vì thế, cô thao túng tâm trạng của Hoàng Anh. Mồm mép của Phượng khiến Hoàng Anh phẫn nộ tới nỗi quăng gậy đập đầu cô. Nếu trúng gậy đó, đầu cô nát như quả dưa.
Phượng đã có sự chuẩn bị trước. Cô đá văng gậy của Hoàng Anh. Đây chính là phép thử.
Cô nghi ngờ rằng Long bắt cóc cô tới đây không hề vì nuông chiều và rửa hận thay Hoàng Anh.
Phượng tìm ra manh mối ở thái độ của Long và đám tay chân. Họ chỉ lặng im quan sát mà không hề ra tay trợ lực hay chí ít là tỏ thái độ bảo vệ chút nào. Từ đầu tới cuối, chỉ khoanh tay đứng xem như khán giả trong rạp xiếc.
Phượng nắm lấy cơ hội này, cá cược một phen. Và cô đã đúng.
Ngay khi chứng thực giả thiết của mình, toàn bộ diễn biến sau đó trượt khỏi tay Hoàng Anh hệt như chiếc côn sắt nằm lăn lóc dưới đất kia.
Trò chơi giờ đây hoàn toàn do Phượng nắm quyền điều khiển.
Thái độ của Phượng sau cú đá đó trở nên khác hoàn toàn. Lúc trước cô thu mình, hành động mang theo ý đồ dò la. Sau khi tìm ra đáp án, cô điềm tĩnh và tự tin hơn hẳn. Chẳng cần là kẻ tinh ý cũng có thể nhận ra.
Bởi Phượng biết cô sẽ không gặp nguy hiểm. Với một chút nhanh trí, cô có thể đưa bản thân và người bạn con tin an toàn thoát thân.
Long nghĩ, với trí óc linh hoạt và táo bạo của Phượng, trong trường hợp bọn hắn ra vẻ bênh vực Hoàng Anh một chút, Phượng lập tức sẽ tung ra phương án dự phòng trong đầu.
Nếu không nhờ thế lực phía sau nâng đỡ, Hoàng Anh đời nào đủ trình độ làm đối thủ của Phượng. Luận về trí tuệ, Phượng ngồi trên đầu Hoàng Anh.
Tên Long cười nhếch mép.
Hắn là kẻ ăn trên ngồi chốc. Đời nào hắn để một con ranh đứng trên cơ.
Trong suốt ván đấu trí căng thẳng, cuối cùng Long cất tiếng.
Hoàng Anh vẫn còn ap3 tưởng rằng khi Long tỏ thái độ khẳng định sẽ là ủng hộ cô ta. Nhưng khi nghe được nội dung trong lời hắn, Hoàng Anh chỉ ước cô ta có thể chết ngay lập tức.
Long nhìn Phượng, cười.
“Xem cảnh nóng trực tiếp có k.ích thích không?”