Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 979: Ra khơi
Một tháng sau, "Mặc Nguyệt" ra đời ở Thành Phỉ Hải.
"Mặc Nguyệt" không phải là thương hội lớn nhất ở Thành Phỉ Hải, nhưng tuyệt đối là thương hội xa hoa nhất. Không những ở ngoài thương hội có tầng tầng lớp lớp trận pháp phòng ngự, hơn nữa tất cả kiến trúc của "Mặc Nguyệt" đều được xây bằng "Lam nham thạch" dưới biển, nhìn từ xa, giống như một hải dương màu xanh.
Lần này, Diệp Mặc không tiết kiệm tiền vốn, ngoài việc hắn bố trí mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài "Mặc Nguyệt", còn bày mấy trận pháp tấn công phía trong.
Với trình độ đại sư trận pháp của hắn, thêm vào linh thạch được vung ra, trận pháp tấn công đã là bậc cao cấp bốn, dù là tu sĩ Nguyên Anh bị nhốt trong trận pháp, cũng đừng hòng dễ dàng thoát thân. Nếu trận pháp này có Nguyên Anh chủ trì, dù có mấy mươi tu sĩ Nguyên Anh cùng lúc tấn công "Mặc Nguyệt", cũng phải ngậm hờn nuốt giận.
Trước đây sở dĩ "ngành dược Hoa Hạ" bị công phá, Ngu Vũ Thiên bị trọng thương, đó là vì tu vi Diệp Mặc có hạn, không thể bày trận pháp tấn công cao cấp.
Với Diệp Mặc mà nói, tấn công là phòng ngự tốt nhất.
"Mặc Nguyệt" nổi lên mạnh mẽ ở Phỉ Hải, dẫn đến nhiều suy đoán. Nhưng đa số người của "Mặc Nguyệt" đều đến từ "Đan Dược Ninh Hải", thì có rất nhiều người biết. Hơn nữa những tu sĩ lừa gạt tống tiền "Đan dược Ninh Hải" trước đó, đều bị một tu sĩ Kim Đan tầng bảy tìm ra từng người một, ai nấy đều bị phế mất đan điền.
Sau khi tầng lớp cấp cao ở Thành Phỉ Hải chấp nhận chuyện này, cũng không có ai dám đến "Mặc Nguyệt" gây sự. Thật ra dù không có chuyện của "Đan dược Ninh Hải", cũng không có ai dám đến "Mặc Nguyệt" gây rối. Dù sao chỉ cần thấy thế lực của "Mặc Nguyệt", không phải "Đan dược Ninh Hải" trước đây có thể sánh được.
Kinh doanh chủ yếu ở "Mặc Nguyệt" là hai thứ, một loại là trận bàn, còn loại thứ hai chính là đan dược. Đồng thời "Mặc Nguyệt" thu mua các loại vật liệu, bao gồm yêu đan.
Người chưa từng đến "Mặc Nguyệt" thì không biết, nhưng tất cả những người từng tới "Mặc Nguyệt" đều sẽ vô cùng ngạc nhiên, tuy giá đan dược của "Mặc Nguyệt" giống với những nơi khác, nhưng ở "Mặc Nguyệt" lại có nhiều đan dược thượng hạng, hơn nữa đa phần đều là đan dược hạng nhất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chủ yếu nhất là, "Mặc Nguyệt" ngay cả "Ngưng Bích Đan" mà tu sĩ Kim Đan dùng để tu luyện cũng có bán lẻ. Sau khi những tin này được lan truyền, "Mặc Nguyệt" trong một thời gian ngắn ngủi, vang danh Phỉ Hải. "Mặc Nguyệt" vốn ở nơi hẻo lánh, lại dần trở nên sầm uất.
Về trận bàn mà "Mặc Nguyệt" bán, ở Phỉ Hải lại càng không có mấy tiệm bán.
Nhưng Diệp Mặc lại vừa chỉ Dư Kỳ Dương luyện chế trận bàn, vừa dạy Tô Việt và Thịnh Dực Trung luyện đan. Về kinh doanh của "Mặc Nguyệt", hoàn toàn giao cho Lê Kinh Mân. Tuy Lê Kinh Mân hiện nay rất bận, nhưng chờ sau khi Chân Tiểu San kết Đan lần nữa, thì y có thể thoải mái một chút rồi.
Tu vi ba người Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng, Tống Ánh Trúc hơi thấp, ngoài việc giúp đỡ trong tiệm ra, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện.
Lại một tháng sau, "Mặc Nguyệt" đã hoàn toàn đi vào nề nếp, lúc này Chân Tiểu San Kết đan lần hai thành công. Tuy Chân Tiểu San vô cùng kích động, nhưng với Diệp Mặc mà nói, đây lại là chuyện hiển nhiên. Hắn có nhiều đan dược như vậy, hơn nữa tư chất của Chân Tiểu San cũng không tệ lắm, kết thành Kim Đan vốn là chuyện tất nhiên.
Còn Tô Tĩnh Văn chỉ tu luyện chưa tới ba tháng, nhưng đã là luyện khí tầng chín rồi. Diệp Mặc vừa ngạc nhiên trước tiến độ của cô, vừa chuẩn bị ra khơi tìm "Thủy Ma Hải Đài". Vật liệu mà hắn cần để tu luyện rất khác thường, Tụ Linh Trận bình thường vốn không thể đáp ứng được cho hắn, thế nên Diệp Mặc biết rằng chỉ có tìm được "Thủy Ma Hải Đài", luyện chế ra "Thiên Hoa Đan", mới có thể có hy vọng tiến bộ.
Mở "Mặc Nguyệt", linh thạch trên người Diệp Mặc cũng dùng hết sạch rồi, huống chi hắn còn mời hai luyện đan sư lục phẩm thường trú ở "Mặc Nguyệt" để luyện đan.
Bản thân Diệp Mặc phải ra khơi, không có thời gian luyện đan, Tô Việt và Thịnh Dực Trung lại mới học luyện đan, không tài nào luyện chế đan dược để bán, chỉ có thể mời luyện đan sư khác đến trấn thủ.
Ba tháng sau, Diệp Mặc lại bố trí một Truyền Tống Trận ở "Mặc Nguyệt", giao phi thuyền linh khí trung phẩm cho Ngu Vũ Thiên, rồi mới từ biệt mọi người, rời khỏi Thành Phỉ Hải.
Từ khi xảy ra chuyện Hà Châu, Diệp Mặc ở bất cứ nơi nào cũng không yên tâm được, Truyền Tống Trận nhất định phải có, tránh đến lúc đó cả cơ hội chạy thoát cũng không có.
Vật liệu để bố trí Truyền Tống Trận là có từ sự tích lũy phong phú của lộ đạo, hơn nữa cấp bậc cũng không tệ, lần này trình độ bày trận pháp của Diệp Mặc đã được nâng cao rất nhiều, nên hắn trực tiếp bố trí mặt còn lại của Truyền Tống Trận ở một nơi ngoài hai mươi vạn dặm…
Thành Phỉ Hải ở tận cùng phía Nam của Bắc Vọng Châu, hơn nữa kề bên Vô Tâm Hải.
Mỗi ngày tu sĩ từ Thành Phỉ Hải đến Vô Tâm Hải nhiều vô số kể, những tu sĩ này đều kết bè kết phái ra ngoài săn bắt yêu thú, hoặc thu thập linh thảo và khoáng thạch trong biển.
Tu sĩ cấp thấp đều ở vùng ven Vô Tâm Hải, muốn tìm được linh thảo cao cấp hơn và săn bắt được vật liệu yêu thú cao cấp, nhất định phải ra khơi xa.
Ra biển khơi có hai cách, một chính là phi thuyền linh khí của chính bản thân tu sĩ, hoặc thông qua pháp bảo bay tương tự ra khơi, còn có một cách chính là thông qua Truyền Tống Trận tới "Phỉ Kỳ Đảo", sau đó lại từ "Phỉ Kỳ Đảo" tự mình xuất phát.
"Phỉ Kỳ Đảo" cũng chỉ cách Thành Phỉ Hải có mười vạn dặm, sở dĩ bày một Truyền Tống Trận ở đảo này, một là do ngoài đảo này ra, thì chỉ có biển sâu nguy hiểm mà thôi. Hơn nữa đảo này cũng có rất nhiều thương gia, phần đông ra ngoài để thí luyện hoặc ra khơi săn bắt yêu thú, đều sẽ đến đây để tiếp viện, đồng thời cũng tới đây bán một vài vật liệu hoặc nội đan yêu thú mà mình có được.
Nên "Phỉ Kỳ Đảo" vẫn là nơi tu sĩ lui tới đông đúc, ngoài những điều này ra, nơi này còn có một chức năng, chính là khi bị thủy triều xâm nhập, "Phỉ Kỳ Đảo" sẽ báo tin tức về đầu tiên.
Diệp Mặc có phi thuyền riêng của mình, hắn không đến "Phỉ Kỳ Đảo". Nơi mà hắn muốn đến cách "Phỉ Kỳ Đảo" cũng có mười mấy dặm, là một nơi gọi là "Song Giác Đảo". Vì tin tức mà Diệp Mặc nghe ngóng được, "Thủy Ma Hải Đài" ở gần đây là nhiều nhất.
Diệp Mặc bước lên "Phi Vân Thuyền", dựa theo bản đồ, một mình tiến tới "Song Giác Đảo". Không giống như người khác, Diệp Mặc cả một người bạn đường cũng không có.
Với Diệp Mặc mà nói, một mình hắn ra khơi ngược lại càng an toàn hơn, dù sao thì hắn có thế giới trang vàng, một khi trốn chạy, dẫn theo một người trái lại không thuận tiện.
…
Khi Diệp Mặc đến "Song Giác Đảo", Thành Phỉ Hải lại truyền đến một tin tức đáng kinh ngạc, tin tức này được truyền đi khắp Bắc Vọng Châu.
Ba đại châu Nam An Châu, Bắc Vọng Châu và Đông Huyền Châu muốn lập một Truyền Tống Trận xuyên các châu, vài tu sĩ Hóa chân dẫn theo hai ba mươi tu sĩ Kiếp Biến, Thừa Đỉnh cùng vào trận, tranh thủ dựng lên hai Truyền Tống Trận trong vòng một năm.
Tuy mọi người không biết tại sao ba đại châu này bỗng dựng Truyền Tống Trận. Nhưng rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều hiểu rằng hóa ra đại lục Lạc Nguyệt không chỉ có mỗi một Bắc Vọng Châu, mà còn có Nam An Châu và Đông Huyền Châu, thậm chí còn có một Tây Tích Châu.
Điều càng khiến người ta không ngờ là nơi được chọn làm Truyền Tống Trận của Bắc Vọng Châu chính là Thành Phỉ Hải.
Người ta nói chịu thiệt chính là được lời, bây giờ người hối hận nhất ở Phỉ Hải chính là Vương quản sự của quản sự phủ rồi. Vì không ai ngờ rằng địa chỉ của Truyền Tống Trận lại được chọn ở Thành Phỉ Hải, ông ta cũng không ngờ tới. Trước đây ông ta bán "Bảo Đường Lâu" cho "Mặc Nguyệt" hiện nay với giá ba triệu linh thạch cao cấp, có thể nói là kiếm được một món lớn.
Nhưng chỉ mới có mấy tháng, tình hình thay đổi, vì Thành Phỉ Hải sắp dựng Truyền Tống Trận đến Nam An Châu, nếu vậy thì, giá đất của Thành Phỉ Hải đâu chỉ tăng lên mười lần.
Chính là nói miếng đất mà trước đây ông ta bán đi với giá ba triệu linh thạch, bây giờ cũng hơn ba mươi triệu linh thạch.
Vương quản sự bị lỗ rồi, nhưng Lê Kinh Mân lại vui mừng đến cười méo cả miệng, nếu giờ y bán "Mặc Nguyệt", thì sẽ kiếm được liền mấy chục triệu linh thạch. Tiếc là Diệp Mặc môn chủ đã ra khơi rồi, không thể chia sẻ niềm vui này. Lúc này y càng kính phục Diệp Mặc hơn, y nhớ tới câu nói mà trước đây Diệp Mặc nói với y: "Chịu thiệt chính là được lời".
Hiện giờ xem ra, y nào có thiệt thòi gì, mà còn kiếm được món lời lớn từ người khác.
Là quản sự của Thành Phỉ Hải, một cuộc mua bán của Vương Địch làm mất đi mấy chục triệu linh thạch, trong lòng đương nhiên không dễ chịu. Lai lịch của "Mặc Nguyệt" xem ra rất lớn, nhưng ông ta cũng nắm rõ rồi, chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi, trong lúc ông ta đang muốn nghĩ cách lấy lại "Bảo Đường Lâu", thì lại nghe nói một tông sư trận pháp tu vi Kiếp Biến đến Thành Phỉ Hải bày Truyền Tống Trận xuyên châu đã đến "Mặc Nguyệt".
Tin tức này làm Vương Địch giật thót mình, lỡ cao thủ tu vi Kiếp Biến có quan hệ với "Mặc Nguyệt", ông ta lại đến đắc tội với "Mặc Nguyệt", đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mình chết.
Một tông sư trận pháp có tu vi Kiếp Biến đến "Mặc Nguyệt", người ra đón tiếp đương nhiên là Ngu Vũ Thiên, chỉ là tu vi của Ngu Vũ Thiên so với người ta, cũng thua kém quá xa.
- Tiền bối…
Ngu Vũ Thiên đối mặt với một tu sĩ Kiếp Biến cao hơn cô mấy đẳng cấp, trong lòng cũng lo lắng bất an.
Tu sĩ Kiếp Biến kia lại không ra vẻ gì, y nhìn thấy Ngu Vũ Thiên căng thẳng, bèn mỉm cười, khoát tay nói:
- Cô đừng căng thẳng, tôi thấy trận pháp phòng ngự và tấn công ở nơi này của mọi người đều rất tốt, tôi muốn đến hỏi xem đây là trận pháp do ai bố trí. Nếu có thể, tôi muốn gặp thử anh ta.
Trận pháp mà Diệp Mặc bố trí đã thoát khỏi nền tảng của trận pháp truyền thống, thứ hắn tu luyện là "Tam Sinh Quyết", trận pháp tới chỗ của hắn đã giống như luyện đan, có tư tưởng của riêng mình, cũng tức là nói đã hình thành hệ thống của chính mình. Nên tu sĩ có tu vi Kiếp Biến kia nhìn thấy trận pháp phòng ngự kỳ lạ này, liền muốn xem thử rốt cuộc là ai bố trí ra trận pháp như thế này.
Ngu Vũ Thiên có chút lo lắng, nói:
- Thưa tiền bối, trận pháp này là môn chủ chúng tôi bày ra, mấy ngày trước môn chủ đã ra khơi, phải chờ sau khi môn chủ trở về, tiền bối mới có thể gặp được.
- Thế à.
Vị tu sĩ Kiếp Biến này rõ ràng có chút thất vọng, y lấy ra một ngọc bài đưa cho Ngu Vũ Thiên, nói:
- Nếu đã như vậy, chờ anh ta trở về, cô bảo anh ta mang theo ngọc bài này đến trung tâm bày trận pháp ở Thành Phỉ Hải tìm tôi. Tôi tên Kỷ Bẩm.
Cùng lúc đó, Diệp Mặc ở nơi cách "Song Giác Đảo" không xa lại gặp phải phiền toái.
"Mặc Nguyệt" không phải là thương hội lớn nhất ở Thành Phỉ Hải, nhưng tuyệt đối là thương hội xa hoa nhất. Không những ở ngoài thương hội có tầng tầng lớp lớp trận pháp phòng ngự, hơn nữa tất cả kiến trúc của "Mặc Nguyệt" đều được xây bằng "Lam nham thạch" dưới biển, nhìn từ xa, giống như một hải dương màu xanh.
Lần này, Diệp Mặc không tiết kiệm tiền vốn, ngoài việc hắn bố trí mấy trận pháp phòng ngự phía ngoài "Mặc Nguyệt", còn bày mấy trận pháp tấn công phía trong.
Với trình độ đại sư trận pháp của hắn, thêm vào linh thạch được vung ra, trận pháp tấn công đã là bậc cao cấp bốn, dù là tu sĩ Nguyên Anh bị nhốt trong trận pháp, cũng đừng hòng dễ dàng thoát thân. Nếu trận pháp này có Nguyên Anh chủ trì, dù có mấy mươi tu sĩ Nguyên Anh cùng lúc tấn công "Mặc Nguyệt", cũng phải ngậm hờn nuốt giận.
Trước đây sở dĩ "ngành dược Hoa Hạ" bị công phá, Ngu Vũ Thiên bị trọng thương, đó là vì tu vi Diệp Mặc có hạn, không thể bày trận pháp tấn công cao cấp.
Với Diệp Mặc mà nói, tấn công là phòng ngự tốt nhất.
"Mặc Nguyệt" nổi lên mạnh mẽ ở Phỉ Hải, dẫn đến nhiều suy đoán. Nhưng đa số người của "Mặc Nguyệt" đều đến từ "Đan Dược Ninh Hải", thì có rất nhiều người biết. Hơn nữa những tu sĩ lừa gạt tống tiền "Đan dược Ninh Hải" trước đó, đều bị một tu sĩ Kim Đan tầng bảy tìm ra từng người một, ai nấy đều bị phế mất đan điền.
Sau khi tầng lớp cấp cao ở Thành Phỉ Hải chấp nhận chuyện này, cũng không có ai dám đến "Mặc Nguyệt" gây sự. Thật ra dù không có chuyện của "Đan dược Ninh Hải", cũng không có ai dám đến "Mặc Nguyệt" gây rối. Dù sao chỉ cần thấy thế lực của "Mặc Nguyệt", không phải "Đan dược Ninh Hải" trước đây có thể sánh được.
Kinh doanh chủ yếu ở "Mặc Nguyệt" là hai thứ, một loại là trận bàn, còn loại thứ hai chính là đan dược. Đồng thời "Mặc Nguyệt" thu mua các loại vật liệu, bao gồm yêu đan.
Người chưa từng đến "Mặc Nguyệt" thì không biết, nhưng tất cả những người từng tới "Mặc Nguyệt" đều sẽ vô cùng ngạc nhiên, tuy giá đan dược của "Mặc Nguyệt" giống với những nơi khác, nhưng ở "Mặc Nguyệt" lại có nhiều đan dược thượng hạng, hơn nữa đa phần đều là đan dược hạng nhất. Nguồn: http://truyenfull.vn
Chủ yếu nhất là, "Mặc Nguyệt" ngay cả "Ngưng Bích Đan" mà tu sĩ Kim Đan dùng để tu luyện cũng có bán lẻ. Sau khi những tin này được lan truyền, "Mặc Nguyệt" trong một thời gian ngắn ngủi, vang danh Phỉ Hải. "Mặc Nguyệt" vốn ở nơi hẻo lánh, lại dần trở nên sầm uất.
Về trận bàn mà "Mặc Nguyệt" bán, ở Phỉ Hải lại càng không có mấy tiệm bán.
Nhưng Diệp Mặc lại vừa chỉ Dư Kỳ Dương luyện chế trận bàn, vừa dạy Tô Việt và Thịnh Dực Trung luyện đan. Về kinh doanh của "Mặc Nguyệt", hoàn toàn giao cho Lê Kinh Mân. Tuy Lê Kinh Mân hiện nay rất bận, nhưng chờ sau khi Chân Tiểu San kết Đan lần nữa, thì y có thể thoải mái một chút rồi.
Tu vi ba người Tô Tĩnh Văn và Diệp Lăng, Tống Ánh Trúc hơi thấp, ngoài việc giúp đỡ trong tiệm ra, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện.
Lại một tháng sau, "Mặc Nguyệt" đã hoàn toàn đi vào nề nếp, lúc này Chân Tiểu San Kết đan lần hai thành công. Tuy Chân Tiểu San vô cùng kích động, nhưng với Diệp Mặc mà nói, đây lại là chuyện hiển nhiên. Hắn có nhiều đan dược như vậy, hơn nữa tư chất của Chân Tiểu San cũng không tệ lắm, kết thành Kim Đan vốn là chuyện tất nhiên.
Còn Tô Tĩnh Văn chỉ tu luyện chưa tới ba tháng, nhưng đã là luyện khí tầng chín rồi. Diệp Mặc vừa ngạc nhiên trước tiến độ của cô, vừa chuẩn bị ra khơi tìm "Thủy Ma Hải Đài". Vật liệu mà hắn cần để tu luyện rất khác thường, Tụ Linh Trận bình thường vốn không thể đáp ứng được cho hắn, thế nên Diệp Mặc biết rằng chỉ có tìm được "Thủy Ma Hải Đài", luyện chế ra "Thiên Hoa Đan", mới có thể có hy vọng tiến bộ.
Mở "Mặc Nguyệt", linh thạch trên người Diệp Mặc cũng dùng hết sạch rồi, huống chi hắn còn mời hai luyện đan sư lục phẩm thường trú ở "Mặc Nguyệt" để luyện đan.
Bản thân Diệp Mặc phải ra khơi, không có thời gian luyện đan, Tô Việt và Thịnh Dực Trung lại mới học luyện đan, không tài nào luyện chế đan dược để bán, chỉ có thể mời luyện đan sư khác đến trấn thủ.
Ba tháng sau, Diệp Mặc lại bố trí một Truyền Tống Trận ở "Mặc Nguyệt", giao phi thuyền linh khí trung phẩm cho Ngu Vũ Thiên, rồi mới từ biệt mọi người, rời khỏi Thành Phỉ Hải.
Từ khi xảy ra chuyện Hà Châu, Diệp Mặc ở bất cứ nơi nào cũng không yên tâm được, Truyền Tống Trận nhất định phải có, tránh đến lúc đó cả cơ hội chạy thoát cũng không có.
Vật liệu để bố trí Truyền Tống Trận là có từ sự tích lũy phong phú của lộ đạo, hơn nữa cấp bậc cũng không tệ, lần này trình độ bày trận pháp của Diệp Mặc đã được nâng cao rất nhiều, nên hắn trực tiếp bố trí mặt còn lại của Truyền Tống Trận ở một nơi ngoài hai mươi vạn dặm…
Thành Phỉ Hải ở tận cùng phía Nam của Bắc Vọng Châu, hơn nữa kề bên Vô Tâm Hải.
Mỗi ngày tu sĩ từ Thành Phỉ Hải đến Vô Tâm Hải nhiều vô số kể, những tu sĩ này đều kết bè kết phái ra ngoài săn bắt yêu thú, hoặc thu thập linh thảo và khoáng thạch trong biển.
Tu sĩ cấp thấp đều ở vùng ven Vô Tâm Hải, muốn tìm được linh thảo cao cấp hơn và săn bắt được vật liệu yêu thú cao cấp, nhất định phải ra khơi xa.
Ra biển khơi có hai cách, một chính là phi thuyền linh khí của chính bản thân tu sĩ, hoặc thông qua pháp bảo bay tương tự ra khơi, còn có một cách chính là thông qua Truyền Tống Trận tới "Phỉ Kỳ Đảo", sau đó lại từ "Phỉ Kỳ Đảo" tự mình xuất phát.
"Phỉ Kỳ Đảo" cũng chỉ cách Thành Phỉ Hải có mười vạn dặm, sở dĩ bày một Truyền Tống Trận ở đảo này, một là do ngoài đảo này ra, thì chỉ có biển sâu nguy hiểm mà thôi. Hơn nữa đảo này cũng có rất nhiều thương gia, phần đông ra ngoài để thí luyện hoặc ra khơi săn bắt yêu thú, đều sẽ đến đây để tiếp viện, đồng thời cũng tới đây bán một vài vật liệu hoặc nội đan yêu thú mà mình có được.
Nên "Phỉ Kỳ Đảo" vẫn là nơi tu sĩ lui tới đông đúc, ngoài những điều này ra, nơi này còn có một chức năng, chính là khi bị thủy triều xâm nhập, "Phỉ Kỳ Đảo" sẽ báo tin tức về đầu tiên.
Diệp Mặc có phi thuyền riêng của mình, hắn không đến "Phỉ Kỳ Đảo". Nơi mà hắn muốn đến cách "Phỉ Kỳ Đảo" cũng có mười mấy dặm, là một nơi gọi là "Song Giác Đảo". Vì tin tức mà Diệp Mặc nghe ngóng được, "Thủy Ma Hải Đài" ở gần đây là nhiều nhất.
Diệp Mặc bước lên "Phi Vân Thuyền", dựa theo bản đồ, một mình tiến tới "Song Giác Đảo". Không giống như người khác, Diệp Mặc cả một người bạn đường cũng không có.
Với Diệp Mặc mà nói, một mình hắn ra khơi ngược lại càng an toàn hơn, dù sao thì hắn có thế giới trang vàng, một khi trốn chạy, dẫn theo một người trái lại không thuận tiện.
…
Khi Diệp Mặc đến "Song Giác Đảo", Thành Phỉ Hải lại truyền đến một tin tức đáng kinh ngạc, tin tức này được truyền đi khắp Bắc Vọng Châu.
Ba đại châu Nam An Châu, Bắc Vọng Châu và Đông Huyền Châu muốn lập một Truyền Tống Trận xuyên các châu, vài tu sĩ Hóa chân dẫn theo hai ba mươi tu sĩ Kiếp Biến, Thừa Đỉnh cùng vào trận, tranh thủ dựng lên hai Truyền Tống Trận trong vòng một năm.
Tuy mọi người không biết tại sao ba đại châu này bỗng dựng Truyền Tống Trận. Nhưng rất nhiều tu sĩ cấp thấp đều hiểu rằng hóa ra đại lục Lạc Nguyệt không chỉ có mỗi một Bắc Vọng Châu, mà còn có Nam An Châu và Đông Huyền Châu, thậm chí còn có một Tây Tích Châu.
Điều càng khiến người ta không ngờ là nơi được chọn làm Truyền Tống Trận của Bắc Vọng Châu chính là Thành Phỉ Hải.
Người ta nói chịu thiệt chính là được lời, bây giờ người hối hận nhất ở Phỉ Hải chính là Vương quản sự của quản sự phủ rồi. Vì không ai ngờ rằng địa chỉ của Truyền Tống Trận lại được chọn ở Thành Phỉ Hải, ông ta cũng không ngờ tới. Trước đây ông ta bán "Bảo Đường Lâu" cho "Mặc Nguyệt" hiện nay với giá ba triệu linh thạch cao cấp, có thể nói là kiếm được một món lớn.
Nhưng chỉ mới có mấy tháng, tình hình thay đổi, vì Thành Phỉ Hải sắp dựng Truyền Tống Trận đến Nam An Châu, nếu vậy thì, giá đất của Thành Phỉ Hải đâu chỉ tăng lên mười lần.
Chính là nói miếng đất mà trước đây ông ta bán đi với giá ba triệu linh thạch, bây giờ cũng hơn ba mươi triệu linh thạch.
Vương quản sự bị lỗ rồi, nhưng Lê Kinh Mân lại vui mừng đến cười méo cả miệng, nếu giờ y bán "Mặc Nguyệt", thì sẽ kiếm được liền mấy chục triệu linh thạch. Tiếc là Diệp Mặc môn chủ đã ra khơi rồi, không thể chia sẻ niềm vui này. Lúc này y càng kính phục Diệp Mặc hơn, y nhớ tới câu nói mà trước đây Diệp Mặc nói với y: "Chịu thiệt chính là được lời".
Hiện giờ xem ra, y nào có thiệt thòi gì, mà còn kiếm được món lời lớn từ người khác.
Là quản sự của Thành Phỉ Hải, một cuộc mua bán của Vương Địch làm mất đi mấy chục triệu linh thạch, trong lòng đương nhiên không dễ chịu. Lai lịch của "Mặc Nguyệt" xem ra rất lớn, nhưng ông ta cũng nắm rõ rồi, chỉ có một tu sĩ Nguyên Anh mà thôi, trong lúc ông ta đang muốn nghĩ cách lấy lại "Bảo Đường Lâu", thì lại nghe nói một tông sư trận pháp tu vi Kiếp Biến đến Thành Phỉ Hải bày Truyền Tống Trận xuyên châu đã đến "Mặc Nguyệt".
Tin tức này làm Vương Địch giật thót mình, lỡ cao thủ tu vi Kiếp Biến có quan hệ với "Mặc Nguyệt", ông ta lại đến đắc tội với "Mặc Nguyệt", đến lúc đó chết cũng không biết vì sao mình chết.
Một tông sư trận pháp có tu vi Kiếp Biến đến "Mặc Nguyệt", người ra đón tiếp đương nhiên là Ngu Vũ Thiên, chỉ là tu vi của Ngu Vũ Thiên so với người ta, cũng thua kém quá xa.
- Tiền bối…
Ngu Vũ Thiên đối mặt với một tu sĩ Kiếp Biến cao hơn cô mấy đẳng cấp, trong lòng cũng lo lắng bất an.
Tu sĩ Kiếp Biến kia lại không ra vẻ gì, y nhìn thấy Ngu Vũ Thiên căng thẳng, bèn mỉm cười, khoát tay nói:
- Cô đừng căng thẳng, tôi thấy trận pháp phòng ngự và tấn công ở nơi này của mọi người đều rất tốt, tôi muốn đến hỏi xem đây là trận pháp do ai bố trí. Nếu có thể, tôi muốn gặp thử anh ta.
Trận pháp mà Diệp Mặc bố trí đã thoát khỏi nền tảng của trận pháp truyền thống, thứ hắn tu luyện là "Tam Sinh Quyết", trận pháp tới chỗ của hắn đã giống như luyện đan, có tư tưởng của riêng mình, cũng tức là nói đã hình thành hệ thống của chính mình. Nên tu sĩ có tu vi Kiếp Biến kia nhìn thấy trận pháp phòng ngự kỳ lạ này, liền muốn xem thử rốt cuộc là ai bố trí ra trận pháp như thế này.
Ngu Vũ Thiên có chút lo lắng, nói:
- Thưa tiền bối, trận pháp này là môn chủ chúng tôi bày ra, mấy ngày trước môn chủ đã ra khơi, phải chờ sau khi môn chủ trở về, tiền bối mới có thể gặp được.
- Thế à.
Vị tu sĩ Kiếp Biến này rõ ràng có chút thất vọng, y lấy ra một ngọc bài đưa cho Ngu Vũ Thiên, nói:
- Nếu đã như vậy, chờ anh ta trở về, cô bảo anh ta mang theo ngọc bài này đến trung tâm bày trận pháp ở Thành Phỉ Hải tìm tôi. Tôi tên Kỷ Bẩm.
Cùng lúc đó, Diệp Mặc ở nơi cách "Song Giác Đảo" không xa lại gặp phải phiền toái.