Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 978: Dừng chân ở Phỉ Hải
Sau một nén nhang, sắc mặt nhợt nhạt của Ngu Vũ Thiên đã hồng hào lại. Cô đã cảm thấy Nguyên Anh trong cơ thể mình dần dần thoát khỏi trói buộc, tầng băng trắng lạnh giá vốn trói buộc Nguyên Anh kia dần bị hút mất, rồi cảm giác tự do lâu nay lại trào dâng lần nữa.
Ngu Vũ Thiên mừng rỡ nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc thật sự làm cho cô ta rất bất ngờ, thương tích vốn quấy nhiễu cô trong nửa năm đã biến mất từ đây. Tuy hàn băng giá buốt trói buộc Nguyên Anh của cô đã bị cô luyện hóa không còn ác liệt như lúc đầu, nhưng Diệp Mặc có thể dựa vào tu vi Kim Đan tầng hai để hút đi băng tuyết lạnh giá này, bất kể là hắn dùng cách gì, đều là tu vi vô cùng đáng sợ.
Chắc chân nguyên hùng hậu của hắn đã tiếp cận Kim Đan tầng bảy và Kim Đan tầng tám rồi nhỉ, Ngu Vũ Thiên thầm suy đoán trong lòng.
Khi tay của Diệp Mặc rời khỏi cổ tay của Ngu Vũ Thiên, thì thực lực của Ngu Vũ Thiên đã hồi phục tám phần rồi. Cô liền đứng dậy, vận chuyển chân nguyên trên người, sau đó kiểm tra Nguyên Anh trong cơ thể, mới cảm kích nói:
- Diệp Mặc, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu thật khiến ta ngạc nhiên, dường như trên người cậu không thấy vấn đề nào mà không giải quyết được.
Trong lòng Diệp Mặc cũng rất thỏa mãn, hắn cúi người làm lễ với Ngu Vũ Thiên, nói:
- Chị Ngu, người phải cảm ơn là tôi, nếu không có chị Ngu, thì mấy người Ánh Trúc đã sớm mất mạng rồi. Cám ơn chị, chị Ngu.
Diệp Mặc hiểu rõ trong lòng, nếu Ngu Vũ Thiên muốn bỏ trốn một mình, dù là hai tu sĩ Nguyên Anh cũng không ngăn được. Sở dĩ cô bị thương, hoàn toàn là do Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng liên lụy.
Nói xong, Diệp Mặc không chờ Ngu Vũ Thiên trả lời, lại lấy ra hai bình đan dược đưa cho Ngu Vũ Thiên nói:
- Chị Ngu, thương tích của chị vừa lành, chị có thể dùng đan dược này.
- Là Sinh Nguyên Đan?
Ngu Vũ Thiên nhận lấy đan dược liền ngạc nhiên buộc miệng nói, "Sinh Nguyên Đan" cả tu sĩ Hư thần cũng có thể dùng, có thể tưởng tượng được sự quý quá của nó, mà Diệp Mặc lại không ngần ngại gì lấy loại đan dược này ra, hơn nữa còn là những hai bình một lúc.
…
Khi Diệp Mặc và Ngu Vũ Thiên bước ra, thì Lê Kinh Mân đã quay lại, Tô Việt và Thịnh Dực Trung cũng đã về, bọn họ ra ngoài dò la tin tức. Tô Việt nhìn thấy Tô Tĩnh Văn. Hai người lại bồi hồi một phen. Cả hai đều không ngờ rằng, có thể gặp nhau lần nữa ở Lạc Nguyệt mênh mông này.
Mọi người đã tề tụ đông đủ trong phòng, cảm nhận cảm giác vui mừng khi trùng phùng nơi đất khách quê người.
- Quản sự của Thành Phỉ Hải nói thế nào?
Chờ mọi người ôn chuyện xong, Diệp Mặc mới hỏi Lê Kinh Mân.
Lê Kinh Mân liền trả lời:
- Quản sự của Thành Phỉ Hải nói chúng ta trừng phạt đúng lắm, loại người như vậy bọn họ cũng tuyệt đối không buông tha.
Diệp Lăng nói một cách khinh thường:
- Đừng có mà gạt người, trước đây tiệm của chúng ta bị người ta lừa gạt tống tiền hết lần này đến lần khác, sao tôi không thấy bọn họ ra mặt quản lý?
Lời của Diệp Lăng khiến mọi người đều im lặng, hết lần này đến lần khác lừa gạt tống tiền thì sao chứ? Nếu không phải Diệp Mặc trở về, dù có bị lừa gạt tống tiền một trăm lần, cũng không có ai đến quản. Nơi này chính là nơi sinh tồn của kẻ mạnh, thành chủ Thành Phỉ Hải cũng giữ thái độ như vậy, chỉ có kẻ càng mạnh sống ở Thành Phỉ Hải, thì ông ta mới càng vui.
Thấy mọi người có chút trầm ngâm, Diệp Mặc bèn nở nụ cười phá tan bầu không khí nặng nề trước mặt này, nói:
- Sau này có chị Ngu trấn thủ, tôi nghĩ bọn tiểu nhân kia sẽ không dám không biết điều nữa. Thịnh Dực Trung và Tô Việt cố gắng chuẩn bị đạt Trúc Cơ, chị Chân phải Kết Đan lại, chỉ khi thực lực của chúng ta càng lúc càng mạnh, thì người khác mới không dám tìm đến ức hiếp. Tiếp theo đây chúng ta chọn một nơi để thu xếp ổn thỏa trước rồi hẵng hay, cái tiệm này hơi nhỏ quá rồi.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, mọi người đều cảm thấy đúng, cái thế giới tôn vinh thực lực này, không nói lý lẽ, nắm đấm chính là đạo lý.
Lê Kinh Mân lại đứng dậy nói:
- Môn chủ, khi nãy tôi mới đến quản sự phủ, Vương quản sự kia nói hiện nay "Bảo Đường Lâu" bỏ trống, hỏi chúng ta có muốn thuê không?
- Sao đột nhiên ông ta lại hỏi chuyện này?
Tô Tĩnh Văn cảm thấy nghi hoặc bèn nói xen vào một câu.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Rõ ràng là chúng đang dò xét thực lực của chúng ta, một là do người của chúng ta đã gia tăng, hiện nay cần phải đổi chỗ, thứ hai là thử xem chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu sức lực. Nếu chúng ta có thể thuê "Bảo Đường Lâu", tức là nói chúng ta đáng để bọn chúng chú ý đến. Nếu chúng ta ngay cả chút thực lực này cũng không có, thì cũng không cần thiết được bọn chúng để tâm rồi. Nhưng tôi vẫn chưa biết "Bảo Đường Lâu" có bao lớn, ở chỗ nào.
Thịnh Dực Trung bỗng nói:
- "Bảo Đường lâu" thì tôi biết, khi chúng tôi đến, chỗ đó đã có chút hoang phế rồi, vị trí nằm kề cạnh bên Thành Phỉ Hải. Do Thành Phỉ Hải từng có nhiều lần bị triều cường xâm nhập, các kiến trúc lớn gần thành đều phải đứng mũi chịu sào, ngay cả đường tháo chạy cũng không có. Hơn nữa giá cả nơi này tuy rẻ hơn nơi nhất định, nhưng với người bình thường mà nói thì không thấp, tuy diện tích không nhỏ, nhưng lại không có bao nhiêu người muốn thuê.
- Đúng đó, nghe nói các chủ trước đó của "Bảo Đường Lâu" còn có tu vi Nguyên Anh hậu kì, do một lần ra biển không còn trở lại nữa, sau đó, "Bảo Đường Lâu " cứ bị bỏ trống. Nhưng diện tích lại không nhỏ, nghe đâu khoảng một trăm mấy ngàn mét vuông.
Tô Việt nói xen vào một câu.
Mười mấy vạn mét vuông, thì cũng không nhỏ, Diệp Mặc gật đầu. Sau đó hắn nói với Lê Kinh Mân:
- Vương quản sự kia nói bao nhiêu linh thạch thì cho thuê?
Lê Kinh Mân lắc đầu nói:
- Vương quản sự không nói trả bao nhiêu linh thạch thì cho thuê, ông ta chỉ nói đại khái giá một năm khoảng hai đến ba trăm ngàn linh thạch cao cấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Mắc thế à?
Diệp Lăng ngạc nhiên há hốc mồm, bây giờ cô làm đương gia đã lâu đương nhiên biết hai đến ba trăm ngàn linh thạch cao cấp một năm là một con số kinh khủng thế nào.
Diệp Mặc lại trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Thuê thì không cần thiết, anh đi nói với Vương quản sự kia, nếu có thể trong ba triệu linh thạch đổ lại, chúng ta bằng lòng mua, sau khi mua xong, sẽ đổi thành "Mặc Nguyệt", nơi đây chính là nơi khởi nguyên của "Mặc Nguyệt chi thành".
Linh thạch hiện nay của Diệp Mặc tính ra có hơn sáu triệu linh thạch cao cấp, hắn định thành lập
"Mặc Nguyệt chi thành", dù sau này phải rút khỏi Phỉ Hải, nhưng căn cứ địa ở đây lại không thể thiếu. "Mặc Nguyệt chi Thành" cũng cần nơi khác để làm ăn, nên đây là chuyện lâu dài, thay vì thuê thì chi bằng mua luôn cho rồi.
…
- Cái gì? Các người muốn mua "Bảo Đường Lâu"?
Tên quản sự Thành Phỉ Hải kia bị khẩu khí của Lê Kinh Mân làm giật mình. Dù là một tán tu Hư thần, một lúc lấy ra mấy triệu linh thạch cũng đã quá sức rồi, càng không cần nói người có tu vi cao nhất trong bọn họ dường như chính là Lê Kinh Mân trước mặt này.
Lê Kinh Mân lại trả lời một cách bình tĩnh:
- Đúng vậy, Vương quản sự, môn chủ chúng tôi cũng có chút hứng thú với "Bảo Đường Lâu" này, nhưng chúng tôi cư ngụ lâu dài, thay vì thuê lại, thì chi bằng mua luôn. Đương nhiên nếu Vương quản sự không muốn bán, cũng được thôi.
- Bán, đương nhiên bán chứ, nhưng giá bán ra ít nhất gấp ba mươi lần tiền thuê một năm, mấy người còn muốn mua không? Ta cho mấy người thuê rẻ một chút, một năm khoảng hai trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, nhưng nếu muốn mua, thì phải là sáu triệu.
Vương quản sự nhìn Lê Kinh Mân với vẻ nghi hoặc.
Lê Kinh Mân giật mình, giá dự tính mà Diệp Mặc cho y là ba triệu linh thạch, đối phương hét giá một lúc đòi những sáu triệu.
Thấy Lê Kinh Mân do dự, Vương quản sự cũng không hối thúc y, nhưng trong lòng lại có chút hứng thú với ông chủ thần bí phía sau Lê Kinh Mân. Người dễ dàng lấy ra mấy triệu linh thạch, tuyệt đối không phải là người thường.
Lê Kinh Mân nghĩ ngợi hồi lâu, đứng dạy chắp tay nói:
- Vương quản sự, thật ngại quá, giá cao nhất mà ông chủ chúng tôi ra mới có hai triệu năm trăm ngàn, giá này quá xa so với dự tính của chúng tôi.
Vương quản sự lắc đầu:
- Hai triệu năm trăm ngàn, còn chưa tới nửa giá, xem ra cuộc làm ăn này không thể bàn tiếp rồi.
- Thật là đáng tiếc.
Lê Kinh Mân đứng dậy, định cáo từ.
- Chờ một lát.
Vương quản sự bỗng ngăn Lê Kinh Mân lại, sau đó vội vàng bỏ đi.
Nhưng Lê Kinh Mân không gấp, y biết Diệp Mặc không nhất định phải mua nơi này, chỉ là hắn không có nhiều thời gian để tìm nơi mới mà thôi.
Không lâu sau, Vương quản sự kia lại vội vàng trở lại, ông ta có chút áy náy nói với Lê Kinh Mân:
- Ta đã hỏi phía trên, nếu các người thật sự muốn mua, giá thấp nhất là ba triệu năm trăm ngàn, thấp hơn giá này nữa…
- Ba triệu.
Lê Kinh Mân bỗng báo giá trước khi Vương quản sự nói ra:
- Nếu ba triệu có thể bán, thì tôi bằng lòng để lại linh thạch liền, ký kết hợp đồng mua bán.
- Được, dứt khoát. Ba triệu thì ba triệu, Vương Địch ta kết bạn với cậu.
Vương quản sự kia lại không hề thất vọng, đồng ý ngay với giá của Lê Kinh Mân.
Lê Kinh Mân há hốc mồm, bỗng phát hiện khóe miệng hơi đắng. Y biết hôm nay bản thân y có thể đã bị lỗ nặng rồi, đồng thời y cũng hiểu ra, nếu nói đến làm ăn, hai Lê Kinh Mân như y cộng lại có lẽ cũng không phải là đối thủ của Vương quản sự.
Thấy vẻ khổ tâm của Lê Kinh Mân, Vương quản sự càng vui trong lòng, thật ra miếng đất đó nếu có thể bán được hai triệu, thì ông ta nhất định sẽ đồng ý. Bây giờ lại bán được ba triệu, khiến ông ta hoàn toàn không ngờ tới.
Nếu là nơi ở trung tâm thành phố, một miếng đất lớn như vậy, dù là một trăm ngàn linh thạch cũng không mắc, nhưng miếng đất "Bảo Đường Lâu" này thật sự là không đáng đồng tiền mà.
Tuy biết chịu thiệt rồi, nhưng tu sĩ chú trọng chữ tín, huống chi bọn người Lê Kinh Mân mới đến Phỉ Hải chỉ có thế gồng mình lấy ra ba triệu linh thạch ký hợp đồng với Vương quản sự.
Y lại nghĩ trong lòng, nếu không phải Diệp Mặc nói là ba triệu, dù y có mang bốn triệu tới, thì hôm nay nói không chừng cũng bị Vương quản sự này quét sạch rồi.
…
Diệp Mặc nghe Lê Kinh Mân áy náy trình bày, bật cười ha hả, hắn vỗ vào vai của Lê Kinh Mân nói:
- Có chịu thiệt thì mới thông minh ra được, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa, hơn nữa, nhiều lúc chịu thiệt lại được lời. Bây giờ việc xây dựng "Mặc Nguyệt" sẽ giao cho anh, lát nữa anh dựa theo bản vẽ của tôi tìm người đến xây lại "Mặc Nguyệt".
Thật ra Diệp Mặc đã sớm biết trước Lê Kinh Mân sẽ chịu thiệt, nhưng hắn vẫn để Lê Kinh Mân đi đàm phán, dù sao thì phần lớn công chuyện làm ăn của "Mặc Nguyệt" sau này đều sẽ giao cho Lê Kinh Mân và Dư Kỳ Dương phụ trách, trước lúc đó nhất định phải bồi dưỡng y trước…
Ngu Vũ Thiên mừng rỡ nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc thật sự làm cho cô ta rất bất ngờ, thương tích vốn quấy nhiễu cô trong nửa năm đã biến mất từ đây. Tuy hàn băng giá buốt trói buộc Nguyên Anh của cô đã bị cô luyện hóa không còn ác liệt như lúc đầu, nhưng Diệp Mặc có thể dựa vào tu vi Kim Đan tầng hai để hút đi băng tuyết lạnh giá này, bất kể là hắn dùng cách gì, đều là tu vi vô cùng đáng sợ.
Chắc chân nguyên hùng hậu của hắn đã tiếp cận Kim Đan tầng bảy và Kim Đan tầng tám rồi nhỉ, Ngu Vũ Thiên thầm suy đoán trong lòng.
Khi tay của Diệp Mặc rời khỏi cổ tay của Ngu Vũ Thiên, thì thực lực của Ngu Vũ Thiên đã hồi phục tám phần rồi. Cô liền đứng dậy, vận chuyển chân nguyên trên người, sau đó kiểm tra Nguyên Anh trong cơ thể, mới cảm kích nói:
- Diệp Mặc, cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu thật khiến ta ngạc nhiên, dường như trên người cậu không thấy vấn đề nào mà không giải quyết được.
Trong lòng Diệp Mặc cũng rất thỏa mãn, hắn cúi người làm lễ với Ngu Vũ Thiên, nói:
- Chị Ngu, người phải cảm ơn là tôi, nếu không có chị Ngu, thì mấy người Ánh Trúc đã sớm mất mạng rồi. Cám ơn chị, chị Ngu.
Diệp Mặc hiểu rõ trong lòng, nếu Ngu Vũ Thiên muốn bỏ trốn một mình, dù là hai tu sĩ Nguyên Anh cũng không ngăn được. Sở dĩ cô bị thương, hoàn toàn là do Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng liên lụy.
Nói xong, Diệp Mặc không chờ Ngu Vũ Thiên trả lời, lại lấy ra hai bình đan dược đưa cho Ngu Vũ Thiên nói:
- Chị Ngu, thương tích của chị vừa lành, chị có thể dùng đan dược này.
- Là Sinh Nguyên Đan?
Ngu Vũ Thiên nhận lấy đan dược liền ngạc nhiên buộc miệng nói, "Sinh Nguyên Đan" cả tu sĩ Hư thần cũng có thể dùng, có thể tưởng tượng được sự quý quá của nó, mà Diệp Mặc lại không ngần ngại gì lấy loại đan dược này ra, hơn nữa còn là những hai bình một lúc.
…
Khi Diệp Mặc và Ngu Vũ Thiên bước ra, thì Lê Kinh Mân đã quay lại, Tô Việt và Thịnh Dực Trung cũng đã về, bọn họ ra ngoài dò la tin tức. Tô Việt nhìn thấy Tô Tĩnh Văn. Hai người lại bồi hồi một phen. Cả hai đều không ngờ rằng, có thể gặp nhau lần nữa ở Lạc Nguyệt mênh mông này.
Mọi người đã tề tụ đông đủ trong phòng, cảm nhận cảm giác vui mừng khi trùng phùng nơi đất khách quê người.
- Quản sự của Thành Phỉ Hải nói thế nào?
Chờ mọi người ôn chuyện xong, Diệp Mặc mới hỏi Lê Kinh Mân.
Lê Kinh Mân liền trả lời:
- Quản sự của Thành Phỉ Hải nói chúng ta trừng phạt đúng lắm, loại người như vậy bọn họ cũng tuyệt đối không buông tha.
Diệp Lăng nói một cách khinh thường:
- Đừng có mà gạt người, trước đây tiệm của chúng ta bị người ta lừa gạt tống tiền hết lần này đến lần khác, sao tôi không thấy bọn họ ra mặt quản lý?
Lời của Diệp Lăng khiến mọi người đều im lặng, hết lần này đến lần khác lừa gạt tống tiền thì sao chứ? Nếu không phải Diệp Mặc trở về, dù có bị lừa gạt tống tiền một trăm lần, cũng không có ai đến quản. Nơi này chính là nơi sinh tồn của kẻ mạnh, thành chủ Thành Phỉ Hải cũng giữ thái độ như vậy, chỉ có kẻ càng mạnh sống ở Thành Phỉ Hải, thì ông ta mới càng vui.
Thấy mọi người có chút trầm ngâm, Diệp Mặc bèn nở nụ cười phá tan bầu không khí nặng nề trước mặt này, nói:
- Sau này có chị Ngu trấn thủ, tôi nghĩ bọn tiểu nhân kia sẽ không dám không biết điều nữa. Thịnh Dực Trung và Tô Việt cố gắng chuẩn bị đạt Trúc Cơ, chị Chân phải Kết Đan lại, chỉ khi thực lực của chúng ta càng lúc càng mạnh, thì người khác mới không dám tìm đến ức hiếp. Tiếp theo đây chúng ta chọn một nơi để thu xếp ổn thỏa trước rồi hẵng hay, cái tiệm này hơi nhỏ quá rồi.
Nghe xong lời của Diệp Mặc, mọi người đều cảm thấy đúng, cái thế giới tôn vinh thực lực này, không nói lý lẽ, nắm đấm chính là đạo lý.
Lê Kinh Mân lại đứng dậy nói:
- Môn chủ, khi nãy tôi mới đến quản sự phủ, Vương quản sự kia nói hiện nay "Bảo Đường Lâu" bỏ trống, hỏi chúng ta có muốn thuê không?
- Sao đột nhiên ông ta lại hỏi chuyện này?
Tô Tĩnh Văn cảm thấy nghi hoặc bèn nói xen vào một câu.
Diệp Mặc mỉm cười nói:
- Rõ ràng là chúng đang dò xét thực lực của chúng ta, một là do người của chúng ta đã gia tăng, hiện nay cần phải đổi chỗ, thứ hai là thử xem chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu sức lực. Nếu chúng ta có thể thuê "Bảo Đường Lâu", tức là nói chúng ta đáng để bọn chúng chú ý đến. Nếu chúng ta ngay cả chút thực lực này cũng không có, thì cũng không cần thiết được bọn chúng để tâm rồi. Nhưng tôi vẫn chưa biết "Bảo Đường Lâu" có bao lớn, ở chỗ nào.
Thịnh Dực Trung bỗng nói:
- "Bảo Đường lâu" thì tôi biết, khi chúng tôi đến, chỗ đó đã có chút hoang phế rồi, vị trí nằm kề cạnh bên Thành Phỉ Hải. Do Thành Phỉ Hải từng có nhiều lần bị triều cường xâm nhập, các kiến trúc lớn gần thành đều phải đứng mũi chịu sào, ngay cả đường tháo chạy cũng không có. Hơn nữa giá cả nơi này tuy rẻ hơn nơi nhất định, nhưng với người bình thường mà nói thì không thấp, tuy diện tích không nhỏ, nhưng lại không có bao nhiêu người muốn thuê.
- Đúng đó, nghe nói các chủ trước đó của "Bảo Đường Lâu" còn có tu vi Nguyên Anh hậu kì, do một lần ra biển không còn trở lại nữa, sau đó, "Bảo Đường Lâu " cứ bị bỏ trống. Nhưng diện tích lại không nhỏ, nghe đâu khoảng một trăm mấy ngàn mét vuông.
Tô Việt nói xen vào một câu.
Mười mấy vạn mét vuông, thì cũng không nhỏ, Diệp Mặc gật đầu. Sau đó hắn nói với Lê Kinh Mân:
- Vương quản sự kia nói bao nhiêu linh thạch thì cho thuê?
Lê Kinh Mân lắc đầu nói:
- Vương quản sự không nói trả bao nhiêu linh thạch thì cho thuê, ông ta chỉ nói đại khái giá một năm khoảng hai đến ba trăm ngàn linh thạch cao cấp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Mắc thế à?
Diệp Lăng ngạc nhiên há hốc mồm, bây giờ cô làm đương gia đã lâu đương nhiên biết hai đến ba trăm ngàn linh thạch cao cấp một năm là một con số kinh khủng thế nào.
Diệp Mặc lại trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
- Thuê thì không cần thiết, anh đi nói với Vương quản sự kia, nếu có thể trong ba triệu linh thạch đổ lại, chúng ta bằng lòng mua, sau khi mua xong, sẽ đổi thành "Mặc Nguyệt", nơi đây chính là nơi khởi nguyên của "Mặc Nguyệt chi thành".
Linh thạch hiện nay của Diệp Mặc tính ra có hơn sáu triệu linh thạch cao cấp, hắn định thành lập
"Mặc Nguyệt chi thành", dù sau này phải rút khỏi Phỉ Hải, nhưng căn cứ địa ở đây lại không thể thiếu. "Mặc Nguyệt chi Thành" cũng cần nơi khác để làm ăn, nên đây là chuyện lâu dài, thay vì thuê thì chi bằng mua luôn cho rồi.
…
- Cái gì? Các người muốn mua "Bảo Đường Lâu"?
Tên quản sự Thành Phỉ Hải kia bị khẩu khí của Lê Kinh Mân làm giật mình. Dù là một tán tu Hư thần, một lúc lấy ra mấy triệu linh thạch cũng đã quá sức rồi, càng không cần nói người có tu vi cao nhất trong bọn họ dường như chính là Lê Kinh Mân trước mặt này.
Lê Kinh Mân lại trả lời một cách bình tĩnh:
- Đúng vậy, Vương quản sự, môn chủ chúng tôi cũng có chút hứng thú với "Bảo Đường Lâu" này, nhưng chúng tôi cư ngụ lâu dài, thay vì thuê lại, thì chi bằng mua luôn. Đương nhiên nếu Vương quản sự không muốn bán, cũng được thôi.
- Bán, đương nhiên bán chứ, nhưng giá bán ra ít nhất gấp ba mươi lần tiền thuê một năm, mấy người còn muốn mua không? Ta cho mấy người thuê rẻ một chút, một năm khoảng hai trăm ngàn linh thạch thượng phẩm, nhưng nếu muốn mua, thì phải là sáu triệu.
Vương quản sự nhìn Lê Kinh Mân với vẻ nghi hoặc.
Lê Kinh Mân giật mình, giá dự tính mà Diệp Mặc cho y là ba triệu linh thạch, đối phương hét giá một lúc đòi những sáu triệu.
Thấy Lê Kinh Mân do dự, Vương quản sự cũng không hối thúc y, nhưng trong lòng lại có chút hứng thú với ông chủ thần bí phía sau Lê Kinh Mân. Người dễ dàng lấy ra mấy triệu linh thạch, tuyệt đối không phải là người thường.
Lê Kinh Mân nghĩ ngợi hồi lâu, đứng dạy chắp tay nói:
- Vương quản sự, thật ngại quá, giá cao nhất mà ông chủ chúng tôi ra mới có hai triệu năm trăm ngàn, giá này quá xa so với dự tính của chúng tôi.
Vương quản sự lắc đầu:
- Hai triệu năm trăm ngàn, còn chưa tới nửa giá, xem ra cuộc làm ăn này không thể bàn tiếp rồi.
- Thật là đáng tiếc.
Lê Kinh Mân đứng dậy, định cáo từ.
- Chờ một lát.
Vương quản sự bỗng ngăn Lê Kinh Mân lại, sau đó vội vàng bỏ đi.
Nhưng Lê Kinh Mân không gấp, y biết Diệp Mặc không nhất định phải mua nơi này, chỉ là hắn không có nhiều thời gian để tìm nơi mới mà thôi.
Không lâu sau, Vương quản sự kia lại vội vàng trở lại, ông ta có chút áy náy nói với Lê Kinh Mân:
- Ta đã hỏi phía trên, nếu các người thật sự muốn mua, giá thấp nhất là ba triệu năm trăm ngàn, thấp hơn giá này nữa…
- Ba triệu.
Lê Kinh Mân bỗng báo giá trước khi Vương quản sự nói ra:
- Nếu ba triệu có thể bán, thì tôi bằng lòng để lại linh thạch liền, ký kết hợp đồng mua bán.
- Được, dứt khoát. Ba triệu thì ba triệu, Vương Địch ta kết bạn với cậu.
Vương quản sự kia lại không hề thất vọng, đồng ý ngay với giá của Lê Kinh Mân.
Lê Kinh Mân há hốc mồm, bỗng phát hiện khóe miệng hơi đắng. Y biết hôm nay bản thân y có thể đã bị lỗ nặng rồi, đồng thời y cũng hiểu ra, nếu nói đến làm ăn, hai Lê Kinh Mân như y cộng lại có lẽ cũng không phải là đối thủ của Vương quản sự.
Thấy vẻ khổ tâm của Lê Kinh Mân, Vương quản sự càng vui trong lòng, thật ra miếng đất đó nếu có thể bán được hai triệu, thì ông ta nhất định sẽ đồng ý. Bây giờ lại bán được ba triệu, khiến ông ta hoàn toàn không ngờ tới.
Nếu là nơi ở trung tâm thành phố, một miếng đất lớn như vậy, dù là một trăm ngàn linh thạch cũng không mắc, nhưng miếng đất "Bảo Đường Lâu" này thật sự là không đáng đồng tiền mà.
Tuy biết chịu thiệt rồi, nhưng tu sĩ chú trọng chữ tín, huống chi bọn người Lê Kinh Mân mới đến Phỉ Hải chỉ có thế gồng mình lấy ra ba triệu linh thạch ký hợp đồng với Vương quản sự.
Y lại nghĩ trong lòng, nếu không phải Diệp Mặc nói là ba triệu, dù y có mang bốn triệu tới, thì hôm nay nói không chừng cũng bị Vương quản sự này quét sạch rồi.
…
Diệp Mặc nghe Lê Kinh Mân áy náy trình bày, bật cười ha hả, hắn vỗ vào vai của Lê Kinh Mân nói:
- Có chịu thiệt thì mới thông minh ra được, sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa, hơn nữa, nhiều lúc chịu thiệt lại được lời. Bây giờ việc xây dựng "Mặc Nguyệt" sẽ giao cho anh, lát nữa anh dựa theo bản vẽ của tôi tìm người đến xây lại "Mặc Nguyệt".
Thật ra Diệp Mặc đã sớm biết trước Lê Kinh Mân sẽ chịu thiệt, nhưng hắn vẫn để Lê Kinh Mân đi đàm phán, dù sao thì phần lớn công chuyện làm ăn của "Mặc Nguyệt" sau này đều sẽ giao cho Lê Kinh Mân và Dư Kỳ Dương phụ trách, trước lúc đó nhất định phải bồi dưỡng y trước…