Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 62: Tại sao phải bị cô ta lợi dụng
Lúc Diệp Mặc và Trì Uyển Thanh đi ra, đám người Lô Lâm và Quách Khởi đang vô cùng sốt ruột đứng chờ. Nhìn thấy hai người đi ra, mới thở phào nhẹ nhõm, tiểu đội sáu người lần này đã hy sinh hai đồng đội, nếu đi đến nơi đây mất đi Trì Uyển Thanh nữa, vậy đã không phải là vấn đề sai lầm đơn giản.
Hơn nữa thân phận của và lai lịch của Trì Uyển Thanh rất không tầm thường, nếu xảy ra chuyện gì, không cần nói Lô Lâm đảm đương không nổi, ngay cả thủ trưởng của nàng cũng đảm đương không nổi, may mắn hiện tại bọn họ không có việc gì.
- Đội trưởng Lô, mấy người các cô nghỉ ngơi trước, tôi rời khỏi đây một chút.
Diệp Mặc nói xong cũng không đợi mấy người kia trả lời, liền trực tiếp đi vào rừng, đối với Thử Lang này hắn rất có hứng thú muốn tìm hiểu.
Chỗ xuất hiện Thử Lang, tuyệt đối có các loại linh thảo, cho dù là tìm không thấy linh thảo, hắn đem con Thử Lang đó bắt lại cũng không tệ. Thử Lang tuy rằng không tính là linh thú, nhưng lại có thể nhận chủ đấy, bởi vì nó đã có một ít ý thức. Không giống dã thú không thể nhận chủ, chỉ có thể thuần dưỡng.
Tuy rằng Thử Lang đối với hắn không có chỗ hữu dụng, nhưng hắn bắt về có thể đưa cho Trì Uyển Thanh. Trì Uyển Thanh vừa rồi vì cứu hắn, thiếu chút nữa tặng tính mạng cho hắn, giúp cô tìm sủng vật cũng là điều nên làm.
- Anh Diệp, đợi tôi, tôi cùng anh đi.
Trì Uyển Thanh cầm một chiếc đèn pin đột nhiên đi theo.
Quách Khởi vừa muốn gọi Trì Uyển Thanh lại, lại bị Lô Lâm kéo lại.
- Uyển Thanh đối với Diệp Mặc đặc biệt dựa dẫm, cậu không có phát hiện sao? Cô ta tính cách có chút lạnh lùng là có quan hệ với gia đình của nàng. Diệp Mặc không phải một người bình thường, hắn hẳn là có thể chăm sóc tốt cho Uyển Thanh đấy, cậu không cần gọi nàng.
Nói tới đây ngừng một hồi, Lô Lâm tiếp tục nói:
- Con người Diệp Mặc như thế, nếu có thể gia nhập vào trong đội ngũ 'Liệt Ưng' chúng ta, toàn quân cũng không có mấy đội ngũ dám cùng chúng ta khiêu chiến.
Quách Khởi lắc lắc đầu nói:
- Cô vừa rồi cũng nói hắn không phải người bình thường, có thể khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không gia nhập vào trong quân đội. Hơn nữa tôi cứ cảm giác hắn là một người không thích bị trói buộc, có lẽ cuộc sống tự do tự tại mới là thích hợp nhất với hắn.
Dừng lại một chút, Quách Khởi tiếp tục nói:
- Chúng ta thấy hắn ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa hành động đều rất tùy ý, nhưng tôi cảm giác hắn mới là người kiêu ngạo nhất. Chỉ có điều niềm kiêu ngạo của hắn không giống với một số người, đặt ở trên mặt, hoặc là ngụy tạo ở trong lòng. Niềm kiêu ngạo của hắn là chỉ do tự nhiên mà nên, vừa không lộ ra ngoài cũng không ẩn núp. Nếu là anh công tử thứ dữ mặc Armani đứng chung với hắn một chỗ, tôi cảm giác công tử kia cũng chỉ có thể là vai phụ.
- Anh Phương đại ca, người thứ dữ như vậy, anh lúc ấy làm sao mời được vậy?
Phương Vĩ có chút sùng bái mà hỏi. Từ sau khi Diệp Mặc cứu y, y vẫn rất sùng bái Diệp Mặc, từng giây từng phút muốn bái hắn làm thầy.
Quách Khởi cười cười nói:
- Tôi chỉ nói vì chúng ta đều là người Hoa Hạ, hắn liền đồng ý.
...
- Anh Diệp, anh chờ tôi một chút.
Trì Uyển Thanh kêu cùng đi qua.
Diệp Mặc ngừng lại, nhìn nhìn Trì Uyển Thanh,
- Cô tại sao cũng tới? Hiện ở trong này khá u ám, ánh trăng đêm nay cũng không phải rất sáng, hơn nữa ở đây này còn tương đối nguy hiểm, tôi là đi tìm đồ, một hồi sẽ có thể trở về. Miệng vết thương của cô vừa lành, còn tới đây làm chi, nhanh lên trở về đi.
- Tôi, anh Diệp, tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không gia nhập bộ đội chúng tôi, cho nên, chờ anh đem tôi đưa đến chỗ đó rồi anh cũng sẽ ra đi, tôi còn không biết khi nào mới có thể nhìn thấy anh. Tôi muốn, tôi muốn ở bên anh thêm một hồi.
Có lẽ cho tới bây giờ đều không có quan hệ bằng hữu khác phái, Trì Uyển Thanh đối với Diệp Mặc đã hai lần cứu tính mạng cô, liền phá lệ dựa dẫm.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, hắn cảm giác được Trì Uyển Thanh đối với hắn có chút dựa dẫm quá mức, việc này không phù hợp thân phận một người lính của cô, có lẽ cô là vì nguyên nhân khác mới đi bộ đội, tuy nhiên việc đó cũng không cần phải hỏi.
Đang muốn nói 'Đồ ngốc, về sau tôi cũng có thể tới thăm cô mà’ tuy nhiên nói đến bên miệng Diệp Mặc lại dừng lại, chính mình sau khi đi rồi thật sự sẽ đến thăm nàng ư? Tuyệt đối không thể nào. Con đường hắn phải đi và con đường Trì Uyển Thanh phải đi hoàn toàn khác nhau, hai người không thể có giao điểm, làm sao có thể gặp lại?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thở dài nói:
- Được rồi, vậy cô hãy theo tôi đi.
Ngẫm lại khiến Trì Uyển Thanh đi theo hắn cũng tốt, dù sao đợi lát nữa nếu mình bắt được Thử Lang thật, muốn tặng cho Trì Uyển Thanh, nhất định phải để Thử Lang nhận chủ.
- Cảm ơn anh Diệp.
Nói xong Trì Uyển Thanh hưng phấn nắm lấy cánh tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, Trì Uyển Thanh rõ ràng vẫn là một cô bé có chút khờ dại, khi cho nàng vào bộ đội, cái mặt mỗi ngày lạnh như băng, cũng thật sự làm khó nàng, có lẽ cuộc sống trường học mới là thích hợp nhất cho nàng.
- Cô tòng quân mấy năm rồi, tại sao không đi tới trường học đọc sách?
Diệp Mặc nghĩ tới liền hỏi.
- Tôi học năm thứ hai thì ông nội tôi nhất định bảo tôi đi xem mặt một người mà tôi không thích, tôi liền cự tuyệt, người đó tìm tới trường học. Tôi nói cho cha tôi biết, nhưng không ngờ cha tôi lại đồng ý lời của ông nội. Tôi liền âm thầm chạy đi tìm chú Giang, gia nhập quân đội, không trở về nữa.
Trì Uyển Thanh có chút ảm đạm nói.
Diệp Mặc không nói gì, vì sao những người này đều thích dùng hôn nhân để tăng cường thực lực cho nhau? Bất kể ở chỗ nào, loại chuyện này đều đang không ngừng phát sinh.
- Nhưng cô cũng không thể cả đời đều ở trong bộ đội, chờ cô trở về, còn không phải sẽ bị cha và ông nội cô vội vàng kéo đi xem mắt ư?
Diệp Mặc thuận miệng nói.
- Tôi không muốn trở về, mẹ tôi thường xuyên đến thăm tôi, bà ấy còn giúp tôi mở...
Trì Uyển Thanh im lặng thật đúng lúc, cô thiếu chút nữa nói ra công ty mà cô muốn cho Diệp Mặc tới làm, là công ty của cô mở.
Kịp thời ngậm miệng, Trì Uyển Thanh đột nhiên hỏi:
- Anh Diệp, anh ưu tú như vậy, hẳn là sớm đã có bạn gái?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Tôi bây giờ không có việc làm, đi đến đâu thì đó là nhà. Tôi có thể xem là ưu tú sao? Bạn gái ư, thật ra không có. Tuy nhiên bà xã thật ra có một người, ha hả.
- A, anh đã kết hôn?
Trì Uyển Thanh bỗng nhiên trong lòng rất trống rỗng, cái loại cảm giác mất mát này không ngờ không thể hình dung được.
Diệp Mặc như không chú ý tới thần thái của Trì Uyển Thanh, phối hợp nói:
- Cô ấy cũng giống cô, không muốn cùng người khác đính hôn, nên giả vờ kết hôn cùng với tôi, giúp một việc mà thôi. Ngày nào đó cô muốn tôi giúp tôi cũng rất vui à.
Nói xong tự giễu cười.
- Cái gì? Anh Diệp, anh là giả kết hôn? Người phụ nữ kia lợi dụng anh? Sao lại có loại phụ nữ hư hỏng này chứ?
Trì Uyển Thanh vừa nghe lập tức liền bất bình tức giận, thậm chí ngay cả anh Diệp người như thế cũng đi lợi dụng. Ngẫm nghĩ một chút tiếp tục nói:
- Anh Diệp, tại sao anh phải bị cô ta lợi dụng, loại phụ nữ này không cần để ý cô ta là tốt rồi.
Tại sao phải bị cô ta lợi dụng? Diệp Mặc thần sắc bỗng nhiên ảm đạm xuống, hắn nhớ tới sư phụ Lạc Ảnh đáng thương của mình, hiện tại không biết cô ấy như thế nào. Có lẽ chỉ cần có một tia bóng dáng Lạc Ảnh, hắn đều nguyện ý bị người ta lợi dụng. Sở dĩ hắn giúp Ninh Khinh Tuyết, hoặc là ở sâu trong nội tâm của hắn, là muốn nếu ngày nào đó sư phụ Lạc Ảnh của hắn có khó khăn, sẽ có người giúp cô ấy như vậy.
- Rất xin lỗi, anh Diệp, tôi sẽ không hỏi anh nữa.
Trì Uyển Thanh vừa thấy bộ dạng Diệp Mặc ảm đạm, lập tức liền hiểu được hắn đồng ý nhất định là có nguyên nhân.
- A
Diệp Mặc kinh ngạc kêu lên một tiếng, cúi người, nhìn một gốc cây nấm đã bị ăn chỉ còn lại có một chút rễ.
Quả nhiên có linh thảo, tuy rằng 'Duẩn cô' ' còn chưa tính là linh thảo, nhưng cũng đựng chút ít linh khí, xem ra Thử Lang chính là bị thứ này hấp dẫn tới.
- Làm sao vậy, anh Diệp?
Trì Uyển Thanh thấy Diệp Mặc ngừng lại, liền vội vàng hỏi.
- Đừng nói chuyện, tôi đã nhìn thấy.
Diệp Mặc thần thức đã quét thấy Thử Lang cách đó mấy mét, Thử Lang rõ ràng cũng phát hiện ra Diệp Mặc, chỉ có điều nó lại không nhúc nhích, xem ra nó đoán chắc Diệp Mặc không thể phát hiện ra nó, lúc này mới không sợ hãi.
Hơn nữa thân phận của và lai lịch của Trì Uyển Thanh rất không tầm thường, nếu xảy ra chuyện gì, không cần nói Lô Lâm đảm đương không nổi, ngay cả thủ trưởng của nàng cũng đảm đương không nổi, may mắn hiện tại bọn họ không có việc gì.
- Đội trưởng Lô, mấy người các cô nghỉ ngơi trước, tôi rời khỏi đây một chút.
Diệp Mặc nói xong cũng không đợi mấy người kia trả lời, liền trực tiếp đi vào rừng, đối với Thử Lang này hắn rất có hứng thú muốn tìm hiểu.
Chỗ xuất hiện Thử Lang, tuyệt đối có các loại linh thảo, cho dù là tìm không thấy linh thảo, hắn đem con Thử Lang đó bắt lại cũng không tệ. Thử Lang tuy rằng không tính là linh thú, nhưng lại có thể nhận chủ đấy, bởi vì nó đã có một ít ý thức. Không giống dã thú không thể nhận chủ, chỉ có thể thuần dưỡng.
Tuy rằng Thử Lang đối với hắn không có chỗ hữu dụng, nhưng hắn bắt về có thể đưa cho Trì Uyển Thanh. Trì Uyển Thanh vừa rồi vì cứu hắn, thiếu chút nữa tặng tính mạng cho hắn, giúp cô tìm sủng vật cũng là điều nên làm.
- Anh Diệp, đợi tôi, tôi cùng anh đi.
Trì Uyển Thanh cầm một chiếc đèn pin đột nhiên đi theo.
Quách Khởi vừa muốn gọi Trì Uyển Thanh lại, lại bị Lô Lâm kéo lại.
- Uyển Thanh đối với Diệp Mặc đặc biệt dựa dẫm, cậu không có phát hiện sao? Cô ta tính cách có chút lạnh lùng là có quan hệ với gia đình của nàng. Diệp Mặc không phải một người bình thường, hắn hẳn là có thể chăm sóc tốt cho Uyển Thanh đấy, cậu không cần gọi nàng.
Nói tới đây ngừng một hồi, Lô Lâm tiếp tục nói:
- Con người Diệp Mặc như thế, nếu có thể gia nhập vào trong đội ngũ 'Liệt Ưng' chúng ta, toàn quân cũng không có mấy đội ngũ dám cùng chúng ta khiêu chiến.
Quách Khởi lắc lắc đầu nói:
- Cô vừa rồi cũng nói hắn không phải người bình thường, có thể khẳng định hắn tuyệt đối sẽ không gia nhập vào trong quân đội. Hơn nữa tôi cứ cảm giác hắn là một người không thích bị trói buộc, có lẽ cuộc sống tự do tự tại mới là thích hợp nhất với hắn.
Dừng lại một chút, Quách Khởi tiếp tục nói:
- Chúng ta thấy hắn ăn mặc rất đơn giản, hơn nữa hành động đều rất tùy ý, nhưng tôi cảm giác hắn mới là người kiêu ngạo nhất. Chỉ có điều niềm kiêu ngạo của hắn không giống với một số người, đặt ở trên mặt, hoặc là ngụy tạo ở trong lòng. Niềm kiêu ngạo của hắn là chỉ do tự nhiên mà nên, vừa không lộ ra ngoài cũng không ẩn núp. Nếu là anh công tử thứ dữ mặc Armani đứng chung với hắn một chỗ, tôi cảm giác công tử kia cũng chỉ có thể là vai phụ.
- Anh Phương đại ca, người thứ dữ như vậy, anh lúc ấy làm sao mời được vậy?
Phương Vĩ có chút sùng bái mà hỏi. Từ sau khi Diệp Mặc cứu y, y vẫn rất sùng bái Diệp Mặc, từng giây từng phút muốn bái hắn làm thầy.
Quách Khởi cười cười nói:
- Tôi chỉ nói vì chúng ta đều là người Hoa Hạ, hắn liền đồng ý.
...
- Anh Diệp, anh chờ tôi một chút.
Trì Uyển Thanh kêu cùng đi qua.
Diệp Mặc ngừng lại, nhìn nhìn Trì Uyển Thanh,
- Cô tại sao cũng tới? Hiện ở trong này khá u ám, ánh trăng đêm nay cũng không phải rất sáng, hơn nữa ở đây này còn tương đối nguy hiểm, tôi là đi tìm đồ, một hồi sẽ có thể trở về. Miệng vết thương của cô vừa lành, còn tới đây làm chi, nhanh lên trở về đi.
- Tôi, anh Diệp, tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không gia nhập bộ đội chúng tôi, cho nên, chờ anh đem tôi đưa đến chỗ đó rồi anh cũng sẽ ra đi, tôi còn không biết khi nào mới có thể nhìn thấy anh. Tôi muốn, tôi muốn ở bên anh thêm một hồi.
Có lẽ cho tới bây giờ đều không có quan hệ bằng hữu khác phái, Trì Uyển Thanh đối với Diệp Mặc đã hai lần cứu tính mạng cô, liền phá lệ dựa dẫm.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, hắn cảm giác được Trì Uyển Thanh đối với hắn có chút dựa dẫm quá mức, việc này không phù hợp thân phận một người lính của cô, có lẽ cô là vì nguyên nhân khác mới đi bộ đội, tuy nhiên việc đó cũng không cần phải hỏi.
Đang muốn nói 'Đồ ngốc, về sau tôi cũng có thể tới thăm cô mà’ tuy nhiên nói đến bên miệng Diệp Mặc lại dừng lại, chính mình sau khi đi rồi thật sự sẽ đến thăm nàng ư? Tuyệt đối không thể nào. Con đường hắn phải đi và con đường Trì Uyển Thanh phải đi hoàn toàn khác nhau, hai người không thể có giao điểm, làm sao có thể gặp lại?
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc thở dài nói:
- Được rồi, vậy cô hãy theo tôi đi.
Ngẫm lại khiến Trì Uyển Thanh đi theo hắn cũng tốt, dù sao đợi lát nữa nếu mình bắt được Thử Lang thật, muốn tặng cho Trì Uyển Thanh, nhất định phải để Thử Lang nhận chủ.
- Cảm ơn anh Diệp.
Nói xong Trì Uyển Thanh hưng phấn nắm lấy cánh tay Diệp Mặc.
Diệp Mặc lắc lắc đầu, Trì Uyển Thanh rõ ràng vẫn là một cô bé có chút khờ dại, khi cho nàng vào bộ đội, cái mặt mỗi ngày lạnh như băng, cũng thật sự làm khó nàng, có lẽ cuộc sống trường học mới là thích hợp nhất cho nàng.
- Cô tòng quân mấy năm rồi, tại sao không đi tới trường học đọc sách?
Diệp Mặc nghĩ tới liền hỏi.
- Tôi học năm thứ hai thì ông nội tôi nhất định bảo tôi đi xem mặt một người mà tôi không thích, tôi liền cự tuyệt, người đó tìm tới trường học. Tôi nói cho cha tôi biết, nhưng không ngờ cha tôi lại đồng ý lời của ông nội. Tôi liền âm thầm chạy đi tìm chú Giang, gia nhập quân đội, không trở về nữa.
Trì Uyển Thanh có chút ảm đạm nói.
Diệp Mặc không nói gì, vì sao những người này đều thích dùng hôn nhân để tăng cường thực lực cho nhau? Bất kể ở chỗ nào, loại chuyện này đều đang không ngừng phát sinh.
- Nhưng cô cũng không thể cả đời đều ở trong bộ đội, chờ cô trở về, còn không phải sẽ bị cha và ông nội cô vội vàng kéo đi xem mắt ư?
Diệp Mặc thuận miệng nói.
- Tôi không muốn trở về, mẹ tôi thường xuyên đến thăm tôi, bà ấy còn giúp tôi mở...
Trì Uyển Thanh im lặng thật đúng lúc, cô thiếu chút nữa nói ra công ty mà cô muốn cho Diệp Mặc tới làm, là công ty của cô mở.
Kịp thời ngậm miệng, Trì Uyển Thanh đột nhiên hỏi:
- Anh Diệp, anh ưu tú như vậy, hẳn là sớm đã có bạn gái?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Tôi bây giờ không có việc làm, đi đến đâu thì đó là nhà. Tôi có thể xem là ưu tú sao? Bạn gái ư, thật ra không có. Tuy nhiên bà xã thật ra có một người, ha hả.
- A, anh đã kết hôn?
Trì Uyển Thanh bỗng nhiên trong lòng rất trống rỗng, cái loại cảm giác mất mát này không ngờ không thể hình dung được.
Diệp Mặc như không chú ý tới thần thái của Trì Uyển Thanh, phối hợp nói:
- Cô ấy cũng giống cô, không muốn cùng người khác đính hôn, nên giả vờ kết hôn cùng với tôi, giúp một việc mà thôi. Ngày nào đó cô muốn tôi giúp tôi cũng rất vui à.
Nói xong tự giễu cười.
- Cái gì? Anh Diệp, anh là giả kết hôn? Người phụ nữ kia lợi dụng anh? Sao lại có loại phụ nữ hư hỏng này chứ?
Trì Uyển Thanh vừa nghe lập tức liền bất bình tức giận, thậm chí ngay cả anh Diệp người như thế cũng đi lợi dụng. Ngẫm nghĩ một chút tiếp tục nói:
- Anh Diệp, tại sao anh phải bị cô ta lợi dụng, loại phụ nữ này không cần để ý cô ta là tốt rồi.
Tại sao phải bị cô ta lợi dụng? Diệp Mặc thần sắc bỗng nhiên ảm đạm xuống, hắn nhớ tới sư phụ Lạc Ảnh đáng thương của mình, hiện tại không biết cô ấy như thế nào. Có lẽ chỉ cần có một tia bóng dáng Lạc Ảnh, hắn đều nguyện ý bị người ta lợi dụng. Sở dĩ hắn giúp Ninh Khinh Tuyết, hoặc là ở sâu trong nội tâm của hắn, là muốn nếu ngày nào đó sư phụ Lạc Ảnh của hắn có khó khăn, sẽ có người giúp cô ấy như vậy.
- Rất xin lỗi, anh Diệp, tôi sẽ không hỏi anh nữa.
Trì Uyển Thanh vừa thấy bộ dạng Diệp Mặc ảm đạm, lập tức liền hiểu được hắn đồng ý nhất định là có nguyên nhân.
- A
Diệp Mặc kinh ngạc kêu lên một tiếng, cúi người, nhìn một gốc cây nấm đã bị ăn chỉ còn lại có một chút rễ.
Quả nhiên có linh thảo, tuy rằng 'Duẩn cô' ' còn chưa tính là linh thảo, nhưng cũng đựng chút ít linh khí, xem ra Thử Lang chính là bị thứ này hấp dẫn tới.
- Làm sao vậy, anh Diệp?
Trì Uyển Thanh thấy Diệp Mặc ngừng lại, liền vội vàng hỏi.
- Đừng nói chuyện, tôi đã nhìn thấy.
Diệp Mặc thần thức đã quét thấy Thử Lang cách đó mấy mét, Thử Lang rõ ràng cũng phát hiện ra Diệp Mặc, chỉ có điều nó lại không nhúc nhích, xem ra nó đoán chắc Diệp Mặc không thể phát hiện ra nó, lúc này mới không sợ hãi.