Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 61: Chẳng lẽ chỉ vì báo ân
- Tôi đi cứu cô ấy, các ngươi chú ý một chút, loại rắn này sẽ không tấn công đối với các ngươi.
Nói xong Diệp Mặc mang theo Trì Uyển Thanh rất nhanh vọt vào trong lều.
Diệp Mặc biết đây không phải rắn, cái này gọi là Thử Lang. Vẻ ngoài không sai biệt lắm với rắn, nhưng có tứ chi, ánh mắt buổi tối có thể phát ra lục quang, tựa như Sói, Thử Lang chẳng những là tốc độ vô cùng nhanh, người bình thường căn bản là nhìn không tới. Hơn nữa da ngoài của nó còn rất cứng, tấn công bình thường căn bản cũng không tạo thành thương tổn đối với nó. Chủ yếu nhất là Thử Lang kỳ độc vô cùng, tuyệt đối không thể so sánh với rắn độc bình thường.
Thử Lang trưởng thành còn mọc ra cánh, con Thử Lang này rõ ràng vẫn đang còn nhỏ, tuy nhiên chỗ Địa Cầu linh khí thiếu thốn này lại có Thử Lang, Diệp Mặc cũng rất là ngạc nhiên.
Bởi vì Thử Lang sẽ không động thủ đối với người bình thường, nó chỉ mẫn cảm đối với thực vật linh khí và những thứ đồ vật có linh khí, bởi vì loại vật này đặc biệt thích cắn nuốt thực vật linh khí. Xem ra Thử Lang này nếu không phải vì Diệp Mặc là người tu luyện, thì cũng vì trên người hắn có mang 'Tử tâm đằng" mới có thể tấn công hắn.
Diệp Mặc vội vàng đem áo Trì Uyển Thanh kéo lên, lúc này, hắn cũng không có tâm tư đi quản cái khác. Trì Uyển Thanh phía sau lưng bị cắn hai lỗ nhỏ, khí đen đã tạo thành một tuyến hướng lên trên mà di chuyển, ở trên lưng Trì Uyển Thanh rất khác thường. Diệp Mặc dùng chân khí bài trừ độc huyết, lấy thảo dược ra lại dùng chân khí giúp cô hấp thu thảo dược. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chất độc cuối cùng đã bị khống chế, nhưng Diệp Mặc biết rằng, đây chỉ là tạm thời khống chế thôi, nếu không thể hoàn toàn giải trừ độc tố, Trì Uyển Thanh sẽ không qua khỏi sau một giờ.
Nhưng dùng cái gì có thể giúp cô trị liệu? Diệp Mặc đem Trì Uyển Thanh lật qua, làm cho nàng ngồi ở trong lòng của mình, trong lòng lại lo lắng nghĩ biện pháp.
Trì Uyển Thanh vẫn như cũ bị hôn mê, trên mặt màu xám tuy rằng không hề tăng thêm, nhưng vẫn đang rất rõ ràng.
Thử Lang thích cắn nuốt thực vật linh khí, nó cắn người chẳng những trúng độc, hơn nữa nguyên khí thân thể cũng sẽ tiêu tan, liền giống với khả năng tồn tại, một người nếu sức sống đều tiêu tán, cho dù là đem toàn bộ độc giải trừ, cũng không thể sống được bao lâu.
Lúc này Trì Uyển Thanh đã thuộc loại sức sống dần dần tiêu tan, dù là đem toàn bộ chất độc trong cơ thể cô ấy bức ra, cô cũng không có thể sống sót. Nếu ở Tu Chân giới, tùy tiện dùng chút linh khí đan dược là có thể cứu sống cô, nhưng nơi này không cần nói đến linh khí đan dược, ngay cả linh thảo cũng không có.
Bất kể cô có phải đến giúp mình hay không, nhưng Trì Uyển Thanh đích xác bởi vì Diệp Mặc mới bị Thử Lang cắn. Diệp Mặc nếu không thể cứu cô nhất định sẽ cảm thấy có lỗi, hơn nữa hắn đối với Trì Uyển Thanh còn rất có thiện cảm.
Nếu có một gốc linh thảo thì tốt rồi, nếu có linh thảo, hắn có thể dùng linh thảo khôi phục sức sống cho Trì Uyển Thanh, đáng tiếc, 'Cỏ Ngân Tâm' đã không có, hơn nữa vừa mới gieo trồng khẳng định còn chưa có nẩy mầm. Ừ, mình không phải là có một đoạn 'Tử tâm đằng' sao? Dùng 'Tử tâm đằng' hẳn là có thể cứu được Trì Uyển Thanh đấy.
Vừa nghĩ tới thật vất vả mới gặp được một đoạn ngắn 'Tử tâm đằng' lại bị Trì Uyển Thanh ăn, Diệp Mặc trong lòng vẫn là có chút không nỡ. Dù sao nếu chẳng may 'Cỏ Ngân Tâm' không thể gieo trồng, đoạn đằng này có tác dụng rất lớn đối với hắn. Tuy nhiên vừa nghĩ tới Trì Uyển Thanh là vì mình, Diệp Mặc vẫn đem 'Tử tâm đằng' ra.
Hơn nữa, chẳng lẽ cô nếu không phải là vì mình, chẳng lẽ mình thấy chết mà không cứu? Trác Ái Quốc không chút ngại ngùng đem đồ vật cho mình, Diệp Mặc hắn vì sao lại không thể mang cho người khác? Chẳng lẽ Diệp Mặc hắn so với người khác lại nhỏ nhen vậy sao? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không khỏi có chút hổ thẹn.
Diệp Mặc lấy ra 'Tử tâm đằng " đang muốn dùng biện pháp hóa thành thuốc nước đút cho Trì Uyển Thanh, chợt nhớ tới hắn ăn xong 'Cỏ Ngân Tâm' mới chừng một tháng, trong máu khẳng định còn đựng dược tính 'Cỏ Ngân Tâm'. Hơn nữa cho dù không có, hắn là người tu luyện, máu của hắn khẳng định có linh khí, muốn trị vết thương cho Trì Uyển Thanh nói không chừng hiệu quả tốt hơn so với 'Tử tâm đằng'.
Dù sao Trì Uyển Thanh không thể trực tiếp hấp thu 'Tử tâm đằng', còn cần Diệp Mặc hỗ trợ, quá mức phiền toái. Nghĩ đến đây Diệp Mặc không chút do dự cắt cổ tay của mình, đưa cổ tay đang chảy máu nhắm ngay miệng Trì Uyển Thanh, đồng thời dùng chân khí trợ giúp Trì Uyển Thanh hấp thu dược tính.
Trì Uyển Thanh trên mặt màu xám đã tiêu tan, tia xám xịt dọc theo đường cũ trở về, trực tiếp tràn ra theo miệng vết thương phía sau lưng cô. Tuy nhiên máu chảy ra đều là màu đen, dần dần bắt đầu chuyển sang đỏ.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên có thể, xem ra dược tính 'Cỏ Ngân Tâm' trong máu của mình còn chưa hoàn toàn bị hấp thu.
Trì Uyển Thanh cảm nhận được một hương vị kỳ quái, mở to mắt, lại thấy tay Diệp Mặc đang chảy máu, mà phương hướng lại là trong miệng của mình.
Sợ tới mức Trì Uyển Thanh kêu to, vội vàng đem tay Diệp Mặc đẩy ra. Diệp Mặc thấy Trì Uyển Thanh đã tỉnh, hơn nữa nọc độc Thử Lang cũng đã được loại bỏ, cũng liền bịt lại miệng vết thương của mình.
- Anh Diệp, anh để cho tôi uống... uống...
Trì Uyển Thanh kinh hoảng, không ngờ không dám nói ra sự thật.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, tôi thường xuyên đi bệnh viện hiến máu, cô hiện tại mất máu một chút, tôi truyền cho cô ít máu cũng là việc nên làm. Cô không cần bận tâm, nói không chừng ngày nào đó tôi mất máu, cô cũng có thể giúp ta hiến chút máu đấy.
Diệp Mặc nói đơn giản, nếu nói cho cô biết máu của mình có chứa 'Cỏ Ngân Tâm' gì đó, thật sự là quá phức tạp. Huống chi còn dính đến sự tình sức sống và linh khí, phỏng chừng cô cũng nghe không hiểu.
Trì Uyển Thanh tuy rằng nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cũng biết cô bị rắn cắn, không lẽ lại dẫn tới hiện tượng mất máu, hơn nữa cho dù là truyền máu, cũng không phải dùng cách như vậy.
Tuy nhiên lúc này cô lại không nghĩ được những thứ đó, trong lòng của nàng chỉ có một loại cảm động, cảm động Diệp Mặc vì nàng hiến máu. Chỉ có điều cô lại quên vết thương của nàng cũng là vì Diệp Mặc mới bị như vậy.
- Cảm ơn anh, anh Diệp, tôi...
Trì Uyển Thanh giật mình, lúc này mới phát hiện mình còn nằm trong lòng ngực của Diệp Mặc, sắc mặt lập tức trở nên có chút nóng lên.
Diệp Mặc cũng phát hiện tình trạng, liền tranh thủ để Trì Uyển Thanh xuống,
- Cô bây giờ đã không sao, nghỉ ngơi một chút đi. Vật kia rất độc đấy, đợi lát nữa tôi đi tìm xem xem.
Diệp Mặc muốn tìm Thử Lang là có mục đích, nếu ở trong này xuất hiện Thử Lang, chứng tỏ chỗ này có lẽ có linh dược. Hơn nữa ở Địa Cầu phát hiện Thử Lang đúng là hiếm thấy rồi, thứ này bình thường chỉ hiện ra tại những nơi có linh khí đậm đặc, mà linh khí ở Địa Cầu tương đối thiếu thốn.
Thấy Trì Uyển Thanh sắc mặt đã khôi phục bình thường, Diệp Mặc nhắc nhở một câu:
- Lần sau không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết không, vừa rồi thiếu chút nữa không cứu sống được cô, thật là.
Diệp Mặc ngụ ý là, việc này vốn là không cần thiết, nếu không phải Trì Uyển Thanh nhào đầu về phía trước, hắn sẽ không bị Thử Lang công kích. Những lời này nói ra, dường như có chút làm người khác tổn thương, dù sao Trì Uyển Thanh lúc ấy là vì hắn, hơn nữa cô cũng không biết Diệp Mặc có thể né tránh.
- Không, lần sau gặp tôi vẫn muốn ngăn nó lại. Anh trúng độc, là chết chắc, còn tôi trúng độc, còn có anh cứu sống tôi.
Trì Uyển Thanh thanh âm tuy rằng thấp, nhưng lại rất kiên định.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, trong lòng có chút cảm động, lập tức nói:
- Đồ ngốc, dù là cô trúng độc tôi cũng không nhất định có thể cứu sống, hôm nay rất nguy hiểm, lần sau phải nhớ kỹ đấy. Nếu chẳng may tôi cứu không được cô thì phải làm sao?
Trì Uyển Thanh lắc lắc đầu.
- Anh Diệp, tôi không hiểu những thứ này, anh đã cứu tôi, tôi chỉ là trong lòng không muốn để rắn cắn anh. Dù cứu không được, tôi cũng vui, lần sau nếu gặp lại, tôia vẫn sẽ hành động như vậy...
Dường như sợ bị Diệp Mặc trách cứ, thanh âm của nàng rốt cục càng nói càng nhỏ.
Diệp Mặc thở dài, cô gái nhỏ này, thật sự là làm cho đau lòng người. Hắn thậm chí hoài nghi mình tiễn Trì Uyển Thanh thêm đoạn đường có phải là lựa chọn chính xác hay không, Trì Uyển Thanh đối với mình không giống như chỉ đơn giản là báo ân.
Nói xong Diệp Mặc mang theo Trì Uyển Thanh rất nhanh vọt vào trong lều.
Diệp Mặc biết đây không phải rắn, cái này gọi là Thử Lang. Vẻ ngoài không sai biệt lắm với rắn, nhưng có tứ chi, ánh mắt buổi tối có thể phát ra lục quang, tựa như Sói, Thử Lang chẳng những là tốc độ vô cùng nhanh, người bình thường căn bản là nhìn không tới. Hơn nữa da ngoài của nó còn rất cứng, tấn công bình thường căn bản cũng không tạo thành thương tổn đối với nó. Chủ yếu nhất là Thử Lang kỳ độc vô cùng, tuyệt đối không thể so sánh với rắn độc bình thường.
Thử Lang trưởng thành còn mọc ra cánh, con Thử Lang này rõ ràng vẫn đang còn nhỏ, tuy nhiên chỗ Địa Cầu linh khí thiếu thốn này lại có Thử Lang, Diệp Mặc cũng rất là ngạc nhiên.
Bởi vì Thử Lang sẽ không động thủ đối với người bình thường, nó chỉ mẫn cảm đối với thực vật linh khí và những thứ đồ vật có linh khí, bởi vì loại vật này đặc biệt thích cắn nuốt thực vật linh khí. Xem ra Thử Lang này nếu không phải vì Diệp Mặc là người tu luyện, thì cũng vì trên người hắn có mang 'Tử tâm đằng" mới có thể tấn công hắn.
Diệp Mặc vội vàng đem áo Trì Uyển Thanh kéo lên, lúc này, hắn cũng không có tâm tư đi quản cái khác. Trì Uyển Thanh phía sau lưng bị cắn hai lỗ nhỏ, khí đen đã tạo thành một tuyến hướng lên trên mà di chuyển, ở trên lưng Trì Uyển Thanh rất khác thường. Diệp Mặc dùng chân khí bài trừ độc huyết, lấy thảo dược ra lại dùng chân khí giúp cô hấp thu thảo dược. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chất độc cuối cùng đã bị khống chế, nhưng Diệp Mặc biết rằng, đây chỉ là tạm thời khống chế thôi, nếu không thể hoàn toàn giải trừ độc tố, Trì Uyển Thanh sẽ không qua khỏi sau một giờ.
Nhưng dùng cái gì có thể giúp cô trị liệu? Diệp Mặc đem Trì Uyển Thanh lật qua, làm cho nàng ngồi ở trong lòng của mình, trong lòng lại lo lắng nghĩ biện pháp.
Trì Uyển Thanh vẫn như cũ bị hôn mê, trên mặt màu xám tuy rằng không hề tăng thêm, nhưng vẫn đang rất rõ ràng.
Thử Lang thích cắn nuốt thực vật linh khí, nó cắn người chẳng những trúng độc, hơn nữa nguyên khí thân thể cũng sẽ tiêu tan, liền giống với khả năng tồn tại, một người nếu sức sống đều tiêu tán, cho dù là đem toàn bộ độc giải trừ, cũng không thể sống được bao lâu.
Lúc này Trì Uyển Thanh đã thuộc loại sức sống dần dần tiêu tan, dù là đem toàn bộ chất độc trong cơ thể cô ấy bức ra, cô cũng không có thể sống sót. Nếu ở Tu Chân giới, tùy tiện dùng chút linh khí đan dược là có thể cứu sống cô, nhưng nơi này không cần nói đến linh khí đan dược, ngay cả linh thảo cũng không có.
Bất kể cô có phải đến giúp mình hay không, nhưng Trì Uyển Thanh đích xác bởi vì Diệp Mặc mới bị Thử Lang cắn. Diệp Mặc nếu không thể cứu cô nhất định sẽ cảm thấy có lỗi, hơn nữa hắn đối với Trì Uyển Thanh còn rất có thiện cảm.
Nếu có một gốc linh thảo thì tốt rồi, nếu có linh thảo, hắn có thể dùng linh thảo khôi phục sức sống cho Trì Uyển Thanh, đáng tiếc, 'Cỏ Ngân Tâm' đã không có, hơn nữa vừa mới gieo trồng khẳng định còn chưa có nẩy mầm. Ừ, mình không phải là có một đoạn 'Tử tâm đằng' sao? Dùng 'Tử tâm đằng' hẳn là có thể cứu được Trì Uyển Thanh đấy.
Vừa nghĩ tới thật vất vả mới gặp được một đoạn ngắn 'Tử tâm đằng' lại bị Trì Uyển Thanh ăn, Diệp Mặc trong lòng vẫn là có chút không nỡ. Dù sao nếu chẳng may 'Cỏ Ngân Tâm' không thể gieo trồng, đoạn đằng này có tác dụng rất lớn đối với hắn. Tuy nhiên vừa nghĩ tới Trì Uyển Thanh là vì mình, Diệp Mặc vẫn đem 'Tử tâm đằng' ra.
Hơn nữa, chẳng lẽ cô nếu không phải là vì mình, chẳng lẽ mình thấy chết mà không cứu? Trác Ái Quốc không chút ngại ngùng đem đồ vật cho mình, Diệp Mặc hắn vì sao lại không thể mang cho người khác? Chẳng lẽ Diệp Mặc hắn so với người khác lại nhỏ nhen vậy sao? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc không khỏi có chút hổ thẹn.
Diệp Mặc lấy ra 'Tử tâm đằng " đang muốn dùng biện pháp hóa thành thuốc nước đút cho Trì Uyển Thanh, chợt nhớ tới hắn ăn xong 'Cỏ Ngân Tâm' mới chừng một tháng, trong máu khẳng định còn đựng dược tính 'Cỏ Ngân Tâm'. Hơn nữa cho dù không có, hắn là người tu luyện, máu của hắn khẳng định có linh khí, muốn trị vết thương cho Trì Uyển Thanh nói không chừng hiệu quả tốt hơn so với 'Tử tâm đằng'.
Dù sao Trì Uyển Thanh không thể trực tiếp hấp thu 'Tử tâm đằng', còn cần Diệp Mặc hỗ trợ, quá mức phiền toái. Nghĩ đến đây Diệp Mặc không chút do dự cắt cổ tay của mình, đưa cổ tay đang chảy máu nhắm ngay miệng Trì Uyển Thanh, đồng thời dùng chân khí trợ giúp Trì Uyển Thanh hấp thu dược tính.
Trì Uyển Thanh trên mặt màu xám đã tiêu tan, tia xám xịt dọc theo đường cũ trở về, trực tiếp tràn ra theo miệng vết thương phía sau lưng cô. Tuy nhiên máu chảy ra đều là màu đen, dần dần bắt đầu chuyển sang đỏ.
Diệp Mặc nhẹ nhàng thở ra, quả nhiên có thể, xem ra dược tính 'Cỏ Ngân Tâm' trong máu của mình còn chưa hoàn toàn bị hấp thu.
Trì Uyển Thanh cảm nhận được một hương vị kỳ quái, mở to mắt, lại thấy tay Diệp Mặc đang chảy máu, mà phương hướng lại là trong miệng của mình.
Sợ tới mức Trì Uyển Thanh kêu to, vội vàng đem tay Diệp Mặc đẩy ra. Diệp Mặc thấy Trì Uyển Thanh đã tỉnh, hơn nữa nọc độc Thử Lang cũng đã được loại bỏ, cũng liền bịt lại miệng vết thương của mình.
- Anh Diệp, anh để cho tôi uống... uống...
Trì Uyển Thanh kinh hoảng, không ngờ không dám nói ra sự thật.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Không sao, tôi thường xuyên đi bệnh viện hiến máu, cô hiện tại mất máu một chút, tôi truyền cho cô ít máu cũng là việc nên làm. Cô không cần bận tâm, nói không chừng ngày nào đó tôi mất máu, cô cũng có thể giúp ta hiến chút máu đấy.
Diệp Mặc nói đơn giản, nếu nói cho cô biết máu của mình có chứa 'Cỏ Ngân Tâm' gì đó, thật sự là quá phức tạp. Huống chi còn dính đến sự tình sức sống và linh khí, phỏng chừng cô cũng nghe không hiểu.
Trì Uyển Thanh tuy rằng nhất thời không kịp phản ứng, nhưng cũng biết cô bị rắn cắn, không lẽ lại dẫn tới hiện tượng mất máu, hơn nữa cho dù là truyền máu, cũng không phải dùng cách như vậy.
Tuy nhiên lúc này cô lại không nghĩ được những thứ đó, trong lòng của nàng chỉ có một loại cảm động, cảm động Diệp Mặc vì nàng hiến máu. Chỉ có điều cô lại quên vết thương của nàng cũng là vì Diệp Mặc mới bị như vậy.
- Cảm ơn anh, anh Diệp, tôi...
Trì Uyển Thanh giật mình, lúc này mới phát hiện mình còn nằm trong lòng ngực của Diệp Mặc, sắc mặt lập tức trở nên có chút nóng lên.
Diệp Mặc cũng phát hiện tình trạng, liền tranh thủ để Trì Uyển Thanh xuống,
- Cô bây giờ đã không sao, nghỉ ngơi một chút đi. Vật kia rất độc đấy, đợi lát nữa tôi đi tìm xem xem.
Diệp Mặc muốn tìm Thử Lang là có mục đích, nếu ở trong này xuất hiện Thử Lang, chứng tỏ chỗ này có lẽ có linh dược. Hơn nữa ở Địa Cầu phát hiện Thử Lang đúng là hiếm thấy rồi, thứ này bình thường chỉ hiện ra tại những nơi có linh khí đậm đặc, mà linh khí ở Địa Cầu tương đối thiếu thốn.
Thấy Trì Uyển Thanh sắc mặt đã khôi phục bình thường, Diệp Mặc nhắc nhở một câu:
- Lần sau không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết không, vừa rồi thiếu chút nữa không cứu sống được cô, thật là.
Diệp Mặc ngụ ý là, việc này vốn là không cần thiết, nếu không phải Trì Uyển Thanh nhào đầu về phía trước, hắn sẽ không bị Thử Lang công kích. Những lời này nói ra, dường như có chút làm người khác tổn thương, dù sao Trì Uyển Thanh lúc ấy là vì hắn, hơn nữa cô cũng không biết Diệp Mặc có thể né tránh.
- Không, lần sau gặp tôi vẫn muốn ngăn nó lại. Anh trúng độc, là chết chắc, còn tôi trúng độc, còn có anh cứu sống tôi.
Trì Uyển Thanh thanh âm tuy rằng thấp, nhưng lại rất kiên định.
Diệp Mặc hơi sửng sốt, trong lòng có chút cảm động, lập tức nói:
- Đồ ngốc, dù là cô trúng độc tôi cũng không nhất định có thể cứu sống, hôm nay rất nguy hiểm, lần sau phải nhớ kỹ đấy. Nếu chẳng may tôi cứu không được cô thì phải làm sao?
Trì Uyển Thanh lắc lắc đầu.
- Anh Diệp, tôi không hiểu những thứ này, anh đã cứu tôi, tôi chỉ là trong lòng không muốn để rắn cắn anh. Dù cứu không được, tôi cũng vui, lần sau nếu gặp lại, tôia vẫn sẽ hành động như vậy...
Dường như sợ bị Diệp Mặc trách cứ, thanh âm của nàng rốt cục càng nói càng nhỏ.
Diệp Mặc thở dài, cô gái nhỏ này, thật sự là làm cho đau lòng người. Hắn thậm chí hoài nghi mình tiễn Trì Uyển Thanh thêm đoạn đường có phải là lựa chọn chính xác hay không, Trì Uyển Thanh đối với mình không giống như chỉ đơn giản là báo ân.