Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 1005: Sự sắp xếp trước khi rời khỏi



Nếu như vừa mới bắt đầu đã kết giao với "Mặc Nguyệt", còn có thể nói là giúp người khi gặp nạn, bây giờ nhiều nhất thì cũng chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm mà thôi, có thể nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng có Vọng Nguyệt tông đỡ đầu, còn ai dám đụng chạm đến "Mặc Nguyệt"?
Kỳ Tử Ngư cũng cảm thấy buồn bực, bản thân là một tu sĩ Hư Thần hậu kỳ, hỏi thăm một tu sĩ Kim Đan, chẳng những phải đợi, lại còn bất an, cái này đúng thật là…
Ngay trong lúc Kỳ Tử Ngư trong lòng cảm giác không được thoải mái, lại được mời vào trong.
Diệp Mặc thấy Kỳ Tử Ngư bỗng nhiên có chút cảm giác quen thuộc, hắn tu luyện công pháp thần thức, cảm giác được thần thức của người này hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi. Tuy nhiên Kỳ Tử Ngư này dù sao cũng là một thành chủ, bản thân bây giờ lại đang ở thành Phỉ Hải, người ta cũng đã vào rồi, Diệp Mặc lập tức đứng dậy chắp tay hành lễ nói:
- Kỳ tiền bối, Diệp Mặc tôi vì công việc bề bộn, nên vẫn chưa có thời gian đến thăm thành chủ đại nhân trước được, hôm nay thành chủ lại đại giá quang lâm, thực sự là có chút thấp thỏm lo âu.
Lời này là đạo đức giả, nhưng Diệp Mặc biết rằng, Kỳ Tử Ngư cũng biết. Đừng nói đến chuyện Diệp Mặc vẫn chưa đến thăm hỏi Kỳ Tử Ngư, cho dù là đi rồi, cũng không gặp được Kỳ Tử Ngư.
Tô Kiến Hồ thực ra lại có con mắt khác với Diệp Mặc, theo lý mà nói với người thông minh như Diệp Mặc, sau khi Kỳ Tử Ngư bước vào, chắc chắn muốn làm lớn quan hệ với mình. Thậm chí còn ám thị Vọng Nguyệt tông thành người đỡ đầu của "Mạc Nguyệt", nhưng người ta cũng không đề cập đến một chữ.
- Diệp hội chủ quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, trẻ tuổi như vậy, không ngờ đã là người đứng đầu ở luyện đan danh nhân đường rồi. Kỳ Tử Ngư tôi hối hận đã chậm trễ.
Kỳ Tử Ngư khách khí với Diệp Mặc rồi lại chắp tay hành lễ nói với Tô Kiến Hồ nói:
- Vị này hẳn là Tô trưởng lão của Vọng Nguyệt tông của tông môn tám sao rồi, đã gặp qua anh Tô rồi.
- Ha ha.
Tô Kiến Hồ tính tình cay nghiệt, tùy tiện chào hỏi một câu, Vọng Nguyệt tông của y cũng không cần phải khách khí với Kỳ Tử Ngư. Nếu như không nể mặt Diệp Mặc, y căn bản cũng không gặp Kỳ Tử Ngư. Gã và y cũng là Hư Thần hậu kỳ thì sao chứ? Thành Phỉ Hải mặc dù tiếng tăm lừng lẫy, nhưng Vọng Nguyệt tông muốn tiêu diệt thành Phỉ Hải thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Diệp Mặc thấy hai người họ chào hỏi nhau, hắn cũng không lên tiếng.
Tô Kiến Hồ thấy vậy đành phải nói:
- Tôi muốn mời Diệp đan sư đến giúp, sau này chuyện của "Mạc Nguyệt" cũng chính là chuyện của Vọng Nguyệt tông chúng tôi. "Mạc Nguyệt" ở thành Phỉ Hải cũng xin Kỳ thành chủ chiếu cố vài phần.
- Không dám không dám.
Kỳ Tử Ngư sau khi nghe thấy câu nói này, tinh thần chấn động, cái mà gã đợi chính là câu nói này. Cho nên gã đợi Tô Kiến Hồ vừa nói xong, lập tức nói với Diệp Mặc:
- Diệp đan sư, sau này chuyện của "Mặc Nguyệt", đồng thời cũng là chuyện của thành Phỉ Hải chúng tôi, có vấn đề gì, Diệp đan sư có thể trực tiếp đề xuất.
Diệp Mặc cũng đợi những lời này, cái mà hắn cần không phải chỉ là cái chỗ đến Nam An châu, cái mà hắn càng để tâm chính là sự ủng hộ của hai bên Vọng Nguyệt tông và thành Phỉ Hải, nói như vậy, hắn mới có thể yên tâm đến Nam An châu.
- Nếu đã như vậy thì xin đa tạ Tô trưởng lão và Kỳ thành chủ, sau này nếu như Diệp mỗ cần phải đi Nam An châu, "Mặc Nguyệt" vẫn làm phiền hai người chiếu cố một chút.
Diệp Mặc đứng dậy chắp tay hành lễ nói, đây mới là mục đích của hắn.
Thấy Diệp Mặc nói như vậy, Kỳ Tử Ngư trong lòng kinh hãi rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng gã sở dĩ giật mình, đó là vì Diệp Mặc không ngờ có tư cách đến Nam An châu, điều này rõ ràng tông chủ của Vọng Nguyệt tông tiến cử rồi.
Thở phào một hơi, là vì Diệp Mặc cũng không có yêu cầu Tô Kiến Hồ đối phó với thành Phỉ Hải của y, mà lại thỉnh cầu sự hỗ trợ của y, nếu như vậy, trái lại lại dễ xử lý rồi.
Diệp Mặc lấy ra một bình "rượu Thạch Duẩn tủy", sau đó lấy ba chén, mỗi người một chén đầy.
- Đây là bình rượu mà Lệ Du Cáp muốn cướp lấy sao?
Kỳ Tử Ngư vừa nhìn thấy bình rượu mà Diệp Mặc lấy ra, lập tức nhận ra ngay. Rõ ràng là gã đã nhìn thấy nội dung ghi chép trong Tinh Nguyên Cầu.
- Rượu Thạch Duẩn Tủy…
Tiếp theo Tô Kiến Hồ và Kỳ Tử Ngư dường như trong cùng một lúc gọi tên loại rượu này.
- Không ngờ anh lại có rượu được làm từ "Vạn niên thạch duẩn tủy"?
Tô Kiến Hồ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, "Vạn niên thạch duẩn tủy" không cần nói đến y, cho dù là tu sĩ Hóa chân cũng trông thấy mà thèm.
Kỳ Tử Ngư cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lệ Du Cáp muốn cướp đồ này của Diệp Mặc rồi, thứ này, đừng nói đến Lệ Du Cáp, đến gã cũng muốn cướp.
Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, quả nhiên là như vậy. Hắn chắc rằng nếu như không phải Tô Kiến Hồ cần đến sự giúp đỡ của hắn, nói không chừng hai người họ đã cướp lấy đồ này rồi. Những tên này quả thực không đơn giản, hắn vừa lấy ra vật này, chẳng những Lệ Du Cáp biết, mà hai người trước mặt này cũng biết.
Nhưng hắn lấy "Rượu Thạch Duẩn Tủy" ra, không phải là tùy tiện lấy ra, mà là đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.
Bây giờ hai người hỏi đến, Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây chính là rượu làm từ "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy"…
Không đợi hai người họ ngạc nhiên, Diệp Mặc tiếp tục nói:
- Năm đó khi tôi vẫn là Trúc Cơ, đã lấy được năm giọt "Vạn niên thạch duẩn tủy"…
- Cái gì, năm giọt "Vạn niên thạch duẩn tủy" đó không ngờ lại bị anh lấy được.
Kỳ Tử Ngư lại ngạc nhiên thốt ra, Tô Kiến Hồ cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên y cũng biết chuyện này.
Diệp Mặc bộ dạng không biết gì nói:
- Tôi cũng không biết năm giọt "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" này có xuất xứ từ đâu, chẳng qua là năm đó sau khi tôi lấy được, thì lấy hai giọt ngâm ra bầu rượu này, ba giọt còn lại thì vẫn ở đây.
Nghe thấy Diệp Mặc nói ba giọt "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" vẫn còn, Tô Kiến Hồ và Kỳ Tử Ngư cùng lúc đứng dậy, trong mắt sốt ruột, hiển nhiên sự quý báu của "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" bọn họ rõ hơn ai khác.
Hai người đều muốn mở miệng hỏi Diệp Mặc muốn lấy được ba giọt "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy", nhưng lập tức lại nhớ đến giá cả năm đó, liền đều ngồi xuống.
Một giọt một trăm triệu là giá mở đầu, hơn nữa cho dù là hai người có thể gom góp được ba trăm triệu linh thạch, thì cũng làm cho nguyên khí tổn thương trầm trọng, huống chi hai người muốn tự thu gom số linh thạch này quả thực quá khó.
Hai người một ngụm uống cạn chén rượu trước mặt, thật giống như tu vi toàn thân thể lại tăng lên một cấp bậc nữa vậy. Hai người đều biết, cảm giác này không phải cảm giác ảo, mà là loại rượu này có thể hóa giải được đan độc trong cơ thể họ.
Người tu luyện sợ nhất chính là đan độc, muốn không có đan độc, thì không thể ăn đan dược. Nhưng không ăn đan dược, muốn tu luyện cao hơn, e là tư chất kém cỏi, cũng không được.
Cho nên người tu luyện khi ăn đan dược, đều cũng có chút dè chừng. Đan dược cấp bậc càng cao, đan độc lại càng ít, nhưng cũng càng khó bài trừ ra được. Nếu như không có đan độc, bất cứ người nào trên lý mà nói đều có thể dùng đan dược tích lũy đến Hóa chân, trên thực tế thì lại không có khả năng.
Diệp Mặc biết rằng cơ hội đã chính muồi, hắn đột nhiên nhìn Tô Kiến Hồ nói:
- Tô trưởng lão, thực ra thành phần thuốc chủ yếu của "Phục thần đan" không phải là "Phục Thần Mộc Đằng", chỉ có điều sau đó thành phần thuốc đó lại không tìm ra được, những đan sư khác chỉ có thể dùng "Phục Thần Mộc Đằng" thay thế mà thôi. Hơn nữa dùng "Phục Thần Mộc Đằng" thay thế để luyện chế ra "Phục thần đan", chẳng những hiệu quả bị giảm bớt đi nhiều, mà còn có di chứng về sau nữa.
- Hả…
Tô Kiến Hồ cũng không thể nào ngồi yên được, thậm chí đến ba giọt "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" vừa nãy cũng quên luôn. Một hồi lâu y mới tỉnh lại, hỏi Diệp Mặc:
- Nói như vậy, cho dù là anh luyện chế ra "Phục Thần Đan" cũng…
Kỳ Tử Ngư lúc này mới biết Vọng Nguyệt tông đến cầu xin Diệp Mặc luyện chế "Phục Thần Đan", nhưng chuyện này gã cũng không có cách nào tham gia vào được.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói với Tô Kiến Hồ:
- Tô trưởng lão không cần phải vội, đợi tôi nói xong đã.
Đợi Tô Kiến Hồ bình tĩnh trở lại, Diệp Mặc mới nói:
- Vọng Nguyệt tông cầu "Phục thần đan" hiển nhiên là vì có người thần thức bị thương rồi, không thể chữa trị được.
- Đúng vậy.
Tô Kiến Hồ đờ đẫn gật đầu nói, trong lòng dường như còn đang suy nghĩ đến việc khác.
Diệp Mặc còn nói thêm:
- Mặc dù "Phục Thần Mộc Đằng" không phải là linh dược chính để luyện chế ra "Phục thần đan", nhưng tôi lại biết linh dược chính để luyện chế ra "Phục thần đan" là gì.
- Là cái gì?
Không cần Diệp Mặc hỏi, Tô Kiến Hồ hỏi thẳng.
- Chính là "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" mà vừa nãy chúng ta nói đến, cho nên anh không cần lo lắng, "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" tôi còn có ba giọt, cũng có thể luyện chế ra được một lò "Phục thần đan"…
Lời nói của Diệp Mặc vừa mới nói xong, Kỳ Tử Ngư trong lòng liền dâng lên một chút thất vọng, vốn dĩ gã muốn dùng thứ khác để đổi lấy ba giọt "Vạn Niên Thạch Duẩn Tủy" của Diệp Mặc. Không ngờ, bây giờ lại muốn lấy ra để luyện đan.
Quả nhiên lời nói của Diệp Mặc vừa mới dứt, Tô Kiến Hồ lập tức trở nên vui mừng hớn hở, nhưng y lập tức lại nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn Diệp Mặc nói:
- Nếu như vậy, chúng tôi nợ Diệp đan sư quá nhiều rồi.
Diệp Mặc thầm nghĩ, nói nhiều như vậy, chính là muốn anh nợ tôi nhiều mà, nếu không vừa nãy tôi cũng không nói nhiều như vậy đâu.
Diệp Mặc cười ha hả nói:
- Tô trưởng lão nói như vậy thì khách khí rồi, về sau tôi phải rời khỏi thành Phỉ Hải, "Mặc Nguyệt" còn cần đến sự chiếu cố của Tô trưởng lão mà.
Tô Kiến Hồ cuối cùng cũng hiểu ra được ý tứ của Diệp Mặc, lập tức vỗ ngực nói:
- Diệp đan sư, anh yên tâm, Vọng Nguyệt tông tôi sau này sẽ trực tiếp phái một Hư Thần trưởng lão đến thành Phỉ Hải trấn thủ "Mặc Nguyệt" vài chục năm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Thế thì không cần, nếu như có thể chiếu cố đến "Mặc Nguyệt" mười năm, Diệp Mặc đã vô cùng cảm kích rồi.
Diệp Mặc vội vàng đứng dậy nói.
Diệp Mặc tin rằng, khi hắn để lại một nguồn tài nguyên lớn, thời gian mười năm, Ngu Vũ Thiên hẳn là có thể thăng cấp lên Hư Thần rồi.
Nghe thấy Tô Kiến Hồ nói vậy, Kỳ Tử Ngư cũng đứng dậy nói:
- Diệp đan sư yên tâm, "Mặc Nguyệt" ở thành Phỉ Hải sẽ vững như núi Thái Sơn.
Diệp Mặc nhận được hai lời bảo đảm của hai người này, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút, hắn lại lấy ra một bình rượu, đem "Rượu Thạch Duẩn Tủy" trong bình chia làm hai bình nhỏ. Sau đó đưa cho Tô Kiến Hồ và Kỳ Tử Ngư mỗi người một bình, hai người lại không ngừng cảm tạ. Thứ này chỉ là chút đỉnh, hết rồi là hết sạch luôn.

Kỳ Tử Ngư chẳng những kết giao với Vọng Nguyệt tông rồi, cũng nhận được lợi. Trong lòng lại tràn đầy vui sướng rời khỏi, Tô Kiến Hồ thì ở lại chờ Diệp Mặc luyện đan.
Diệp mặc coi như đã đạt được mục đích của mình, thứ nhất, thứ mà Lệ Du Cáp mơ ước có được, hắn đã lấy ra rồi, không có ai còn hiểu lầm hắn nữa. Thứ hai, kéo được sự viện trợ cường mạnh của Vọng Nguyệt tông và Kỳ Tử Ngư, cho dù hắn không ở thành Phỉ Hải, "Mặc Nguyệt" hẳn là cũng vững như núi Thái Sơn.
Điều thứ hai mới chính là điều mà Diệp Mặc lo lắng, mấy người Tống Ánh Trúc ở thành Phỉ Hải, nếu như không có người chống đỡ, thì hắn tuyệt đối không thể yên tâm mà rời khỏi Bắc Vọng châu được, ai mà biết chuyến đi này của hắn mất bao nhiêu thời gian?
Chương trước Chương tiếp
Loading...