Thiên Y Tiêu Dao - Trang 2
Chương 43: Đồ cổ thật?
Đồ cổ thật?
Nghe lời nói này của Trần Ngao, Nam Gia Hi càng không biết phải nói gì thêm nữa, tổng cộng giá trị của hai món này. chỉ có năm ngàn tệ. Món cô mua có giá trị đến hai mươi ngàn tệ là đồ cổ giả, không lẽ món đồ giá trị năm ngàn tệ lại là đồ cổ thật?
Sự khác biệt này cũng quá khó tin như một giấc mơ vậy.
“Chuyện này, chàng trai trẻ à, người ngốc thì tôi gặp rồi, nhưng tôi chưa từng thấy có người ngu ngốc như cậu đó. Bạn gái cậu đã bị Lão Ngô làm thịt một lần rồi, sao cậu còn tự mình đưa đến cửa để ông ta làm thịt thêm lần nữa chứ? Mặc dù bức “Thu Sơn đồ” này được bắt chước rất giống thật, nhưng dù sao đồ giả vẫn là đồ giả, nó đáng giá nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ngàn tệ, còn món rồng phun châu kia cũng chỉ là một món đồ thủ công hiện đại, đều là đồ bỏ đi thôi.”
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh không nhịn được nữa mà thở dài một hơi rồi nói.
Mỗi ngày đều có những kẻ ngốc, nhưng người ngu ngốc như thế này thì đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy.
“Chàng trai trẻ, quy định ở chỗ tôi là hàng đã mua rồi thì không thể đổi hoặc trả lại” Lão Ngô cũng sợ Trần Ngao sẽ hối hận đổi ý nên vội vàng nói.
“Ông không hối hận là được!”
Trần Ngao lại cười một tiếng.
Nghe anh nói vậy, Lão Ngô cười khinh thường, vỗ vỗ ngực. tự hứa: “Cậu đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không hối hận.”
Chỉ là hai món đồ giả thôi, đồ đệ của ông ta nhìn nhầm nên mua vào, ông ta còn đang lo lắng không bán được thì làm sao có thể hối hận chứ?
“Haizz, chàng trai ngốc này, quả thật là bị người ta bán còn giúp người bán đếm tiền mà”
“Nhưng mà, một cô gái ngốc, một chàng trai ngốc, đúng là một cặp xứng đôi nha”
“Lão Ngô lừa gạt người khác cũng không chút nương tay, lừa gạt cả vợ lẫn chồng của người ta luôn một thể”
Trong nhất thời, rất nhiều người xung quanh chỉ vào hai người bọn họ, läc đầu hết lần này đến lần khác, tất cả đều cho rằng Trần Ngao đang bị Lão Ngô lừa gạt.
Gương mặt xinh xắn của Nam Gia Hi đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu, hiện tại cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, đành thở dài: “Trần Ngao, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi sẽ chuyển tiền lại cho anh, tôi sẽ tìm thêm một món quà khác.”
Cô biết điều kiện gia đình của Trần Ngao rất khó khăn, nơi ở hiện tại của anh cũng là do bà Dương cho anh mượn, vì vậy. đương nhiên lần này cô không thể cứ để Trần Ngao trả tiền được.
“Không cần đâu, trước đây cô giúp tôi chăm sóc mẹ tôi, vì vậy hai món này là tôi tặng cho cô." Trần Ngao mỉm cười, sau đó vươn tay lấy bức tranh ra, ở trước mặt mọi người dùng sức kéo mạnh một cái, lập tức tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, bức tranh liền bị xé toạc.
“Đây, không phải chàng trai này biết mình bị lừa nên tức giận xé rách bức tranh chứ?”
“Tôi nói này chàng trai trẻ, coi như là bị lừa gạt thì cũng không cần trút giận lên bức tranh chứ?”
“Đúng vậy, nếu hiện tại đem đi bán lại, nói không chừng còn có thể lấy lại vốn khoảng mấy trăm tệ, bao nhiêu cũng là tiền sao lại không tận dụng?
Nhìn thấy bức tranh bị Trần Ngao xé toạc ra, lập tức có người trào phúng nói, còn dùng ánh mắt như nhìn một thăng ngốc nhìn anh.
Đã gặp qua người ngốc, nhưng chưa gặp qua người nào. ngốc như vậy, dùng tiền mua đồ, khi đồ đến tay rồi thì lại xé rách tan tành.
“Chàng trai trẻ, coi như cậu không thích, thì dù sau nó cũng do cậu tốn năm ngàn tệ mua được, cậu làm như vậy không phải là quá ngốc...” Lão Ngô đã lừa gạt được người khác rồi hiện tại cũng trêu túc, châm chọc nói, nhưng lời còn chưa nói hết, giọng nói lập tức im bặt, hai mắt ông ta mở to tròn xoe nhìn chăm chằm vào Trần Ngao.
Chỉ thấy Trần Ngao từ trong bức tranh bị xé tan thành đang cẩn thận từng li từng tí rút ra một trang giấy, trang giấy bên trong có chút ố vàng, hiển nhiên nó đã có tuổi thọ nhiều năm, phía trên trang giấy còn vẽ cảnh sông nước, nhìn kỹ lại, thế mà lại giống y như đúc với bức tranh giả lúc nấy.
“Đây là... bức “Thu Sơn Đồ” thật!”