Thiên Y Tiêu Dao - Trang 2
Chương 42: Hai món này?
“Hả? Có vấn đề gì vậy?” Nam Gia Hi lập tức trở nên căng. thẳng.
“Cái chén sứ này chắc chắn có từ thời nhà Tống, nhưng phần đáy chén đã bị người ta sửa lại. Tuy nhiên, người thợ sửa cũng rất thông minh, ông ấy đã sửa nó khớp theo đường nét vốn có của cái chén, khiến cho người khác rất khó phát hiện ra” Trần Ngao cầm cái chén lên và nói.
Anh dùng ngón tay chỉ vào phần đáy chén, rồi khế cào cào mấy lần, quả nhiên có một ít bột phấn bị cạo ra, lộ ra một vết nứt, mơ hồ có thể nhìn thấy dấu vết sửa chữa.
“Tên nói dối này.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Nam Gia Hi lộ ra vẻ tức giận: “Tôi lập tức đi tìm ông ta.”
Sau đó cô đi thẳng về hướng phố đồ cổ. Tại phố đồ cổ, trong một cửa hàng nhỏ.
“Ông chủ, cái chén này rõ ràng đã được người khác sửa chữa, thế nhưng ông lại đem ra lừa tôi, ông mau trả tiền lại cho tôi.”
Nam Gia Hi đặt cái chén mà cô đã mua trước đó lên quầy, tức giận nói. Cô vốn là muốn mua một món đồ cổ tốt để chúc mừng sinh nhật ông nội, nhưng bây giờ cô lại bị lừa, may mắn gặp được Trần Ngao, nếu không thì cô sẽ rất mất mặt khi đem cái chén này tặng cho ông nội.
Nghe cô nói vậy, sau quầy có một ông già với chòm râu dê trợn tròn mắt nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên tia ranh mãnh, cười khúc khích:
“Cô bé, cô nói sai rồi, món này là do cô tự mình chọn lấy, là do cô đã chọn sai, sao lại đổ lỗi là tại tôi được?”
“Hơn nữa, giới đồ cổ cũng có nguyên tắc của giới đồ cổ. Một khi đã mua thì không được trả lại hay đổi hàng, nên không có lý do gì để hoàn tiền lại cả.”
“Ông..."
Nghe được những lời vô liêm sỉ từ chỗ của ông chủ, Nam Gia Hi vô cùng tức giận, lúc cô mua thì nói các loại cam đoan chắc chắn với cô rằng đây chính thật là đồ cổ từ đời nhà Tống, hiện tại ông ta lại lấy lý do khác để từ chối, đây không. phải là chiêu trò lừa gạt của ông ta sao?
“Này, cô bé ngốc này, đã không phân biệt được thật giả mà cũng dám đến mua đồ cổ”
“Đúng vậy, cho dù là cao thủ đến đây xem, thì cũng chỉ có thể nhận thua.”
“Ai mà không biết ông chỉ Ngô của cửa hàng Ngô Lão Khang này, mười món đồ trong tay ông ta thì đã hết chín món là đồ giả. Lần trước lần có một cô bé bị lừa, cuối cùng đành phải nhận thua”
Động tĩnh ở bên này rất nhanh đã thu hút rất nhiều người đến xem, tất cả đều chỉ vào Nam Gia Hi, hả hê trước sự xui xẻo của người khác.
Lão Ngô này nổi tiếng là người lừa đảo ở phố đồ cổ, các chuyên gia đến đây đều phải lắc đầu.
“Ông..."
Nghe được những lời nhận xét từ những người xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Gia Hi bởi tức giận mà đỏ bừng, cô muốn lý luận thêm nữa nhưng lại bị Trần Ngao. ngăn lại:
“Quên đi, như ông ấy nói, đồ là mua rồi không được trả lại. Nếu dùng không được thì chúng ta lại chọn thêm một món khác tặng ông nội cô đi.”
“Này, bạn trai của cô đúng thật là tinh tế, nếu món này không vừa ý cô, cô có thể chọn mua thêm món khác nha. Nói không chừng cái tiếp theo cô chọn lại được món tốt hơn thì sao?” Vẻ mặt lão Ngô tươi cười niềm nở, đôi mắt bé như hạt đậu xanh láo liên, không biết lại nghĩ ra cái ý xấu gì nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Gia Hi vẫn còn đỏ bừng vì tức giận, cô trừng mắt nhìn chãm chăm ông ta, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nó: “Nhưng tôi chỉ còn có năm ngàn tệ.”
Trước đó cô đã bị ông già xấu xa này lừa hết số tiền mà cô vất vả tiết kiệm được, bây giờ muốn mua đồ cổ giả với giá năm ngàn tệ còn không đủ chứ nói gì đến đồ cổ thật.
Nghĩ đến đây, cô lại càng cảm thấy tức giận hơn...
Ông già này thật là quá xấu xa.
“Đủ mua rồi!"
Tuy nhiên Trần Ngao lại mỉm cười, liếc nhìn mấy món đồ cổ để trên kệ bên cạnh nói với ông chủ: “Tôi muốn mua hai món đó.”
“Hai món này?”
Lão Ngô sửng sốt nhìn hai món đồ được Trần Ngao chỉ vào, một món là đồ sứ hình rồng, trong miệng ngậm một viên ngọc rồng trông như thật, món còn lại là một cuộn giấy.
“Trần Ngao, hai món này nhìn sơ qua đã biết là đồ giả, đừng mua” Nam Gia Hi lo lằng nói, tuy rằng cô không phải là người chuyên nghiệp, nhưng cô cũng có thể nhìn ra hai món đồ mà Trần Ngao chọn đều là đồ mới, không có khả đó là đồ cổ, còn không băng cái chén nửa thật nửa giả lần trước nữa.
“Nam tiểu thư, tặng quà không quan trọng ở giá tiền mà là ở sự chu đáo. Chỉ cần là đồ của cô tặng, nhất định ông nội cô sẽ thích” Trần Ngao cười nói.
“Chàng trai trẻ này nói rất đúng, tuy rằng bức tranh “Thu Sơn Đồ” này chỉ là bản sao chép nhưng lại được chế tác tinh xảo, có thể so sánh với bản gốc, nó hoàn toàn xứng đáng với giá bốn ngàn tệ, còn khối rồng phun châu này càng ghê gớm hơn nữa, cô nhìn tay nghề chế tác của nó mà xem, quả thật rất đáng ba ngàn tệ, đúng là đã nhặt được món hời mà.” Lão Ngô nói khoác xong mặt mày hớn hở, nhiệt huyết nói đến nước bọt bay tứ tung, đám người hóng chuyện bên ngoài nhao nhao ném cho ông ta ánh mắt khinh thường, là hai món đồ giả mà được ông ta khen ngợi hết lời.
“Chàng trai, chúng ta tính như vậy đi. Hai món này tổng cộng là bảy ngàn tệ, tôi sẽ giảm giá xuống cho cậu, tính cho cậu năm ngàn tệ thôi.” Lão Ngô nhanh chóng đem đồ lấy xuống, như sợ Trần Ngao đổi ý liền làm một mạch ra phiếu xong thu tiền trong một lần.
Gặp được kẻ ngốc như thế này, không làm thịt thì ông đây chính là đồ ngốc.