Thiên Mệnh Nữ Đế
Chương 25
Triệu Minh Thành quỳ gối ôm lấy chân ta, nói đi nói lại, nhất quyết không đồng ý cho ta và Lý Huyền Ca sinh con, muốn ta chọn một người từ tôn thất làm thái tử.
Triệu Minh Thành khéo léo thuyết phục: “Bệ hạ không phải nữ tử bình thường, sinh con sẽ ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc.”
Ta lấy tay che mặt, làm ra vẻ đau buồn:
“Hoàng thúc không biết đâu, đêm qua ta mơ thấy mẫu thân, bà đứng trên trời nhìn ta, khóc nói chỉ muốn có một đứa cháu ngoại, nếu không bà sẽ không yên lòng nơi chín suối.”
Triệu Minh Thành im lặng.
Ta nghĩ ra một cách cho Triệu Minh Thành, bảo ông đi chọn vài người từ tôn thất đưa vào hậu cung.
“Hoàng thúc xem, như vậy chẳng phải đôi bên đều thỏa mãn sao? Vừa là con của ta, vừa là huyết mạch nhà Triệu.”
Triệu Minh Thành bỗng ngộ ra, khen ta anh minh, là bậc quân vương trời sinh.
Nửa tháng sau, Phủ Hiền Vương đưa hai mỹ nam vào cung.
Lý Huyền Ca nổi giận lôi đình trong Cung Trường Ninh.
Lần đầu tiên ta không đến gặp chàng.
Khắp nơi âm thầm suy đoán ý chỉ của thánh thượng, người đưa vào càng ngày càng nhiều.
Ngay cả nhị tỷ Minh Văn Hạ cũng gửi hai thanh niên đến.
“Ngươi tham gia náo nhiệt gì đây?” Ta hơi bất đắc dĩ.
Nhị tỷ thản nhiên đáp: “Người khác đưa, ngươi không yên tâm. Ta đưa hai huynh đệ này đều là người gia đình trong sạch, tuổi gần mười tám, còn trẻ hơn Lý Huyền Ca mười tuổi.”
Ta cúi đầu đọc tấu chương:
“Ngươi nói vậy, đừng để hoàng hậu nghe thấy, kẻo ngày tháng trong cung không yên ổn.”
Hậu cung bỗng dưng có thêm hơn mười thanh niên.
Trong đó đáng nhắc đến là, Lý Toán còn gửi cả đường đệ xa của Lý Huyền Ca, có vài phần giống chàng, nhưng trẻ hơn bảy, tám tuổi, chỉ có người này là ta trả về.
Người mà ta thường ghé thăm cũng chỉ có vài người.
Hoàng hậu, người của Phủ Hiền Vương, người của Thịnh Quốc Công, và người do nhị tỷ gửi đến.
Nửa năm sau, ta mang thai.
Triệu Minh Thành dẫn theo Thái y viện, cầm sổ ghi lại các lần thị tẩm, lật đi lật lại suốt một buổi chiều.
“Khó mà biết là của ai.”
Triệu Minh Thành đóng sổ lại, quay đầu, nhìn ta với ánh mắt chịu đựng.
Đây chính là lợi thế của nữ hoàng đế.
“Hoàng thúc, trẫm đã trải đều ân sủng, vậy thì đành phải tùy vào khả năng của từng người thôi.”
Ta cúi đầu vuốt ve bụng mình, khẽ cười.
Triệu Minh Thành cũng đành bất lực, về nhà cúng Phật Bà Quan Âm, hy vọng bồ tát phù hộ là con cháu nhà Triệu.
Lý Huyền Ca đặt tay lên bụng ta: “Ta sẽ viết thư cho cha, nói đây là con của ta.”
Ta nhẹ nhàng ôm chàng:
“Chờ ta sinh xong đứa trẻ này, những người trong cung sẽ do chàng tự mình phân tán.”
Năm thứ sáu triều đại, giữa mùa đông, ta hạ sinh con gái Minh Cẩm, lập làm hoàng thái nữ.
Minh Cẩm từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, do Lý Huyền Ca đích thân dạy dỗ, văn võ song toàn, tâm tính thuần hậu.
Lý Huyền Ca đối với hoàng đế tương lai có công nuôi dạy, dù không phải ruột thịt cũng hơn cả ruột thịt.
Lý Toán hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Năm thứ mười, Minh Cẩm tròn bốn tuổi.
Lý Toán hoàn toàn giao quyền quân sự cho Lý Mục, từ Bắc Cương xa xôi về kinh, tham gia sinh nhật hoàng thái nữ, chuẩn bị hưởng thụ niềm vui gia đình.
Trong buổi mừng thọ, Minh Cẩm trèo lên người Lý Toán, gọi ông là ông nội theo lời dạy của Lý Huyền Ca.
Lý Toán bế Minh Cẩm lên, nhìn tới nhìn lui, cũng không phân biệt được có phải là người nhà họ Lý hay không.
Khi ấy, tuyết nhỏ lặng lẽ rơi.
Lý Toán đặt Minh Cẩm lại vào vòng tay của cung nhân, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của ta.
Ta đứng yên lặng trên bậc thềm bạch ngọc, khoác áo choàng thêu phượng màu đen, phía sau có thị vệ che ô, mặt mang nụ cười nhìn ông.
Ta ngồi trên ngai vàng, còn Lý Toán đứng bên dưới.
“Đã mười lăm năm trôi qua, trẫm cuối cùng cũng được gặp Lý tướng quân.”
Lý Toán khẽ động tai, quay đầu nhìn lại, nheo mắt, nhận ra hai bên đại điện đã giấu sẵn đao phủ.
Lý Toán nhắm mắt lại:
“Thì ra bệ hạ thật sự ghi thù đến thế. Mười năm nay, nghe nói là nữ tử họ Minh làm hoàng đế, ta còn tưởng rằng là ta nghi ngờ quá mức, lần này tiến cung cũng giúp ta giải tỏa một nỗi lòng.”
Ta nắm lấy tay vịn ngai vàng, chăm chú vuốt ve.
Mối thù g.i.ế.c mẹ, ai có thể quên chứ?
“Lý Toán, ngươi biết vì sao ta đợi nhiều năm như vậy không? Nhà họ Minh chúng ta là di mạch của thuật sư, biết bao người dùng tiền tài lợi ích, cố gắng ép chúng ta đoán mệnh! Nếu là ta hoặc phụ thân muốn mạng ngươi, g.i.ế.c ngươi trăm lần ngàn lần, chẳng phải dễ như trở bàn tay!”
Giọng Lý Toán vang vọng trong điện:
“Vậy thì bệ hạ là muốn, ngồi ở vị trí mà ta khao khát nhất, dùng chính lời của hoàng đế để nói cho ta nghe, nhà họ Lý ta vĩnh viễn không thể xưng đế?”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ngai vàng, vẫn cúi đầu, lạnh lùng ngước mắt nhìn ông:
“Lý Toán, tầm nhìn của ngươi cũng chỉ đến mức này. Ta có thể đợi đến mười lăm năm, chờ ngươi giao quyền lực quân sự một cách ổn định, chỉ vì muốn g.i.ế.c ngươi mà không phá vỡ thống nhất thiên hạ, không hủy hoại sự bình yên của Bắc Cương, không đẩy dân chúng vào cảnh chiến tranh!”
Triệu Minh Thành khéo léo thuyết phục: “Bệ hạ không phải nữ tử bình thường, sinh con sẽ ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc.”
Ta lấy tay che mặt, làm ra vẻ đau buồn:
“Hoàng thúc không biết đâu, đêm qua ta mơ thấy mẫu thân, bà đứng trên trời nhìn ta, khóc nói chỉ muốn có một đứa cháu ngoại, nếu không bà sẽ không yên lòng nơi chín suối.”
Triệu Minh Thành im lặng.
Ta nghĩ ra một cách cho Triệu Minh Thành, bảo ông đi chọn vài người từ tôn thất đưa vào hậu cung.
“Hoàng thúc xem, như vậy chẳng phải đôi bên đều thỏa mãn sao? Vừa là con của ta, vừa là huyết mạch nhà Triệu.”
Triệu Minh Thành bỗng ngộ ra, khen ta anh minh, là bậc quân vương trời sinh.
Nửa tháng sau, Phủ Hiền Vương đưa hai mỹ nam vào cung.
Lý Huyền Ca nổi giận lôi đình trong Cung Trường Ninh.
Lần đầu tiên ta không đến gặp chàng.
Khắp nơi âm thầm suy đoán ý chỉ của thánh thượng, người đưa vào càng ngày càng nhiều.
Ngay cả nhị tỷ Minh Văn Hạ cũng gửi hai thanh niên đến.
“Ngươi tham gia náo nhiệt gì đây?” Ta hơi bất đắc dĩ.
Nhị tỷ thản nhiên đáp: “Người khác đưa, ngươi không yên tâm. Ta đưa hai huynh đệ này đều là người gia đình trong sạch, tuổi gần mười tám, còn trẻ hơn Lý Huyền Ca mười tuổi.”
Ta cúi đầu đọc tấu chương:
“Ngươi nói vậy, đừng để hoàng hậu nghe thấy, kẻo ngày tháng trong cung không yên ổn.”
Hậu cung bỗng dưng có thêm hơn mười thanh niên.
Trong đó đáng nhắc đến là, Lý Toán còn gửi cả đường đệ xa của Lý Huyền Ca, có vài phần giống chàng, nhưng trẻ hơn bảy, tám tuổi, chỉ có người này là ta trả về.
Người mà ta thường ghé thăm cũng chỉ có vài người.
Hoàng hậu, người của Phủ Hiền Vương, người của Thịnh Quốc Công, và người do nhị tỷ gửi đến.
Nửa năm sau, ta mang thai.
Triệu Minh Thành dẫn theo Thái y viện, cầm sổ ghi lại các lần thị tẩm, lật đi lật lại suốt một buổi chiều.
“Khó mà biết là của ai.”
Triệu Minh Thành đóng sổ lại, quay đầu, nhìn ta với ánh mắt chịu đựng.
Đây chính là lợi thế của nữ hoàng đế.
“Hoàng thúc, trẫm đã trải đều ân sủng, vậy thì đành phải tùy vào khả năng của từng người thôi.”
Ta cúi đầu vuốt ve bụng mình, khẽ cười.
Triệu Minh Thành cũng đành bất lực, về nhà cúng Phật Bà Quan Âm, hy vọng bồ tát phù hộ là con cháu nhà Triệu.
Lý Huyền Ca đặt tay lên bụng ta: “Ta sẽ viết thư cho cha, nói đây là con của ta.”
Ta nhẹ nhàng ôm chàng:
“Chờ ta sinh xong đứa trẻ này, những người trong cung sẽ do chàng tự mình phân tán.”
Năm thứ sáu triều đại, giữa mùa đông, ta hạ sinh con gái Minh Cẩm, lập làm hoàng thái nữ.
Minh Cẩm từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, do Lý Huyền Ca đích thân dạy dỗ, văn võ song toàn, tâm tính thuần hậu.
Lý Huyền Ca đối với hoàng đế tương lai có công nuôi dạy, dù không phải ruột thịt cũng hơn cả ruột thịt.
Lý Toán hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Năm thứ mười, Minh Cẩm tròn bốn tuổi.
Lý Toán hoàn toàn giao quyền quân sự cho Lý Mục, từ Bắc Cương xa xôi về kinh, tham gia sinh nhật hoàng thái nữ, chuẩn bị hưởng thụ niềm vui gia đình.
Trong buổi mừng thọ, Minh Cẩm trèo lên người Lý Toán, gọi ông là ông nội theo lời dạy của Lý Huyền Ca.
Lý Toán bế Minh Cẩm lên, nhìn tới nhìn lui, cũng không phân biệt được có phải là người nhà họ Lý hay không.
Khi ấy, tuyết nhỏ lặng lẽ rơi.
Lý Toán đặt Minh Cẩm lại vào vòng tay của cung nhân, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của ta.
Ta đứng yên lặng trên bậc thềm bạch ngọc, khoác áo choàng thêu phượng màu đen, phía sau có thị vệ che ô, mặt mang nụ cười nhìn ông.
Ta ngồi trên ngai vàng, còn Lý Toán đứng bên dưới.
“Đã mười lăm năm trôi qua, trẫm cuối cùng cũng được gặp Lý tướng quân.”
Lý Toán khẽ động tai, quay đầu nhìn lại, nheo mắt, nhận ra hai bên đại điện đã giấu sẵn đao phủ.
Lý Toán nhắm mắt lại:
“Thì ra bệ hạ thật sự ghi thù đến thế. Mười năm nay, nghe nói là nữ tử họ Minh làm hoàng đế, ta còn tưởng rằng là ta nghi ngờ quá mức, lần này tiến cung cũng giúp ta giải tỏa một nỗi lòng.”
Ta nắm lấy tay vịn ngai vàng, chăm chú vuốt ve.
Mối thù g.i.ế.c mẹ, ai có thể quên chứ?
“Lý Toán, ngươi biết vì sao ta đợi nhiều năm như vậy không? Nhà họ Minh chúng ta là di mạch của thuật sư, biết bao người dùng tiền tài lợi ích, cố gắng ép chúng ta đoán mệnh! Nếu là ta hoặc phụ thân muốn mạng ngươi, g.i.ế.c ngươi trăm lần ngàn lần, chẳng phải dễ như trở bàn tay!”
Giọng Lý Toán vang vọng trong điện:
“Vậy thì bệ hạ là muốn, ngồi ở vị trí mà ta khao khát nhất, dùng chính lời của hoàng đế để nói cho ta nghe, nhà họ Lý ta vĩnh viễn không thể xưng đế?”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ngai vàng, vẫn cúi đầu, lạnh lùng ngước mắt nhìn ông:
“Lý Toán, tầm nhìn của ngươi cũng chỉ đến mức này. Ta có thể đợi đến mười lăm năm, chờ ngươi giao quyền lực quân sự một cách ổn định, chỉ vì muốn g.i.ế.c ngươi mà không phá vỡ thống nhất thiên hạ, không hủy hoại sự bình yên của Bắc Cương, không đẩy dân chúng vào cảnh chiến tranh!”