Thiên Mệnh Nữ Đế
Chương 24
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm và bất lực hỏi:
“Những điều này, ngươi có từng… nói cho nàng biết chưa?”
Ta nhìn hắn từ trên cao:
“Không. Ta không nói cho nàng, là vì ta thương xót nàng, còn nói cho ngươi, là vì ngươi đáng phải biết.”
Triệu Triết ngã gục xuống, khom người nắm chặt cây trâm vàng, vùi mặt xuống đất, phát ra tiếng than khóc đầy đau khổ không ngừng.
Ta và Minh Văn Hạ rời khỏi Đông cung.
Trên đường về, ta hỏi nàng:
“Ta muốn hỏi nhị tỷ, vì sao lại chọn Thái tử?”
Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.
“Giờ đây nhìn lại, Lý Huyền Ca chưa chắc đã đoản mệnh như hắn.”
Minh Văn Hạ quay đầu nhìn ta:
“Làm tỷ tỷ dù không tốt, ta cũng không chọn người mà ngươi thích.”
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu bệnh nặng.
Ta đích thân tiễn Dương Minh Triều trở về Tây Nam, giúp thằng bé kế thừa tước vị.
Trong giờ phút cuối cùng, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của Minh Triều.
Dương Minh Triều quỳ bên giường, đưa mặt gần lại.
“Con giống mẫu thân con là A Hằng, A Hằng là một người con hiếu thảo, dù ghét tay của ta thô ráp, nhưng cũng không né tránh.”
Dương Minh Triều nước mắt đẫm lệ nhìn ông: “Ngoại công.”
Dương Thiệu như nhớ đến A Hằng.
Ông mỉm cười rơi nước mắt, mắt lờ đờ, nói từng chặp ngắt quãng:
“Nhưng con đừng giống nàng, nàng chịu uất ức cũng không nói, nên ngoại công không biết… Nếu ta biết… Ta vì con có thể từ bỏ giang sơn này, vì nàng càng có thể…”
Ta hiểu ý của ông, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y của Dương Thiệu.
“Thân phụ, người yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Minh Triều.” Ta nhìn Dương Thiệu đã bảy mươi lăm tuổi, mũi cay cay, “Thân phụ, người đừng trách trẫm.”
Dương Thiệu khẽ lắc đầu, thở dài:
“Thần không trách, dù nhiều năm không được gặp Triều nhi, thần hiểu lo lắng của bệ hạ. Bệ hạ, thực ra thần từng gặp phụ thân của người, ông ấy bói mệnh rất chuẩn, A Hằng đã trở thành công chúa, nhưng thần không thể làm đế vương.”
Dương Thiệu qua đời.
Dương Minh Triều năm tuổi trở thành Thịnh Quốc Công mới.
Ta để lại một nhóm tâm phúc, thay cậu bé bảo vệ gia nghiệp của Thịnh Quốc Công, để họ Dương bên nhánh phụ không dám ức hiếp.
Về cung, Triệu Minh Thành đang chờ ta.
“Bệ hạ, thần muốn cùng người bàn việc lập tự.”
Ta phất tay cho ông lui:
“Hoàng thúc, đừng nói đùa, trẫm mới chưa đến hai mươi lăm tuổi.”
Triệu Minh Thành bám theo phía sau:
“Bệ hạ, người đã hứa với thần! Đã hoãn năm năm rồi! Bệ hạ!”
Cuối cùng, ông bị người ngăn ngoài điện.
Triệu Minh Thành cứ ba ngày lại vào cung chặn ta, muốn ta thực hiện lời hứa trong ngục.
“Hoàng thúc, không phải trẫm đã cho người một chiếu chỉ để trống rồi sao?”
Triệu Minh Thành quỳ trong điện, mặt không cảm xúc thưa: “Bệ hạ, nửa năm sau khi đăng cơ, người đã đổi chiếu chỉ thành hình phượng, cái thần giữ không còn hiệu lực rồi.”
Ta cười nhẹ, nhớ lại, quả thực có chuyện như vậy.
“À, thế thì hết cách rồi, trẫm là nữ tử, tất nhiên lấy phượng vi tôn.”
Triệu Minh Thành nói: “Bệ hạ, người từng hứa với thần, chỉ làm hoàng đế một đời, sẽ lập hậu nhân họ Triệu, bệ hạ sẽ không nuốt lời chứ?”
Ta đỡ Triệu Minh Thành đứng lên:
“Hoàng thúc đừng lo, trẫm không quên, cũng sẽ không quên.”
Ta phải tính kỹ càng, nghĩ cách đối phó sao cho khéo.
Đêm đến, khi ta dùng bữa tối cùng hoàng hậu, ta vẫn còn bận lòng về việc lập người thừa kế, nhưng phát hiện hắn liên tục chạm vào tay ta.
“Hoàng hậu, hành xử không nên quá tùy tiện.”
Lý Huyền Ca nhìn ta, đặt đũa xuống, lập tức không ăn nữa.
Ta cho dọn bữa, cho mọi người lui hết.
“Lại có chuyện gì rồi?”
Lý Huyền Ca lấy ra thư của phụ thân hắn là Lý Toán, trong thư còn kèm theo thư hắn từng viết thuyết phục phụ thân.
Trên giấy mới chỉ viết bốn chữ bằng bút lông:
[Con à, cháu đâu?]
Lý Huyền Ca bực bội đặt thư xuống: “Thế này, ta còn không bằng cháu trai rồi.”
Ta không nhịn được cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn, đặt trên đùi mà nghịch.
Lý Huyền Ca nghiêng đầu, nắm lại tay ta, nhìn ta bình tĩnh:
“Năm năm rồi, nàng suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không muốn ta nữa, nàng cứ tìm người khác đi.”
Ta hơi khựng lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:
“Chàng nói gì vậy? Ta và chàng là phu thê kết tóc. Là phụ thân chàng không yên lòng, Lý Mục đã đi năm năm, Bắc Cương vẫn còn đề phòng ông ấy, ta làm sao dám mang thai con của chàng?”
Lý Huyền Ca cúi đầu, ghé sát hơn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta:
“Bệ hạ, nàng không thích võ tướng, lúc đầu không nên lập ta làm hoàng hậu.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi cười:
“Ai nói trẫm không thích võ tướng? Trẫm thích võ tướng nhất.”
Hậu cung của ta cũng chỉ có một mình Lý Huyền Ca.
Nói là sợ Bắc Cương khởi binh, nhưng ta đặc biệt sủng ái Lý Huyền Ca suốt năm năm, cho gia đình họ Lý thể diện đủ cả trong lẫn ngoài.
Chỉ là Lý Toán chưa chịu giao quyền, vậy thì đứa con này ta không thể sinh.
Tối đó ta chỉ dẫn qua hoàng hậu, chưa đến ba tháng, bên phía Lý Mục đã có động tĩnh, Lý Toán chuẩn bị chuyển giao quyền lực.
Ta phái thái y điều dưỡng thân thể cho Lý Huyền Ca.
Cả cung đều biết chuyện này rồi.
Triệu Minh Thành sáng sớm quỳ ngoài điện của ta:
“Bệ hạ, người muốn sinh con nối dõi, định lập con của họ Lý làm thái tử sao?”
Ta tay cầm đèn cung, đẩy cửa điện, nheo mắt nhìn ông:
“Hoàng thúc, trời vẫn chưa sáng mà.”
“Những điều này, ngươi có từng… nói cho nàng biết chưa?”
Ta nhìn hắn từ trên cao:
“Không. Ta không nói cho nàng, là vì ta thương xót nàng, còn nói cho ngươi, là vì ngươi đáng phải biết.”
Triệu Triết ngã gục xuống, khom người nắm chặt cây trâm vàng, vùi mặt xuống đất, phát ra tiếng than khóc đầy đau khổ không ngừng.
Ta và Minh Văn Hạ rời khỏi Đông cung.
Trên đường về, ta hỏi nàng:
“Ta muốn hỏi nhị tỷ, vì sao lại chọn Thái tử?”
Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.
“Giờ đây nhìn lại, Lý Huyền Ca chưa chắc đã đoản mệnh như hắn.”
Minh Văn Hạ quay đầu nhìn ta:
“Làm tỷ tỷ dù không tốt, ta cũng không chọn người mà ngươi thích.”
Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu bệnh nặng.
Ta đích thân tiễn Dương Minh Triều trở về Tây Nam, giúp thằng bé kế thừa tước vị.
Trong giờ phút cuối cùng, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của Minh Triều.
Dương Minh Triều quỳ bên giường, đưa mặt gần lại.
“Con giống mẫu thân con là A Hằng, A Hằng là một người con hiếu thảo, dù ghét tay của ta thô ráp, nhưng cũng không né tránh.”
Dương Minh Triều nước mắt đẫm lệ nhìn ông: “Ngoại công.”
Dương Thiệu như nhớ đến A Hằng.
Ông mỉm cười rơi nước mắt, mắt lờ đờ, nói từng chặp ngắt quãng:
“Nhưng con đừng giống nàng, nàng chịu uất ức cũng không nói, nên ngoại công không biết… Nếu ta biết… Ta vì con có thể từ bỏ giang sơn này, vì nàng càng có thể…”
Ta hiểu ý của ông, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y của Dương Thiệu.
“Thân phụ, người yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Minh Triều.” Ta nhìn Dương Thiệu đã bảy mươi lăm tuổi, mũi cay cay, “Thân phụ, người đừng trách trẫm.”
Dương Thiệu khẽ lắc đầu, thở dài:
“Thần không trách, dù nhiều năm không được gặp Triều nhi, thần hiểu lo lắng của bệ hạ. Bệ hạ, thực ra thần từng gặp phụ thân của người, ông ấy bói mệnh rất chuẩn, A Hằng đã trở thành công chúa, nhưng thần không thể làm đế vương.”
Dương Thiệu qua đời.
Dương Minh Triều năm tuổi trở thành Thịnh Quốc Công mới.
Ta để lại một nhóm tâm phúc, thay cậu bé bảo vệ gia nghiệp của Thịnh Quốc Công, để họ Dương bên nhánh phụ không dám ức hiếp.
Về cung, Triệu Minh Thành đang chờ ta.
“Bệ hạ, thần muốn cùng người bàn việc lập tự.”
Ta phất tay cho ông lui:
“Hoàng thúc, đừng nói đùa, trẫm mới chưa đến hai mươi lăm tuổi.”
Triệu Minh Thành bám theo phía sau:
“Bệ hạ, người đã hứa với thần! Đã hoãn năm năm rồi! Bệ hạ!”
Cuối cùng, ông bị người ngăn ngoài điện.
Triệu Minh Thành cứ ba ngày lại vào cung chặn ta, muốn ta thực hiện lời hứa trong ngục.
“Hoàng thúc, không phải trẫm đã cho người một chiếu chỉ để trống rồi sao?”
Triệu Minh Thành quỳ trong điện, mặt không cảm xúc thưa: “Bệ hạ, nửa năm sau khi đăng cơ, người đã đổi chiếu chỉ thành hình phượng, cái thần giữ không còn hiệu lực rồi.”
Ta cười nhẹ, nhớ lại, quả thực có chuyện như vậy.
“À, thế thì hết cách rồi, trẫm là nữ tử, tất nhiên lấy phượng vi tôn.”
Triệu Minh Thành nói: “Bệ hạ, người từng hứa với thần, chỉ làm hoàng đế một đời, sẽ lập hậu nhân họ Triệu, bệ hạ sẽ không nuốt lời chứ?”
Ta đỡ Triệu Minh Thành đứng lên:
“Hoàng thúc đừng lo, trẫm không quên, cũng sẽ không quên.”
Ta phải tính kỹ càng, nghĩ cách đối phó sao cho khéo.
Đêm đến, khi ta dùng bữa tối cùng hoàng hậu, ta vẫn còn bận lòng về việc lập người thừa kế, nhưng phát hiện hắn liên tục chạm vào tay ta.
“Hoàng hậu, hành xử không nên quá tùy tiện.”
Lý Huyền Ca nhìn ta, đặt đũa xuống, lập tức không ăn nữa.
Ta cho dọn bữa, cho mọi người lui hết.
“Lại có chuyện gì rồi?”
Lý Huyền Ca lấy ra thư của phụ thân hắn là Lý Toán, trong thư còn kèm theo thư hắn từng viết thuyết phục phụ thân.
Trên giấy mới chỉ viết bốn chữ bằng bút lông:
[Con à, cháu đâu?]
Lý Huyền Ca bực bội đặt thư xuống: “Thế này, ta còn không bằng cháu trai rồi.”
Ta không nhịn được cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn, đặt trên đùi mà nghịch.
Lý Huyền Ca nghiêng đầu, nắm lại tay ta, nhìn ta bình tĩnh:
“Năm năm rồi, nàng suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không muốn ta nữa, nàng cứ tìm người khác đi.”
Ta hơi khựng lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:
“Chàng nói gì vậy? Ta và chàng là phu thê kết tóc. Là phụ thân chàng không yên lòng, Lý Mục đã đi năm năm, Bắc Cương vẫn còn đề phòng ông ấy, ta làm sao dám mang thai con của chàng?”
Lý Huyền Ca cúi đầu, ghé sát hơn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta:
“Bệ hạ, nàng không thích võ tướng, lúc đầu không nên lập ta làm hoàng hậu.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi cười:
“Ai nói trẫm không thích võ tướng? Trẫm thích võ tướng nhất.”
Hậu cung của ta cũng chỉ có một mình Lý Huyền Ca.
Nói là sợ Bắc Cương khởi binh, nhưng ta đặc biệt sủng ái Lý Huyền Ca suốt năm năm, cho gia đình họ Lý thể diện đủ cả trong lẫn ngoài.
Chỉ là Lý Toán chưa chịu giao quyền, vậy thì đứa con này ta không thể sinh.
Tối đó ta chỉ dẫn qua hoàng hậu, chưa đến ba tháng, bên phía Lý Mục đã có động tĩnh, Lý Toán chuẩn bị chuyển giao quyền lực.
Ta phái thái y điều dưỡng thân thể cho Lý Huyền Ca.
Cả cung đều biết chuyện này rồi.
Triệu Minh Thành sáng sớm quỳ ngoài điện của ta:
“Bệ hạ, người muốn sinh con nối dõi, định lập con của họ Lý làm thái tử sao?”
Ta tay cầm đèn cung, đẩy cửa điện, nheo mắt nhìn ông:
“Hoàng thúc, trời vẫn chưa sáng mà.”