Thiên Đường Có Em
Chương 300
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Lục Lăng Nghiệp và Nghiên Ca lần lượt xuống ngồi bên cạnh ông cụ Lục.
Cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Hai người đồng đội c3ũ buộc phải đứng dậy nhường chỗ, chán nản đi sang bàn khác. Bị ép phải chen chúc với một
đám người nên sắc mặt họ vô cùng khó chịu.
Mặc dù Nghiên Ca chưa nói câu nào nhưng cô vẫn nhìn ra, đây là ông nội cố ý.
Cô nhìn trộm Lục Lăng Nghiệp, thấy vẻ mặt l9ạnh lùng giống như không có chuyện gì của anh, trong lòng bỗng
hơi thấp thỏm.
Nếu như đây là một buổi Hồng Môn Yến, cô chắc ch3ắn ông cụ Lục đã chuẩn bị chu đáo rồi mới đến. Trong ba bàn
khách khứa, bàn chủ trì ở chính giữa đều là người của Hoàng Vĩnh Bang, hai8 bàn còn lại đa phần là người thân tín
của ông cụ Lục.
Mặc dù đã rời khỏi quân đội rất lâu rồi nhưng uy danh của ông cụ Lục vẫn nổi bật hơn Hoàng Vĩnh Bang.
Trong bữa tiệc, Nghiên Ca nhận ra không ít gương mặt quen thuộc. Đúng là những sĩ quan cấp cao đã gây khó dễ
cho cô và chú Út ở ngoài cổng tiệm lẩu A Đạt tối hôm qua. Hôm nay bởi vì có ông nội xuất hiện nên những người
ngồi quanh bàn này có vẻ im lặng khác thường.
Sau khi khai tiệc, Hoàng Vĩnh Bang và ông cụ Lục liên tục uống rượu.
Hai người nói cả chuyện xưa lẫn chuyện này, thậm chí còn nhắc lại những chiến công anh dũng trong những năm
tháng hoa lửa năm ấy.
Nghiên Ca cúi đầu, im lặng gắp thức ăn cho Sơ Bảo.
Bầu không khí trên bàn nhìn như rất hài hòa nhưng thực chất lại ẩn chứa sự căng thẳng.
“Ha ha, lão Lục à, đã nhiều năm như vậy rồi, quả nhiên ông vẫn không hề thay đổi! Nói chuyện hài hước, cách nhìn
độc đáo, thảo nào rất nhiều đồng đội cũ cứ nhớ ông mãi.”
Hoàng Vĩnh Bang mỉm cười khen ngợi, nhưng trong lời nói lại mang theo ý tứ sâu xa làm người ta phải suy ngẫm.
Ông cụ Lục gõ gõ cây gậy, gương mặt cũng tràn đầy ý cười: “Lão Hoàng à, ông đừng nói như vậy chứ. Bây giờ ông
là lãnh đạo quân khu, còn tôi cùng lắm cũng chỉ là một vị khách. Nào, uống thêm một ly!”
“Được!”
Hoàng Vĩnh Bang và ông cụ Lục vừa nói chuyện, vừa uống rượu. Phòng tiệc lớn như thế mà lại chỉ nghe thấy tiếng
của hai người họ.
Tất cả mọi người đều chú trọng lễ nghi, thậm chí trên trán những đồng đội cũ dưới mái tóc hoa râm đã toát cá đầy
mồ hôi.
Ông cụ Lục uống hết ly rượu, nhìn Hoàng Vĩnh Bang, lại nhìn thoáng qua xung quanh: “Lão Hoàng, hôm nay là
tiệc mừng thọ của ông mà con cháu lại không đến à?
Đáy mắt Hoàng Vĩnh Bang thoảng lóe lên tia sáng, ông ta cụp mắt, đặt ly rượu xuống: “Haiz! Tiệc mừng thọ tôi chỉ
muốn tụ họp với mọi người, nên vốn cũng không định gọi chúng nó tới, nhưng thấy ông đã dẫn thằng Ba với cháu
dâu tới, vậy thì để tôi gọi chúng nó tới!”.
Dứt lời, ông ta đưa mắt ra hiệu với nhân viên phục vụ ở phía sau, sau đó gắp một đũa thức ăn, bình thản nói: “Lão
Lục này, giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm, hôm nay nhân cơ hội này không bằng nói rõ hết ra đi, cũng để tránh
hai anh em chúng ta có khúc mắc trong lòng!”
“Đó là đương nhiên!”
Ông cụ Lục không động đũa, ánh mắt nhìn quanh phòng tiệc, mỗi câu nói của Hoàng Vĩnh Bang ông cụ đều ung
dung đối đáp. Sau một hồi im lặng, ông cụ Lục nhấc đũa gắp thức ăn cho Sơ Bảo, vô ý nói: “Lão Hoàng à, dạo này
tin tức cũng đã giảm đi không ít, ông dẫn người đến đây ăn cơm cũng không mất thể diện!”
Ông cụ Lục nói như có ý gì đó, liếc xung quanh nhìn tất cả mọi người mặc quân phục nghiêm chỉnh, ngồi vững
vàng trước bàn tiệc, mỉm cười mỉa mai. Hoàng Vĩnh Bang không hề kiêng nể bật cười: “Này có là gì! Bữa cơm hôm
là tôi bỏ tiền túi ra, không tốn một đồng của quốc gia. Cho dù có bị cấp trên kín đáo phê bình, nhưng vì chào mừng
sự trở lại của lão Lục thì có đáng gì đâu!”
Nghiên Ca quay sang nhìn Hoàng Vĩnh Bang, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
Quả nhiên Hoàng Vĩnh Bang muốn giở trò. Rõ ràng là tiệc mừng thọ của ông ta, bây giờ lại trở thành bữa tiệc được
chuẩn bị riêng để đón tiếp ông nội. Đúng là lão già bụng dạ đen tối!
“Thưa ngài, cô chủ đã đến rồi ạ!”
Nhân viên phục vụ quay lại, đứng ở phía sau Hoàng Vĩnh Bang cung kính nói.
Nghe vậy, động tác gắp thức ăn của Nghiên Ca dừng lại, nhìn theo hướng có tiếng bước chân, vừa nhìn đã thấy
Hoàng An Kỳ rất lâu không gặp. Đúng là bất ngờ!
Thật sự rất bất ngờ! Cô thực sự không ngờ Hoàng An Kỳ sẽ xuất hiện ở đây!
Nghiên Ca kín đáo quay sang đánh giá Hoàng Vĩnh Bang, chỉ thấy lúc Hoàng An Kỳ xuất hiện, ý cười trên khóe miệng ông ta càng rõ
ràng hơn.
Nhưng ông cụ Lục lại giống như không nghe thấy lời nói của nhân viên phục vụ, mãi tới lúc Hoàng An Kỳ đi đến bên cạnh Hoàng
Vĩnh Bang, ông cụ mới ung dung nhìn sang, khẽ cười: “An Kỳ à, cuối cùng con cũng tới rồi! Mau tìm chỗ ngồi đi!”
Thái độ của ông cụ Lục đối với Hoàng An Kỳ không thay đầu liên
mấy, nhưng hành động lại khác biệt một trời một vực.
Khách sáo, xa lạ!