Thiên Đường Có Em
Chương 299
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Những vị khách ngồi ở ba bàn này đều là những cán bộ kỳ cựu. Họ mặc quần trang chỉn chu, tinh thần hết sức
phấn chấn, ánh mắt sáng rự3c như đuốc.
Chỉ Hoàng Vĩnh Bang thấy ông cụ Lục đến thì khẽ nhếch môi, ông ta không chào hơi, cũng không đứng dậy như
những 1người khác.
Đợi đến lúc họ chào xong rồi ông ta mới vừa cười vừa đứng dậy, đi vòng qua từ bên bàn đối diện đến trước mặt
ông9 cụ Lục: “Lão Lục, khó khăn lắm mới mời được ông tới dự tiệc, tôi thật sự rất vui.”
Ông cụ Lục vỗ vai Hoàng Vĩnh Bang: “Lão 3Hoàng, chúc mừng ông! Tính ra thì cũng mấy năm rồi mọi người
không liên lạc gì với nhau, nhưng mà tiệc mừng thọ hôm nay có nhiều đồn8g chí cũ đến dự như vậy, đây vẫn là
nhờ ông có máu mặt nên mọi người mới có dịp gặp lại!
Mấy lời này vô cùng thuận tại. Gương mặt Hoàng Vĩnh Bang tràn ngập vẻ đắc ý. Ông ta kéo ông cụ Lục ngồi
xuống, liếc thấy Sơ Bảo đang đứng chung với Lục Lăng Nghiệp và Nghiên Ca thì ánh mắt sáng rực lên: “Ôi chao,
lão Lục, ông còn dẫn người nhà đến ư!” Lại ra vẻ rồi!
Nghiên Ca cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên cười, cô dỗ dành Sơ Bảo: “Mau chào ông Hoàng
đi con!”
Sơ Bảo rất hiểu chuyện, cậu bé ôm lấy cổ Nghiên Ca, nhìn Hoàng Vĩnh Bang cất giọng trong trẻo: “Ông Hoàng!”
“Ha ha, đứa bé này là con ai vậy? Lão Lục à, xem ra ông có chuyện giấu tôi rồi!” Hoàng Vĩnh Bang ra vẻ lãnh đạo,
liếc nhìn cậu bé bên cạnh ông cụ Lục rồi nhíu mày, mở miệng nói đùa.
Ông cụ Lục lại cố ý bất đắc dĩ thở dài: “Ấy, xem ông nói kìa. Đứa cháu ngoan này của tôi trước giờ vẫn luôn ở nước
ngoài. Nó mới về nước gần đây thôi! Là con của Thiếu Nhiên và Nghiên Ca nhà tôi, cũng tức là chắt trai của tôi
đấy!”
Nghiên Ca nghe kiểu gì cũng cảm thấy như đang khoe khoang.
Ánh mắt Hoàng Vĩnh Bang thoáng hiện lên nét u ám.
Ông ta nhìn chằm chằm Sơ Bảo, sau đó nhìn Lục Lăng Nghiệp đang ngồi bên cạnh cậu bé, cất giọng đầy ẩn ý: “Con
của Thiếu Nhiên sao? Ông xem tôi kìa, giá cả rồi nên mắt mũi cũng kèm nhèm rồi. Nếu ông không nói, tôi suýt nữa
còn tưởng thằng bé là con trai của thằng Ba nhà ông cơ! Nhìn xem, trông giống nhau như hai giọt nước ấy!”
Những người có mặt trong bữa tiệc tối nay đã trải qua biết bao trận sóng to gió lớn.
Mặc dù bề ngoài họ có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng thật ra trong lòng mỗi người đều đang âm thầm suy tính, quan sát
tình hình.
Ông cụ Lục vẫn bình tĩnh như không, ông ngồi xuống vị trí chủ tọa: “Hai đứa nó không giống nhau mới là chuyện
lớn! Đều là con cháu nhà họ Lục cả, sao lại không giống nhau được chứ? Đấy là ông chưa thấy Thiếu Nhiên lúc còn
nhỏ thôi, nó giống hệt với thằng Ba. Hai đứa nó cứ như là cùng một khuôn đúc ra vậy.”
Hoàng Vĩnh Bang mím môi, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh ông cụ Lục.
“Thằng Ba, con với Nghiên Ca đến đây ngồi cạnh bổ đi!”
Ông cụ vừa nói xong, sắc mặt của mấy đồng đội cũ ngồi bên cạnh lập tức lộ rõ vẻ khó xử.
Đây là cố ý khiến bọn họ mất mặt sao?
Đó là ghế bên cạnh ghế chủ tọa đó, ai mà chẳng biết mỗi vị trí trên bàn tiệc đều có một ý nghĩa riêng.
Hôm nay họ đã cố ý nể mặt ông cụ, nên mới nhường ghế chủ tọa lại cho ông cụ.
Cho dù ông cụ Lục đã về hưu nhiều năm rồi, nhưng họ không nghĩ là cáo già như ông lại không hiểu!
Lục Lăng Nghiệp đảo mắt nhìn xung quanh, lặng lẽ nhếch mới. Hoàng Vĩnh Bang cau mày, xoay người miễn cưỡng cười nói với nhân
viên phục vụ: “Đi lấy thêm hai bộ bát đũa nữa đến đây!”