Thiên Đường Có Em
Chương 157
Trong giấc mơ tối này, Nghiên Ca vẫn luôn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá.
Những lúc cô ngủ không yên, mùi hương thu3ốc lại lại bay tới khiến cô bình tĩnh lại.
6 giờ sáng.
Nghiên Ca mở mi mắt sưng đau, đầu óc choáng váng nằm yên 1trên giường nhìn trần nhà.
Trong phòng ngủ lặng thinh, rèm cửa kéo ra một nửa, gió sớm nhè nhẹ thổi vào phòng đem theo c9ái lạnh của buổi
sớm.
“Cộc, cộc.”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, người bên ngoài đang xoay tay nắm cửa nhưng vẫn k3hông mở được.
Người ngoài cửa lại gõ một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: “Vợ ơi, em có ổn không? Vợ ơi?”
Giọng nói của L8ục Thiếu Nhiên dần dần trở nên gấp gáp, anh ấy chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm đã vội chạy xuống
dưới nhà, muốn đi tìm thím Trương lấy chìa khóa. “Lạch cạch!” một tiếng, tiếng khóa cửa phòng được mở ra từ bên
trong, Lục Thiếu Nhiên đang vội chạy đi lại quay người: “Vợ ơi?” Anh ấy thở gấp, đứng ngoài cửa nhìn khuôn mặt
đáng thương của Nghiên Ca mà sợ đứng hình.
“Thiếu Nhiên, anh làm sao thế?”
Nghiên Ca tựa vào cạnh cửa, thần sắc cô rõ ràng rất mệt mỏi, đứng nhìn Lục Thiếu Nhiên. “Vợ ơi, em không sao
chứ?” Lục Thiếu Nhiên chẳng có tâm trạng nào mà nghĩ chuyện khác, anh lập tức tiến lên phía trước nắm lấy vai
Nghiên Ca, cẩn thận kiểm tra cô một vòng.
Nghiên Ca thở dài: “Em không sao, anh yên tâm đi. Em ngủ một giấc đã khá hơn rồi.”
Cô không muốn để Thiếu Nhiên phải lo lắng.
Khả hơn rồi sao?
Nhưng tại sao trong tim vẫn như bị khoét một mảng thế này, rõ ràng là ngày hè mà sao cô lại thấy trong lòng lạnh
lẽo.
“Vậy là tốt rồi. Hôm nay em đừng đi làm nữa, anh đưa em đi giải sầu cho khuây khỏa nhé?”
Sự quan tâm chân thành của Lục Thiếu Nhiên khiến cho cô rất cảm động.
Cô kéo bàn tay đang đặt trên vai mình của Lục Thiếu Nhiên xuống, cổ nặn ra một nụ cười méo xệch: “Không cần
đâu, em rất ổn, không cần thiết và việc riêng mà làm lỡ dở chuyện kiếm tiền của em.” Lục Thiếu Nhiên mím môi,
đang định nói thêm gì nữa lại thấy Nghiên Ca cười: “Em sẽ không lấy tiền của anh đâu, anh biết điều đó mà.”
“Haiz, Nghiên Ca, đến bao giờ em mới thôi không kiên cường như thế nữa?” Nghiên Ca quay người, than thở: “Bởi
vì không có ai kiên cường thay em cả.”
***
Nghiên Ca tắm rửa qua loa, rồi thay một bộ đồ công sở sọc xanh gọn gàng chuyên nghiệp, cô đứng trước gương
trang điểm, vỗ hai tay lên khuôn mặt ủ rũ. Cô có thể khóc lóc suốt đêm, nhưng khi trời sáng cô cần phải tự trở nên
mạnh mẽ. Xuống dưới nhà, Lê Uyển ngồi trong phòng khách mang khuôn mặt cười tươi như hoa. Nghiên Ca nhìn
theo ánh mắt của bà ta, thấy bóng lưng Hoàng An Kỳ đang bận rộn trong phòng bếp.
Cô cúi đầu, giẫm lên giày cao gót ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua phòng khách.
Lê Uyển khinh thường liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.
Hoàng An Kỳ nghe thấy tiếng động, vẫn khoác trên mình chiếc tạp dề chạy vội ra, nói: “Nghiên Ca, chào buổi sáng.
Cô ngồi đợi một lát nhé, tôi sắp nấu cơm xong rồi.” Nghiên Ca dừng bước, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên cảm giác
xa cách mà điềm tĩnh: “Cảm ơn, tôi không đói. Tôi phải đi làm đây.”
Cô vừa dứt lời, Lê Uyển lập tức nhíu mày: “Đi làm có gì mà phải gấp gáp thể? Ăn bữa cơm nào có mất bao nhiêu
thời gian đầu!”
Nghiên Ca cụp mắt, thầm thở dài trong lòng những lời nói vẫn điềm đạm không chút cảm xúc: “Cảm ơn ý tốt của
mẹ nhưng công ty còn nhiều việc, con không thể bỏ dở được ạ.”
Khuôn mặt Lê Uyển đầy tức giận, bà ta chỉ tay về phía Nghiên Ca, càu nhàu với Hoàng An Kỳ: “Em xem đi, em
xem nó đi, lúc nào cái mặt cũng xị ra như ai nợ nần gì nó vậy. Thật không hiểu nó có điểm gì tốt mà Thiếu Nhiên cử
phải rước nó về.”
Ý cười trên mặt Hoàng An Kỳ càng đậm thêm, cô ta vừa cười vừa đến bên cạnh Lê Uyển: “Chị dâu, chị đừng tức
giận nữa, có khi Nghiên Ca thực sự bận đấy.”
“Bận cái gì mà bận. Chỉ là một thư ký con con thôi còn bận hơn được chú Ba đẩy chắc? Đúng rồi, chủ Ba đầu? Tối
qua hai đứa thế nào rồi?”
Vừa nhắc đến Lục Lăng Nghiệp, đôi mắt Lê Uyển đã ngập tràn ý trêu chọc.
Nghe Lê Uyển hỏi vậy, Hoàng An Kỳ hơi sững lại: “Anh ấy… tối qua anh ấy có việc ra ngoài rồi ạ.” “Cái gì? Ấy chà,
chú Ba cũng thật là, sao chẳng tâm lý gì cả chứ? Em đã đến tận đây rồi mà chú ấy vẫn còn bận việc, đợi tối nay chú
ấy về, chị sẽ nói cho chú ấy một trận.”
Hoàng An Kỳ và gấu tạp dề, nói: “Cảm ơn chị dâu nói giúp em ạ.”
“Cô nhóc này, em còn khách sáo với chị làm gì? Sau này chúng ta là người một nhà rồi. Nào, đi, chị giúp em làm
bữa sáng, lát nữa gọi hai bố con ông cụ xuống nếm thử tay nghề nấu nướng của cô con dâu thứ Ba nhà ta nào.
Mặt Hoàng An Kỳ đỏ bừng, xấu hổ trách: Chị dâu, chị đừng trêu em.”
“Ha ha, xem em kìa, mặt mày đỏ lựng hết lên rồi.”
Nghiên Ca đứng ở sảnh ngoài phòng khách, sừng sờ nghe cuộc đối thoại của Lê Uyển và Hoàng An Kỳ.
Giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được sự lạnh lẽo khi bị gạt ra ngoài, bởi vì tính cách không làm người ta yêu thích của mình.
Nghiên Ca nở nụ cười chua xót, thì ra khi đối mặt với Hoàng An Kỳ cô vẫn không thể tính tĩnh được như mình muốn.