Thiên Đường Có Em
Chương 156
Khóc từ lúc trời còn sáng đến khi tối mịt, hai mắt Nghiên Ca sưng đỏ ngủ thiếp đi.
Cho dù hai mí mắt nhắm chặt nhưng trong giấc mơ của cô 3vẫn không hề bình yên. Trên ga giường để lại từng
mảng từng mảng nước mắt, giọt nước vẫn đọng trên khóe mi, cô yếu đuối như một đứa trẻ cuộn mình1 trên
giường, chẳng có nơi nào để dựa vào.
Lục Thiếu Nhiên không dám làm phiền đến cô, anh vẫn luôn lặng lẽ ngồi ở phòng khách trên tầng 9ba cùng cô.
Giữa chừng, thím Trường có đưa thức ăn lên, nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Thiếu Nhiên bà ấy giật mình, nhưng
bà ấy cũng không nói gì 3chỉ yên lặng đưa cơm xong rồi đi xuống tầng.
Sắc trời càng lúc càng tối, đêm nay báo trước là một đêm mất ngủ.
Mười rưỡi, Yến Thấ8t chầm chậm lên tầng ba, trong phòng tối đen không nhìn rõ bàn tay. Yến Thất đi tới trước cửa
phòng ngủ, cô ấy đang muốn đẩy cánh cửa lại bị tiếng nói của Lục Thiếu Nhiên vang lên dọa giật mình: “Đừng
vào!” Cánh tay Yến Thất dùng giữa không trung, cô đi tới phòng khách bật công tắc đèn lên, thấy Lục Thiếu Nhiên
chán chường nhoài người trên bàn, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh lại làm sao đấy?”
Lục Thiếu Nhiên lười biếng liếc nhìn: “Vợ anh đau lòng không thiết sống nữa, anh cũng đau lòng lắm.”
Nghe vậy, Yến Thất khinh bỉ bĩu môi: “Em cứ tưởng vợ anh vẫn luôn là Quý Thần chứ.”
“Phụt! Anh có hai vợ, được chưa?”
Yến Thất: “…”
Hai người lại yên lặng một lát, Lục Thiếu Nhiên bỗng ngồi thẳng dậy, ngoắc ngón tay gọi Yến Thất: “Này, anh hỏi
em, chú Út định kết hôn với Hoàng An Kỳ thật à?”
“Đính hôn!”
“Thể con mẹ nó có gì khác nhau đâu?”
Đôi mày anh khí mà thanh lệ của Yến Thất nhưởng lên: “Anh thấy sao?”
Lục Thiếu Nhiên mắm đôi môi mỏng, khó khăn nói: “Anh cảm thấy… chủ Út chẳng ra thể thống gì?”
Vừa dứt lời, tiếng khóa cửa phòng ngủ lạch cạch vang lên.
Lục Thiếu Nhiên kinh ngạc nhìn lại: “Vợ?”
Ánh mắt Yến Thắt lóe lên, đứng chắn tầm mắt của Lục Thiếu Nhiên, mở miệng nói mát: “Anh gọi cái gì mà gọi!
Chẳng phải anh không cho em vào đấy à?”
“Em không nghe thấy tiếng à? Vừa rồi cửa phòng ngủ có tiếng động mà?”
Yến Thất cười lạnh lùng: “Em thấy anh bị ảo giác rồi! Làm gì có tiếng gì.” “Thế hả?” Lục Thiếu Nhiên nghi ngờ gãi
đầu, xem ra tại anh ấy lo lắng cho Nghiên Ca quá nên mới sinh ra ảo giác rồi.
“Anh cũng mệt rồi, hay là anh đi nghỉ ngơi sớm đi. Tối nay để em trông chị ấy cho.”
Yến Thất khuyên nhủ Lục Thiếu Nhiên, nhưng anh ấy vẫn lắc đầu: “Không cần đầu, vợ của anh, anh tự trông.”
“Anh đúng là đồ mặt dày. Anh không sợ không biết ăn nói thế nào với chỗ Quý Thần à?”
Lục Thiếu Nhiên trừng mắt nhìn Yến Thất: “Em nói xem em là con gái mà sao ăn nói độc địa thế hả? Đúng là khác
một trời một vực với Nghiên Ca nhà anh, như thiên nga với vịt con xấu xí ấy.”
“Kệ đời nhà anh! Anh nhìn thấy vịt con xấu xí nào mà lại xinh đẹp phóng khoáng như chị đây chưa?”
Lục Thiếu Nhiên bĩu môi với Yến Thất, tuy hai người không tiếp xúc nhiều nhưng cũng đủ biết rõ bản tính của
nhau.
Hơn nữa, vốn mấy người bên cạnh chú Út có ai bình thường đầu.
“Lục Thiếu Nhiên, em không nói đùa với anh đâu. Hôm nay anh giúp chị Nghiên Ca đủ nhiều rồi, anh đi tìm Quý
Thần đi. Nghe lời em, trân trọng khoảng thời gian bên cạnh Quý Thần của anh đi, nếu không cẩn thận sau này lại
nhớ điên lên đấy.”
Yến Thần không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Lục Thiếu Nhiên, tuy lời cô ấy nói chưa rõ ràng nhưng cũng đủ để
Lục Thiếu Nhiên nghi ngờ.
“Lời của em có ý gì? Còn ý tứ gì trong đó nữa?”
Yến Thất cười như không cười, nhướng mày nhìn anh: “Đi đi, dù sao thì em cũng không hại anh đâu.”
Nghĩ ngợi một lát, Lục Thiếu Nhiên mới miễn cưỡng đứng dậy, mới đi được hai bước, lại quay lại nói: “Anh đi một
lát rồi về, em giúp anh trông Nghiên Ca. Cho dù anh vô tình cũng không đến mức lúc này mặc kệ cô ấy.”
Yến Thất nhìn bóng lưng Lục Thiếu Nhiên vội vàng rời đi mà cảm thấy bùi ngùi.
Nếu anh ấy không phải là gay, chắc hẳn bên cạnh sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh.
Sao đàn ông nhà họ Lục lại thu ong hút bướm thể cơ chứ.
Lúc này trong phòng ngủ, Nghiên Ca vẫn cuộn người trên giường, khuôn mặt trắng bệch.
Bỗng giường hơi lún xuống, bóng dáng ngang tàng ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận ôm cô vào lòng.
Cánh cửa sổ vẫn mở toang, chắc hẳn vị Tổng Giám đốc này lại tay không trèo vào đây rồi.
Anh đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ của Nghiên Ca, ngón tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc mềm của cô.
Anh nâng niu cô trong lòng như đang nâng niu một viên đá quý.
Trên tủ đầu giường vẫn đặt hộp quà dây chuyền ngọc lục bảo,
Anh dùng cách này hy vọng cô có thể hiểu.
Nếu đây là một cuộc đổ thạch lớn vậy thì anh cũng đã đặt cược tất cả ồi.
Đúng như những gì Yến Thất nói, chẳng lẽ anh không sợ đánh mất cô sao?
Sao có thể chứ, anh cũng rất sợ sẽ đánh mất cô.
Thế nhưng, làm như thế này là cách duy nhất có thể giải quyết triệt để những phiền phức…