Thiên Địa Nghịch Lữ - Xuân Nhật Phụ Huyên
Chương 68: Nhược sinh vu cường
Thời điểm Tần Hàn Châu tỉnh lại, cả Tạ Yến Hồng lẫn Trường Ninh đều chưa nhận ra ngay. Bọn họ đang bận ngẩng đầu nhìn về hướng bắc, nơi đó lập lòe ánh lửa đỏ cả một góc trời. Trường Ninh cong gối quỳ sát xuống đất kề tai nghe, một lúc lâu sau mới đứng lên nói: “Phía bắc đang có giao chiến, chỗ có ánh lửa kia… là Đại Đồng.”
Đại Đồng đã sớm là địa bàn của người Địch, Cư Dung bị chiếm đóng đồng nghĩa với việc quân Lương không còn sức lực phản kích, khả năng còn lại là nội chiến giữa các phe phái người Địch.
Tạ Yến Hồng đã sớm được chứng kiến một hồi nội chiến của bọn họ. Hai người anh trai của Hộc Luật Hằng Già đánh nhau chết một người, hiện giờ lại đánh nữa, vậy mười phần là Hộc Luật Hằng Già đánh Hộc Luật Chân, cũng chẳng biết hươu sẽ chết về tay ai. Người Địch kiêu dũng háo thắng từ trong xương cốt, ngoài đấu kẻ thù trong giết lẫn nhau, càng đấu càng hăng như nuôi cổ, cuối cùng sẽ nuôi ra được một người cầm đầu dũng mãnh thiện chiến khát máu nhất.
Nghe vậy, Tạ Yến Hồng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu đã vậy, viện binh hẳn có thể tới cứu Ngụy Châu kịp thời.”
“Khụ, khụ khụ ——”
Tạ Yến Hồng vội xoay người ngồi xổm bên cạnh Tần Hàn Châu, đỡ hắn ngồi dậy.
Trên người Tần Hàn Châu có đến năm sáu vết đao lớn bé, bị cắm hai mũi tên đã bẻ gãy đuôi, chỉ chừa lại đầu kim loại cắm trong da thịt, toàn thân vỡ nát như một miếng vải vụn. Hai người Tạ Yến Hồng đi xung quanh xem tình hình một chút nên không mang theo gì ngoài mấy bọc lương khô, thế nên chỉ có thể giúp hắn xử lý cầm máu khẩn cấp, cũng không dám nạo đầu mũi tên vì sợ hắn sẽ mất máu đến chết.
Trường Ninh xem xét một hồi rồi nói: “Có sống được hay không phải xem số mệnh.”
Tần Hàn Châu được Tạ Yến Hồng đỡ ngồi dậy, toàn thân đau nhức, đầu óc lúc tỉnh lúc mê không biết lẩm bẩm gì trong miệng. Tạ Yến Hồng kề tai nghe thử, thấy hắn đang không ngừng lặp lại câu “Không kịp rồi”.
Y lại thoáng nhìn lên ánh lửa sáng rực như nắng chiều ở mặt bắc, nói: “Chúng ta mau về trại đi, hắn không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”
Hai người không ngừng tăng tốc quay đầu, cũng không rảnh lo lắng xem dọc đường có xóc nảy hay không, nhanh cũng chết mà chậm quá cũng chết, chi bằng cứ thử chạy đua với Diêm vương một lần. Cũng may mà thuốc men trong trại vẫn sung túc, còn có đạo sĩ Lục Thiếu Vi thần thông quảng đại nên Tần Hàn Châu chỉ sốt cao một đêm đã tỉnh táo trở lại.
Vừa nhìn thấy Tạ Yến Hồng, câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói là: “Ngụy Châu nguy rồi…”
Tạ Yến Hồng vốn muốn để hắn nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi hỏi thăm kỹ càng, ai ngờ Tần Hàn Châu vẫn y như thời còn ở Tử Kinh Quan, nhắc đến chiến sự là ánh mắt lập tức sáng quắc không hề giống người đang trọng thương, cứ thế kể một hơi về tình hình Cư Dung Quan bị chiếm đóng.
Quân Địch thật ra vẫn dùng mánh cũ, tập trung binh lực đánh chính diện vào Cư Dung để kiềm chế lực lượng bên trong, một phần nhỏ khác chạy sang Tử Kinh cùng tác chiến cả hai mặt. Lần trước Tử Kinh Quan có thể chiến thắng trong gang tấc là vì đối phương chủ quan khinh địch, lại có Tạ Yến Hồng lập kế mai phục bất ngờ. Lần này người Địch không thăm dò nữa mà lấy gấp mười lần binh lực ra càn quét, Tử Kinh Quan bị phá, quân Địch xuyên qua Tử Kinh Quan vòng ra sau lưng Cư Dung giáp công từ hai phía, Cư Dung cũng nhanh chóng bị chiếm đóng.
Tạ Yến Hồng hỏi: “Tuy Cư Dung đã thất thủ nhưng Ngụy Châu dù gì vẫn là cánh cổng bảo vệ kinh sư, chắc chắn sẽ được điều quân canh phòng các nơi tới chi viện, chẳng lẽ như thế vẫn không đủ lực lượng đánh một trận với quân Địch sao?”
Tần Hàn Châu lắc đầu: “Ngươi ra ngoài lâu nên không biết rõ tình cảnh trong nước. Bây giờ khắp nơi đang nổi lửa, hồi đầu mùa đông đất Thục có người nổi dậy, sang đầu xuân Tế Vương trốn sang Lâm An, phủ binh Lâm An lấy danh nghĩa nâng cao cờ hiệu phò Tế Vương giành lại ngôi báu…”
Tạ Yến Hồng mất một hồi lâu mới nhớ ra Tế Vương chính là phế Thái tử, sau khi Vinh Vương đăng cơ, hắn được phong làm Tế Vương, đày đi Từ Châu.
Tần Hàn Châu tiếp tục nói: “Quân đội vốn đang đỡ trái hụt phải, trước khi Tử Kinh, Cư Dung thất thủ, ta còn nhận được chiến báo nói rằng trước mắt điều tám vạn quân Giang Bắc đi hỗ trợ khẩn cấp, quân đồn trú kinh sư và các vùng lân cận sẽ chi viện sau…”
“Tám vạn! Làm sao có thể!”
Tạ Yến Hồng đứng phắt dậy hô lên, sau đó vội vàng ngậm miệng nhìn Tần Hàn Châu. Y hít thở sâu mấy hơi mới hạ giọng: “Ngươi… Vì sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này…”
Tần Hàn Châu nhìn y, bình thản nói: “Ngươi là con trai Tạ gia mà, không phải sao?”
Từ sau khi Tôn Diệp Đình lĩnh chỉ làm khâm sai tuần biên tới Tử Kinh Quan, trong lòng Tần Hàn Châu đã có suy đoán đại khái. Đủ loại chuyện to nhỏ về vị hồng nhân ngự tiền Tôn Diệp Đình không cần đi hỏi thăm cũng đủ ùa thẳng vào tai hắn, đương nhiên có cả chuyện Tôn gia và Tạ gia có giao tình, hai nhà một vinh một diệt được mọi người nghị luận sôi nổi.
Tạ Yến Hồng tự xưng là ngoại chất của tuyên phủ sứ Ngụy Châu, họ Ngôn đứng hàng thứ hai, Tôn Diệp Đình nghe về vị “Ngôn nhị công tử” kia thì không chỉ không hỏi mà thậm chí còn im bặt không nhắc tới nữa. Tần Hàn Châu biết tin tuyên phủ sứ Trịnh đại nhân không có vị thân thích nào họ Ngôn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, đương nhiên cũng nghe đến công văn kinh sư phát về lùng bắt nhị công tử Tạ gia đang lẩn trốn.
Cân nhắc trên dưới một lượt, Tần Hàn Châu không khó đoán ra thân phận thật sự của Tạ Yến Hồng.
Đã lâu lắm rồi Tạ Yến Hồng mới lại nghe thấy ai đó nhắc đến tên Tôn Diệp Đình, y quay người đi, bàn tay nắm chặt thành quyền lại chậm rãi buông ra, hỏi: “Tiểu Tôn… Tôn Diệp Đình hỏi về ta sao? Theo lời ngươi nói, hiện giờ hắn đang ở Ngụy Châu?”
Tần Hàn Châu đáp: “Phải.”
Đúng lúc này có người gõ cửa, là Lục Thiếu Vi bưng thuốc tới. Chén thuốc kia đen như mực, chỉ ngửi thôi cũng cảm giác cổ họng đắng ngắt, vậy mà Tần Hàn Châu nhận chén uống một hơi cạn sạch.
Tạ Yến Hồng hỏi hắn: “Bây giờ ngươi có tính toán gì không?”
Tần Hàn Châu buồn bã nói: “Chỉ còn lại một mình ta… Nếu kịp, ta muốn đi Ngụy Châu, dù thế nào vẫn phải báo thù.”
Quân canh giữ Tử Kinh Quan không nhiều bằng Cư Dung Quan, bọn họ gần như đã chiến đấu đến người cuối cùng, đao kiếm chém giết đến biến dạng, máu tươi từ mũi kiếm chảy xuống chuôi kiếm trơn trượt khiến hắn giữ không nổi. Quan thành không thể địch lại, kẻ thù vây kín bọn họ, nâng cung bắn tên, hắn từ trên ngựa ngã xuống.
Hắn không ngã vì bị mũi tên bắn trúng mà là bị một người khác xô ngã, chính là cấp trên của hắn —— Chỉ huy sứ Tử Kinh Quan. Bọn họ ngày ngày cãi nhau, vậy mà hắn vẫn được người kia che chắn để mũi tên không trúng chỗ yếu hại, may mắn sống sót. Thừa dịp quân Địch thu binh, nương bóng đêm yểm hộ, hắn trốn khỏi núi thây biển máu. Vốn muốn chạy ngay về Ngụy Châu nhưng không ngờ thương tích quá nặng, hắn mơ màng đi nhầm đường mới để Tạ Yến Hồng gặp được.
Hắn nói: “Nếu trận này chiến thắng, ta muốn liệm thi cốt cho bọn họ, nếu chiến bại cùng lắm chỉ dâng thêm cái mạng quèn này cho Diêm Vương gia thôi.”
Thấy hắn bình thản lỗi lạc, có cả tinh thần khẳng khái chịu chết như thế, Tạ Yến Hồng nhất thời nghẹn lại, vốn còn muốn nói nữa nhưng cuối cùng phải nuốt hết lời xuống bụng.
Tần Hàn Châu tuy còn yếu nhưng tinh thần lại rất tốt, hắn đã có mục tiêu phương hướng minh xác nên chỉ hận không thể lập tức khỏe lại phi ngựa thẳng đến Ngụy Châu. hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Yến Hồng, tinh tế đánh giá y một phen: “Ngươi trông rất giống Tạ tướng quân.”
Tạ Yến Hồng bật cười: “Ngươi quen biết cha ta?”
Tần Hàn Châu không gọi Tạ Thao là “Hầu gia” như người khác mà chỉ gọi tướng quân. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, chứa thêm mười hai vạn phần thành kính, nói: “Từng gặp một lần. Có năm nọ dưới Bảo Tân Lâu diễn võ, con cháu huân tước tập trung ở giáo trường tập cưỡi ngựa bắn cung, khi ấy ta còn nhỏ, lại là con tiện tì nên bị bọn họ chướng mắt, chúng ta đánh nhau một trận. Đương nhiên ta đánh không lại bọn người kia, đúng lúc Tạ tướng quân đi ngang qua quát lớn mấy câu mới ngăn lại được, sau ông ấy còn tặng cho ta một bức tranh chữ.”
Tạ Yến Hồng biết bức tranh chữ kia, y đã từng nhìn thấy bức tranh treo trên tường trong doanh của Tần Hàn Châu, chính là bốn chữ “Nhược sinh vu cường”.
Đó không chỉ là đạo dụng binh mà còn là đạo làm người. Mạnh yếu đều là nhất thời, tùy cơ mà biến, như Tần Hàn Châu hiện giờ không hổ là kẻ mạnh mẽ.
Nghĩ đến phụ thân, trái tim Tạ Yến Hồng như bị ai nắm chặt, gần như không thở nổi.
Tần Hàn Châu thấy y quá khổ sở bèn nói: “Ta sẽ không đề nghị ngươi đi cùng ta. Cả nhà ngươi chết thảm, từ nay tị thế chỉ bảo vệ mình cũng là chuyện hiển nhiên.”
Nếu Tần Hàn Châu chỉ vào mũi mắng y, nói y “Quốc gia nguy nan, không lo cứu nước mà chỉ lo tìm nơi tránh né, thật là xấu mặt Tạ gia” thì có lẽ y đã dễ chịu hơn một ít, hoặc có thể phản bác rất đúng lý hợp tình. Năm xưa phụ thân y vào sinh ra tử là vì thưởng thức minh chủ, bây giờ muốn y dùng ơn báo oán, vậy biết lấy gì trả cho ơn này?
Nhưng lòng dạ Tần Hàn Châu quá hào sảng, còn kê sẵn bậc thang cho y trèo xuống, ngược lại làm y khó chịu vô cùng.
Trong lúc hai bên còn trầm mặc khó xử, Lục Thiếu Vi ôm cái chén không đột nhiên nói: “Ta có thể theo ngươi đi Ngụy Châu không?”
Một câu bất thình lình này làm cả Tạ Yến Hồng lẫn Tần Hàn Châu giật mình không nhẹ. Tần Hàn Châu không biết rốt cuộc nàng là ai, có năng lực gì nên nhất thời ngẩn người không kịp phản ứng.
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Ngươi đi làm gì?”
Lục Thiếu Vi nói rất đúng lý hợp tình: “Kiến công lập nghiệp.”
Hai người Tạ, Tần nhìn nhau, thật sự không hiểu rõ mạch não của Lục Thiếu Vi cho lắm. Bọn họ một có nợ nước một có thù nhà, người Địch tiến công Ngụy Châu, quân chi viện nước xa không cứu được lửa gần, tình thế khẩn cấp, nhưng tất cả những cái đó trong mắt Lục Thiếu Vi đều chỉ là cơ hội, là cơ hội ngàn năm có một để nàng thử thách.
Lục Thiếu Vi nói: “Thêm ta vào mọi người cũng không lỗ, lỡ như ta thật sự hữu dụng thì sao?”
Tần Hàn Châu thật sự không nghĩ ra câu nào phản bác, gãi gãi đầu xong chỉ có thể đáp ứng. Tậm trạng Tạ Yến Hồng thì phức tạp hơn, để hai người lại nói chuyện với nhau còn mình thì lui ra ngoài. Vừa ra cửa y đã nhìn thấy Nhan Trừng và Trường Ninh như hai ông thần canh giữ hai bên trái phải, đều im lặng ngẩn người. Nhan Trừng thấy y bước ra liền đứng dậy thò đầu thăm dò, hoang mang hỏi: “Sao Lục Thiếu Vi còn chưa ra, ở bên trong làm gì thế?”
Tạ Yến Hồng đáp: “Hắn nói muốn cùng Tần Hàn Châu đi Ngụy Châu.”
“Hắn? Hắn đi? Hắn đi làm gì?” Nhan Trừng cũng bị dọa sợ, thất thần cau mày vừa lải nhải vừa đi qua đi lại.
Trường Ninh nhìn về phía Tạ Yến Hồng, hạ giọng: “Ngươi thì sao?”
“Sao lại hỏi ta?” Tạ Yến Hồng thì thầm, “Ta không đi đâu hết.”
Bọn họ đi một đường xóc nảy nên ai cũng mệt nhọc, vậy là hai người vai kề vai, tay nắm tay cùng nhau trở về phòng. Đi được một lúc, đột nhiên Trường Ninh nói: “Đúng rồi, ta có cái này cho ngươi.”
“Cái gì?”
Trường Ninh lấy trong ngực áo ra một thứ xòe cho y xem. Trong tay hắn là miếng ngọc bội song ngư đầu đuôi tương tiếp, Trường Ninh ấn nhẹ một cái, hai con cá lập tức tách ra, hắn đưa một con cho Tạ Yến Hồng.
“Đây là của ngươi.” Trường Ninh nói, “Đây là của ta.”
Vẫn là sợi dây ngũ sắc trộn chỉ vàng ngày xưa, ngoại trừ phần chỉ vàng óng ánh như mới thì những màu sắc khác đều đã phai nhạt, không nhìn ra màu nào với màu nào. Tạ Yến Hồng nghĩ đây là sợi dây do mẫu thân tự tay bện nên động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Y xỏ sợi dây vào một con cá, Trường Ninh liền cúi người xuống để Tạ Yến Hồng giúp hắn đeo dây lên cổ.
Hắn ngượng ngùng nói tiếp: “Ta cũng tự tay bện một sợi, nhưng không đẹp bằng cái của mẹ ngươi…”
Sau đó hắn lấy ra một sợi dây ngũ sắc khác, thoạt nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo không tinh xảo bao nhiêu. Tạ Yến Hồng lại rất thích, kêu hắn xỏ dây vào con cá còn lại rồi đeo lên cổ mình. Trường Ninh vòng ra sau lưng Tạ Yến Hồng, vụng về giúp y thắt nút dây.
Tạ Yến Hồng cảm giác bàn tay hắn đang vuốt ve sau gáy mình, ngọc bội dán trước ngực mịn màng trơn bóng.
Trường Ninh nhẹ nhàng thả một nụ hôn xuống nút kết vừa mới thắt.
Lời tác giả:
Gần đây công việc siêu bận, cũng mấy năm rồi không bận điên như vậy, nhưng tôi sẽ cố gắng update càng nhanh càng tốt.
Dựa theo suy đoán sơ bộ của tôi, bộ này còn khoảng một phần ba nữa sẽ kết thúc, phần cuối chủ yếu là đánh giặc, vốn đã có dự định ngay từ đầu rồi, phần trước cũng trải đường đầy đủ chứ không phải tùy tiện chạy lạc đâu, nếu thấy cốt truyện không chặt chẽ thì có lẽ là do bút lực của tôi hữu hạn. Sẽ không có vai chính nào lên làm hoàng đế, mọi vai chính của tôi đến cuối cơ bản đều là quy ẩn điền viên (.
Đại Đồng đã sớm là địa bàn của người Địch, Cư Dung bị chiếm đóng đồng nghĩa với việc quân Lương không còn sức lực phản kích, khả năng còn lại là nội chiến giữa các phe phái người Địch.
Tạ Yến Hồng đã sớm được chứng kiến một hồi nội chiến của bọn họ. Hai người anh trai của Hộc Luật Hằng Già đánh nhau chết một người, hiện giờ lại đánh nữa, vậy mười phần là Hộc Luật Hằng Già đánh Hộc Luật Chân, cũng chẳng biết hươu sẽ chết về tay ai. Người Địch kiêu dũng háo thắng từ trong xương cốt, ngoài đấu kẻ thù trong giết lẫn nhau, càng đấu càng hăng như nuôi cổ, cuối cùng sẽ nuôi ra được một người cầm đầu dũng mãnh thiện chiến khát máu nhất.
Nghe vậy, Tạ Yến Hồng thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu đã vậy, viện binh hẳn có thể tới cứu Ngụy Châu kịp thời.”
“Khụ, khụ khụ ——”
Tạ Yến Hồng vội xoay người ngồi xổm bên cạnh Tần Hàn Châu, đỡ hắn ngồi dậy.
Trên người Tần Hàn Châu có đến năm sáu vết đao lớn bé, bị cắm hai mũi tên đã bẻ gãy đuôi, chỉ chừa lại đầu kim loại cắm trong da thịt, toàn thân vỡ nát như một miếng vải vụn. Hai người Tạ Yến Hồng đi xung quanh xem tình hình một chút nên không mang theo gì ngoài mấy bọc lương khô, thế nên chỉ có thể giúp hắn xử lý cầm máu khẩn cấp, cũng không dám nạo đầu mũi tên vì sợ hắn sẽ mất máu đến chết.
Trường Ninh xem xét một hồi rồi nói: “Có sống được hay không phải xem số mệnh.”
Tần Hàn Châu được Tạ Yến Hồng đỡ ngồi dậy, toàn thân đau nhức, đầu óc lúc tỉnh lúc mê không biết lẩm bẩm gì trong miệng. Tạ Yến Hồng kề tai nghe thử, thấy hắn đang không ngừng lặp lại câu “Không kịp rồi”.
Y lại thoáng nhìn lên ánh lửa sáng rực như nắng chiều ở mặt bắc, nói: “Chúng ta mau về trại đi, hắn không chống đỡ được bao lâu nữa đâu.”
Hai người không ngừng tăng tốc quay đầu, cũng không rảnh lo lắng xem dọc đường có xóc nảy hay không, nhanh cũng chết mà chậm quá cũng chết, chi bằng cứ thử chạy đua với Diêm vương một lần. Cũng may mà thuốc men trong trại vẫn sung túc, còn có đạo sĩ Lục Thiếu Vi thần thông quảng đại nên Tần Hàn Châu chỉ sốt cao một đêm đã tỉnh táo trở lại.
Vừa nhìn thấy Tạ Yến Hồng, câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói là: “Ngụy Châu nguy rồi…”
Tạ Yến Hồng vốn muốn để hắn nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi hỏi thăm kỹ càng, ai ngờ Tần Hàn Châu vẫn y như thời còn ở Tử Kinh Quan, nhắc đến chiến sự là ánh mắt lập tức sáng quắc không hề giống người đang trọng thương, cứ thế kể một hơi về tình hình Cư Dung Quan bị chiếm đóng.
Quân Địch thật ra vẫn dùng mánh cũ, tập trung binh lực đánh chính diện vào Cư Dung để kiềm chế lực lượng bên trong, một phần nhỏ khác chạy sang Tử Kinh cùng tác chiến cả hai mặt. Lần trước Tử Kinh Quan có thể chiến thắng trong gang tấc là vì đối phương chủ quan khinh địch, lại có Tạ Yến Hồng lập kế mai phục bất ngờ. Lần này người Địch không thăm dò nữa mà lấy gấp mười lần binh lực ra càn quét, Tử Kinh Quan bị phá, quân Địch xuyên qua Tử Kinh Quan vòng ra sau lưng Cư Dung giáp công từ hai phía, Cư Dung cũng nhanh chóng bị chiếm đóng.
Tạ Yến Hồng hỏi: “Tuy Cư Dung đã thất thủ nhưng Ngụy Châu dù gì vẫn là cánh cổng bảo vệ kinh sư, chắc chắn sẽ được điều quân canh phòng các nơi tới chi viện, chẳng lẽ như thế vẫn không đủ lực lượng đánh một trận với quân Địch sao?”
Tần Hàn Châu lắc đầu: “Ngươi ra ngoài lâu nên không biết rõ tình cảnh trong nước. Bây giờ khắp nơi đang nổi lửa, hồi đầu mùa đông đất Thục có người nổi dậy, sang đầu xuân Tế Vương trốn sang Lâm An, phủ binh Lâm An lấy danh nghĩa nâng cao cờ hiệu phò Tế Vương giành lại ngôi báu…”
Tạ Yến Hồng mất một hồi lâu mới nhớ ra Tế Vương chính là phế Thái tử, sau khi Vinh Vương đăng cơ, hắn được phong làm Tế Vương, đày đi Từ Châu.
Tần Hàn Châu tiếp tục nói: “Quân đội vốn đang đỡ trái hụt phải, trước khi Tử Kinh, Cư Dung thất thủ, ta còn nhận được chiến báo nói rằng trước mắt điều tám vạn quân Giang Bắc đi hỗ trợ khẩn cấp, quân đồn trú kinh sư và các vùng lân cận sẽ chi viện sau…”
“Tám vạn! Làm sao có thể!”
Tạ Yến Hồng đứng phắt dậy hô lên, sau đó vội vàng ngậm miệng nhìn Tần Hàn Châu. Y hít thở sâu mấy hơi mới hạ giọng: “Ngươi… Vì sao ngươi lại nói cho ta biết những chuyện này…”
Tần Hàn Châu nhìn y, bình thản nói: “Ngươi là con trai Tạ gia mà, không phải sao?”
Từ sau khi Tôn Diệp Đình lĩnh chỉ làm khâm sai tuần biên tới Tử Kinh Quan, trong lòng Tần Hàn Châu đã có suy đoán đại khái. Đủ loại chuyện to nhỏ về vị hồng nhân ngự tiền Tôn Diệp Đình không cần đi hỏi thăm cũng đủ ùa thẳng vào tai hắn, đương nhiên có cả chuyện Tôn gia và Tạ gia có giao tình, hai nhà một vinh một diệt được mọi người nghị luận sôi nổi.
Tạ Yến Hồng tự xưng là ngoại chất của tuyên phủ sứ Ngụy Châu, họ Ngôn đứng hàng thứ hai, Tôn Diệp Đình nghe về vị “Ngôn nhị công tử” kia thì không chỉ không hỏi mà thậm chí còn im bặt không nhắc tới nữa. Tần Hàn Châu biết tin tuyên phủ sứ Trịnh đại nhân không có vị thân thích nào họ Ngôn cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, đương nhiên cũng nghe đến công văn kinh sư phát về lùng bắt nhị công tử Tạ gia đang lẩn trốn.
Cân nhắc trên dưới một lượt, Tần Hàn Châu không khó đoán ra thân phận thật sự của Tạ Yến Hồng.
Đã lâu lắm rồi Tạ Yến Hồng mới lại nghe thấy ai đó nhắc đến tên Tôn Diệp Đình, y quay người đi, bàn tay nắm chặt thành quyền lại chậm rãi buông ra, hỏi: “Tiểu Tôn… Tôn Diệp Đình hỏi về ta sao? Theo lời ngươi nói, hiện giờ hắn đang ở Ngụy Châu?”
Tần Hàn Châu đáp: “Phải.”
Đúng lúc này có người gõ cửa, là Lục Thiếu Vi bưng thuốc tới. Chén thuốc kia đen như mực, chỉ ngửi thôi cũng cảm giác cổ họng đắng ngắt, vậy mà Tần Hàn Châu nhận chén uống một hơi cạn sạch.
Tạ Yến Hồng hỏi hắn: “Bây giờ ngươi có tính toán gì không?”
Tần Hàn Châu buồn bã nói: “Chỉ còn lại một mình ta… Nếu kịp, ta muốn đi Ngụy Châu, dù thế nào vẫn phải báo thù.”
Quân canh giữ Tử Kinh Quan không nhiều bằng Cư Dung Quan, bọn họ gần như đã chiến đấu đến người cuối cùng, đao kiếm chém giết đến biến dạng, máu tươi từ mũi kiếm chảy xuống chuôi kiếm trơn trượt khiến hắn giữ không nổi. Quan thành không thể địch lại, kẻ thù vây kín bọn họ, nâng cung bắn tên, hắn từ trên ngựa ngã xuống.
Hắn không ngã vì bị mũi tên bắn trúng mà là bị một người khác xô ngã, chính là cấp trên của hắn —— Chỉ huy sứ Tử Kinh Quan. Bọn họ ngày ngày cãi nhau, vậy mà hắn vẫn được người kia che chắn để mũi tên không trúng chỗ yếu hại, may mắn sống sót. Thừa dịp quân Địch thu binh, nương bóng đêm yểm hộ, hắn trốn khỏi núi thây biển máu. Vốn muốn chạy ngay về Ngụy Châu nhưng không ngờ thương tích quá nặng, hắn mơ màng đi nhầm đường mới để Tạ Yến Hồng gặp được.
Hắn nói: “Nếu trận này chiến thắng, ta muốn liệm thi cốt cho bọn họ, nếu chiến bại cùng lắm chỉ dâng thêm cái mạng quèn này cho Diêm Vương gia thôi.”
Thấy hắn bình thản lỗi lạc, có cả tinh thần khẳng khái chịu chết như thế, Tạ Yến Hồng nhất thời nghẹn lại, vốn còn muốn nói nữa nhưng cuối cùng phải nuốt hết lời xuống bụng.
Tần Hàn Châu tuy còn yếu nhưng tinh thần lại rất tốt, hắn đã có mục tiêu phương hướng minh xác nên chỉ hận không thể lập tức khỏe lại phi ngựa thẳng đến Ngụy Châu. hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Yến Hồng, tinh tế đánh giá y một phen: “Ngươi trông rất giống Tạ tướng quân.”
Tạ Yến Hồng bật cười: “Ngươi quen biết cha ta?”
Tần Hàn Châu không gọi Tạ Thao là “Hầu gia” như người khác mà chỉ gọi tướng quân. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, chứa thêm mười hai vạn phần thành kính, nói: “Từng gặp một lần. Có năm nọ dưới Bảo Tân Lâu diễn võ, con cháu huân tước tập trung ở giáo trường tập cưỡi ngựa bắn cung, khi ấy ta còn nhỏ, lại là con tiện tì nên bị bọn họ chướng mắt, chúng ta đánh nhau một trận. Đương nhiên ta đánh không lại bọn người kia, đúng lúc Tạ tướng quân đi ngang qua quát lớn mấy câu mới ngăn lại được, sau ông ấy còn tặng cho ta một bức tranh chữ.”
Tạ Yến Hồng biết bức tranh chữ kia, y đã từng nhìn thấy bức tranh treo trên tường trong doanh của Tần Hàn Châu, chính là bốn chữ “Nhược sinh vu cường”.
Đó không chỉ là đạo dụng binh mà còn là đạo làm người. Mạnh yếu đều là nhất thời, tùy cơ mà biến, như Tần Hàn Châu hiện giờ không hổ là kẻ mạnh mẽ.
Nghĩ đến phụ thân, trái tim Tạ Yến Hồng như bị ai nắm chặt, gần như không thở nổi.
Tần Hàn Châu thấy y quá khổ sở bèn nói: “Ta sẽ không đề nghị ngươi đi cùng ta. Cả nhà ngươi chết thảm, từ nay tị thế chỉ bảo vệ mình cũng là chuyện hiển nhiên.”
Nếu Tần Hàn Châu chỉ vào mũi mắng y, nói y “Quốc gia nguy nan, không lo cứu nước mà chỉ lo tìm nơi tránh né, thật là xấu mặt Tạ gia” thì có lẽ y đã dễ chịu hơn một ít, hoặc có thể phản bác rất đúng lý hợp tình. Năm xưa phụ thân y vào sinh ra tử là vì thưởng thức minh chủ, bây giờ muốn y dùng ơn báo oán, vậy biết lấy gì trả cho ơn này?
Nhưng lòng dạ Tần Hàn Châu quá hào sảng, còn kê sẵn bậc thang cho y trèo xuống, ngược lại làm y khó chịu vô cùng.
Trong lúc hai bên còn trầm mặc khó xử, Lục Thiếu Vi ôm cái chén không đột nhiên nói: “Ta có thể theo ngươi đi Ngụy Châu không?”
Một câu bất thình lình này làm cả Tạ Yến Hồng lẫn Tần Hàn Châu giật mình không nhẹ. Tần Hàn Châu không biết rốt cuộc nàng là ai, có năng lực gì nên nhất thời ngẩn người không kịp phản ứng.
Tạ Yến Hồng vội hỏi: “Ngươi đi làm gì?”
Lục Thiếu Vi nói rất đúng lý hợp tình: “Kiến công lập nghiệp.”
Hai người Tạ, Tần nhìn nhau, thật sự không hiểu rõ mạch não của Lục Thiếu Vi cho lắm. Bọn họ một có nợ nước một có thù nhà, người Địch tiến công Ngụy Châu, quân chi viện nước xa không cứu được lửa gần, tình thế khẩn cấp, nhưng tất cả những cái đó trong mắt Lục Thiếu Vi đều chỉ là cơ hội, là cơ hội ngàn năm có một để nàng thử thách.
Lục Thiếu Vi nói: “Thêm ta vào mọi người cũng không lỗ, lỡ như ta thật sự hữu dụng thì sao?”
Tần Hàn Châu thật sự không nghĩ ra câu nào phản bác, gãi gãi đầu xong chỉ có thể đáp ứng. Tậm trạng Tạ Yến Hồng thì phức tạp hơn, để hai người lại nói chuyện với nhau còn mình thì lui ra ngoài. Vừa ra cửa y đã nhìn thấy Nhan Trừng và Trường Ninh như hai ông thần canh giữ hai bên trái phải, đều im lặng ngẩn người. Nhan Trừng thấy y bước ra liền đứng dậy thò đầu thăm dò, hoang mang hỏi: “Sao Lục Thiếu Vi còn chưa ra, ở bên trong làm gì thế?”
Tạ Yến Hồng đáp: “Hắn nói muốn cùng Tần Hàn Châu đi Ngụy Châu.”
“Hắn? Hắn đi? Hắn đi làm gì?” Nhan Trừng cũng bị dọa sợ, thất thần cau mày vừa lải nhải vừa đi qua đi lại.
Trường Ninh nhìn về phía Tạ Yến Hồng, hạ giọng: “Ngươi thì sao?”
“Sao lại hỏi ta?” Tạ Yến Hồng thì thầm, “Ta không đi đâu hết.”
Bọn họ đi một đường xóc nảy nên ai cũng mệt nhọc, vậy là hai người vai kề vai, tay nắm tay cùng nhau trở về phòng. Đi được một lúc, đột nhiên Trường Ninh nói: “Đúng rồi, ta có cái này cho ngươi.”
“Cái gì?”
Trường Ninh lấy trong ngực áo ra một thứ xòe cho y xem. Trong tay hắn là miếng ngọc bội song ngư đầu đuôi tương tiếp, Trường Ninh ấn nhẹ một cái, hai con cá lập tức tách ra, hắn đưa một con cho Tạ Yến Hồng.
“Đây là của ngươi.” Trường Ninh nói, “Đây là của ta.”
Vẫn là sợi dây ngũ sắc trộn chỉ vàng ngày xưa, ngoại trừ phần chỉ vàng óng ánh như mới thì những màu sắc khác đều đã phai nhạt, không nhìn ra màu nào với màu nào. Tạ Yến Hồng nghĩ đây là sợi dây do mẫu thân tự tay bện nên động tác cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Y xỏ sợi dây vào một con cá, Trường Ninh liền cúi người xuống để Tạ Yến Hồng giúp hắn đeo dây lên cổ.
Hắn ngượng ngùng nói tiếp: “Ta cũng tự tay bện một sợi, nhưng không đẹp bằng cái của mẹ ngươi…”
Sau đó hắn lấy ra một sợi dây ngũ sắc khác, thoạt nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo không tinh xảo bao nhiêu. Tạ Yến Hồng lại rất thích, kêu hắn xỏ dây vào con cá còn lại rồi đeo lên cổ mình. Trường Ninh vòng ra sau lưng Tạ Yến Hồng, vụng về giúp y thắt nút dây.
Tạ Yến Hồng cảm giác bàn tay hắn đang vuốt ve sau gáy mình, ngọc bội dán trước ngực mịn màng trơn bóng.
Trường Ninh nhẹ nhàng thả một nụ hôn xuống nút kết vừa mới thắt.
Lời tác giả:
Gần đây công việc siêu bận, cũng mấy năm rồi không bận điên như vậy, nhưng tôi sẽ cố gắng update càng nhanh càng tốt.
Dựa theo suy đoán sơ bộ của tôi, bộ này còn khoảng một phần ba nữa sẽ kết thúc, phần cuối chủ yếu là đánh giặc, vốn đã có dự định ngay từ đầu rồi, phần trước cũng trải đường đầy đủ chứ không phải tùy tiện chạy lạc đâu, nếu thấy cốt truyện không chặt chẽ thì có lẽ là do bút lực của tôi hữu hạn. Sẽ không có vai chính nào lên làm hoàng đế, mọi vai chính của tôi đến cuối cơ bản đều là quy ẩn điền viên (.