Thí Thiên Đao
Chương 1970: Còn có nhiều niềm vui bất ngờ hơn nữa! (2)
Lúc này Cơ Thanh Vũ lại thử lại lần nữa, truyền thêm nhiều sức mạnh hơn một chút.
Vẫn không có động tĩnh gì!
Lúc này lão đế vương nói:
- Toàn lực!
Cơ Thanh Vũ nghe lời phụ thân, lập tức truyền toàn bộ sức mạnh vào trong thanh kiếm thô sơ này. Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng bảy màu phát ra từ thanh kiếm thô sơ này, vô cùng rực rỡ tươi đẹp!
Hào quang chiếu rọi tới tận chân trời, khiến pháp trận của đại điện cũng bị cộng hưởng, pháp trận bốn phía lập tức bị kích hoạt.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ngây ngốc nhìn luồng ánh sáng cầu vồng kia, bên trong nó còn phát ra đạo vận mênh mông vô tận.
- Thanh cầu vồng kiếm này là năm xưa lúc cha mẹ ta đi ngao du ởViêm Hoàng đại vực, vô tình phát hiện ra một khối thần kim. Không ai biết nó là cái gì, lúc phát hiện nó đã như vậy rồi, truyền toàn bộ sức mạnh vào thì sẽ xuất hiện ánh sáng cầu vồng như thế này. Đương nhiên, lúc đó nó vẫn chưa thể phát ra ánh sáng dài như vậy.
Sở Thiên Cơ ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Thần sắc của Sở lão thoáng qua vẻ hồi tưởng. Phu nhân của lão, bà nội của Sở Mặc đã hoá đạo từ lâu. Cho nên, thanh kiếm này đối với Sở lão mà nói, thần uy mạnh hay yếu không quang trọng, cũng không có ý nghĩa phi phàm gì nữa.
Cơ Thanh Vũ cũng lập tức hiểu ra, nàng không từ chối, cũng khôngcự tuyệt. Bởi vì từ thần thái của Sở lão, nàng đã hiểu dụng ý của lão. Lập tức hành lễ với Sở lão:
- Cảm ơn lễ vật của cha!
Trịnh trọng thu hồi lại cầu vồng kiếm, sau đó nhìn về phía con trai mình. Sở Mặc cũng đang nhìn nàng, trái tim của Cơ Thanh Vũ lập tức tan chảy hoàn toàn rồi.
Con trai nàng vẫn là tốt nhất!
Cho nàng và trượng phu niềm vui bất ngờ, vô cùng lớn! Lúc này, hôn lễ tiếp tục, đến lượt ba người Sở Mặc, Thuỷ Y Y và Kỳ Tiêu Vũ.
Hai cô gái đều là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở lão thì đã đoán ra được mọi chuyện. Nhưng nhìn Sở Mặc hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào khác, trong lòng hai cô gái cũng có chút thấp thỏm. Rất sợ hiểu sai ý hắn. Ngộ nhỡ… nếu như người nhà bọn họ không tới thì sao?
Tế thiên bái địa bái tổ tiên bái cha mẹ!
Cuối cùng đã tới cửa ải bái cha mẹ. Thuỷ Y Y và Kỳ Tiêu Vũ vẫn không thấy bất kỳ ám chỉ nào trên mặt Sở Mặc, trong lòng hai nàng cũng ít nhiều có chút lạc lõng. Nhưng vẫn là vui vẻ nhiều hơn!
Có thể có được hôn lễ đặc biệt long trọng thế này là ước mơ của tất cả nữ nhân trên đời này. Thứ các nàng nhận được đã quá nhiều rồi, không thể tham lam hơn nữa.
Sau khi thuận lợi bái lạy Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ xong, hai cô gái cùng Sở Mặc đứng dậy.
Lúc này liền nghe thấy Cơ Khải lớn tiếng nói:
- Bây giờ mới Thuỷ Hồng An tiên sinh cùng Thuỷ phu nhân lên đài!
Hơn nữa còn giải thích với những người ở bên dưới:
- Hôm nay, chúng ta còn có một vài vị khách quý. Bọn họ là thân nhân của tân nương tử, cũng muốn cùng nhau chứng kiến hôn lễ này!
Thuỷ Y Y ngây người tại chỗ, mặc dù lúc trước nàng đã đoán ra được một chút, xem như là tâm lý đã có chút chuẩn bị, nhưng vào giờ phút này, khi nhìn thấy hai người bước ra từ bên kia tấm bình phong, nước mắt của nàng lại không kìm được mà tuôn rơi.
- Cha mẹ!
Mắt Thuỷ Y Y lập tức trở nên mơ hồ trong làn nước mắt. Kỳ Tiêu Vũ nhìn Thuỷ Y Y đầy ngưỡng mộ, đồng thời nhìn Sở Mặc tràn đầy tình ý. Sở Mặc có thể mời cha mẹ của Thuỷ Y Y tới, thật không dễ dàng gì!
Sở Mặc mỉm cười, kéo Thuỷ Y Y, hành lễ với Thuỷ Hồng An và Thuỷ phu nhân.
Hai người ở Viêm Hoàng đại vực cũng tuyệt đối là người có thân phận địa vị cực cao, nhưng ở đây, lại tỏ ra có chút bối rối. Bọn họ chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cùng với thân phận địa vị và tu vi của những tân khách ở phía dưới! Lần này, Sở Mặc vô cùng cung kính với bọn họ!
Trực tiếp kéo tay Thuỷ Hồng An, nghiêm túc nói:
- Nhạc phụ, cảm ơn người đã yên tâm giao Thuỷ Y Y cho con, người yên tâm, sau này con nhất định sẽ không phụ nàng ấy! Con sẽ quan tâm nàng ấy yêu thương nàng ấy mãi mãi!
Vành mắt Thuỷ Hồng An cũng hơi ửng đỏ, Thuỷ phu nhân ở bên cạnh rơi lệ. Hai người liên tục gật đầu.
Sau đó, Cơ Khải nói:
- Mời đại trưởng lão của tinh linh tộc lên đài! Kỳ Tiêu Vũ lập tức ngẩn ra, nhìn nữ tử xinh đẹp bước ra từ sau tấm bình phong, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi lã chã. Nhìn Sở Mặc đầy quở trách, sau đó nhào qua.
Năm xưa nàng đi khỏi linh giới, rời xa tinh linh tộc rồi không trở về nữa, cũng chưa từng gặp qua những thân nhân kia.
Sau khi nàng nhìn thấy Sở lão, trong lòng cũng từng ảo tưởng quá mức. Nhưng nói thật, nàng thật sự không dám hy vọng xa vời, Sở Mặc có thể đưa người của tinh linh tộc tới.
Niềm vui bất ngờ, thật sự là niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn! Niềm vui bất ngờ hơn còn ở phía sau!
Lúc đám người Diệu Nhất Nương, Hoa Tiểu Nha, Hoàng Hoạ, Trầm Tinh Tuyết, Trầm Ngạo Sương, Phàn Vô Địch… lần lượt bước ra từ sau bình phong, Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y đều trợn tròn mắt!
Thậm chí thân thể của hai cô gái còn có chút run rẩy!
Những người này thật sự đều là những người vô cùng thân quen!
Quan hệ giữa các nàng thậm chí không thua bất cứ quan hệ thân nhân nào! Kỳ Tiêu Vũ quay đầu nhìn Sở Mặc:
- Chàng… chàng đem toàn bộ tinh anh của Viêm Hoàng đại vực tới đây sao?
Sau đó, La Quật cũng tới!
Ban đầu là những người trong thiên giới của Viêm Hoàng đại vực, rồi người của linh giới trong tiên giới… rồi những đệ tử của Sở Mặc.
Tất cả mọi người đều xuất hiện trên đài.
Ngay cả những nhân vật lớn của La Thiên Tiên Vực ngồi dự lễ dướiđài cũng oán thầm trong lòng: Đây là đại hội ra mắt của Viêm Hoàng đại vực sao?
Những lão sư của Sở Mặc trong Quy Khư cũng đã tới, nhưng bọn họ không xuất hiện trên đài, mà lựa chọn an tĩnh ngồi phía dưới. Đại Khô Lâu không muốn làm kinh thế hãi tục, khoác một thân hắc bào, khuôn mặt không chút cảm xúc. Nhưng giờ phút này lại đang cười!
Cái gọi là niềm vui bất ngờ chính là khi ngươi vui vẻ nhất, có người thân yêu nhất chia sẻ cùng ngươi, khi ngươi muốn gặp một người nhất, hắn sẽ từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt ngươi! Hôn lễ này, điều khiến người ta cảm động nhất, không phải là sự phô trương bằng trời của hoàng tộc.
Mà là, trong hôn lễ của tân lang tân nương, người thân yêu nhất của bọn họ… đều tới dự!
Hứa Phù Phù vẻ mặt tươi cười, cảnh giới của y thấp đến mức doạ người, nhưng ở nơi này, đứng bên cạnh Sở Mặc, y lại không hề mất bình tĩnh!
Vẫn không có động tĩnh gì!
Lúc này lão đế vương nói:
- Toàn lực!
Cơ Thanh Vũ nghe lời phụ thân, lập tức truyền toàn bộ sức mạnh vào trong thanh kiếm thô sơ này. Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng bảy màu phát ra từ thanh kiếm thô sơ này, vô cùng rực rỡ tươi đẹp!
Hào quang chiếu rọi tới tận chân trời, khiến pháp trận của đại điện cũng bị cộng hưởng, pháp trận bốn phía lập tức bị kích hoạt.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Ngây ngốc nhìn luồng ánh sáng cầu vồng kia, bên trong nó còn phát ra đạo vận mênh mông vô tận.
- Thanh cầu vồng kiếm này là năm xưa lúc cha mẹ ta đi ngao du ởViêm Hoàng đại vực, vô tình phát hiện ra một khối thần kim. Không ai biết nó là cái gì, lúc phát hiện nó đã như vậy rồi, truyền toàn bộ sức mạnh vào thì sẽ xuất hiện ánh sáng cầu vồng như thế này. Đương nhiên, lúc đó nó vẫn chưa thể phát ra ánh sáng dài như vậy.
Sở Thiên Cơ ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Thần sắc của Sở lão thoáng qua vẻ hồi tưởng. Phu nhân của lão, bà nội của Sở Mặc đã hoá đạo từ lâu. Cho nên, thanh kiếm này đối với Sở lão mà nói, thần uy mạnh hay yếu không quang trọng, cũng không có ý nghĩa phi phàm gì nữa.
Cơ Thanh Vũ cũng lập tức hiểu ra, nàng không từ chối, cũng khôngcự tuyệt. Bởi vì từ thần thái của Sở lão, nàng đã hiểu dụng ý của lão. Lập tức hành lễ với Sở lão:
- Cảm ơn lễ vật của cha!
Trịnh trọng thu hồi lại cầu vồng kiếm, sau đó nhìn về phía con trai mình. Sở Mặc cũng đang nhìn nàng, trái tim của Cơ Thanh Vũ lập tức tan chảy hoàn toàn rồi.
Con trai nàng vẫn là tốt nhất!
Cho nàng và trượng phu niềm vui bất ngờ, vô cùng lớn! Lúc này, hôn lễ tiếp tục, đến lượt ba người Sở Mặc, Thuỷ Y Y và Kỳ Tiêu Vũ.
Hai cô gái đều là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh, trong khoảnh khắc nhìn thấy Sở lão thì đã đoán ra được mọi chuyện. Nhưng nhìn Sở Mặc hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào khác, trong lòng hai cô gái cũng có chút thấp thỏm. Rất sợ hiểu sai ý hắn. Ngộ nhỡ… nếu như người nhà bọn họ không tới thì sao?
Tế thiên bái địa bái tổ tiên bái cha mẹ!
Cuối cùng đã tới cửa ải bái cha mẹ. Thuỷ Y Y và Kỳ Tiêu Vũ vẫn không thấy bất kỳ ám chỉ nào trên mặt Sở Mặc, trong lòng hai nàng cũng ít nhiều có chút lạc lõng. Nhưng vẫn là vui vẻ nhiều hơn!
Có thể có được hôn lễ đặc biệt long trọng thế này là ước mơ của tất cả nữ nhân trên đời này. Thứ các nàng nhận được đã quá nhiều rồi, không thể tham lam hơn nữa.
Sau khi thuận lợi bái lạy Sở Thiên Cơ và Cơ Thanh Vũ xong, hai cô gái cùng Sở Mặc đứng dậy.
Lúc này liền nghe thấy Cơ Khải lớn tiếng nói:
- Bây giờ mới Thuỷ Hồng An tiên sinh cùng Thuỷ phu nhân lên đài!
Hơn nữa còn giải thích với những người ở bên dưới:
- Hôm nay, chúng ta còn có một vài vị khách quý. Bọn họ là thân nhân của tân nương tử, cũng muốn cùng nhau chứng kiến hôn lễ này!
Thuỷ Y Y ngây người tại chỗ, mặc dù lúc trước nàng đã đoán ra được một chút, xem như là tâm lý đã có chút chuẩn bị, nhưng vào giờ phút này, khi nhìn thấy hai người bước ra từ bên kia tấm bình phong, nước mắt của nàng lại không kìm được mà tuôn rơi.
- Cha mẹ!
Mắt Thuỷ Y Y lập tức trở nên mơ hồ trong làn nước mắt. Kỳ Tiêu Vũ nhìn Thuỷ Y Y đầy ngưỡng mộ, đồng thời nhìn Sở Mặc tràn đầy tình ý. Sở Mặc có thể mời cha mẹ của Thuỷ Y Y tới, thật không dễ dàng gì!
Sở Mặc mỉm cười, kéo Thuỷ Y Y, hành lễ với Thuỷ Hồng An và Thuỷ phu nhân.
Hai người ở Viêm Hoàng đại vực cũng tuyệt đối là người có thân phận địa vị cực cao, nhưng ở đây, lại tỏ ra có chút bối rối. Bọn họ chưa từng nghe, cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, cùng với thân phận địa vị và tu vi của những tân khách ở phía dưới! Lần này, Sở Mặc vô cùng cung kính với bọn họ!
Trực tiếp kéo tay Thuỷ Hồng An, nghiêm túc nói:
- Nhạc phụ, cảm ơn người đã yên tâm giao Thuỷ Y Y cho con, người yên tâm, sau này con nhất định sẽ không phụ nàng ấy! Con sẽ quan tâm nàng ấy yêu thương nàng ấy mãi mãi!
Vành mắt Thuỷ Hồng An cũng hơi ửng đỏ, Thuỷ phu nhân ở bên cạnh rơi lệ. Hai người liên tục gật đầu.
Sau đó, Cơ Khải nói:
- Mời đại trưởng lão của tinh linh tộc lên đài! Kỳ Tiêu Vũ lập tức ngẩn ra, nhìn nữ tử xinh đẹp bước ra từ sau tấm bình phong, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi lã chã. Nhìn Sở Mặc đầy quở trách, sau đó nhào qua.
Năm xưa nàng đi khỏi linh giới, rời xa tinh linh tộc rồi không trở về nữa, cũng chưa từng gặp qua những thân nhân kia.
Sau khi nàng nhìn thấy Sở lão, trong lòng cũng từng ảo tưởng quá mức. Nhưng nói thật, nàng thật sự không dám hy vọng xa vời, Sở Mặc có thể đưa người của tinh linh tộc tới.
Niềm vui bất ngờ, thật sự là niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn! Niềm vui bất ngờ hơn còn ở phía sau!
Lúc đám người Diệu Nhất Nương, Hoa Tiểu Nha, Hoàng Hoạ, Trầm Tinh Tuyết, Trầm Ngạo Sương, Phàn Vô Địch… lần lượt bước ra từ sau bình phong, Kỳ Tiêu Vũ và Thuỷ Y Y đều trợn tròn mắt!
Thậm chí thân thể của hai cô gái còn có chút run rẩy!
Những người này thật sự đều là những người vô cùng thân quen!
Quan hệ giữa các nàng thậm chí không thua bất cứ quan hệ thân nhân nào! Kỳ Tiêu Vũ quay đầu nhìn Sở Mặc:
- Chàng… chàng đem toàn bộ tinh anh của Viêm Hoàng đại vực tới đây sao?
Sau đó, La Quật cũng tới!
Ban đầu là những người trong thiên giới của Viêm Hoàng đại vực, rồi người của linh giới trong tiên giới… rồi những đệ tử của Sở Mặc.
Tất cả mọi người đều xuất hiện trên đài.
Ngay cả những nhân vật lớn của La Thiên Tiên Vực ngồi dự lễ dướiđài cũng oán thầm trong lòng: Đây là đại hội ra mắt của Viêm Hoàng đại vực sao?
Những lão sư của Sở Mặc trong Quy Khư cũng đã tới, nhưng bọn họ không xuất hiện trên đài, mà lựa chọn an tĩnh ngồi phía dưới. Đại Khô Lâu không muốn làm kinh thế hãi tục, khoác một thân hắc bào, khuôn mặt không chút cảm xúc. Nhưng giờ phút này lại đang cười!
Cái gọi là niềm vui bất ngờ chính là khi ngươi vui vẻ nhất, có người thân yêu nhất chia sẻ cùng ngươi, khi ngươi muốn gặp một người nhất, hắn sẽ từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt ngươi! Hôn lễ này, điều khiến người ta cảm động nhất, không phải là sự phô trương bằng trời của hoàng tộc.
Mà là, trong hôn lễ của tân lang tân nương, người thân yêu nhất của bọn họ… đều tới dự!
Hứa Phù Phù vẻ mặt tươi cười, cảnh giới của y thấp đến mức doạ người, nhưng ở nơi này, đứng bên cạnh Sở Mặc, y lại không hề mất bình tĩnh!