Thí Thiên Đao
Chương 1969: Còn có nhiều niềm vui bất ngờ hơn nữa! (1)
Từ trước đến nay đã nghe nói, người lão đế vương cưng chiều nhất chính là tiểu nữ nhi Cơ Thanh Vũ, phong nàng làm La Thiên hoàng tộc trưởng công chúa chính là minh chứng. Không phải ai cũng có thể có được danh hiệu này. Nhưng lần này, Sở Thiên Cơ mới biết, lão đế vương sủng ái Cơ Thanh Vũ còn hơn cả trong trưởng tượng của y! Phía sau bình phong, hai đạo thân ảnh chậm rãi bước ra.
Vành mắt Cơ Thanh Vũ lại lập tức đỏ hoe, Sở Thiên Cơ thì vô cùng sững sờ!
- Cha?
Sở Thiên Cơ đã không nhớ được lần trước mình gặp cha là khi nào, bởi vì lúc đó y vẫn còn nhỏ. Y chỉ nhớ, phụ thân phong ấn y, sau đó nói đừng nhớ tới cha mẹ. Sau này phải dựa vào chính mình.
Đó là chuyện của một kỷ nguyên trước! Sở Thiên Cơ bị niềm vui bất ngờ này làm cho sống mũi cay cay, quả thật không dám tin đây là sự thực. Y liếc nhìn con trai theo bản năng.
Sở Mặc nhe răng cười.
Sở Thiên Cơ đã hiểu ra tất cả rồi.
Niềm vui bất ngờ này quá lớn!
Tiểu tử này không những giấu mẹ, cho mẹ một niềm vui bất ngờ lớn, còn gạt cả mình, lại cũng cho mình một niềm vui bất ngờ to lớn như vậy! Thật không biết, trên tay tên tiểu tử này còn có lá bài gì nữa?
Dưới sự chủ trì của Cơ Khải, phu thê Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ vừa lặng lẽ rơi lệ, vừa bái lạy hai vị lão nhân.
Lão đế vương không nói nhiều, nhưng vẫn động viên hai người họ một lượt, hơn nữa còn tặng Sở Thiên Cơ một thanh bội kiếm.
Cơ Khải ở bên cạnh ghen tỵ giải thích:
- Đây là bội kiếm đeo bên người suốt đời của ông nội, tuy chỉ là thánh khí, nhưng ý nghĩa phi phàm! Toàn bộ trên dưới hoàng tộc, ngay cả phụ hoàng ta đều muốn có thanh kiếm này, nhưng cũng không đượcnhận!
Đế vương ngồi ở bên dưới khẽ cười, y đã từng muốn thanh kiếm kia, lời của con trai không phải là giả. Nhưng đó cũng là khi y còn trẻ. Sau đó biết ý nghĩa của thanh kiếm này đối với lão đế vương, thì chưa từng đòi hỏi. Không ngờ lão đế vương lại tặng nó cho muội phu. Thật đúng là cưng chiều muội muội a!
Lúc này, Sở lão ở bên cạnh nói:
- Thông gia của ta thật quá bạo tay, trên người ta cũng chẳng có đồ gì tốt, nhưng, dù sao cũng phải tặng cho con dâu một món lễ vật. Nói xong, Sở lão móc ra một vật từ trên người.
Lão đế vương chấn động mạnh, lập tức kêu lên:
- Ông thông gia, cái này không được!
Rất nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ Sở lão lấy ra cái gì, chỉ nhìn thấy động tác tay chân và biểu cảm của lão đế vương. Tất cả đều ngẩn ra.
Thầm nhủ trong lòng, hôm nay toàn bộ La Thiên Tiên Vực gần như không còn ai dám xem thường Sở Mặc nữa. Tuy rằng vẫn có một vài tiếng chua xót, cũng có một số người tỏ vẻ khinh thường Sở Mặc. Nhưng kỳ thực có thể khiến bọn họ sinh ra cảm giác chua xót, có thể khiến bọn họ khinh thường đã là một hình thức công nhận khác rồi.
Tuyệt đại đa số mọi người cũng sẽ lựa chọn quên đi xuất thân của SởMặc theo bản năng, không nói đến chuyện hắn xuất thân từ Viêm Hoàng đại vực. Bởi vì cho dù hắn sinh ra ở La Thiên Tiên Vực, Sở Mặc này cũng tuyệt đối có thể coi là yêu nghiệt!
Nhưng nói thực lòng, trong số những người có mặt tại đây vẫn thật sự chẳng có mấy ai để Viêm Hoàng đại vực vào trong mắt. Không riêng gì Viêm Hoàng đại vực, ngay cả bảy đại vực khác bọn họ cũng không vừa mắt.
Cho nên, khi Sở lão vừa bước lên đài, có rất nhiều người phát hiện lão là một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh, nhưng cũng chỉ cảm thấy lão đầu này tạm được. Còn những cái khác… hoàn toàn không coi ra gì. Tuy rằng ở La Thiên Tiên Vực, cảnh giới Đại Thánh này cũng không nhiều, không đến mức có thể gặp được ở bất cứ đâu, nhưng thành kiến cố hữu kia rất khó xoá bỏ hoàn toàn.
Mãi cho đến lúc này, phản ứng của lão đế vương đã hoàn toàn kinh động đến bọn họ.
Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho người có thân phận địa vị lão đế vương này bị chấn động?
Lúc này, Sở lão ở trên đài cười ha hả nói:
- Một món đồ cũ, lấy được trong một cơ duyên trùng hợp, ta cảmthấy, tặng cho con dâu mới là thích hợp nhất.
Lúc này rất nhiều người cuối cùng cũng thấy rõ món đồ mà Sở lão cầm trong tay.
Thoạt nhìn, rất nhiều người đều có chút thất vọng, lại hết sức mơ màng.
Bởi vì nhìn qua, đó chỉ là một thanh sắt thô sơ, đen thùi lùi, có hình dáng của một thanh kiếm. Dài khoảng một thước rưỡi, bên trên không có bất kỳ khí tức nào tản ra. Mặc dù có phản ứng của lão đế vương, nhưng sau khi nhìn rõ vật này, rất nhiều người vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Thậm chí có người trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là người tới từ Viêm Hoàng đại vực xa xôi, coi như món đồ này là bảo vật thật, nhưng nó thích hợp để tặng làm quà tân hôn sao?
Trong số tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có vài người lộ ra ánh mắt kỳ dị, trong thần sắc cũng có mấy phần ngưỡng mộ.
Đồ tốt a! Đồ tốt thượng hạng a!
Cái nơi Viêm Hoàng đại vực đó lại có thể xuát hiện thần vật cực phẩm này sao? Xem ra, tám đại vực cũng không rẻ mạt nghèo nàn như chúng ta nghĩ.
Thậm chí Sở lão cũng không biết, sau khi lão lấy ra món lễ vật này, sẽ khiến cho một số người thay đổi cách nhìn đối với tám đại vực. Nhưng nếu biết, nói không chừng Sở lão sẽ có chút hối hận…
Người La Thiên Tiên Vực coi thường tu sĩ của tám đại vực, nhưng tu sĩ của tám đại vực không phải không có sự kiêu ngạo thuộc về mình? Cơ Khải cũng không biết đây là thứ gì, y chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ông nội mình, lão đế vương của hoàng tộc tuyệt đối không phải người biết diễn trò. Thứ có thể khiến ông nội có phản ứng này, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Cơ Thanh Vũ cũng không nhìn ra, ngược lại Sở Thiên Cơ nhìn thấy vật này, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó nhìn cha mình, trong mắt ngấn lệ.
Trong khoảnh khắc vật này xuất hiện, Thương Khung Thần Giám trên người Sở Mặc liền toả ra một luồng nhiệt lượng mãnh liệt. Hơn nữa, cho dù không có Thương Khung Thần Giám nhắc nhở, Sở Mặc cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của vật này.
- Cầm đi con, thoạt nhìn nó không đẹp lắm, nhưng con có thể thử truyền sức mạnh vào xem sao.
Sở lão giao vật này vào tay Cơ Thanh Vũ, cười ôn hoà nói.
Đầu tiên Cơ Thanh Vũ nói cám ơn, sau đó mới thử truyền một chút sức mạnh vào.
Không có phản ứng gì.
Rất nhiều người cũng không hiểu ra sao cả, tự nhủ món đồ chơi này không phải là rác đấy chứ? Chắc là không phải… bất kể nói thế nào, trong trường hợp này, Sở lão thân là bố chồng cũng không thể cầm mộtmón đồ rác rưởi đi lừa bịp người ta a.
Vành mắt Cơ Thanh Vũ lại lập tức đỏ hoe, Sở Thiên Cơ thì vô cùng sững sờ!
- Cha?
Sở Thiên Cơ đã không nhớ được lần trước mình gặp cha là khi nào, bởi vì lúc đó y vẫn còn nhỏ. Y chỉ nhớ, phụ thân phong ấn y, sau đó nói đừng nhớ tới cha mẹ. Sau này phải dựa vào chính mình.
Đó là chuyện của một kỷ nguyên trước! Sở Thiên Cơ bị niềm vui bất ngờ này làm cho sống mũi cay cay, quả thật không dám tin đây là sự thực. Y liếc nhìn con trai theo bản năng.
Sở Mặc nhe răng cười.
Sở Thiên Cơ đã hiểu ra tất cả rồi.
Niềm vui bất ngờ này quá lớn!
Tiểu tử này không những giấu mẹ, cho mẹ một niềm vui bất ngờ lớn, còn gạt cả mình, lại cũng cho mình một niềm vui bất ngờ to lớn như vậy! Thật không biết, trên tay tên tiểu tử này còn có lá bài gì nữa?
Dưới sự chủ trì của Cơ Khải, phu thê Cơ Thanh Vũ và Sở Thiên Cơ vừa lặng lẽ rơi lệ, vừa bái lạy hai vị lão nhân.
Lão đế vương không nói nhiều, nhưng vẫn động viên hai người họ một lượt, hơn nữa còn tặng Sở Thiên Cơ một thanh bội kiếm.
Cơ Khải ở bên cạnh ghen tỵ giải thích:
- Đây là bội kiếm đeo bên người suốt đời của ông nội, tuy chỉ là thánh khí, nhưng ý nghĩa phi phàm! Toàn bộ trên dưới hoàng tộc, ngay cả phụ hoàng ta đều muốn có thanh kiếm này, nhưng cũng không đượcnhận!
Đế vương ngồi ở bên dưới khẽ cười, y đã từng muốn thanh kiếm kia, lời của con trai không phải là giả. Nhưng đó cũng là khi y còn trẻ. Sau đó biết ý nghĩa của thanh kiếm này đối với lão đế vương, thì chưa từng đòi hỏi. Không ngờ lão đế vương lại tặng nó cho muội phu. Thật đúng là cưng chiều muội muội a!
Lúc này, Sở lão ở bên cạnh nói:
- Thông gia của ta thật quá bạo tay, trên người ta cũng chẳng có đồ gì tốt, nhưng, dù sao cũng phải tặng cho con dâu một món lễ vật. Nói xong, Sở lão móc ra một vật từ trên người.
Lão đế vương chấn động mạnh, lập tức kêu lên:
- Ông thông gia, cái này không được!
Rất nhiều người thậm chí còn không nhìn rõ Sở lão lấy ra cái gì, chỉ nhìn thấy động tác tay chân và biểu cảm của lão đế vương. Tất cả đều ngẩn ra.
Thầm nhủ trong lòng, hôm nay toàn bộ La Thiên Tiên Vực gần như không còn ai dám xem thường Sở Mặc nữa. Tuy rằng vẫn có một vài tiếng chua xót, cũng có một số người tỏ vẻ khinh thường Sở Mặc. Nhưng kỳ thực có thể khiến bọn họ sinh ra cảm giác chua xót, có thể khiến bọn họ khinh thường đã là một hình thức công nhận khác rồi.
Tuyệt đại đa số mọi người cũng sẽ lựa chọn quên đi xuất thân của SởMặc theo bản năng, không nói đến chuyện hắn xuất thân từ Viêm Hoàng đại vực. Bởi vì cho dù hắn sinh ra ở La Thiên Tiên Vực, Sở Mặc này cũng tuyệt đối có thể coi là yêu nghiệt!
Nhưng nói thực lòng, trong số những người có mặt tại đây vẫn thật sự chẳng có mấy ai để Viêm Hoàng đại vực vào trong mắt. Không riêng gì Viêm Hoàng đại vực, ngay cả bảy đại vực khác bọn họ cũng không vừa mắt.
Cho nên, khi Sở lão vừa bước lên đài, có rất nhiều người phát hiện lão là một tu sĩ cảnh giới Đại Thánh, nhưng cũng chỉ cảm thấy lão đầu này tạm được. Còn những cái khác… hoàn toàn không coi ra gì. Tuy rằng ở La Thiên Tiên Vực, cảnh giới Đại Thánh này cũng không nhiều, không đến mức có thể gặp được ở bất cứ đâu, nhưng thành kiến cố hữu kia rất khó xoá bỏ hoàn toàn.
Mãi cho đến lúc này, phản ứng của lão đế vương đã hoàn toàn kinh động đến bọn họ.
Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho người có thân phận địa vị lão đế vương này bị chấn động?
Lúc này, Sở lão ở trên đài cười ha hả nói:
- Một món đồ cũ, lấy được trong một cơ duyên trùng hợp, ta cảmthấy, tặng cho con dâu mới là thích hợp nhất.
Lúc này rất nhiều người cuối cùng cũng thấy rõ món đồ mà Sở lão cầm trong tay.
Thoạt nhìn, rất nhiều người đều có chút thất vọng, lại hết sức mơ màng.
Bởi vì nhìn qua, đó chỉ là một thanh sắt thô sơ, đen thùi lùi, có hình dáng của một thanh kiếm. Dài khoảng một thước rưỡi, bên trên không có bất kỳ khí tức nào tản ra. Mặc dù có phản ứng của lão đế vương, nhưng sau khi nhìn rõ vật này, rất nhiều người vẫn cảm thấy có chút thất vọng.
Thậm chí có người trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là người tới từ Viêm Hoàng đại vực xa xôi, coi như món đồ này là bảo vật thật, nhưng nó thích hợp để tặng làm quà tân hôn sao?
Trong số tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có vài người lộ ra ánh mắt kỳ dị, trong thần sắc cũng có mấy phần ngưỡng mộ.
Đồ tốt a! Đồ tốt thượng hạng a!
Cái nơi Viêm Hoàng đại vực đó lại có thể xuát hiện thần vật cực phẩm này sao? Xem ra, tám đại vực cũng không rẻ mạt nghèo nàn như chúng ta nghĩ.
Thậm chí Sở lão cũng không biết, sau khi lão lấy ra món lễ vật này, sẽ khiến cho một số người thay đổi cách nhìn đối với tám đại vực. Nhưng nếu biết, nói không chừng Sở lão sẽ có chút hối hận…
Người La Thiên Tiên Vực coi thường tu sĩ của tám đại vực, nhưng tu sĩ của tám đại vực không phải không có sự kiêu ngạo thuộc về mình? Cơ Khải cũng không biết đây là thứ gì, y chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ông nội mình, lão đế vương của hoàng tộc tuyệt đối không phải người biết diễn trò. Thứ có thể khiến ông nội có phản ứng này, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Cơ Thanh Vũ cũng không nhìn ra, ngược lại Sở Thiên Cơ nhìn thấy vật này, đầu tiên là hơi ngẩn ra, sau đó nhìn cha mình, trong mắt ngấn lệ.
Trong khoảnh khắc vật này xuất hiện, Thương Khung Thần Giám trên người Sở Mặc liền toả ra một luồng nhiệt lượng mãnh liệt. Hơn nữa, cho dù không có Thương Khung Thần Giám nhắc nhở, Sở Mặc cũng có thể cảm nhận được sức mạnh của vật này.
- Cầm đi con, thoạt nhìn nó không đẹp lắm, nhưng con có thể thử truyền sức mạnh vào xem sao.
Sở lão giao vật này vào tay Cơ Thanh Vũ, cười ôn hoà nói.
Đầu tiên Cơ Thanh Vũ nói cám ơn, sau đó mới thử truyền một chút sức mạnh vào.
Không có phản ứng gì.
Rất nhiều người cũng không hiểu ra sao cả, tự nhủ món đồ chơi này không phải là rác đấy chứ? Chắc là không phải… bất kể nói thế nào, trong trường hợp này, Sở lão thân là bố chồng cũng không thể cầm mộtmón đồ rác rưởi đi lừa bịp người ta a.