Thí Thiên Đao
Chương 1312: Hai quyền đánh bại
Cảm giác này khiến hắn rất thoải mái, có thể không ngừng bồi dưỡng niềm tin vô địch.
Nhưng hiện tại, những trong ánh mắt kia tràn đầy kinh nghi bất định... cùng vui sướng khi người gặp họa.
Hắn há to miệng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Trong máu tươi điểm điểm tinh quang.
Một quyền này, chẳng những khiến hắn bị thương, hơn nữa... Còn khiến hắn bị trọng thương! Thậm chí còn thổ huyết!
Hoàng Vô Song ngồi dưới, lần đầu nhìn Sở Mặc với vẻ kiêng kị!
Sở Thanh tươi cười.
Hổ Liệt há miệng cười lớn, Nguyệt Khuynh Thành há miệng nhỏ như bị chấn động không nói thành lời.
Huyên Nhi và Huyên Huyên rung động mãnh liệt.
Tiêu Trường Bình khẽ vuốt đại đao, trong mắt... tràn đầy chiến ý.
Lục Hồng Tuyết dáng vẻ lão thần ngồi đó, nhưng những kẻ bên cạnh hắn đãngây ra như phỗng, hóa thành pho tượng.
Toàn bộ trên khán đài tĩnh mịch.
Không ai nghị luận, không ai nói chuyện.
Bản tin đang náo nhiệt, vào thời khắc này đột nhiên gián đoạn một cách quỷ dị.
Vô số tu sĩ huyết mạch không thể tới hiện trường đều gấp gáp cực độ, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hô!
Long Thu Thủy thở phào, sau đó nhìn về phía Sở Mặc, trầm giọng nói:Ta thừa nhận, ta xem thường ngươi. Không ngờ ngươi có chiến lực hùng mạnh. Song Song bại trong tay ngươi cũng không oan.
Lúc này, Trương Song Song nằm trong lòng Đồng Ảnh đột nhiên tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn lôi đài, nhẹ giọng hỏi:
Làm sao vậy?
Đồng Ảnh tới nâng nàng dậy, thở dài:
Đại nhân... Đã bại!
Trong mắt Trương Song Song đầy rung động.
Triệu Đông Minh có chút nôn nóng thấp giọng nói:
Nhỡ một chiêu thôi, nào có thất bại? Đồng Ảnh thở dài một tiếng, không nói.
Trương Song Song nhìn hai người trên lôi đài, không biết đang suy nghĩ gì.
Sở Mặc nhìn Long Thu Thủy:
Còn đánh không?
Long Thu Thủy đột nhiên hét lớn một tiếng, trực tiếp xông tới Sở Mặc.
Đạp đạp đạp!
Mỗi bước Long Thu Thủy đạp trên lôi đài đều phát ra một tiếng vang nặng nề, vang lên trong lòng làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Thế!
Lại là một loại thế!
Là một loại đại thế!
Đại thế làm người ta sợ hãi... Không thể ngăn cản!
Khi Long Thu Thủy còn cách Sở Mặc vài chục trượng, thân hình hắn trực tiếp lăng không, trong cổ họng phát ra một tiếng quát lớn:
Chết đi!
Ầm! Một đạo hào quang bùng nổ từ tay Long Thu Thủy, đánh hướng Sở Mặc!
Thần thông!
Lúc này, hắn trực tiếp thi triển tuyệt học!
Ngươi một quyền đánh bay ta, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử tư vị đó!
Nhục thể của ngươi có thể mạnh mẽ, nắm đấm của ngươi có thể cứng, nhưng ở phương diện thần thông ta có thể dễ dàng đánh bại ngươi!
Sở Mặc bình tĩnh nhìn Long Thu Thủy, vận Lâm tự quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn, vận Liệt tự quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn, thúc dục Hành tự quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn! Bất động như núi!
Đình trệ thời gian vặn vẹo không gian!
Thiên Nhân Hợp Nhất!
Lại là một quyền!
Nhìn như đánh lộn, nhưng lại đem thánh thuật dung hợp trong đó!
Có thể nhìn ra chân ý trong quyền của Sở Mặc... Toàn bộ hiện trường, tuyệt đối không hơn mười người!
Một vài đế chủ khiêm tốn ngồi trên khán đài, khi thấy Sở Mặc đánh ra một quyềnnày thì mở to mắt, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Đứng bên bờ lôi đài, Hồng Nguyệt cũng bị quyền của Sở Mặc làm rung động, kinh hô:
Đây là thần thông gì?
Ầm!
Sở Mặc dùng một quyền trực tiếp nện vào vầng sáng Long Thu Thủy phát ra.
Long Thu Thủy cười lạnh:
Thực sự nghĩ quả đấm của ngươi có thể đỡ được thần thông của ta sao?
Nhưng tiếp theo, nụ cười của hắn cứng lại, phát ra một tiếng hô khiếp sợ đến tộtđỉnh:
Làm sao có thể?
Sắc mặt Long Thu Thủy tái nhợt.
Thần thông ẩn chứa quy tắc giết chóc của hắn, không ngờ đã trực tiếp bị nắm đấm của Sở Mặc phá vỡ.
Sau đó, nắm tay không tính là lớn kia, dùng tốc độ khó tin hiện ra trước mắt hắn,... Càng lúc càng lớn.
Thình thịch!
Sở Mặc dùng một quyền đánh vào mặt Long Thu Thủy. Âm thanh đó làm rất nhiều người theo bản năng nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn!
Trong cổ họng Long Thu Thủy hét lên thảm thiết, trực tiếp bị đánh bay khỏi lôi đài, tạo thành một hố lớn giữa lôi đài và khán đài, bốc bụi mù mịt!
Trên lôi đài chỉ còn lại dáng vẻ gầy gò, lẳng lặng đứng đó. Sắc mặt bình tĩnh, không vui không buồn.
Trong lúc Long Thu Thủy bay ra ngoài, Hồng Nguyệt cũng đã bay lên trời, ở trên cao nhìn xuống.
Tất cả mọi người thất thanh. Dù là ủng hộ Sở Mặc hay Long Thu Thủy, tất cả tu sĩ, không ai phát ra nổi âm thanh.
Hai quyền, đánh bay một đại nhân trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy Thiên giới.
Trực tiếp đánh bại!
Quyền thứ nhất đánh trọng thương, quyền thứ hai... Quyền thứ hai còn chưa biết kết quả, bởi vì đến hiện tại, Long Thu Thủy vẫn chưa ra khỏi hố!
Trên khán đài Trương Song Song nhảy xuống, chạy tới hố sâu bi thiết nói:
Thu Thủy đại nhân... Thu Thủy đại nhân!
Đồng Ảnh, Triệu Đông Minh và những người theo Long Thu Thủy nao nao. Lúc này, tâm tình của bọn họ rất khó chịu, người mình đi theo bị người ta đấm hai quyền mà bại!
Hơn nữa dù cùng một cảnh giới, danh khí cũng không cách nào sánh được với đối thủ.
Kết quả này, thật khó mà chấp nhận.
Trương Song Song trực tiếp nhảy xuống bế Long Thu Thủy ra khỏi hố.
Đám đông trên khán đài lập tức xôn xao.
Bởi vì gương mặt Long Thu Thủy đã bị đánh tới nhão nhoẹt! Hoàn toàn bất tỉnh!
Một quyền này... Thật độc!
Rất nhiều người run lên, ánh mắt nhìn bóng người trên lôi đài... Tràn đầy kính sợ.
Quá mạnh mẽ!
Đám người Trương Song Song không có mặt mũi ở lại lâu, trực tiếp ôm Long Thu Thủy, cúi đầu rời đi.
Hồng Nguyệt chậm rãi hạ xuống lôi đài, nói:
Trận chiến này, Sở công tử thắng!
Khán đài đầu tiên là yên lặng, trong nháy mắt bùng phát tiếng hoan hô. Nguồn gốc vẫn từ tu sĩ ủng hộ Sở Mặc.
Mà ngay cả tu sĩ mới ủng hộ Long Thu Thủy cũng không nhịn được thầm ủng hộ Sở Mặc.
Mạnh chính là cường, không cần bất cứ lý do gì. Sự cường đại của Sở Mặc, tuy rằng vượt ngoài dự kiến, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ đều cảm thấy nhất định phải có biểu hiện ủng hộ hắn.
Mặc dù hắn chỉ là Đại La Kim Tiên, nhưng sau trận chiến này, còn có ai dám nói Sở Mặc không được? Còn có ai dám xem thường người ta, nói người ta từ hạ giới phi thăng đi lên, quê mùa chưa từng thấy mặt?
Kẻ quê mùa chân chính, chỉ e đang tự nói mình?
Người ta đi từ Nhân Giới đến Thiên giới, tu sĩ chỉ lớn lên ở Thiên giới khó mà so bằng!
Chớ đừng nói người ta đã chinh phục tam thế, vượt qua rất nhiều lần Thiên kiếp! Ở Thiên giới, ngoại trừ các đại nhân trẻ tuổi tự yêu cầu nghiêm khắc với mình, có mấy tu sĩ dưới Đế Chủ từng vượt qua Thiên kiếp?
Thế nên người trẻ tuổi kia, dù không phải Thiên giới Sở thị nhất mạch thì vẫn có tư cách đứng ngang hàng với các đại nhân trẻ tuổi?
Nhưng hiện tại, những trong ánh mắt kia tràn đầy kinh nghi bất định... cùng vui sướng khi người gặp họa.
Hắn há to miệng, mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Trong máu tươi điểm điểm tinh quang.
Một quyền này, chẳng những khiến hắn bị thương, hơn nữa... Còn khiến hắn bị trọng thương! Thậm chí còn thổ huyết!
Hoàng Vô Song ngồi dưới, lần đầu nhìn Sở Mặc với vẻ kiêng kị!
Sở Thanh tươi cười.
Hổ Liệt há miệng cười lớn, Nguyệt Khuynh Thành há miệng nhỏ như bị chấn động không nói thành lời.
Huyên Nhi và Huyên Huyên rung động mãnh liệt.
Tiêu Trường Bình khẽ vuốt đại đao, trong mắt... tràn đầy chiến ý.
Lục Hồng Tuyết dáng vẻ lão thần ngồi đó, nhưng những kẻ bên cạnh hắn đãngây ra như phỗng, hóa thành pho tượng.
Toàn bộ trên khán đài tĩnh mịch.
Không ai nghị luận, không ai nói chuyện.
Bản tin đang náo nhiệt, vào thời khắc này đột nhiên gián đoạn một cách quỷ dị.
Vô số tu sĩ huyết mạch không thể tới hiện trường đều gấp gáp cực độ, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Hô!
Long Thu Thủy thở phào, sau đó nhìn về phía Sở Mặc, trầm giọng nói:Ta thừa nhận, ta xem thường ngươi. Không ngờ ngươi có chiến lực hùng mạnh. Song Song bại trong tay ngươi cũng không oan.
Lúc này, Trương Song Song nằm trong lòng Đồng Ảnh đột nhiên tỉnh lại, có chút mờ mịt nhìn lôi đài, nhẹ giọng hỏi:
Làm sao vậy?
Đồng Ảnh tới nâng nàng dậy, thở dài:
Đại nhân... Đã bại!
Trong mắt Trương Song Song đầy rung động.
Triệu Đông Minh có chút nôn nóng thấp giọng nói:
Nhỡ một chiêu thôi, nào có thất bại? Đồng Ảnh thở dài một tiếng, không nói.
Trương Song Song nhìn hai người trên lôi đài, không biết đang suy nghĩ gì.
Sở Mặc nhìn Long Thu Thủy:
Còn đánh không?
Long Thu Thủy đột nhiên hét lớn một tiếng, trực tiếp xông tới Sở Mặc.
Đạp đạp đạp!
Mỗi bước Long Thu Thủy đạp trên lôi đài đều phát ra một tiếng vang nặng nề, vang lên trong lòng làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Thế!
Lại là một loại thế!
Là một loại đại thế!
Đại thế làm người ta sợ hãi... Không thể ngăn cản!
Khi Long Thu Thủy còn cách Sở Mặc vài chục trượng, thân hình hắn trực tiếp lăng không, trong cổ họng phát ra một tiếng quát lớn:
Chết đi!
Ầm! Một đạo hào quang bùng nổ từ tay Long Thu Thủy, đánh hướng Sở Mặc!
Thần thông!
Lúc này, hắn trực tiếp thi triển tuyệt học!
Ngươi một quyền đánh bay ta, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử tư vị đó!
Nhục thể của ngươi có thể mạnh mẽ, nắm đấm của ngươi có thể cứng, nhưng ở phương diện thần thông ta có thể dễ dàng đánh bại ngươi!
Sở Mặc bình tĩnh nhìn Long Thu Thủy, vận Lâm tự quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn, vận Liệt tự quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn, thúc dục Hành tự quyết trong Cửu Tự Chân Ngôn! Bất động như núi!
Đình trệ thời gian vặn vẹo không gian!
Thiên Nhân Hợp Nhất!
Lại là một quyền!
Nhìn như đánh lộn, nhưng lại đem thánh thuật dung hợp trong đó!
Có thể nhìn ra chân ý trong quyền của Sở Mặc... Toàn bộ hiện trường, tuyệt đối không hơn mười người!
Một vài đế chủ khiêm tốn ngồi trên khán đài, khi thấy Sở Mặc đánh ra một quyềnnày thì mở to mắt, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.
Đứng bên bờ lôi đài, Hồng Nguyệt cũng bị quyền của Sở Mặc làm rung động, kinh hô:
Đây là thần thông gì?
Ầm!
Sở Mặc dùng một quyền trực tiếp nện vào vầng sáng Long Thu Thủy phát ra.
Long Thu Thủy cười lạnh:
Thực sự nghĩ quả đấm của ngươi có thể đỡ được thần thông của ta sao?
Nhưng tiếp theo, nụ cười của hắn cứng lại, phát ra một tiếng hô khiếp sợ đến tộtđỉnh:
Làm sao có thể?
Sắc mặt Long Thu Thủy tái nhợt.
Thần thông ẩn chứa quy tắc giết chóc của hắn, không ngờ đã trực tiếp bị nắm đấm của Sở Mặc phá vỡ.
Sau đó, nắm tay không tính là lớn kia, dùng tốc độ khó tin hiện ra trước mắt hắn,... Càng lúc càng lớn.
Thình thịch!
Sở Mặc dùng một quyền đánh vào mặt Long Thu Thủy. Âm thanh đó làm rất nhiều người theo bản năng nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn!
Trong cổ họng Long Thu Thủy hét lên thảm thiết, trực tiếp bị đánh bay khỏi lôi đài, tạo thành một hố lớn giữa lôi đài và khán đài, bốc bụi mù mịt!
Trên lôi đài chỉ còn lại dáng vẻ gầy gò, lẳng lặng đứng đó. Sắc mặt bình tĩnh, không vui không buồn.
Trong lúc Long Thu Thủy bay ra ngoài, Hồng Nguyệt cũng đã bay lên trời, ở trên cao nhìn xuống.
Tất cả mọi người thất thanh. Dù là ủng hộ Sở Mặc hay Long Thu Thủy, tất cả tu sĩ, không ai phát ra nổi âm thanh.
Hai quyền, đánh bay một đại nhân trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy Thiên giới.
Trực tiếp đánh bại!
Quyền thứ nhất đánh trọng thương, quyền thứ hai... Quyền thứ hai còn chưa biết kết quả, bởi vì đến hiện tại, Long Thu Thủy vẫn chưa ra khỏi hố!
Trên khán đài Trương Song Song nhảy xuống, chạy tới hố sâu bi thiết nói:
Thu Thủy đại nhân... Thu Thủy đại nhân!
Đồng Ảnh, Triệu Đông Minh và những người theo Long Thu Thủy nao nao. Lúc này, tâm tình của bọn họ rất khó chịu, người mình đi theo bị người ta đấm hai quyền mà bại!
Hơn nữa dù cùng một cảnh giới, danh khí cũng không cách nào sánh được với đối thủ.
Kết quả này, thật khó mà chấp nhận.
Trương Song Song trực tiếp nhảy xuống bế Long Thu Thủy ra khỏi hố.
Đám đông trên khán đài lập tức xôn xao.
Bởi vì gương mặt Long Thu Thủy đã bị đánh tới nhão nhoẹt! Hoàn toàn bất tỉnh!
Một quyền này... Thật độc!
Rất nhiều người run lên, ánh mắt nhìn bóng người trên lôi đài... Tràn đầy kính sợ.
Quá mạnh mẽ!
Đám người Trương Song Song không có mặt mũi ở lại lâu, trực tiếp ôm Long Thu Thủy, cúi đầu rời đi.
Hồng Nguyệt chậm rãi hạ xuống lôi đài, nói:
Trận chiến này, Sở công tử thắng!
Khán đài đầu tiên là yên lặng, trong nháy mắt bùng phát tiếng hoan hô. Nguồn gốc vẫn từ tu sĩ ủng hộ Sở Mặc.
Mà ngay cả tu sĩ mới ủng hộ Long Thu Thủy cũng không nhịn được thầm ủng hộ Sở Mặc.
Mạnh chính là cường, không cần bất cứ lý do gì. Sự cường đại của Sở Mặc, tuy rằng vượt ngoài dự kiến, nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ đều cảm thấy nhất định phải có biểu hiện ủng hộ hắn.
Mặc dù hắn chỉ là Đại La Kim Tiên, nhưng sau trận chiến này, còn có ai dám nói Sở Mặc không được? Còn có ai dám xem thường người ta, nói người ta từ hạ giới phi thăng đi lên, quê mùa chưa từng thấy mặt?
Kẻ quê mùa chân chính, chỉ e đang tự nói mình?
Người ta đi từ Nhân Giới đến Thiên giới, tu sĩ chỉ lớn lên ở Thiên giới khó mà so bằng!
Chớ đừng nói người ta đã chinh phục tam thế, vượt qua rất nhiều lần Thiên kiếp! Ở Thiên giới, ngoại trừ các đại nhân trẻ tuổi tự yêu cầu nghiêm khắc với mình, có mấy tu sĩ dưới Đế Chủ từng vượt qua Thiên kiếp?
Thế nên người trẻ tuổi kia, dù không phải Thiên giới Sở thị nhất mạch thì vẫn có tư cách đứng ngang hàng với các đại nhân trẻ tuổi?