Thí Thiên Đao
Chương 1311: Một quyền đánh bay
Cách đó không xa, Tiêu Trường Bình cầm thanh đại đao mặt không chút thay đổi ngồi đó, không để ý tới những ánh mắt nóng cháy của các tu sĩ. Nhưng sau khi Lục Hồng Tuyết nói xong lời kia, hắn quay đầu đi nhìn thoáng qua Lục Hồng Tuyết, sau đó nhanh chóng quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ tán đồng.
Lúc này, Hồng Nguyệt xuất hiện trên lôi đài.
Không đợi Hồng Nguyệt mở miệng, Long Thu Thủy đứng dậy, giống như đi lên bậc thang, từng bước lên lôi đài. Tới cảnh giới này, phi thiên độn địa không phải vấn đề gì. Khó khăn ở chỗ Long Thu Thủy nhìn như đơn giản, kì thực cần giữ lực lượng tinh chuẩn trong tay, có thể tìm được điểm nút trong hư không.
Chiêu thức ấy khiến không ít tu sĩ phát ra tiếng kinh hô.
Trên lôi đài Sở Mặc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Long Thu Thủy đi tới, mở miệng nói:
Được rồi, đừng làm trò nữa, nhanh lên đi, đánh xong ta còn có việc.
Yên tĩnh!
Bốn phương tám hướng, nháy mắt tĩnh mịch. Tất cả mọi người đều không biết nói gì nhìn bóng dáng có chút gầy gò trên lôi đài, rất nhiều người khóe miệng co giật, thầm nghĩ trong lòng: Người kia... Quả thực còn kiêu ngạo hơn nhóm đại nhân trẻ tuổi! Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với đại nhân trẻ tuổi, thật sự rất hiếm thấy.
Long Thu Thủy không có phản ứng, vẫn duy trì tiết tấu đi lên đài. Trước hướng Hồng Nguyệt khom người thi lễ, sau đó bắt đầu tự phong tu vi.
Mời Hồng Nguyệt đại nhân kiểm nghiệm.
Long Thu Thủy tự phong tu vi xong cung kính nói với Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua Long Thu Thủy, sau đó bình tĩnh nói:
Long Thu Thủy đã phong thực lực bản thân đến Đại La Kim Tiên trung kỳ, so với Đại La Kim Tiên trung kỳ Sở Mặc chênh một tuyến, thực lực cùng cấp, có thểchiến!
Trên khán đài liên tục kinh hô, không chỉ vì Long Thu Thủy kiêu ngạo, đem thực lực hoàn toàn phong ấn bằng với Sở Mặc.
Bọn họ cảm thấy kinh ngạc là Long Thu Thủy phong ấn tinh chuẩn!
Rất tinh chuẩn!
Có thể tự phong cảnh giới đến trình độ này, tuyệt đại đa số tu sĩ ở đây đều không làm được.
Long Thu Thủy nhìn Sở Mặc:
Ta sẽ cho ngươi biết, cùng cảnh giới, ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta. Ha hả, tuy rằng ngươi phong cảnh giới phong ấn kém ta một tuyến, không có ai nói ngươi không biết xấu hổ. Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi khá vô sỉ.
Sở Mặc thản nhiên cười, sau đó đột nhiên làm ra một hành động khiến toàn trường ngây ra.
Trời... Hắn đang làm gì đó?
A? Sao hắn tự phong tu vi?
Ông trời ơi... Đây là kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng tới mức nào?
Quá kiêu ngạo? Không ngờ khinh thường đánh với đại nhân trẻ tuổi cùng cảnh giới, tự phong tu vi? Ở đây có rất nhiều người nhận ra Sở Mặc đang làm gì, không kìm nổi phát ra tiếng kinh hô.
Đúng vậy, Sở Mặc đã tự phong tu vi.
Hành động này khiến Sở Thanh cũng không nhịn được nhíu mày. Thầm nghĩ lên mặt quá rồi!
Cho dù chiến cùng cảnh giới, ngươi chưa hẳn là đối thủ của Long Thu Thủy mà còn tự phong tu vi? Thế không phải là tìm chết sao?
Nguyệt Khuynh Thành phát ra một tiếng hét kinh hãi, sau đó nhìn Hổ Liệt nói:
Công tử hắn... Hắn đang làm gì đó? Khuyên hắn đi! Công tử?
Hổ Liệt mẫn cảm chú ý tới xưng hô của Nguyệt Khuynh Thành với Sở Mặc, lại không vạch trần, miễn cưỡng cười nói:
Tính cách người huynh đệ này của ta, phỏng chừng hắn cảm thấy như vậy vẫn có thể giành được thắng lợi...
Nhưng ngay cả hắn cũng không tin, lời nói rất thiếu tự tin.
Nguyệt Khuynh Thành lo lắng, nàng rất muốn nói Sở Mặc đừng nên làm như vậy, nhưng nàng không lên tiếng. Chỉ có thể thầm cầu nguyện Sở Mặc đừng vì nhất thời mà chôn vùi bản thân. Không thấy kẻ kiêu ngạo như Long Thu Thủy cũng phong ấn cảnh giới giống Sở Mặc sao?
Trên đài. Long Thu Thủy cũng bị hành động của Sở Mặc làm cả kinh không nhẹ, thậm chí có chút tức giận, nhìn Sở Mặc:
Ngươi xác định... Ngươi muốn dùng cảnh giới Đại La Kim Tiên đánh với ta?
Ít nói nhảm đi, đánh loại người như ngươi, cùng cảnh giới thì chẳng có gì thú vị, cả một quyền cũng không đỡ nổi.
Sở Mặc bình tĩnh nói.
Trên khán đài mọi người từng gặp qua kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng kiêu ngạo, ngông cuồng đến trình độ này thì đúng là hiếm thấy. Hắn có biết người hắn đối mặt là ai không?
Long Thu Thủy nhìn Sở Mặc nói:
Hy vọng lát nữa ngươi còn có thể nói như vậy. Nói xong, trên người Long Thu Thủy bộc phát ra một loại thế.
Đó không phải khí tức mà là thế đơn thuần!
Tựa như một ngọn núi đứng ở đó, không có khí tức gì, nhưng riêng sự cao lớn cũng mang tới cảm giác sợ hãi.
Long Thu Thủy giống như một ngọn núi.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, “Thế” tự nhiên mà xuất hiện.
Động thủ đi.
Hắn bình tĩnh nói. Ầm!
Sở Mặc trực tiếp đấm một quyền.
Không có kết cấu gì, chỉ là một quyền đơn giản.
Long Thu Thủy không làm Sở Mặc thất vọng, nở nụ cười lạnh, đồng dạng nâng quyền đón chào.
Âm thanh bùng nổ giữa hai người.
Cảnh tượng kế tiếp khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Long Thu Thủy, đại nhân trẻ tuổi, thiên giới thiên kiêu, sau khi tự phong tu vivẫn cao hơn Sở Mặc nửa cảnh giới.
Bị Sở Mặc dùng một quyền đánh bay!
Gì thế? Dưới một quyền của Sở Mặc đều là mây bay!
Lớn hơn cũng đập thành cặn bã!
Thân thể Long Thu Thủy như diều đứt dây gặp cuồng phong, vèo một cái bay ra ngoài, lăn vài vòng mới miễn cưỡng khống chế được thân hình, dừng bên bờ lôi đài.
Khiến vô số người vì hắn đổ mồ hôi lạnh.
Long Thu Thủy đứng ở bên lôi đài, trong mắt khiếp sợ và tức giận, nhìn Sở Mặckhông nói một câu.
Nhổ máu ra đi.
Sở Mặc vẫn bình tĩnh:
Ngươi cưỡng ép đè nén sẽ làm thương thế nặng thêm.
Ong!
Toàn bộ khán đài vang lên tiếng kinh hô.
Đường đường một đại nhân trẻ tuổi ở Thiên giới, trong tình huống cao hơn đối phương nửa cảnh giới bị một quyền đánh bay? Hơn nữa... còn bị thương?
Chuyện này có thật không vậy?
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình, nghĩ có phải mình gặp ảo giác?
Hồng Nguyệt vui mừng, đồng thời cũng giật mình.
Xem ra, đứa nhỏ này không nói sai, cùng cảnh giới hắn gần như vô địch.
Lời nói cùng hành động lúc trước không phải kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại đếnkhông coi ai ra gì, mà là một niềm tin vô địch chân chính!
Mắt Hồng Nguyệt ửng đỏ, thầm nghĩ trong lòng: Ca, huynh nhìn thấy không? Con của huynh rất có tiền đồ!
Long Thu Thủy vẫn nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong mắt âm tình bất định.
Sở Mặc lại mở miệng:
Đừng cố nén, ngươi không nhổ máu ra, trên Thiên Lộ ngươi sẽ bị thiệt thòi.
Trên khán đài, tất cả ánh mắt nhìn vào Long Thu Thủy.
Long Thu Thủy chưa từng chán ghét ánh mắt chăm chú của đám đông như bây giờ. Lúc trước hắn rất hưởng thụ việc người khác nhìn hắn, bởi vì những ánh mắt kialúc nào cũng đầy kính sợ và sùng bái.
Lúc này, Hồng Nguyệt xuất hiện trên lôi đài.
Không đợi Hồng Nguyệt mở miệng, Long Thu Thủy đứng dậy, giống như đi lên bậc thang, từng bước lên lôi đài. Tới cảnh giới này, phi thiên độn địa không phải vấn đề gì. Khó khăn ở chỗ Long Thu Thủy nhìn như đơn giản, kì thực cần giữ lực lượng tinh chuẩn trong tay, có thể tìm được điểm nút trong hư không.
Chiêu thức ấy khiến không ít tu sĩ phát ra tiếng kinh hô.
Trên lôi đài Sở Mặc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Long Thu Thủy đi tới, mở miệng nói:
Được rồi, đừng làm trò nữa, nhanh lên đi, đánh xong ta còn có việc.
Yên tĩnh!
Bốn phương tám hướng, nháy mắt tĩnh mịch. Tất cả mọi người đều không biết nói gì nhìn bóng dáng có chút gầy gò trên lôi đài, rất nhiều người khóe miệng co giật, thầm nghĩ trong lòng: Người kia... Quả thực còn kiêu ngạo hơn nhóm đại nhân trẻ tuổi! Dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với đại nhân trẻ tuổi, thật sự rất hiếm thấy.
Long Thu Thủy không có phản ứng, vẫn duy trì tiết tấu đi lên đài. Trước hướng Hồng Nguyệt khom người thi lễ, sau đó bắt đầu tự phong tu vi.
Mời Hồng Nguyệt đại nhân kiểm nghiệm.
Long Thu Thủy tự phong tu vi xong cung kính nói với Hồng Nguyệt.
Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua Long Thu Thủy, sau đó bình tĩnh nói:
Long Thu Thủy đã phong thực lực bản thân đến Đại La Kim Tiên trung kỳ, so với Đại La Kim Tiên trung kỳ Sở Mặc chênh một tuyến, thực lực cùng cấp, có thểchiến!
Trên khán đài liên tục kinh hô, không chỉ vì Long Thu Thủy kiêu ngạo, đem thực lực hoàn toàn phong ấn bằng với Sở Mặc.
Bọn họ cảm thấy kinh ngạc là Long Thu Thủy phong ấn tinh chuẩn!
Rất tinh chuẩn!
Có thể tự phong cảnh giới đến trình độ này, tuyệt đại đa số tu sĩ ở đây đều không làm được.
Long Thu Thủy nhìn Sở Mặc:
Ta sẽ cho ngươi biết, cùng cảnh giới, ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của ta. Ha hả, tuy rằng ngươi phong cảnh giới phong ấn kém ta một tuyến, không có ai nói ngươi không biết xấu hổ. Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi khá vô sỉ.
Sở Mặc thản nhiên cười, sau đó đột nhiên làm ra một hành động khiến toàn trường ngây ra.
Trời... Hắn đang làm gì đó?
A? Sao hắn tự phong tu vi?
Ông trời ơi... Đây là kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng tới mức nào?
Quá kiêu ngạo? Không ngờ khinh thường đánh với đại nhân trẻ tuổi cùng cảnh giới, tự phong tu vi? Ở đây có rất nhiều người nhận ra Sở Mặc đang làm gì, không kìm nổi phát ra tiếng kinh hô.
Đúng vậy, Sở Mặc đã tự phong tu vi.
Hành động này khiến Sở Thanh cũng không nhịn được nhíu mày. Thầm nghĩ lên mặt quá rồi!
Cho dù chiến cùng cảnh giới, ngươi chưa hẳn là đối thủ của Long Thu Thủy mà còn tự phong tu vi? Thế không phải là tìm chết sao?
Nguyệt Khuynh Thành phát ra một tiếng hét kinh hãi, sau đó nhìn Hổ Liệt nói:
Công tử hắn... Hắn đang làm gì đó? Khuyên hắn đi! Công tử?
Hổ Liệt mẫn cảm chú ý tới xưng hô của Nguyệt Khuynh Thành với Sở Mặc, lại không vạch trần, miễn cưỡng cười nói:
Tính cách người huynh đệ này của ta, phỏng chừng hắn cảm thấy như vậy vẫn có thể giành được thắng lợi...
Nhưng ngay cả hắn cũng không tin, lời nói rất thiếu tự tin.
Nguyệt Khuynh Thành lo lắng, nàng rất muốn nói Sở Mặc đừng nên làm như vậy, nhưng nàng không lên tiếng. Chỉ có thể thầm cầu nguyện Sở Mặc đừng vì nhất thời mà chôn vùi bản thân. Không thấy kẻ kiêu ngạo như Long Thu Thủy cũng phong ấn cảnh giới giống Sở Mặc sao?
Trên đài. Long Thu Thủy cũng bị hành động của Sở Mặc làm cả kinh không nhẹ, thậm chí có chút tức giận, nhìn Sở Mặc:
Ngươi xác định... Ngươi muốn dùng cảnh giới Đại La Kim Tiên đánh với ta?
Ít nói nhảm đi, đánh loại người như ngươi, cùng cảnh giới thì chẳng có gì thú vị, cả một quyền cũng không đỡ nổi.
Sở Mặc bình tĩnh nói.
Trên khán đài mọi người từng gặp qua kẻ kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng kiêu ngạo, ngông cuồng đến trình độ này thì đúng là hiếm thấy. Hắn có biết người hắn đối mặt là ai không?
Long Thu Thủy nhìn Sở Mặc nói:
Hy vọng lát nữa ngươi còn có thể nói như vậy. Nói xong, trên người Long Thu Thủy bộc phát ra một loại thế.
Đó không phải khí tức mà là thế đơn thuần!
Tựa như một ngọn núi đứng ở đó, không có khí tức gì, nhưng riêng sự cao lớn cũng mang tới cảm giác sợ hãi.
Long Thu Thủy giống như một ngọn núi.
Hắn lẳng lặng đứng ở nơi đó, “Thế” tự nhiên mà xuất hiện.
Động thủ đi.
Hắn bình tĩnh nói. Ầm!
Sở Mặc trực tiếp đấm một quyền.
Không có kết cấu gì, chỉ là một quyền đơn giản.
Long Thu Thủy không làm Sở Mặc thất vọng, nở nụ cười lạnh, đồng dạng nâng quyền đón chào.
Âm thanh bùng nổ giữa hai người.
Cảnh tượng kế tiếp khiến tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Long Thu Thủy, đại nhân trẻ tuổi, thiên giới thiên kiêu, sau khi tự phong tu vivẫn cao hơn Sở Mặc nửa cảnh giới.
Bị Sở Mặc dùng một quyền đánh bay!
Gì thế? Dưới một quyền của Sở Mặc đều là mây bay!
Lớn hơn cũng đập thành cặn bã!
Thân thể Long Thu Thủy như diều đứt dây gặp cuồng phong, vèo một cái bay ra ngoài, lăn vài vòng mới miễn cưỡng khống chế được thân hình, dừng bên bờ lôi đài.
Khiến vô số người vì hắn đổ mồ hôi lạnh.
Long Thu Thủy đứng ở bên lôi đài, trong mắt khiếp sợ và tức giận, nhìn Sở Mặckhông nói một câu.
Nhổ máu ra đi.
Sở Mặc vẫn bình tĩnh:
Ngươi cưỡng ép đè nén sẽ làm thương thế nặng thêm.
Ong!
Toàn bộ khán đài vang lên tiếng kinh hô.
Đường đường một đại nhân trẻ tuổi ở Thiên giới, trong tình huống cao hơn đối phương nửa cảnh giới bị một quyền đánh bay? Hơn nữa... còn bị thương?
Chuyện này có thật không vậy?
Tất cả mọi người đều không thể tin vào mắt mình, nghĩ có phải mình gặp ảo giác?
Hồng Nguyệt vui mừng, đồng thời cũng giật mình.
Xem ra, đứa nhỏ này không nói sai, cùng cảnh giới hắn gần như vô địch.
Lời nói cùng hành động lúc trước không phải kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại đếnkhông coi ai ra gì, mà là một niềm tin vô địch chân chính!
Mắt Hồng Nguyệt ửng đỏ, thầm nghĩ trong lòng: Ca, huynh nhìn thấy không? Con của huynh rất có tiền đồ!
Long Thu Thủy vẫn nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong mắt âm tình bất định.
Sở Mặc lại mở miệng:
Đừng cố nén, ngươi không nhổ máu ra, trên Thiên Lộ ngươi sẽ bị thiệt thòi.
Trên khán đài, tất cả ánh mắt nhìn vào Long Thu Thủy.
Long Thu Thủy chưa từng chán ghét ánh mắt chăm chú của đám đông như bây giờ. Lúc trước hắn rất hưởng thụ việc người khác nhìn hắn, bởi vì những ánh mắt kialúc nào cũng đầy kính sợ và sùng bái.