Theo Đuổi Chim Loan - Thất Tát Nương Tử
Chương 99
Tiết trời mát mẻ chỉ kéo dài hai ngày, nhiệt độ đã quay trở lại. Các vương công quý tộc trong hoàng thành lại một lần nữa khoác lên mình bộ y phục tơ lụa nhẹ nhàng.
Hoa quế vàng óng rơi nhiều trong gió nóng, mọi người đều nói năm nay hơi khác thường.
Ngày vạn thọ là ngày thọ thần của hoàng đế, một ngày hưu mộc chính thức.
Vào đêm đầu tiên, Lệ Tri gọi Lệ Từ Ân đến sân viện của nàng.
Để hoàn thành một số công việc quan trọng trước ngày nghỉ, nhiều quan viên vẫn đang chăm chỉ làm việc trong quan thự của mình, Tạ Lan Tư hiện đã là Thượng Thư Tả Phó Xạ, mặc dù hắn chỉ giả vờ, nhưng cũng không thể rời khỏi quan thự quá sớm được.
Nhân cơ hội này, Lệ Tri có thể một mình giải thích cho Lệ Từ Ân một ít chuyện.
Sau khi Lệ Từ Ân đến, nàng mời muội muội ngồi vào bàn trà, một mình đi đến trước gương trang điểm, từ trong ngăn tủ trang điểm lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày.
Lệ Tri cầm lấy ngân phiếu đưa cho Lệ Từ Ân.
“Đây là bổng lộc ta tiết kiệm được sau khi hồi kinh. Ngày mai sau giờ ngọ, muội hãy phân phát một khoản tiền cho gia nhân trong nhà, để bọn họ trở về quê đi.”
Lệ Từ Ân lắp bắp kinh hãi.
“Cho tất cả mọi người rời đi sao?”
Sau khi Lệ Tri gật đầu xác định, nàng hỏi lại:
“Vậy khi nào thì để họ quay lại?”
Lệ Tri nhất thời không nói chuyện.
“Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì đừng quay lại nữa.”
“Làm thế nào để họ biết sự tình có thuận lợi hay không?”
“…Đến lúc đó, họ tự nhiên sẽ biết.”
Lệ Từ Ân mơ hồ cảm thấy bất an.
“Lệ tỷ tỷ, tỷ sẽ không làm chuyện nguy hiểm gì chứ?”
Lệ Tri tránh trả lời, nói: “… Còn muội nữa. Ta muốn muội đưa Lệ Tượng Thăng ra khỏi thành vào tối mai.”
“Lệ tỷ tỷ, nếu tỷ không nói cho muội biết tỷ định làm gì, muội sẽ không đồng ý.” Lệ Từ Ân nói.
Đã đến hôm nay, Lệ Tri cũng không có ý định giấu giếm Lệ Từ Ân, muội ấy đã trưởng thành và có quyền được biết một phần sự thật.
Theo nàng thấy, sự nhạy bén và thông minh trời sinh của Lệ Từ Ân còn hơn cả nàng. Hai huynh muội giống như sự thương xót hiếm có của ông trời dành cho nàng, một người mạnh mẽ và dũng cảm, người kia thông minh, cởi mở và có đôi mắt trong sáng.
Nàng chậm rãi nói với Lệ Từ Ân về kế hoạch của mình trong ngày vạn thọ.
Sắc mặt Lệ Từ Ân thay đổi mấy, khó có thể bảo trì trấn định thường ngày.
Nàng liên tục hỏi, Lệ Tri cũng liên tục nói cho nàng biết, không có ai khác, đối tượng nàng báo thù chính là đương kim thiên tử.
Sự tình hoang đường như thế lại xảy ra với chính trên người tỷ muội nhà mình, Lệ Từ Ân không nói gì một lúc lâu, chỉ ngồi đó ngơ ngác.
“Cuối cùng muội cũng hiểu…” Nàng thì thầm.
Đôi mắt của Lệ Từ Ân chuyển sang khuôn mặt của Lệ Tri. Nàng kinh ngạc nhìn vị tỷ tỷ đang ngồi trước mặt mình, nước mắt trào ra.
Lệ Tri nghĩ rằng muội ấy đang khóc cho tỷ tỷ song sinh đã khuất của mình, nhưng lại không nghĩ rằng muội ấy nghẹn ngào nói:
“Những năm này, tỷ làm thế nào để chịu đựng một mình như vậy?”
Lệ Tri sững sờ trước câu hỏi của Lệ Từ Ân.
Đúng vậy, những năm này, nàng làm thế nào để vượt qua?
Gột rửa trong bể khổ, cắn chặc hàm răng, dằn vặt trong hận thù, trắng đêm không ngủ.
Thật lâu sau, trong khoang ngực chỉ còn lại một trận đau âm ỉ.
Giống như con dao cùn mài thịt, cố gắng từng ngày rồi sẽ qua.
“… Chính như vậy mà chịu đựng.” Lệ Tri nói.
“Nếu Lệ tỷ tỷ đã phân phó cho muội và ca ca rời khỏi thành, nhất định đã nghĩ đến hậu quả nếu kế hoạch thất bại. Muội sẽ không thuyết phục tỷ nữa. Bởi vì muội và ca ca có thể sống sót đứng ở đây là nhờ Lệ tỷ tỷ. Muội vô cùng tin tưởng quyết định của tỷ tỷ. Nhưng mà…”
Lệ Từ Ân sụt sịt, lấy tay áo lau nước mắt, lại ngẩng đầu lên kiên định nhìn Lệ Tri.
“Lệ tỷ tỷ cũng trả lời muội một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Vì báo thù, Lệ tỷ tỷ trở thành bộ dạng như hôm nay, vậy một Lệ tỷ tỷ khác trên trời sẽ thật sự vui vẻ sao?”
“… Bộ dạng này?”
“ Lệ tỷ tỷ biết muội đang nói gì mà.” Lệ Từ Ân nói.
“…”
“Mặc dù muội không thân với vị Lệ tỷ tỷ kia, nhưng muội vẫn biết tính khí và tính cách của tỷ ấy.” Trong mắt Lệ Từ Ân hiện lên vẻ đau buồn, nàng gần như cầu xin, “Nếu vị Lệ tỷ tỷ kia còn sống, tỷ ấy nhất định sẽ không để muội muội của mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhất định sẽ không để muội muội mình trở thành kẻ báo thù mà ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng bị xóa bỏ…”
“Tỷ ấy đã chết rồi.” Lệ Tri lạnh lùng cắt ngang lời của Lệ Từ Ân.
“Nhưng…”
“Tỷ ấy chết rồi.” Lệ Tri từ trên bàn trà đứng lên.
Để trốn tránh những giọt nước mắt cầu xin và những lời sắc bén của Lệ Từ Ân.
Nàng trốn tránh thực tại.
Đó là sự thật mà nàng đã tự thiêu hủy đi, chôn cùng với đống tro tàn của thi thể.
“Nếu tỷ ấy trên trời có linh, điều đó có nghĩa là có các thần linh trên đời.”
Lệ Tri ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chậm rãi siết chặt trên bàn trà.
Trong gió thoảng, hoa quế thơm bay bay như mưa phùn.
“Ta sẽ không chút do dự mà từ bỏ việc trả thù để đi theo tỷ ấy.”
“Nhưng ta vẫn đứng đây vì ta biết rằng không ở đâu có tỷ ấy cả. Dù có chết đi, ta cũng không bao giờ gặp lại tỷ ấy.”
Lệ Tri nhìn Lệ Từ Ân.
Đúng như nàng nghĩ, Lệ Từ Ân thông minh hơn nàng rất nhiều, muội ấy có thể biết sự thật mà không cần nàng nói ra.
Tuy nhiên, có một điều, dù thông minh đến mấy, muội ấy cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra.
Lệ Tri chậm rãi nói: “Muội biết không, người nằm trong quan tài biến thành thi cốt kia, vốn dĩ phải là ta mới đúng.”
Lệ Từ Ân đầu tiên là hoang mang, rồi đột nhiên trừng to hai mắt.
“Người chết phải là ta.” Lệ Tri nhẹ giọng nói.
Tỷ ấy đã gánh vác vận mệnh vốn dĩ phải thuộc về nàng.
“Trở về đi,” Lệ Tri nói, “Hắn sắp trở về, đừng để hắn nhìn ra manh mối.”
Lệ Từ Ân cuối cùng đã rời đi.
Chỉ còn lại một mình Lệ Tri.
Nàng bước đến cửa sổ, ánh mắt vô thức rơi vào nơi cao nhất trong tầm nhìn của mình.
Hoàng Thành vàng son lộng lẫy được nàng thay thế bằng ngọn núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn hùng vĩ và trắng tinh, sừng sững ở phía đông.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ đến lúc hoa đỗ quyên ở Minh Nguyệt Tháp nở tràn ngập khắp núi đồi.
Nếu có cơ hội, nàng muốn quay lại Minh Nguyệt Tháp một lần nữa.
Nàng nhớ những tinh hà sáng chói của Minh Nguyệt Tháp, nhớ núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn, và nhớ hoa đỗ quyên đỏ rực tuyệt đẹp…
Kiếp này nàng còn có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp đó không?
…
Vào ngày Vạn thọ, khắp chốn mừng vui.
Năm nay khác dĩ vãng, theo lời khuyên của Lộc Chiêu Nghi, hoàng đế quyết định hủy bỏ quốc yến và đổi thành gia tiệc, nêu gương tiết kiệm.
Lệ Tri bị đánh thức bởi một con chim nhỏ đậu trên cây hoa quế.
Khi nàng tỉnh dậy, Tạ Lan Tư vẫn đang ngủ, thậm chí khi nàng muốn ngồi dậy, hắn còn ôm nàng chặt hơn, giống như một hài tử đang tìm kiếm sự an ủi, vùi mặt vào vai nàng.
Lệ Tri không đẩy hắn ra như trước, mà vén mái tóc đen của hắn quấn quanh đầu ngón tay, cảm thấy còn chưa đủ, liền sờ lên vành tai mềm mại của hắn.
Tạ Lan Tư mơ hồ tỉnh lại. Hắn nhìn nàng, sau đó lại nhắm mắt lại, đưa đầu đến gần Lệ Tri hơn, để nàng có thể chạm vào hắn dễ dàng.
Chó con mua vài ngày trước đã lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn là một chú chó núc ních.
Lệ Tri đặt tên cho nó là Tiểu Lý.
Tiểu Lý đứng bên giường hai người, chăm chú nhìn bọn họ, sẵn sàng vẫy đuôi bất cứ lúc nào.
“…Tại sao nàng không ngủ?” Tạ Lan Tư mơ hồ hỏi.
“ Tỉnh rồi.” Lệ Tri nói.
Nghe vậy, Tạ Lan Tư cũng không ngủ nữa, hắn mở mắt ra, thay đổi tư thế, đặt hai tay lên đầu và nhìn nghiêng về phía Lệ Tri.
“Hôm nay là hưu mộc.”
“Ừ.” Lệ Tri nói.
“Muốn đi đâu? Muốn ăn cái gì?” Tạ Lan Tư nói: “Ta đi cùng nàng.”
Lệ Tri không nghĩ ra được, hắn liền tiếp tục đề nghị:
“Ta nghe người ta nói trong thành có một cửa hàng quần áo mới, chuyên về tơ lụa hải ngoại, cung không đủ cầu. Xiêm y mùa thu của nàng vẫn chưa có, không bằng đi thử xem.”
“Được.” Lệ Tri lơ đễnh.
Hai người rời giường rửa mặt, chọn bộ quần áo mặc hôm nay.
Bất tri bất giác, ngay cả xiêm y Tạ Lan Tư cũng đã chuyển đến nhà của Lệ Tri.
Cũng không biết sau này hắn ở một mình, Lang Gia Quận Vương phủ còn có quần áo để mặc hay không.
Hai người giống như những cặp phu thê bình thường … thậm chí còn đẹp hơn, cùng nhau đi dạo, nói cười vui vẻ.
Mọi thứ dường như trở lại trước đêm tan vỡ.
Đúng như dự đoán, trong cửa hàng quần áo mới khai trương có rất nhiều chất liệu quý hiếm, Lệ Tri đã chọn rất nhiều chất liệu da cho Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng chống lạnh, những chất liệu da dày này chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được độ ấm, ngay cả cái lạnh khắc nghiệt của Minh Nguyệt Tháp cũng có thể chống lại, chứ đừng nói đến mùa đông ở kinh đô.
Khi chưởng quầy hỏi nàng muốn đặt may hay mua đồ may sẵn, Lệ Tri chọn đồ may sẵn.
“Nếu phu nhân không vội, thật ra có thể lựa chọn đặt hàng. Tú Nương nơi này của chúng ta đều xuất thân từ trong cung, nhất định sẽ không làm phu nhân thất vọng.” Chưởng quầy ân cần nói.
Lệ Tri cười nói: “May sẵn là được rồi.”
Sau khi để lại địa chỉ của Lệ Trạch, Lệ Tri và Tạ Lan Tư bước ra khỏi tiệm may.
Lệ Chi nhìn trời nói: “Trở về đi.”
Bây giờ Tạ Lan Tư rất nghe lời của Lệ Tri, căn bản sẽ không bác bỏ những gì nàng nói.
Ý định lấy lòng của hắn rõ ràng như thế, nhưng trái tim của Lệ Tri không hề dao động.
Sau khi trở lại Lệ Trạch, trong khách sảnh ở đông khóa viện đã bày đầy một bàn lớn với các món ăn ngon.
Lệ Từ Ân trên mặt nở nụ cười như thường ngày, nàng niềm nở mời Tạ Lan Tư ngồi xuống: “Điện hạ trở về thật đúng lúc, đồ ăn vừa dọn lên liền trở về, nếu là trễ hơn, ta sẽ phải sai gia nhân đi tìm các ngài rồi!”
Những lễ hội trước, bàn tròn trong khách sảnh luôn chật kín người, nhưng hôm nay có vẻ hơi vắng.
Tạ Lan Tư nhìn xung quanh hỏi:
“Những người khác đâu?”
Lệ Tượng Thăng nhìn Lệ Từ Ân, như thể hắn cũng có nghi hoặc.
Lệ Từ Ân cười nói: “Điện Hạ yên tâm, Tây khóa viện cũng có một bàn, Gia Tuệ bọn họ đang cùng những người khác ăn bên đó.”
Lời giải thích này hợp lý, Tạ Lan Tư không mảy may nghi ngờ, ngồi xuống bàn tròn.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Giữa bàn tròn bày một đĩa cá chua ngọt, Tạ Lan Tư vươn đũa trước, không để ý đến ánh mắt của mọi người, gắp miếng bong bóng cá to đưa lên miệng Lệ Tri.
“A,” Hắn nói.
Vô tư như vậy, vô tư như chỗ không người.
“Điện hạ, ngài có thấy chúng ta không?” Lệ Từ Ân vẫy tay với Tạ Lan Tư, “Ta và ca ca vẫn còn ở đây, ngài có thấy chúng ta không?”
Tạ Lan Tư hành động như thể hắn không nghe thấy gì.
Lệ Tri há miệng ăn, nàng cũng gắp mắt cá trắng noãn đút lại Tạ Lan Tư.
“Điện hạ cũng ăn.” Thần sắc nàng lãnh đạm, lời nói cũng không nhiệt tình lắm, huống chi còn là mắt cá, càng có vẻ là thứ không có hảo ý.
Nhưng sau khoảng thời gian đối đầu địch ý này, Tạ Lan Tư vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thậm chí còn ăn mắt cá không chút do dự.
Đũa bong bóng cá đầu tiên Lệ Tri biết tại sao hắn lại gắp cho mình.
Tạ Lan Tư chưa bao giờ là người đầu tiên động đũa.
Ngay cả khi hắn đang ăn tối với bốn người họ, hắn cũng không hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị của mình.
Có lẽ trên đời này, người duy nhất hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chính là người chết.
Nàng lợi dụng sự phòng bị của hắn, bỏ mê dược vào mắt cá không ai quan tâm.
Khi Tạ Lan Tư hất đổ bát đũa xuống bàn, ngoại trừ Lệ Tượng Thăng, hai người còn lại không hề ngạc nhiên chút nào.
“Điện hạ!”
Lệ Tượng Thăng nóng lòng muốn kiểm tra, nhưng bị muội muội của hắn ngăn lại.
Hắn giật mình nhìn hai tỷ muội trước mặt.
“Chuyện này là thế nào?”
Không ai trả lời hắn.
“Thời gian eo hẹp, để Từ Ân giải thích cho ngươi.” Lệ Tri từ trên bàn tròn đứng lên, bình tĩnh nói: “Ta còn có việc phải làm.”
Lệ Tri trở lại phòng ngủ của nàng.
Nàng mở hộp trang điểm, lấy chiếc kim trâm duy nhất bên trong ra, vuốt ve phần đuôi được mài nhọn hoắt, một lúc sau, nàng thay vào chiếc trâm ngọc trên đầu.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương đồng, tập cười.
“A tỷ..”
“A tỷ..”
Lúc đầu, nàng còn câu nệ, nhưng nàng không thể quên rằng đó là chính mình trong gương.
Càng về sau, nàng càng kêu càng trôi chảy, càng ngày càng tự nhiên, trong đôi mắt cười cong cong dường như có đom đóm lập lòe, giống như khuôn mặt mơ hồ trong gương đồng kia đúng là A tỷ mà nàng quen thuộc.
“A tỷ..”
Khi còn bé, nàng nghịch trong nước, nửa than vãn nửa nũng nịu với tỷ tỷ trên cột đồng:
“A tỷ! A tỷ! Mau kéo muội dậy, đừng cười, đừng cười!”
A tỷ cười đến chảy nước mắt, nàng đang múa giữa những cột đồng thì nghe thấy tiếng lạch cạch sau lưng, quay lại thì muội muội đã biến mất.
Nhìn kỹ hơn, muội muội ngốc nghếch đang vùng vẫy trong nước, sự mệt mỏi sau một ngày tập múa đã biến mất, nàng không nhịn được cười.
Trước sự nũng nịu của muội muội, A tỷ đã kéo muội muội lên khỏi mặt nước.
Muội muội đứng trên cột đồng, trời mưa to, vũ y ướt sũng.
Nàng tức giận giậm chân: “Muội ghét múa!”
Tuy nói như thế, nhưng sau khi tỷ tỷ dỗ dành một hồi, nàng cũng tiếp tục múa theo.
Lúc đó, nàng thực hâm mộ tỷ tỷ.
Múa tốt như vậy, giống như một con Hồ Điệp trên mặt nước.
Nàng hâm mộ tỷ tỷ vô số lần, học cái gì cũng nhanh và tốt. Nếu như có thể giống tỷ tỷ thì tốt biết bao. Nàng đã cầu nguyện như vậy không biết bao nhiêu lần.
Đến bây giờ nàng mới nhận ra rằng dù có cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể “giống” tỷ tỷ chứ vĩnh viễn không thể là tỷ tỷ.
Nàng không thể học được lòng nhân từ của tỷ tỷ.
Nàng tuyệt đối không bao giờ tha thứ.
Trong đình viện có gió thổi qua, hoa quế thơm bay tán loạn trong không khí như mưa.
Lệ Tri đi qua đó, trên người cũng bị lây dính mùi thơm của hoa quế.
Nàng đi ra khỏi Lệ Trạch, lên xe ngựa, hướng về nơi cao nhất lạnh lẽo nhất trong kinh thành.
Từ ngày tỷ tỷ song sinh của nàng chết đi, nàng đã thề độc.
Lệ Hạ và Tạ Thận Tòng, chỉ có một người có thể tồn tại trên thế gian này.
Và chỉ có một trường hợp Lệ Hạ mới được trở lại.
Hôm nay có thể là ngày đó.
Hoa quế vàng óng rơi nhiều trong gió nóng, mọi người đều nói năm nay hơi khác thường.
Ngày vạn thọ là ngày thọ thần của hoàng đế, một ngày hưu mộc chính thức.
Vào đêm đầu tiên, Lệ Tri gọi Lệ Từ Ân đến sân viện của nàng.
Để hoàn thành một số công việc quan trọng trước ngày nghỉ, nhiều quan viên vẫn đang chăm chỉ làm việc trong quan thự của mình, Tạ Lan Tư hiện đã là Thượng Thư Tả Phó Xạ, mặc dù hắn chỉ giả vờ, nhưng cũng không thể rời khỏi quan thự quá sớm được.
Nhân cơ hội này, Lệ Tri có thể một mình giải thích cho Lệ Từ Ân một ít chuyện.
Sau khi Lệ Từ Ân đến, nàng mời muội muội ngồi vào bàn trà, một mình đi đến trước gương trang điểm, từ trong ngăn tủ trang điểm lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày.
Lệ Tri cầm lấy ngân phiếu đưa cho Lệ Từ Ân.
“Đây là bổng lộc ta tiết kiệm được sau khi hồi kinh. Ngày mai sau giờ ngọ, muội hãy phân phát một khoản tiền cho gia nhân trong nhà, để bọn họ trở về quê đi.”
Lệ Từ Ân lắp bắp kinh hãi.
“Cho tất cả mọi người rời đi sao?”
Sau khi Lệ Tri gật đầu xác định, nàng hỏi lại:
“Vậy khi nào thì để họ quay lại?”
Lệ Tri nhất thời không nói chuyện.
“Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì đừng quay lại nữa.”
“Làm thế nào để họ biết sự tình có thuận lợi hay không?”
“…Đến lúc đó, họ tự nhiên sẽ biết.”
Lệ Từ Ân mơ hồ cảm thấy bất an.
“Lệ tỷ tỷ, tỷ sẽ không làm chuyện nguy hiểm gì chứ?”
Lệ Tri tránh trả lời, nói: “… Còn muội nữa. Ta muốn muội đưa Lệ Tượng Thăng ra khỏi thành vào tối mai.”
“Lệ tỷ tỷ, nếu tỷ không nói cho muội biết tỷ định làm gì, muội sẽ không đồng ý.” Lệ Từ Ân nói.
Đã đến hôm nay, Lệ Tri cũng không có ý định giấu giếm Lệ Từ Ân, muội ấy đã trưởng thành và có quyền được biết một phần sự thật.
Theo nàng thấy, sự nhạy bén và thông minh trời sinh của Lệ Từ Ân còn hơn cả nàng. Hai huynh muội giống như sự thương xót hiếm có của ông trời dành cho nàng, một người mạnh mẽ và dũng cảm, người kia thông minh, cởi mở và có đôi mắt trong sáng.
Nàng chậm rãi nói với Lệ Từ Ân về kế hoạch của mình trong ngày vạn thọ.
Sắc mặt Lệ Từ Ân thay đổi mấy, khó có thể bảo trì trấn định thường ngày.
Nàng liên tục hỏi, Lệ Tri cũng liên tục nói cho nàng biết, không có ai khác, đối tượng nàng báo thù chính là đương kim thiên tử.
Sự tình hoang đường như thế lại xảy ra với chính trên người tỷ muội nhà mình, Lệ Từ Ân không nói gì một lúc lâu, chỉ ngồi đó ngơ ngác.
“Cuối cùng muội cũng hiểu…” Nàng thì thầm.
Đôi mắt của Lệ Từ Ân chuyển sang khuôn mặt của Lệ Tri. Nàng kinh ngạc nhìn vị tỷ tỷ đang ngồi trước mặt mình, nước mắt trào ra.
Lệ Tri nghĩ rằng muội ấy đang khóc cho tỷ tỷ song sinh đã khuất của mình, nhưng lại không nghĩ rằng muội ấy nghẹn ngào nói:
“Những năm này, tỷ làm thế nào để chịu đựng một mình như vậy?”
Lệ Tri sững sờ trước câu hỏi của Lệ Từ Ân.
Đúng vậy, những năm này, nàng làm thế nào để vượt qua?
Gột rửa trong bể khổ, cắn chặc hàm răng, dằn vặt trong hận thù, trắng đêm không ngủ.
Thật lâu sau, trong khoang ngực chỉ còn lại một trận đau âm ỉ.
Giống như con dao cùn mài thịt, cố gắng từng ngày rồi sẽ qua.
“… Chính như vậy mà chịu đựng.” Lệ Tri nói.
“Nếu Lệ tỷ tỷ đã phân phó cho muội và ca ca rời khỏi thành, nhất định đã nghĩ đến hậu quả nếu kế hoạch thất bại. Muội sẽ không thuyết phục tỷ nữa. Bởi vì muội và ca ca có thể sống sót đứng ở đây là nhờ Lệ tỷ tỷ. Muội vô cùng tin tưởng quyết định của tỷ tỷ. Nhưng mà…”
Lệ Từ Ân sụt sịt, lấy tay áo lau nước mắt, lại ngẩng đầu lên kiên định nhìn Lệ Tri.
“Lệ tỷ tỷ cũng trả lời muội một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Vì báo thù, Lệ tỷ tỷ trở thành bộ dạng như hôm nay, vậy một Lệ tỷ tỷ khác trên trời sẽ thật sự vui vẻ sao?”
“… Bộ dạng này?”
“ Lệ tỷ tỷ biết muội đang nói gì mà.” Lệ Từ Ân nói.
“…”
“Mặc dù muội không thân với vị Lệ tỷ tỷ kia, nhưng muội vẫn biết tính khí và tính cách của tỷ ấy.” Trong mắt Lệ Từ Ân hiện lên vẻ đau buồn, nàng gần như cầu xin, “Nếu vị Lệ tỷ tỷ kia còn sống, tỷ ấy nhất định sẽ không để muội muội của mình làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhất định sẽ không để muội muội mình trở thành kẻ báo thù mà ngay cả sự tồn tại của bản thân cũng bị xóa bỏ…”
“Tỷ ấy đã chết rồi.” Lệ Tri lạnh lùng cắt ngang lời của Lệ Từ Ân.
“Nhưng…”
“Tỷ ấy chết rồi.” Lệ Tri từ trên bàn trà đứng lên.
Để trốn tránh những giọt nước mắt cầu xin và những lời sắc bén của Lệ Từ Ân.
Nàng trốn tránh thực tại.
Đó là sự thật mà nàng đã tự thiêu hủy đi, chôn cùng với đống tro tàn của thi thể.
“Nếu tỷ ấy trên trời có linh, điều đó có nghĩa là có các thần linh trên đời.”
Lệ Tri ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay chậm rãi siết chặt trên bàn trà.
Trong gió thoảng, hoa quế thơm bay bay như mưa phùn.
“Ta sẽ không chút do dự mà từ bỏ việc trả thù để đi theo tỷ ấy.”
“Nhưng ta vẫn đứng đây vì ta biết rằng không ở đâu có tỷ ấy cả. Dù có chết đi, ta cũng không bao giờ gặp lại tỷ ấy.”
Lệ Tri nhìn Lệ Từ Ân.
Đúng như nàng nghĩ, Lệ Từ Ân thông minh hơn nàng rất nhiều, muội ấy có thể biết sự thật mà không cần nàng nói ra.
Tuy nhiên, có một điều, dù thông minh đến mấy, muội ấy cũng sẽ không bao giờ nghĩ ra.
Lệ Tri chậm rãi nói: “Muội biết không, người nằm trong quan tài biến thành thi cốt kia, vốn dĩ phải là ta mới đúng.”
Lệ Từ Ân đầu tiên là hoang mang, rồi đột nhiên trừng to hai mắt.
“Người chết phải là ta.” Lệ Tri nhẹ giọng nói.
Tỷ ấy đã gánh vác vận mệnh vốn dĩ phải thuộc về nàng.
“Trở về đi,” Lệ Tri nói, “Hắn sắp trở về, đừng để hắn nhìn ra manh mối.”
Lệ Từ Ân cuối cùng đã rời đi.
Chỉ còn lại một mình Lệ Tri.
Nàng bước đến cửa sổ, ánh mắt vô thức rơi vào nơi cao nhất trong tầm nhìn của mình.
Hoàng Thành vàng son lộng lẫy được nàng thay thế bằng ngọn núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn hùng vĩ và trắng tinh, sừng sững ở phía đông.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ đến lúc hoa đỗ quyên ở Minh Nguyệt Tháp nở tràn ngập khắp núi đồi.
Nếu có cơ hội, nàng muốn quay lại Minh Nguyệt Tháp một lần nữa.
Nàng nhớ những tinh hà sáng chói của Minh Nguyệt Tháp, nhớ núi Tiên Nãi Nguyệt Thần Sơn, và nhớ hoa đỗ quyên đỏ rực tuyệt đẹp…
Kiếp này nàng còn có cơ hội nhìn thấy cảnh đẹp đó không?
…
Vào ngày Vạn thọ, khắp chốn mừng vui.
Năm nay khác dĩ vãng, theo lời khuyên của Lộc Chiêu Nghi, hoàng đế quyết định hủy bỏ quốc yến và đổi thành gia tiệc, nêu gương tiết kiệm.
Lệ Tri bị đánh thức bởi một con chim nhỏ đậu trên cây hoa quế.
Khi nàng tỉnh dậy, Tạ Lan Tư vẫn đang ngủ, thậm chí khi nàng muốn ngồi dậy, hắn còn ôm nàng chặt hơn, giống như một hài tử đang tìm kiếm sự an ủi, vùi mặt vào vai nàng.
Lệ Tri không đẩy hắn ra như trước, mà vén mái tóc đen của hắn quấn quanh đầu ngón tay, cảm thấy còn chưa đủ, liền sờ lên vành tai mềm mại của hắn.
Tạ Lan Tư mơ hồ tỉnh lại. Hắn nhìn nàng, sau đó lại nhắm mắt lại, đưa đầu đến gần Lệ Tri hơn, để nàng có thể chạm vào hắn dễ dàng.
Chó con mua vài ngày trước đã lớn hơn một chút, nhưng nó vẫn là một chú chó núc ních.
Lệ Tri đặt tên cho nó là Tiểu Lý.
Tiểu Lý đứng bên giường hai người, chăm chú nhìn bọn họ, sẵn sàng vẫy đuôi bất cứ lúc nào.
“…Tại sao nàng không ngủ?” Tạ Lan Tư mơ hồ hỏi.
“ Tỉnh rồi.” Lệ Tri nói.
Nghe vậy, Tạ Lan Tư cũng không ngủ nữa, hắn mở mắt ra, thay đổi tư thế, đặt hai tay lên đầu và nhìn nghiêng về phía Lệ Tri.
“Hôm nay là hưu mộc.”
“Ừ.” Lệ Tri nói.
“Muốn đi đâu? Muốn ăn cái gì?” Tạ Lan Tư nói: “Ta đi cùng nàng.”
Lệ Tri không nghĩ ra được, hắn liền tiếp tục đề nghị:
“Ta nghe người ta nói trong thành có một cửa hàng quần áo mới, chuyên về tơ lụa hải ngoại, cung không đủ cầu. Xiêm y mùa thu của nàng vẫn chưa có, không bằng đi thử xem.”
“Được.” Lệ Tri lơ đễnh.
Hai người rời giường rửa mặt, chọn bộ quần áo mặc hôm nay.
Bất tri bất giác, ngay cả xiêm y Tạ Lan Tư cũng đã chuyển đến nhà của Lệ Tri.
Cũng không biết sau này hắn ở một mình, Lang Gia Quận Vương phủ còn có quần áo để mặc hay không.
Hai người giống như những cặp phu thê bình thường … thậm chí còn đẹp hơn, cùng nhau đi dạo, nói cười vui vẻ.
Mọi thứ dường như trở lại trước đêm tan vỡ.
Đúng như dự đoán, trong cửa hàng quần áo mới khai trương có rất nhiều chất liệu quý hiếm, Lệ Tri đã chọn rất nhiều chất liệu da cho Lệ Từ Ân và Lệ Tượng Thăng chống lạnh, những chất liệu da dày này chỉ cần chạm vào là có thể cảm nhận được độ ấm, ngay cả cái lạnh khắc nghiệt của Minh Nguyệt Tháp cũng có thể chống lại, chứ đừng nói đến mùa đông ở kinh đô.
Khi chưởng quầy hỏi nàng muốn đặt may hay mua đồ may sẵn, Lệ Tri chọn đồ may sẵn.
“Nếu phu nhân không vội, thật ra có thể lựa chọn đặt hàng. Tú Nương nơi này của chúng ta đều xuất thân từ trong cung, nhất định sẽ không làm phu nhân thất vọng.” Chưởng quầy ân cần nói.
Lệ Tri cười nói: “May sẵn là được rồi.”
Sau khi để lại địa chỉ của Lệ Trạch, Lệ Tri và Tạ Lan Tư bước ra khỏi tiệm may.
Lệ Chi nhìn trời nói: “Trở về đi.”
Bây giờ Tạ Lan Tư rất nghe lời của Lệ Tri, căn bản sẽ không bác bỏ những gì nàng nói.
Ý định lấy lòng của hắn rõ ràng như thế, nhưng trái tim của Lệ Tri không hề dao động.
Sau khi trở lại Lệ Trạch, trong khách sảnh ở đông khóa viện đã bày đầy một bàn lớn với các món ăn ngon.
Lệ Từ Ân trên mặt nở nụ cười như thường ngày, nàng niềm nở mời Tạ Lan Tư ngồi xuống: “Điện hạ trở về thật đúng lúc, đồ ăn vừa dọn lên liền trở về, nếu là trễ hơn, ta sẽ phải sai gia nhân đi tìm các ngài rồi!”
Những lễ hội trước, bàn tròn trong khách sảnh luôn chật kín người, nhưng hôm nay có vẻ hơi vắng.
Tạ Lan Tư nhìn xung quanh hỏi:
“Những người khác đâu?”
Lệ Tượng Thăng nhìn Lệ Từ Ân, như thể hắn cũng có nghi hoặc.
Lệ Từ Ân cười nói: “Điện Hạ yên tâm, Tây khóa viện cũng có một bàn, Gia Tuệ bọn họ đang cùng những người khác ăn bên đó.”
Lời giải thích này hợp lý, Tạ Lan Tư không mảy may nghi ngờ, ngồi xuống bàn tròn.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Giữa bàn tròn bày một đĩa cá chua ngọt, Tạ Lan Tư vươn đũa trước, không để ý đến ánh mắt của mọi người, gắp miếng bong bóng cá to đưa lên miệng Lệ Tri.
“A,” Hắn nói.
Vô tư như vậy, vô tư như chỗ không người.
“Điện hạ, ngài có thấy chúng ta không?” Lệ Từ Ân vẫy tay với Tạ Lan Tư, “Ta và ca ca vẫn còn ở đây, ngài có thấy chúng ta không?”
Tạ Lan Tư hành động như thể hắn không nghe thấy gì.
Lệ Tri há miệng ăn, nàng cũng gắp mắt cá trắng noãn đút lại Tạ Lan Tư.
“Điện hạ cũng ăn.” Thần sắc nàng lãnh đạm, lời nói cũng không nhiệt tình lắm, huống chi còn là mắt cá, càng có vẻ là thứ không có hảo ý.
Nhưng sau khoảng thời gian đối đầu địch ý này, Tạ Lan Tư vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thậm chí còn ăn mắt cá không chút do dự.
Đũa bong bóng cá đầu tiên Lệ Tri biết tại sao hắn lại gắp cho mình.
Tạ Lan Tư chưa bao giờ là người đầu tiên động đũa.
Ngay cả khi hắn đang ăn tối với bốn người họ, hắn cũng không hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị của mình.
Có lẽ trên đời này, người duy nhất hắn có thể hoàn toàn tin tưởng chính là người chết.
Nàng lợi dụng sự phòng bị của hắn, bỏ mê dược vào mắt cá không ai quan tâm.
Khi Tạ Lan Tư hất đổ bát đũa xuống bàn, ngoại trừ Lệ Tượng Thăng, hai người còn lại không hề ngạc nhiên chút nào.
“Điện hạ!”
Lệ Tượng Thăng nóng lòng muốn kiểm tra, nhưng bị muội muội của hắn ngăn lại.
Hắn giật mình nhìn hai tỷ muội trước mặt.
“Chuyện này là thế nào?”
Không ai trả lời hắn.
“Thời gian eo hẹp, để Từ Ân giải thích cho ngươi.” Lệ Tri từ trên bàn tròn đứng lên, bình tĩnh nói: “Ta còn có việc phải làm.”
Lệ Tri trở lại phòng ngủ của nàng.
Nàng mở hộp trang điểm, lấy chiếc kim trâm duy nhất bên trong ra, vuốt ve phần đuôi được mài nhọn hoắt, một lúc sau, nàng thay vào chiếc trâm ngọc trên đầu.
Nàng ngồi trước gương trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương đồng, tập cười.
“A tỷ..”
“A tỷ..”
Lúc đầu, nàng còn câu nệ, nhưng nàng không thể quên rằng đó là chính mình trong gương.
Càng về sau, nàng càng kêu càng trôi chảy, càng ngày càng tự nhiên, trong đôi mắt cười cong cong dường như có đom đóm lập lòe, giống như khuôn mặt mơ hồ trong gương đồng kia đúng là A tỷ mà nàng quen thuộc.
“A tỷ..”
Khi còn bé, nàng nghịch trong nước, nửa than vãn nửa nũng nịu với tỷ tỷ trên cột đồng:
“A tỷ! A tỷ! Mau kéo muội dậy, đừng cười, đừng cười!”
A tỷ cười đến chảy nước mắt, nàng đang múa giữa những cột đồng thì nghe thấy tiếng lạch cạch sau lưng, quay lại thì muội muội đã biến mất.
Nhìn kỹ hơn, muội muội ngốc nghếch đang vùng vẫy trong nước, sự mệt mỏi sau một ngày tập múa đã biến mất, nàng không nhịn được cười.
Trước sự nũng nịu của muội muội, A tỷ đã kéo muội muội lên khỏi mặt nước.
Muội muội đứng trên cột đồng, trời mưa to, vũ y ướt sũng.
Nàng tức giận giậm chân: “Muội ghét múa!”
Tuy nói như thế, nhưng sau khi tỷ tỷ dỗ dành một hồi, nàng cũng tiếp tục múa theo.
Lúc đó, nàng thực hâm mộ tỷ tỷ.
Múa tốt như vậy, giống như một con Hồ Điệp trên mặt nước.
Nàng hâm mộ tỷ tỷ vô số lần, học cái gì cũng nhanh và tốt. Nếu như có thể giống tỷ tỷ thì tốt biết bao. Nàng đã cầu nguyện như vậy không biết bao nhiêu lần.
Đến bây giờ nàng mới nhận ra rằng dù có cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể “giống” tỷ tỷ chứ vĩnh viễn không thể là tỷ tỷ.
Nàng không thể học được lòng nhân từ của tỷ tỷ.
Nàng tuyệt đối không bao giờ tha thứ.
Trong đình viện có gió thổi qua, hoa quế thơm bay tán loạn trong không khí như mưa.
Lệ Tri đi qua đó, trên người cũng bị lây dính mùi thơm của hoa quế.
Nàng đi ra khỏi Lệ Trạch, lên xe ngựa, hướng về nơi cao nhất lạnh lẽo nhất trong kinh thành.
Từ ngày tỷ tỷ song sinh của nàng chết đi, nàng đã thề độc.
Lệ Hạ và Tạ Thận Tòng, chỉ có một người có thể tồn tại trên thế gian này.
Và chỉ có một trường hợp Lệ Hạ mới được trở lại.
Hôm nay có thể là ngày đó.